Thi Thanh đứng hút thuốc bên lề đường, vào giờ này
trên đường đã chẳng còn mấy người qua lại, nhưng có một số cửa tiệm vẫn mở cửa kinh doanh, lác đác chiếu sáng cả con phố.
Cô 24 tuổi, một độ tuổi không lớn cũng chẳng nhỏ.
Cô mới tốt nghiệp được hai năm, làm một công việc bình thường, có một cấp trên vừa tầm, trải qua kiếp sống bình thường của dân công
sở. Chẳng qua cô vẫn chưa bị xã hộ này áp bức tới mức độ vừa tan làm là muốn về nhà ngủ. Ngược lại, gần đây càng ngày cô càng
có tinh thần, cho dù là tăng ca tới 12 rưỡi, về tới căn nhà trọ rách nát của mình, cô cũng chẳng buồn ngủ mấy.
Cô nghĩ, có lẽ cô mất ngủ rồi.
Hút hết một điếu thuốc, lồng ngực của cô hơi nóng lên, đi ngang qua một gã đàn ông răng vàng miệng ngậm điếu thuốc, thi thoảng gã đó liếc
cô một cái, trên mặt mang theo biểu cảm vi diệu kiểu như “Em xem tôi có đẹp trai hay không”, nhưng đối phương không tiến tới
bắt chuyện, thấy Thi Thanh chẳng buồn liếc mắt đến gã, gã bèn bĩu môi đi qua luôn.
Một chút phản ứng sốt sắng này chẳng thể khiến Thi Thanh thỏa mãn được, dạo này cô không chỉ mất ngủ, còn luôn cảm thấy
cơ thể mình ẩm ướt, dường như khói thuốc có thể xóa tan đi cảm giác ướt át đó, vậy nên cô lại châm thêm một điếu nữa, hết điếu này tới điếu khác, non nửa hộp cứ như thế bị cô hút để kiếm lấy chút cảm giác, lúc với hộp thuốc ra bên trong đã trống không rồi.
Cô bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong cổ họng toàn
là mùi vị của thuốc lá, không thể nói mùi này dễ ngửi được, nhưng tự cô không ngửi thấy mấy, chỉ cảm giác hơi khát
nước. Cô dứt khoát đi thẳng vào siêu thị 24
giờ gần đó để mua thuốc và nước, đứng bên ngoài siêu thị uống hết nửa chai nước, lần này cô không châm thêm thuốc nữa.
Chàng trai ở trong siêu thị ăn hết mì ăn liền của cậu, lúc ra
ngoài đưa cho Thi Thanh một điếu thuốc, nhưng cô không dùng tay nhận lấy, mà nghiêng đầu qua ngậm lấy điếu thuốc, lớp son trên khóe
môi chưa nhạt hết còn in một chút lên khớp ngón tay của chàng trai.
Cậu ta không lau đi, mà dùng ngón tay dính vết son đo kẹp lấy một điếu thuốc nữa, đặt thuốc đến bên miệng, cậu ta không châm
nó lên, chỉ hít sâu một hơi, dường như đang làm tan cơn mệt nhọc sau khi ăn no xong.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Thi Thanh hỏi. “20.” Chàng trai trả lời.
“Không giống.” Thi Thanh nói.
“Còn chị thì sao?” Miệng của chàng trai này khá ngọt.
“35.” Thi Thanh nghiêm chỉnh nói dối, cô thích nhìn thấy phản ứng của người khác sau khi khai gian tuổi của mình, cho dù tới tới lui
lui chỉ có vài ba phản ứng, nhưng cô luôn cảm thấy rất thú vị, cảm giác vui sướng đạt được khi nhàm chán trêu ghẹo người khác.
Thói quen xấu này, đã tồn tại trên người cô rất lâu rồi, may mà cô không làm quá, chỉ duy trì trong phạm vi không làm hại đến ai.
Chàng trai kia ngạc nhiên: “Cũng không giống ạ.”
“Cậu xem trông tôi giống bao nhiêu tuổi?” Thi Thanh hỏi. “22.”
Đây giống như một kiểu lễ phép, luôn có người thu nhỏ con số lại để gọi.
Thi Thanh cười cười, cô móc bật lửa ra châm lên, cô cất tiếng
hỏi, giống như một loại điên cuồng đột ngột: “Vừa rồi ăn no chưa?”
