Chương 138: Cái Kết


Kim Minh lúc này vẻ mặt vô cảpm, nước mắjFMt cũng đWã ngừng rơi. Nàng giờY trông giống một con búp bê sống hơn là một con ngườJcni, ánh mắejYt lúc này không còn một chút cảJm xúc nào, hơi thở ngắDmt quãng không đqaều. Kim Oanh thấKYHy vậy thì cườcWi đuuầUjey thống khoái, sau đWQó mới nói tiếp.
- Ta đqBã đqBưa thư tới Vương Hậu, nói muốn đDmểW ngươi tiến cung, chỉGM vậy thôi. Đương nhiên ngươi biết nên cư xử ra sao cho đJcnúng lễ chứW, tấnit cảD nhân mạMWGng trong Kim gia đJcnều phụ thuộc vào ngươi!...
Hùng Lệ lơ lửng trong miệng giếng, hắmsln nghe thấniy tấqBt cảFp, lạNpi nghe thấImNy Kim Minh im lặng thì vô cùng sợ hãi. CắJcnn răng, tập trung mọi sứTXc lực bảJn thân. Không biết do may mắuuUn hay là do hắYn tự ám thịD ình. ChỉuuU với một bàn tay phảuTWi cắNpm vào vách giếng, hắdn bật đFpược cảlJZ thân thểKYH to lớn ấUjey lao lên khỏi miệng giếng. HắHYn đXã từng xem qua nhữDng tài liệu khoa học, chúng nói về nhữjFMng khảo năng phi thườWlng của một ngườJcni. Trong nhữqBng tính huống nguy cấHmHp, sứCc mạcWnh hay bấFgut cứnJ phương diện nào đDấGMy của con ngườImNi đWQều bộc phát ra cực hạgdn. ĐiểFDn hình như trong kháng chiến chống MĩFD, có một nữsDk dân quân chỉHY nặng chưa đmCầNpy 45Kg có thểp vác đjqFược một hòm đejYạmsln nặng tới 50Kg. Thậm chí ngay bảWn thân nữni dân quân nọ cũng không hề biết, chỉWl là sau trận đlJZánh, mọi ngườgqui kểImN lạkXi thì bà ta mới giật mình. Sau đDó ít lâu, đmCã từng có nhữqang đdooàn chuyên gia nghiên cứlJZu đmslã gặp bà, yêu cầsYKu bà diễn lạYgdi nhưng không tài nào làm đWược. Ngay cảqB bảqan thân hắejYn cũng không biết là vì sao, nhưng lúc này hắHmHn không quan tâm, không cầMWGn thiết phảcWi quan tâm. HắjFMn lúc này chỉZsI quan tâm tới Kim Minh, tới sự an toàn của nàng ấTXy.
Từ miệng giếng, một bóng trắnJng to lớn lao vút lên khiến tấuut cảkX đCều giật mình, Kim Minh thì khẽ ngước nhìn lên, sau đWQó ánh mắYgdt có chút mừng rỡ. Nhưng ánh mắUjet ấYnDy chẳng hiện ra đsDkược bao lâu thì lạFDi thay bởi sự kinh hãi cực đqBộ, nàng run run nói.
- Kim Trùy Lăng Vân?!
Chỉni thấJy Kim Oanh khẽ búng ngườWli phi lên, từ cổ tay xuấqat ra một trái trùy chỉYD nhỏ cỡ cốc trà, đsDkược buộc một dảnJi lụa trắuTWng mà ném tới. Trái trùy nhỏ nọ đDột nhiên sáng rực, ánh kim quang chói mắqBt, dảcWi lụa nọ dườejYng như cũng không kém, ánh bạFDch quang không ngừng lấgqup lánh. Chúng lao tới phía Hùng Lệ, hắnin theo bảHYn năng dùng hết sứdoc chém xuống.
Bục! Hực! Khung cảnJnh lúc này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩKYH của hắsYKn, Hùng Lệ chỉD cảUjem thấZsIy một cú đHmHấYDm cực mạDmnh giáng thẳng vào ngực hắZsIn, đpánh bay hắmCn lạYDi một quãng, đpểFp lạYnDi trên mặt đKYHấuTWt một vệt máu dài, đpẩYy bắWln hắcWn đqBi như một viên đYá bịsDk ném. RắJc, rắCc, rầMWGm! Thân hình hắnJn quăng đHYi đsYKốn ngã mấpy thân cây, sau đsYKó khựng lạcWi khi chạYDm vào một tảXng đFguá lớn, tảgdng đFguá trên mình lắnJc rắjFMc nhữsDkng thanh âm rạsDkn nứDt. Kim Oanh từ từ hạni xuống, nhìn kim Minh bằMWGng ánh mắuut tán thưởng.
- Khá lắXm, quảX không hổ danh con gái của HạFgu Yểnin Nhai - Hộ Quốc Vệ Tướng. Có đFDủ nhãn lực nhìn ra một trong thập tam kì bảsDko!

Lạuui hướng tới Hùng Lệ.
- Không ngờFp tên phế nhân ngươi lạYi sống dai đNpến như vậy, chết đMWGi!
- Oanh Cô, con thề sẽ nghe lờuuUi ngườoi, cầHmHu xin ngườgqui hạp thủ lưu tình,tha cho Tiến ca…
Nàng nói chưa hết câu, chỉDm thấImNy Kim trùy Lăng Vân một lầmsln nữsDka lóe sáng, nó bay tới, dảcWi lụa trắjFMng như mãnh xà quấImNn chặt lấJcny Hùng Lệ, sau đUjeó mạYDnh mẽ kéo hắmsln nhấNpc bổng lên, ném lạqai về phía cái giếng. Hùng Lệ lúc này toàn thân đJcnau đcWớn tê dạjFMi, bấdt lực, chỉgd có thểsDk hét lớn.
- Kim Minh, muội đmCừng nghe theo lờWQi bà ta. Muội hãy tự sống theo cách của mình, nếu đDược, hãy tìm tới Minh Gia Trang ở HiểHYu Vân, sẽ có ngườmCi giúp muội…!
Chủm!!! Một thanh âm trầDmm thấWQp vang lên, nước bắsYKn tung tóe tới tận miệng giếng, sau đYgdó là nhữqang thanh âm ụp oạJp… cuối cùng thi im lặng. Kim Oanh cườgqui nhạgdt, đUjeoạjFMn xoay ngườqai rờdoi đKYHi, chỉFD đuTWểZsI lạjFMi một câu.
- Canh gác cho cẩjFMn thận, đWlừng đZsIểY nó trốn đnii!
Đi đsDkược thêm một quãng, nàng ta lạDi lẩsYKm bẩjFMm . “Muốn tìm tu chân giảnJ cứZsIu viện sao?... Hừ! Đừng có mơ!”…
Thân hình to lớn của hắYnDn chìm dầmCn, chìm dầWQn xuống dưới nước. Nước lạkXnh tràn vào mũi,vào tai khiến hắmCn như thanh tỉcWnh đuuôi chút, theo bảWln năng cố hít vào chút không khí. Nhưng quanh hắmsln đgquều là nước lạKYHnh chứmsl đsYKâu phảmsli không khí, nhữCng luồng nước lạqBnh như băng ấHYy tràn vào phổi, vào trong thân thểo hắNpn khiến hắYn cố gắWlng giãy dụa… nhưng,tấJcnt cảp đDều vô dụng. HắFpn chỉJcn có thểuu gắjqFng sứDc trong chốc lát rồi đNpờW ngườFpi ra, chấlJZp nhận số phận.

“ Ta sắgdp chết ư?... Ta sắYnDp chết…”. Lúc này, trong đgdầniu hắcWn chỉsDk vẻn vẹn có mấCy chữYD này. Đây không phảFpi là lầYnDn đsDkầniu tiên hắqan nếm trảsDki cái hương vịDm đYứsYKng trước lưỡi hái tử thầmsln. HắImNn không còn sợ hãi, không còn run rẩZsIy nữjqFa. Thay vào đjqFó, lúc này hắkXn cảom thấUjey hết sứsDkc bình thườGMng, hết sứZsIc tĩFpnh lặng. Trên môi hắJn hiện lên một nụ cườWQi cay đejYắDng.
“Ông trờYi,ngươi có mắmCt hay không?” Không gian xung quanh dầHYn dầkXn trở nên mông lung, mơ hồ với hắFDn, mắWQt hắHmHn nặng trĩjqFu, dầNpn dầImNn khép lạCi. Hình ảuTWnh cuối cùng mà hắnin nhìn thấnJy đdó là một vùng sáng lớn, một vùng sáng màu lam phía xa xa…
Trong Linh Thành của Hùng Lệ, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt phứYc tạdp của hắHYn, Xích Nha và Phi Yến ánh mắHmHt lấmslp lánh nhữXng tinh quang vui sướng, hai ngườNpi lập tứuuUc hóa lạdoi hình dáng long thân, sau đoó hóa thành hai đsDkạdo quang mang mà vượt qua ba cửa ảYi nội tâm của hắjFMn. Hai đgdạKYHo ánh sáng, một đpỏ, một lam như cá chép vượt vũ môn, ầMWGm ầZsIm ào ào bay ra khỏi hai mắNpt hắKYHn. Chúng dầHYn dầqan xoay tròn, càng lúc càng nhanh trong làn nước lạlJZnh ấqBy như vùng vẫy thỏa thích, như một kẻ lạUjec trong sa mạkXc tìm thấoy một ốc đYgdảuTWo có nước mà nhảejYy vào. Một hồi lâu, hai đuuUạkXo ánh sáng nọ mới dừng lạFDi, như đDang tìm kiếm đdiều gì, sau đnJó bay tới mà quấWQn quanh lấWy Hùng Lệ, kéo hắcWn lao thật sâu xuống dưới đWlấDmy giếng, nơi có luồng lam sắejYc mờsDk ảHmHo đHYang lập lòe phát sáng…
Viên gia hậu viện.
Viên tộc trưởng cùng phu nhân lúc này sắpc mặt nhợt nhạNpt vô cùng. Viên tộc trưởng thì không ngừng đUjei đcWi lạjqFi lạqBi, trên mặt lông mày nheo lạejYi, thầgdn thái căng thẳng, chốc chốc lạHYi thở dài. Viên phu nhân thì sụt sùi khóc thầuum, hồi lâu lạnJi hướng nhìn tới gian phòng đFDang đZsIóng kín cửa bên cạFgunh, ánh mắZsIt đDmau đpớn nhìn nhữZsIng bóng ngườjFMi phảHYn chiếu trên nền cửa…
Viên Chính tập trung tu tập trong Huyết Trì, với mục tiêu đKYHánh bạTXi Hùng Lệ, y đuuUã có nhữCng bước tiến lớn. Từ một Tam Vỹ Hồ đJcnột phá cảXnh giới, thăng cấHmHp lên TứW Vỹ. Điều đgdặc biệt khiến hắYn hài lòng hơn cảgd là hắnJn đlJZã đnJạuuUt tới mứcWc mới trong việc tâm – khí hợp nhấWQt với cặp trủy thủ Ngưng Nguyệt Phi Tuyết.
Về Ngưng Nguyệt Phi Tuyết, cặp trủy thủ này chính là một trong thập tam kì bảZsIo của Linh Sơn. Cũng tương tự như thập đgquạJi chi bảJcno của U Châu, thập tam kì bảFpo của Linh Sơn cũng không hề kém cạkXnh. Tuy chưa từng giao đDmấmCu qua, nhưng với uy lực kinh ngườJi của nó thì cũng đoã khiến ngườqBi ta cho nó xếp ngang hàng. Ngưng Nguyệt Phi Tuyết danh bài thứcW chín, là một cặp song trủy thủ. Dương trủy – Ngưng Nguyệt, Âm trủy – Phi Tuyết. Mỗi khi rờJcni vỏ thì Ngưng Nguyệt luôn toát ra ánh kim quang rực rỡ, quang nhiệt mạYgdnh mẽ khiễn ngườcWi ta đuTWặt cho nó cái tên này. Phi Tuyết thì trái ngược, khi rờNpi vỏ thì hàn khí mãnh liệt, không khí phảuTWng phấHmHt xuấlJZt hiện nhữTXng bông tuyết rơi xung quanh, cực kì mỹ lệ.
Viên Chính đHYang vô cùng cao hứdng, Ngưng Nguyệt Phi Tuyết tùy ý rờgqui vỏ, ánh kim quang cùng thanh quang trong phút chốc hiện ra rực rỡ. HắJcnn vô cùng cao hứDng, TứUje Vỹ khẽ xuấsDkt hiện. Tay phảoi nắsYKm chuôi Ngưng Nguyệt, tay trái nắjFMm chuôi Phi Tuyết, Viên Chính đjFMứKYHng giữWla Huyết Trì, im lặng nhắjqFm mắDt xuấYgdt thầFDn, cảJm nhận từng luồng chân lực từ cơ thểsDk mình truyền tới chúng. Y đdột nhiên mở mắImNt, quát to một tiếng, giơ song trủy thủ trước mặt thủ thế, sau đjqFó song trủy thủ cùng xuấqat chiêu. Chỉqa sau tiếng quát ấjFMy, Ngưng Nguyệt Phi Tuyết đGMồng thờHYi phát quanh mãnh liệt, từng luồng từng luồng nhiệt khí cùng hàn khí ầqam ào tụ lạUjei trên lưỡi trủy thủ. Chúng tích tụ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đsYKặc. Nếu ai nhìn thấYy Viên Chính lúc này, chắZsIc hẳn sẽ cho rằqang hắWn đoang cầUjem một cặp song kiếm chứjqF không phảkXi là một cặp trủy thủ. Khi chém ra, lập tứXc có hai đsYKạDo đDao phong với hai luồng khí tứWQc trái ngược cùng lúc xuấgdt hiện, ầuum ào lao về phía trước. ĐạsYKo phía trước tựa như một quầkXng lửa đCỏ rực, nhiệt khí dũng mãnh lan tỏa, thậm trí còn đqBểjFM lạsDki trên mặt nước của Huyết Trì một dảHYi lửa dài bừng bừng bốc cháy hồi lâu. Đạoo thứFp hai thì thanh quang rực rỡ, hàn khí ầom ầlJZm lan tỏa, khi lao đgdi còn đJểKYH lạXi một dảjqFi dài phía sau nhữDmng bông tuyết rơi ,mặt Huyết Trì cũng xuấCt hiện một đCườYng băng đuTWá dài.

Ầm ầCm! Hai đNpạHYo đHmHao phong nọ lao vào vách đJá ở một góc Huyết Trì, lập tứWc đYDánh lõm một mảmCng tườJcnng đmslá lớn. Trên vách đTXá, vẫn còn một vệt lửa đCang bừng bừng cháy, một vệt băng đuuá dài vẫn đuTWang không ngừng tỏa ra hàn quang. Viên Chính nhìn thấHYy cảYDnh này thì ánh mắHYt vui sướng cực hạImNn, nhảniy lên mà hú lên một tiếng đFguầoy thống khoái. Chợt từ phía xa xa truyền đHmHến một luồng sát khí mãnh liệt khiến hắGMn giật mình, vội quay đDmầpu lạCi nói lớn.
- Ai?!
Vô Lệ đKYHã tới Huyết Trì từ lâu, nhưng y tò mò về Tứo Vỹ Hồ này vô cùng nên lẳng lặng đcWứong nhìn, không hề quấgdy quảmsl hắDn tu luyện. ChỉY tới khi thấuTWy hắDmn xuấkXt ra một thế công mãnh liệt như vậy thì cảFpm thấImNy vô cùng hứsYKng thú, chính thứYDc xuấHYt hiện ra oai, dùng sát khí bảjFMn thân đYgdểejY kiểXm tra. Vô Lệ chỉuTW thấFDy Viên Chính đjFMứGMng đWló, thân hình không mảqBy may run rẩjFMy trước sát khí của mình thì cườuui đejYầUjey quỷ dịFD.
- HắkXc hắWQc… khá tốt, khá tốt…!
- Ngươi là ai, sao lạImNi dám đuuUột nhập Huyết Trì tôn nghiêm?
Viên Chính cau mày nói, chỉuuU thấWy nam nhân nhỏ thó phía xa xa chỉHmH cườYDi một cách kì quái thì cau mày hỏi lạDi. Vô Lệ cườsDki một hồi lớn hơn, đmsliều này khiến Viên Chính cau mày, Ngưng Nguyệt Phi Tuyết như nhảImNy múa trên tay hắdn, TứYnD Vỹ phía sau đkXã hóa lớn, nhẹ nhàng phe phẩYy phía sau lưng. HắDn lạlJZi nói.
- Ngươi là ai? Nếu không muốn chết thì mau rờDmi khỏi đMWGây! Nếu không đFguừng trách ta hạC thủ không lưu tình!
- HắjFMc hắJcnc… Có chí khí… HắsDkc hắuuc, tiểgquu tử họ Viên ngươi quảgd nhiên cao ngạgquo, đTXểY lão tổ tông ta dạgdy bảZsIo ngươi biết lễ phép một phen!
Vô Lệ cườUjei lớn, Vũ Huyết Song Liêm đlJZã đWược xuấKYHt ra. Viên Chính thấHYy cảImNnh này thì lông mày cau lạFDi, Ngưng Nguyệt Phi Tuyết ánh quang mang đTXạejYi thịqanh, thủ thế...
Và cái gì tới cũng đDmã tới, tối hôm đYnDó, Viên Chính đTXược đgdưa về Viên gia bằejYng chính xe ngựa của Vương Hậu. Viên tộc trưởng cùng phu nhân vội vã bái kiến, cho rằDng Vương Hậu tới thăm. Nhưng chỉmsl tới khi xa giá mở rèm, lạoi thấejYy nhi tử mình một thân đFDầqay máu huyết thì sợ hãi, bấJcnt chấgqup lễ nghi mà tiến tới đuTWưa về hậu viện. Viên phu nhân thì ngấXt xỉUjeu ngay tạCi chỗ, một nữgqu Hồ áo tím đuuUưa tới cho Viên tộc trưởng một phong thư, lạHYi sai ngườFgui bê vào một cái rương nhỏ, bên trong rương là cơ man nhữDng dược vật quý hiếm, sau đImNó cáo từ.

Vô Lệ trong Huyết Trì đmslánh hạqB Viên Chính, việc này khiến Linh Trâm không khỏi trong lòng khó chịFguu. Nàng vội vàng tới ĐườcWng Tháp – nơi đYgdược xây dựng riêng cho Đườong Lang Vương Vô Lệ. Đám lính canh gác bên ngoài thấniy nàng tới thì vội vã cung kính thi lễ, Linh Trâm chỉYgd khoát tay cho qua, sau đgdó nhanh tróng tiến vào trong. Nàng nhanh tróng tiến tới lầniu hai, chỉjqF vừa mới đuTWặt chân lên hành lang, nàng đYã có thểsYK nghe rõ tiếng cườDmi đJùa xen lẫn tiếng rên rỉYD đTXầgdy dục vọng của nữdo nhân từ gian phòng phía trước. Linh Trâm cau mày, tiến tới gầImNn cửa, nữjqF Hồ áo tím phía sau hắsDkng giọng.
- Vương Hậu giá lâm!
TứFDc thì trong phòng nhấnJt thờoi vang lên thanh âm nữJcn nhân sợ hãi, có cảgqu tiếng làu bàu của Vô Lệ. Lát sau, cánh cửa phòng đImNược mở ra, ngườGMi tiến ra mở cửa là hai nữdo Hồ trước đWQây Linh Trâm đnJã ban cho Vô Lệ. Hai nàng ta thấYDy nàng thì cung kính cúi đYnDầdu, Linh Trâm im lặng không nói, chỉdo âm thầXm đHmHánh giá. ChỉNp thấsYKy hai nữsYK Hồ kia trên mặt dâng lên cơ man phấFgun hồng, tảdon mát quanh thân thểgd là mùi xạjFM hương xen lẫn mùi phấZsIn son. Linh Trâm khẽ cườnJi nhạmCt, nàng đgdã nhận ra trong phòng lúc này đHYang có việc gì, vì thế chỉlJZ cườJcni mà hỏi.
- ĐườHYng Lang Vương đDâu?
- BẩYDm Vương Hậu, đuTWang nghỉD ngơi bên trong!
Một trong hai nàng ta nói, giọng đqaiệu có chút run run. Linh Trâm hơi cau mày, nhìn thật kĩuuU hai nàng một hồi rồi mới nói với nữD Hồ áo tím.
- Muội tới tẩjFMm cung của ta, cấFgup cho hai nàng ta dược vật bồi bổ cơ thểImN. Được rồi, các ngươi lui cảD đWli, ta có chuyện gấJp cầqan bàn với y!
Nàng khoát tay, hai nữC Hồ nọ vội vàng bái lạejYy ta ơn, sau đoó theo nữcW Hồ áo tím lập tứImNc rờYgdi đZsIi. Linh Trâm nhìn tới hai thân ảDnh nọ thì khẽ thở dài. “Ai… các ngươi chịWu ủy khuấsDkt nhiều rồi. Sau này xong việc lớn ,ta nhấYnDt đDịlJZnh sẽ trọng thưởng.”. Nàng bước vào, rẽ vào phía trong giườYnDng, chỉsYK thấpy Vô Lệ đUjeang nửa nằXm nửa ngồi trên đHYó, quầFDn áo và y phục xộc xệch. Trên tay hắmsln lúc này là một vò rượu lớn, hắHmHn đqBang nhấmCp từng ngụm từng ngụm. Chợt Vô Lệ dừng tay, ngẩkXng mặt lên nhìn, hồi lâu mới cườKYHi khà khà mà buông bình rượu.
- Ai, ta đjqFang nhớ ngươi… hắlJZc hắYDc…

Chương 139

Nguồn bị nhảy chương, mong độc giả thông cảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện