- Tiểu đệ đệ, việc của ta đã hoàn thành, ta phải trở về thôi!
- Ha ha ha, đa tạ tỷ tỷ. Nhưng sao tỷ tỷ lại rời đi sớm như vậy, chẳng lẽ tỷ không thể nán lại uống chén rượu mừng của tiểu đệ được sao?
Linh Trâm lắc đầu, nhìn xa xăm.
- Liên quân đang dốc sức tấn công chúng ta, sự việc gấp gáp chẳng thể trì hoãn. Bất đắc dĩ ta mới phải rời đi mà thôi. Đệ thông cảm cho ta!
- Đã vậy đệ không dám can ngăn, tỷ tỷ bảo trọng. Sau này còn gặp lại!
Linh Trâm gật đầu, sau đó cùng nữ nhân áo tím rời đi. Lãm Tiêu Dao cũng không chú tâm mấy nữa, vì chỉ ngay sau đó, một lão nhân tới ghé tai y mà nói.
- Môn chủ, giờ lành đã tới. Khách quan cũng đã tới đủ, chúng ta nên bắt đầu nghi lễ thôi, tránh mất giờ lành! - Được, mau bắt đầu đi…!
Minh Tiến lặng lẽ truy tung, trên khuôn mặt hắn lúc này dường như được bao phủ bởi một lớp băng mỏng. Thi thoảng, ngoài đôi con ngươi màu bạc khẽ di động, còn lại đều cứng ngắc không có lấy một chút xê dịch. Hắn đột ngột dừng lại, thi triển hư khí thuật. Trước mắt, cách đó không xa, có hai luồng chân lực đột nhiên xuất hiện. Sau đó hai đạo phi hành, một trắng, một tím nhanh tróng lao vút đi, nhằm hướng nội địa mà bay nhanh. Minh Tiến sau phút thận trọng, ánh mắt hắn như bốc lên lửa đỏ. Hắn đã nhìn ra vách đá vừa vặn đóng lại trên sườn núi.
Trong hang, mọi người nhất thời ồ lên chúc mừng. tiếng người cười nói, ca tụng nối tiếp nhau vang lên. Dưới ánh sáng từ những viên dạ minh châu bên trên trần, Lãm Tiêu Dao dắt tay tân nương đang sóng vai bước tới lễ đài. Một lão nhân chờ cho hai người tới lễ đài, lúc bấy giờ mới cao giọng.
- Các vị quan khách, xin trật tự!
Đám ông ồn ào dần dần im lặng, lão nhân gật đầu, hài lòng nói tiếp.
- Các vị quan khách, hôm nay ngày lành tháng tốt. Môn chủ chúng ta đón tiếp thêm một vị cô nương nhập gia. Hôm nay, trước sự chúng kiến của tất cả mọi người, ta xin được làm người chủ lễ!
Lão nhân cung tay bái lễ một vòng, sau đó mới quay lại. Lão khẽ vuốt ngực, cao giọng.
- Nhất bái thiên địa!
Lãm Tiêu Dao vui vẻ bái nhất bái, chỉ duy nhất tân nương dường như lưỡng lự, một lúc sau mới chịu bái lễ trước linh án được bay ra trước mặt.
- Nhị bái cao đường!
Hai người lùi lại, cúi đầu bái lễ trước hai chiếc ghế thái sơn bỏ trống. Tất cả mọi người ở đương trường im lặng, chờ câu cuối cùng.
- Phu thê…
Lão nhân cao hứng,chưa kịp hô lên câu thứ ba thì từ ngoài phía cửa hang, một thanh âm nổ tung chát chúa vọng vào. Khói bụi mù mịt, gió lùa kéo theo đất đá khiến không gian càng thêm ngột ngạt. Nhiều người không kiềm chế nổi, ho sặc lên. Lão nhân thoáng cau mày, sau đó quay xuống trấn an đám khách nhân.
- Các vị, các vị xin bình tĩnh. Đây là một ngọn núi lâu năm, thi thoảng có chút thay đổi mà thôi. Xin hãy chú tâm lên đây nào!
Lão nhân bước lên, đứng trước hai người cung tay nói, trên mặt lộ ra chút áy náy. Đám khách người rũ bụi, kẻ che miệng ho nhưng cũng miễn cưỡng hướng tới lão. Lão nhân mỉm cười ý như đa tạ, hô lên.
- Phu thê…
Chỉ nghe tiếng lão ngắc ngứ rồi im bặt, một tiếng rít gió sắc lạnh vang lên khắp trong hang, kéo những ngọn nến lớn trên các bàn tiệc nghiêng ngả một hồi như sắp tắt. Không gian thoáng chốc tối xám đi, phải mất một lúc mới dần dần sáng trở lại. Lãm Tiêu Dao trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, hỏi.
- Trung thúc, người mau tiếp tục,chỉ là chút gió lùa thôi mà!
Chợt y giật bắn người, hoảng sợ lùi lại. Đám tân khách mặt mày tái mét, kinh dị nhìn nhau, sau đó đều hướng cả lên lễ đài. Chỉ thấy trước hương án, trên bức vách đá treo chữ hỉ lớn màu đỏ. Lão nhân già nua nọ bị một thanh trường kiếm màu đỏ rực cắm ghim trên đó. Không biết vô tình hay cố ý, thanh trường kiếm còn xuyên qua cả bông hoa bằng vải lụa mà tân lang tân nương đang cầm, xé nó làm đôi. Nơi vết thương, màu sôi lên xèo xèo. Lãm Tiêu Dao sợ sệt, nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy phía xa, có một nam nhân mặc bạch y đang chậm rãi hướng về nơi này. Nam nhân kia cứ đi tới đâu, tức thì có người ngã xuống tới đó. Máu huyết tung bay, dường như muốn nhuộm đỏ cả bộ bạch y nọ. Lãm Tiêu Dao kinh ngạc, vội vã lấy ra từ túi trữ vật trường kiếm, lao tới phía tân nương. Vừa lao đi, hắn vừa kêu lớn.
- Dừng lại, nếu không đừng trách ta!
Nam nhân bạch y vẫn chầm chậm bước tới,mỗi bước hắn đi là mỗi mạng người nằm xuống dưới chân hắn. Không nói năng, không đáp lời, chỉ có tiếng kêu la thảm thương, tiếng gào thét van cầu vang lên. Lãm Tiêu Dao mặt mày hơi tái, đưa trường kiếm định kê tới cổ tân nương. Bang! Tay hắn run rẩy, tựa như đâm vào một tảng kim thạch. Hắn kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy một quả cầu chân khí màu xanh, không biết từ lúc nào bao bọc lấy tân nương tử. Bên trong,nàng ta đã ngả người ngất đi, ngồi dựa vào chân chiếc ghế thái sư. Hắn lại vươn kiếm đâm thêm một lần nữa. Bình một tiếng lớn,thanh kiếm bị đánh bật đi. Hắn cảm thấy tay mình tê dại, vội vàng thoái lui. Trong khối cầu, một vật ngắn với một đầu tròn từ từ bay lên, một luồng lửa màu lam chậm rãi bốc cháy trước mặt hắn. Lãm Tiêu Dao kinh sợ, vội thay đổi thái độ.
- Tiền bối là ai, sao lại tới phá hỉ sự của ta!
Không có ai đáp lời hắn, chỉ có những thanh âm răng rắc rợn người của xương vỡ vụn, thanh âm ồ ồ của máu chảy, tiếng rên rỉ thống khổ vang lên. Các bàn tiệc sớm đã trống không, đám người bỏ chạy toán loạn. Đám nữ nhân sợ hãi co rúm vào một góc. Những kẻ thông minh hơn vội chạy cả núp phía sau người hắn. Lãm Tiêu Dao run lên, cố gắng quan sát. Nam nhân bạch y, không, phải nói lúc này là nam nhân mặc huyết y mới đúng. Y phục của hắn đã nhuộm đỏ bởi máu tươi, bàn tay hắn đang nắm đầu một nam nhân trung niên, khuôn mặt bị che đi bởi mái tóc bù xù, rồi bời.
Rắc! Bàn tay huyết y kia nắm lại, bóp nát đầu nam nhân kia khiến máu tươi cùng não bắn ra tung tóe, tựa như bóp một miếng đậu phụ. Huyết y vươn tay, ném kẻ xấu số xuống đất, đứng im lặng, ánh mắt lóe lên ngân quang chiếu tới phía lễ đài. Tiếng bước châm dồn dập vang lên, chỉ chốc lát đã có vô số người cầm binh khí bao vây nơi huyết y kia đứng. Lãm Tiêu Dao cố lấy bình tĩnh, cười mà nói.
- Rốt cuộc ngươi là ai...? Mà ta cũng không quan tâm, giết hắn!
Đám người bao vây nghe lệnh, tức thì ồ ồ gầm lên, mang binh khí lao về phía huyết y. Huyết y tay khẽ động, hai cánh tay từ từ đưa lên ngang ngực, sau đó nắm chặt lại. Lập tức, một lực hút vô hình từ phía huyết y xuất hiện, thu hút, lôi kéo toàn bộ binh khí của đám người lao về phía mình. Đám người lao lên thấy sự lạ, cố gắng giữ lại binh khí trước sức hút vô hình ấy. Ba bốn người trung niên lao lên, hộ vệ Lãm Tiêu Dao. Nhưng y gạt đi, mặc sự lo lắng của đám người mà quan sát sự lạ.
Thanh trường kiếm găm lão nhân lên tường khẽ rung, sau đó từ từ rút ra khỏi vách đá. Nó bay về phía nam nhân mới tới, lơ lửng trước mặt y. Một ai đó chợt hô lớn.
- Mau thả lưới!
Trong hang động này, các kiến trúc tự nhiên vốn không hề chắc chắn. Rất nhiều nơi đã phải cải tạo lại. Ngay cả trong sảnh này cũng vậy. Đừng nhìn lên mái trần bằng phản kia mà cho rằng chúng là tự nhiên. Hoàn toàn sai lầm, bởi tất cả chúng đều được sửa sang lại.
Có ai đó chạy tới bốn góc sảnh, vung đao chặt đứt mấy sợi dây xích lớn. Tức thời, từ phía trên trần cao rung lên ầm ầm, bụi đất đá lả tả phủ xuống ròi ẩm một tiếng lớn, đất đá cứ thể phủ xuống khoảng sân giữa sảnh, nơi huyết y kia dang đứng.
- Ha ha ha, đa tạ tỷ tỷ. Nhưng sao tỷ tỷ lại rời đi sớm như vậy, chẳng lẽ tỷ không thể nán lại uống chén rượu mừng của tiểu đệ được sao?
Linh Trâm lắc đầu, nhìn xa xăm.
- Liên quân đang dốc sức tấn công chúng ta, sự việc gấp gáp chẳng thể trì hoãn. Bất đắc dĩ ta mới phải rời đi mà thôi. Đệ thông cảm cho ta!
- Đã vậy đệ không dám can ngăn, tỷ tỷ bảo trọng. Sau này còn gặp lại!
Linh Trâm gật đầu, sau đó cùng nữ nhân áo tím rời đi. Lãm Tiêu Dao cũng không chú tâm mấy nữa, vì chỉ ngay sau đó, một lão nhân tới ghé tai y mà nói.
- Môn chủ, giờ lành đã tới. Khách quan cũng đã tới đủ, chúng ta nên bắt đầu nghi lễ thôi, tránh mất giờ lành! - Được, mau bắt đầu đi…!
Minh Tiến lặng lẽ truy tung, trên khuôn mặt hắn lúc này dường như được bao phủ bởi một lớp băng mỏng. Thi thoảng, ngoài đôi con ngươi màu bạc khẽ di động, còn lại đều cứng ngắc không có lấy một chút xê dịch. Hắn đột ngột dừng lại, thi triển hư khí thuật. Trước mắt, cách đó không xa, có hai luồng chân lực đột nhiên xuất hiện. Sau đó hai đạo phi hành, một trắng, một tím nhanh tróng lao vút đi, nhằm hướng nội địa mà bay nhanh. Minh Tiến sau phút thận trọng, ánh mắt hắn như bốc lên lửa đỏ. Hắn đã nhìn ra vách đá vừa vặn đóng lại trên sườn núi.
Trong hang, mọi người nhất thời ồ lên chúc mừng. tiếng người cười nói, ca tụng nối tiếp nhau vang lên. Dưới ánh sáng từ những viên dạ minh châu bên trên trần, Lãm Tiêu Dao dắt tay tân nương đang sóng vai bước tới lễ đài. Một lão nhân chờ cho hai người tới lễ đài, lúc bấy giờ mới cao giọng.
- Các vị quan khách, xin trật tự!
Đám ông ồn ào dần dần im lặng, lão nhân gật đầu, hài lòng nói tiếp.
- Các vị quan khách, hôm nay ngày lành tháng tốt. Môn chủ chúng ta đón tiếp thêm một vị cô nương nhập gia. Hôm nay, trước sự chúng kiến của tất cả mọi người, ta xin được làm người chủ lễ!
Lão nhân cung tay bái lễ một vòng, sau đó mới quay lại. Lão khẽ vuốt ngực, cao giọng.
- Nhất bái thiên địa!
Lãm Tiêu Dao vui vẻ bái nhất bái, chỉ duy nhất tân nương dường như lưỡng lự, một lúc sau mới chịu bái lễ trước linh án được bay ra trước mặt.
- Nhị bái cao đường!
Hai người lùi lại, cúi đầu bái lễ trước hai chiếc ghế thái sơn bỏ trống. Tất cả mọi người ở đương trường im lặng, chờ câu cuối cùng.
- Phu thê…
Lão nhân cao hứng,chưa kịp hô lên câu thứ ba thì từ ngoài phía cửa hang, một thanh âm nổ tung chát chúa vọng vào. Khói bụi mù mịt, gió lùa kéo theo đất đá khiến không gian càng thêm ngột ngạt. Nhiều người không kiềm chế nổi, ho sặc lên. Lão nhân thoáng cau mày, sau đó quay xuống trấn an đám khách nhân.
- Các vị, các vị xin bình tĩnh. Đây là một ngọn núi lâu năm, thi thoảng có chút thay đổi mà thôi. Xin hãy chú tâm lên đây nào!
Lão nhân bước lên, đứng trước hai người cung tay nói, trên mặt lộ ra chút áy náy. Đám khách người rũ bụi, kẻ che miệng ho nhưng cũng miễn cưỡng hướng tới lão. Lão nhân mỉm cười ý như đa tạ, hô lên.
- Phu thê…
Chỉ nghe tiếng lão ngắc ngứ rồi im bặt, một tiếng rít gió sắc lạnh vang lên khắp trong hang, kéo những ngọn nến lớn trên các bàn tiệc nghiêng ngả một hồi như sắp tắt. Không gian thoáng chốc tối xám đi, phải mất một lúc mới dần dần sáng trở lại. Lãm Tiêu Dao trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, hỏi.
- Trung thúc, người mau tiếp tục,chỉ là chút gió lùa thôi mà!
Chợt y giật bắn người, hoảng sợ lùi lại. Đám tân khách mặt mày tái mét, kinh dị nhìn nhau, sau đó đều hướng cả lên lễ đài. Chỉ thấy trước hương án, trên bức vách đá treo chữ hỉ lớn màu đỏ. Lão nhân già nua nọ bị một thanh trường kiếm màu đỏ rực cắm ghim trên đó. Không biết vô tình hay cố ý, thanh trường kiếm còn xuyên qua cả bông hoa bằng vải lụa mà tân lang tân nương đang cầm, xé nó làm đôi. Nơi vết thương, màu sôi lên xèo xèo. Lãm Tiêu Dao sợ sệt, nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy phía xa, có một nam nhân mặc bạch y đang chậm rãi hướng về nơi này. Nam nhân kia cứ đi tới đâu, tức thì có người ngã xuống tới đó. Máu huyết tung bay, dường như muốn nhuộm đỏ cả bộ bạch y nọ. Lãm Tiêu Dao kinh ngạc, vội vã lấy ra từ túi trữ vật trường kiếm, lao tới phía tân nương. Vừa lao đi, hắn vừa kêu lớn.
- Dừng lại, nếu không đừng trách ta!
Nam nhân bạch y vẫn chầm chậm bước tới,mỗi bước hắn đi là mỗi mạng người nằm xuống dưới chân hắn. Không nói năng, không đáp lời, chỉ có tiếng kêu la thảm thương, tiếng gào thét van cầu vang lên. Lãm Tiêu Dao mặt mày hơi tái, đưa trường kiếm định kê tới cổ tân nương. Bang! Tay hắn run rẩy, tựa như đâm vào một tảng kim thạch. Hắn kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy một quả cầu chân khí màu xanh, không biết từ lúc nào bao bọc lấy tân nương tử. Bên trong,nàng ta đã ngả người ngất đi, ngồi dựa vào chân chiếc ghế thái sư. Hắn lại vươn kiếm đâm thêm một lần nữa. Bình một tiếng lớn,thanh kiếm bị đánh bật đi. Hắn cảm thấy tay mình tê dại, vội vàng thoái lui. Trong khối cầu, một vật ngắn với một đầu tròn từ từ bay lên, một luồng lửa màu lam chậm rãi bốc cháy trước mặt hắn. Lãm Tiêu Dao kinh sợ, vội thay đổi thái độ.
- Tiền bối là ai, sao lại tới phá hỉ sự của ta!
Không có ai đáp lời hắn, chỉ có những thanh âm răng rắc rợn người của xương vỡ vụn, thanh âm ồ ồ của máu chảy, tiếng rên rỉ thống khổ vang lên. Các bàn tiệc sớm đã trống không, đám người bỏ chạy toán loạn. Đám nữ nhân sợ hãi co rúm vào một góc. Những kẻ thông minh hơn vội chạy cả núp phía sau người hắn. Lãm Tiêu Dao run lên, cố gắng quan sát. Nam nhân bạch y, không, phải nói lúc này là nam nhân mặc huyết y mới đúng. Y phục của hắn đã nhuộm đỏ bởi máu tươi, bàn tay hắn đang nắm đầu một nam nhân trung niên, khuôn mặt bị che đi bởi mái tóc bù xù, rồi bời.
Rắc! Bàn tay huyết y kia nắm lại, bóp nát đầu nam nhân kia khiến máu tươi cùng não bắn ra tung tóe, tựa như bóp một miếng đậu phụ. Huyết y vươn tay, ném kẻ xấu số xuống đất, đứng im lặng, ánh mắt lóe lên ngân quang chiếu tới phía lễ đài. Tiếng bước châm dồn dập vang lên, chỉ chốc lát đã có vô số người cầm binh khí bao vây nơi huyết y kia đứng. Lãm Tiêu Dao cố lấy bình tĩnh, cười mà nói.
- Rốt cuộc ngươi là ai...? Mà ta cũng không quan tâm, giết hắn!
Đám người bao vây nghe lệnh, tức thì ồ ồ gầm lên, mang binh khí lao về phía huyết y. Huyết y tay khẽ động, hai cánh tay từ từ đưa lên ngang ngực, sau đó nắm chặt lại. Lập tức, một lực hút vô hình từ phía huyết y xuất hiện, thu hút, lôi kéo toàn bộ binh khí của đám người lao về phía mình. Đám người lao lên thấy sự lạ, cố gắng giữ lại binh khí trước sức hút vô hình ấy. Ba bốn người trung niên lao lên, hộ vệ Lãm Tiêu Dao. Nhưng y gạt đi, mặc sự lo lắng của đám người mà quan sát sự lạ.
Thanh trường kiếm găm lão nhân lên tường khẽ rung, sau đó từ từ rút ra khỏi vách đá. Nó bay về phía nam nhân mới tới, lơ lửng trước mặt y. Một ai đó chợt hô lớn.
- Mau thả lưới!
Trong hang động này, các kiến trúc tự nhiên vốn không hề chắc chắn. Rất nhiều nơi đã phải cải tạo lại. Ngay cả trong sảnh này cũng vậy. Đừng nhìn lên mái trần bằng phản kia mà cho rằng chúng là tự nhiên. Hoàn toàn sai lầm, bởi tất cả chúng đều được sửa sang lại.
Có ai đó chạy tới bốn góc sảnh, vung đao chặt đứt mấy sợi dây xích lớn. Tức thời, từ phía trên trần cao rung lên ầm ầm, bụi đất đá lả tả phủ xuống ròi ẩm một tiếng lớn, đất đá cứ thể phủ xuống khoảng sân giữa sảnh, nơi huyết y kia dang đứng.
Danh sách chương