Ngoại truyện 1: Kiếp trước

Tối muộn, căn nhà bên trong được ngăn cách với nhà chính Lục gia, phảng nhất như tòa nhà vàng son nằm sâu trong rừng rậm, nếu không vào sẽ không có cách nào thấy được.

Ngu Trà ngồi dậy từ trên giường, trên mặt đất có trải thảm, cô đi chân trần cũng không thấy lạnh, ngược lại lông tơ cọ vào gan bàn chân rất thoải mái.

Cô kép bức màn ra một khe hở nhỏ, dựa theo một chút ánh sáng thấy được con đường nhỏ bên ngoài, không có một bóng người, thông ra ngoài.

Tấm màn dày nặng, tầng tầng lớp lớp.

Ngu Trà nắm tay thật chặt, nhớ ra chiều nay cô phải ra ngoài tham dự sinh nhật của bạn học, chuyện đơn giản như vậy không biết vì sao lại chọc giận Lục Dĩ Hoài, bị hắn nhốt trong căn nhà này không cho phép ra ngoài.

Trong phòng không có tiếng động, chỉ có ánh đèn ấm áp sáng nhẹ.

Cánh cửa đột ngột bị mở ra từ bên ngoài, Ngu Trà theo bản năng quay đầu lại nhìn, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, mặc tây trang kiêu ngạo, sắc mặt thâm trầm.

Cô nhịn không được cuộn lại ngón chân.

Ngu Trà thật sự rất sợ Lục Dĩ Hoài, sợ hắn đột nhiên nổi điên muốn làm gì đó, sợ nhất là khuôn mặt không biểu cảm của hắn.

Xe lăn lướt qua tấm thảm, lặng yên không một tiếng động.

Lục Dĩ Hoài dùng tay kéo kéo cà vạt, cổ áo sợ mi bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh, mang theo một cảm giác dị dạng.

Hắn híp mắt, “Lại đây.”

Ngu Trà không nhúc nhích.

Đôi mắt Lục Dĩ Hoài thật sâu, “Không nghe thấy?”

Đèn được bật lên, cô gái mặc váy ngủ đứng cạnh cửa sổ hiện lên rõ ràng, một nửa chân dài trắng nõn được làn váy che lại.

Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, cặp mắt xinh đẹp có chứa nước, mảnh mai đáng thương.

Ngu Trà chậm rãi đi qua đó, không nói chuyện.

Lục Dĩ Hoài kêu cô ngồi xuống mép giường, giật giật ngón tay, vờ như vô tình hỏi: “Mẹ Vương nói cả buổi trưa em không xuống lầu.”

Ngu Trà thấp giọng nói: “Tôi ngủ.”

Thật ra ban đầu cô không ngủ, tuy Lục Dĩ Hoài quản rất chặt, nhưng cũng chưa đến mức gắn máy quay trong phòng, nên cô lén mắng Lục Dĩ Hoài cũng không bị phát hiện.

Cho dù bực bội đến mức nào cũng không dám mắng thẳng mặt Lục Dĩ Hoài, tức giận nằm lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Lục Dĩ Hoài nhìn xuống đất.

Hai chiếc dép lê bị ném trên đầu giường cách đó không xa, Ngu Trà ngồi trên mép giường, để chân trần đạp lên thảm.

Hắn duỗi tay lấy đôi dép, Ngu Trà theo bản năng muốn trốn, mắt cá chân bị hắn nắm lại, ngón tay thon dài đặt trên chân, vết chai mỏng cọ xát một chút.

Ngu Trà biết phản kháng là vô dụng, để mặc hắn mang dép cho mình, ngón chân bất an động động.

Lục Dĩ Hoài hơi dừng động tác, giọng nói trầm thấp: “Lần sau xuống giường nhớ mang dép.”

Ngu Trà ừ một tiếng.

Lục Dĩ Hoài nhìn mặt cô, tiến gần một chút, uy hiếp nói: “Nếu không sau này cũng đừng mang nữa.”

Ngu Trà hiểu thâm ý trong đó.

Lông mi thật dài run rẩy, chỉ nhìn hắn một cái, đối diện với đôi mắt sáng quắc, lập tức dời đi, nhẹ giọng mở miệng: “Đã biết.”

Lục Dĩ Hoài cười khẽ, rất vừa lòng với phản ứng của cô, giúp cô vuốt thẳng vết nhân trên váy ngủ, nói: “Ngoan.”

Ngu Trà rũ đầu, ánh mắt dừng trên tay hắn.

Lục Dĩ Hoài nói: “Cùng tôi xuống ăn cơm.”

Ngu Trà lấy hết can đảm: “Không muốn ăn.”

Hai mắt Lục Dĩ Hoài nhíu lại: “Không đói?”

Ngu Trà vừa định gật đầu, bụng kêu lên lộc cộc, không lớn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh nghe được rất rõ.

Mặt cô đỏ lên.

Có quan hệ như vậy với Lục Dĩ Hoài, chuyện vừa nói xong đã xảy ra làm cô rất thẹn rất mất mặt, đúng là không còn chỗ nào che dấu.

Lục Dĩ Hoài kéo cà vạt xuống, đột nhiên nở nụ cười.

Ngu Trà càng không nhịn nổi, oán giận nói: “…… Có gì buồn cười, không phải đói bụng thôi sao?”

“Thật đáng yêu.” Lục Dĩ Hoài nhìn cô, ôn nhu nói, “Nếu đói bụng, vậy đi xuống ăn cơm.”

Ngu Trà gật đầu, thật kỳ quái, sao hôm nay hắn vẫn chưa ăn cơm, rốt cuộc bây giờ đã □□, nghe nói hôm nay hắn có cuộc hẹn.

Chức vị của hắn, có rất nhiều người muốn mời hắn ăn cơm, có rất nhiều người không mời được, không biết vì sao hắn lại muốn ăn ở nhà.

Ngu Trà bị Lục Dĩ Hoài lôi kéo xuống lầu.

Mẹ Vương đã chuẩn bị bữa tối, chắc là do thói quen, đều rất hợp với khảu vị của cô, những thứ cô không thích đều đã bị dẹp đi.

Cô ăn hết nửa chén, nửa chén còn lại thật sự không thể ăn nữa, vì Lục Dĩ Hoài vẫn luôn nhìn cô, tầm mắt không chuyền đi, căn bản không thể lơ đi được.

Buổi tối sau khi rửa mặt, Ngu Trà nằm trong ổ chăn.

Chiều nay cô đã ngủ rất nhiều, tối nay không dễ ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi, không bao lâu, phía sau có một thân thể ấm áp dán lên.

Tay Lục Dĩ Hoài đặt trên eo cô, Ngu Trà bị hắn xoay lại, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, không muốn thấy tôi?”

Ngu Trà hừ một tiếng trong lòng.

Cũng như thường ngày, đây là một đêm đầy xuân ý, trong căn phòng tối đen, cô ngẫu nhiên trợn mắt cũng có thể thấy được đôi mắt sáng ngời của Lục Dĩ Hoài.

Ngu Trà luôn luôn không thích phát ra tiếng, nếu khó chịu sẽ cắn bả vai của Lục Dĩ Hoài, hàm răng hãm sâu mùi vị của hắn, bị hắn giam cầm, cột sống của cô cong lên, làm Lục Dĩ Hoài vô cùng mê muội.

Ngu Trà cảm thấy Lục Dĩ Hoài mắc bệnh thần kinh.

Hắn bị cắn cũng không cảm thấy gì, ngược lại càng làm hắn hưng phấn, một hai khi dễ cô, ép buộc cô lên tiếng, còn ép cô kêu tên của mình.

Ngu Trà nghẹn đến cuối cùng cũng đỏ mắt thuận theo ý hắn.

Lục Dĩ Hoài luôn rất đắc ý.

Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ.

Ngu Trà mơ màng mở mắt ra, váy ngủ đã được mặc vào, trên người cũng đã được tắm rửa sạch sẽ, không có chỗ nào không thoải mái.

Cô xuống giường rửa mặt, khi trở ra nhìn thấy Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn gần mép giường, đã thay âu phục.

Lại là dáng vẻ đạo mạo.

Thấy cô bước ra, Lục Dĩ Hoài quay đầu đi, mở miệng: “Trà Trà, lại đây.”

Ngu Trà dịch từng bước đến, “Làm gì?”

Giọng cô hơi khàn, vừa nghe thấy liền đỏ mặt, tức muốn hộc máu, hận không thể giết Lục Dĩ Hoài tại chỗ.

Trong mắt Lục Dĩ Hoài có ý cười, nói: “Đeo cà vạt.”

Ngu Trà trợn to mắt, bị yêu cầu bắt ngờ của hắn dạo, há miệng thở dốc, trả lời: “Tôi không làm.”

Sẽ không.

Lục Dĩ Hoài cầm tay cô, nhướng mày, ngón tay mảnh khảnh trong tay hắn, mềm như bông.

Hắn cường ngạnh nói: “Học đi.”

Mặc dù Ngu Trà đã quen với sự cường thế của hắn, thấy hắn không biết xấu hổ như vậy vẫn rất kinh ngạc, sắc mặt không đẹp, “Tôi không học.”

Lục Dĩ Hoài nhướng mày hỏi: “Thật sự không học?”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật khuôn mặt hắn.

Ngu Trà gật đầu, ngữ khí mềm xuống, có ý năn nỉ: “Lục Dĩ Hoài, tôi không muốn học cái này.”

Khóe môi Lục Dĩ Hoài giơ lên, lại hạ xuống: “Không học sẽ không cho phéo ra ngoài.”

Ngu Trà trừng lớn mắt, “Sao anh có thể như vậy!”

“Tôi vẫn luôn như vậy.” Lục Dĩ Hoài duỗi tay cầm lấy một cái cà vạt, đặt vào tay cô, “Không còn sớm nữa.”

Ngu Trà căn bản không biết đeo cà vạt.

Trước kia ở cô nhi viện không có ai dạy cái này, cũng không cần học, sau đó vào Ngu gia, mỗi ngày đều không đụng đến cà vạt, cũng không ai kêu cô thất cà vạt.

Đây là lần đầu tiên cô được yêu cầu đeo cà vạt.

Ngu Trà cắn môi, cầm lấy cái cà vạt giá trị xa xỉ, tơ lụa mềm mại lạnh lẽo, yếu ớt nói: “… Tôi sẽ không.”

“Hửm?”

Ngu Trà không muốn nói, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, cô ngồi xổm xuống, duỗi tay luồn cà vạt ra sau cổ Lục Dĩ Hoài.

Gương mặt nhỏ ngẩng lên, rất gần với hầu kết của hắn.

Không khí đột nhiên thay đổi, Lục Dĩ Hoài ngửi được mùi hương thoang thoảng như có như không.

Ngu Trà không hề phát hiện, nhìn chằm chằm cà vạt lâm vào trầm tư, rốt cuộc tiếp theo phải làm như thế nào mới đúng, hay là dựa theo cách thắt khăn quàng đỏ?

Cô suy nghĩ thật lâu.

Tầm mắt Lục Dĩ Hoài xẹt qua, giọng nói khàn khàn: “Nếu em cứ nhìn như vậy, tôi sẽ không nhịn được.”

“…”

Bệnh tâm thần!

Ngu Trà chửi thầm, động tác trên tay càng nhanh, thắt một cái khăn quàng đỏ tiêu chuẩn, khác hoàn toàn với khí thế kiêu căng của Lục Dĩ Hoài.

Cô hơi đỏ mặt.

Ngu Trà có một suy nghĩ, đôi mắt sáng lên, nói: “Nếu tôi học được cách đeo cà vạt, anh phải cho tôi ra ngoài.”

Cô nói ra ngoài đương nhiên không phải đi ra ngoài bình thường.

