Biên tập: Mộ Vũ
Cho dù cách cả màn hình máy tính, Quan Tử Sơn dường như vẫn có thể cảm giác được hơi thở của Đinh Nãi Xuyên phả vào bên tai anh, khiến anh run rẩy… Anh không nhịn được nóng mặt, cả người trên dưới ngứa râm ran, giống như có một cọng lông chim cọ đi cọ lại ở nơi trái tim anh.
“Cút đi, những lời này phải do tôi nói.” Quan Tử Sơn khàn giọng nói, “Ngồi lên trên, tự mình động!”
Những lời này cũng là lời kịch của “Tổng giám đốc bá đạo và chàng mù mát xa”, chẳng qua so với tổng giám đốc ngang ngược có ý xấu trêu đùa chàng mù mà nói, giọng điệu lúc này của Quan Tử Sơn càng giống một biệt nữu thụ đang lạt mềm buộc chặt hơn.
Sau khi thốt ra câu kia, Quan Tử Sơn cũng không nhịn được tự buồn bực, giọng điệu của anh sao lại yếu ớt như thế? So khí thế đã thua một khoảng lớn, quả thật giống như một ngạo kiều biệt nữu thụ.
Cho dù anh là một 0 thuần, cũng có một mảnh công tâm mà!
Quả nhiên, Đinh Nãi Xuyên ở đầu bên kia sau khi nghe được giọng điệu giống như làm nũng của của Quan Tử Sơn, lập tức không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Quan Tử Sơn lấy lại tinh thần, đối với khí thế bất ngờ yếu ớt của mình có hơi buồn bực, vội vàng dừng đề tài này lại.
Hai người phối vài lời kịch trên YY xong, anh liền log out đi ngủ.
Cũng không biết có phải ngày suy nghĩ nhiều, đêm nằm mơ hay không, lúc đêm xuống Quan Tử Sơn liền mơ một giấc mơ.
Trong mơ hình như anh biến thành tổng giám đốc bá đạo công trong câu chuyện nọ, mặc cả bộ tây trang trên dưới cao quý, toàn thân tản ra khí chất mạnh mẽ hơn người.
Sau đó anh gặp cậu chàng mát xa Đinh Nãi Xuyên đeo một cặp kính đen, giống như được mô tả trong kịch bản, Quan Tử Sơn bị tay của cậu vừa xoa vừa ấn, nhất thời bụng dưới nóng lên, sau đó liền có phản ứng.
Nhưng mà nội dung vở kịch rất nhanh đã rời khỏi kịch bản.
Ngay sau đó Đinh Nãi Xuyên liền khép hai chân lại, đặt mông xuống ngồi trên giường mát xa, ngoắc ngón tay với anh: “Ngồi lên trên, tự mình động.”
Trong mơ Quan Tử Sơn nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Đinh Nãi Xuyên, lập tức hai mắt phát sáng, tinh thần hoảng hốt.
Ngày hôm sau sáng sớm khi thức dậy, Quan Tử Sơn lạnh mặt đi vào phòng tắm, sau đó bắt đầu giặt quần lót.
Vừa giặt, anh không nhịn được ngây người nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, thật sự vừa kiều diễm vừa sắc tình, cực kỳ hoang dã…
Im lặng mắng chửi một trận trong lòng xong, anh thay một cái quần lót sạch khác, xuống lầu mở cửa tiệm.
Bởi vì việc buôn bán trong tiệm ngày càng phát đạt, cả anh và Tiểu Kiều đã hoàn toàn bận rộn đến mức chân không chạm đất, cho nên sau khi suy nghĩ vài ngày anh đã quyết định tuyển thêm nhân viên, nhưng anh không nghĩ đến, anh vừa mới dán thông báo tuyển người ở bên ngoài, rất nhanh đã có người tới phỏng vấn.
Hơn nữa còn là người quen.
Lúc đầu khi nhìn thấy Đinh Vĩnh Tư cười tủm tỉm chỉ vào thông báo bên ngoài ý bảo cậu muốn tới đến để phỏng vấn, thật ra trong lòng anh vốn muốn từ chối, anh không phải chán ghét gì cậu ta, chỉ là đối mặt với thiếu niên này anh không sinh ra cái gọi là hảo cảm mà thôi.
Khi biết Tuyết Ủng Quan Sơn chính là Đinh Vĩnh Tư xong, gần đây mỗi lần biểu tượng hình chim cánh cụt của cậu ta khẽ rung với anh, thái độ của anh đều là nhàn nhạt, đương nhiên trước đây anh cũng không quá mức nhiệt tình, chỉ là sau khi biết thân phận của Tuyết Ủng Quan Sơn, thái độ của anh đối với cậu ta lại lùi trở về lúc quen biết nhưng không thân mà thôi.
Quan Tử Sơn cảm thấy sự thay đổi thái độ của mình hẳn là không rõ ràng lắm, nhưng có lẽ Đinh Vĩnh Tư đã nhận ra gì đó.
Bình tĩnh xem xét, nếu Đinh Vĩnh Tư không có quan hệ máu mủ lúng túng này với Quan Tử Sơn, có lẽ anh vẫn rất sẵn sàng làm bạn với cậu ta, nhưng mà sau khi biết Đinh Vĩnh Tư chính là đứa trẻ được mẹ anh và một người đàn ông khác sinh ra, cảm giác của anh với cậu ta thoáng cái trở nên rất phức tạp.
Quan Tử Sơn thời niên thiếu bởi vì mẹ ruột của mình bỏ đi làm vợ kế liền chia tay mối tình đầu, nếu để lúc đó anh biết mình còn một người em trai nữa, đứa trẻ ấy không chỉ có được toàn bộ tình yêu của mẹ mà anh chưa bao giờ cảm nhận được, còn được cả hai bên cha và mẹ cùng nhau che chở trưởng thành khỏe mạnh, anh sẽ hâm mộ và ghen tỵ như thế nào với nó đây? Bây giờ Quan Tử Sơn không biết, bởi vì anh đã không còn là thiếu niên, cũng không cố chấp như ngày trước nữa. Nhưng cho dù đã buông bỏ chấp niệm trước kia, anh vẫn không có cách nào sinh ra hảo cảm đối với người em trai độc chiếm tình yêu thương của mẹ mà anh từng khao khát này. Huống hồ mặc dù bọn họ có một nửa huyết thống, lại chưa bao giờ lớn lên cùng nhau, quan hệ hai người cực kỳ không quen và xa cách, loại cảm giác này có lẽ giống như một mình bạn sống hơn hai mười năm, đột nhiên được thông báo cho biết thật ra bạn có một đứa em trai mất tích nhiều năm vậy, cũng không có nhiều vui mừng lắm, phần nhiều là bất ngờ và ngỡ ngàng.
Đinh Vĩnh Tư đối với Quan Tử Sơn mà nói chính là một bất ngờ, sau khi biết mẹ kế của Đinh Nãi Xuyên là mẹ ruột của mình, anh ngay tức khắc kịp nhận ra anh có một thằng em trai cùng mẹ khác cha, bởi vì Đinh Nãi Xuyên đã từng oán hận em trai mình với anh. Quan Tử Sơn không biết người em trai kia sẽ là loại người nào, nhưng anh biết nó có được tình yêu thương của mẹ, và nó cũng được sinh ra trong tình yêu và sự mong đợi của bố mẹ.
Ngược lại, thật ra anh cũng không biết mình có phải sinh ra trong sự mong đợi của bố mẹ hay không, có lẽ bố anh từng mong đợi nhưng mẹ anh thì chưa chắc, bởi vì bố anh nói hai người bọn họ kết hôn không phải bởi vì tình yêu, hôn nhân không có tình yêu thì sao có được kết tinh của tình yêu chứ? Có lẽ chính là bởi vì anh sinh ra chưa từng được mong chờ, cho nên người phụ nữ kia mới bỏ đi quyết tuyệt dứt khoát như thế.
Quan Tử Sơn đã sớm biết bản thân có một đứa em trai, nhưng mà anh tưởng rằng đứa em kia sẽ không xuất hiện, vạn lần không nghĩ đến đứa em đó lại tự tìm tới anh. Sau khi biết thân phận của Đinh Vĩnh Tư, rất nhanh Quan Tử Sơn suy nghĩ cẩn thận lại, vì sao mỗi ngày cậu ta đều tìm anh tán gẫu, vì sao lại dính lấy anh như vậy, thậm chí khiến anh sinh ra ảo giác đối phương yêu thầm mình… Vì sao Đinh Vĩnh Tư nhìn qua thì có vẻ chán ghét Quan Tử Ngọ như vậy.
Chẳng lẽ nói lên tất cả đều là do Đinh Vĩnh Tư biết quan hệ một nửa huyết thống giữa bọn họ, bởi vì cậu ta muốn tìm cảm giác anh trai trên người anh, tìm cảm giác được anh trai chiều chuộng sao?
Anh cảm thấy Đinh Vĩnh Tư thật sự tham lam, không chỉ có được tất cả những gì anh từng khao khác, có được tình yêu thương của mẹ và sự mong đợi của bố mẹ anh chưa từng có, bây giờ còn muốn mong muốn sự yêu thương từ anh trai cùng mẹ khác cha là anh…. Nhưng trên thế giới này nào có chuyện tốt như vậy?
Cho nên lúc Đinh Vĩnh Tư chỉ vào bản thông báo tuyển người bên ngoài với Quan Tử Sơn nói cậu ta muốn đến phỏng vấn, anh mỉm cười uyển chuyển từ chối: “Em vẫn còn là học sinh trung học, bây giờ nên lấy việc học làm chính.”
Đinh Vĩnh Tư hơi nhíu mày, sau đó không thèm để ý nói: “Thành tích của em cũng không tệ lắm, không sao đâu.”
Quan Tử Sơn cười nói tiếp: “Sang năm thứ ba em sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, thời học sinh cần phải lấy việc học làm chính, sau khi thi đỗ một trường đại học rồi quay ra tìm một công việc tích lũy kinh nghiệm cũng không muộn.”
Đinh Vĩnh Tư nhìn dáng vẻ dầu muối không vào của Quan Tử Sơn, lập tức hơi thất vọng, nhưng cậu ta rất nhanh điều chỉnh lại cho tốt, ánh mắt sáng trong suốt nhìn anh: “Em vốn muốn đến giúp anh đỡ bận, nhưng nếu anh đã nói như thế… quên đi, em biết anh vì muốn tốt cho em, em sẽ cố gắng thi một trường đại học thật tốt.”
Quan Tử Sơn: “…..”
Nhóc con à, có phải em đã hiểu lầm cái gì rồi không…
Đinh Vĩnh Tư nói xong sắc mắt cũng hơi ửng đỏ: “Anh, anh tốt nghiệp từ đại học D nhỉ, em cũng sẽ cố gắng thi đỗ đại học D.”
Quan Tử Sơn: “…..”
Thằng nhóc em thật sự hiểu lầm!
Chỉ là Quan Tử Sơn cuối cùng cũng không phải người tâm địa cực kỳ cứng rắn, nhìn ánh mắt trong suốt của cậu ta, dưới đáy lòng anh hít một hơi, cuối cùng chỉ cười nói: “…Cố lên.”
Đinh Vĩnh Tư ngay tức thì lộ ra vẻ mặt thỏa mãn nhẹ nhàng đi vào tiệm chọn một cái bánh ngọt, tìm một chỗ thoáng đãng ngồi xuống từ từ ăn, tướng mạo đẹp trai trẻ trung của cậu ta lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý của phái nữ trong tiệm, lấy cậu làm trung tâm tạo thành một vong tròn bàn luận ríu rít.
Quan Tử Sơn cười lắc đầu, tuổi trẻ ấy mà…
Một lúc sau, lại có người đến phỏng vấn.
Vẫn như cũ, lại là người quen.
Hiển nhiên Quan Tử Ngọ vừa mới tan học vai đeo cặp sách chạy thẳng một mạch vào tiệm, bởi vì chạy một mạch, mặt của cậu nhóc đỏ bừng, sau khi nhìn thấy Quan Tử Sơn, cậu thật cẩn thận hỏi: “Anh hai, em nhìn thấy thông báo dán bên ngoài tiệm của anh, anh đang tuyển nhân viên sao?”
Quan Tử Sơn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nhóc, rất muốn vươn tay xoa nắn, chỉ là xét đến Quan Tử Ngọ cũng là một học sinh trung học, anh liền không làm động tác trêu chọc trẻ con này ra, gật đầu: “Ừ, gần đây trong tiệm khá bận.”
Quan Tử Ngọ dừng một chốc, lại rất cẩn thận chỉ vào mình hỏi: “Anh hai, em có thể chứ?”
Quan Tử Sơn hơi chững lại, còn chưa đáp lời, Đinh Vĩnh Tư không biết đến gần từ lúc nào cũng đã hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là không được.”
Quan Tử Ngọ quay đầu lại đã nhìn thấy đối thủ một mất một còn là Đinh Vĩnh Tư, lập tức không phục: “Vì sao không được?”
Đinh Vĩnh Tư nhướng mày quét mắt nhìn nhóc một lượt, vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu lùn, nhỏ như vậy, yếu ớt chít chít, cậu nói xem cậu có thể giúp đỡ được gì?”
Mặt Quan Tử Ngọ nhanh chóng đỏ lên: “Cậu mới lùn! Cậu mới thấp bé! Cậu mới yếu ớt chít chít!” Thân hình của cậu nhóc tuy gầy, nhưng chiều cao so với bạn cùng trang lứa cũng không xem như lùn, chỉ có điều Đinh Vĩnh Tư cao hơn nhóc hẳn nửa cái đầu.
“Anh hai” Quan Tử Ngọ quay đầu không thèm để ý đến Đinh Vĩnh Tư, hai mắt cậu tròn xoe nhìn anh trai: “..Thật sự em không được sao?”
Quan Tử Sơn nghiêm túc nói: “Bây giờ em đang bận đi học, không có thời gian đến làm thêm, ngoan, đi học đều đặn, nếu muốn tới làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt, lúc nghỉ hè lại đến đây.”
Quan Tử Ngọ hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đinh Vĩnh Tư ở bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt “Nhìn đi! Nhìn đi! Tôi đã nói rồi còn gì!”, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Quan Tử Sơn cười khẽ, đưa tay sờ sờ cái đầu ngốc của em trai: “Em muốn ăn bánh ngọt gì, anh mời em.” Hưm, mềm mềm, cảm giác không tồi.
Hai mắt Quan Tử Ngọ lập tức trở nên sáng rực.
Đinh Vĩnh Tư ở bên nhìn dáng vẻ Quan Tử Sơn xoa đầu Quan Tử Ngọ mỉm cười thì có chút mất hứng.
Cho dù cách cả màn hình máy tính, Quan Tử Sơn dường như vẫn có thể cảm giác được hơi thở của Đinh Nãi Xuyên phả vào bên tai anh, khiến anh run rẩy… Anh không nhịn được nóng mặt, cả người trên dưới ngứa râm ran, giống như có một cọng lông chim cọ đi cọ lại ở nơi trái tim anh.
“Cút đi, những lời này phải do tôi nói.” Quan Tử Sơn khàn giọng nói, “Ngồi lên trên, tự mình động!”
Những lời này cũng là lời kịch của “Tổng giám đốc bá đạo và chàng mù mát xa”, chẳng qua so với tổng giám đốc ngang ngược có ý xấu trêu đùa chàng mù mà nói, giọng điệu lúc này của Quan Tử Sơn càng giống một biệt nữu thụ đang lạt mềm buộc chặt hơn.
Sau khi thốt ra câu kia, Quan Tử Sơn cũng không nhịn được tự buồn bực, giọng điệu của anh sao lại yếu ớt như thế? So khí thế đã thua một khoảng lớn, quả thật giống như một ngạo kiều biệt nữu thụ.
Cho dù anh là một 0 thuần, cũng có một mảnh công tâm mà!
Quả nhiên, Đinh Nãi Xuyên ở đầu bên kia sau khi nghe được giọng điệu giống như làm nũng của của Quan Tử Sơn, lập tức không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Quan Tử Sơn lấy lại tinh thần, đối với khí thế bất ngờ yếu ớt của mình có hơi buồn bực, vội vàng dừng đề tài này lại.
Hai người phối vài lời kịch trên YY xong, anh liền log out đi ngủ.
Cũng không biết có phải ngày suy nghĩ nhiều, đêm nằm mơ hay không, lúc đêm xuống Quan Tử Sơn liền mơ một giấc mơ.
Trong mơ hình như anh biến thành tổng giám đốc bá đạo công trong câu chuyện nọ, mặc cả bộ tây trang trên dưới cao quý, toàn thân tản ra khí chất mạnh mẽ hơn người.
Sau đó anh gặp cậu chàng mát xa Đinh Nãi Xuyên đeo một cặp kính đen, giống như được mô tả trong kịch bản, Quan Tử Sơn bị tay của cậu vừa xoa vừa ấn, nhất thời bụng dưới nóng lên, sau đó liền có phản ứng.
Nhưng mà nội dung vở kịch rất nhanh đã rời khỏi kịch bản.
Ngay sau đó Đinh Nãi Xuyên liền khép hai chân lại, đặt mông xuống ngồi trên giường mát xa, ngoắc ngón tay với anh: “Ngồi lên trên, tự mình động.”
Trong mơ Quan Tử Sơn nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Đinh Nãi Xuyên, lập tức hai mắt phát sáng, tinh thần hoảng hốt.
Ngày hôm sau sáng sớm khi thức dậy, Quan Tử Sơn lạnh mặt đi vào phòng tắm, sau đó bắt đầu giặt quần lót.
Vừa giặt, anh không nhịn được ngây người nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, thật sự vừa kiều diễm vừa sắc tình, cực kỳ hoang dã…
Im lặng mắng chửi một trận trong lòng xong, anh thay một cái quần lót sạch khác, xuống lầu mở cửa tiệm.
Bởi vì việc buôn bán trong tiệm ngày càng phát đạt, cả anh và Tiểu Kiều đã hoàn toàn bận rộn đến mức chân không chạm đất, cho nên sau khi suy nghĩ vài ngày anh đã quyết định tuyển thêm nhân viên, nhưng anh không nghĩ đến, anh vừa mới dán thông báo tuyển người ở bên ngoài, rất nhanh đã có người tới phỏng vấn.
Hơn nữa còn là người quen.
Lúc đầu khi nhìn thấy Đinh Vĩnh Tư cười tủm tỉm chỉ vào thông báo bên ngoài ý bảo cậu muốn tới đến để phỏng vấn, thật ra trong lòng anh vốn muốn từ chối, anh không phải chán ghét gì cậu ta, chỉ là đối mặt với thiếu niên này anh không sinh ra cái gọi là hảo cảm mà thôi.
Khi biết Tuyết Ủng Quan Sơn chính là Đinh Vĩnh Tư xong, gần đây mỗi lần biểu tượng hình chim cánh cụt của cậu ta khẽ rung với anh, thái độ của anh đều là nhàn nhạt, đương nhiên trước đây anh cũng không quá mức nhiệt tình, chỉ là sau khi biết thân phận của Tuyết Ủng Quan Sơn, thái độ của anh đối với cậu ta lại lùi trở về lúc quen biết nhưng không thân mà thôi.
Quan Tử Sơn cảm thấy sự thay đổi thái độ của mình hẳn là không rõ ràng lắm, nhưng có lẽ Đinh Vĩnh Tư đã nhận ra gì đó.
Bình tĩnh xem xét, nếu Đinh Vĩnh Tư không có quan hệ máu mủ lúng túng này với Quan Tử Sơn, có lẽ anh vẫn rất sẵn sàng làm bạn với cậu ta, nhưng mà sau khi biết Đinh Vĩnh Tư chính là đứa trẻ được mẹ anh và một người đàn ông khác sinh ra, cảm giác của anh với cậu ta thoáng cái trở nên rất phức tạp.
Quan Tử Sơn thời niên thiếu bởi vì mẹ ruột của mình bỏ đi làm vợ kế liền chia tay mối tình đầu, nếu để lúc đó anh biết mình còn một người em trai nữa, đứa trẻ ấy không chỉ có được toàn bộ tình yêu của mẹ mà anh chưa bao giờ cảm nhận được, còn được cả hai bên cha và mẹ cùng nhau che chở trưởng thành khỏe mạnh, anh sẽ hâm mộ và ghen tỵ như thế nào với nó đây? Bây giờ Quan Tử Sơn không biết, bởi vì anh đã không còn là thiếu niên, cũng không cố chấp như ngày trước nữa. Nhưng cho dù đã buông bỏ chấp niệm trước kia, anh vẫn không có cách nào sinh ra hảo cảm đối với người em trai độc chiếm tình yêu thương của mẹ mà anh từng khao khát này. Huống hồ mặc dù bọn họ có một nửa huyết thống, lại chưa bao giờ lớn lên cùng nhau, quan hệ hai người cực kỳ không quen và xa cách, loại cảm giác này có lẽ giống như một mình bạn sống hơn hai mười năm, đột nhiên được thông báo cho biết thật ra bạn có một đứa em trai mất tích nhiều năm vậy, cũng không có nhiều vui mừng lắm, phần nhiều là bất ngờ và ngỡ ngàng.
Đinh Vĩnh Tư đối với Quan Tử Sơn mà nói chính là một bất ngờ, sau khi biết mẹ kế của Đinh Nãi Xuyên là mẹ ruột của mình, anh ngay tức khắc kịp nhận ra anh có một thằng em trai cùng mẹ khác cha, bởi vì Đinh Nãi Xuyên đã từng oán hận em trai mình với anh. Quan Tử Sơn không biết người em trai kia sẽ là loại người nào, nhưng anh biết nó có được tình yêu thương của mẹ, và nó cũng được sinh ra trong tình yêu và sự mong đợi của bố mẹ.
Ngược lại, thật ra anh cũng không biết mình có phải sinh ra trong sự mong đợi của bố mẹ hay không, có lẽ bố anh từng mong đợi nhưng mẹ anh thì chưa chắc, bởi vì bố anh nói hai người bọn họ kết hôn không phải bởi vì tình yêu, hôn nhân không có tình yêu thì sao có được kết tinh của tình yêu chứ? Có lẽ chính là bởi vì anh sinh ra chưa từng được mong chờ, cho nên người phụ nữ kia mới bỏ đi quyết tuyệt dứt khoát như thế.
Quan Tử Sơn đã sớm biết bản thân có một đứa em trai, nhưng mà anh tưởng rằng đứa em kia sẽ không xuất hiện, vạn lần không nghĩ đến đứa em đó lại tự tìm tới anh. Sau khi biết thân phận của Đinh Vĩnh Tư, rất nhanh Quan Tử Sơn suy nghĩ cẩn thận lại, vì sao mỗi ngày cậu ta đều tìm anh tán gẫu, vì sao lại dính lấy anh như vậy, thậm chí khiến anh sinh ra ảo giác đối phương yêu thầm mình… Vì sao Đinh Vĩnh Tư nhìn qua thì có vẻ chán ghét Quan Tử Ngọ như vậy.
Chẳng lẽ nói lên tất cả đều là do Đinh Vĩnh Tư biết quan hệ một nửa huyết thống giữa bọn họ, bởi vì cậu ta muốn tìm cảm giác anh trai trên người anh, tìm cảm giác được anh trai chiều chuộng sao?
Anh cảm thấy Đinh Vĩnh Tư thật sự tham lam, không chỉ có được tất cả những gì anh từng khao khác, có được tình yêu thương của mẹ và sự mong đợi của bố mẹ anh chưa từng có, bây giờ còn muốn mong muốn sự yêu thương từ anh trai cùng mẹ khác cha là anh…. Nhưng trên thế giới này nào có chuyện tốt như vậy?
Cho nên lúc Đinh Vĩnh Tư chỉ vào bản thông báo tuyển người bên ngoài với Quan Tử Sơn nói cậu ta muốn đến phỏng vấn, anh mỉm cười uyển chuyển từ chối: “Em vẫn còn là học sinh trung học, bây giờ nên lấy việc học làm chính.”
Đinh Vĩnh Tư hơi nhíu mày, sau đó không thèm để ý nói: “Thành tích của em cũng không tệ lắm, không sao đâu.”
Quan Tử Sơn cười nói tiếp: “Sang năm thứ ba em sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, thời học sinh cần phải lấy việc học làm chính, sau khi thi đỗ một trường đại học rồi quay ra tìm một công việc tích lũy kinh nghiệm cũng không muộn.”
Đinh Vĩnh Tư nhìn dáng vẻ dầu muối không vào của Quan Tử Sơn, lập tức hơi thất vọng, nhưng cậu ta rất nhanh điều chỉnh lại cho tốt, ánh mắt sáng trong suốt nhìn anh: “Em vốn muốn đến giúp anh đỡ bận, nhưng nếu anh đã nói như thế… quên đi, em biết anh vì muốn tốt cho em, em sẽ cố gắng thi một trường đại học thật tốt.”
Quan Tử Sơn: “…..”
Nhóc con à, có phải em đã hiểu lầm cái gì rồi không…
Đinh Vĩnh Tư nói xong sắc mắt cũng hơi ửng đỏ: “Anh, anh tốt nghiệp từ đại học D nhỉ, em cũng sẽ cố gắng thi đỗ đại học D.”
Quan Tử Sơn: “…..”
Thằng nhóc em thật sự hiểu lầm!
Chỉ là Quan Tử Sơn cuối cùng cũng không phải người tâm địa cực kỳ cứng rắn, nhìn ánh mắt trong suốt của cậu ta, dưới đáy lòng anh hít một hơi, cuối cùng chỉ cười nói: “…Cố lên.”
Đinh Vĩnh Tư ngay tức thì lộ ra vẻ mặt thỏa mãn nhẹ nhàng đi vào tiệm chọn một cái bánh ngọt, tìm một chỗ thoáng đãng ngồi xuống từ từ ăn, tướng mạo đẹp trai trẻ trung của cậu ta lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý của phái nữ trong tiệm, lấy cậu làm trung tâm tạo thành một vong tròn bàn luận ríu rít.
Quan Tử Sơn cười lắc đầu, tuổi trẻ ấy mà…
Một lúc sau, lại có người đến phỏng vấn.
Vẫn như cũ, lại là người quen.
Hiển nhiên Quan Tử Ngọ vừa mới tan học vai đeo cặp sách chạy thẳng một mạch vào tiệm, bởi vì chạy một mạch, mặt của cậu nhóc đỏ bừng, sau khi nhìn thấy Quan Tử Sơn, cậu thật cẩn thận hỏi: “Anh hai, em nhìn thấy thông báo dán bên ngoài tiệm của anh, anh đang tuyển nhân viên sao?”
Quan Tử Sơn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nhóc, rất muốn vươn tay xoa nắn, chỉ là xét đến Quan Tử Ngọ cũng là một học sinh trung học, anh liền không làm động tác trêu chọc trẻ con này ra, gật đầu: “Ừ, gần đây trong tiệm khá bận.”
Quan Tử Ngọ dừng một chốc, lại rất cẩn thận chỉ vào mình hỏi: “Anh hai, em có thể chứ?”
Quan Tử Sơn hơi chững lại, còn chưa đáp lời, Đinh Vĩnh Tư không biết đến gần từ lúc nào cũng đã hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là không được.”
Quan Tử Ngọ quay đầu lại đã nhìn thấy đối thủ một mất một còn là Đinh Vĩnh Tư, lập tức không phục: “Vì sao không được?”
Đinh Vĩnh Tư nhướng mày quét mắt nhìn nhóc một lượt, vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu lùn, nhỏ như vậy, yếu ớt chít chít, cậu nói xem cậu có thể giúp đỡ được gì?”
Mặt Quan Tử Ngọ nhanh chóng đỏ lên: “Cậu mới lùn! Cậu mới thấp bé! Cậu mới yếu ớt chít chít!” Thân hình của cậu nhóc tuy gầy, nhưng chiều cao so với bạn cùng trang lứa cũng không xem như lùn, chỉ có điều Đinh Vĩnh Tư cao hơn nhóc hẳn nửa cái đầu.
“Anh hai” Quan Tử Ngọ quay đầu không thèm để ý đến Đinh Vĩnh Tư, hai mắt cậu tròn xoe nhìn anh trai: “..Thật sự em không được sao?”
Quan Tử Sơn nghiêm túc nói: “Bây giờ em đang bận đi học, không có thời gian đến làm thêm, ngoan, đi học đều đặn, nếu muốn tới làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt, lúc nghỉ hè lại đến đây.”
Quan Tử Ngọ hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đinh Vĩnh Tư ở bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt “Nhìn đi! Nhìn đi! Tôi đã nói rồi còn gì!”, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Quan Tử Sơn cười khẽ, đưa tay sờ sờ cái đầu ngốc của em trai: “Em muốn ăn bánh ngọt gì, anh mời em.” Hưm, mềm mềm, cảm giác không tồi.
Hai mắt Quan Tử Ngọ lập tức trở nên sáng rực.
Đinh Vĩnh Tư ở bên nhìn dáng vẻ Quan Tử Sơn xoa đầu Quan Tử Ngọ mỉm cười thì có chút mất hứng.
Danh sách chương