Trịnh Liệt đứng trước cánh cửa lớn

Đứng ngược hướng với ánh sáng của mặt trời nên Lâm Vĩnh Túc không thể nhìn rõ được hiện tại hắn đang như thế nào. Chỉ thấy được thân hình cao lớn đứng ngược hướng mặt trời đó đang gồng lên, dường như là đang cố trấn áp tinh thần của mình không trở nên phát điên lên,

Chỉ là dù ở cách xa như vậy, Lâm Vĩnh Túc vẫn cảm giác được khí lạnh bao vây.

Đột nhiên vòng eo cô lại bị một lực đạo mơn trớn. Paul Khải Ân đang đưa tay vuốt ve lấy thân thể cô. Môi anh ta vẽ ra nụ cười mang theo điểm xấu xa, nói: "Bảo bối, không ngờ em lại muốn chủ động như vậy."

Sau đó bàn tay anh ta nhanh nhẹn tháo sợi dây caravat trên cổ tay cô ra.

Lâm Vĩnh Túc có phần chột dạ, nhìn lại. Thì ra cô đang đè lên người của Paul Khải Ân trong tình trạng áo đã bị xé rách, còn quần lại đang cởi ra một cách dở dang.

Bờ mông của cô vểnh cao như mời gọi, đôi ngực tròn trịa vì nằm trên người Paul Khải Ân mà ép sát đến biến dạng.

Tình cảnh này quả thật... không dễ nhìn.

Cô vốn định đứng lên, nhưng là trong đầu cô bôcng đâu lại hiện lên hình ảnh của người cha đã chết đang mỉm cười với cô, hình ảnh người mẹ gần như phát điên khi thấy cô đang truỵ lạc với người đàn ông đã hại gia đình mình.

Lâm Vĩnh Túc lại nảy ra tâm tình muốn hắn phải trả giá cho điều đó. Hắn nhất định phải trả giá.

Lâm Vĩnh Túc hướng Paul Khải Ân nở nụ cười mê hoặc, lộ ra hàng răng trắng bóng thẳng tắp. Bàn tay vì đã được tháo trói mà tự do cử động, ngón tay vuốt ve vòm ngực rắn chắc của Paul Khải Ân qua chiếc áo sơ mi bó sát lấy thân hình đã có chút xộc xệch của anh ta.

"Ngài thật xấu xa. Chính hoàng tử đã nói nếu muốn làm hoàng phi của ngài thì cần phải biết chủ động trên giường còn gì." Nói xong, Lâm Vĩnh Túc đưa tay trượt xuống phía dưới, lướt qua vùng bụng với hàng rào cơ bắp dày dặn rắn chắc của Paul Khải Ân. Sau đó ngón tay chạm phải khuy quần của Paul Khải Ân, cô có chút rụt tay.

Nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, dùng bộ ngực của mình mà cọ xát tấm ngực của Paul Khải Ân.

Chỉ là...

Hoặc là sự thật, hoặc là do cô tưởng tượng, nhưng cô cảm nhận được trống ngực của Paul Khải Ân đập cô cùng nhanh và mạnh mẽ. Dường như... vành tai anh ta còn đỏ lên.

Linh tính của phụ nữ nói cho Lâm Vĩnh Túc biết rằng, hành động này của cô đối với một người đàn ông tràn đầy dục vọng như bọn họ là không nên làm.

Còn Paul Khải Ân thì vô cùng ngạc nhiên với loạt hành động rất ăn nhập với ý định của anh.

Quả thật cô gái này thật thông minh, phối hợp rất ăn ý, và còn rất mê người.

Nơi ma sát va chạm giữa anh và cô gái này toả ra một luồng khí nóng lan ra khắp toàn thân khiến Paul Khải Ân dâng lên dục vọng muốn chiếm hữu.

Bàn tay anh vòng ra phía sau muốn đặt lên bờ mông tròn trịa của Lâm Vĩnh Túc.

Lại lập tức bị một bàn tay to lớn bắt lấy, kéo luôn cô gái đang nằm rên người anh dậy.

Khuôn mặt hắn hằn lên nhũng đường gân biểu thị cho sự tức giận. Trịnh Liệt cố giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh, hắn mở miệng nói mà tựa hồ như dã thú đang gầm gừ: "Người phụ nữ của tôi, không phải là thứ anh có thể chạm vào."

Nói xong liền cúi xuống kéo quần Lâm Vĩnh Túc lên, sau đó bế bổng cô, ép sát cô vào lồng ngực rộng lớn, xoay người bước ra khỏi cửa.

Lâm Vĩnh Túc nằm trong vòng tay hắn, cô không giãy dụa, không cử động. Cô chỉ nằm yên như thế.

Thật sự vừa rồi cô đã rất sợ. Cực kỳ sợ.

Thật sự vừa rồi trong đầu cô chỉ nghĩ đến một người duy nhất là Trịnh Liệt.

Cô đã cầu mong hắn sẽ đến. Lúc hắn đến, trong lòng cô đã vui đến phát run. Cô đã nghĩ sẽ chạy nhanh tới chỗ hắn đang đứng mà ôm lấy hắn, nói rằng cô đang sợ

Và giờ đây, được nằm trong vòng tay hắn như thế này, cảm giác an toàn bao quanh như thế này, thật sự cô không còn gì để muốn.

Trịnh Liệt ôm Lâm Vĩnh Túc đi về phía cánh cửa, bước chân vừa chạm tới ngưỡng cửa, Trịnh Liệt dừng lại, không quay đầu mà nói với Paul Khải Ân: "Về việc người của anh hy sinh, tôi sẽ bồi thường. Còn về chuyện kia, đừng có cố ép mình như vậy. Chắc anh phải nhận ra mới phải, anh mới chính là người mà bà ấy yêu thương nhất. Bà ấy... luôn muốn gặp anh một lần, chỉ là thế lực của hoàng gia quá lớn thôi."

Nói xong những lời đó, Trịnh Liệt đi thẳng. Bỏ lại một mình Paul Khải Ân đứng trong phòng.

Khoé môi anh ta mấp máy, như muốn nói gì đó.

Rất nhỏ trong thâm tâm anh đã đã lên tiếng: "Người mẹ yêu thương nhất...là tôi ư?"

Ánh mắt xanh biếc có điểm vài long lanh như sóng nước nhìn theo hình bóng xa dần của Trịnh Liệt.

Phụ nữ trên đời này, tiếp cận những người đàn ông đứng trên đỉnh cao mà thống trị kẻ khác như bọn họ là nhiều không thể đếm.

Để tìm được một người phụ nữ mà không có mục đích như cô gái đó, thật sự không nhiều đâu.

Vậy nên... Đừng đánh mất cô gái đó nhé, em trai! (Na: Có đứa nào muốn ngoại truyện về anh Paul không? Hơ hơ... đùa đấy. Méo viết đâu. Lười bome ra *cười*)

***********************

Trịnh Liệt ôm Lâm Vĩnh Túc vẫn nằm ngoan ngoãn trong vòng tay mình bước ra khỏi cổng hoàng gia Anh mà không có bất kỳ sự cản trở nào.

Chiếc xe của Trịnh Liệt vẫn đứng chờ ở đó. Tài xế đã đứng chờ hắn, thấy hắn đi ra liền chạy tới mở cửa sẵn.

Hắn mang cô bước tới, nhìn cô một cái. Sau đó ném mạnh vào bên trong. Rồi hắn cũng ngồi vào.

Cánh cửa vừa đóng, bàn tay hắn đã tham lam đặt lên nơi mềm mại trước ngục cô. Sau đó đưa môi tới, điên cuồng chiếm lấy môi cô. Cho đến tận khi Lâm Vĩnh Túc dường như thiếu dưỡng khí mới buông ra. Không gian trong xe tự nhiên nóng đến đỏ mặt, tràn ngập thở gấp.

Trịnh Liệt cúi xuống gặm lấy xương quai xanh của Lâm Vĩnh Túc, cắn nhẹ khiến cô rên nhẹ một tiếng.

"Tiểu yêu tinh, em thật sự làm tôi muốn giết người."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện