- Không sao đâu,ta đã dùng giác quan tìm kiếm qua.Nơi này không có ai có thể gây hại cho chúng ta!
Minh Tiến nói,Vũ Nham cất lời đã lôi hắn trở về thực tại.Lúc này tiểu nhị đã bưng lên một khay thức ăn lớn,bày ra bàn bảy tám đĩa thức ăn đang nghi ngút khói.Sau đó nhanh tay dọn dẹp bàn trà,Minh Tiến lại tung tay cho hắn mấy khối linh thạch khiến hắn cuống quýt.
- Đa tạ công tử,chúc các vị ngon miệng!
Sau đó thì thoái lui,Minh Tiến cũng không khách sáo gì,cầm đũa lên nếm thử một món,sau đó gật gù.
- Có tiến bộ,phụ thân,muội muội hôm nay hai người nhất định phải ăn hết chỗ này đấy.Không thì phụ lòng đầu bếp của Phụng Hoàng Điếm đấy!
- Hừ,ca ca coi ta là heo sao chứ?
- Ha ha ha…
Minh Tiến và Vũ Nham cười sảng khoái,cả ba người vừa ăn vừa nói chuyện.Đương nhiên là nếu mở tiệc sẽ có rượu,nhưng chỉ có một bình rượu ngon cho Vũ Nham uống mà thôi.Minh Tiến không thích uống rượu,uống vào giác quan sẽ bị hạ xuống rất nhiều.Như Như cũng không biết uống nên chỉ đành nhấp môi lấy lệ để cho phụ thân nàng khỏi mất hứng mà thôi.
Tiệc tàn,ba người nhận phòng rồi về nghỉ ngơi.Minh Tiến đành nghe theo lời Như Như giúp nàng bê một tùng nước nóng lớn vào phòng,lại đích thân đứng trông coi ngoài cửa.Vũ Nham lúc này đang ở vào giai đoạn khẩn yếu,chuẩn bị đột phá bình cảnh nên ở lại trong phòng bế quan,hắn lại cho y mượn Cửu Chuyển Thái Cực Đồ để đảm bảo việc tu tập không bị nhiễu động.Minh Tiến nhất thời thả ra thần thức để dò xét xung quanh,hắn không muốn có chuyện ngoai ý muốn khi Vũ Nham đang đột phá tu vi.Hồi sau mới thu lại,cảm thấy khá ổn vì không có uy áp nào đe dọa tới nơi này.Giác quan của hắn cũng tương tự,khiến hắn thả lỏng một phen,cũng đã rất lâu mới có một ngày được thư thái như vậy.Minh Tiến tuy mắt mở mà không nhìn,nghe mà không hiểu,tất cả các giác quan lâm vào trạng thái phong bế.Tay vẫn phe phẩy cây quạt ngọc.
Vì nơi đây là lầu ba,lại toàn phòng cao cấp nên đám tiểu nhị thường hạn chế qua lại tránh quấy rầy khách quan.Hai cha con Như Như ở hai phòng cạnh nhau,hắn thì ở phía đối diện,đề phòng có biến là có thể lập tức đưa hai người rời đi ngay.Từ ngày đụng độ với đám người Tinh Vũ Môn,hắn đâm ra cẩn trọng hơn rất nhiều,luôn tính tới một con đường rút lui trong mọi tình huống.Lúc này Như Như vừa thay một bộ trang phục mới màu trắng,làn da nàng cũng trắng nên trông càng trở nên thu hút người.Nàng nhẹ nhàng tới sau lưng Minh Tiến,bất ngờ hai bàn tay thon che kín lấy mắt hắn.Minh Tiến vẫn đứng im,không hề nói năng câu nào.Như Như thấy làm lạ vô cùng,vội ra đứng trước mặt hắn.Chung quy vẫn là im lặng,nàng khẽ đưa tay lên môi,mặt hiện lên nét đăm chiêu.Cuối cùng thử bạo gan,lấy tay nhéo vào sườn hắn một cái thật mạnh.Thật bất ngờ là không thấy hắn kêu lên nửa chữ,bàn tay y vẫn phe phẩy cây quạt,mắt vẫn mở nhưng không hề chớp.Như Như lúc này sợ hãi thật sự,vội vã đưa tay thăm mạch thấy mạch vẫn đều,hơi thở không có dấu hiệu ngưng trệ thì vô cũng ngạc nhiên.Cất tiếng.
- Ca ca…ca ca,huynh còn đó không?Ca ca!
Lay lay hắn mấy lần cũng không thấy phản ứng.Thực ra lúc này Minh Tiến đang ở bên trong Nội Hải bản thân,hắn đang thích thú đùa nghịch với mấy luồng linh khí trong đó.Chúng như có linh tính,chạy đuổi nhau với hắn khiến hắn vui vẻ vô cùng,quên bẵng đi nhiệm vụ canh gác cho Như Như.Như Như cuối cùng bạo gan,đưa tay sờ lên mặt hắn,định bụng dùng Thấu Hình thuật xem xét qua Nội Hải hắn một phen.Nhưng khi bàn tay sắp chạm vào má thì Minh Tiến đột ngột chớp mắt,vung tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.Minh Tiến vốn đang đùa nghịch trong Nội Hải,chợt thấy các luồng linh khí đột nhiên biến hóa,lập tức lặn xuống dưới mặt nước như lẩn trốn thì lập tức trong đầu xuất hiện ý niệm có nguy hiểm,thần thức và giác quan lập tức hồi phục.
Như Như thấy hắn đột nhiên cầm tay nàng thì giật mình,theo phản ứng tự nhiên là co rút tay lại nhưng không kịp.Bàn tay nhỏ bé bị bàn tay thô ráp kia nắm chặt khiến nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng,càng vũng vẫy càng cảm thấy đau đớn,mắt đã ngấn lệ.
- Ca ca,mau buông tay muội,đau!
Minh Tiến giật mình khi nghe giọng nói ai oán,lại thấy tay mình nắm tay Như Như tới mức làn da trắng kia đã trở nên đỏ hồng thì sợ hãi,vội buông ra.Như Như rụt tay về,vẻ mặt xấu hổ cúi đầu,hắn cũng cúi đầu.Hồi lâu sau mới nói.
- Xin lỗi muội,là ta không tốt!
- Không! Là muội không đúng,muội mạo phạm lúc huynh đang bế quan.Muội xin lỗi,chỉ tại…chỉ tại…huynh cứ im như thế…muội sợ…sợ…
Nói tới đây thì hai mắt đã rơi lệ,Minh Tiến thở dài,vươn tay cầm lấy bàn tay nọ mà xoa xoa áu lưu thông.Lại lấy ống tay áo thấm nước mắt cho nàng.Như Như chung quy chỉ im lặng,mặc kệ hắn động tay.Minh Tiến sau đó mới nhìn nàng rồi nói.
- Ta sai,hay là như vậy đi.Ta sẽ đưa muội đi ra ngoài chơi một lát,đằng nào lão bá cũng đang bế quan không nên quấy rầy!
- Nhưng mà,ca ca không sợ mọi người phát hiện ra sao?
Như Như nghe thấy được ra ngoài chơi thì hứng thú vô cùng,có cô nàng nào mười bảy tuổi cả một năm dài ở lỳ trong thạch phòng không bước ra ngoài không?Nhưng rất nhanh ánh mắt có chút lo lắng,dù sao nàng cũng đang là kẻ chạy trốn,nhỡ đám người Tinh Vũ Môn nhìn thấy ắt hẳn có phiền phức.Minh Tiến cười xòa.
- Yên tâm đi,ta có cách!
Lát sau,từ trong Phụng Hoàng Điếm có hai bóng người mặc đồ trắng bước ra.Một người là nam tử khoảng trên dưới hai mươi tuổi,quần áo đều là dạng đắt tiền,tay cầm một cây quạt ngọc.Theo sau y là một nữ tử khoảng mười bảy mười tám,áo lụa trắng thướt tha,dáng người ôn nhu.Khuôn mặt nàng đã che đi bằng một lớp kim sa chỉ lộ ra một cặp mắt đen láy đầy sức sống.Cả hai đều là tu tiên giả,nam nhân có tu vi Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong,nữ thì kém hơn một chút là Luyện Khí sơ kỳ.Hai người đó không phải Minh Tiến và Như Như thì là ai vào đây nữa?
Hai người thuận lợi dạo chơi khắp nơi,cũng đã có vài đám người của Tinh Vũ Môn ngó qua bọn họ.Xong lại thấy tu vi của họ cao hơn so với mô tả trong truy lệnh thì bỏ qua.Có kẻ nào quái dị tới mức một năm mà có thể thăng liền mấy bậc tu vi kia chứ?Cặp nam nữ bị truy tung vốn tu vi chỉ là Khai Quang hậu kỳ và Khai Quang sơ kỳ,uống hồ hai người này đều đã là Luyện Khí kỳ.Vì nghĩ vậy nên cũng bỏ qua,không chú ý tới nữa.Một năm từ Khai Quang sơ kỳ lên tới Luyện Khí kỳ quả thật là điều không tưởng,nhưng với Minh Tiến thì là bình thường.Uống hồ hắn còn cung cấp cho họ toàn đan dược cực phẩm,lại dùng Như Lai Quyết khu trừ đi tạp chất trong cơ thể khiến tu vi cả hai cha con nàng tăng cấp nhanh tróng.Có thể nói cả tu tiên giới này không có ai hoang phí như hắn.
Như Như thì vui vẻ vô cùng,nàng kéo tay hắn đi tới khắp các cửa hiệu vải vóc,trang sức ,đồ mĩ nghệ.Tuy thân là người sống tại Tam Môn trấn,nhưng nàng chưa có cơ hội được đi chơi cho thỏa thích,hằng ngày phải ở nhà phụ cha sơ chế dược vật.Cuộc sống cả hai phụ thuộc vào chúng,giờ này được dạo chơi khiến nàng hứng thú vô cùng,cười nói không thôi.Nhiều chủ hàng thấy hai người quấn quýt như vậy thì khen quả là một cặp song tu đạo lữ hạnh phúc khiến Như Như đỏ mặt.Minh Tiến cũng không giải thích,chỉ cười xòa,giác quan lại nâng cao đề phòng mọi hướng.Dạo chơi cho tới tận chiều tà,Như Như mới mang theo vẻ mặt tiếc nuối cùng hắn quay về khách điếm.
Vũ Nham vẫn đang bế quan chưa ra khỏi phòng,hai người chia nhau về phòng để nghỉ ngơi.Minh Tiến tranh thủ đả tọa một chút,cả ngày hôm nay hắn chưa đả tọa lần nào.Chừng độ tàn một nén nhang thì hắn rời phòng,vừa vặn đụng mặt Như Như ở phía ngoài gian phòng của Vũ Nham,vẻ mặt đầy lo lắng.Thấy hắn tới thì lập tức nói.
- Ca ca,phụ thân sao giờ vẫn chưa ra ngoài?
Minh Tiến khẽ động thần thức,hắn với Cửu Chuyển Thái Cực Đồ vốn có tương thông tâm linh.Nay lầy thần thức kiểm tra,quả nhiên Vũ Nham vẫn đang đả tọa,trên mặt xuất hiện rất nhiều khí đen khiến hắn kinh tâm.
- Hỏng,tâm ma bạo khởi!
Minh Tiến hô lên,thân hình khẽ đẩy cửa bước vào trong.Quả nhiên Vũ Nham đang ngồi giữa Cửu Chuyển Thái Cực Đồ,mặt mày tái mét.Có thể lờ mờ thấy có những luồng khí đen nơi mặt,hắn khoát tay.
- Như muội,mau đóng cửa lại!
Sau đó lập tức tọa thiền,hai tay bắt phật quyết thi triển Hàng Ma Kinh.Tức thời phạn âm hóa thành kim tự,bao bọc bên ngoài Vũ Nham.Lúc này sắc mặt y mới có chút biến chuyển tốt lên,Như Như bên cạnh cũng im lặng không dám thở mạnh,hai mắt chăm chú nhìn về phía phụ thân nàng.
Cứ như vậy chừng tàn một nén nhang thì Vũ Nham mở mắt,y thở ra một hơi rồi thu công.Đại công đã cáo thành,nhưng y cũng không khỏi có chút rầu rĩ.Không ngờ phu nhân Hiên Hiên của y lại chính là tâm ma,chỉ vì quá nhớ nhung mà thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma.Cũng may mắn lúc ấy lại có một luồng ngoại lực tác động xóa đi mọi tâm tư y,cuối cùng cũng vượt qua bình cảnh,thăng cấp lên Luyện Khí sơ kỳ.
- Phụ thân!
Vũ Nham khẽ liếc mắt nhìn,Như Như đứng ngay nơi cửa đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn y thì khẽ cười.Lão khẽ đứng dậy,vươn vai vặn người mấy cái,ra vẻ vô cùng sung sức.
- Xem ra lão bá đã tiến giai thành công!
Minh Tiến lúc này cũng đang thu công,từ từ trở lại trạng thái bình thường.Vũ Nham nghe thấy giọng hắn thì hơi giật mình,quay lại thì thấy hắn vẫn đang đả tọa,tay đang cầm linh thạch bù đắp lại công lực đang thiếu hụt.Tức thì hiểu ra hắn đã hộ tâm ình thì nhất thời cảm kích,buông tay bái lễ.
- Đa tạ công tử hỗ trợ!
- Không có gì,giờ chúng ta đi ăn tối đã.Ta đói rồi!
Minh Tiến đứng dậy xua tay,Như Như cũng nhanh nhảu nói.
- Đúng đấy phụ thân,con cũng đói rồi!
Cả ba vui vẻ xuống nhà,đám tiểu nhị cùng trưởng quỹ thấy Minh Tiến xuống thì vô cùng cung kính,lại mang lên vô số món ăn mới.Ba người ăn rất ngon miệng,tới khi họ đã ngừng dùng bữa,chậm rãi ngồi uống trà thì Minh Tiến mới chậm rãi truyền âm.
- Sáng mai chúng ta sẽ rời đi!
- Nhanh vậy sao ca ca?
Như Như vẻ mặt đầy tiếc nuối nói,Vũ Nham thì vẫn im lặng.Hồi lâu sau lão mới cất tiếng.
- Tùy ý công tử sắp xếp,chúng ta chỉ cần y lời là đủ!
Minh Tiến nói,Vũ Nham cất lời đã lôi hắn trở về thực tại.Lúc này tiểu nhị đã bưng lên một khay thức ăn lớn,bày ra bàn bảy tám đĩa thức ăn đang nghi ngút khói.Sau đó nhanh tay dọn dẹp bàn trà,Minh Tiến lại tung tay cho hắn mấy khối linh thạch khiến hắn cuống quýt.
- Đa tạ công tử,chúc các vị ngon miệng!
Sau đó thì thoái lui,Minh Tiến cũng không khách sáo gì,cầm đũa lên nếm thử một món,sau đó gật gù.
- Có tiến bộ,phụ thân,muội muội hôm nay hai người nhất định phải ăn hết chỗ này đấy.Không thì phụ lòng đầu bếp của Phụng Hoàng Điếm đấy!
- Hừ,ca ca coi ta là heo sao chứ?
- Ha ha ha…
Minh Tiến và Vũ Nham cười sảng khoái,cả ba người vừa ăn vừa nói chuyện.Đương nhiên là nếu mở tiệc sẽ có rượu,nhưng chỉ có một bình rượu ngon cho Vũ Nham uống mà thôi.Minh Tiến không thích uống rượu,uống vào giác quan sẽ bị hạ xuống rất nhiều.Như Như cũng không biết uống nên chỉ đành nhấp môi lấy lệ để cho phụ thân nàng khỏi mất hứng mà thôi.
Tiệc tàn,ba người nhận phòng rồi về nghỉ ngơi.Minh Tiến đành nghe theo lời Như Như giúp nàng bê một tùng nước nóng lớn vào phòng,lại đích thân đứng trông coi ngoài cửa.Vũ Nham lúc này đang ở vào giai đoạn khẩn yếu,chuẩn bị đột phá bình cảnh nên ở lại trong phòng bế quan,hắn lại cho y mượn Cửu Chuyển Thái Cực Đồ để đảm bảo việc tu tập không bị nhiễu động.Minh Tiến nhất thời thả ra thần thức để dò xét xung quanh,hắn không muốn có chuyện ngoai ý muốn khi Vũ Nham đang đột phá tu vi.Hồi sau mới thu lại,cảm thấy khá ổn vì không có uy áp nào đe dọa tới nơi này.Giác quan của hắn cũng tương tự,khiến hắn thả lỏng một phen,cũng đã rất lâu mới có một ngày được thư thái như vậy.Minh Tiến tuy mắt mở mà không nhìn,nghe mà không hiểu,tất cả các giác quan lâm vào trạng thái phong bế.Tay vẫn phe phẩy cây quạt ngọc.
Vì nơi đây là lầu ba,lại toàn phòng cao cấp nên đám tiểu nhị thường hạn chế qua lại tránh quấy rầy khách quan.Hai cha con Như Như ở hai phòng cạnh nhau,hắn thì ở phía đối diện,đề phòng có biến là có thể lập tức đưa hai người rời đi ngay.Từ ngày đụng độ với đám người Tinh Vũ Môn,hắn đâm ra cẩn trọng hơn rất nhiều,luôn tính tới một con đường rút lui trong mọi tình huống.Lúc này Như Như vừa thay một bộ trang phục mới màu trắng,làn da nàng cũng trắng nên trông càng trở nên thu hút người.Nàng nhẹ nhàng tới sau lưng Minh Tiến,bất ngờ hai bàn tay thon che kín lấy mắt hắn.Minh Tiến vẫn đứng im,không hề nói năng câu nào.Như Như thấy làm lạ vô cùng,vội ra đứng trước mặt hắn.Chung quy vẫn là im lặng,nàng khẽ đưa tay lên môi,mặt hiện lên nét đăm chiêu.Cuối cùng thử bạo gan,lấy tay nhéo vào sườn hắn một cái thật mạnh.Thật bất ngờ là không thấy hắn kêu lên nửa chữ,bàn tay y vẫn phe phẩy cây quạt,mắt vẫn mở nhưng không hề chớp.Như Như lúc này sợ hãi thật sự,vội vã đưa tay thăm mạch thấy mạch vẫn đều,hơi thở không có dấu hiệu ngưng trệ thì vô cũng ngạc nhiên.Cất tiếng.
- Ca ca…ca ca,huynh còn đó không?Ca ca!
Lay lay hắn mấy lần cũng không thấy phản ứng.Thực ra lúc này Minh Tiến đang ở bên trong Nội Hải bản thân,hắn đang thích thú đùa nghịch với mấy luồng linh khí trong đó.Chúng như có linh tính,chạy đuổi nhau với hắn khiến hắn vui vẻ vô cùng,quên bẵng đi nhiệm vụ canh gác cho Như Như.Như Như cuối cùng bạo gan,đưa tay sờ lên mặt hắn,định bụng dùng Thấu Hình thuật xem xét qua Nội Hải hắn một phen.Nhưng khi bàn tay sắp chạm vào má thì Minh Tiến đột ngột chớp mắt,vung tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.Minh Tiến vốn đang đùa nghịch trong Nội Hải,chợt thấy các luồng linh khí đột nhiên biến hóa,lập tức lặn xuống dưới mặt nước như lẩn trốn thì lập tức trong đầu xuất hiện ý niệm có nguy hiểm,thần thức và giác quan lập tức hồi phục.
Như Như thấy hắn đột nhiên cầm tay nàng thì giật mình,theo phản ứng tự nhiên là co rút tay lại nhưng không kịp.Bàn tay nhỏ bé bị bàn tay thô ráp kia nắm chặt khiến nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng,càng vũng vẫy càng cảm thấy đau đớn,mắt đã ngấn lệ.
- Ca ca,mau buông tay muội,đau!
Minh Tiến giật mình khi nghe giọng nói ai oán,lại thấy tay mình nắm tay Như Như tới mức làn da trắng kia đã trở nên đỏ hồng thì sợ hãi,vội buông ra.Như Như rụt tay về,vẻ mặt xấu hổ cúi đầu,hắn cũng cúi đầu.Hồi lâu sau mới nói.
- Xin lỗi muội,là ta không tốt!
- Không! Là muội không đúng,muội mạo phạm lúc huynh đang bế quan.Muội xin lỗi,chỉ tại…chỉ tại…huynh cứ im như thế…muội sợ…sợ…
Nói tới đây thì hai mắt đã rơi lệ,Minh Tiến thở dài,vươn tay cầm lấy bàn tay nọ mà xoa xoa áu lưu thông.Lại lấy ống tay áo thấm nước mắt cho nàng.Như Như chung quy chỉ im lặng,mặc kệ hắn động tay.Minh Tiến sau đó mới nhìn nàng rồi nói.
- Ta sai,hay là như vậy đi.Ta sẽ đưa muội đi ra ngoài chơi một lát,đằng nào lão bá cũng đang bế quan không nên quấy rầy!
- Nhưng mà,ca ca không sợ mọi người phát hiện ra sao?
Như Như nghe thấy được ra ngoài chơi thì hứng thú vô cùng,có cô nàng nào mười bảy tuổi cả một năm dài ở lỳ trong thạch phòng không bước ra ngoài không?Nhưng rất nhanh ánh mắt có chút lo lắng,dù sao nàng cũng đang là kẻ chạy trốn,nhỡ đám người Tinh Vũ Môn nhìn thấy ắt hẳn có phiền phức.Minh Tiến cười xòa.
- Yên tâm đi,ta có cách!
Lát sau,từ trong Phụng Hoàng Điếm có hai bóng người mặc đồ trắng bước ra.Một người là nam tử khoảng trên dưới hai mươi tuổi,quần áo đều là dạng đắt tiền,tay cầm một cây quạt ngọc.Theo sau y là một nữ tử khoảng mười bảy mười tám,áo lụa trắng thướt tha,dáng người ôn nhu.Khuôn mặt nàng đã che đi bằng một lớp kim sa chỉ lộ ra một cặp mắt đen láy đầy sức sống.Cả hai đều là tu tiên giả,nam nhân có tu vi Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong,nữ thì kém hơn một chút là Luyện Khí sơ kỳ.Hai người đó không phải Minh Tiến và Như Như thì là ai vào đây nữa?
Hai người thuận lợi dạo chơi khắp nơi,cũng đã có vài đám người của Tinh Vũ Môn ngó qua bọn họ.Xong lại thấy tu vi của họ cao hơn so với mô tả trong truy lệnh thì bỏ qua.Có kẻ nào quái dị tới mức một năm mà có thể thăng liền mấy bậc tu vi kia chứ?Cặp nam nữ bị truy tung vốn tu vi chỉ là Khai Quang hậu kỳ và Khai Quang sơ kỳ,uống hồ hai người này đều đã là Luyện Khí kỳ.Vì nghĩ vậy nên cũng bỏ qua,không chú ý tới nữa.Một năm từ Khai Quang sơ kỳ lên tới Luyện Khí kỳ quả thật là điều không tưởng,nhưng với Minh Tiến thì là bình thường.Uống hồ hắn còn cung cấp cho họ toàn đan dược cực phẩm,lại dùng Như Lai Quyết khu trừ đi tạp chất trong cơ thể khiến tu vi cả hai cha con nàng tăng cấp nhanh tróng.Có thể nói cả tu tiên giới này không có ai hoang phí như hắn.
Như Như thì vui vẻ vô cùng,nàng kéo tay hắn đi tới khắp các cửa hiệu vải vóc,trang sức ,đồ mĩ nghệ.Tuy thân là người sống tại Tam Môn trấn,nhưng nàng chưa có cơ hội được đi chơi cho thỏa thích,hằng ngày phải ở nhà phụ cha sơ chế dược vật.Cuộc sống cả hai phụ thuộc vào chúng,giờ này được dạo chơi khiến nàng hứng thú vô cùng,cười nói không thôi.Nhiều chủ hàng thấy hai người quấn quýt như vậy thì khen quả là một cặp song tu đạo lữ hạnh phúc khiến Như Như đỏ mặt.Minh Tiến cũng không giải thích,chỉ cười xòa,giác quan lại nâng cao đề phòng mọi hướng.Dạo chơi cho tới tận chiều tà,Như Như mới mang theo vẻ mặt tiếc nuối cùng hắn quay về khách điếm.
Vũ Nham vẫn đang bế quan chưa ra khỏi phòng,hai người chia nhau về phòng để nghỉ ngơi.Minh Tiến tranh thủ đả tọa một chút,cả ngày hôm nay hắn chưa đả tọa lần nào.Chừng độ tàn một nén nhang thì hắn rời phòng,vừa vặn đụng mặt Như Như ở phía ngoài gian phòng của Vũ Nham,vẻ mặt đầy lo lắng.Thấy hắn tới thì lập tức nói.
- Ca ca,phụ thân sao giờ vẫn chưa ra ngoài?
Minh Tiến khẽ động thần thức,hắn với Cửu Chuyển Thái Cực Đồ vốn có tương thông tâm linh.Nay lầy thần thức kiểm tra,quả nhiên Vũ Nham vẫn đang đả tọa,trên mặt xuất hiện rất nhiều khí đen khiến hắn kinh tâm.
- Hỏng,tâm ma bạo khởi!
Minh Tiến hô lên,thân hình khẽ đẩy cửa bước vào trong.Quả nhiên Vũ Nham đang ngồi giữa Cửu Chuyển Thái Cực Đồ,mặt mày tái mét.Có thể lờ mờ thấy có những luồng khí đen nơi mặt,hắn khoát tay.
- Như muội,mau đóng cửa lại!
Sau đó lập tức tọa thiền,hai tay bắt phật quyết thi triển Hàng Ma Kinh.Tức thời phạn âm hóa thành kim tự,bao bọc bên ngoài Vũ Nham.Lúc này sắc mặt y mới có chút biến chuyển tốt lên,Như Như bên cạnh cũng im lặng không dám thở mạnh,hai mắt chăm chú nhìn về phía phụ thân nàng.
Cứ như vậy chừng tàn một nén nhang thì Vũ Nham mở mắt,y thở ra một hơi rồi thu công.Đại công đã cáo thành,nhưng y cũng không khỏi có chút rầu rĩ.Không ngờ phu nhân Hiên Hiên của y lại chính là tâm ma,chỉ vì quá nhớ nhung mà thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma.Cũng may mắn lúc ấy lại có một luồng ngoại lực tác động xóa đi mọi tâm tư y,cuối cùng cũng vượt qua bình cảnh,thăng cấp lên Luyện Khí sơ kỳ.
- Phụ thân!
Vũ Nham khẽ liếc mắt nhìn,Như Như đứng ngay nơi cửa đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn y thì khẽ cười.Lão khẽ đứng dậy,vươn vai vặn người mấy cái,ra vẻ vô cùng sung sức.
- Xem ra lão bá đã tiến giai thành công!
Minh Tiến lúc này cũng đang thu công,từ từ trở lại trạng thái bình thường.Vũ Nham nghe thấy giọng hắn thì hơi giật mình,quay lại thì thấy hắn vẫn đang đả tọa,tay đang cầm linh thạch bù đắp lại công lực đang thiếu hụt.Tức thì hiểu ra hắn đã hộ tâm ình thì nhất thời cảm kích,buông tay bái lễ.
- Đa tạ công tử hỗ trợ!
- Không có gì,giờ chúng ta đi ăn tối đã.Ta đói rồi!
Minh Tiến đứng dậy xua tay,Như Như cũng nhanh nhảu nói.
- Đúng đấy phụ thân,con cũng đói rồi!
Cả ba vui vẻ xuống nhà,đám tiểu nhị cùng trưởng quỹ thấy Minh Tiến xuống thì vô cùng cung kính,lại mang lên vô số món ăn mới.Ba người ăn rất ngon miệng,tới khi họ đã ngừng dùng bữa,chậm rãi ngồi uống trà thì Minh Tiến mới chậm rãi truyền âm.
- Sáng mai chúng ta sẽ rời đi!
- Nhanh vậy sao ca ca?
Như Như vẻ mặt đầy tiếc nuối nói,Vũ Nham thì vẫn im lặng.Hồi lâu sau lão mới cất tiếng.
- Tùy ý công tử sắp xếp,chúng ta chỉ cần y lời là đủ!
Danh sách chương