Ban đầu hai tuyển thủ khiêu khích đối phương, sau đó ăn ý hướng về phía Ciro hành lễ.
Ciro hờ hững gật đầu.
Tuyển thủ lại liếc về phía khán giả trên khán đài, bắt đầu phơi bày dáng người.
Soso mờ mịt: “Bọn họ đang làm gì đó?”
“Thể hiện mình.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người xem có thể đặt cược, nếu bọn họ thắng trận, có thể lấy 10% tiền thù lao từ tiền cược của người xem.”
“Nếu thua thì sao?”
“Sẽ mất phí ra sân.”
Tuy hắn không nói phí ra sân là bao nhiêu, nhưng Soso theo bản năng cảm thấy sẽ không quá cao.
Nhóm tuyển thủ ra sức tiếp cận khán đài. Khán giả cũng phối hợp ngả người về phía trước, cùng bọn họ chào hỏi.
Vài bóng dáng gầy yếu xuyên qua khán đài, khán giả sôi nổi đặt cược.
Ước chừng ồn ào mười mấy phút đồng hồ, trận đấu rốt cục bắt đầu.
Không giống như Soso nghĩ, hai tuyển thủ không nặng nề như bề ngoài của bọn họ, trên thực tế, thân thủ của họ có thể xưng là thoăn thoắt. Có điều thân thủ có thoăn thoát đi nữa thì vẫn phải ôm nhau vật lộn.
Soso nhìn bọn họ nặng nề ngã trên mặt đất, bụi bốc mù mịt, cảm thấy trên lưng ẩn ẩn đau.
Nhóm tuyển thủ đánh đến điên cuồng.
Tiếng hô của khán giả còn vang vọng hơn cả tiếng sấm.
Soso nhìn một tuyển thủ giơ nắm tay, đấm mạnh vào bụng một tuyển thủ khác. Tuyển thủ kia đau đến mức khuôn mặt biến dạng, ra sức dùng đầu gối thúc vào đối phương.
Tuyển thủ chiếm thế thượng phong không dám thả lỏng, cánh tay khuỷu tay vẫn đè chặt thân người phía dưới, thậm chí đập đầu vào mũi đối phương. Tức thì, máu mũi đối phương chảy ra như suối.
Ciro nhíu mày, quay đầu nhìn Soso.Chỉ thấy hai tay Soso nắm chặt, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Vừa lúc đó, tiếng kèn chấm dứt trận đấu vang lên.
Hai người ăn mặc giống như hai tay đấm xông tới kéo người thắng ra, sau đó mang hắn vào khán phòng.
Khán giả không chút keo kiệt những lời hoan hô và tiếng vỗ tay.
Tuyển thủ thất bại vẫn nằm nơi đó, trông chật vật thảm thương, hoàn toàn không thấy được uy phong khi vừa ra sân.
Mắt Soso trộm nhìn về phía Ciro.
Ciro không quay đầu lại: “Yên tâm, đấu trường có thầy thuốc riêng.”
Người phụ trách đấu trường biết có hoàng thái tử ở đây, nào dám chậm trễ, rất nhanh đã kêu hai thầy thuốc đến đưa tuyển thủ bị thương đi, tránh để thảm trạng của hắn phá hỏng tâm tình của hoàng thái tử.
Soso lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuyển thủ thắng lợi đại khái hưng phấn quá mức, nhịn không được vọt tới trước khán đài của Ciro, quỳ một gối nói: “Tôi là Bazar! Nguyện ý cống hiến sức lực vì hoàng thái tử điện hạ.”
“Yaaaaa…”
Khán giả sôi trào, nhao nhao đứng lên vẫy tay, giống như bạn bè người thân của hắn.
Ciro vứt cho Gallon một ánh mắt ra hiệu.
Gallon từ trên khán đài nhảy xuống.
Bazaar hiểu đây là khảo nghiệm cho mình. Chỉ cần hắn đánh bại người trước mắt là có thể gia nhập đội cận vệ bên người hoàng thái tử. Bình dân như hắn không biết đến đấu tranh địa vị. Hắn chỉ biết bên người hoàng thái tử đều là quý tộc, chỉ cần mình có thể gia nhập đội ngũ bọn họ lập tức sẽ trở thành quý tộc!
Viễn cảnh tươi đẹp khiến cho ý chí chiến đấu của hắn biến thành liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, ngay cả ánh mắt nhìn Gallon cũng bốc lửa.
Gallon tháo kiếm, nhẹ tay nhẹ chân đưa cho cận vệ bên cạnh.
Bazaar hành lễ với y, sau đó thừa dịp Gallon đáp lễ, nhanh chóng tấn công.
Bịch.
Không có kỹ thuật đẹp mắt, cũng không có chiến đấu kịch liệt, Gallon chỉ nâng một bàn tay đã đánh cho hắn té lăn xuống đất.
Bazaar bị ngã đến ngu người, có điều hắn rất nhanh đứng lên lần nữa, tiếp tục đánh về phía Gallon.
Bịch.
Lại là tiếng rơi gọn gàng lưu loát.
“A!” Bazaar chưa từ bỏ ý định, lại hướng về phía trước.
Bịch.
…
Nhìn bộ dạng ngày càng điên cuồng của Bazaar, tươi cười của khán giả cũng dần biến mất, hờ hững nhìn trận chiến không chút kích thích này.
“Ciro.” Khi Bazaar ngã xuống lần thứ mười một, Soso rốt cục nhịn không được mở miệng, “Trận đấu này kết thúc được rồi chứ?”
Ciro hất cằm về phía Gallon.
Gallon thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh của Ciro, cho nên hắn vừa động, Gallon liền không chút do dự lật tay kẹp chặt Bazaar vừa xông lên lần thứ mười hai.
Bazaar đã mệt đến mức không còn sức phản kháng. Vừa rồi không ngừng lao tới, chẳng qua chỉ dựa vào một chút ý chí trong lòng mà thôi.
Trọng tài tuyên bố kết thúc trận đấu.
Không có vỗ tay. Khán giả nhìn Gallon, ánh mắt sùng kính mà xa lạ.
Đúng vậy, khán giả ngồi đây đa số là bình dân. Đối với bọn họ, Bazaar là tuyển thủ, là chiến sĩ bọn họ có thể “yêu thương”, nhưng Gallon là quý tộc, là người bên cạnh hoàng thái tử quyền quý, là đối tượng bọn họ trông lên.
Gallon đột nhiên đi tới bên người Bazaar, vỗ vỗ bờ vai hắn.
Bazaar không còn cả sức ngước mắt.
Gallon nở nụ cười hiếm thấy, tuy Ciro và Soso cho rằng – thật sự miễn cưỡng. Nhưng bất kể thế nào, đây cũng là tín hiệu thân mật.
Ciro đi đầu vỗ tay, tiếp theo là Soso, đội cận vệ… khán giả.
Không khí kỳ lạ trên sân bị xua tan. Giờ phút này trong mắt người xem không phải quý tộc và bình dân, mà là hai tuyển thủ tôn trọng lẫn nhau.
Soso đột nhiên mở miệng: “Tôi sai rồi.”
“Sai?” Ciro sửng sốt.
“Tôi vốn cảm thấy loại chiến đấu này thực tàn khốc, nhưng bây giờ tôi thấy, kỳ thật, có lẽ nó cũng không tàn khốc đến mức đó.” Cậu gãi đầu, không biết giải thích suy nghĩ trong lòng như thế nào.
Ciro điềm tĩnh cười cười.
Kỳ thật Ciro nói đúng, những trận đấu thế này vốn rất tàn khốc. Người phụ trách nơi đây mỗi lần đều sắp xếp những tuyển thủ có sức mạnh tương đương, cho nên dù thua hay thắng, đều phải trả giá cực lớn. Có điều hắn không định giải thích điểm này cho Soso. Cái nhìn bây giờ của Soso với đấu trường thực phù hợp ý định của hắn.
“Hoàng đế khai quốc dùng quân đội và chiến công để khai sáng đế quốc, cho nên chúng ta sùng bái vũ lực, sùng bái kẻ mạnh.” Ciro nói, “Có lẽ cậu sẽ cảm thấy rất tàn khốc, nhưng đối với chúng ta, đây là niềm kiêu hãnh, khiến cho mỗi người trong Kanding đế quốc đều muốn phấn đấu, thậm chí không tiếc đổ máu. Mà đấu trường chính là nơi để những đấng nam nhi bày tỏ sự kiêu ngạo.” Giống như Hayden trẻ tuổi nhường vậy mà đã lên làm nguyên soái quốc gia, chỉ có thể ở Kanding đế quốc!
Mang Soso đến đấu trường là ý tưởng nhất thời nảy ra, trong chớp mắt, hắn chợt muốn cậu hiểu biết quốc gia này, yêu thích quốc gia này.
Soso rối rắm trầm tư.
Ciro tiếp tục nhìn Gallon “ngược đãi” hết đối thủ này đến đối thủ khác trên đấu trường.
“Tôi không hiểu được hành động này.” Soso đột nhiên mở miệng.
Đôi mắt Ciro tối lại.
“Nhưng tôi tôn trọng niềm kiêu hãnh đó.” Soso nghiêng đầu, như đang lựa chọn từ ngữ để nói cho rõ ý kiến của mình, “Mỗi quốc gia đều có tập tục và cách nghĩ khác nhau, tuy có lẽ không phải ai cũng có thể chấp nhận, nhưng nó nên được tôn trọng.”
Ciro mỉm cười.
“Có điều tôi cảm thấy những trận đấu thế này quá nguy hiểm, có nên hạn chế một chút hay không?” Cậu rụt rè nhìn Ciro.
Soso thấy hắn không tức giận, bạo gan tiếp tục nói ý tưởng của mình, “Lúc tôi ở học viện St Paders, đã từng tham gia trận đấu với St Sorvi. Cũng là ma pháp và kiếm thuật quyết đấu, nhưng đạo sư sẽ ở bốn phía bảo vệ chúng tôi.” So ra, trận đấu giữa học viện ma pháp hoàng gia và học viện kỵ sĩ hoàng gia chỉ bị thương một nhóm người đúng là may mắn ngoài ý muốn – đương nhiên, trong đó có một phần công lao rất lớn của nhóm đàn anh lớp trên đã liều chết bảo vệ đàn em lớp dưới.
Ciro cau mày: “Cậu hy vọng trên đấu trường có ma pháp sư bảo vệ bọn họ?” Kỳ thật tài lực của đấu trường không phải không làm được điều này, nhưng một khi có ma pháp sư làm trọng tài hoặc người giám hộ tham gia, trận đấu sẽ có rất nhiều nhân tố không xác định. Ví dụ như – gian lận. Ai có thể đảm bảo ma pháp sư kia không bị mua chuộc, hoặc âm thầm động tay động chân? Soso thấy hắn nhíu đôi chân mày, cảm thấy mình vừa đưa ra chủ ý thật ngốc, vội vàng khoát tay: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Đây là phong tục ở quốc gia của anh, tôi không nên xen vào.”
Bốn chữ “quốc gia của anh” không hiểu sao lại khuấy động cảm xúc không vui trong lòng Ciro.
Hắn bỗng đứng lên.
Soso ngửa đầu nhìn hắn, hai mắt tràn ngập khẩn trương.
“Ta mang cậu đến một nơi.” Ciro chậm rãi thở ra, trấn an xoa đầu Soso.
Dưới sân Gallon nhanh chóng đánh bại đối thủ, trở lại khán đài đảm nhận trách nhiệm đội trưởng đội cận vệ
Ciro hờ hững gật đầu.
Tuyển thủ lại liếc về phía khán giả trên khán đài, bắt đầu phơi bày dáng người.
Soso mờ mịt: “Bọn họ đang làm gì đó?”
“Thể hiện mình.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người xem có thể đặt cược, nếu bọn họ thắng trận, có thể lấy 10% tiền thù lao từ tiền cược của người xem.”
“Nếu thua thì sao?”
“Sẽ mất phí ra sân.”
Tuy hắn không nói phí ra sân là bao nhiêu, nhưng Soso theo bản năng cảm thấy sẽ không quá cao.
Nhóm tuyển thủ ra sức tiếp cận khán đài. Khán giả cũng phối hợp ngả người về phía trước, cùng bọn họ chào hỏi.
Vài bóng dáng gầy yếu xuyên qua khán đài, khán giả sôi nổi đặt cược.
Ước chừng ồn ào mười mấy phút đồng hồ, trận đấu rốt cục bắt đầu.
Không giống như Soso nghĩ, hai tuyển thủ không nặng nề như bề ngoài của bọn họ, trên thực tế, thân thủ của họ có thể xưng là thoăn thoắt. Có điều thân thủ có thoăn thoát đi nữa thì vẫn phải ôm nhau vật lộn.
Soso nhìn bọn họ nặng nề ngã trên mặt đất, bụi bốc mù mịt, cảm thấy trên lưng ẩn ẩn đau.
Nhóm tuyển thủ đánh đến điên cuồng.
Tiếng hô của khán giả còn vang vọng hơn cả tiếng sấm.
Soso nhìn một tuyển thủ giơ nắm tay, đấm mạnh vào bụng một tuyển thủ khác. Tuyển thủ kia đau đến mức khuôn mặt biến dạng, ra sức dùng đầu gối thúc vào đối phương.
Tuyển thủ chiếm thế thượng phong không dám thả lỏng, cánh tay khuỷu tay vẫn đè chặt thân người phía dưới, thậm chí đập đầu vào mũi đối phương. Tức thì, máu mũi đối phương chảy ra như suối.
Ciro nhíu mày, quay đầu nhìn Soso.Chỉ thấy hai tay Soso nắm chặt, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Vừa lúc đó, tiếng kèn chấm dứt trận đấu vang lên.
Hai người ăn mặc giống như hai tay đấm xông tới kéo người thắng ra, sau đó mang hắn vào khán phòng.
Khán giả không chút keo kiệt những lời hoan hô và tiếng vỗ tay.
Tuyển thủ thất bại vẫn nằm nơi đó, trông chật vật thảm thương, hoàn toàn không thấy được uy phong khi vừa ra sân.
Mắt Soso trộm nhìn về phía Ciro.
Ciro không quay đầu lại: “Yên tâm, đấu trường có thầy thuốc riêng.”
Người phụ trách đấu trường biết có hoàng thái tử ở đây, nào dám chậm trễ, rất nhanh đã kêu hai thầy thuốc đến đưa tuyển thủ bị thương đi, tránh để thảm trạng của hắn phá hỏng tâm tình của hoàng thái tử.
Soso lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuyển thủ thắng lợi đại khái hưng phấn quá mức, nhịn không được vọt tới trước khán đài của Ciro, quỳ một gối nói: “Tôi là Bazar! Nguyện ý cống hiến sức lực vì hoàng thái tử điện hạ.”
“Yaaaaa…”
Khán giả sôi trào, nhao nhao đứng lên vẫy tay, giống như bạn bè người thân của hắn.
Ciro vứt cho Gallon một ánh mắt ra hiệu.
Gallon từ trên khán đài nhảy xuống.
Bazaar hiểu đây là khảo nghiệm cho mình. Chỉ cần hắn đánh bại người trước mắt là có thể gia nhập đội cận vệ bên người hoàng thái tử. Bình dân như hắn không biết đến đấu tranh địa vị. Hắn chỉ biết bên người hoàng thái tử đều là quý tộc, chỉ cần mình có thể gia nhập đội ngũ bọn họ lập tức sẽ trở thành quý tộc!
Viễn cảnh tươi đẹp khiến cho ý chí chiến đấu của hắn biến thành liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, ngay cả ánh mắt nhìn Gallon cũng bốc lửa.
Gallon tháo kiếm, nhẹ tay nhẹ chân đưa cho cận vệ bên cạnh.
Bazaar hành lễ với y, sau đó thừa dịp Gallon đáp lễ, nhanh chóng tấn công.
Bịch.
Không có kỹ thuật đẹp mắt, cũng không có chiến đấu kịch liệt, Gallon chỉ nâng một bàn tay đã đánh cho hắn té lăn xuống đất.
Bazaar bị ngã đến ngu người, có điều hắn rất nhanh đứng lên lần nữa, tiếp tục đánh về phía Gallon.
Bịch.
Lại là tiếng rơi gọn gàng lưu loát.
“A!” Bazaar chưa từ bỏ ý định, lại hướng về phía trước.
Bịch.
…
Nhìn bộ dạng ngày càng điên cuồng của Bazaar, tươi cười của khán giả cũng dần biến mất, hờ hững nhìn trận chiến không chút kích thích này.
“Ciro.” Khi Bazaar ngã xuống lần thứ mười một, Soso rốt cục nhịn không được mở miệng, “Trận đấu này kết thúc được rồi chứ?”
Ciro hất cằm về phía Gallon.
Gallon thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh của Ciro, cho nên hắn vừa động, Gallon liền không chút do dự lật tay kẹp chặt Bazaar vừa xông lên lần thứ mười hai.
Bazaar đã mệt đến mức không còn sức phản kháng. Vừa rồi không ngừng lao tới, chẳng qua chỉ dựa vào một chút ý chí trong lòng mà thôi.
Trọng tài tuyên bố kết thúc trận đấu.
Không có vỗ tay. Khán giả nhìn Gallon, ánh mắt sùng kính mà xa lạ.
Đúng vậy, khán giả ngồi đây đa số là bình dân. Đối với bọn họ, Bazaar là tuyển thủ, là chiến sĩ bọn họ có thể “yêu thương”, nhưng Gallon là quý tộc, là người bên cạnh hoàng thái tử quyền quý, là đối tượng bọn họ trông lên.
Gallon đột nhiên đi tới bên người Bazaar, vỗ vỗ bờ vai hắn.
Bazaar không còn cả sức ngước mắt.
Gallon nở nụ cười hiếm thấy, tuy Ciro và Soso cho rằng – thật sự miễn cưỡng. Nhưng bất kể thế nào, đây cũng là tín hiệu thân mật.
Ciro đi đầu vỗ tay, tiếp theo là Soso, đội cận vệ… khán giả.
Không khí kỳ lạ trên sân bị xua tan. Giờ phút này trong mắt người xem không phải quý tộc và bình dân, mà là hai tuyển thủ tôn trọng lẫn nhau.
Soso đột nhiên mở miệng: “Tôi sai rồi.”
“Sai?” Ciro sửng sốt.
“Tôi vốn cảm thấy loại chiến đấu này thực tàn khốc, nhưng bây giờ tôi thấy, kỳ thật, có lẽ nó cũng không tàn khốc đến mức đó.” Cậu gãi đầu, không biết giải thích suy nghĩ trong lòng như thế nào.
Ciro điềm tĩnh cười cười.
Kỳ thật Ciro nói đúng, những trận đấu thế này vốn rất tàn khốc. Người phụ trách nơi đây mỗi lần đều sắp xếp những tuyển thủ có sức mạnh tương đương, cho nên dù thua hay thắng, đều phải trả giá cực lớn. Có điều hắn không định giải thích điểm này cho Soso. Cái nhìn bây giờ của Soso với đấu trường thực phù hợp ý định của hắn.
“Hoàng đế khai quốc dùng quân đội và chiến công để khai sáng đế quốc, cho nên chúng ta sùng bái vũ lực, sùng bái kẻ mạnh.” Ciro nói, “Có lẽ cậu sẽ cảm thấy rất tàn khốc, nhưng đối với chúng ta, đây là niềm kiêu hãnh, khiến cho mỗi người trong Kanding đế quốc đều muốn phấn đấu, thậm chí không tiếc đổ máu. Mà đấu trường chính là nơi để những đấng nam nhi bày tỏ sự kiêu ngạo.” Giống như Hayden trẻ tuổi nhường vậy mà đã lên làm nguyên soái quốc gia, chỉ có thể ở Kanding đế quốc!
Mang Soso đến đấu trường là ý tưởng nhất thời nảy ra, trong chớp mắt, hắn chợt muốn cậu hiểu biết quốc gia này, yêu thích quốc gia này.
Soso rối rắm trầm tư.
Ciro tiếp tục nhìn Gallon “ngược đãi” hết đối thủ này đến đối thủ khác trên đấu trường.
“Tôi không hiểu được hành động này.” Soso đột nhiên mở miệng.
Đôi mắt Ciro tối lại.
“Nhưng tôi tôn trọng niềm kiêu hãnh đó.” Soso nghiêng đầu, như đang lựa chọn từ ngữ để nói cho rõ ý kiến của mình, “Mỗi quốc gia đều có tập tục và cách nghĩ khác nhau, tuy có lẽ không phải ai cũng có thể chấp nhận, nhưng nó nên được tôn trọng.”
Ciro mỉm cười.
“Có điều tôi cảm thấy những trận đấu thế này quá nguy hiểm, có nên hạn chế một chút hay không?” Cậu rụt rè nhìn Ciro.
Soso thấy hắn không tức giận, bạo gan tiếp tục nói ý tưởng của mình, “Lúc tôi ở học viện St Paders, đã từng tham gia trận đấu với St Sorvi. Cũng là ma pháp và kiếm thuật quyết đấu, nhưng đạo sư sẽ ở bốn phía bảo vệ chúng tôi.” So ra, trận đấu giữa học viện ma pháp hoàng gia và học viện kỵ sĩ hoàng gia chỉ bị thương một nhóm người đúng là may mắn ngoài ý muốn – đương nhiên, trong đó có một phần công lao rất lớn của nhóm đàn anh lớp trên đã liều chết bảo vệ đàn em lớp dưới.
Ciro cau mày: “Cậu hy vọng trên đấu trường có ma pháp sư bảo vệ bọn họ?” Kỳ thật tài lực của đấu trường không phải không làm được điều này, nhưng một khi có ma pháp sư làm trọng tài hoặc người giám hộ tham gia, trận đấu sẽ có rất nhiều nhân tố không xác định. Ví dụ như – gian lận. Ai có thể đảm bảo ma pháp sư kia không bị mua chuộc, hoặc âm thầm động tay động chân? Soso thấy hắn nhíu đôi chân mày, cảm thấy mình vừa đưa ra chủ ý thật ngốc, vội vàng khoát tay: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Đây là phong tục ở quốc gia của anh, tôi không nên xen vào.”
Bốn chữ “quốc gia của anh” không hiểu sao lại khuấy động cảm xúc không vui trong lòng Ciro.
Hắn bỗng đứng lên.
Soso ngửa đầu nhìn hắn, hai mắt tràn ngập khẩn trương.
“Ta mang cậu đến một nơi.” Ciro chậm rãi thở ra, trấn an xoa đầu Soso.
Dưới sân Gallon nhanh chóng đánh bại đối thủ, trở lại khán đài đảm nhận trách nhiệm đội trưởng đội cận vệ
Danh sách chương