“Chị cho rằng tôi ăn no chưa?” Chàng
trai đẩy đáp án về cho Thi Thanh lựa chọn
Thi Thanh không đưa ra kết luận, chỉ nói: “Nhưng mà tôi đói rồi.” “Có cần người xách túi cho chị không?” Chàng trai hỏi.
“Cần.”
Chàng trai thuận thế đón lấy túi của cô, cả đoạn đường hai người không nói không rằng, chậm rãi đi lang thang trên phố, trông giống như là bạn cũ, lại hệt như những người chẳng liên can, đương nhiên là trông
giống chị em nhất.
Làn da của Thi Thanh bẩm sinh rất đẹp, dùng từ “chạm vào
là vỡ” để hình dung cũng không quá, vóc dáng cũng đẹp, nơi cần có thịt thì đều có, chiều cao 1m65 cũng miễn
cưỡng đạt chuẩn, cộng thêm giày cao gót năm phân nữa, trông
cả người vô cùng thon thả gầy gò, đứng cạnh chàng trai 1m8 trông rất vừa vặn. Thế nhưng sức trẻ trên người chàng trai cô lại không có.
Trên người cô có phong tình và tinh tế khéo léo của
người phụ nữ trưởng thành, thế nhưng có lẽ liên quan tới khí chất lạnh lùng trên người cô, mà phần phong tình này lại mang theo chút lạnh lẽo.
Đứng cạnh chàng trai ngây thơ trong sáng, cô thấp hơn
một chút, nhưng khí thế lại mạnh hơn khá nhiều, giống hệt như một bà chị nghiêm khắc đưa thằng em trai ngố tàu đi lượn phố vậy.
Thi Thanh hút xong một điếu thuốc, nhét vào trong bao thuốc mang theo người, sau đó ném bao thuốc đựng đầy đầu lọc vào thúng rác
gần đó, cô quay đầu nói với cậu: “Đáng tiếc bây giờ không có người.” “Sao?”
“Nếu không người qua đường trông thấy chúng ta đứng
cùng nhau, chắc chắn sẽ cảm thấy…..Người phụ nữ này chắc rất nhiều tiền.” Khóe môi Thi Thanh mang theo nụ cười có chút hài hước.
Chàng trai không đồng tình: “Có lẽ sẽ cho rằng chúng ta là người yêu mới đúng.”
Thi Thanh không quấn quýt lấy vấn đề này, mà quay lại hỏi: “Cậu học đại học ở gần đây hả?”
Chàng trai gật đầu.
“Khá tốt, có bạn gái chưa?” Thi Thanh hỏi tiếp.
“Độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ.” Chàng trai bày ra biểu cảm có chút xíu đáng thương.
Nhưng Thi Thanh chỉ cười cười, không đưa ra bất cứ nhận xét
nào, ánh mắt khẽ chuyển, cô trông thấy một cửa hàng nướng bufffe vẫn còn mở cửa, hất cằm về phía đó nói: “Ăn thịt nướng không?”
“Được ạ.” Chàng trai gật đầu.
Trên đường đi qua đó, chàng trai như bỗng nhớ ra chuyện gì nói: “Dường như chúng ta đã quên giới thiệu về mình rồi.”
“Bèo nước gặp nhau, không cần thiết.” Thi Thanh từ chối. Chàng trai cũng không quấn lấy nữa.
Tới cửa hàng, sau khi Thi Thanh trả tiền suất hai người
xong, cô và chàng trai cùng nhau bước vào chọn một vị trí đặt
mấy đồ lặt vặt của mình xuống, lúc nhân viên phục vụ tới bắt đầu nướng thịt, bọn họ đã đi lấy một số đồ muốn ăn.
Có lẽ thực sự cậu đã ăn mì no rồi, thịt nướng bật ra tiếng xèo xèo trên vỉ, tỏa ra hương thơm kết hợp từ mùi
mỡ chảy và bột ớt, những thứ này cũng chẳng thu hút được
cậu, mỗi khi thịt nướng chín, cậu sẽ gắp nó lên, đặt vào trong lá rau xà lách, gói thành cuộn dài bốn góc bỏ vào bát của Thi Thanh.
Thi Thanh đói thực sự, cô chẳng khách sáo, gắp lên ăn luôn.
Hết miếng này tới miếng khác, trong cơn “mớm bón” không
ngừng nghỉ của đối phương, cảm giác nóng cháy nơi bụng vào vùng ngực dần rút đi, trong lúc cô uống hết nước ô mai trong cốc, đối phương sẽ kịp thời tiếp thêm.
Thi Thanh khó nén vui vẻ: “Cậu tới ăn cơm, hay là tới làm nhân viên phục vụ tạm thời hả?”
Chàng trai nhún vai: “Tôi không đói lắm.” “Tôi cũng không đói nữa.” Thi Thanh trả lời.
Lúc này cậu mới bắt đầu ăn, giống như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi ăn no uống sau, chàng trai nhiệt tình đưa cô về tận nhà, tới dưới lầu, rõ ràng đã nói tạm biệt, nhưng tinh thần của Thi Thanh vẫn rất
tràn đầy, chẳng có chút buồn ngủ nào cả, cô lên tiếng gọi chàng trai đang định rời đi.
“Cậu có chơi game không?” “Thỉnh thoảng.”
“Giờ muốn chơi không?” “Được.”
Chàng trai thuận thế bước vào căn nhà trọ rách nát của cô, quả thực căn phòng không lớn lắm, nhưng thắng ở chỗ là một
căn nhà nhỏ hoàn chỉnh, tuy chỉ có một
gian phòng, phòng khách và phòng bếp đều theo phong cách mở, có một gian vệ sinh, không có ban công.
Trông phòng bếp có vẻ như đã bỏ không từ lâu, không hề có bất
cứ dấu vết được chạm qua, chỉ có giường, sô pha và bộ máy tính mới
có chút dấu vết của cuộc sống, trong nhà không nhiều đồ, nhìn giống như mới vào ở chưa được bao lâu.
Cô không thích mua đồ. Cậu cho ra kết luận như vậy.
Thi Thanh lôi mộ chiếc máy tính mới trong ngăn tủ ra, mở máy lên, kết nối mạng, đặt cùng với chiếc mát tính mà cô thường
dùng, sau đó bảo chàng trai chơi game trước.
Thi Thanh không hút thuốc nữa, hai người chơi khoảng chừng một tiếng, ba giờ sáng, đêm đã khuya lắm rồi.
Thi Thanh hỏi: “Muốn ở lại không?” Cậu không từ chối.
Trong bầu không khí tĩnh lặng mang theo một loại ăn ý, sau khi tắm giặt xong, Thi Thanh ngủ trên giường, chàng trai ngủ trên mặt đất.
Thi Thanh nhắm mắt rất lầu, vẫn không thể nào ngủ được. Cơn mất ngủ của cô đã nặng hơn rồi, mới đầu đến khoảng hai ba giờ sáng
là có thể ngủ được, mà hiện giờ làm thế nào cũng không thể chợp mắt, thậm chí còn hưng phấn hơn. Một loại tâm tình nhàm chán xông thẳng vào lòng cô, mỗi lúc thế này, cô sẽ muốn làm chút
gì đó, phần lớn thời gian cô sẽ dùng lời nói dối để đánh tan cảm giác buồn tẻ này.
Có những lúc cô sẽ nghĩ, may mà bản thân không phải là tên
biến thái, cũng không có bất hạnh gì trong cuộc sống, nếu không chắn cô sẽ dùng cách “giết” người để đánh tan cơn buồn tẻ.
Trằn trọc khó ngủ, cân nhắc tới chiếc giường này rất thấp, ngã xuống dưới chắc không đau đâu, cô dứt khoát lăn xuống dưới đất, nằm bên cạnh chàng trai. Cô nghe thấy tiếng hô hấp của chàng trai khẽ ngưng lại, sau đó nặng nề hơn rất nhiều.
Trong lòng cô bỗng nổi lên khoái cảm không tên.
Trong lòng thỏa mãn, Thi Thanh định lên giường. Nhưng chưa kịp hành động, bỗng nhiên cô cảm giác được chàng trai bên
cạnh nhúc nhích cơ thể, trong bóng tối không nhìn rõ lắm, nhưng cô có thể cảm giác được đối phương hơi nâng người
lên, dường như là đang nhìn cô, cô nhắm chặt mắt lại, muốn xem xem cậu ta sẽ làm ra chuyện gì.
trên đường đã chẳng còn mấy người qua lại, nhưng có một số cửa tiệm vẫn mở cửa kinh doanh, lác đác chiếu sáng cả con phố.
Cô 24 tuổi, một độ tuổi không lớn cũng chẳng nhỏ.
Cô mới tốt nghiệp được hai năm, làm một công việc bình thường, có một cấp trên vừa tầm, trải qua kiếp sống bình thường của dân công
sở. Chẳng qua cô vẫn chưa bị xã hộ này áp bức tới mức độ vừa tan làm là muốn về nhà ngủ. Ngược lại, gần đây càng ngày cô càng
có tinh thần, cho dù là tăng ca tới 12 rưỡi, về tới căn nhà trọ rách nát của mình, cô cũng chẳng buồn ngủ mấy.
Cô nghĩ, có lẽ cô mất ngủ rồi.
Hút hết một điếu thuốc, lồng ngực của cô hơi nóng lên, đi ngang qua một gã đàn ông răng vàng miệng ngậm điếu thuốc, thi thoảng gã đó liếc
cô một cái, trên mặt mang theo biểu cảm vi diệu kiểu như “Em xem tôi có đẹp trai hay không”, nhưng đối phương không tiến tới
bắt chuyện, thấy Thi Thanh chẳng buồn liếc mắt đến gã, gã bèn bĩu môi đi qua luôn.
Một chút phản ứng sốt sắng này chẳng thể khiến Thi Thanh thỏa mãn được, dạo này cô không chỉ mất ngủ, còn luôn cảm thấy
cơ thể mình ẩm ướt, dường như khói thuốc có thể xóa tan đi cảm giác ướt át đó, vậy nên cô lại châm thêm một điếu nữa, hết điếu này tới điếu khác, non nửa hộp cứ như thế bị cô hút để kiếm lấy chút cảm giác, lúc với hộp thuốc ra bên trong đã trống không rồi.
Cô bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong cổ họng toàn
là mùi vị của thuốc lá, không thể nói mùi này dễ ngửi được, nhưng tự cô không ngửi thấy mấy, chỉ cảm giác hơi khát
nước. Cô dứt khoát đi thẳng vào siêu thị 24
giờ gần đó để mua thuốc và nước, đứng bên ngoài siêu thị uống hết nửa chai nước, lần này cô không châm thêm thuốc nữa.
Chàng trai ở trong siêu thị ăn hết mì ăn liền của cậu, lúc ra
ngoài đưa cho Thi Thanh một điếu thuốc, nhưng cô không dùng tay nhận lấy, mà nghiêng đầu qua ngậm lấy điếu thuốc, lớp son trên khóe
môi chưa nhạt hết còn in một chút lên khớp ngón tay của chàng trai.
Cậu ta không lau đi, mà dùng ngón tay dính vết son đo kẹp lấy một điếu thuốc nữa, đặt thuốc đến bên miệng, cậu ta không châm
nó lên, chỉ hít sâu một hơi, dường như đang làm tan cơn mệt nhọc sau khi ăn no xong.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Thi Thanh hỏi. “20.” Chàng trai trả lời.
“Không giống.” Thi Thanh nói.
“Còn chị thì sao?” Miệng của chàng trai này khá ngọt.
“35.” Thi Thanh nghiêm chỉnh nói dối, cô thích nhìn thấy phản ứng của người khác sau khi khai gian tuổi của mình, cho dù tới tới lui
lui chỉ có vài ba phản ứng, nhưng cô luôn cảm thấy rất thú vị, cảm giác vui sướng đạt được khi nhàm chán trêu ghẹo người khác.
Thói quen xấu này, đã tồn tại trên người cô rất lâu rồi, may mà cô không làm quá, chỉ duy trì trong phạm vi không làm hại đến ai.
Chàng trai kia ngạc nhiên: “Cũng không giống ạ.”
“Cậu xem trông tôi giống bao nhiêu tuổi?” Thi Thanh hỏi. “22.”
Đây giống như một kiểu lễ phép, luôn có người thu nhỏ con số lại để gọi.
Thi Thanh cười cười, cô móc bật lửa ra châm lên, cô cất tiếng
hỏi, giống như một loại điên cuồng đột ngột: “Vừa rồi ăn no chưa?”
“Chị cho rằng tôi ăn no chưa?” Chàng
trai đẩy đáp án về cho Thi Thanh lựa chọn
Thi Thanh không đưa ra kết luận, chỉ nói: “Nhưng mà tôi đói rồi.” “Có cần người xách túi cho chị không?” Chàng trai hỏi.
“Cần.”
Chàng trai thuận thế đón lấy túi của cô, cả đoạn đường hai người không nói không rằng, chậm rãi đi lang thang trên phố, trông giống như là bạn cũ, lại hệt như những người chẳng liên can, đương nhiên là trông
giống chị em nhất.
Làn da của Thi Thanh bẩm sinh rất đẹp, dùng từ “chạm vào
là vỡ” để hình dung cũng không quá, vóc dáng cũng đẹp, nơi cần có thịt thì đều có, chiều cao 1m65 cũng miễn
cưỡng đạt chuẩn, cộng thêm giày cao gót năm phân nữa, trông
cả người vô cùng thon thả gầy gò, đứng cạnh chàng trai 1m8 trông rất vừa vặn. Thế nhưng sức trẻ trên người chàng trai cô lại không có.
Trên người cô có phong tình và tinh tế khéo léo của
người phụ nữ trưởng thành, thế nhưng có lẽ liên quan tới khí chất lạnh lùng trên người cô, mà phần phong tình này lại mang theo chút lạnh lẽo.
Đứng cạnh chàng trai ngây thơ trong sáng, cô thấp hơn
một chút, nhưng khí thế lại mạnh hơn khá nhiều, giống hệt như một bà chị nghiêm khắc đưa thằng em trai ngố tàu đi lượn phố vậy.
Thi Thanh hút xong một điếu thuốc, nhét vào trong bao thuốc mang theo người, sau đó ném bao thuốc đựng đầy đầu lọc vào thúng rác
gần đó, cô quay đầu nói với cậu: “Đáng tiếc bây giờ không có người.” “Sao?”
“Nếu không người qua đường trông thấy chúng ta đứng
cùng nhau, chắc chắn sẽ cảm thấy…..Người phụ nữ này chắc rất nhiều tiền.” Khóe môi Thi Thanh mang theo nụ cười có chút hài hước.
Chàng trai không đồng tình: “Có lẽ sẽ cho rằng chúng ta là người yêu mới đúng.”
Thi Thanh không quấn quýt lấy vấn đề này, mà quay lại hỏi: “Cậu học đại học ở gần đây hả?”
Chàng trai gật đầu.
“Khá tốt, có bạn gái chưa?” Thi Thanh hỏi tiếp.
“Độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ.” Chàng trai bày ra biểu cảm có chút xíu đáng thương.
Nhưng Thi Thanh chỉ cười cười, không đưa ra bất cứ nhận xét
nào, ánh mắt khẽ chuyển, cô trông thấy một cửa hàng nướng bufffe vẫn còn mở cửa, hất cằm về phía đó nói: “Ăn thịt nướng không?”
“Được ạ.” Chàng trai gật đầu.
Trên đường đi qua đó, chàng trai như bỗng nhớ ra chuyện gì nói: “Dường như chúng ta đã quên giới thiệu về mình rồi.”
“Bèo nước gặp nhau, không cần thiết.” Thi Thanh từ chối. Chàng trai cũng không quấn lấy nữa.
Tới cửa hàng, sau khi Thi Thanh trả tiền suất hai người
xong, cô và chàng trai cùng nhau bước vào chọn một vị trí đặt
mấy đồ lặt vặt của mình xuống, lúc nhân viên phục vụ tới bắt đầu nướng thịt, bọn họ đã đi lấy một số đồ muốn ăn.
Có lẽ thực sự cậu đã ăn mì no rồi, thịt nướng bật ra tiếng xèo xèo trên vỉ, tỏa ra hương thơm kết hợp từ mùi
mỡ chảy và bột ớt, những thứ này cũng chẳng thu hút được
cậu, mỗi khi thịt nướng chín, cậu sẽ gắp nó lên, đặt vào trong lá rau xà lách, gói thành cuộn dài bốn góc bỏ vào bát của Thi Thanh.
Thi Thanh đói thực sự, cô chẳng khách sáo, gắp lên ăn luôn.
Hết miếng này tới miếng khác, trong cơn “mớm bón” không
ngừng nghỉ của đối phương, cảm giác nóng cháy nơi bụng vào vùng ngực dần rút đi, trong lúc cô uống hết nước ô mai trong cốc, đối phương sẽ kịp thời tiếp thêm.
Thi Thanh khó nén vui vẻ: “Cậu tới ăn cơm, hay là tới làm nhân viên phục vụ tạm thời hả?”
Chàng trai nhún vai: “Tôi không đói lắm.” “Tôi cũng không đói nữa.” Thi Thanh trả lời.
Lúc này cậu mới bắt đầu ăn, giống như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi ăn no uống sau, chàng trai nhiệt tình đưa cô về tận nhà, tới dưới lầu, rõ ràng đã nói tạm biệt, nhưng tinh thần của Thi Thanh vẫn rất
tràn đầy, chẳng có chút buồn ngủ nào cả, cô lên tiếng gọi chàng trai đang định rời đi.
“Cậu có chơi game không?” “Thỉnh thoảng.”
“Giờ muốn chơi không?” “Được.”
Chàng trai thuận thế bước vào căn nhà trọ rách nát của cô, quả thực căn phòng không lớn lắm, nhưng thắng ở chỗ là một
căn nhà nhỏ hoàn chỉnh, tuy chỉ có một
gian phòng, phòng khách và phòng bếp đều theo phong cách mở, có một gian vệ sinh, không có ban công.
Trông phòng bếp có vẻ như đã bỏ không từ lâu, không hề có bất
cứ dấu vết được chạm qua, chỉ có giường, sô pha và bộ máy tính mới
có chút dấu vết của cuộc sống, trong nhà không nhiều đồ, nhìn giống như mới vào ở chưa được bao lâu.
Cô không thích mua đồ. Cậu cho ra kết luận như vậy.
Thi Thanh lôi mộ chiếc máy tính mới trong ngăn tủ ra, mở máy lên, kết nối mạng, đặt cùng với chiếc mát tính mà cô thường
dùng, sau đó bảo chàng trai chơi game trước.
Thi Thanh không hút thuốc nữa, hai người chơi khoảng chừng một tiếng, ba giờ sáng, đêm đã khuya lắm rồi.
Thi Thanh hỏi: “Muốn ở lại không?” Cậu không từ chối.
Trong bầu không khí tĩnh lặng mang theo một loại ăn ý, sau khi tắm giặt xong, Thi Thanh ngủ trên giường, chàng trai ngủ trên mặt đất.
Thi Thanh nhắm mắt rất lầu, vẫn không thể nào ngủ được. Cơn mất ngủ của cô đã nặng hơn rồi, mới đầu đến khoảng hai ba giờ sáng
là có thể ngủ được, mà hiện giờ làm thế nào cũng không thể chợp mắt, thậm chí còn hưng phấn hơn. Một loại tâm tình nhàm chán xông thẳng vào lòng cô, mỗi lúc thế này, cô sẽ muốn làm chút
gì đó, phần lớn thời gian cô sẽ dùng lời nói dối để đánh tan cảm giác buồn tẻ này.
Có những lúc cô sẽ nghĩ, may mà bản thân không phải là tên
biến thái, cũng không có bất hạnh gì trong cuộc sống, nếu không chắn cô sẽ dùng cách “giết” người để đánh tan cơn buồn tẻ.
Trằn trọc khó ngủ, cân nhắc tới chiếc giường này rất thấp, ngã xuống dưới chắc không đau đâu, cô dứt khoát lăn xuống dưới đất, nằm bên cạnh chàng trai. Cô nghe thấy tiếng hô hấp của chàng trai khẽ ngưng lại, sau đó nặng nề hơn rất nhiều.
Trong lòng cô bỗng nổi lên khoái cảm không tên.
Trong lòng thỏa mãn, Thi Thanh định lên giường. Nhưng chưa kịp hành động, bỗng nhiên cô cảm giác được chàng trai bên
cạnh nhúc nhích cơ thể, trong bóng tối không nhìn rõ lắm, nhưng cô có thể cảm giác được đối phương hơi nâng người
lên, dường như là đang nhìn cô, cô nhắm chặt mắt lại, muốn xem xem cậu ta sẽ làm ra chuyện gì.
Danh sách chương