Sáng sớm tỉnh dậy
Hàng lông mi hình cánh bướm nhẹ nhàng lay động.
Hôm nay là ngày cô có thể trốn thoát. TRốn khỏi đây.
Nhìn quanh căn phòng rộng lớn được trang trí với màu chủ đạo là màu trắng. Những gì trong căn phòng này đã phần nào trở nên quen thuộc và đi vào đầu cô.
Lâm Vĩnh Túc đứng dậy nhìn lại căn phòng một lần nữa.
Chiếc ghế kia là nơi Trịnh Liệt đã chải tóc cho cô.
Chiếc bàn kia là nơi Trịnh Liệt đã đặt một ly ca cao nóng cho cô.
Ban công kia là nơi Trịnh Liệt đã khoác áo cho cô lúc về đêm gió lạnh.
Nhắm mắt...
Nhìn một lần rồi quên nhé.
Mở mắt ra. Lâm Vĩnh Túc bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi cô lại bên tủ quần áo, tùy tiện lấy ra một bộ quần áo, mặc vào.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, cô chưa từng động qua những mỹ phẩm trên bàn này nên hầu như tất cả đều còn mới toanh.
Trang điểm xong xuôi, Lâm Vĩnh Túc ngắm mình trong gương, nhẹ cười một cái. Hôm nay cô sẽ thật xinh đẹp để hắn phải nhớ kỹ cô không thể quên.
Bạn biết không? Nỗi đau đớn nhất chính là bị người mình tin tưởng phản bội.
Hắn yêu cô, cô có thể cảm nhận được. Hắn cao ngạo như thế mà luôn ôn nhu với cô.
Nhưng hạnh phúc bên hắn là điều không thể, bố cô ở dưới suối vàng nhất định sẽ không thể yên nghỉ, người mẹ đang mất tích của cô cũng sẽ đau khổ đến chết mất.
Hắn tin tưởng cô yêu hắn, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn. Cô sẽ cho hắn nếm một lần cảm giác đau khổ khi mất đi người mà đối với hắn là quan trọng.
Lâm Vĩnh Túc bước xuống dưới lầu, nơi đó, Trịnh Liệt đã ngồi sẵn chờ cô xuống ăn sáng cùng mình.
Ngày nào cũng vậy, hắn luôn chờ cô ăn sáng xong mới đi làm. Dường như chờ đợi cũng là một lọai hạnh phúc đối với hắn.
Có người để chờ đợi, thật ấm áp.
Trịnh Liệt nhếch nhẹ khóe môi. Ánh mắt hiện lên ý cười. Thấy Lâm Vĩnh Túc đang bước xuống dưới, trong mắt hắn liền phát ra tia chờ mong cùng hạnh phúc.
Lâm Vĩnh Túc bước xuống, ngồi đối diện phía Trịnh Liệt. Cô nhìn Trịnh Liệt đang ngây ngốc nhìn mình, mỉm cười một cái, nhỏ giọng nói: "Đẹp không?"
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, thanh mát như làn nước mùa thu. Trong veo, kéo luôn cả hồn phách của Trịnh Liệt vào đó.
Trịnh Liệt mắt vẫn dán chặt trên người Lâm Vĩnh Túc, gật gật đầu: "Đẹp. Rất đẹp."
Phải. đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô trang điểm. Thật sự là đẹp không thể diễn tả thành lời.
Chợt nhận ra hành động nhìn chằm chằm của mình có phần hơi quá lố, Trịnh Liệt liền cúi đầu, ho khan một tiếng: "Khụ...em hôm nay định đi đâu à?"
"Phải. Tôi muốn đi tới trung tâm mua sắm. Suốt ngày ngồi ở trong nhà khiến tôi rất bức bối nên muốn đi ra ngoài một chút."
Trịnh Liệt gật gật đầu, tỏ vẻ cô nói đúng: "Cũng được. Tôi sẽ..."
"Anh cứ đi làm việc ở công ty đi, tôi đi một mình là được rồi." Trịnh Liệt còn chưa nói xong, liền bị Lâm Vĩnh Túc cắt ngang. Cô không thể để hắn đưa cô đi được, nếu hắn đưa đi, mọi việc có khả năng sẽ không thành.
"Vậy tôi sẽ để tài xế Lương đưa em đi." tài xế Lương là người cả đời làm việc cho Trịnh gia, vậy nên để tài xế Lương đi cùng là việc khiến hắn vô cùng yên tâm.
Cái hắn không yên tâm chính là... cô xinh đẹp thế này... hắn sợ cô sẽ gặp những người không đứng đắn, như vậy thì thật rắc rối.
Hắn sẽ cho vài vệ sĩ đi theo sau cô vậy.
***********
Lâm Vĩnh Túc ngồi phía sau chiếc xe đen bóng loáng sang trọng, hai tay đặt lên đầu gối, mắt hướng về phía bên ngoài náo nhiệt, lưng hơi dựa về phía sau.
Đôi mắt cô trong veo, thu cả bầu trời xanh kia vào bên trong.
Cô sẽ rời khỏi đây... rời khỏi đây... thật sao?
Bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Vĩnh Túc đưa lên chiếc bụng nhỏ. cô đã mang thai, cô không biết rõ là thời gian nhưng mà kỳ kinh nguyệt của bị chậm ngày. CÔ đi mua que thử thai...hóa ra đúng như cô nghĩ, mình có bầu.
Có điều, con à. Mẹ sẽ đảm nhận luôn trách nhiệm làm cha, có được không?
Két....
Chiếc xe dừng lại ở trước trung tâm mua sắm X.
Tài xế Lương xuống xe, mở cửa cho cô.
Lâm Vĩnh Túc bước xuống xe, gật đầu với tài xế lương một cái, sau đó nói: "Bác Lương, bác về nhà đi. Cháu mua sắm mất nhiều thời gian lắm." Cô không muốn để tài xế Lương cứ ngồi trong xe mà chờ mình, trong khi mình lại đi mất rồi. Như vậy thật không hay.
"Cảm ơn Lâm tiểu thư đã quan tâm, tôi sẽ đợi cô." Nói xong tài xế Lương ngồi vào bên trong xe.
Lâm Vĩnh Túc thấy thái độ kiên quyết như vậy của tài xế Lương thì thở dài một cái.
Aiz... đành vậy.
Lúc Lâm Vĩnh Túc bước qua khúc ngoặt, tới trước cổng trung tâm thương mại. Cô chần chờ một lát, sau đó bước vào sau cánh cửa kính xoay tròn.
Lúc cô bước vào cũng là lúc có năm đôi mắt của một top người đàn ông có ngoại hình khác dữ tợn đang nhìn mình.
Người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ đen, với thân hình vạm vỡ cùng chi chít những vết xăm lớn nhỏ trên cánh tay nháy mắt một cái với những người còn lại: "Thấy sao? Con mồi của ngày hôm nay đấy."
Giọng nói trầm đục, khản đặc cùng nụ cười mang theo thập phần nguy hiểm nhìn những người còn lại.
"Có vẻ là con mồi khá lớn. Haha..." kế đó là một tràng cười rợn gáy.
Hàng lông mi hình cánh bướm nhẹ nhàng lay động.
Hôm nay là ngày cô có thể trốn thoát. TRốn khỏi đây.
Nhìn quanh căn phòng rộng lớn được trang trí với màu chủ đạo là màu trắng. Những gì trong căn phòng này đã phần nào trở nên quen thuộc và đi vào đầu cô.
Lâm Vĩnh Túc đứng dậy nhìn lại căn phòng một lần nữa.
Chiếc ghế kia là nơi Trịnh Liệt đã chải tóc cho cô.
Chiếc bàn kia là nơi Trịnh Liệt đã đặt một ly ca cao nóng cho cô.
Ban công kia là nơi Trịnh Liệt đã khoác áo cho cô lúc về đêm gió lạnh.
Nhắm mắt...
Nhìn một lần rồi quên nhé.
Mở mắt ra. Lâm Vĩnh Túc bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi cô lại bên tủ quần áo, tùy tiện lấy ra một bộ quần áo, mặc vào.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, cô chưa từng động qua những mỹ phẩm trên bàn này nên hầu như tất cả đều còn mới toanh.
Trang điểm xong xuôi, Lâm Vĩnh Túc ngắm mình trong gương, nhẹ cười một cái. Hôm nay cô sẽ thật xinh đẹp để hắn phải nhớ kỹ cô không thể quên.
Bạn biết không? Nỗi đau đớn nhất chính là bị người mình tin tưởng phản bội.
Hắn yêu cô, cô có thể cảm nhận được. Hắn cao ngạo như thế mà luôn ôn nhu với cô.
Nhưng hạnh phúc bên hắn là điều không thể, bố cô ở dưới suối vàng nhất định sẽ không thể yên nghỉ, người mẹ đang mất tích của cô cũng sẽ đau khổ đến chết mất.
Hắn tin tưởng cô yêu hắn, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn. Cô sẽ cho hắn nếm một lần cảm giác đau khổ khi mất đi người mà đối với hắn là quan trọng.
Lâm Vĩnh Túc bước xuống dưới lầu, nơi đó, Trịnh Liệt đã ngồi sẵn chờ cô xuống ăn sáng cùng mình.
Ngày nào cũng vậy, hắn luôn chờ cô ăn sáng xong mới đi làm. Dường như chờ đợi cũng là một lọai hạnh phúc đối với hắn.
Có người để chờ đợi, thật ấm áp.
Trịnh Liệt nhếch nhẹ khóe môi. Ánh mắt hiện lên ý cười. Thấy Lâm Vĩnh Túc đang bước xuống dưới, trong mắt hắn liền phát ra tia chờ mong cùng hạnh phúc.
Lâm Vĩnh Túc bước xuống, ngồi đối diện phía Trịnh Liệt. Cô nhìn Trịnh Liệt đang ngây ngốc nhìn mình, mỉm cười một cái, nhỏ giọng nói: "Đẹp không?"
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, thanh mát như làn nước mùa thu. Trong veo, kéo luôn cả hồn phách của Trịnh Liệt vào đó.
Trịnh Liệt mắt vẫn dán chặt trên người Lâm Vĩnh Túc, gật gật đầu: "Đẹp. Rất đẹp."
Phải. đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô trang điểm. Thật sự là đẹp không thể diễn tả thành lời.
Chợt nhận ra hành động nhìn chằm chằm của mình có phần hơi quá lố, Trịnh Liệt liền cúi đầu, ho khan một tiếng: "Khụ...em hôm nay định đi đâu à?"
"Phải. Tôi muốn đi tới trung tâm mua sắm. Suốt ngày ngồi ở trong nhà khiến tôi rất bức bối nên muốn đi ra ngoài một chút."
Trịnh Liệt gật gật đầu, tỏ vẻ cô nói đúng: "Cũng được. Tôi sẽ..."
"Anh cứ đi làm việc ở công ty đi, tôi đi một mình là được rồi." Trịnh Liệt còn chưa nói xong, liền bị Lâm Vĩnh Túc cắt ngang. Cô không thể để hắn đưa cô đi được, nếu hắn đưa đi, mọi việc có khả năng sẽ không thành.
"Vậy tôi sẽ để tài xế Lương đưa em đi." tài xế Lương là người cả đời làm việc cho Trịnh gia, vậy nên để tài xế Lương đi cùng là việc khiến hắn vô cùng yên tâm.
Cái hắn không yên tâm chính là... cô xinh đẹp thế này... hắn sợ cô sẽ gặp những người không đứng đắn, như vậy thì thật rắc rối.
Hắn sẽ cho vài vệ sĩ đi theo sau cô vậy.
***********
Lâm Vĩnh Túc ngồi phía sau chiếc xe đen bóng loáng sang trọng, hai tay đặt lên đầu gối, mắt hướng về phía bên ngoài náo nhiệt, lưng hơi dựa về phía sau.
Đôi mắt cô trong veo, thu cả bầu trời xanh kia vào bên trong.
Cô sẽ rời khỏi đây... rời khỏi đây... thật sao?
Bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Vĩnh Túc đưa lên chiếc bụng nhỏ. cô đã mang thai, cô không biết rõ là thời gian nhưng mà kỳ kinh nguyệt của bị chậm ngày. CÔ đi mua que thử thai...hóa ra đúng như cô nghĩ, mình có bầu.
Có điều, con à. Mẹ sẽ đảm nhận luôn trách nhiệm làm cha, có được không?
Két....
Chiếc xe dừng lại ở trước trung tâm mua sắm X.
Tài xế Lương xuống xe, mở cửa cho cô.
Lâm Vĩnh Túc bước xuống xe, gật đầu với tài xế lương một cái, sau đó nói: "Bác Lương, bác về nhà đi. Cháu mua sắm mất nhiều thời gian lắm." Cô không muốn để tài xế Lương cứ ngồi trong xe mà chờ mình, trong khi mình lại đi mất rồi. Như vậy thật không hay.
"Cảm ơn Lâm tiểu thư đã quan tâm, tôi sẽ đợi cô." Nói xong tài xế Lương ngồi vào bên trong xe.
Lâm Vĩnh Túc thấy thái độ kiên quyết như vậy của tài xế Lương thì thở dài một cái.
Aiz... đành vậy.
Lúc Lâm Vĩnh Túc bước qua khúc ngoặt, tới trước cổng trung tâm thương mại. Cô chần chờ một lát, sau đó bước vào sau cánh cửa kính xoay tròn.
Lúc cô bước vào cũng là lúc có năm đôi mắt của một top người đàn ông có ngoại hình khác dữ tợn đang nhìn mình.
Người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ đen, với thân hình vạm vỡ cùng chi chít những vết xăm lớn nhỏ trên cánh tay nháy mắt một cái với những người còn lại: "Thấy sao? Con mồi của ngày hôm nay đấy."
Giọng nói trầm đục, khản đặc cùng nụ cười mang theo thập phần nguy hiểm nhìn những người còn lại.
"Có vẻ là con mồi khá lớn. Haha..." kế đó là một tràng cười rợn gáy.
Danh sách chương