Trong lòng thì vậy, nhưng ngoài mặt lão vẫn làm ra thái độ nhũn nhặn, cam chịu. Thật sự không may cho lão, ấy là Phi Yến đã sớm nhìn ra tâm kế của lão, nàng cười nhạt mà nói.

- Xích Nha, chàng diệt sát hắn càng sớm càng tốt. Chàng biết không… xem nào… hừm… Hắn đang âm mưu diệt sát chủ nhân, thu dung hồn phách của chủ nhân và của hai ta để khảm nạm pháp bảo đấy!

- Ha ha ha, hắn dám sao?... Chấn Hoàng, gan ngươi thật to đấy, tiếp chiêu!

Xích Nha cười lớn, lắc người một cái, lập tức động thủ. Chấn Hoàng thì cả kinh, ánh mắt co rúm cả lại. Lão thật sự bất ngờ khi những gì mình vừa mới mường tượng ra trong đầu lại bị giọng nữ nhân kia nói toạc ra. Lại thấy những móng vuốt sắc lạnh nọ đang nhằm tới mình thì vội lùi lại một bước, huơ đao lên đỡ gạt. Chỉ nghe thấy đinh một tiếng, Chấn Hoàng đã bị đẩy lui lại một quãng, trên nền đất lưu lại hai hàng dấu chân bị kéo lê. Xích Nha đứng đó, ánh mắt có chút khinh thường hướng tới Chấn Hoàng, hai bàn tay khẽ nắm lại phát lên những thanh âm răng rắc.

Chấn Hoàng thì sau một hồi sợ hãi, trên mặt lại hiện ra nét cười đầy quỷ dị. Lão chậm rãi thu đao, chỉ thấy trên thân đao có năm vệt móng vuốt rạch tới, làm lưỡi đao vẹt đi một chút. “Quả nhiên là như vậy, hồn phách Long nhân này không quá cường đại. Xem ra cứ dốc sức, chắc chắn thu về lợi lớn”. Chấn Hoàng đứng thẳng người lại, lão nhổ ra một ngụm nước bọt sau đó lắc lắc cái cổ, tựa như đang khởi động sau đó rất nhanh thân ảnh mờ mờ ảo ảo biến mất.

- Xích Nha, phía sau!


Phi Yến hô lên, Xích Nha nghe vậy thì không hề xoay lưng lại, chỉ khẽ cúi đầu về phía trước. Chỉ cảm thấy một luồng cuồng phong ào ạt lướt qua sát phía lưng mình, không khỏi tự nhủ thầm mình quá khinh địch. Hắn khẽ trùn người xuống, sau đó bằng một động tác vô cùng tinh mĩ xoay tròn một vòng, dùng móng vuốt mà đâm thẳng tới yết hầu Chấn Hoàng. Động tác quá mức nhanh nhẹn này của Hùng Lệ khiến lão cả kinh, vội vã nhảy lùi lại, trên trán không nóng mà mồ hôi đã toát ra ướt đầm. Lão nhủ thầm: “Nguy hiểm thật…”.

Vốn Chấn Hoàng cho rằng, một khi Long nhân nọ sử dụng thân xác Hùng Lệ chắc chắn sẽ có sự bất tiện trong giao đấu. Thứ nhất là Hùng Lệ vừa trải qua một màn hoan ái với nữ Hồ nọ, chắc chắn sức lực đã tổn hao nhiều. Thứ hai là hùng tộc thân thể to lớn, tuy công kích cường hãn nhưng khả năng linh hoạt lại vô cùng hạn chế. Thứ ba là trong thân xác Hùng Lệ có tới hai linh phách Long tộc, chắc chắn chúng sẽ tự áp chế lẫn nhau, không thể phát huy được hết thực lực. Nhưng xem ra, lão lần này đã nhìn nhầm, nhất là sau sát chiêu nọ. Thân hình Hùng Lệ to lớn là vậy, ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt đã né thoát một chiêu đánh từ phía sau lưng của lão, thêm nữa lại có thể làm ra một động tác tinh mĩ, nhanh nhẹn tới như vậy để đáp chiêu khiến lão suýt nữa nếm trái đắng.

