Leslie Juan
Edit: Giả Tiên Sinh; Beta: Leslie
Lễ khai mạc diễn ra rất lâu. Vì trường cấp ba có đến tận mấy chục mấy chục lớp nên khi bọn họ ổn định xong xuôi cũng đã mất một khoảng thời gian.
Sau khi tất cả các lớp đều vào sân lễ, Quan Tử Sơn nhìn nhìn lớp của Quan Tử Ngọ. Anh chọt chọt cậu em trai đang ngồi phía trước hỏi:
– Vì sao người được chọn làm người dẫn đầu đoàn diễu hành không phải em mà lại là cậu bạn kia? Người ta đâu có đẹp trai bằng em đâu.
Quan Tử Ngọ sửng sốt một chút rồi gãi gãi đầu cười cười ngây ngô, không biết trả lời ra sao. Lúc này, một cô bạn ngồi bên cậu quay xuống cười hì hì trả lời anh:
– Đúng là Quan Tử Ngọ rất bảnh nhưng cậu ấy không đủ chiều cao.
Quan Tử Ngọ yên lặng phồng má sau đó cố ngồi thẳng lưng một chút. Quan Tử Sơn vui vẻ ngay lập tức, anh đưa tay xoa xoa đầu Quan Tử Ngọ và cười nói:
– Uống nhiều sữa chút chắc chắn em sẽ cao lên thôi. Em nhìn anh Đinh mà xem. Lúc còn học cấp ba, anh ấy cũng chỉ cao hơn em một chút thôi. Còn giờ thì em thấy rồi đó, cao hơn cả anh.
Đinh Nãi Xuyên ở bên cạnh ngồi không cũng bị văng miểng. Thế nhưng, không những anh không xấu hổ mà còn cười đến sáng lạn. Thậm chí, anh còn cười hề hề tiến đến trước mặt Quan Tử Sơn và khua chân múa chân đo chiều cao chênh lệch giữa hai người.
Quan Tử Sơn liếc mắt xem thường, âm thầm véo cậu một cái làm cho Đinh Nãi Xuyên đau đến mức suýt soa.
– Vậy Đinh Vĩnh Tư thì sao? Nhóc đó cũng rất cao mà, sao không được phân làm người dẫn đầu? – Nhìn lướt qua chỗ Đinh Vĩnh Tư ngổi, Quan Tử Sơn bỗng nhiên thốt lên.
Quan Tử Ngọ tiếp tục phồng má, nữ sinh lúc nãy lại giải thích cho Quan Tử Sơn:
– Tuy Đinh Vĩnh Tư đủ chiều cao nhưng cậu ấy lại không muốn tham gia. Lúc trước, khi cả lớp bỏ phiếu, cậu ấy xếp hạng nhất. Thế nhưng, Đinh Vĩnh Tư đã từ chối. Rốt cuộc, lớp chúng em đành phải chọn cán sự môn thể dục tham gia diễu hành.
Đinh Nãi Xuyên phun một câu:
– Không có ý thức tập thể.
Quan Tử Sơn liếc Đinh Nãi Xuyên một cái:
– Làm như anh có ý thức tập thể lắm í.
– …
Đột nhiên, Đinh Vĩnh Tư vẫn luôn ngồi yên ổn lướt điện thoại nãy giờ hắt hơi một cái.
Cậu nhóc đưa tay xoa xoa chóp mũi rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ Quan Tử Sơn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của anh cũng nhìn sang đây.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát rồi cùng thu hồi ánh mắt.
Kế tiếp là phần đọc diễn văn khai mạc của lãnh đạo nhà trường. Sau khi lễ khai mạc dài lê thê kết thúc, hội thao chính thức bắt đầu. Nhìn những học sinh mặc áo ngắn quần đùi màu đỏ trên sân thể dục, Quan Tử Sơn cúi đầu hỏi Quan Tử Ngọ:
– Em nói em tham gia hạng mục gì? Quan Tử Ngọ dừng một chút rồi chậm rãi nói:
– Chạy vượt rào một trăm mười mét.
Quan Tử Sơn suýt chút nữa bị sặc nước miếng. Chạy vượt rào một trăm mười mét? Anh nhịn không được mà cao thấp đánh giá Quan Tử Ngọ. Không phải anh khinh thường em trai mình nhưng vấn đề là với vóc dáng thấp bé của cậu nhóc thì lát nữa cậu có thể vượt qua được cái rào đó không hay là bị vấp rào té ngã?
Có thể vì ánh mắt hoài nghi của Quan Tử Sơn rất rõ ràng nên Quan Tử Ngọ đỏ mặt:
– Đừng coi thường em, em có luyện thêm vào cuối tuần, ít nhất có thể vượt rào được… nhưng còn tốc độ thì em không chắc.
Quan Tử Sơn cười như không cười nhìn cậu:
– Chỉ luyện thêm vào cuối tuần mà dám đi thi, lớp em không còn người nữa à?
Bạn nữ lúc nãy lại cười hì hì xen ngang:
– Anh Quan à, anh không biết đâu, khi chủ nhiệm lớp chúng em thông báo trường sẽ tổ chức đại hội thể thao, tập thể lớp cứ như được uống nước tăng lực mà xông lên đăng ký. Thế nhưng, sau khi tất cả mọi người đăng ký xong mới thấy không ai đăng ký bộ môn chạy vượt rào cả. Cuối cùng, thầy chủ nhiệm lại hỏi lần nữa và Quan Tử Ngọ đã đăng ký môn này.
– Đúng vậy đúng vậy, lúc ấy bọn em kích động lắm đó. Càng không ngờ hơn là Đinh Vĩnh Tư lại đăng ký môn chạy bn 1000m nữa đó… Thật không ngờ, bình thường cậu ấy không hề hứng thú với hoạt động của lớp vậy mà giờ lại chủ động tham gia đăng ký. – Bên cạnh cô bạn này lại có thêm một nữ sinh nữa cũng quay qua líu ríu hàn huyên với mọi người.
Cứ như vậy, đề tài bị đá sang hướng khác. Không lâu sau đó, vòng loại ban đầu đã trôi qua, Quan Tử Ngọ bắt đầu khởi động.
– Em chắc chắn là em chạy được? – Nhìn vóc dáng bé nhỏ của Quan Tử Ngọ, Quan Tử Sơn có chút không an tâm.
Quan Tử Ngọ nghiêm túc gật gật đầu rồi cởi áo khoác đưa cho Quan Tử Sơn. Sau đó, cậu nhiệt huyết bừng bừng từng bậc từng bậc đi xuống bậc thang như một con thỏ nhỏ.
Tuy Quan Tử Sơn muốn đi xuống cùng em trai ngốc nhà mình nhưng mỗi lần trường cấp 3 diễn ra hội vận động đều không cho người lạ vào sân thi đấu. Để duy trì trật tự, phòng ngừa hỗn loạn, nếu phụ huynh muốn vào sân thể dục phải có giấy thông hành. Thế nhưng, một khối chỉ được phát bốn mươi lăm tờ, giờ Quan Tử Sơn muốn đi vào cũng không có giấy.
Nhưng rất nhanh, Quan Tử Sơn có thể thấy được một chấm đen nhỏ trên sân thể dục, Quan Tử Ngọ vô cùng nghiêm túc khởi động làm nóng người. Cậu nhóc duỗi vai dãn chân rất bài bản. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Quan Tử Sơn, Quan Tử Ngọ còn vẫy vẫy tay với anh khiến Quan Tử Sơn nhịn không được mà lắc đầu cười cười.
Thấy Quan Tử Sơn nhìn chằm chằm Quan Tử Ngọ trên sân thể dục, Đinh Nãi Xuyên bèn đặt tay lên đùi Quan Tử Sơn với ý đồ quấy rối để thu hút sự chú ý của anh. Không ngờ, động tác nhỏ này lại bị Quan Tử Sơn ghét bỏ.
Đinh Nãi Xuyên không được như ý lại càng thêm cù nhây bám dính, càng làm càng hăng nhưng vẫn bị Quan Tử Sơn đẩy ra.
– Được rồi, đừng quậy nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi. – Quan Tử Sơn bất đắc dĩ giữ tay Đinh Nãi Xuyên lại để cậu yên tĩnh trong chốc lát.
Cuối cùng, sau khi được Quan Tử Sơn nắm tay, Đinh Nãi Xuyên cười khẽ rồi cầm tay Quan Tử Sơn đặt trên đùi mình. Anh giãy hai cái né ra nhưng vẫn bị người yêu mình nắm lại.
Khi hai người còn giẳng co qua lại, hạng mục chạy vượt rào đã bắt đầu thi đấu.
Mặc dù Quan Tử Ngọ không có trong tốp thi đầu tiên nhưng Quan Tử Sơn vẫn sốt ruột đứng lên xem, nhất là khi anh nhìn thấy có người bị ngã do vấp phải rào. Tuy người kia đứng dậy rất nhanh nhưng Quan Tử Sơn vẫn bị dọa một trận hết hồn. Chạy vượt rào quả là hạng mục có tính chuyên môn tương đối cao, nếu không có người hướng dẫn chuyên nghiệp thì tuyển thủ sẽ dễ xảy ra tai nạn trong lúc thì. Lúc nãy, nhìn bộ dạng kích động hưng phấn kia của Quan Tử Ngọ, Quan Tử Sơn không nhẫn tâm đả kích trực tiếp cậu và không cho cậu lên sân khấu. Có điều, giờ nhìn thấy có người bị ngã, anh lại có chút hối hận.
Nhưng mà, không chờ đến lúc Quan Tử Sơn rối rắm, tốp thứ hai đã bắt đầu vào đường chạy. Giữa một đội thân cao chân dài, Quan Tử Ngọ lại rất nổi bật vì chiều cao khiêm tốn cùng với vóc dáng như gà con của mình. Quan Tử Sơn chỉ có thể cười trừ mà thôi. Vốn dĩ anh đã thấy vóc dáng nhỏ bé kia của Quan Tử Ngọ đã thua kém so với bạn cùng lớp nhưng khi so sánh với những bạn bè và đàn em trong trường của cậu nhóc thì không những thua kém mà phải gọi là bị chôn lấp giữa đám bạn luôn í… Người ta da dày đùi thô còn Quan Tử Ngọ lại mình dây và chân như hai cây tăm nhỏ.
Bên này, nội tâm Quan Tử Sơn đang thầm oán một trận còn bên kia, trọng tài hô một tiếng bắt đầu trận đấu.
Trong nháy mắt, một loạt tuyển thủ cùng phóng tới. Quan Tử Sơn nhìn chằm chằm Quan Tử Ngọ, anh thấy vô cùng ngạc nhiên vì không ngờ sức bật của em trai mình lại rất tốt, hơn nữa phản xạ của cậu cũng rất nhanh. Gần như lúc súng của trọng tài vừa nổ thì Quan Tử Ngọ đã vọt đi rồi.
Hạng mục điền kinh chủ yếu xem phản xạ và sức bật lúc xuất phát của tuyển thủ. Trong khoảng thời gian chưa đến một giây đó, nếu phản xạ và sức bật của bạn nhanh thì bạn hoàn toàn có thể bỏ người khác cả một khoảng xa. Thế nhưng, dù tốc độ phản xạ của bạn nhanh cũng không thể đảm bảo khả năng thắng là 100%, chuyện này rất khó nói trước. Hiển nhiên, năng lực phản xạ của Quan Tử Ngọ rất nhanh, tuy chân của những người bên cạnh đều dài hơn cậu nhưng Quan Tử Ngọ cẫn có thể dẫn đầu.
Quan Tử Sơn sững sờ trong chốc lát, anh cảm thấy có chút khó mà tin vào mắt mình. Thân là gà con giữa bầy sói, vậy mà Quan Tử Ngọ lại có thể dẫn đầu, quả thật là làm cho người khác phải mở rộng tầm mắt.
Không chỉ Quan Tử Sơn, những người đang theo dõi trận đấu hiển nhiên cũng sợ ngây người. Dù sao đi nữa thì so với những tuyển thủ khác đều là người khoa thể dục thì Quan Tử Ngọ chỉ là dân nghiệp dư. Vậy mà giờ dân nghiệp dư như cậu nhóc lại đang dẫn đầu. Sao cọn họ có thể không kinh ngạc được chứ?
Nhưng dù sao đi nữa thì Quan Tử Ngọ cũng không được huấn luyện vượt rào chuyên nghiệp. Vì vậy, khi chạy đến hàng rào thứ nhất, theo bản năng cậu đã giảm tốc độ và bị người phía sau vượt lên.
Tuy không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Quan Tử Ngọ lúc này nhưng Quan Tử Sơn vẫn cảm giác được sự nghiêm túc gần như liều mạng của cậu. Anh nhịn không được mà mấp máy môi. Lúc này, người xem ở khán đài cũng hồi hộp đứng lên.
Tuy Quan Tử Ngọ vượt qua hàng rào thứ nhất thành công nhưng vẫn chưa thuần thục lắm nên cậu có vẻ hơi lo lắng. Thế nhưng, cậu đã có thể vượt qua những hàng rào kế tiếp cậu một cách nhuần nhuyễn, ít nhất cũng hơn được người nghiệp dư như cậu ở vị trí kế tiếp vì vừa xuất phát thì cậu ta đã xô ngã hàng rào đầu tiên.
Bỗng nhiên, Quan Tử Sơn có chút khẩn trương, anh nhịn không được mà đứng dậy nín thở theo dõi cuộc thi.
Nhưng dù sao đi nữa thì Quan Tử Ngọ cũng không phải dân chuyên thể dục nên cậu vẫn bị qua mặt một cách nhanh chóng. Mắt thấy chỉ còn vài hàng rào là đến đích, Quan Tử Ngọ cắn răng gia tăng tốc độ nhưng cũng vì vậy mà cậu đã bị vấp phải hàng rào trước mặt, cả người và rào đều ngã lăn ra mặt đất, âm thanh va đập xuống đất kia dường như rõ đến mức ở xa như Quan Tử Sơn vẫn có thể nghe thấy được. Ngay lập tức, anh đứng bật dậy.
Lúc này, âm thanh huyên náo của toàn sân thi đấu bị dừng lại đột ngột. Quan Tử Ngọ bị ngã trên đất giãy giãy hai cái rồi lại chậm rãi ngồi dậy. Có điều hiện giờ, cánh tay và đầu gối của cậu đều bị trầy da, máu đọng lại thành một mảng bầm tím.
Sắc mặt Quan Tử Ngọ đang ngồi trên đường chạy lúc này có chút tái nhợt và mờ mịt. Lúc cậu đang gượng đứng lên thì có một bóng người lao ra.
Quan Tử Sơn ngồi dưới khán đài nhìn chằm chằm Quan Tử Ngọ cũng cảm thấy rất kinh ngạc, Đinh Vĩnh Tư chạy xuống từ lúc nào thế?
Cậu nhóc Đinh Vĩnh Tư vọt vào đường chạy tựa như một cơn gió, ánh mắt cậu lạnh đi và khom lưng như muốn ôm Quan Tử Ngọ đứng lên.
Trọng tài lập tức đen mặt kêu to:
– Người không liên quan không thể vào sân!
Đinh Vĩnh Tư không để ý đến ông ta mà chỉ cúi đầu hỏi Quan Tử Ngọ một câu gì đó.
Quan Tử Ngọ tái nhợt lắc lắc đầu sau đó đẩy Đinh Vĩnh Tư ra, cậu trầm mặt dịch ra ngoài đường chạy. Khi đó, Quan Tử Ngọ mới cắn răng đứng dậy.
Trọng tài đen mặt nhìn chằm chằm Quan Tử Ngọ trong chốc lát:
– Em còn chạy tiếp được không?
Quan Tử Ngọ gật gật đầu sau đó thất tha thất thểu tiếp tục chạy về phía trước nhưng hiển nhiên, động tác vượt qua những rào cuối cùng của cậu có chút không được lưu loát. Toàn bộ khán giả trên khán đài đều nín thở nhìn cậu tiến về vạch đích.
Vừa đến đích, Quan Tử Ngọ yểu xìu ngồi phịch xuống đất.
Ngay lập tức, toàn bộ khán đài vang lên một trận vỗ tay. Có điều, không chờ đến lúc cậu hưởng thụ đủ cảm giác về đến đích thì Quan Tử Ngọ thấy tối sầm: Đinh Vĩnh Tư đã xuất hiện ở trước mặt cậu.
Tuy gương mặt đã tái nhợt nhưng Quan Tử Ngọ vẫn cười cười với cậu nhóc làm cho Đinh Vĩnh Tư ngây ra một lúc. Sau đó, cậu mím môi rồi khom người xuống bế Quan Tử Ngọ đứng lên.
Nữ sinh xung quanh đều hét ầm lên còn Quan Tử Ngọ lại đờ mặt ra không kịp phản ứng.
Đinh Vĩnh Tư khẽ hừ một tiếng:
– … Ngu ngốc.
Lúc này, Quan Tử Sơn đang đứng trên đài lại càng ngu người hơn nữa. Không phải Đinh Vĩnh Tư vẫn luôn khắc khẩu với Quan Tử Ngọ sao? Vì sao khi em trai anh vừa bị thương thì cậu nhóc kia lại khẩn trương như vậy? Thiếu điều còn gấp hơn người làm anh trai là anh nữa luôn í.
Mà lúc này hai đương sự đã rời khỏi sân thi đấu và trở lại khán đài. Nữ sinh lúc nãy đứng gần Quan Tử Sơn bắt đầu nhỏ giọng nghị luận:
– Lúc nãy, vẻ mặt khi Đinh Vĩnh Tư lao xuống quả thực rất đáng sợ.
– Lúc bị cản lại đòi giấy thông hành, mặt cậu ấy cứ như muốn ăn thịt người luôn í. – A nói.
– Vẻ mặt lúc cậu ấy hỏi mượn giấy thông hành của bọn tui lúc đó thiệt là đáng sợ quá đi! -B nói.
– Nhưng mà… – A nói.
– Thật sự quá đẹp trai luôn ó! – A và B cùng hét chói tai.
Quan Tử Sơn: …
Một lát sau, Quan Tử Sơn liếc nhìn Đinh Nãi Xuyên đang đứng bên cạnh một cái rồi cười như không cười hỏi anh:
– Gene nhà họ Đinh các anh đều có chút tsundere phải không?
====================
Lời beta-er: Đổi xưng hô của Đinh Nãi Xuyên thành “anh” luôn nhé vì hai người đã xác lập quan hệ rồi. Tui cũng sẽ chỉnh lại ở mấy chương trước:3 Ờ mà giờ bắt đầu lấp hố này, ngâm lâu quá rồi huhu
Edit: Giả Tiên Sinh; Beta: Leslie
Lễ khai mạc diễn ra rất lâu. Vì trường cấp ba có đến tận mấy chục mấy chục lớp nên khi bọn họ ổn định xong xuôi cũng đã mất một khoảng thời gian.
Sau khi tất cả các lớp đều vào sân lễ, Quan Tử Sơn nhìn nhìn lớp của Quan Tử Ngọ. Anh chọt chọt cậu em trai đang ngồi phía trước hỏi:
– Vì sao người được chọn làm người dẫn đầu đoàn diễu hành không phải em mà lại là cậu bạn kia? Người ta đâu có đẹp trai bằng em đâu.
Quan Tử Ngọ sửng sốt một chút rồi gãi gãi đầu cười cười ngây ngô, không biết trả lời ra sao. Lúc này, một cô bạn ngồi bên cậu quay xuống cười hì hì trả lời anh:
– Đúng là Quan Tử Ngọ rất bảnh nhưng cậu ấy không đủ chiều cao.
Quan Tử Ngọ yên lặng phồng má sau đó cố ngồi thẳng lưng một chút. Quan Tử Sơn vui vẻ ngay lập tức, anh đưa tay xoa xoa đầu Quan Tử Ngọ và cười nói:
– Uống nhiều sữa chút chắc chắn em sẽ cao lên thôi. Em nhìn anh Đinh mà xem. Lúc còn học cấp ba, anh ấy cũng chỉ cao hơn em một chút thôi. Còn giờ thì em thấy rồi đó, cao hơn cả anh.
Đinh Nãi Xuyên ở bên cạnh ngồi không cũng bị văng miểng. Thế nhưng, không những anh không xấu hổ mà còn cười đến sáng lạn. Thậm chí, anh còn cười hề hề tiến đến trước mặt Quan Tử Sơn và khua chân múa chân đo chiều cao chênh lệch giữa hai người.
Quan Tử Sơn liếc mắt xem thường, âm thầm véo cậu một cái làm cho Đinh Nãi Xuyên đau đến mức suýt soa.
– Vậy Đinh Vĩnh Tư thì sao? Nhóc đó cũng rất cao mà, sao không được phân làm người dẫn đầu? – Nhìn lướt qua chỗ Đinh Vĩnh Tư ngổi, Quan Tử Sơn bỗng nhiên thốt lên.
Quan Tử Ngọ tiếp tục phồng má, nữ sinh lúc nãy lại giải thích cho Quan Tử Sơn:
– Tuy Đinh Vĩnh Tư đủ chiều cao nhưng cậu ấy lại không muốn tham gia. Lúc trước, khi cả lớp bỏ phiếu, cậu ấy xếp hạng nhất. Thế nhưng, Đinh Vĩnh Tư đã từ chối. Rốt cuộc, lớp chúng em đành phải chọn cán sự môn thể dục tham gia diễu hành.
Đinh Nãi Xuyên phun một câu:
– Không có ý thức tập thể.
Quan Tử Sơn liếc Đinh Nãi Xuyên một cái:
– Làm như anh có ý thức tập thể lắm í.
– …
Đột nhiên, Đinh Vĩnh Tư vẫn luôn ngồi yên ổn lướt điện thoại nãy giờ hắt hơi một cái.
Cậu nhóc đưa tay xoa xoa chóp mũi rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ Quan Tử Sơn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của anh cũng nhìn sang đây.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát rồi cùng thu hồi ánh mắt.
Kế tiếp là phần đọc diễn văn khai mạc của lãnh đạo nhà trường. Sau khi lễ khai mạc dài lê thê kết thúc, hội thao chính thức bắt đầu. Nhìn những học sinh mặc áo ngắn quần đùi màu đỏ trên sân thể dục, Quan Tử Sơn cúi đầu hỏi Quan Tử Ngọ:
– Em nói em tham gia hạng mục gì? Quan Tử Ngọ dừng một chút rồi chậm rãi nói:
– Chạy vượt rào một trăm mười mét.
Quan Tử Sơn suýt chút nữa bị sặc nước miếng. Chạy vượt rào một trăm mười mét? Anh nhịn không được mà cao thấp đánh giá Quan Tử Ngọ. Không phải anh khinh thường em trai mình nhưng vấn đề là với vóc dáng thấp bé của cậu nhóc thì lát nữa cậu có thể vượt qua được cái rào đó không hay là bị vấp rào té ngã?
Có thể vì ánh mắt hoài nghi của Quan Tử Sơn rất rõ ràng nên Quan Tử Ngọ đỏ mặt:
– Đừng coi thường em, em có luyện thêm vào cuối tuần, ít nhất có thể vượt rào được… nhưng còn tốc độ thì em không chắc.
Quan Tử Sơn cười như không cười nhìn cậu:
– Chỉ luyện thêm vào cuối tuần mà dám đi thi, lớp em không còn người nữa à?
Bạn nữ lúc nãy lại cười hì hì xen ngang:
– Anh Quan à, anh không biết đâu, khi chủ nhiệm lớp chúng em thông báo trường sẽ tổ chức đại hội thể thao, tập thể lớp cứ như được uống nước tăng lực mà xông lên đăng ký. Thế nhưng, sau khi tất cả mọi người đăng ký xong mới thấy không ai đăng ký bộ môn chạy vượt rào cả. Cuối cùng, thầy chủ nhiệm lại hỏi lần nữa và Quan Tử Ngọ đã đăng ký môn này.
– Đúng vậy đúng vậy, lúc ấy bọn em kích động lắm đó. Càng không ngờ hơn là Đinh Vĩnh Tư lại đăng ký môn chạy bn 1000m nữa đó… Thật không ngờ, bình thường cậu ấy không hề hứng thú với hoạt động của lớp vậy mà giờ lại chủ động tham gia đăng ký. – Bên cạnh cô bạn này lại có thêm một nữ sinh nữa cũng quay qua líu ríu hàn huyên với mọi người.
Cứ như vậy, đề tài bị đá sang hướng khác. Không lâu sau đó, vòng loại ban đầu đã trôi qua, Quan Tử Ngọ bắt đầu khởi động.
– Em chắc chắn là em chạy được? – Nhìn vóc dáng bé nhỏ của Quan Tử Ngọ, Quan Tử Sơn có chút không an tâm.
Quan Tử Ngọ nghiêm túc gật gật đầu rồi cởi áo khoác đưa cho Quan Tử Sơn. Sau đó, cậu nhiệt huyết bừng bừng từng bậc từng bậc đi xuống bậc thang như một con thỏ nhỏ.
Tuy Quan Tử Sơn muốn đi xuống cùng em trai ngốc nhà mình nhưng mỗi lần trường cấp 3 diễn ra hội vận động đều không cho người lạ vào sân thi đấu. Để duy trì trật tự, phòng ngừa hỗn loạn, nếu phụ huynh muốn vào sân thể dục phải có giấy thông hành. Thế nhưng, một khối chỉ được phát bốn mươi lăm tờ, giờ Quan Tử Sơn muốn đi vào cũng không có giấy.
Nhưng rất nhanh, Quan Tử Sơn có thể thấy được một chấm đen nhỏ trên sân thể dục, Quan Tử Ngọ vô cùng nghiêm túc khởi động làm nóng người. Cậu nhóc duỗi vai dãn chân rất bài bản. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Quan Tử Sơn, Quan Tử Ngọ còn vẫy vẫy tay với anh khiến Quan Tử Sơn nhịn không được mà lắc đầu cười cười.
Thấy Quan Tử Sơn nhìn chằm chằm Quan Tử Ngọ trên sân thể dục, Đinh Nãi Xuyên bèn đặt tay lên đùi Quan Tử Sơn với ý đồ quấy rối để thu hút sự chú ý của anh. Không ngờ, động tác nhỏ này lại bị Quan Tử Sơn ghét bỏ.
Đinh Nãi Xuyên không được như ý lại càng thêm cù nhây bám dính, càng làm càng hăng nhưng vẫn bị Quan Tử Sơn đẩy ra.
– Được rồi, đừng quậy nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi. – Quan Tử Sơn bất đắc dĩ giữ tay Đinh Nãi Xuyên lại để cậu yên tĩnh trong chốc lát.
Cuối cùng, sau khi được Quan Tử Sơn nắm tay, Đinh Nãi Xuyên cười khẽ rồi cầm tay Quan Tử Sơn đặt trên đùi mình. Anh giãy hai cái né ra nhưng vẫn bị người yêu mình nắm lại.
Khi hai người còn giẳng co qua lại, hạng mục chạy vượt rào đã bắt đầu thi đấu.
Mặc dù Quan Tử Ngọ không có trong tốp thi đầu tiên nhưng Quan Tử Sơn vẫn sốt ruột đứng lên xem, nhất là khi anh nhìn thấy có người bị ngã do vấp phải rào. Tuy người kia đứng dậy rất nhanh nhưng Quan Tử Sơn vẫn bị dọa một trận hết hồn. Chạy vượt rào quả là hạng mục có tính chuyên môn tương đối cao, nếu không có người hướng dẫn chuyên nghiệp thì tuyển thủ sẽ dễ xảy ra tai nạn trong lúc thì. Lúc nãy, nhìn bộ dạng kích động hưng phấn kia của Quan Tử Ngọ, Quan Tử Sơn không nhẫn tâm đả kích trực tiếp cậu và không cho cậu lên sân khấu. Có điều, giờ nhìn thấy có người bị ngã, anh lại có chút hối hận.
Nhưng mà, không chờ đến lúc Quan Tử Sơn rối rắm, tốp thứ hai đã bắt đầu vào đường chạy. Giữa một đội thân cao chân dài, Quan Tử Ngọ lại rất nổi bật vì chiều cao khiêm tốn cùng với vóc dáng như gà con của mình. Quan Tử Sơn chỉ có thể cười trừ mà thôi. Vốn dĩ anh đã thấy vóc dáng nhỏ bé kia của Quan Tử Ngọ đã thua kém so với bạn cùng lớp nhưng khi so sánh với những bạn bè và đàn em trong trường của cậu nhóc thì không những thua kém mà phải gọi là bị chôn lấp giữa đám bạn luôn í… Người ta da dày đùi thô còn Quan Tử Ngọ lại mình dây và chân như hai cây tăm nhỏ.
Bên này, nội tâm Quan Tử Sơn đang thầm oán một trận còn bên kia, trọng tài hô một tiếng bắt đầu trận đấu.
Trong nháy mắt, một loạt tuyển thủ cùng phóng tới. Quan Tử Sơn nhìn chằm chằm Quan Tử Ngọ, anh thấy vô cùng ngạc nhiên vì không ngờ sức bật của em trai mình lại rất tốt, hơn nữa phản xạ của cậu cũng rất nhanh. Gần như lúc súng của trọng tài vừa nổ thì Quan Tử Ngọ đã vọt đi rồi.
Hạng mục điền kinh chủ yếu xem phản xạ và sức bật lúc xuất phát của tuyển thủ. Trong khoảng thời gian chưa đến một giây đó, nếu phản xạ và sức bật của bạn nhanh thì bạn hoàn toàn có thể bỏ người khác cả một khoảng xa. Thế nhưng, dù tốc độ phản xạ của bạn nhanh cũng không thể đảm bảo khả năng thắng là 100%, chuyện này rất khó nói trước. Hiển nhiên, năng lực phản xạ của Quan Tử Ngọ rất nhanh, tuy chân của những người bên cạnh đều dài hơn cậu nhưng Quan Tử Ngọ cẫn có thể dẫn đầu.
Quan Tử Sơn sững sờ trong chốc lát, anh cảm thấy có chút khó mà tin vào mắt mình. Thân là gà con giữa bầy sói, vậy mà Quan Tử Ngọ lại có thể dẫn đầu, quả thật là làm cho người khác phải mở rộng tầm mắt.
Không chỉ Quan Tử Sơn, những người đang theo dõi trận đấu hiển nhiên cũng sợ ngây người. Dù sao đi nữa thì so với những tuyển thủ khác đều là người khoa thể dục thì Quan Tử Ngọ chỉ là dân nghiệp dư. Vậy mà giờ dân nghiệp dư như cậu nhóc lại đang dẫn đầu. Sao cọn họ có thể không kinh ngạc được chứ?
Nhưng dù sao đi nữa thì Quan Tử Ngọ cũng không được huấn luyện vượt rào chuyên nghiệp. Vì vậy, khi chạy đến hàng rào thứ nhất, theo bản năng cậu đã giảm tốc độ và bị người phía sau vượt lên.
Tuy không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Quan Tử Ngọ lúc này nhưng Quan Tử Sơn vẫn cảm giác được sự nghiêm túc gần như liều mạng của cậu. Anh nhịn không được mà mấp máy môi. Lúc này, người xem ở khán đài cũng hồi hộp đứng lên.
Tuy Quan Tử Ngọ vượt qua hàng rào thứ nhất thành công nhưng vẫn chưa thuần thục lắm nên cậu có vẻ hơi lo lắng. Thế nhưng, cậu đã có thể vượt qua những hàng rào kế tiếp cậu một cách nhuần nhuyễn, ít nhất cũng hơn được người nghiệp dư như cậu ở vị trí kế tiếp vì vừa xuất phát thì cậu ta đã xô ngã hàng rào đầu tiên.
Bỗng nhiên, Quan Tử Sơn có chút khẩn trương, anh nhịn không được mà đứng dậy nín thở theo dõi cuộc thi.
Nhưng dù sao đi nữa thì Quan Tử Ngọ cũng không phải dân chuyên thể dục nên cậu vẫn bị qua mặt một cách nhanh chóng. Mắt thấy chỉ còn vài hàng rào là đến đích, Quan Tử Ngọ cắn răng gia tăng tốc độ nhưng cũng vì vậy mà cậu đã bị vấp phải hàng rào trước mặt, cả người và rào đều ngã lăn ra mặt đất, âm thanh va đập xuống đất kia dường như rõ đến mức ở xa như Quan Tử Sơn vẫn có thể nghe thấy được. Ngay lập tức, anh đứng bật dậy.
Lúc này, âm thanh huyên náo của toàn sân thi đấu bị dừng lại đột ngột. Quan Tử Ngọ bị ngã trên đất giãy giãy hai cái rồi lại chậm rãi ngồi dậy. Có điều hiện giờ, cánh tay và đầu gối của cậu đều bị trầy da, máu đọng lại thành một mảng bầm tím.
Sắc mặt Quan Tử Ngọ đang ngồi trên đường chạy lúc này có chút tái nhợt và mờ mịt. Lúc cậu đang gượng đứng lên thì có một bóng người lao ra.
Quan Tử Sơn ngồi dưới khán đài nhìn chằm chằm Quan Tử Ngọ cũng cảm thấy rất kinh ngạc, Đinh Vĩnh Tư chạy xuống từ lúc nào thế?
Cậu nhóc Đinh Vĩnh Tư vọt vào đường chạy tựa như một cơn gió, ánh mắt cậu lạnh đi và khom lưng như muốn ôm Quan Tử Ngọ đứng lên.
Trọng tài lập tức đen mặt kêu to:
– Người không liên quan không thể vào sân!
Đinh Vĩnh Tư không để ý đến ông ta mà chỉ cúi đầu hỏi Quan Tử Ngọ một câu gì đó.
Quan Tử Ngọ tái nhợt lắc lắc đầu sau đó đẩy Đinh Vĩnh Tư ra, cậu trầm mặt dịch ra ngoài đường chạy. Khi đó, Quan Tử Ngọ mới cắn răng đứng dậy.
Trọng tài đen mặt nhìn chằm chằm Quan Tử Ngọ trong chốc lát:
– Em còn chạy tiếp được không?
Quan Tử Ngọ gật gật đầu sau đó thất tha thất thểu tiếp tục chạy về phía trước nhưng hiển nhiên, động tác vượt qua những rào cuối cùng của cậu có chút không được lưu loát. Toàn bộ khán giả trên khán đài đều nín thở nhìn cậu tiến về vạch đích.
Vừa đến đích, Quan Tử Ngọ yểu xìu ngồi phịch xuống đất.
Ngay lập tức, toàn bộ khán đài vang lên một trận vỗ tay. Có điều, không chờ đến lúc cậu hưởng thụ đủ cảm giác về đến đích thì Quan Tử Ngọ thấy tối sầm: Đinh Vĩnh Tư đã xuất hiện ở trước mặt cậu.
Tuy gương mặt đã tái nhợt nhưng Quan Tử Ngọ vẫn cười cười với cậu nhóc làm cho Đinh Vĩnh Tư ngây ra một lúc. Sau đó, cậu mím môi rồi khom người xuống bế Quan Tử Ngọ đứng lên.
Nữ sinh xung quanh đều hét ầm lên còn Quan Tử Ngọ lại đờ mặt ra không kịp phản ứng.
Đinh Vĩnh Tư khẽ hừ một tiếng:
– … Ngu ngốc.
Lúc này, Quan Tử Sơn đang đứng trên đài lại càng ngu người hơn nữa. Không phải Đinh Vĩnh Tư vẫn luôn khắc khẩu với Quan Tử Ngọ sao? Vì sao khi em trai anh vừa bị thương thì cậu nhóc kia lại khẩn trương như vậy? Thiếu điều còn gấp hơn người làm anh trai là anh nữa luôn í.
Mà lúc này hai đương sự đã rời khỏi sân thi đấu và trở lại khán đài. Nữ sinh lúc nãy đứng gần Quan Tử Sơn bắt đầu nhỏ giọng nghị luận:
– Lúc nãy, vẻ mặt khi Đinh Vĩnh Tư lao xuống quả thực rất đáng sợ.
– Lúc bị cản lại đòi giấy thông hành, mặt cậu ấy cứ như muốn ăn thịt người luôn í. – A nói.
– Vẻ mặt lúc cậu ấy hỏi mượn giấy thông hành của bọn tui lúc đó thiệt là đáng sợ quá đi! -B nói.
– Nhưng mà… – A nói.
– Thật sự quá đẹp trai luôn ó! – A và B cùng hét chói tai.
Quan Tử Sơn: …
Một lát sau, Quan Tử Sơn liếc nhìn Đinh Nãi Xuyên đang đứng bên cạnh một cái rồi cười như không cười hỏi anh:
– Gene nhà họ Đinh các anh đều có chút tsundere phải không?
====================
Lời beta-er: Đổi xưng hô của Đinh Nãi Xuyên thành “anh” luôn nhé vì hai người đã xác lập quan hệ rồi. Tui cũng sẽ chỉnh lại ở mấy chương trước:3 Ờ mà giờ bắt đầu lấp hố này, ngâm lâu quá rồi huhu
Danh sách chương