Cơn gió mùa đông thổi qua, khô khan và lạnh lẽo như muốn quất vào da mặt. Không gian im lặng, ánh mặt của tôi và Minh đang chạm nhau, khoảnh khắc như ngừng lại. Chúng tôi gặp nhau rồi, sau nhiều năm xa cách. Tôi biết nhất định chúng tôi sẽ gặp lại nhau mà.
Tôi dùng ánh mắt ánh lên sự vui mừng hớn hở nhìn Minh, nhưng Minh lại không dùng ánh mắt đó để đáp trả lại tôi, một ánh mắt khác, vẫn luôn thế, luôn cao ngạo, lạnh lùng và khó hiểu.
- Tôi...- Tôi vui mừng, giống như đứa trẻ nhận được quà, kéo vali tiến lại phía Minh. Đôi bàn tay đưa ra không trung.- Tôi...
- Bản thông báo hợp đồng này anh chưa gửi cho tôi. Tôi cho anh 30 phút để gửi.
Và...Minh quay đi, chiếc điện thoại áp trên má...coi tôi giống như không khí.
Một nhát dao sắc nhọn cứa sát vào tim tôi khiến tôi rỉ máu đau nhói.
Bàn tay đưa ra, trơ trọi trên không trung, rồi thất vọng buông thõng xuống bất lực, cả người tôi cũng vậy, như không có trọng lực, để gió thổi nghiêng.
Minh...đã quên tôi là ai hay là không muốn gặp mặt tôi.
Chẳng lẽ, bây giờ, đối với Minh, Lâm Vũ Quỳnh này như chưa bao giờ tồn tại trong tâm trí anh sao?
Ha ha, đáng thất vọng. Thật sự thất vọng. Tôi đã mong chờ cái ngày này biết bao chỉ để được đáo lại bằng một cái ánh nhìn đầy sự xa cách hay sao. Dẫu cho dù, giữa hai chúng tôi, chưa bao giờ có sự gắn kết.
Anh vẫn luôn vô tâm như thế ư?
Tại sao lại như vậy, tôi đã làm cái gì để Minh xa cách coi tôi như người dưng. Tôi đã làm cái gì để mọi chuyện thành ra như vậy.
Không thể được, không thể chỉ mãi là người nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi mất hút được. Tôi không cho phép.
- Yaaa...
Tôi gồng mình nắm chặt lại cánh tay của mình, lập tức buông va li, xông lại, nhảy lên và hạ một cẳng vào ngay khuôn mặt đẹp trai đáng giận kia. Minh lao đao vì cú đá của tôi, lùi lại và ngã một cách...đẹp mắt.
- Choang...- Tiếng vỡ nát của chiếc điện thoại đời mới vang lên giống như tiếng kêu gào tức giận trong lòng tôi.
Tôi hít thật sâu để mình không giáng một đòn xuống người đang đau đớn ngồi dưới đất kia nữa. Nực cười, có lẽ cái tính cách gặp đâu đập đó của tôi sẽ không bao giờ sửa chữa nổi nữa rồi, đặc biệt trong trường hợp này thì không.
Tôi chiếu tia mắt khinh thường xuống Minh, tức giận. Và đáng giận hơn, anh ta không thèm đoái hoài đến sự có mặt của tôi, càng không để ý gì đến vết máu trên mặt và chiếc điện thoại đắt tiền vỡ tan tành bên cạnh. Minh vẫn cúi mặt, và tôi khong thể nhìn thấy gì ngoài mái tóc đen tinh tế và chiếc kính cận của anh ta. Chẳng lẽ nhìn mặt tôi khiến anh ta cảm thấy đáng khinh thế sao?
Người đáng khinh là anh ta mới đúng.
Minh, anh phản ứng gì đi chứ, nói gì đi, tức giận với tôi, chửi mắng tôi hay đại loại đánh trả tôi gấp mười lần cũng được, còn hơn là anh giữ thái độ lơ tôi đi.
- Tồi tệ.- Tôi định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, tôi có thể nói gì bay giờ.
Nhưng anh không coi tôi là người quen thì tôi biết phải làm sao đây.
Tôi ngước đôi mắt đổ hoe ngập tràn nước từ bao giờ lên, ngăn cho dòng chảy không trào tuôn trên má. Nhanh tay quệt đi vệt nước mắt đáng chết kia.
Tôi lại khóc rồi. Thật nhục nhã.
Nhanh chóng kéo chiếc vali bỏ đi, bước những bước chân thậ dài, tôi là một con ngốc, rất ngốc.
Minh đâu muốn gặp tôi, vậy mà tôi cứ vô tư cười tươi chào anh, hổ thẹn.
- Phujtttttttttttttt...khụ khụ...khụ...
- CÁI GÌ ĐÂY???
Tôi hét lên như phải gió, không thèm để ý đến cái sàn nhà tội nghiệp vừa bị vô tội phun nước cam tung tóe. Mắt trợn hỏa lên, tay run run cầm tấm thiệp cưới màu đỏ thơm nức lên nhìn Hà và anh Long ngồi đối diện. Choáng.
- Ê, mày bị mù hả? Thiệp cưới của tao và anh Long mời mày đó.- Con Hà nhìn tôi, nhăn nhó.
Tôi hết nhìn Hà, quay sang nhìn anh Long đang cười cười bên cạnh, rồi nhìn tấm thiệp đỏ choét trên tay. Không nói nỏi lời.
Ô mai gót. Làm ơn bình thường lại giùm tôi. Cái khỉ gì đang diễn ra thế này. Hà và anh Long...bắt đầu từ bao giờ, khi nào và lí do vì sao? Để rồi chín năm ra đi trở về, trên tay tôi là một cái thiệp cưới lung linh thế này. Sốc, quá sốc. Sốc lên tận óc.
Sốc óc.
- Xin lỗi bởi không nói cho em từ trước, bởi vì bọn anh sợ em sẽ ngạc nhiên.- Anh long cười nhìn tôi.
Ngạc nhiên, không phải bây giờ cũng làm tôi ngạc nhiên lắm rồi sao...
- Anh...Hà...mấy người...từ bao giờ thế?- Tôi bình tĩnh lại, nặn ra từng chữ.
Chín năm đi xa, ít nhất cũng phải báo cho tôi có chuyện gì xảy ra chứ. Bạn bè thế đấy. Mấy người này dám kết bè kết phái đẩy tôi vào hội gái ế chảy ra đây mà. Ức hiếp người quá đáng.
- Tụi tao yêu nhau từ chín năm trước rồi? Lúc mày đi mà không báo với ai một tiếng, tao đến nhà mày đập cửa rầm rầm không thấy mày đâu, ngồi bệt xuống khóc hu hu. mày thấy tao tốt với mày không? Lúc đấy anh Long đến, thấy tao khóc nên an ủi.- Hà nói, mặt hơi đỏ ửng.
Con Hà nó phát ngôn ra câu khiến cả người tôi vỡ tan tành giống như mảnh sành. Đại loại là hai người này đến với nhau là vì sự ra đi không một tiếng của tôi, hay nói cách khác...sự biến mất của Lâm Vũ Quỳnh là niềm hạnh phúc cho hai con người này, tức tức.
- Thế thế...hai người yêu nhau chín năm lận luôn sao? Không thèm kể cho tao là sao?
Tôi uất ức. Có mỗi con nhỏ Hà bạn thân nói khố mà chuyện yêu đương cũng không thèm báo cáo gì hết, Không lẽ tôi nạp tiền điện thoại gọi cho nó hỏi han chỉ để nó buôn mấy chuyện vớ vẩn hay sao? Cả anh Long nữa, hai người thật là đáng chết. Dẹp, dẹp hết, không bè bạn gì mấy người này.
- Xin lỗi mà.
- Có lỗi gì mà xin- Tôi bực bội xúc lia lịa kem vào miệng- Chỉ là...
Chỉ là thấy buồn một chút thôi mà. Tình hình thì nguy cơ rớt thảm bại vào hội gái "ế" của tôi tăng vọt lên rồi. huhu. Tại sao lại bất công quá đáng thế co chứ...mình cũng như chúng nó, nhan sắc cũng tầm tầm như chúng nó, có bằng tốt nghiệp khá đàng hoàng, tại sao chúng nó đi lấy chồng hết để tôi cô đơn thế này.
hực...cảm giác tủi thân...
- Giờ sao??? Tính kêu em làm phù dâu cho hai người hả?
Trường hợp này thì lại càng cao. Vì cái Hà có mỗi tôi là bạn thân, hơn nữa tôi cũng chưa lấy chồng.
- Ừ, xét về mọi mặt, mày hợp làm phù dâu của tao nhất.
Hợp hợp cái con khỉ. Này thì phù dâu này, quên đi. Tôi không đi thi hoa hậu mà bày đặt xét với chả hợp. Ta đây không rảnh. Với lại, vác cái bộ mặt của một cô gái già 27 tuổi đi làm phù dâu cho người ta, thiên hạ sẽ nghĩ sao??? Nghĩ sao???
Câu trả lời...không bao giờ.
- Thôi đi, tao không thích.- Tôi gạt phắt đi.- Mày tìm người khác, xấu hổ bỏ cha...tao sẽ dự dám cưới, yên tâm, không quỵt tiền mừng đâu mà lo.
Đó là câu nói thật, cơ mà cũng mang hàm ý đau khổ không kém. Tiền, tôi làm gì có tiền, tôi đang thất nghiệp mấy tháng nay chơi dài ở nhà ra rồi.
Nhắc tới việc, ôi trời, một công trình gian nan thấy ớn.
- Hừm, tiếc thật đấy. - Anh Long thở dài nhìn tôi, buồn buồn.
- Haha, em xin lỗi anh, nhưng mà hai người phải nghĩ đến hoàn cảnh éo le của em nữa chứ. hè.- Tôi gãi gãi đầu.
Nghĩ lại, Hà và anh Long trở thành một cặp thì chẳng có chỗ nào là không hợp cả. Hà xinh đẹp tốt tính, còn anh Long thì đẹp trai, đáng mến, hai người đến với nhau là nhất rồi. Với lại họ cũng duy trì tình yêu gần mười năm lận, quá đáng nể. Họ, thật xứng đôi. Không như tôi và Minh...đúng vậy, tôi và Minh...
Nghĩ đến tên Minh, tôi gần như suýt lấy cái cốc đập cho nát sọ mình ra để không còn nhớ tới cái tên tồi tệ, kiêu ngạo, đáng chết đó. Quá quắt, con người không thể ưa nổi tí nào. Thật là phí khi hơn chín năm tôi đã luôn nghĩ tới hắn.
Tôi nên dành thời gian chỉnh lí lại trái tim mình một chút.
Hôm nay, anh Long và cô bạn Hà yêu quý của tôi kết hôn sau chín năm quen nhau. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hai người họ thật đáng nể nang, yêu nhau từng đó năm mà không sứt mẻ một miếng nào. Vũ Quỳnh bái phục, bái phục.
Thướng thường những người bạn mang danh nối khố với cô dâu như tôi thì đương nhiên sẽ phải ngủ qua đêm với con bạn, hai đứa cùng nhau tâm sự chuyện thời xa xưa với nhau đến tận sáng, sau đó ôm nhau khóc hu hu mỗi đứa một ngả...nhưng sự thật thì có phần đau lòng hơn. Đến khi bữa tiệc bắt đầu hơn ba mươi phút, tôi mới đủng đa đủng đỉnh bước vào trong đám cưới, phong cách chưng diện nhạt nhẽo vô vị, mang tính chất học sinh hơn là một cô gái già "ế chồng", hơ hơ.
Tóc lob, áo sơ mi trắng kiểu, quần jean rách tả tơi, giày sneaker cổ cao nghịch ngợm. Chậc, tình hình giống như một con nhóc vớ vẩn từ đâu lọt vào bữa tiệc sang trọng thế này. Thực ra thì bộ đồ tôi tính chưng diện cho ngày hệ trọng của con bạn thân này là một chiếc đầm dạ hội đẹp lung linh thiết kế mới của bố, nhưng hiện tại thì nó đang nằm ở nà vì bị...bẩn do tôi bôi nhếch ra đấy.
Dù sao thì ít ra bộ đồ trên người tôi hiện giờ cũng không đến nỗi quá tệ khiến người khác dè bỉu, bằng chứng là vừa bước vào trong đám được ba bước, còn chưa kịp nhìn nổi mấy món ăn trên bàn thì tôi đã bị giật bắn mình.
- Chào em. Em đi một mình à? Em là người quen của cô dâu à? Anh là em họ của cô dâu.
Ngước đôi mắt ếch lên nhìn cái tên vô duyên rảnh rỗi kia, đẹp trai, phong cách, nụ cười rạng rỡ và khuôn mặt...búng ra sữa. Có hai vấn đề đáng để tâm, thứ nhất, tôi năm nay 27 rồi đấy, 27 tuổi mà để cái thằng nhóc mặt trắng láng hôi mùi sữa kêu là em, thật là một sự sỉ nhục đáng sợ. Thứ hai, tôi nhớ không nhầm thì tôi chưa có hỏi thằng nhóc này câu gì mà sao nó đã phun một tràng dài liên miên như gãi tai thế.
May là tôi còn nhận ra được mình đang trong cái hoàn cảnh nào, đám cưới con bạn thân và ông anh đáng kính, đâu có thể bậy đâu chửi đó được, thế nên tôi chỉ mỉm cười:
- Hơ, chào...tôi...
- Anh xin tự giới thiệu, anh là Nguyễn Hoàng Nam, anh vừa tốt nghiệp đại học, rất vui được làm quen với em, em đồng ý chứ, cô bé xinh đẹp.
Hể? Anh, cô bé, tốt nghiệp đại học...trời ơi là trời, tôi muốn đá đít thằng nhóc nhỏ con này biến mất một vạn tám nghìn dặm mất. Sao trên đời này, tôi là cái đứa vô duyên hạng nhất rồi còn gặp phải một thằng nhóc vô duyên hơn kia chứ. Tôi chưa kịp giới thiệu mình đây là chị đã bị nhóc chặn cứng họng là sao? Còn nữa, cô bé...nhìn măt mình trẻ trâu nông cạn đến mức chưa bằng một đứa tốt nghiệp đại học hay sao? Nhục, quá nhục.
- Này, tôi...
- Ê, con điên kia, giờ mày mới vác măt đến thu chiếu đấy hả?
Vừa lúc đó, Hà từ đâu chạy tới bá vai lên cổ tôi, bộ váy trắng rườm rà khiến tôi có cảm giác khó chịu. Bất chợt, tôi nghẹn lại, quen quá, cảm giác này đúng là quen quá...hình như tôi đã từng mặc váy cưới một lần rồi thì phải. Một chút kí ức dần tụ lai trong đầu tôi....khiến tâm trạng tôi cứ thế rơi, không hề định được chỗ đáp.
Đó là một kỉ niệm buồn, nó dẫn đến tất cả mọi việc sau đó đều trở nên rối tung. Váy cưới, đám cưới...chúng không hợp với tôi, chúng chỉ mang lai sự xáo trộn trong cuộc sống của tôi mà thôi. Không nên nhớ đến nữa...
- Nè, hai người quen nhau hả?- Hà cười tí tớn nói.
Quen con khỉ? Tên nhóc quái dị này làm quen tôi trước thì đúng hơn đấy. Bực mình, lần đâu tiên trong đời bị một thằng nhóc kém đến mấy tuổi xin làm quen, đời thật nhọ quá.
- Hừm, chị quen cô bé dễ thương này sao không giới thiệu em, chị xấu tính quá đấy.- Cậu nhóc vo duyên lắm miêng kia cười lớn, nhìn " cu te" kinh khủng.
- Hở?- Mặt Hà đến lúc này đần thối ra, hết nhìn tôi, sau đó qua nhìn Nam.- Cô bé, haha...ai là cô bé đấy thằng em tội nghiệp.
- Chị nói thế là ý gì?
- Xin giới thiệu với cậu, đây là Lâm Vũ Quỳnh, bạn thân của chị, năm nay 27 tuổi.
Hà cố ý nhấn manh con số tuổi của tôi khiến cậu nhóc bên cạnh trợn trừng mắt kinh ngạc, trông tức cười kinh khủng. Muốn cười rú lên quá, haha.
- Haiiii...bảy?- Thằng nhóc phải vận dựng công lực mãi mới rặn nổi hai từ.- Hai bảy, chi đừng có đùa em chứ.
ha ha, nhìn mặt thằng nhỏ, mắt lồi ra, cảm giác thèm ăn ốc chưa bao giờ lớn thế này.
- Xin chào, tôi là Lâm Vũ Quỳnh, năm nay 27 tuổi.- Tôi cố nín cười, lặp lại lời của Hà như một cái bùa giáng xuống đầu thằng nhỏ.
Đấy là quả báo xấu hổ muôn đời cho những tên sở khanh hám gái, haha, chết cũng đáng.
- Oa...27 tuổi, chị 27 tuổi, ôi trời ơi, trẻ quá, Sao lại có một người dễ thương xinh đẹp thế này chứ, em kết chị rồi đấy.
Cả người tôi nhão nhoét ra nhưng đất khô gặp nước, tôi...tôi...tôi...khong còn có thể nói nổi cái gì nữa rồi.
Tôi dùng ánh mắt ánh lên sự vui mừng hớn hở nhìn Minh, nhưng Minh lại không dùng ánh mắt đó để đáp trả lại tôi, một ánh mắt khác, vẫn luôn thế, luôn cao ngạo, lạnh lùng và khó hiểu.
- Tôi...- Tôi vui mừng, giống như đứa trẻ nhận được quà, kéo vali tiến lại phía Minh. Đôi bàn tay đưa ra không trung.- Tôi...
- Bản thông báo hợp đồng này anh chưa gửi cho tôi. Tôi cho anh 30 phút để gửi.
Và...Minh quay đi, chiếc điện thoại áp trên má...coi tôi giống như không khí.
Một nhát dao sắc nhọn cứa sát vào tim tôi khiến tôi rỉ máu đau nhói.
Bàn tay đưa ra, trơ trọi trên không trung, rồi thất vọng buông thõng xuống bất lực, cả người tôi cũng vậy, như không có trọng lực, để gió thổi nghiêng.
Minh...đã quên tôi là ai hay là không muốn gặp mặt tôi.
Chẳng lẽ, bây giờ, đối với Minh, Lâm Vũ Quỳnh này như chưa bao giờ tồn tại trong tâm trí anh sao?
Ha ha, đáng thất vọng. Thật sự thất vọng. Tôi đã mong chờ cái ngày này biết bao chỉ để được đáo lại bằng một cái ánh nhìn đầy sự xa cách hay sao. Dẫu cho dù, giữa hai chúng tôi, chưa bao giờ có sự gắn kết.
Anh vẫn luôn vô tâm như thế ư?
Tại sao lại như vậy, tôi đã làm cái gì để Minh xa cách coi tôi như người dưng. Tôi đã làm cái gì để mọi chuyện thành ra như vậy.
Không thể được, không thể chỉ mãi là người nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi mất hút được. Tôi không cho phép.
- Yaaa...
Tôi gồng mình nắm chặt lại cánh tay của mình, lập tức buông va li, xông lại, nhảy lên và hạ một cẳng vào ngay khuôn mặt đẹp trai đáng giận kia. Minh lao đao vì cú đá của tôi, lùi lại và ngã một cách...đẹp mắt.
- Choang...- Tiếng vỡ nát của chiếc điện thoại đời mới vang lên giống như tiếng kêu gào tức giận trong lòng tôi.
Tôi hít thật sâu để mình không giáng một đòn xuống người đang đau đớn ngồi dưới đất kia nữa. Nực cười, có lẽ cái tính cách gặp đâu đập đó của tôi sẽ không bao giờ sửa chữa nổi nữa rồi, đặc biệt trong trường hợp này thì không.
Tôi chiếu tia mắt khinh thường xuống Minh, tức giận. Và đáng giận hơn, anh ta không thèm đoái hoài đến sự có mặt của tôi, càng không để ý gì đến vết máu trên mặt và chiếc điện thoại đắt tiền vỡ tan tành bên cạnh. Minh vẫn cúi mặt, và tôi khong thể nhìn thấy gì ngoài mái tóc đen tinh tế và chiếc kính cận của anh ta. Chẳng lẽ nhìn mặt tôi khiến anh ta cảm thấy đáng khinh thế sao?
Người đáng khinh là anh ta mới đúng.
Minh, anh phản ứng gì đi chứ, nói gì đi, tức giận với tôi, chửi mắng tôi hay đại loại đánh trả tôi gấp mười lần cũng được, còn hơn là anh giữ thái độ lơ tôi đi.
- Tồi tệ.- Tôi định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, tôi có thể nói gì bay giờ.
Nhưng anh không coi tôi là người quen thì tôi biết phải làm sao đây.
Tôi ngước đôi mắt đổ hoe ngập tràn nước từ bao giờ lên, ngăn cho dòng chảy không trào tuôn trên má. Nhanh tay quệt đi vệt nước mắt đáng chết kia.
Tôi lại khóc rồi. Thật nhục nhã.
Nhanh chóng kéo chiếc vali bỏ đi, bước những bước chân thậ dài, tôi là một con ngốc, rất ngốc.
Minh đâu muốn gặp tôi, vậy mà tôi cứ vô tư cười tươi chào anh, hổ thẹn.
- Phujtttttttttttttt...khụ khụ...khụ...
- CÁI GÌ ĐÂY???
Tôi hét lên như phải gió, không thèm để ý đến cái sàn nhà tội nghiệp vừa bị vô tội phun nước cam tung tóe. Mắt trợn hỏa lên, tay run run cầm tấm thiệp cưới màu đỏ thơm nức lên nhìn Hà và anh Long ngồi đối diện. Choáng.
- Ê, mày bị mù hả? Thiệp cưới của tao và anh Long mời mày đó.- Con Hà nhìn tôi, nhăn nhó.
Tôi hết nhìn Hà, quay sang nhìn anh Long đang cười cười bên cạnh, rồi nhìn tấm thiệp đỏ choét trên tay. Không nói nỏi lời.
Ô mai gót. Làm ơn bình thường lại giùm tôi. Cái khỉ gì đang diễn ra thế này. Hà và anh Long...bắt đầu từ bao giờ, khi nào và lí do vì sao? Để rồi chín năm ra đi trở về, trên tay tôi là một cái thiệp cưới lung linh thế này. Sốc, quá sốc. Sốc lên tận óc.
Sốc óc.
- Xin lỗi bởi không nói cho em từ trước, bởi vì bọn anh sợ em sẽ ngạc nhiên.- Anh long cười nhìn tôi.
Ngạc nhiên, không phải bây giờ cũng làm tôi ngạc nhiên lắm rồi sao...
- Anh...Hà...mấy người...từ bao giờ thế?- Tôi bình tĩnh lại, nặn ra từng chữ.
Chín năm đi xa, ít nhất cũng phải báo cho tôi có chuyện gì xảy ra chứ. Bạn bè thế đấy. Mấy người này dám kết bè kết phái đẩy tôi vào hội gái ế chảy ra đây mà. Ức hiếp người quá đáng.
- Tụi tao yêu nhau từ chín năm trước rồi? Lúc mày đi mà không báo với ai một tiếng, tao đến nhà mày đập cửa rầm rầm không thấy mày đâu, ngồi bệt xuống khóc hu hu. mày thấy tao tốt với mày không? Lúc đấy anh Long đến, thấy tao khóc nên an ủi.- Hà nói, mặt hơi đỏ ửng.
Con Hà nó phát ngôn ra câu khiến cả người tôi vỡ tan tành giống như mảnh sành. Đại loại là hai người này đến với nhau là vì sự ra đi không một tiếng của tôi, hay nói cách khác...sự biến mất của Lâm Vũ Quỳnh là niềm hạnh phúc cho hai con người này, tức tức.
- Thế thế...hai người yêu nhau chín năm lận luôn sao? Không thèm kể cho tao là sao?
Tôi uất ức. Có mỗi con nhỏ Hà bạn thân nói khố mà chuyện yêu đương cũng không thèm báo cáo gì hết, Không lẽ tôi nạp tiền điện thoại gọi cho nó hỏi han chỉ để nó buôn mấy chuyện vớ vẩn hay sao? Cả anh Long nữa, hai người thật là đáng chết. Dẹp, dẹp hết, không bè bạn gì mấy người này.
- Xin lỗi mà.
- Có lỗi gì mà xin- Tôi bực bội xúc lia lịa kem vào miệng- Chỉ là...
Chỉ là thấy buồn một chút thôi mà. Tình hình thì nguy cơ rớt thảm bại vào hội gái "ế" của tôi tăng vọt lên rồi. huhu. Tại sao lại bất công quá đáng thế co chứ...mình cũng như chúng nó, nhan sắc cũng tầm tầm như chúng nó, có bằng tốt nghiệp khá đàng hoàng, tại sao chúng nó đi lấy chồng hết để tôi cô đơn thế này.
hực...cảm giác tủi thân...
- Giờ sao??? Tính kêu em làm phù dâu cho hai người hả?
Trường hợp này thì lại càng cao. Vì cái Hà có mỗi tôi là bạn thân, hơn nữa tôi cũng chưa lấy chồng.
- Ừ, xét về mọi mặt, mày hợp làm phù dâu của tao nhất.
Hợp hợp cái con khỉ. Này thì phù dâu này, quên đi. Tôi không đi thi hoa hậu mà bày đặt xét với chả hợp. Ta đây không rảnh. Với lại, vác cái bộ mặt của một cô gái già 27 tuổi đi làm phù dâu cho người ta, thiên hạ sẽ nghĩ sao??? Nghĩ sao???
Câu trả lời...không bao giờ.
- Thôi đi, tao không thích.- Tôi gạt phắt đi.- Mày tìm người khác, xấu hổ bỏ cha...tao sẽ dự dám cưới, yên tâm, không quỵt tiền mừng đâu mà lo.
Đó là câu nói thật, cơ mà cũng mang hàm ý đau khổ không kém. Tiền, tôi làm gì có tiền, tôi đang thất nghiệp mấy tháng nay chơi dài ở nhà ra rồi.
Nhắc tới việc, ôi trời, một công trình gian nan thấy ớn.
- Hừm, tiếc thật đấy. - Anh Long thở dài nhìn tôi, buồn buồn.
- Haha, em xin lỗi anh, nhưng mà hai người phải nghĩ đến hoàn cảnh éo le của em nữa chứ. hè.- Tôi gãi gãi đầu.
Nghĩ lại, Hà và anh Long trở thành một cặp thì chẳng có chỗ nào là không hợp cả. Hà xinh đẹp tốt tính, còn anh Long thì đẹp trai, đáng mến, hai người đến với nhau là nhất rồi. Với lại họ cũng duy trì tình yêu gần mười năm lận, quá đáng nể. Họ, thật xứng đôi. Không như tôi và Minh...đúng vậy, tôi và Minh...
Nghĩ đến tên Minh, tôi gần như suýt lấy cái cốc đập cho nát sọ mình ra để không còn nhớ tới cái tên tồi tệ, kiêu ngạo, đáng chết đó. Quá quắt, con người không thể ưa nổi tí nào. Thật là phí khi hơn chín năm tôi đã luôn nghĩ tới hắn.
Tôi nên dành thời gian chỉnh lí lại trái tim mình một chút.
Hôm nay, anh Long và cô bạn Hà yêu quý của tôi kết hôn sau chín năm quen nhau. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hai người họ thật đáng nể nang, yêu nhau từng đó năm mà không sứt mẻ một miếng nào. Vũ Quỳnh bái phục, bái phục.
Thướng thường những người bạn mang danh nối khố với cô dâu như tôi thì đương nhiên sẽ phải ngủ qua đêm với con bạn, hai đứa cùng nhau tâm sự chuyện thời xa xưa với nhau đến tận sáng, sau đó ôm nhau khóc hu hu mỗi đứa một ngả...nhưng sự thật thì có phần đau lòng hơn. Đến khi bữa tiệc bắt đầu hơn ba mươi phút, tôi mới đủng đa đủng đỉnh bước vào trong đám cưới, phong cách chưng diện nhạt nhẽo vô vị, mang tính chất học sinh hơn là một cô gái già "ế chồng", hơ hơ.
Tóc lob, áo sơ mi trắng kiểu, quần jean rách tả tơi, giày sneaker cổ cao nghịch ngợm. Chậc, tình hình giống như một con nhóc vớ vẩn từ đâu lọt vào bữa tiệc sang trọng thế này. Thực ra thì bộ đồ tôi tính chưng diện cho ngày hệ trọng của con bạn thân này là một chiếc đầm dạ hội đẹp lung linh thiết kế mới của bố, nhưng hiện tại thì nó đang nằm ở nà vì bị...bẩn do tôi bôi nhếch ra đấy.
Dù sao thì ít ra bộ đồ trên người tôi hiện giờ cũng không đến nỗi quá tệ khiến người khác dè bỉu, bằng chứng là vừa bước vào trong đám được ba bước, còn chưa kịp nhìn nổi mấy món ăn trên bàn thì tôi đã bị giật bắn mình.
- Chào em. Em đi một mình à? Em là người quen của cô dâu à? Anh là em họ của cô dâu.
Ngước đôi mắt ếch lên nhìn cái tên vô duyên rảnh rỗi kia, đẹp trai, phong cách, nụ cười rạng rỡ và khuôn mặt...búng ra sữa. Có hai vấn đề đáng để tâm, thứ nhất, tôi năm nay 27 rồi đấy, 27 tuổi mà để cái thằng nhóc mặt trắng láng hôi mùi sữa kêu là em, thật là một sự sỉ nhục đáng sợ. Thứ hai, tôi nhớ không nhầm thì tôi chưa có hỏi thằng nhóc này câu gì mà sao nó đã phun một tràng dài liên miên như gãi tai thế.
May là tôi còn nhận ra được mình đang trong cái hoàn cảnh nào, đám cưới con bạn thân và ông anh đáng kính, đâu có thể bậy đâu chửi đó được, thế nên tôi chỉ mỉm cười:
- Hơ, chào...tôi...
- Anh xin tự giới thiệu, anh là Nguyễn Hoàng Nam, anh vừa tốt nghiệp đại học, rất vui được làm quen với em, em đồng ý chứ, cô bé xinh đẹp.
Hể? Anh, cô bé, tốt nghiệp đại học...trời ơi là trời, tôi muốn đá đít thằng nhóc nhỏ con này biến mất một vạn tám nghìn dặm mất. Sao trên đời này, tôi là cái đứa vô duyên hạng nhất rồi còn gặp phải một thằng nhóc vô duyên hơn kia chứ. Tôi chưa kịp giới thiệu mình đây là chị đã bị nhóc chặn cứng họng là sao? Còn nữa, cô bé...nhìn măt mình trẻ trâu nông cạn đến mức chưa bằng một đứa tốt nghiệp đại học hay sao? Nhục, quá nhục.
- Này, tôi...
- Ê, con điên kia, giờ mày mới vác măt đến thu chiếu đấy hả?
Vừa lúc đó, Hà từ đâu chạy tới bá vai lên cổ tôi, bộ váy trắng rườm rà khiến tôi có cảm giác khó chịu. Bất chợt, tôi nghẹn lại, quen quá, cảm giác này đúng là quen quá...hình như tôi đã từng mặc váy cưới một lần rồi thì phải. Một chút kí ức dần tụ lai trong đầu tôi....khiến tâm trạng tôi cứ thế rơi, không hề định được chỗ đáp.
Đó là một kỉ niệm buồn, nó dẫn đến tất cả mọi việc sau đó đều trở nên rối tung. Váy cưới, đám cưới...chúng không hợp với tôi, chúng chỉ mang lai sự xáo trộn trong cuộc sống của tôi mà thôi. Không nên nhớ đến nữa...
- Nè, hai người quen nhau hả?- Hà cười tí tớn nói.
Quen con khỉ? Tên nhóc quái dị này làm quen tôi trước thì đúng hơn đấy. Bực mình, lần đâu tiên trong đời bị một thằng nhóc kém đến mấy tuổi xin làm quen, đời thật nhọ quá.
- Hừm, chị quen cô bé dễ thương này sao không giới thiệu em, chị xấu tính quá đấy.- Cậu nhóc vo duyên lắm miêng kia cười lớn, nhìn " cu te" kinh khủng.
- Hở?- Mặt Hà đến lúc này đần thối ra, hết nhìn tôi, sau đó qua nhìn Nam.- Cô bé, haha...ai là cô bé đấy thằng em tội nghiệp.
- Chị nói thế là ý gì?
- Xin giới thiệu với cậu, đây là Lâm Vũ Quỳnh, bạn thân của chị, năm nay 27 tuổi.
Hà cố ý nhấn manh con số tuổi của tôi khiến cậu nhóc bên cạnh trợn trừng mắt kinh ngạc, trông tức cười kinh khủng. Muốn cười rú lên quá, haha.
- Haiiii...bảy?- Thằng nhóc phải vận dựng công lực mãi mới rặn nổi hai từ.- Hai bảy, chi đừng có đùa em chứ.
ha ha, nhìn mặt thằng nhỏ, mắt lồi ra, cảm giác thèm ăn ốc chưa bao giờ lớn thế này.
- Xin chào, tôi là Lâm Vũ Quỳnh, năm nay 27 tuổi.- Tôi cố nín cười, lặp lại lời của Hà như một cái bùa giáng xuống đầu thằng nhỏ.
Đấy là quả báo xấu hổ muôn đời cho những tên sở khanh hám gái, haha, chết cũng đáng.
- Oa...27 tuổi, chị 27 tuổi, ôi trời ơi, trẻ quá, Sao lại có một người dễ thương xinh đẹp thế này chứ, em kết chị rồi đấy.
Cả người tôi nhão nhoét ra nhưng đất khô gặp nước, tôi...tôi...tôi...khong còn có thể nói nổi cái gì nữa rồi.
Danh sách chương