Xích Nha sau chiêu phản đòn nọ thì sắc mặt lập tức thay đổi, thay vì vẻ cười cợt lúc ban đầu thì lúc này mặt y đã trở nên nghiêm trang, dùng ánh mắt chăm chú nhìn tới đối phương. Y cũng đã tự mình nhìn rõ Chấn Hoàng là một đối thủ đáng gờm, vì vậy ánh mắt lập tức ngưng trọng. Trong con ngươi dường như xuất hiện thêm cả những tia cuồng nhiệt, chiến ý lan tỏa ra liên miên bất tuyệt.

Thiết Long trong long tộc mà nói vốn là chủng tộc hiếu chiến nhất, là một long chi cường hãn nhất, trời sinh làm chiến binh. Thiết Long khi mới sinh bản thân đã mang thần lực kinh thiên, lại trải qua rèn luyện khiến bản tính hiếu chiến càng bộc phát mạnh mẽ. Xích Nha cũng không khác là mấy, chỉ là vì y theo đuổi Phi Yến nên đành tự kiềm chế bản thân, tránh làm mất hình tượng của mình trước mặt nàng. Phi Yến là chi Thần Long, Thần Long tính cách lại trái ngược lại với chi Thiết Long, Thần Long xưa nay tính tình vô cùng hòa hoãn, chỉ chú trọng tu luyện, tránh thị phi. Thần Long trời sinh bản tính thích truy tìm dược vật, thảo mộc… thế nên Thần Long cũng có danh xưng khác là Dược Long. Chuyện một Thiết Long theo đuổi một Thần Long phải nói là chuyện vô cùng hi hữu ở Long tộc, thậm chí cả hai chi tộc này cũng không hề ưa nhau. Một bên hiếu chiến, một bên chỉ thích yên bình. Vì thế mà khi tin này loan ra khiến cả Long Tộc chấn động, lập tức cả Xích Nha cùng với Phi Yến được trưởng chi tộc gọi về, một phen giáo huấn những mong cải biến cả hai. Nào ai biết hai người nọ tình ý sâu đậm, đã sớm thuộc về nhau. Vì thế một phen này phí công: Hễ Xích Nha bị cấm cố, tức thì Phi Yến tìm cách trốn tới tâm tình; Ngược lại khi Phi Yến bị quản thúc thì Xích Nha lại một phen mò mẫm tới gặp…

Cứ như vậy cho tới ngày cả hai bị phát hiện, lúc này thì cả hai còn đang chung giường khiến tất cả những người truy tìm của cả hai chi tộc im bặt. Đầu tiên là khẩu chiến, sau đó là một phen huyết chiến của cả hai chi tộc. Xích Nha lợi dụng hỗn loạn, bí mật ôm Phi Yến rời đi, nào ngờ hành động này của y bị một Thiết Long trưởng lão nhìn thấy, lập tức bám đuôi. Chờ cho cả hai tới nơi mà bây giờ là lãnh địa của Bạch Miêu gia tộc thì bất ngờ xuất hiện, hạ chú nguyền. Vị trưởng lão này hạ chú nguyền khiến cho cả hai phải tự lao vào tranh đấu, chém giết lẫn nhau vì chỉ có một người được sống. Cuối cùng,để chọn vẹn ân tình, cả hai quyết định tự bạo để mãi mãi được bên nhau…

Xích Nha một khi đã dùng ánh mắt này, chứng tỏ chiến ý đã bộc phát. Chỉ thấy quang mang chợt lóe lên, thân hình to lớn của Hùng Lệ đột nhiên tiêu thất ngay trước mắt khiến Chấn Hoàng cả kinh. Nhưng kinh nghiệm tham chiến của lão cũng không tệ, phản ứng rất nhanh huơ đao đỡ gạt phía sau. Chỉ nghe thấy đinh một tiếng lớn, lão lại bị đẩy đi một quãng. Từ phía sau lưng lão, Hùng Lệ không biết đã xuất hiện từ khi nào, một trảo vồ tới. Xích Nha thấy phản ứng của Chấn Hoàng khá nhanh nhạy, y cảm thấy rất hứng thú bèn cười ha hả đầy phấn khích mà nói.


- Ha ha ha… tốt, rất tốt… Ngươi xem ra cũng là một kẻ thiện chiến đấy, đã lâu rồi ta chưa được động tay chân để giãn gân cốt… ha ha ha…

Tiếng cười còn chưa dứt, thân ảnh đã chớp động biến mất. Chấn Hoàng nét mặt lập tức ngưng trọng, nơi tai hơi nhúc nhích lắng nghe. Vút! Soạt! Đinh!!!.. Những thanh âm giao chiến liên tiếp vang lên, chỉ thấy hai bóng ngân sắc lao vào nhau tựa như cuồng phong bạo vũ. Xung khí khiến những tán lá gần đó ngả nghiêng, kêu lên xào xạo. Dưới đất cũng không khác là mấy, đất đá bay tứ tung rào rào từng hồi. Phía bên trong, Xích Nha cùng Chấn Hoàng đang ăn miếng trả miếng, công thủ liên miên như nước chảy mây trôi, nhịp nhàng mà không kém phần uy lực. Chiêu thức xuất ra đều là sát chiêu, đều nhằm áp bức đối phương tới tử cảnh. Chấn Hoàng càng đánh càng cảm thấy có chút lo sợ, dần dần lão đang bị dồn ép vào thế hạ phong. “Xem ra không dốc sức một phen thì khó lòng mà thủ thắng!”. Lão nhủ thầm, lập tức dồn sức vào một loạt đao pháp, nhất thời bức áp Hùng Lệ phải lùi lại, sau đó lão múa đao che kín khắp các bộ vị, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

-Xích Nha,chàng mau dồn ép hắn, đừng để hắn dùng xong chú ngữ!

- Được!

Thân thể Hùng Lệ chợt nhảy lên cao, hú lên một hồi lanh lảnh. Một trảo thủ lập tức ngân quang đại thịnh mà chụp tới phía Chấn Hoàng…

- Kỳ Dao, Kỳ Dao…!
- Ân, tỷ gọi gì muội vậy?

Kỳ Dao chợt giật mình, nàng dùng một ánh mắt đầy ngỡ ngàng nhìn sang phía bên cạnh. Quyên Quyên đứng đó khẽ mỉm cười, bạch sắc kim sa trên mặt nàng khẽ rung động, sau đó nói.

- Muội muội nên tập trung vào cho buổi lễ nha!

Kỳ Dao giật mình, nàng nhìn tới tay mười vị tỷ muội bên cạnh, thấy hoa đăng của họ đều đã không còn trong tay. Nàng lại nhìn tới phía dưới, chỉ thấy cơ man không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn tới mình thì bất giác có chút xấu hổ. Nàng vội vã thả tay khỏi hoa đăng của mình, để nó từ từ bay lên trên không trung, ánh mắt u sầu nhìn tới hoa đăng đang càng lúc càng bay cao, miệng ngọc khẽ thì thầm một mình.

- Giờ chàng đang ở đâu… Minh Tiến… ta nhớ chàng!…

Sau hoa đăng của nàng là hàng ngàn hàng vạn hoa đăng của những người tới sự lễ lần lượt được thả ra, chúng bay lên không trung tựa như những ngôi sao đang di chuyển vị trí. Khắp nơi trong Thiên Hoa trấn, những chiếc hoa đăng lần lượt nối đuôi nhau bay lên trên không trung. Những hoa đăng nhiều màu sắc nối tiếp nhau lung linh tỏa ánh sáng khiến chúng như một màu đệm tuyệt sắc cho bức tranh cảnh đêm trăng sáng. Chờ cho tất cả hoa đăng đã bay cao, Tiêu Hoa đứng đó nói lớn.

- Mau nổi nhạc, Hội Hoa chính thức bắt đầu!...


Một trảo của Xích Nha chụp tới, uy lực vô cùng, ấy vậy mà lần này là lần đầu tiên y ngạc nhiên. Chỉ thấy trảo thủ của mình bị đánh bật lại, trước mặt y lúc này là Chấn Hoàng – một Chấn Hoàng hoàn toàn khác lúc trước. Toàn thân lão lúc này cơ bắp nổi lên thật đáng sợ, da dẻ lão biến thành một màu đỏ rực như máu, ngân giáp phía bên ngoài dường như không chịu đựng nổi sự bành trướng của cơ bắp mà nhiều chỗ đã bị bục ra, rơi rớt xuống nền đất. Nhất là nơi hai cánh tay và trước ngực, các thớ cơ nổi lên cuồn cuộn. Chấn Hoàng khẽ vươn tay giật nốt mảnh ngân giáp còn vương lại nơi ngực, để lộ hoàn toàn một bộ ngực trần vô cùng rắn chắc. Lão lại khẽ vuốt vuốt tới bộ râu dài, sau đó hất nó ra phía sau lưng. Trên tay lão, thanh trường đao nọ dường như vừa được lôi từ trong lò rèn ra, lưỡi đao đỏ rực thi thoảng bắn ra những tia lửa lòe xòe. Xích Nha thấy vậy thì cười lớn.

- Ha ha ha… Tốt, ta thích!

Thân hình Hùng Lệ ánh hồng quang đại thịnh, chỉ thấy các phiến vảy xuất hiện ngảy cả trên đầu Hùng Lệ, chỉ để lộ ra đôi mắt. Còn lại, thậm chí là cả cặp sừng hay hai cái râu cũng đã xuất hiện ngân phiến bao bọc. Tựa như mặc chiến giáp cũng là một dạng. Chấn Hoàng thấy vậy thì khẽ cười, lão có thể cảm nhận được uy áp của Hùng Lệ càng lúc càng lớn, tuy nhiên bản thân lão cũng đã dùng tới chú quyết cường thân, vì vậy cũng chẳng quá lo lắng, cười mà nói.

- Nào… tới đây đi!

Uỳnh uỳnh, ầm ầm…! Đó là những thanh âm liên tục xuất hiện lúc này, Xích Nha và Chiến Hoàng thoáng chốc đã trao đổi với nhau ngoài hai chục hiệp mà không ai chiếm thế thượng phong cả. Bất cứ công kích nào của Xích Nha lên thân thể màu đỏ rực của Chiến Hoàng đều vô dụng, và ngược lại. Đao phong của Chiến Hoàng khi chạm tới bộ chiến giáp bằng phiến vảy ngân sắc nọ đều không gây ra một chút thương tổn nào. Trường đao với ánh quang mang đỏ rực như dung nham vun vút qua lại mang theo sát ý vô biên. Cặp Ngân trảo của Hùng Lệ cũng không hề kém cạnh, ngân quang loang loáng tựa như thiểm điện mang theo chiến ý ngút trời… Cứ như vậy, lại qua thêm vài chục chiêu nữa, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Chấn Hoàng cảm thấy bất ngờ: “Lẽ nào suy đoán của mình là sai lầm? Dường như càng đánh y càng mạnh chứ không hề giảm sút? Lẽ nào thể chất Hùng Lệ này có thể sánh ngang với Long nhân?”. Nghĩ tới đây, lão không khỏi rùng mình một cái, động tác chợt chậm đi một chút. Xích Nha chớp ngay thời cơ, lập tức song trảo đánh thẳng vào giữa ngực Chấn Hoàng, bức ép y lùi lại một quãng.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện