Tối hôm qua Ciro và Vincent mật đàm về Soso, chưa hề đề cập một chữ tới chuyện đánh lén. Có điều hắn chưa đề cập tới, nhưng Ivan và Gallon đều nhớ kỹ. Sáng sớm hai người không hẹn mà cùng vào lều Ciro, không ngờ Vincent đã ngồi ở trong.

Ciro ngồi bên bàn, tùy tiện ăn một hơi bánh mì và sữa, buông chén nói: “Ngồi xuống đi.”

“Rõ, điện hạ.”

Ivan cung kính ngồi xa nhất. Tuy nói trong số những người ở đây ông ta là người duy nhất có quan hệ huyết thống với Ciro, nhưng nếu luận về phân lượng, tuyệt đối không thể so với Gallon và Vincent. Cho nên khi hai người bọn họ đều đang có mặt, ông ta thức thời ngậm miệng.

Ivan không dám mở miệng nói chuyện trước, Gallon trước giờ đều không mở miệng nói trước, như vậy người mở đầu chỉ có thể là Vincent. Ông ta cam chịu lên tiếng: “Hôm qua ngủ có ngon không?”

“…” Ivan đưa ánh mắt trông mong về phía Ciro, hy vọng hắn sẽ không lãng phí thời gian theo Vincent dùng cái phương thức nói chuyện luẩn quẩn này.

Ciro đáp: “Không tồi.”

“…” Hy vọng của Ivan vỡ vụn. Ông ta bắt đầu hối hận sao mình lại tới sớm như vậy. Đáng lẽ trước tiên phải tìm Pan thương lượng tuyến đường tiếp theo hoặc lựa chọn bổ sung thành thị tiếp tế mới đúng.

“Ông gặp phải chuyện gì?” Ciro chuyển đề tài, vào thẳng nội dung chính.

Vincent rất phối hợp trả lời: “Sức mạnh vô cùng cường đại, giống như… sức mạnh của thần.”

Sức mạnh của thần? Bốn chữ nhanh chóng kéo Ivan đang thất thần trở về hiện thực.

Vẻ mặt của Ciro dần dần ngưng trọng, “Quang Minh thần hội?”

Vincent trầm ngâm: “Nói như vậy có lẽ sẽ đảo điên những tri thức và lý giải trong dĩ vãng của chúng ta, nhưng để đến gần chân tướng sự thật hơn, ta không thể không cho ra một phỏng đoán.”

Ciro nói: “Gần đây ông luôn có những giả thiết đảo điên.”

“Đó là vì những chuyện chúng ta gặp phải gần đây càng ngày càng kỳ lạ khó tin.” Vincent cười,dạt dào hứng thú, hiển nhiên không hề phiền não vì những giả thiết vượt quá lẽ thường đó. “Hắn ta có lẽ đã sử dụng thần lực, nhưng không phải thần lực của Quang Minh thần hội.”

Ánh mắt Ivan lóe lên. Sở dĩ Quang Minh thần hội có thể sừng sững nhiều năm, khiến Shamanlier và Kanding đế quốc kiêng kị không thôi, không phải bởi vì Quang Minh thần hội có một giáo hoàng sâu không lường được và vô số tín đồ ngoan đạo, mà bởi vì sau lưng bọn họ ẩn giấu vị thần Quang Minh hư vô mờ mịt nhưng không ai dám xem thường. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Kanding đế quốc và Shamanlier liên thủ uy hiếp Quang Minh thần hội nhưng mãi không dám trở mặt xuống tay.

Không ai có thể đoán trước thần rốt cục hùng mạnh cỡ nào. Trận chiến giữa Hydeine và thần tại Langzan chỉ có thể vạch trần một góc tảng băng của lãnh vực huyền bí này. Nhưng cho dù là một góc tảng băng, cũng đủ để gây chấn động cho tất cả những kẻ ôm tâm lý muốn được sức mạnh của thần phù hộ ban phước.

Vincent nói: “Dù Quang Minh thần hội luôn tuyên truyền rằng thần Quang Minh là vị thần duy nhất trên thế giới, nhưng ta tin rằng sau sự kiện ở Langzan, lời nói dối nhàm chán ấu trĩ đó đã bị vạch trần.”

Ciro hỏi: “Ý của ông là, ông đã gặp một vị thần không phải thần Quang Minh?”

“Hắn ta không phải thần, chỉ là một kỵ sĩ bình thường. Nhưng trong tay hắn có một vũ khí khiến cho hắn ta có được thần lực trong nhất thời.” Vincent thấy mặt Ciro lộ vẻ nghi hoặc, chủ động giải thích, “Sở dĩ ta bảo trong nhất thời, bởi vì ta phát hiện thời gian trôi qua, thần lực của hắn từ từ yếu bớt, mà người thì càng lúc càng lão hóa.”

Ciro hơi nheo mắt, “Hút sinh khí?”

“Đó cũng là phỏng đoán của ta.”

“Thần khí đâu?”

Khuôn mặt Vincent hơi cứng lại, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, “Bị đoạt đi rồi.”

Ciro nhìn ông ta.

Vincent có bao nhiêu hùng mạnh thì có bấy nhiêu kiêu ngạo. Bị người khác cướp đồ ngay trước mũi, tuyệt đối khiến ông ta khó chịu hơn cả khi bị tát cho một cái. Quả nhiên, Vincent âm trầm cười: “Kleist, món nợ này ta sẽ ghi nhớ.”

“Ông khẳng định là Kleist?”

“Khẳng định. Bởi vì nhìn bóng lưng hắn trông đáng khinh hơn Goblyde nhiều!”

Kleist là đoàn trưởng đoàn thánh kỵ sĩ của Quang Minh thần hội – là nhân vật thần bí nhất và gây tranh cãi nhiều nhất. Mỗi đoàn viên trong đoàn thánh kỵ sĩ của Quang Minh thần hội cho dù không phải đều phong lưu anh tuấn, ít nhất cũng đoan chính chỉnh tề, khí vũ hiên ngang. Chỉ có độc một Kleist này, lật nhào mọi tưởng tượng tốt đẹp của người khác về đoàn thánh kỵ sĩ.

Hắn ta cao không được một thước sáu, ngũ quan bình thường đến mức ném vào đâu cũng không bị nhận ra, khi đi đường thích cúi đầu rụt vai, như thể một thằng trộm chuẩn bị gây án. Còn nhớ tại buổi lễ ra mắt của đoàn trưởng đoàn thánh kỵ sĩ, khi hắn vừa xuất hiện, nơi nơi đều là tiếng hít vào kinh ngạc. Phải biết, có thể tham gia những buổi lễ lớn thế này đều là nhân vật hết sức quan trọng của các quốc gia, có thể khiến bọn họ có phản ứng thiếu lễ độ như thế thì Kleist phải nằm ngoài tưởng tượng đến mức nào.

Ciro nói: “Ta không ghét hắn.”

Vincent cười: “Ha. Người nào chán ghét Quang Minh thần hội thì sẽ không ghét hắn.” Bởi vì sự tồn tại của Kleist, tố chất của đoàn thánh kỵ sĩ giảm xuống không chỉ một tầng.

“Ngược lại.” Ciro nói, “Người nào chán ghét Quang Minh thần hội đều sẽ vô cùng chán ghét hắn. Nếu như nói Goblyde là ánh sáng của đoàn thánh kỵ sĩ, thì Kleist chính là bóng tối của đoàn thánh kỵ sĩ.”

Ánh mắt Vincent lóe lên. Ông ta là ma pháp sư, không có được tin tức tường tận như Ciro về các thế lực trên Mộng đại lục. Nếu chiếu theo lời Ciro, ý nghĩa của Kleist với Quang Minh thần hội chắc chắn không chỉ đơn giản là đoàn trưởng đoàn thánh kỵ sĩ.

Ciro chậm rãi nói: “Ta hy vọng người này biến mất.”

Vincent đáp: “Ta hiện giờ thực không xác định, khiến ngươi chán ghét đến cùng là chuyện xấu hay không xấu.”

Ivan nhìn ba người trong một giờ ba khắc rồi còn chưa có ý tiếp tục đề tài, thấp giọng hỏi: “Trận đánh lén này do Quang Minh thần hội bày ra sao?” Nếu là Quang Minh thần hội, thế cục sẽ trở nên phức tạp hơn bọn họ tưởng nhiều. Vấn đề quan trọng nhất là, rốt cục tại sao Quang Minh thần hội biết được đường đi của Ciro, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi có thể bố trí chặt chẽ chu đáo mà không bị người Kanding đế quốc phát hiện.

“Không chỉ có Quang Minh thần hội.” Tiếng của Gallon hơi khàn khàn, “Tôi gặp phải Keane.”

Keane là người của phu nhân Rachel, sự tham dự của gã ít nhất đã giải thích được nguyên nhân xâm nhập thần không biết quỷ không hay của Quang Minh thần hội.

Mày Ivan nhăn tít.

Quang Minh thần hội và phu nhân Rachel liên thủ hiển nhiên sẽ khiến bọn họ bị đẩy vào hoàn cảnh cực kì tồi tệ.

Vincent đột nhiên nở nụ cười, “Nếu Kleist đại biểu cho Quang Minh thần hội, Keane đại biểu cho phu nhân Rachel, bọn họ cùng xuất hiện đại biểu Quang Minh thần hội và phu nhân Rachel liên thủ, vậy ngươi đoán xem có phải Kastalon II cũng nằm trong chuyện này không?”

Đây hiển nhiên không phải chuyện buồn cười. Nhưng Ciro vẫn cười, nụ cười âm lãnh tới cực điểm. “Ông cảm thấy, đáp án là phải hay không phải thì có gì khác nhau?”

Vincent chớp chớp mắt, “Ta thật sự càng ngày càng thích ngươi nha.”

Tươi cười của Ciro chẳng nhúc nhích, “Ta cũng vậy.”

“Dưới tình hình như vậy, tăng mạnh thực lực là chuyện cần thiết.” Mắt Vincent dừng ở Soso đang nằm trên giường, “Ta thay đổi ý kiến. Hiện giờ chúng ta rất cần một ma pháp sư thiên tài trẻ tuổi có được lửa giận tinh linh.”

Vẻ mặt Ivan mờ mịt. Dù Dilin và Soso quan hệ không tồi, và Soso nhìn có vẻ rất quan tâm Ciro, nhưng chỉ nhờ vào quan hệ này bọn họ có thể mời được Hydeine đến sao?”

– Ngoại trừ Hydeine, ông ta không nghĩ ra người thứ hai nào phù hợp với danh hiệu ma pháp sư thiên tài trẻ tuổi có lửa giận tinh linh.

Ciro rũ mắt, ánh mắt đảo vài vòng nơi ngón tay và đầu gối, rồi nói: “Chuyện này về sau hãy nói. Hiện giờ ta chỉ hy vọng cậu ấy có thể tỉnh lại ăn cơm trước khi đói chết.”

Vincent cười: “Một đề nghị vô cùng biết quan tâm.”

Ivan hỏi: “Điện hạ định về thẳng Fariel sao?”

Ciro đáp: “Không, đi thành Putra trước.”

Thành Putra là một thành lớn gần Sangtu, nằm ở phía bắc vị trí hiện tại của bọn họ. Thành chủ Putra đến từ gia tộc Dana, trước mắt đang ở vị trí trung lập. Nhưng thời điểm này, trung lập là lập trường vi diệu nhất. Bởi vì bọn họ lúc nào cũng có thể ngả về bất cứ bên nào.

Ivan chần chờ mở miệng: “Nếu đi về phía tây bắc thêm vài ngày, chúng ta có thể đến trấn Wylie, đó là nơi thuộc phạm vi thế lực của gia tộc Telozzo. Điện hạ có thể an tâm tĩnh dưỡng.”

Ciro thản nhiên: “Ta quyết định rồi.”

Ivan rùng mình, vội đáp: “Rõ.”

Vincent như cười như không nhìn hắn. Thời điểm này mà đi gia tộc Dana, là muốn bọn họ tỏ thái độ sao? Thật là hành vi mạo hiểm. Có điều, ông thích.

Dù âm mưu tập kích của Quang Minh thần hội và phu nhân Rachel bị Soso đánh bậy đánh bạ hóa thành hư ảo, nhưng để phòng ngừa hành động tiếp theo của bọn họ, Ivan sau khi được Ciro định ra hành trình, liền vội vội vàng vàng đốc thúc mọi người chuẩn bị hành lý khởi hành.

Ở điểm này, Ciro không làm khó ông ta, biểu hiện vô cùng hợp tác.

Lần nữa lên xe ngựa, Soso vẫn được Ciro ôm. Vincent và Gallon ngồi cùng xe với Ciro.

Sắc mặt Soso từ màu đỏ ửng hôm qua chậm rãi biến thành hồng nhạt, như ráng màu nơi chân trời bị tịch dương quét qua.

Ciro ôm cậu, mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Ivan đã kể nguyên nhân Dilin đồng ý để Soso quay lại cho hắn biết. Lấy tình cảm giữa Dilin và Soso, Hydeine sẽ đến là chuyện chắc chắn. Nhưng lúc này, hắn cảm giác rõ ràng thấy trong lòng mình không ngừng phát ra tiếng nói cự tuyệt sự có mặt của bọn họ . Nếu lần đầu tiên hắn còn có thể dùng lý trí và dã tâm để bắt ép bản thân mở mắt trừng trừng nhìn Soso ra đi cùng Dilin, thì lần này, lý trí dùng để đè nén ham muốn lưu Soso lại đã trở nên yếu ớt vô cùng. Bởi vì Soso đã tự mình trở về – đây là lựa chọn của chính Soso.

Vincent nhìn khóe miệng không biết tại sao lại nhếch lên của Ciro, quay đầu hỏi Gallon: “Ngươi có thấy cửa sổ rất quỷ dị không?”

Gallon đáp: “Không thấy.”

Vincent chỉ vào ảnh ngược nhàn nhạt lướt qua cửa sổ, “Hình như ta thấy một cái bóng cười trộm.”

Gallon mặt không đổi sắc, “Không thấy.”

Vincent nhìn về phía Ciro, “Điện hạ có thấy không?”

Ciro nhướng mày: “Ta nghĩ ánh sáng của nguyên tố tinh sẽ rõ ràng hơn nhiều.”

Vincent khá là thức thời ngậm miệng.

Mấy ngày kế tiếp, đường đi tương đối yên bình, duy nhất chỉ có tiếng mưa rơi lác đác.

Sắc mặt Soso ngày càng tái nhợt, Ciro không thể không dùng nước thánh của Quang Minh thần hội để kéo dài tính mạng cậu. Vincent đã bắt tay vào nghiên cứu lửa giận tinh linh, nhưng tiến triển không được thuận lợi lắm.

Lửa giận tinh linh là nguyên tố tinh linh đặc biệt nhất. Nếu lấy trí tuệ làm tiêu chuẩn cho sinh vật, đầu óc của tinh linh thậm chí còn không bằng ma thú bình thường. Chúng không có tư duy, chỉ có “tính cách” nguyên tố giao cho. Tính cách của lửa giận tinh linh giống như tên của nó, ngoan cố và bướng bỉnh. Chúng rất khó cảm ứng, cho nên một khi cảm ứng thấy, sẽ gắt gao kề cận đối phương, cho đến khi đối phương tử vong.

Tinh thần lực và cảm giác của Soso bị phong ấn, nhưng chưa chết, cho nên lửa giận tinh linh luôn đi theo bên cậu. Khi phong ấn yếu đi, hoặc tinh thần của Soso dao động bức bách phong ấn thả lỏng, lửa giận tinh linh sẽ thừa cơ xuất hiện, cố gắng thành lập liên hệ với đối phương.

Soso bị thương không phải do lửa giận tinh linh muốn làm bị thương cậu, hoàn toàn trái ngược, lửa giận tinh linh muốn giúp cậu diệt trừ phong ấn còn sót lại trong thân thể. Từ góc độ nào đó mà nói, lửa giận tinh linh giống như ma thú, nó nhận chủ, bảo vệ chủ nhân, nhưng chủ nhân của nó phải có đầy đủ năng lực khống chế , nếu không sẽ tạo ra hết tai họa này đến tai họa khác.

“Cách tốt nhất, chính là để Soso chủ động câu thông với lửa giận tinh linh, khống chế nó.” Vincent nói.

Lý thuyết thì đơn giản, nhưng thực tiễn rất khó khăn.

Điều ấy Ciro và Vincent đều hiểu rõ.

Tới thành Putra rồi, vấn đề của Soso vẫn chưa có cách giải quyết viên mãn. Nước thánh trong tay Ciro không còn nhiều, Ivan vốn có một chút, lại đã dùng hết cho kỵ sĩ và ma pháp sư bị thương trong trận tập kích.

Thỉnh cầu nước thánh từ tay Quang Minh thần hội hiển nhiên là không thực tế, Quang Minh thần hội còn đang muốn lấy mạng bọn họ, hy vọng duy nhất hiện nay chỉ có…

Thành chủ thành Putra, Cauwela Dana.

Đám người Ciro nửa đêm bí mật vào thành Putra. Cổng thành đã đóng, Ciro phái ma pháp sư thi triển phong hệ ma pháp tiến vào phủ đệ của thành chủ thông báo cho Cauwela, khiến Cauwela đang chuẩn bị đi ngủ hoảng sợ, theo bản năng hạ lệnh mở cổng. Chờ Ciro mang theo mọi người xuất hiện ở cửa nhà gã, Cauwela bấy giờ mới cảm thấy không thích hợp.

Có điều việc đã đến nước này, gã không thể đuổi Ciro ra khỏi thành, chỉ có thể phái người tạm thời sắp xếp cho họ, sau đó nghĩ biện pháp khác.

Biến hóa trong mắt gã đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Ciro, Ivan và Vincent. Có điều phản ứng như thế ngược lại khiến cho bọn họ yên tâm hơn. Điều này chứng tỏ Cauwela hoàn toàn không đoán được bọn họ sẽ đến, cũng hoàn toàn không muốn gây bất lợi cho bọn họ. Kích động và do dự của gã chỉ thể hiện lập trường trung lập.

Sau khi Ciro đi vào, lập tức phái Gallon đi hỏi Cauwela về nước thánh, lấy lý do tay Ciro bị đao cắt trúng.

Cho dù cái cớ sứt sẹo, Cauwela vẫn phải giao nước thánh ra.

Ciro nhìn số lượng, đại khái có thể duy trì sinh mệnh của Soso thêm mười ngày nữa, thêm cả số trong tay hắn, tổng cộng có thể duy trì trên dưới hai mươi ngày. Đây đã là cực hạn, nếu Soso không tỉnh lại, cho dù có thêm nước thánh cũng vô dụng. Bởi vì chức năng cơ thể cậu đã đạt cực điểm.

Vincent và hắn thương lượng, nếu đến lúc đó vẫn không có cách giải quyết, chỉ đành dùng biện pháp cũ phong ấn tinh thần lực và cảm giác của Soso, sau đó đánh thức Soso tỉnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện