Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm đứng dậy, vỗ vai tôi: “Ngày mai cô sẽ đổi chỗ ngồi cho em nhé? Đừng để ảnh hưởng đến kỳ thi đại…”
Câu nói của cô chưa dứt thì Cố Dĩ Hà đã bước vào.
“Báo cáo!” Anh ta bước đến cạnh tôi, mới cất tiếng chào.
Giọng điệu lấc cấc, dáng vẻ lấc cấc, cứ như việc Cố Dĩ Hà nghiêm túc học hành trong tiết trước chỉ là ảo giác.
Các thầy cô nhanh chóng tản đi, chỉ còn cô chủ nhiệm đứng đối diện với chúng tôi.
Một chút lúng túng lướt qua gương mặt cô, rồi cô lại ngồi xuống, nhìn về phía Cố Dĩ Hà: “Em có việc gì sao?”
Cố Dĩ Hà nhìn tôi: “Cậu ra ngoài đi.”
Giọng anh ta có hơi gắt, nhưng lại khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.
Tôi làm ra vẻ khó xử liếc nhìn cô chủ nhiệm một cái, rồi quay lưng đi thẳng khỏi văn phòng.
Tôi không biết Cố Dĩ Hà đã nói gì với cô chủ nhiệm, một chữ tôi cũng không nghe thấy.
Cho đến khi anh ta bước ra khỏi văn phòng, đứng cạnh tôi, trên môi nở một nụ cười ngông nghênh: “Sao? Cậu còn muốn quay lại à?”
Không muốn.
Tôi vội vàng bước nhanh về lớp học.
Cuối cùng cô chủ nhiệm cũng không đổi chỗ ngồi cho tôi.
Cố Dĩ Hà cũng không bắt nạt tôi nữa.
Hơn nữa tôi còn phát hiện, mọi thứ xung quanh ngày càng tốt lên.
Các bạn học đối xử với tôi ngày càng thân thiện, tôi không còn nghe thấy ai gọi tôi là “con nhỏ điếc” nữa.
Tôi cứ tưởng mình lại sắp phải chuyển trường, không ngờ mọi chuyện lại dừng lại ngay trước khi tệ hơn.
Mọi thứ quay trở lại như cũ, chỉ trừ Cố Dĩ Hà.
Anh ta bắt đầu nghe giảng trên lớp, sau giờ học thì nhờ tôi giảng bài, thỉnh thoảng tan học còn kéo tôi ở lại học thêm rồi mới về.
Cuộc sống như vậy kéo dài được một tháng, ngay cả Lục Uyển Uyển cũng thấy không thật.
Cô ấy nắm tay tôi đi trên đường về, quay đầu nhìn mấy lần rồi hỏi: “Sao hôm nay Cố Dĩ Hà không đi theo sau mình nữa nhỉ?”
Tôi cũng không nhịn được quay đầu nhìn, quả nhiên không thấy Cố Dĩ Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước kia mỗi ngày anh ta đều chậm rãi đi theo sau chúng tôi cùng với Khâu Vân, chẳng làm gì cả.
Đợi đến khi chúng tôi về đến nhà, họ mới làm như vô tình mà tiếp tục đi tiếp.
“Hồi trước, cũng đâu có theo.” Tôi cúi đầu nhìn đường.
Ban đầu anh ta cũng không theo sau chúng tôi, là bắt đầu từ một tháng trước.
Có thể là lúc đó anh ta phải đi đâu đó, giờ việc xong rồi nên không đi nữa.
Lục Uyển Uyển gật gật đầu, chắc cũng nghĩ như vậy.
Chúng tôi chưa đi được bao xa thì bị mấy người không biết từ đâu xuất hiện chặn đường.
“Mày là con nhỏ tật nguyền khiến Cố Dĩ Hà hoàn lương à?” Thằng con trai tóc vàng chói dẫn đầu ném điếu thuốc còn đang hút xuống đất.
Chỉ là khiếm thính, không phải tật nguyền…
Tôi siết chặt dây đeo cặp trong tay.
Lục Uyển Uyển buông tay tôi ra, lặng lẽ bước lên chắn trước mặt tôi: “M-m-mày là ai?”
Chắc cô ấy cũng chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, giọng nói run rẩy.
Thằng tóc vàng tiến lại gần vài bước, Lục Uyển Uyển lùi về sau vài bước để che chắn cho tôi.
“Cố Dĩ Hà đánh anh em tao, tưởng vậy là xong chuyện à?” Hắn ta tiến sát đến trước mặt chúng tôi, đưa tay nắm lấy vai Lục Uyển Uyển.
Lục Uyển Uyển là học sinh ngoan gương mẫu, nếu không vì thương cảm tôi, chắc cô ấy sẽ không bao giờ dính líu đến những người thế này.
Nghĩ vậy, tôi đưa tay kéo cô ấy lại, định giành cô ấy từ tay thằng tóc vàng.
Rõ ràng mục tiêu của hắn là tôi, thấy tôi có hành động liền buông Lục Uyển Uyển ra, đưa tay vươn về phía tôi.
Đúng lúc tôi không biết phải làm sao, một chiếc cặp từ phía sau tôi bay tới, đập trúng đầu thằng tóc vàng.
“Sao? Anh em mày bị đánh chưa đủ, nên mày cũng muốn thử hả?” Giọng Cố Dĩ Hà vang lên từ phía sau tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cơn gió đã vụt qua bên cạnh.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tôi theo phản xạ sờ tai – bộ xử lý ngoài đã không còn ở đó.
Lục Uyển Uyển kéo tôi lùi về sau vài bước, tôi mới nhìn rõ Cố Dĩ Hà đang đứng chắn phía trước.
Anh ta đang nói gì đó với thằng tóc vàng, tôi không nghe được gì.
Câu nói của cô chưa dứt thì Cố Dĩ Hà đã bước vào.
“Báo cáo!” Anh ta bước đến cạnh tôi, mới cất tiếng chào.
Giọng điệu lấc cấc, dáng vẻ lấc cấc, cứ như việc Cố Dĩ Hà nghiêm túc học hành trong tiết trước chỉ là ảo giác.
Các thầy cô nhanh chóng tản đi, chỉ còn cô chủ nhiệm đứng đối diện với chúng tôi.
Một chút lúng túng lướt qua gương mặt cô, rồi cô lại ngồi xuống, nhìn về phía Cố Dĩ Hà: “Em có việc gì sao?”
Cố Dĩ Hà nhìn tôi: “Cậu ra ngoài đi.”
Giọng anh ta có hơi gắt, nhưng lại khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.
Tôi làm ra vẻ khó xử liếc nhìn cô chủ nhiệm một cái, rồi quay lưng đi thẳng khỏi văn phòng.
Tôi không biết Cố Dĩ Hà đã nói gì với cô chủ nhiệm, một chữ tôi cũng không nghe thấy.
Cho đến khi anh ta bước ra khỏi văn phòng, đứng cạnh tôi, trên môi nở một nụ cười ngông nghênh: “Sao? Cậu còn muốn quay lại à?”
Không muốn.
Tôi vội vàng bước nhanh về lớp học.
Cuối cùng cô chủ nhiệm cũng không đổi chỗ ngồi cho tôi.
Cố Dĩ Hà cũng không bắt nạt tôi nữa.
Hơn nữa tôi còn phát hiện, mọi thứ xung quanh ngày càng tốt lên.
Các bạn học đối xử với tôi ngày càng thân thiện, tôi không còn nghe thấy ai gọi tôi là “con nhỏ điếc” nữa.
Tôi cứ tưởng mình lại sắp phải chuyển trường, không ngờ mọi chuyện lại dừng lại ngay trước khi tệ hơn.
Mọi thứ quay trở lại như cũ, chỉ trừ Cố Dĩ Hà.
Anh ta bắt đầu nghe giảng trên lớp, sau giờ học thì nhờ tôi giảng bài, thỉnh thoảng tan học còn kéo tôi ở lại học thêm rồi mới về.
Cuộc sống như vậy kéo dài được một tháng, ngay cả Lục Uyển Uyển cũng thấy không thật.
Cô ấy nắm tay tôi đi trên đường về, quay đầu nhìn mấy lần rồi hỏi: “Sao hôm nay Cố Dĩ Hà không đi theo sau mình nữa nhỉ?”
Tôi cũng không nhịn được quay đầu nhìn, quả nhiên không thấy Cố Dĩ Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước kia mỗi ngày anh ta đều chậm rãi đi theo sau chúng tôi cùng với Khâu Vân, chẳng làm gì cả.
Đợi đến khi chúng tôi về đến nhà, họ mới làm như vô tình mà tiếp tục đi tiếp.
“Hồi trước, cũng đâu có theo.” Tôi cúi đầu nhìn đường.
Ban đầu anh ta cũng không theo sau chúng tôi, là bắt đầu từ một tháng trước.
Có thể là lúc đó anh ta phải đi đâu đó, giờ việc xong rồi nên không đi nữa.
Lục Uyển Uyển gật gật đầu, chắc cũng nghĩ như vậy.
Chúng tôi chưa đi được bao xa thì bị mấy người không biết từ đâu xuất hiện chặn đường.
“Mày là con nhỏ tật nguyền khiến Cố Dĩ Hà hoàn lương à?” Thằng con trai tóc vàng chói dẫn đầu ném điếu thuốc còn đang hút xuống đất.
Chỉ là khiếm thính, không phải tật nguyền…
Tôi siết chặt dây đeo cặp trong tay.
Lục Uyển Uyển buông tay tôi ra, lặng lẽ bước lên chắn trước mặt tôi: “M-m-mày là ai?”
Chắc cô ấy cũng chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, giọng nói run rẩy.
Thằng tóc vàng tiến lại gần vài bước, Lục Uyển Uyển lùi về sau vài bước để che chắn cho tôi.
“Cố Dĩ Hà đánh anh em tao, tưởng vậy là xong chuyện à?” Hắn ta tiến sát đến trước mặt chúng tôi, đưa tay nắm lấy vai Lục Uyển Uyển.
Lục Uyển Uyển là học sinh ngoan gương mẫu, nếu không vì thương cảm tôi, chắc cô ấy sẽ không bao giờ dính líu đến những người thế này.
Nghĩ vậy, tôi đưa tay kéo cô ấy lại, định giành cô ấy từ tay thằng tóc vàng.
Rõ ràng mục tiêu của hắn là tôi, thấy tôi có hành động liền buông Lục Uyển Uyển ra, đưa tay vươn về phía tôi.
Đúng lúc tôi không biết phải làm sao, một chiếc cặp từ phía sau tôi bay tới, đập trúng đầu thằng tóc vàng.
“Sao? Anh em mày bị đánh chưa đủ, nên mày cũng muốn thử hả?” Giọng Cố Dĩ Hà vang lên từ phía sau tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cơn gió đã vụt qua bên cạnh.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tôi theo phản xạ sờ tai – bộ xử lý ngoài đã không còn ở đó.
Lục Uyển Uyển kéo tôi lùi về sau vài bước, tôi mới nhìn rõ Cố Dĩ Hà đang đứng chắn phía trước.
Anh ta đang nói gì đó với thằng tóc vàng, tôi không nghe được gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương