Biên tập: Mộ Vũ

Quan Tử Sơn yên lặng nhìn thứ kì quái trong tay, chìm vào im lặng.

Anh im lặng một giây…

Hai giây…

Ba giây….

Cuối cùng, anh khó khăn mở lời: “Này, đây là gì?”

Vành tai của Đinh Nãi Xuyên ửng hồng một mảnh đáng ngờ, cậu trầm mặc khoảng một phút, mới mím môi nói: “…Sextoy.”

… Không cần cậu nói tôi cũng biết!

Quan Tử Sơn cố kìm xúc động muốn chửi thề ở trong lòng, khóe miệng co rút, dùng một ngón tay chỉ vào ảnh chụp trên thứ kia nói: “Tôi biết đây là sextoy, nhưng cậu có thể giải thích tấm ảnh trên này là chuyện gì vậy?”

Câu này khiến không chỉ sau tai Đinh Nãi Xuyên đỏ rực, mà cả hai gò má cũng dần ửng đỏ, ánh mắt của cậu hơi mơ màng, sau đó không có dấu hiệu trước đã bùng nổ, tay cậu mạnh mẽ giật lại thứ trong tay Quan Tử Sơn: “…Tôi thích in ảnh của ai thì in ảnh người đó, đây là quyền tự do của tôi, chuyện này không liên quan đến cậu.”

Quan Tử Sơn: “…..”

Đinh Nãi Xuyên thích in hình của ai trên sextoy quả thật là tự do của cậu, nhưng in ảnh anh thì sao có thể không liên quan đến anh cơ chứ! Đây là xâm phạm vào bản quyền chân dung rồi!

… Không đúng, đây không phải trọng tâm.

Trọng tâm là Đinh Nãi Xuyên thế mà lại in ảnh của anh lên sextoy?!

Chẳng nhẽ nói lên mỗi lần cậu đâm vào cái ống sextoy này, đều nhìn ảnh của anh ư? Quan Tử Sơn lập tức cảm thấy cả người không xong, phải biết tuy anh bắt đầu hẹn hò với Đinh Nãi Xuyên từ hồi trung học, cũng hẹn hò không phải một thời gian ngắn, nhưng hai người lại không giống với những cặp đôi trẻ yêu đương chưa đến vài ngày đã lăn lên giường khác. Lúc ấy cả hai vô cùng thuần khiết, đừng nói là lên giường, ngay cả hôn môi cũng đơn giản chỉ là chạm nhẹ vào miệng mà thôi.

Tuy rằng rất nhiều người nói đàn ông chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Thú tính cao hơn lý tính, tình cảm giữa hai người đàn ông trong giới này đều được duy trì nhờ vào quan hệ thể xác, nhưng lúc hai người họ cùng chỗ lại trong sáng đến khó tin. Cả hai đều là thiếu niên ngây ngô, ở bên nhau lại càng ngây thơ thuần khiết, sao có thể làm ra một số chuyện khác người chứ?

Có điều tuy trong lòng anh khá ngây thơ bảo thủ thì anh cũng có xúc động sinh lý, chỉ là anh có bệnh sạch sẽ ở mức nào đó trong tình cảm. Sau khi hiểu rõ rằng hầu hết quan hệ nam nam đều rất hỗn loạn, anh liền ôm thái độ thà ít mà tốt còn hơn, thế là độc thân đến bây giờ… Huống hồ trong lòng anh còn cất chưa bóng hình Đinh Nãi Xuyên.

Cho nên sau khi chia tay với cậu, anh giải quyết vấn đề sinh lí gần như chỉ dựa vào tay, tuy rằng trước khi chia tay với cậu cũng là dùng cách này. Thỉnh thoảng gặp mộng xuân cũng trút ra cái gì đó trong mộng, đối tượng trong đó cơ bản mặt mũi mơ hồ, đôi khi có thể là diễn viên trong GV nào đó, người mẫu nam trong tạp chí nào đó, đương nhiên hầu hết lúc đó đều là nụ cười rực rỡ có má lúm đồng tiền của Đinh Nãi Xuyên thời trung học.

Bảo thủ như Quan Tử Sơn, lúc phát hiện ra Đinh Nãi Xuyên lại in ảnh của mình trên sextoy, trong lòng bị đả kích cực kỳ mãnh liệt.

Nhìn anh vì quá khiếp sợ mà vẻ mặt hơi hoảng hốt, Đinh Nãi Xuyên đỏ mặt lạnh giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều! Tôi vừa mới muốn vứt đi… Chưa kịp vứt mà thôi.”

Quan Tử Sơn phục hồi tinh thần, sắc mặt rối rắm liếc nhìn cậu một cái, lừa quỷ à! Anh vừa nhìn thấy rất rõ! Trong thứ kia còn có chất lỏng khả nghi nào đó! Rõ ràng mới dùng không bao lâu! Chẳng lẽ Đinh Nãi Xuyên dùng thứ đồ chơi này xong đều không biết rửa sạch sao!

“Yên tâm đi, tôi lập tức sẽ ném đi.” Nói xong, Đinh Nãi Xuyên mặt lạnh tiện tay ném cái đó xuống dưới bàn.

Quan Tử Sơn: “…..”

Anh hơi trầm mặc, đột nhiên nói: “Này, thật ra… cậu không cần phải vứt nó.”

Đinh Nãi Xuyên giật mình, sau đó ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Quan Tử Sơn.

Anh bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên, không biết có phải là hậu quả sau khi dính mưa hay không, ánh mắt mơ màng: “Ý của tôi là, cậu có thể giữ nó lại…”

Đinh Nãi Xuyên im lặng rất lâu, mới hừ một tiếng: “Có ý gì? Cậu cảm thấy tôi rất đáng thương, cho nên muốn bố thí cho tôi ư?” Cậu lộ ra vẻ mặt cam chịu. Ai bị người mình yêu từ chối tàn nhẫn, sau đó lại bị người đó phát hiện mình thật ra vẫn chưa hết hy vọng mà không cảm thấy mất tự nhiên cơ chứ?

Quan Tử Sơn liếc nhìn cậu một cái, bỗng nhiên hạ quyết tâm, mạnh dạn bước về phía trước muốn hôn lên môi cậu. Anh biết mình đã từng làm rất nhiều chuyện sai lầm trong thời thiếu niên ngông cuồng, anh không biết phải làm gì để mở miệng nói ra suy nghĩ thật sự và ý muốn giữ Đinh Nãi Xuyên lại, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt.

Anh muốn hôn Đinh Nãi Xuyên, anh muốn nói cho cậu biết, thật ra anh vẫn còn thích cậu như trước, cho dù hai người đã chia tay bốn năm, nhưng cậu vẫn luôn là mối tình đầu của anh…

Nhưng ngay sau đó, đầu Quan Tử Sơn đột nhiên nâng lên hung hăng đập vào cái cằm duyên dáng của Đinh Nãi Xuyên, cùng với tiếng “cốp” vang dội, cả người anh đều ngây ra.

Đinh Nãi Xuyên ôm cái cằm bị đau của mình ngồi xổm trên đất, đau đến nỗi không nói được gì.

Quan Tử Sơn: “…..”

Anh nghe rõ tiếng “cốp” kia, lập tức sợ hết hồn, vội vàng ngồi xổm xuống vươn tay nắm lấy tay cậu đang ôm cằm: “Sao vậy? Có bị trật khớp hay không? Để tôi nhìn…” Anh sẽ không làm gãy xương cằm của Đinh Nãi Xuyên đấy chứ?

Quan Tử Sơn dỗ dành hơn nửa ngày, Đinh Nãi Xuyên cuối cùng mới thả tay đang ôm cằm xuống, yếu ớt ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt đỏ lên ầng ậng nước mắt đảo quanh mắt, mà chỗ cằm của cậu đỏ lên một mảng, xem ra chất lượng đầu của anh thật sự rất cứng.

Nhìn dáng vẻ bé nhỏ đầy oan ức của Đinh Nãi Xuyên, Quan Tử Sơn dở khóc dở cười, anh dịu dàng dỗ: “Không sao, tôi giúp cậu thổi thổi, thổi một chút đau đớn sẽ bay hết.”

Đinh Nãi Xuyên: “…..”

Quan Tử Sơn giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt lập tức cứng ngắc của cậu, tới gần, nhẹ nhàng thổi thổi chỗ cằm của cậu.

Thật ra cằm của Đinh Nãi Xuyên cũng không có vấn đề gì, chỉ là đỏ lên mà thôi, đầu của Quan Tử Sơn dù sao cũng không phải làm từ sắt, rất nhanh đau đớn của cậu cũng giảm đi.

Nhìn khuôn mặt của Quan Tử Sơn gần trong gang tấc, cậu rũ mi xuống, ánh mắt sâu thẳm.

Quan Tử Sơn khẽ thổi hai cái cho Đinh Nãi Xuyên, nhìn vẻ mặt của cậu hình như không đau nữa, anh hơi sửng sốt, khoảnh khắc này khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy ngón tay, mặt với mặt cực kỳ gần, gần đến nỗi thậm chí anh còn nhìn rõ từng sợi lông nhỏ mềm mại trên mặt cậu.

Đinh Nãi Xuyên tựa hồ hơi khẩn trương, môi cậu khẽ mím lại.

Quan Tử Sơn nhìn cái cằm còn hơi đỏ của cậu, đột nhiên đưa mặt tới gần, dán môi mình lên.

Lúc anh dán môi lên chỗ cằm của cậu, môi của cậu đột ngột kéo căng thành một đường, cả người sửng sốt ngây ra, ánh mắt lập tức mở thật lớn.

Quan Tử Sơn như không nhận ra, dùng môi dán lên cằm cậu xong, lại duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm: “Nghe nói nước bọt là một loại thuốc vạn nặng, cái gì cũng chữa được… Đây chính là bảo bối gia truyền của tôi, cậu không thể nói cho người khác…” Sau khi nói xong, anh cười khẽ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cái cằm đỏ hồng của cậu thêm một lần nữa.

Lúc này, đến lượt Đinh Nãi Xuyên không xong.

Khi Quan Tử Sơn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cậu giống như đỏ bừng cả người từ đầu đến chân, không chỉ mặt mà ngay cả cổ cũng đỏ, nhưng cậu vẫn cố gắng nghiêm mặt lại giả bộ bình tĩnh.

Quan Tử Sơn nghẹn cười trong lòng, anh làm như không có chuyện gì hỏi Đinh Nãi Xuyên: “Bây giờ còn đau không?”

Đinh Nãi Xuyên nghiêm mặt mím môi lại: “Không đau.”

Anh khẽ nhíu mày: “Không đau sao cậu còn nghiêm mặt lại, vẻ mặt thối như vậy chắc chắn là còn đau, tôi sẽ giúp cậu liếm liếm.” Nói xong, anh vừa muốn tiến lại gần liếm cằm của Đinh Nãi Xuyên.

Cậu vội vàng đỏ mặt ngăn anh lại, cậu vươn tay muốn ngăn cái miệng sắp tới gần của anh, trong nháy mắt chạm đến miệng của anh, bị anh dùng lực không nặng không nhẹ liếm nơi lòng bàn tay một chút, lập tức tim cậu mềm nhũn.

Quan Tử Son nhìn thấy cậu lộ ra dáng vẻ không xong, hơi cười, rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường: “Đinh Nãi Xuyên, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.” Tuy rằng sau khi anh và cậu chia tay cũng không đi tìm người khác, nhưng anh nhiều năm xem GV như vậy cũng không phải xem uổng phí.

“Nói chuyện gì?” Đinh Nãi Xuyên ra vẻ không thèm để ý dời tầm mắt đi, nhưng mắt nhanh chóng chớp chớp, nếu trên đầu cậu có cái tai lông xù, có lẽ đã dựng hết lên rồi.

Quan Tử Sơn dùng vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta quay lại với nhau đi.”

Đinh Nãi Xuyên trầm mặc một giây.

Lại im lặng một giây.

Lại im lặng thêm một giây.

Sau đó cậu mới khó khăn mở miệng: “Hôm nay là cá tháng tư sao? Hay cậu muốn đùa tôi?”

Quan Tử Sơn hơi cười khổ: “Bây giờ còn cách ngày cá tháng tư khá xa, về phần tôi có phải nói đùa với cậu không… Cậu cảm thấy tôi là loại người sẽ tùy tiện trêu đùa như vậy với người khác hay sao?” Quan Tử Sơn nhận ra, lời anh tưởng sẽ cực kỳ khó khăn mới có thể nói ra, một khi đã mở miệng, tất cả dường như đều có thể nhẹ nhàng nói hết.

“Chỉ là…” Đinh Nãi Xuyên lộ ra vẻ mặt mờ mịt, “Không phải cậu bảo cậu đã không còn yêu tôi nữa sao? Hơn nữa…”

Giọng điệu của cậu trầm xuống, “Hơn nữa mẹ cậu…” Giọng của cậu cực kỳ khó khăn, nói vài chữ rồi lại chẳng thể thốt nên lời nữa.

Quan Tử Sơn cũng không thấy kỳ lạ khi Đinh Nãi Xuyên đã biết chuyện mẹ ruột của anh, dù sao cậu không thể không nhìn ra sự khác thường của anh sau cuộc họp phụ huynh năm ấy, hỏi ra có lẽ sẽ biết. Tuy anh không biết người phụ nữ kia có thừa nhận bản thân bà đã bỏ chồng bỏ con không, nhưng nếu cậu có ý muốn điều tra, tất nhiên sẽ tìm được dấu vết.

“Đã không sao nữa rồi, tôi và người phụ nữ đó đã không còn bất kỳ quan hệ nào.” Quan Tử Sơn rũ mi xuống, tuy rằng khi nhớ đến bà anh vẫn nghẹn nơi cổ họng, nhưng so với Đinh Nãi Xuyên, người phụ nữ vứt bỏ anh thì tính là gì? Năm đó anh hành động theo cảm tính nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn buông tha, vì một người không quan tâm đến anh để từ bỏ một người yêu thương anh, chẳng lẽ anh là một đứa ngu ngốc sao?

Đinh Nãi Xuyên há miệng thở dốc còn muốn nói thêm, Quan Tử Sơn lại không cho cậu cơ hội do dự, đưa mặt tới gần, dán môi lên môi cậu, may mắn lần anh không làm gì sai lầm nữa.

Miệng lưỡi quấn quýt, hai người đồng thời không nhịn được run lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện