Ngày hôm sau, Lâm Dịch đem Chương Thiển Ngữ bao bọc đến kín kẽ rồi mới dẫn nàng ra khỏi cửa. Vẫn là cái bệnh viện kia, vị nữ bác sĩ kia, làm khám thai, siêu âm xong Lâm Dịch liền để cho Chương Thiển Ngữ ở bên ngoài đợi để cô vào trong cùng nói chuyện với bác sĩ.
Vừa vào phòng liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của vị bác sĩ kia, tim Lâm Dịch đập nhanh liên hồi, nhưng vẫn không thể không nghe chuyện mà cô sắp được cho hay.
Bác sĩ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: " Cô Lâm, tình hình của Chương tiểu thư so với chúng ta dự tính còn nghiêm trọng hơn!"
Tuy nhiên đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe bác sĩ nói như vậy Lâm Dịch vẫn có cảm giác thật nặng nè, nhớ tới những lo lắng trước kia, cô mơ hồ cảm thấy bất an: " Vậy....nguyên nhân là chuyện gì?!"
Bác sĩ đem hình siêu âm đưa cho Lâm Dịch, chỉ vào hai bóng đen trong hình: " Hình ảnh siêu âm cho thấy trong cơ thể của thai phụ có hai tim thai, điều này chứng minh Chương tiểu thư mang song thai. Một lần trước kia bởi vì tình trạng cơ thể đặc thù mà không kiểm tra thấy được. Nếu như là sinh đôi, tới thời khi sắp xinh thì dựa vào thân thể của Chương tiểu thư căn bản sẽ không chịu đựng nổi. Nếu sớm biết như vậy, lần trước tôi đã không đồng ý giữ lại đứa bé. Hiện tại....." không lưu cũng không được!! Quả nhiên!
Lâm Dịch cắn chặt răng, miễn cưỡng giữ bình tĩnh, khó khăn mở miệng: " Hiện tại dưới loại tình huống này, cơ hội mẹ con bình an là bao nhiêu?!"
Nữ bác sĩ ánh mắt giận dữ nhìn Lâm Dịch, chậm rãi nói: " Không đến 20 phần trăm!!"
Đùng một tiếng, Lâm Dịch cảm giác chống đỡ trong lòng nháy mắt sập xuống, kiệt lực duy trì mới không để chính mình quỵ xuống, trong tâm buồn nặng trĩu như bị đè bởi một tảng đá lớn. Mà bác sĩ chỉ một câu nói nháy mắt liền khiến tảng đá này biết một ngọn núi, như muốn đánh nát cô.
Vì cái gì, vì cái gì vận mệnh lại trêu cợt các cô như vậy?!
Lâm Dịch nước mắt không thể khống chế được rơi xuống, cô nghĩ muốn khóc lớn tiếng nhưng lại không thể, Thiển Ngữ còn đang đợi cô ở bên ngoài, cô không thể để lộ chút sơ hở nào.
Lau đi nước mắt, cô lại hỏi thêm một chút về bệnh tình của Chương Thiển Ngữ.
Lúc Lâm Dịch cùng bác sĩ đi ra ngoài, Chương Thiển Ngữ nhìn thấy khóe mắt cô đỏ hồng liền có chút khó hiểu, chần chờ hỏi: " Dịch, có chuyện gì không ổn sao?!"
Lâm Dịch khóe miệng miễn cưỡng cười nói: " Không có việc, chỉ tại chị quá vui mừng thôi. Bác sĩ nói, em sẽ sinh đôi! "
Nghe vậy, ánh mắt Chương Thiển Ngữ liền sáng ngời, quay đầu nhìn về phía bác sĩ, ánh mắt dò hỏi: " Là thật sao?!"
Nữ bác sĩ biết rõ tình huống của nàng không quá lạc quan nhưng do Lâm Dịch đã nhắc nhở trước nên cái gì cũng không dám nói. Hơn nữa giờ phút này trong ánh mắt cô gái ấy đều tràn ngập là vui sướng, khiến người ta không đành lòng đả kích, đành phải nói: "Đúng vậy, Chương Thiển Ngữ về sau phải chú ý ăn uống nghỉ ngơi điều độ, như vậy mới cam đoan thai nhi khỏe mạnh được!"
Chương Thiển Ngữ trong lòng tràn ngập vui sướng, vẻ mặt che giấu không được hạnh phúc: " Cảm tạ bác sĩ, em sẽ chú ý."
Trong đầu nàng giờ chỉ toàn chuyện song thai, cho nên cũng không chú ý đến việc Lâm Dịch khác lạ
Trên đường trở về, Chương Thiển Ngữ lần đầu đánh vỡ thói quen không nói chuyện với Lâm Dịch khi cô đang lái xe, dọc đường về cứ như con sáo nhỏ, líu ríu nói không ngừng. Vừa nói đến không biết là bé trai hay bé gái, thì liền đổi sang chuyện không kịp chuẩn bị may quần áo cho em bé, sau đó lại nói đến không biết đặt tên con thế nào.
Lâm Dịch im lặng nghe, tay cầm lái không kiềm được siết chặt.
Vẫn về tới phòng, Chương Thiển Ngữ vẫn chưa hết vui vẻ vì tin tức kia, miệng lẩm bẩm: " Hiện giờ là tháng mười âm lịch, đến khi sinh đứa bé là tháng năm âm lịch năm sau. Cũng tốt, đến lúc đó thời tiết không tính là nóng cũng không tính là lạnh, đối với bảo bảo rất tốt. Bất quá em kinh nghiệm không đủ, đã vậy tháng đầu sau khi sinh rất nguy hiểm, chỉ sợ em chịu không nổi thì ....."
Lâm Dịch vươn tay che lại môi nàng, không cho nàng nói: " Bất luận ra sao, em đều phải ở cùng chị, không cho bỏ chị đi!!"
Lần này, Chương Thiển Ngữ rốt cục nhận thấy được cảm xúc của Lâm Dịch khác lạ, nụ cười héo đi: "Làm sao vậy?!"
Lâm Dịch đem Chương Thiển Ngữ ôm vào trong lòng, cằm dựa vào vai nàng, ngửi được mùi hương trên người nàng trong lòng liền cảm thấy chua xót, hít sâu buồn buồn nói: " Chị sợ em có các con sẽ không cần chị.."
Nghe vậy, Chương Thiển Ngữ chợt cười: " Chị sao lại nghĩ như vậy chứ?! Đây là con của chúng ta không phải sao? Em vui mừng như vậy cũng bởi vì đây là con của chị......"
Chương Thiển Ngữ đang nói liền nghĩ đến tình hình của hai người, đột nhiên khựng lại, tươi cười cũng đã biến mất, đến nàng cũng không biết chắc chắn đứa bé trong bụng là của ai.
Lâm Dịch vừa nghe thanh âm của Chương Thiển Ngữ nhỏ dần liền sợ nàng rối rắm chuyện của hai người, nên lập tức tỏ ra bộ dáng vui thích: " Ừm, đây là con của chúng ta, chị cũng rất vui mừng. Chỉ là các con đoạt đi sự quan tâm của em làm chị hơi ghen thôi, không cho phép em trách chị nha!"
Quả nhiên, Chương Thiển Ngữ vừa nghe cô nói là do ăn dấm chua của bọn trẻ liền cảm thấy gượng gùng đồng thời cũng có nho nhỏ đắc ý, giả bộ tư thế hất cằm, hừ nói: " Vậy chị phải đối tốt với em đó, bằng không em liền bỏ chị dẫn bảo bảo đi cho xem!"
Lâm Dịch cũng phối hợp nàng, nâng tay nàng lên nịnh bợ nói: " Vâng a, nữ vương đại nhân trước tiên cần phải dùng bữa, để tiểu nhân đi chuẩn bị cho người!"
Chương Thiển Ngữ cười, đánh tay cô một cái: " Đừng làm cái tư thái này nữa, thiệt xấu hổ quá đi!"
Nếu bỏ đi ưu tư về bệnh tình của Chương Thiển Ngữ thì những ngày này Lâm Dịch cảm thấy rất giản đơn nhưng hạnh phúc. Mỗi ngày về nhà đều có người đang đợi mình, lúc nấu cơm Chương Thiển Ngữ cũng ở bên cạnh cô phụ một chút, cùng nhau thảo luận xem muốn ăn gì, sau đó cùng nhau ăn cơm, xem ti vi, hoặc là lại suy nghĩ chuẩn bị gì cho bọn trẻ, hi vọng đứa bé sinh ra là trai hay gái, là giống Tô Bác Nghệ hơn hay là vẫn giống Chương Thiển Ngữ hơn
Chịu ảnh hưởng của một số phương pháp dưỡng thai hiện đại, cũng không ngoại lệ Chương Thiển Ngữ liền làm những việc mà đa số các bà mẹ khác hay làm – tiến hành dạy dỗ đứa bé từ khi còn trong bụng mẹ.
Như Lâm Dịch thấy thì, quả thực Chương Thiển Ngữ muốn bồi dưỡng bọn trẻ toàn mỹ, không chỉ có cầm kỳ thư họa mà còn muốn tinh thông kim cổ. Nàng kêu Lâm Dịch mua đàn cổ cho nàng, bộ cờ, các loại bút mực viết lông Tuyên thành. Lúc Lâm Dịch đi làm thì nàng ở nhà đánh đàn, vẽ tranh, hoặc một tay cờ đen một tay cờ trắng đánh cờ vây, chính mình đấu với chính mình. Cái này còn chưa tính, nàng còn bắt Lâm Dịch sưu tầm một đống bản nhạc của hiện đại, đàn một số bản nhạc nổi tiếng của thế giới bằng cầm cổ. Nàng cũng lấy những loại cờ vua của hiện đại, một bên học một bên giảng giải cho đứa bé trong bụng, bằng không thì lại lấy các cổ tịch, thơ văn giải thích nghĩa cho bọn nhỏ nghe.
Mọi người nói phụ nữ khi có thai tính tình sẽ thay đổi rất lớn, nhưng Lâm Dịch không thể ngờ khi Chương Thiển Ngữ có em bé thì tính tình lại biến thành như vậy. Không thể không nói, cô có chút ghen, đây là còn chưa sinh ra mà Chương Thiển Ngữ đã vì hai đứa trẻ mà bận rộn đến như vậy, nếu mà sinh bảo bảo ra rồi, chắc lấy đi toàn bộ sự chú ý của nàng dành cho cô mất!
Nhìn thấy Chương Thiển Ngữ vì đứa bé trong bụng mà đi học những sự vật hiện đại bình thường nàng không hiểu, Lâm Dịch mặt ngoài vui mừng phối hợp với nàng, bên trong lại cảm thấy càng ngày càng nặng nề. Nhưng mà những chuyện này cô không thể cho nàng biết, chỉ có thể chú ý ẩm thực cùng vài phương diện khác. Bình thường làm đồ ăn cũng chọn những món rất bổ, tận lực vô thanh vô thức chiếu cố nàng hết sức mình.
Bụng Chương Thiển Ngữ càng ngày càng to thì thời gian Lâm Dịch ở bên nàng cũng nhiều hơn, cô sợ chỉ cần cô không cẩn thận một chút gì liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong khoảng thời gian này cô cũng không về Lâm gia, Dịch Nhàn rất bất mãn vì việc cô rất lâu không về nhà, tuy Lâm Dịch cũng có chút áy náy nhưng bỏ Chương Thiển Ngữ ở một mình qua đêm cô vạn phần không an tâm. Cuối cùng cô vẫn tìm lý do để không cần trở về.
Để cho Lâm Dịch lo lắng chính là hiện tại sắp đến kỳ nghỉ đông. Trước kia còn có thể nói là thực tập để không trở về, nhưng sắp lễ mừng năm mới vô luận thế nào cũng không trốn được. Chỉ là không biết an bài Chương Thiển Ngữ như thế nào đây .
Chương Thiển Ngữ có thai được năm tháng nhưng bụng đã giống như người ta bầu bảy tháng, muốn nằm hay ngồi đều rất khó khăn. Buổi tối khi ngủ cũng không trở mình được, vậy mà phụ nữ có thai lại rất hay đi vệ sinh, cả đêm đều phải đi mấy lần, như vậy chỉ có thể làm khổ Lâm Dich, ngay cả ngủ cũng không dám ngủ, cứ nửa đêm thì lại giúp Chương Thiển Ngữ trở mình một chút, để cho nàng không vì nằm một tư thế mà mỏi người.
Hơn nữa đến lúc này đây buổi tối Chương Thiển Ngữ ngủ cũng không an ổn, bàn chân bị phù thũng, có khi thỉnh thoảng bị rút gân. Đôi khi Lâm Dịch đang ngủ thì bị tiếng than nhẹ do đau đớn của nàng làm cho tỉnh giấc, qua một hai lần thì cô cũng không dám ngủ sâu nữa, trước khi ngủ liền mát xa chân cho Chương Thiển Ngữ một chút, nữa đêm lại xoa bóp thêm lần nữa để cho nàng không bị rút gân. Cho dù là như vậy, cũng không tránh được chuyện này. Cũng may bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, bởi vì có Lâm Dịch chiếu cố, Chương Thiển Ngữ so với vài vị sản phụ khác còn khỏe hơn rất nhiều.
Đêm nay cũng giống như mọi ngày, Lâm Dịch lấy nước ấm đến để cho Chương Thiển Ngữ ngâm chân. Hiện tại là mùa đông, thân thể của Chương Thiển Ngữ rất lạnh lẽo, dù là mùa hè thì tay chân cũng rất lạnh càng đừng nói gì đến mùa đông tay chân nàng giống như là bị ngâm trong nước đá, không một chút ấm áp. Cho nên, trước khi ngủ Lâm Dịch luôn lấy nước ấm cho nàng ngâm chân rồi mới để nàng đi ngủ.
Lâm Dịch để Chương Thiển Ngữ ngồi ở trên giường, đặt chân của nàng vào trong chậu nước ấm, ngồi trên mặt đất mát xa cho nàng cùng các kinh mạch dưới chân. Bởi vì có em bé nên thân thể của Chương Thiển Ngữ từ hơn bốn mươi ký tăng thành gần năm mươi ký, eo, lưng và chân chịu sức ép quá lớn nên buổi tối rất hay bị chuột rút. Lúc đầu Chương Thiển Ngữ nhăn nhó không đồng ý cô mát xa nhưng bây giờ cũng rất tự nhiên để Lâm Dịch giúp nàng, hơn nữa còn rất hưởng thụ.
Lâm Dịch một bên mát xa cho Chương Thiển Ngữ một bên trò chuyện cùng nàng, điện thoại để gần đó đột nhiên vang lên. Lâm Dịch lấy khăn lau tay, rồi đi qua bắt điện thoại.
" Alo!?"
"......"
"Là Văn Văn sao, tối thế này có chuyện gì sao?"
"......"
Đột nhiên, thái độ Lâm Dịch thay đổi một chút: " Viện Viện bị làm sao?!"
"......"
" Được rồi, cậu chiếu cố cô ấy một lát, tớ tới ngay."
Nhìn thấy Lâm Dịch tắt điện thoại, trên mặt giấu không được lo lăng, Chương Thiển Ngữ không khỏi mở miệng: " Dịch, làm sao vậy?!"
Lâm Dịch nhíu mày, cất điện thoại rồi lấy khăn lông lau chân cho Thiển Ngữ: " Có một người bạn xảy ra chuyện, chị phải qua đó một chuyến!"
Chương Thiển Ngữ nhìn cô vội vàng mang chậu nước vào phòng tắm, thay quần áo xong lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài. Nàng bất chấp thân hình nặng nề của mình, mang dép trong nhà đi lấy áo khoác cho Lâm Dịch.
Lâm Dịch thấy Chương Thiển Ngữ cất bước đi tới, liền quay đầu lại chạy nhanh tới đỡ nàng: " Em thân mình nặng nề, phải chú ý một chút chứ?!"
Chương Thiển Ngữ không sao cả cười cười, choàng áo khoác lên cho cô rồi còn chỉnh lại vạt áo giúp cô: " Bên ngoài mùa đông rất lạnh, chị mặc ít nh6 vậy rất dễ bị bệnh. Có Ôn tỷ tỷ ở đó, bạn của chị sẽ không sao đâu, chị cũng không cần gấp làm gì. Ngoài trời tuyết rơi, lái xe cẩn thận một chút!"
Nghe Chương Thiển Ngữ ôn nhu dặn dò, Lâm Dịch trong lòng lo lắng cũng bình tĩnh lại, tay đặt lên má rồi hôn vào trán nàng, dặn dò nói: " Đêm nay chị có thể về nhà trễ, em ở nhà phải ngủ sớm một chút, đắp mền kín một chút nghe chưa!"
Chương Thiển Ngữ đỏ mặt đáp ứng: " Em hiểu rồi.."
Chuẩn bị xong Lâm Dịch vội vàng mang giày, mở cửa đi ra ngoài, lại nghĩ tới tính cố chấp của Chương Thiển Ngữ nên phải quay lại dặn: " Đừng chờ chị, có chuyện gì thì liền gọi điện ngoại cho chị ngay, biết không?!"
Chương Thiển Ngữ nhìn cô gật gật đầu: " Biết ạ!"
Như thế Lâm Dịch mới yên tâm rời đi.
Cách cửa vừa đóng lại, ánh mắt Chương Thiển Ngữ liền tràn ngập phức tạp
Viện Viện ? Là Chu Viện mà Hạ Tử Thành từng nhắc đến sao?!
Chịgấp như vậy là vì liên quan đến cô ấy sao?!