- Quân sư, ta biết trọng trách đè lên vai ngài rất nặng… Hãy để ta nói nốt điều lúc trước… Ta thấy Quân sư trước nay dường như không chú tâm tới bản thân mình, làm hộ vệ cho ngài, ta thấy ngài dường như bỏ qua tất cả, mặc kệ tất cả… không quan tâm tới mình mà toàn lo lắng cho người khác…
Minh Tiến im lặng, hắn cố gắng dẹp mớ hỗn độn trên để nghe Bình nói.
-…Ngài lo cho đại sự, chúng ta cảm tạ ngài… Nhưng đừng vì vậy mà bỏ quên gia đình, bỏ quên người thân của ngài… Ngài nên nhớ, ngoài là quân sư, ngài còn là Minh Gia trang chủ…
-…
- Trên bàn cờ bây giờ, chúng ta chỉ là quân cờ, còn ngài chính là người chơi cờ… Có thể hi sinh một vài quân cờ để thắng trận, âu cũng thỏa đáng… Người, hộ tống quân sư về Minh Gia trang!
- Bình, thương thế của ngươi…!
- Ta ổn, các người còn không mau đưa Quân sư đi mau?! Bình hét lớn, đám tuần tra lập tức dạ ran, vội vàng hối thúc hắn lên xe ngựa. Cả đoàn người vội vã rời đi ngay. Cho tới khi bóng chiếc xe khuất tầm mắt, Bình mới gượng đứng lên, nhìn vào trong căn nhà, rút đoản kiếm thủ thế, lẩm bẩm.
- Hôm nay, ta tử thủ nơi này… Quân sư, bảo trọng…!
Bình hít một hơi, thở ra rồi lập tức lao về phía căn nhà nhỏ, nơi cánh cửa gỗ mở ra để lộ ra một nữ nhân với chín cái đuôi trắng muốt, bên cạnh là nam nhân lam lũ mang trường kiếm…
- Đốt hết đi!
Nữ nhân ra lệnh, nàng ta thản nhiên bước qua xác một hắc y nằm bẹp dưới đất trong vũng máu. Nam nhân lam lũ xé bỏ bộ y phục trên người, lộ ra một bộ y phục lụa trắng sang trọng. Y ném ra vài tấm phù chú, sau đó mau tróng cùng nữ nhân rời đi. Để lại một đống lửa lớn cháy rực một khoảng rừng…
Hiểu Vân trấn, con đường nhỏ vào trấn. Xưa nay nơi này vô cùng tấp nập, mặc dù giờ đây xảy ra chiến loạn, xong dường như chúng chẳng ảnh hưởng tới nơi này là bao. Mọi thứ vẫn ồn ã, đông đúc chẳng khác gì trước đó. Nhưng hôm nay thì ngược lại, mọi thứ đã bị phá vỡ.
Một đoàn người ngựa chừng hai mươi người, thân mặc chiến giáp hộ tống một chiếc xe ngựa chạy ào ào vào trấn. Tiếng quát tháo dẹp đường huyên náo cả một quãng dài. Người ta ban đầu còn tỏ ra khó chịu, nhiều người còn cố ý nói cạnh khóe. Nhưng tới khi cỗ xẽ ngựa chạy chậm lại, dừng lại hẳn trước cổng Minh Gia trang, tất cả mọi người đều im lặng. Trên mặt ai nấy đều lộ ra sự sùng kính, họ từ từ tiến tới, đứng cách đó một quãng mà cung kính cúi đầu bái lễ.
Trái với suy nghĩ của mọi người, hắn sẽ bước ra nhận lễ của tất cả rồi mới hồi trang.Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả, Minh Tiến được một nam nhân mặc chiến giáp dìu xuống khỏi xe, mới đi được một vài bước, hắn chợt khựng lại, nôn ra một ngụm máu lớn. Đám người nhất thời nhốn nháo, đám binh lính càng gấp gáp hơn, đập mạnh cánh cửa lớn…
- Đa tạ các vị sư huynh đã đưa tướng công trở về. Tiểu muội thay mặt các tỉ muội cảm tạ các vị sư huynh!
Ngân Nguyệt nghiêm cẩn bái lễ trước một nam nhân trung niên. Y chính là người đỡ Bình lên lúc trước, cung tay đáp lễ.
- Xin phu nhân thu lễ, chút việc nhỏ này người không cần chú tâm. Minh quân sư đã mang về cho chúng ta một quãng thời gian chuẩn bị, đó là món quà tuyệt nhất rồi. Xin phu nhân đừng đa lễ, đây là trách nhiệm của chúng ta, xin cáo từ…!
Trong phòng của Liên Liên, trên giường, Minh Tiến đang nằm mê man bất tỉnh. Khuôn mặt hắn lúc này co rúm lại, gân xanh nổi lên chằng chịt. Hai hàm răng hắn nghiến vào nhau, vang lên những thanh âm ken két ghê tai. Tay chân hắn gồng cứng lên, từng thớ cơ bắp gằn lên, bó chặt vào y phục. Tay và chân hắn sớm được các nàng trói lại bằng những dải vải lụa. Nếu không, chỉ e hắn đã lăn khỏi chiếc giường.
Như Như, Ngân Nguyệt và Tiểu Sương trên mặt lộ ra nét căng thẳng, lần lượt kiểm tra thân thể hắn. Như Như sau khi thăm mạch thì im lặng, nét mặt cổ quái. Ngân Nguyệt kiểm tra mắt hắn, thấy con ngươi dường như mờ đục, thất thần kì cau mày không nói gì. Chỉ duy nhất Tiểu Sương, nàng lắc đầu, cẩn trọng lấy ra một loạt ngân trâm, nhẹ nhàng cắm tới khuôn mặt hắn. Bàn tay nhỏ bé thoăn thoắt đưa từng mũi kim châm tới, chỉ trong thoáng chốc, khuôn mặt hắn đã thành một con nhím.
Liên Liên im lặng đứng lùi ra phía ngoài, trong lòng lạnh ngắt. “Là thật, bức thư kia là thật!”. Bạch Phụng sốt ruột hỏi.

- Rốt cuộc chàng ấy bị làm sao? Cả ba người, có ai có thể nói cho chúng ta biết được không?
Như Như và Ngân Nguyệt vẫn im lặng, chỉ duy nhất Tiểu Sương đứng dậy, nhìn thẳng tới chúng nữ trước mặt, nét mặt nàng nghiêm lại.
- Các tỷ, tình trạng của chàng ấy vô cùng cổ quái,thật sự tiểu muội chưa từng thấy qua bao giờ. Cho dù là trong y thư cũng chưa từng miêu tả… Muội cũng không rõ nữa, về biểu hiện, dường như là một trạng thái ảnh hưởng tới suy nghĩ của chàng ấy. Muội cũng đã thử độc, nhưng không thấy gì!
Tất cả chúng nữ đều lâm vào trầm tư,im lặng. Ba nàng là ba người hiểu biết về y thuật cũng phải bó tay, vậy các nàng còn có thể làm được gì khác? Kể ra, nếu như có Đào Nhược Hồng, hay có Kỳ Dao hoặc Tuyết Liên ở đây, có lẽ mọi người đều không căng thẳng tới mức ấy. Đào Nhược Hồng đã trải qua tiến cấp lên Ngưng Phong kỳ, trạng thái này chắc bà chẳng lấy làm lạ. Hay Kỳ Dao cũng vậy, nàng đã được chân truyền từ bà, lẽ nào không rõ; cả Tuyết Liên nữa, những thứ này nàng đã từng được Vương Phác Thiên miêu tả qua… Chỉ có điều, giờ cả ba người đó đều không có mặt tại đây. Đào Nhược Hồng cùng Kỳ Dao sớm đã được cử đi làm nhiệm vụ hậu cần; Tuyết Liên cũng tự mình trở lại gia nhập vào lực lượng sư môn.
Liên Liên im lặng, trong lòng nàng trống rỗng. Nàng khẽ nhỏ giọng, hướng tới mọi người.
- Các vị tỷ muội, mọi người cứ về tạm nghỉ ngơi đi. Trời cũng đã về khuya rồi, cứ để ta ở bên chàng ấy là được. Có việc gì cần tới mọi người, ta sẽ gửi truyền âm phù…!
Chờ mọi người rời đi hết, Liên Liên mới khe khẽ thở dài. Nàng tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống. Bàn tay nhỏ bé ấy nắm lấy tay hắn, trên mặt nàng nước mắt lã chã rơi. Liên Liên thì thào, mỗi câu nói, thân thể nàng lại thoáng run lên.
- Tướng công… Thiếp… thiếp quá ích kỉ phải không? Thiếp biết nguyên do tâm bệnh của chàng mà không nói ọi người… nhưng mà… tướng công… Giờ thiếp nên làm sao đây…?
Sáng sớm tinh mơ, từ nơi chân trời xa xa mới lóe lên chút thanh quang của ngày mới. Cánh cửa Minh Gia trang khe khẽ được hé ra. Một nữ nhân mặc hoàng y nhẹ nhàng bước ra. Trước cổng có hai người canh gác, thấy nàng họ đều cung kính cúi đầu. Nàng khẽ khàng đáp lễ.
- Phiền hai vị đại ca, ta ra ngoài kiếm chút dược vật cho Trang chủ!

Nói rồi, nàng rảo bước tới phía xa, nơi có một cỗ xe ngựa song mã đang đứng chờ sẵn. Hai người canh gác nhìn theo bóng nàng cho tới khi biến mất trong cỗ xe, một trong hai tên nói.
- Chúng ta có nên theo sát cỗ xe này không nhỉ?
- Không cần thiết, đây là xe người nhà của Quân sư, ngươi quan tâm làm gì?
- Không được, đệ cứ theo quy định mà làm thôi!
Nói xong, nam nhân bên trái ném ra một mảnh thép nhỏ, vừa vặn ghim lên một bên thành xe. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, dần dần rời khỏi Hiểu Vân trấn.
Liên Liên im lặng, ngồi đối diện nàng lúc này là một nữ nhân khá trẻ. Người này mặc một bộ y phục cầu kì màu trắng tuyết, khuôn mặt vì ngồi lấp trong góc tối nên khó có thể thấy rõ diện mục, chỉ thấy nước da trắng ngần nơi cổ. Nàng im lặng, sau đó nghiêm giọng nói.
- Thuốc giải đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện