Biên tập: Mộ Vũ

Từ sau ngày hôm đó, Quan Tử Sơn không gặp lại Đinh Nãi Xuyên nữa.

Anh không đi hỏi thăm xem Đinh Nãi Xuyên ghi danh ở đâu, có được như ý muốn tới thành phố B hay không, thậm chí khi các bạn học nhắc đến cậu thì anh cũng vô thức trốn tránh.

Quan Tử Sơn cuối cùng vẫn chọn ở lại thành phố D, cái nơi mà anh từng muốn chạy trốn nhất.



Tỉnh lại sau một giấc mơ, Quan Tử Sơn nhận ra cả người lại ướt đẫm, anh đổ mồ hôi toàn cơ thể, quả thật giống như mới vớt từ hồ nước ra.

Anh không hề cử động, cứ nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cuộc sống trong khoảng thời gian anh mới vừa chia tay với Đinh Nãi Xuyên cũng thế này, vào đêm anh thường xuyên mơ thấy cậu, mơ thấy những việc hai người từng làm với nhau, những nơi từng đi, mơ thấy lúc anh nói lời chia tay, dáng vẻ và khuôn mặt tái nhợt của Đinh Nãi Xuyên ám ảnh anh thật lâu.

Chỉ là theo thời gian trôi đi, anh cũng ít khi mơ thấy những chuyện có liên quan đến cậu nữa.

Nhưng đêm qua, anh lại mơ thấy những chuyện đã qua.

Quan Tử Sơn không biết, nếu tất cả lặp lại một lần nữa, lúc đó anh còn nói lời chia tay với Đinh Nãi Xuyên hay không… Tuy rằng hai năm gần đây, anh đã rất ít khi nhớ đến cậu, tựa như thứ tình cảm kia đã trôi đi, nhưng mà sau Đinh Nãi Xuyên, anh không thể thích người khác được nữa.

Quan Tử Sơn từng cho rằng bản thân đã mất đi khả năng yêu thương, anh từng cho rằng đời này của anh đã định trước sẽ cô đơn cả đời, cho đến khi anh gặp lại Đinh Nãi Xuyên lần nữa. Vào ngày cậu đẩy cánh cửa bước vào tiệm bánh nhà anh, anh chợt nhận ra trái tim ngủ say từ rất lâu rồi của mình lại bắt đầu loạn nhịp.

Quan Tử Sơn chìm vào cơn mơ mịt mù.

Quả thật anh còn yêu cậu, dù cho đã qua nhiều năm rồi, anh vẫn yêu cậu như trước, bất kể là Đinh Nãi Xuyên hồn nhiên hay cười hì hì rất thích ăn bánh ngọt ngày xưa, hay là Đinh Nãi Xuyên trở thành nam thần trưởng thành như bây giờ, trái tim anh vẫn đập rộn ràng như trước.

Người anh yêu chính là Đinh Nãi Xuyên, không liên quan đến thời gian, không liên quan đến tuổi tác… Nhưng mà điều song song anh không quên đi được, đó chính là tâm tình trong khoảnh khắc anh nhận ra mẹ kế của Đinh Nãi Xuyên chính là người mẹ ruột của mình.

Cả đời anh cũng không có cách quên đi tâm tư phức tạp của mình lúc đó, anh không hận người phụ nữ kia, nhưng anh không có cách nào tha thứ cho bà, nghĩ đến người phụ nữ vứt bỏ anh để trở thành mẹ kế của Đinh Nãi Xuyên, anh cũng không có cách nào tha thứ cho cậu, cho dù đó căn bản không phải lỗi của cậu.

Lý trí nói cho Quan Tử Sơn biết tất cả vốn không liên quan gì đến Đinh Nãi Xuyên nhưng về mặt tình cảm anh lại chẳng có cách nào khiến mình ủng hộ cho lý trí, cho dù bây giờ đã qua lâu rồi, anh vẫn không thể vứt đi khúc mắc để đối mặt với chuyện mẹ ruột mình đã biến thành mẹ kế của người yêu.

Nhưng dù trong lòng nặng nề đến đâu, cuộc sống vẫn phải tiếp tục như trước.

Quan Tử Sơn ngồi ngốc một lúc lâu mới đứng dậy khỏi giường, rửa mặt thay quần áo, sau khi dùng nước lạnh làm cho tỉnh táo, anh không thể không bắt đầu một ngày mới.

Bây giờ việc buôn bán của tiệm bánh đã đi vào quỹ đạo, không ít người dân ở lân cận cũng biết được danh tiếng của cửa tiệm này không tồi, không chỉ hương vị ngon mà còn có một ông chủ rất đẹp trai. Dần dần, ngoài học sinh ở các trường học cùng và nhóm tri thức ra, một số người dân ở khu phố gần đó cũng bắt đầu ghé vào tiệm bánh của Quan Tử Sơn, thậm chí còn một số người ở khu phố cách ngã tư bên cạnh cũng nghe danh mà tới.

Ngày hôm nay việc buôn bán vẫn như cũ, chuông gió treo ở cửa tiệm hầu như vang lên cả ngày, vừa mới im lặng được lúc rất nhanh sẽ vang lên, nhất là vào giờ tan tầm cao điểm. Vốn tiếng chuông gió êm ái trong trẻo lại suýt chút nữa khiến Quan Tử Sơn và Tiểu Kiều nghe đến phát ốm, dẫn đến lúc nghe thấy tiếng chuông gió, bọn họ theo phản xạ lại căng thẳng đầu óc.

Đương nhiên, chuyện buôn bán của tiệm tốt như vậy, ngoài nguyên nhân về vẻ ngoài đẹp trai của Quan Tử Sơn hấp dẫn các nữ sinh nhỏ và vẻ thanh tú của Tiểu Kiều thu hút các nam sinh ra, trên thực tế còn phải có công của tay nghề làm bánh tài giỏi của Quan Tử Sơn. Bánh ngọt anh làm ra không chỉ giá phải chăng mà mùi vị còn ngon hơn các tiệm bánh khác, hơn nữa Quan Tử Sơn thường nghiên cứu ra mùi vị bánh lạ và làm một số hoạt động khuyến mại mới mẻ, đương nhiên khách hàng đến không ngớt, buôn bán bùng nổ.

Từ sau hoạt động thu hút khách hàng lần đầu thành công, Quan Tử Sơn liền càng yêu thích tổ chức các hoạt động quảng cáo độc đáo, anh thường xuyên lên mạng tìm các phương án quảng cáo của người khác để lấy linh cảm, rồi tự mình nghiên cứu sâu hơn nữa. Đương nhiên, những hoạt động quảng cáo đó không phải mỗi lần đều là tặng những quà tặng nhỏ thay tiền, mà lần nào cũng có điểm khác, cực kỳ thu hút mọi người.

Gần đây Quan Tử Sơn chú trọng vào hoạt động quảng cáo cho các cặp đôi yêu nhau, trước đó mấy ngày anh và Tiểu Kiều thông qua việc phát tờ rơi để tuyên truyền cho hoạt động này, nó chủ yếu để tuyên truyền rộng rãi đẩy mạnh cho loại bánh có hương vị mới. Việc này được gọi là lấy vật phải lấy thứ quý, Quan Tử Sơn suy tính thử chút cái gọi là “số lượng có hạn”. Cho nên lần này vì đẩy mạnh bánh mới anh dự định chỉ bán 200 cái một ngày, đến muộn sẽ không còn, hơn nữa mấy ngày thực hiện hoạt động thu hút khách hàng này anh chỉ bán cho các cặp đôi.

Quan Tử Sơn có thể tưởng tượng ra đợt hoạt động này sẽ ảnh hưởng to lớn thế nào tới những người còn độc thân, nếu bị người ta đưa lên weibo chắc chắn sẽ bị một cơn sóng lớn chửi mắng, nhưng đây chính là mục đích anh muốn, có tranh luận mới có chủ đề, có chủ đề mới có sức tuyên truyền. Nếu một người độc thân mắng mỏ với người bạn của mình, một truyền mười, mười truyền trăm, không phải đã đạt được ý định muốn tuyên truyền miễn phí hay sao? Không phải trên weibo tìm kiếm đủ các mánh lới quảng cáo là như vậy à? Chỉ có điều so với những mánh lới thu hút người khác không có giới hạn được đưa ra dùng, hoạt động quảng cáo của Quan Tử Sơn đã được coi như quá bình thường, vẫn còn nhẹ nhàng chán, cùng lắm chỉ là  tổn thương đến trái tim pha lê của đám cún độc thân một chút mà thôi.

… Hơn nữa bản thân anh cũng là một chú cún độc thân mà!

Đối với chuyện này, nhóm độc thân ra vẻ: Cùng là cún độc thân với nhau cần gì phải làm tym tao đau vậy man!

Hôm nay các cặp đôi đến mua bánh hương vị mới rất nhiều, ngoài chính người trong cuộc ra, những người khác bao gồm cả Quan Tử Sơn không thể biết được người ta có phải người yêu thật không, cho nên anh muốn một phương pháp độc đáo. Những cặp đôi đến tiệm mua bánh phải chứng minh được quan hệ yêu đương, nhưng phương pháp chứng minh cũng không quá nghiêm khắc, không cần phải hôn môi, có thể hôn trán, hôn hai bên má, ngại ngùng quá thì chỉ cần ôm vai, ôm đối phương một cái, hoặc tay nắm tay nho nhỏ cũng được.

Cách thức chứng minh này được đưa ra, mục đích thật sự của Quan Tử Sơn đương nhiên không phải muốn chắc chắn bọn họ là người yêu, mà chỉ là muốn nâng cao tính tranh cãi cho hoạt động quảng cáo lần này, suy cho cùng, có tranh luận mới có chủ đề, có chủ đề mới có sức tuyên truyền.

Bởi vì cách thức chứng minh cũng không quá nghiêm khắc, cho nên có rất nhiều người đục nước béo cò, có những người chỉ cần tinh mắt có thể biết được đó không phải người yêu, chỉ có điều Quan Tử Sơn vẫn mỉm cười bán bánh ngọt, dù sao cũng không phải thật sự  chỉ muốn bán cho cặp đôi… Thế nhưng giả vờ không biết một đôi nam nữ thì thôi đi, hai người đàn ông vai kề vai vào tiệm mua bánh ngọt là chuyện gì xảy ra chứ?

Nếu thật sự là một đôi đồng tính thì cũng thôi đi, hai người đàn ông này rõ ràng là một đôi hồ bằng cẩu hữu đến góp vui mà!

Quan Tử Sơn đã ‘cong’ nhiều năm rồi, anh rất nhạy cảm với gay, đôi này còn tưởng anh không nhìn ra chút gì sao?

Nhưng tuy anh mắng chửi trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười “Chúng tôi không kỳ thị đồng tính, chúng tôi đối xử công bằng với tất cả các cặp đôi”, rồi đưa bánh ngọt cho hai người rõ ràng là tới góp vui kia.

Mặc dù nếp sống của thành phố D đã rất cởi mở, nhưng hai người này quang minh chính đại vai kề vai đi vào tiệm mua bánh tình nhân thì vẫn khiến cho một số người khác mua bánh thì thầm thảo luận, hai người kia không có chút chột dạ nào về việc bọn họ đã trở thành đề tài chính, vẫn vai kề vai cùng ân ân ái ái đi ra.

Trong lòng Quan Tử Sơn thầm lắc đầu, quả thật không phải là người yêu thật sự, nhưng mà cũng đúng… Cho dù xã hội bây giờ đã khoan dung hơn rất nhiều với người đồng tính, trong giới của bọn anh vẫn rất ít người có dũng khí thể hiện, so với chịu chỉ trỏ của những người không hiểu họ, còn không bằng cứ che che giấu giấu.

Chỉ là, đâu ai muốn suốt đời phải che giấu?

Thế nhưng Quan Tử Sơn tuyệt đối không nghĩ đến, sau hai người đàn ông tới góp vui kia, lại thật sự có một cặp đôi vào tiệm mua bánh, cũng là hai nam.

Hai thanh niên đó, một người cao một người hơi thấp, một người tướng mạo đẹp trai một người thanh tú, thoạt nhiên cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn ‘công – thụ’ trong tiểu thuyết đam mỹ, so với hai anh chàng trước đó tướng mạo không hề có cảm giác CP kia, hai thanh niên này vẻ ngoài điển trai khiến người khác tặng thêm không ít thiện cảm, ít nhất với Quan Tử Sơn ưa cái đẹp là vậy.

Anh đương nhiên không bởi vì bọn họ nhìn qua có cảm giác CP nên nghĩ họ là cặp đôi, mà là thông qua ánh mắt và hành động ăn ý của hai người, ánh mắt đối diện giữa hai người yêu nhau và hai người không yêu thương nhau dĩ nhiên hoàn toàn khác biệt.

Chỉ một ánh mắt trao đổi trong phút chốc của họ, khoảnh khắc đó toát ra sự dịu dàng không thể giả được. Những ngôi sao diễn cặp đôi trong phim truyền bị mắng chửi căn bản không có cảm giác tình nhân, ngoài lí do diễn xuất không đủ ra thì còn một nguyên nhân rất quan trọng đó là bởi vì bọn họ không tương tác ánh nhìn với nhau.

Người thanh niên tướng mạo thanh tú hơi thấp hơn kia có vẻ ngại ngùng, lúc Quan Tử Sơn yêu cầu họ phải chứng minh là một cặp đôi, mái tóc ngắn của cậu ta gần như dựng đứng lên, vành tai lập tức ửng hồng giống như một con mèo xù lông, khiến người khác không nhịn được muốn tiếp tục trêu chọc.

Nhưng không hiểu sao, Quan Tử Sơn cảm thấy giọng nói của hai người trước mắt này quen lắm, như thể anh đã từng nghe thấy ở đâu đó thì phải.



Hoạt động quảng cáo thực hiện cho các cặp đôi lần này cực kỳ thành công, có nhiều người nghe tin mà đến dù không mua được bánh thì họ cũng sẽ mua loại khác, cho nên không chỉ 200 phần bánh bị các đôi yêu nhau chen chúc mua không còn mẩu nào, ngay cả các bánh ngọt kèm theo cũng bán được không ít.

Vì thế ngày hôm nay Quan Tử Sơn trôi qua cực kỳ phong phú, bởi vì quá bận rộn nên anh quẳng luôn chuyện Đinh Nãi Xuyên ra khỏi đầu. Không có cách nào, cả ngày anh bận đến nỗi không có thời gian uống nước, làm gì có lúc nào thảnh thơi suy nghĩ đến chuyện kia?

Cho đến tận lúc tan làm đóng tiệm, khi kéo tấm cửa sắt xuống Quan Tử Sơn mới chợt nhớ ra —-

Cả ngày hôm nay, Đinh Nãi Xuyên không xuất hiện.

Nhưng mà, cũng đúng thôi.

Quan Tử Sơn nở nụ cười bất đắc dĩ. Đinh Nãi Xuyên thời niên thiếu đã có lòng tự trọng rất mạnh, bị anh nói lời chia tay, ngoài hơn mười cuộc điện thoại cậu gọi đến thì cũng không tìm anh nữa, không chỉ tự mình cắt đứt liên hệ với anh, sau đó bốn năm chưa từng nghe thấy tin tức của cậu.

Cũng không biết lần này Đinh Nãi Xuyên quay lại thành phố D và muốn quay lại với anh rốt cuộc lấy dũng khí lớn đến đâu, bỏ xuống bao nhiêu tự tôn.

Nhưng cho dù như thế, vẫn bị Quan Tử Sơn từ chối không chút do dự.

Anh biết, nếu đổi bằng bất kỳ người bình thường nào, sau khi bị từ chối có lẽ sẽ không tiếp tục dây dưa nữa.

Anh biết, có lẽ Đinh Nãi Xuyên sẽ không bao giờ đến cửa hàng của anh mua bánh ngọt nữa.

Quả thật, vài ngày sau đó, cậu chưa từng xuất hiện, giống như chưa bao giờ xuất hiện trên đời này.

Quan Tử Sơn cảm thấy mình có thể thở phào một hơi, nhưng không hiểu sao, song song với cái thở phào ấy, lòng anh cũng cảm thấy vô cùng trống trải, giống như chiếc bánh bị khoét mất một miếng.

Cũng không biết vì sao, từ sau khi Đinh Nãi Xuyên biến mất, mỗi lần chuông gió trước cửa vang lên, anh đều vô thức ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Cho dù lần nào người đến cũng là người lạ, nhưng anh lại cứ như luôn nhìn thấy hình dáng Đinh Nãi Xuyên ngậm kẹo que đẩy cửa bước vào.

… Như ngày nào đó bọn họ gặp lại nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện