Minh Tiến trên mắt đã cảm thấy cay cay,hắn vội vã ngước nhìn lên phía chân trời,trên má rất nhanh xuất hiện những giọt lệ.Ngân Nguyệt chung quy vẫn im lặng,nàng đương nhiên hiểu cái cảm giác này.Một bên là hiếu,một bên là tình.Khó bề vẹn toàn cả hai,hơn nữa không chỉ mình nàng mà hắn còn có ba nữ nhân nữa đều yêu hắn.Liên Liên,Như Như,Bạch Phụng,còn chưa tính tới Bạch Hổ cùng tam phương vệ nữ còn chưa gặp mặt.Nếu hắn ở lại,vậy thì hắn trở thành một kẻ bất hiếu;Nếu hắn rời đi,hắn là một kẻ phụ bạc bội tình.Nhất thời nàng cũng như hắn,im lặng,suy nghĩ tràn ngập trong mây mù.Hiếu – Tình hai bên đều nặng,nàng cảm thấy u sầu vô cùng.Thân nàng là Huyền Hồ Nữ,linh giới tôn xưng là cái túi khôn của thiên hạ.Ấy vậy mà lúc này cũng chỉ biết im lặng,nàng từ lâu đã biết không còn cách để trở về Linh Giới,vì thế đã sớm chấp nhận không còn cơ hội gặp mặt lại phụ mẫu.Nhưng Minh Tiến thì khác,hắn vẫn có cách để quay về nơi hắn tới.
Ngân Nguyệt nhẹ nhàng rút từ trong ống tay áo ra khăn tay của nàng,ngọc thủ vươn tới thấm đi nước mắt trên khuôn mặt đang nhăn nhúm ấy,sau đó nàng mới chậm rãi nói.
- Tướng công,Hiếu không thể bỏ,Tình cũng khó dứt.Bên nào cũng nặng cả,thiếp thật sự không có cách nào phân định giúp chàng đâu.Tốt nhất chàng nên phụng dưỡng phụ mẫu thật tốt…
Ngân Nguyệt nói,càng lúc giọng càng nhỏ lại.Minh Tiến thở dài,trong lòng càng lúc càng trở nên rối như tơ vò. “Trở về thì sao?Ta tiếp tục là một kẻ vô tích sự,tiếp tục tự kỉ.Nhưng về rồi thì ta có thể phụng dưỡng cha mẹ.Còn các nàng ở lại U Châu này thì sao?Có thể với Liên Liên,Như Như hay Bạch Phụng.Thời gian trôi đi các nàng ấy sẽ dần dần quên mình,có thể tìm một người thật tốt…còn Ngân Nguyệt…Không…không,Minh Tiến,mày không thể ích kỉ như vậy được.Mày thừa hiểu tâm ý các nàng dành ày,vậy mà mày có gan nhẫn tâm bỏ đi sao?...”
“Về”, “ở lại”.Hai từ đấy lúc này cứ thay phiên nhau đập từng nhát búa vào đầu hắn.Lúc đầu,mục tiêu tu luyện của hắn chỉ là có thể lập tức về nhà,ấy vậy mà khi gặp các nàng hắn lại không thể từ chối tình cảm,lại gật đầu chấp nhận tình cảm ấy.Minh Tiến tự chửi rủa mình không thôi.Ngân Nguyệt nhìn hắn,sau đó khẽ nói.
- Nếu như chàng có thể đưa phụ mẫu chàng cùng tới U Châu này,như vậy là cách tốt nhất!
Minh Tiến nghe vậy,nhất thời hai mắt sáng lên,nắm tay nàng mà nói.
- Đúng rồi,tại sao ta lại ngốc như vậy nhỉ?Chỉ cần đưa cha mẹ ta tới đây là được.Ha ha ha…ta thật ngu dốt…ha ha ha…
Hắn cười lớn,bất giác nắm chặt lấy tay Ngân Nguyệt.Ngân Nguyệt tuy cảm thấy hai bàn tay thô ráp ấy nắm chặt tay nàng tới mức đau đớn,nhưng vẫn im lặng chịu đựng.Nàng biết rõ cái cảm giác u uất trong lòng hắn,vì thế chỉ bặm môi.Minh Tiến đột nhiên nhìn tới,lại đã thấy tay hắn xiết lay hai bàn tay ngọc của Ngân Nguyệt tới đỏ bừng thì giật mình,vội vã buông tay,cầm lấy hai bàn tay ấy mà xoa xoa vào nhau.Lại thấy trên mặt nàng đã xuất hiện những giọt lệ thì ân hận vô cùng,mắt hắn cũng rưng rưng,nói.
- Xin lỗi,Ngân Nguyệt,ta làm nàng đau lắm phải không?
- Không đau…không đau….
Ngân Nguyệt sụt sùi nói,nước mắt lăn dài trên má.Nàng ôm lấy lưng hắn mà thủ thỉ trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Không đau chút nào đâu,tướng công ngốc ạ.Thiếp chỉ thấy vui…rất vui khi mà chàng coi trọng chúng ta như vậy…Xưa nay,nam nhân chỉ coi nữ nhân như món đồ,dùng chán có thể vứt bỏ…có thể tìm kiếm cái mới…Nhưng chàng thì khác…chàng không như họ…
Minh Tiến ôm xiết lấy thân ảnh ấy,thân hình hắn cũng có chút run rẩy.Khẽ thì thào.
- Là ta không tốt…là ta sai rồi…là ta làm nàng phải khóc.Ngân Nguyệt…xin lỗi nàng!
Trong ánh chiều tà đỏ rực,có hai bóng nhân ảnh đứng đó,cùng nhau ngắm nhìn vầng thái dương đỏ rực đang dần dần khuất dạng phía chân trời…
Kỳ Dao lúc này đang ngồi trong một căn phòng ở phía Bắc gia trang,đây là nơi Liên Liên xắp xếp để nàng tạm thời nghỉ lại,chờ Minh Tiến hồi tỉnh thì nàng sẽ thực hiện ý nguyện của gia sư,sau đó lập tức rời đi.Kỳ Dao ngồi trầm ngâm hồi lâu,trong lòng nàng lúc này thật sự hỗn loạn vô cùng.Qua những cuộc trò truyện,nàng cảm thấy bất ngờ về bốn nữ nhân nọ.Sự thật về Minh Tiến không hề như nàng tưởng tượng: Hắn không hề có bùa chú cưỡng bức các nàng ấy đi theo mình mà họ đều tự nguyện theo hắn.Hơn nữa,qua lời kể của các nàng thì tuy tu vi bên ngoài của hắn thấp nhưng thực lực chân chính thì không hề thấp chút nào khiến nàng cảm thấy khó tin.Lại nữa,lần này hắn bị thương cũng là vì không muốn một trong bốn nàng ấy bị thương tổn.Kỳ Dao lúc này cảm thấy mờ mịt vô cùng,thật sự nàng không biết nên cho Minh Tiến vào dạng người nào cho phù hợp nữa.Nàng khe khẽ thở dài,bàn tay ngọc vẫn đang mân mê cái chén trà,bên trong trà đã nguội ngắt từ bao giờ…
Kỳ Dao sau khi phát hiện đám người Minh Tiến thuê xe ngựa mà rời khỏi Phụng Hoàng Cung thì nàng cũng mau chóng trả phòng,lập tức bí mật bám theo.Dọc đường đi khiến nàng hết sức ngạc nhiên,xe ngựa đi vô cùng chậm,hơn nữa không hề thấy Minh Tiến xuất hiện một lần nào bên ngoài khiến nàng cảm thấy kì quái.Rất muốn tiếp cận cho rõ,phải tới khi xe ngựa dừng lại tại một tiểu trấn ven đường,lúc bấy giờ nàng mới có cơ hội tiếp cận.Kỳ Dao nhanh tróng cải trang thành một nữ thôn dân,bí mật tiếp cận xe ngựa.Nàng vừa khẽ kéo cái rèm xe lên,tức thời vội vã quay lưng chạy vụt vào một góc khuất.Lấy tay vỗ ngực,thở hổn hển,hai má đỏ hồng,ánh mắt hiện lên sự xấu hổ cùng tức giận vô cùng.Lại một lần nữa,nàng lại bắt gặp cảnh hắn đang bán thân lõa thể,có một nữ nhân áo vàng đang lau người cho hắn.Kỳ Dao khẽ hít một hơi trấn tĩnh,nàng lui lại một quãng xa,tới một chỗ không người mà phát tiết giận giữ,dậm chân hét lên.
- Sắc lang…!Ngươi là đại sắc lang…!...
Kỳ Dao ẩn thân,bí mật tiếp tục theo xe ngựa về phía Hiểu Vân.Cho dù nàng cảm thấy bực tức cùng cáu giận tới mức nào thì ý nguyện của sư phụ nàng vẫn còn đó,và nàng còn chưa hoàn thành.Vì thế dù cảm thấy hận Minh Tiến vô cùng nhưng nàng vẫn cắn răng đi theo,lòng tự nhủ chỉ cần hoàn thành ý nguyện của sư phụ là lập tức quay trở về Ngoại hải ngay lập tức.Sau khi chứng kiến cảnh mấy vị nữ nhân kia bị đám tu sĩ Nho tu này bám theo sau như đỉa,Kỳ Dao cảm thấy chột dạ,vội vã quay lưng rời khỏi Hiểu Vân trấn…
Hiểu Vân trấn,trưa hôm sau đón tiếp một mỹ nam tử,khuôn mặt thanh tú,nước da bạch ngọc.Trên khuôn mặt nam tử ấy phảng phất có chút vẻ đẹp kiêu sa của nữ nhân,cặp mắt phượng như thu thủy,mày ngài cao quý,đôi môi hồng tựa như của một mỹ nữ.Nam nhân này thân mặc một bộ bạch y bằng lụa thượng hạng,thêm nữa trên tay là một cây quạt ngà vô cùng sang trọng.Ai ai cũng có thể nhìn ra,y là một công tử Nho tu có quyền thế.Tu vi hiện tại của y là Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn.
Bạch y công tử này xuất hiện ngay lập tức khiến cho người ta chú ý,không chỉ nữ nhân mà nam nhân cũng phải ngây người ngắm nhìn tới y.Người ta thì thào,bán tán,chỉ trỏ về phía bạch y công tử nọ khiến hắn có vẻ xấu hổ,hai má hơi hồng lên.Điệu bộ này của hắn lại khiến cho người nhìn tới càng lúc càng như mê muội,nếu không phải khí áp tu chân Nguyên Anh kỳ đang phảng phất toát ra từ người hắn,có lẽ họ đã cho rằng hắn là một nam Hồ hóa hình người.
- Thật anh tuấn nha…!
Một nữ nhân áo hồng thì thào.
- Chậc chậc,tên này quả thật là một mỹ nam tử nha!
Một nam tử áo xám ngồi trên tầng hai một thi lâu,ghé mắt nhìn xuống.
- Công tử…ta muốn gả cho chàng…!
Một nữ nhân trẻ tuổi đứng trên lầu hét lớn,tung khăn tay ném về phía hắn.
Chung quy bạch y nam tử vẫn chỉ im lặng không nói,chậm rãi nhằm hướng Minh gia trang mà bước tới.Đột nhiên y cau mày,lùi lại phía sau một quãng,quạt Ngà trên tay xòe ra che trước mũi.Trước mặt hắn lúc này là một mỹ phụ áo đỏ,thân hình câu dẫn nam nhân.Bạch y nọ liếc mắt nhìn kĩ,chỉ thấy nữ nhân nọ tuổi chừng ngoài hai mươi lăm,tu vi là Kết Đan trung kỳ.Khuôn mặt trái xoan cùng cặp môi đỏ mọng vô cùng thu hút.Nàng ta mặc một bộ y phục màu đỏ,nơi cổ áo dường như cố tình nới rộng,để lộ ra một phần cặp tuyết lê trắng muốt,mùi u hương lan tỏa nhè nhẹ trong không gian.Nàng ta uyển chuyển tới gần y,nhún mình thi lễ.
-Bái kiến công tử!
Bạch y nam nhân khẽ khom lưng làm lễ,sau đó lách người định tránh né mà bước đi.Nữ nhân thấy vậy thì khẽ lắc người,cố ý ngã về phía hắn.Bạch y nọ khẽ cau mày,nhưng cũng không thể làm ngơ,vương tay ra đỡ lấy.Đột nhiên y giật thót mình,trên mặt lại càng đỏ thêm.Nguyên lại là nữ nhân nọ vừa vặn ngả vào lòng hắn,một tay nàng cố ý lướt nhanh qua bộ phận nhạy cảm của y.Lại nữa,nàng ta cố ý kéo trễ cổ áo xuống,thậm chí lờ mờ có thể nhìn thấy hai đỉnh núi lửa ẩn hiện trong cái yếm trong suốt.Nữ nhân hơi thở thơm ngát khiến cho hắn càng đỏ mặt.Đột nhiên nét mặt y biến đổi,khóe miệng khẽ cười,y cố ý vươn tay xoa bóp lên kiều đồn của nữ nhân,ánh mắt thì hau háu nhìn tới cặp núi lửa nọ.Nữ nhân bị hắn tập kích thì trong lòng vừa thích thú,vừa e thẹn.Miệng khẽ rên rỉ.
- Nha…!
Ngân Nguyệt nhẹ nhàng rút từ trong ống tay áo ra khăn tay của nàng,ngọc thủ vươn tới thấm đi nước mắt trên khuôn mặt đang nhăn nhúm ấy,sau đó nàng mới chậm rãi nói.
- Tướng công,Hiếu không thể bỏ,Tình cũng khó dứt.Bên nào cũng nặng cả,thiếp thật sự không có cách nào phân định giúp chàng đâu.Tốt nhất chàng nên phụng dưỡng phụ mẫu thật tốt…
Ngân Nguyệt nói,càng lúc giọng càng nhỏ lại.Minh Tiến thở dài,trong lòng càng lúc càng trở nên rối như tơ vò. “Trở về thì sao?Ta tiếp tục là một kẻ vô tích sự,tiếp tục tự kỉ.Nhưng về rồi thì ta có thể phụng dưỡng cha mẹ.Còn các nàng ở lại U Châu này thì sao?Có thể với Liên Liên,Như Như hay Bạch Phụng.Thời gian trôi đi các nàng ấy sẽ dần dần quên mình,có thể tìm một người thật tốt…còn Ngân Nguyệt…Không…không,Minh Tiến,mày không thể ích kỉ như vậy được.Mày thừa hiểu tâm ý các nàng dành ày,vậy mà mày có gan nhẫn tâm bỏ đi sao?...”
“Về”, “ở lại”.Hai từ đấy lúc này cứ thay phiên nhau đập từng nhát búa vào đầu hắn.Lúc đầu,mục tiêu tu luyện của hắn chỉ là có thể lập tức về nhà,ấy vậy mà khi gặp các nàng hắn lại không thể từ chối tình cảm,lại gật đầu chấp nhận tình cảm ấy.Minh Tiến tự chửi rủa mình không thôi.Ngân Nguyệt nhìn hắn,sau đó khẽ nói.
- Nếu như chàng có thể đưa phụ mẫu chàng cùng tới U Châu này,như vậy là cách tốt nhất!
Minh Tiến nghe vậy,nhất thời hai mắt sáng lên,nắm tay nàng mà nói.
- Đúng rồi,tại sao ta lại ngốc như vậy nhỉ?Chỉ cần đưa cha mẹ ta tới đây là được.Ha ha ha…ta thật ngu dốt…ha ha ha…
Hắn cười lớn,bất giác nắm chặt lấy tay Ngân Nguyệt.Ngân Nguyệt tuy cảm thấy hai bàn tay thô ráp ấy nắm chặt tay nàng tới mức đau đớn,nhưng vẫn im lặng chịu đựng.Nàng biết rõ cái cảm giác u uất trong lòng hắn,vì thế chỉ bặm môi.Minh Tiến đột nhiên nhìn tới,lại đã thấy tay hắn xiết lay hai bàn tay ngọc của Ngân Nguyệt tới đỏ bừng thì giật mình,vội vã buông tay,cầm lấy hai bàn tay ấy mà xoa xoa vào nhau.Lại thấy trên mặt nàng đã xuất hiện những giọt lệ thì ân hận vô cùng,mắt hắn cũng rưng rưng,nói.
- Xin lỗi,Ngân Nguyệt,ta làm nàng đau lắm phải không?
- Không đau…không đau….
Ngân Nguyệt sụt sùi nói,nước mắt lăn dài trên má.Nàng ôm lấy lưng hắn mà thủ thỉ trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Không đau chút nào đâu,tướng công ngốc ạ.Thiếp chỉ thấy vui…rất vui khi mà chàng coi trọng chúng ta như vậy…Xưa nay,nam nhân chỉ coi nữ nhân như món đồ,dùng chán có thể vứt bỏ…có thể tìm kiếm cái mới…Nhưng chàng thì khác…chàng không như họ…
Minh Tiến ôm xiết lấy thân ảnh ấy,thân hình hắn cũng có chút run rẩy.Khẽ thì thào.
- Là ta không tốt…là ta sai rồi…là ta làm nàng phải khóc.Ngân Nguyệt…xin lỗi nàng!
Trong ánh chiều tà đỏ rực,có hai bóng nhân ảnh đứng đó,cùng nhau ngắm nhìn vầng thái dương đỏ rực đang dần dần khuất dạng phía chân trời…
Kỳ Dao lúc này đang ngồi trong một căn phòng ở phía Bắc gia trang,đây là nơi Liên Liên xắp xếp để nàng tạm thời nghỉ lại,chờ Minh Tiến hồi tỉnh thì nàng sẽ thực hiện ý nguyện của gia sư,sau đó lập tức rời đi.Kỳ Dao ngồi trầm ngâm hồi lâu,trong lòng nàng lúc này thật sự hỗn loạn vô cùng.Qua những cuộc trò truyện,nàng cảm thấy bất ngờ về bốn nữ nhân nọ.Sự thật về Minh Tiến không hề như nàng tưởng tượng: Hắn không hề có bùa chú cưỡng bức các nàng ấy đi theo mình mà họ đều tự nguyện theo hắn.Hơn nữa,qua lời kể của các nàng thì tuy tu vi bên ngoài của hắn thấp nhưng thực lực chân chính thì không hề thấp chút nào khiến nàng cảm thấy khó tin.Lại nữa,lần này hắn bị thương cũng là vì không muốn một trong bốn nàng ấy bị thương tổn.Kỳ Dao lúc này cảm thấy mờ mịt vô cùng,thật sự nàng không biết nên cho Minh Tiến vào dạng người nào cho phù hợp nữa.Nàng khe khẽ thở dài,bàn tay ngọc vẫn đang mân mê cái chén trà,bên trong trà đã nguội ngắt từ bao giờ…
Kỳ Dao sau khi phát hiện đám người Minh Tiến thuê xe ngựa mà rời khỏi Phụng Hoàng Cung thì nàng cũng mau chóng trả phòng,lập tức bí mật bám theo.Dọc đường đi khiến nàng hết sức ngạc nhiên,xe ngựa đi vô cùng chậm,hơn nữa không hề thấy Minh Tiến xuất hiện một lần nào bên ngoài khiến nàng cảm thấy kì quái.Rất muốn tiếp cận cho rõ,phải tới khi xe ngựa dừng lại tại một tiểu trấn ven đường,lúc bấy giờ nàng mới có cơ hội tiếp cận.Kỳ Dao nhanh tróng cải trang thành một nữ thôn dân,bí mật tiếp cận xe ngựa.Nàng vừa khẽ kéo cái rèm xe lên,tức thời vội vã quay lưng chạy vụt vào một góc khuất.Lấy tay vỗ ngực,thở hổn hển,hai má đỏ hồng,ánh mắt hiện lên sự xấu hổ cùng tức giận vô cùng.Lại một lần nữa,nàng lại bắt gặp cảnh hắn đang bán thân lõa thể,có một nữ nhân áo vàng đang lau người cho hắn.Kỳ Dao khẽ hít một hơi trấn tĩnh,nàng lui lại một quãng xa,tới một chỗ không người mà phát tiết giận giữ,dậm chân hét lên.
- Sắc lang…!Ngươi là đại sắc lang…!...
Kỳ Dao ẩn thân,bí mật tiếp tục theo xe ngựa về phía Hiểu Vân.Cho dù nàng cảm thấy bực tức cùng cáu giận tới mức nào thì ý nguyện của sư phụ nàng vẫn còn đó,và nàng còn chưa hoàn thành.Vì thế dù cảm thấy hận Minh Tiến vô cùng nhưng nàng vẫn cắn răng đi theo,lòng tự nhủ chỉ cần hoàn thành ý nguyện của sư phụ là lập tức quay trở về Ngoại hải ngay lập tức.Sau khi chứng kiến cảnh mấy vị nữ nhân kia bị đám tu sĩ Nho tu này bám theo sau như đỉa,Kỳ Dao cảm thấy chột dạ,vội vã quay lưng rời khỏi Hiểu Vân trấn…
Hiểu Vân trấn,trưa hôm sau đón tiếp một mỹ nam tử,khuôn mặt thanh tú,nước da bạch ngọc.Trên khuôn mặt nam tử ấy phảng phất có chút vẻ đẹp kiêu sa của nữ nhân,cặp mắt phượng như thu thủy,mày ngài cao quý,đôi môi hồng tựa như của một mỹ nữ.Nam nhân này thân mặc một bộ bạch y bằng lụa thượng hạng,thêm nữa trên tay là một cây quạt ngà vô cùng sang trọng.Ai ai cũng có thể nhìn ra,y là một công tử Nho tu có quyền thế.Tu vi hiện tại của y là Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn.
Bạch y công tử này xuất hiện ngay lập tức khiến cho người ta chú ý,không chỉ nữ nhân mà nam nhân cũng phải ngây người ngắm nhìn tới y.Người ta thì thào,bán tán,chỉ trỏ về phía bạch y công tử nọ khiến hắn có vẻ xấu hổ,hai má hơi hồng lên.Điệu bộ này của hắn lại khiến cho người nhìn tới càng lúc càng như mê muội,nếu không phải khí áp tu chân Nguyên Anh kỳ đang phảng phất toát ra từ người hắn,có lẽ họ đã cho rằng hắn là một nam Hồ hóa hình người.
- Thật anh tuấn nha…!
Một nữ nhân áo hồng thì thào.
- Chậc chậc,tên này quả thật là một mỹ nam tử nha!
Một nam tử áo xám ngồi trên tầng hai một thi lâu,ghé mắt nhìn xuống.
- Công tử…ta muốn gả cho chàng…!
Một nữ nhân trẻ tuổi đứng trên lầu hét lớn,tung khăn tay ném về phía hắn.
Chung quy bạch y nam tử vẫn chỉ im lặng không nói,chậm rãi nhằm hướng Minh gia trang mà bước tới.Đột nhiên y cau mày,lùi lại phía sau một quãng,quạt Ngà trên tay xòe ra che trước mũi.Trước mặt hắn lúc này là một mỹ phụ áo đỏ,thân hình câu dẫn nam nhân.Bạch y nọ liếc mắt nhìn kĩ,chỉ thấy nữ nhân nọ tuổi chừng ngoài hai mươi lăm,tu vi là Kết Đan trung kỳ.Khuôn mặt trái xoan cùng cặp môi đỏ mọng vô cùng thu hút.Nàng ta mặc một bộ y phục màu đỏ,nơi cổ áo dường như cố tình nới rộng,để lộ ra một phần cặp tuyết lê trắng muốt,mùi u hương lan tỏa nhè nhẹ trong không gian.Nàng ta uyển chuyển tới gần y,nhún mình thi lễ.
-Bái kiến công tử!
Bạch y nam nhân khẽ khom lưng làm lễ,sau đó lách người định tránh né mà bước đi.Nữ nhân thấy vậy thì khẽ lắc người,cố ý ngã về phía hắn.Bạch y nọ khẽ cau mày,nhưng cũng không thể làm ngơ,vương tay ra đỡ lấy.Đột nhiên y giật thót mình,trên mặt lại càng đỏ thêm.Nguyên lại là nữ nhân nọ vừa vặn ngả vào lòng hắn,một tay nàng cố ý lướt nhanh qua bộ phận nhạy cảm của y.Lại nữa,nàng ta cố ý kéo trễ cổ áo xuống,thậm chí lờ mờ có thể nhìn thấy hai đỉnh núi lửa ẩn hiện trong cái yếm trong suốt.Nữ nhân hơi thở thơm ngát khiến cho hắn càng đỏ mặt.Đột nhiên nét mặt y biến đổi,khóe miệng khẽ cười,y cố ý vươn tay xoa bóp lên kiều đồn của nữ nhân,ánh mắt thì hau háu nhìn tới cặp núi lửa nọ.Nữ nhân bị hắn tập kích thì trong lòng vừa thích thú,vừa e thẹn.Miệng khẽ rên rỉ.
- Nha…!
Danh sách chương