Bị Lục Dĩ Hoài nuôi dưỡng như chim hoàng yến lâu như vậy, bình thường cô không thể đi ra ngoài, tốt nghiệp lâu như vậy rồi, không biết Ngu gia đã thành thứ gì, người nhà bọn họ căn bản không thể đến được đây.

Lục Dĩ Hoài cười cười, cúi đầu, “Đã học được cách giao dịch.”

Trong lòng Ngu Trà bồn chồn, vẫn không lùi bước, trực tiếp nói: “Tôi cũng không phải sủng vật, tôi là con người, anh muốn quản tôi đến chừng nào?”

Cô đã đắc tội với Lục Dĩ Hoài lúc nào.

Lục Dĩ Hoài duỗi tay bóp chặt cằm cô, ngón tay lướt qua sườn mặt, lẩm bẩm nói: “Chờ đến khi em không còn muốn chạy trốn khỏi tôi.”

Ngu Trà đỏ mắt trừng hắn, cắn chặt hổ khẩu hắn (phần nằm giữa ngón trái với ngón trỏ).

Cô dùng sức rất lớn, Lục Dĩ Hoài cũng không hừ một tiếng, để mặc cho cô cắn.

Không lâu sau Ngu Trà đã nếm được vì máu, lúc này mới buông ra, tim đập thật nhanh, rất khổ sở.

Cánh môi hồng nhuận dính một chút máu.

Lục Dĩ Hoài duỗi tay lau sạch, nhìn bộ dáng kinh hoảng thất thố của cô, đáy lòng rung động, “Giận rồi?”

Nghe vậy, cơn giận của Ngu Trà lại nổi lên, khó chịu trợn mắt.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” Ánh mắt Lục Dĩ Hoài tối sầm lại.

Lỗ tai Ngu Trà đỏ lên, biết suy nghĩ của hắn, mắng hắn một trận trong lòng, xoay mặt đi không nhìn nữa.

Dư quang không khỏi liếc đến chỗ bị cắn kia.

Ngón tay rất đẹp, giống như bác sĩ phẫu thuật, ở hổ khẩu lại có vết thương, làm người khác không thể bỏ qua.

Dấu răng của cô.

Chảy máu.

Ngu Trà hơi hối hận mình đã xúc động, nhìn thấy vẻ mặt Lục Dĩ Hoài bình tĩnh, cảm xúc hối hận tức khắc đã biến mất.

Cô mặc váy ngủ, lộ ra bả vai trắng nõn, dấu vết trên xương quai xâm đâm thẳng vào mắt Lục Dĩ Hoài.

“Tôi… Tôi không cố ý…” Ngu Trà khó khăn mở miệng, cũng không biết được mình muốn nói gì, “Ai kêu anh… Làm vậy với tôi…”

Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống.

Ngu Trà liếm môi, liếc trộm biều tình Lục Dĩ Hoài, sắc mặt hắn nặng nề, chắc là nổi giận.

Ai bị cắn đến chảy máu đén vậy mà không tức giận…

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có người gõ cửa: “Lục tổng.”

Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng, vươn tay sờ tóc Ngu Trà, “Có thể ra ngoài, còn chuyện khác thì đừng nghĩ đến.”

Hắn xoay người rời đi, bên ngoài là trợ lý Chu đang đứng.

Trợ lý Chu liếc mắt một cái đã thấy được cái cà vạt nổi bật kia, muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại, tò mò liếc qua mấy lần.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là kiệt tác của vị kia.

Ngăn lại hiếu kỳ trong lòng, bắt đầu báo cáo lịch trình hôm nay.

Ngoài dự đoán, Lục tổng trước kia chỉ đáp lại một chữ tâm trạng có vẻ không tệ, còn nói thêm mấy chữ.

Cửa phòng bị đóng lại.

Ngu Trà đang định hoan hô, đột nhiên nhớ đến gì đó—— Lục Dĩ Hoài có thắt cà vạt lại không, hay cứ để vậy đi đến công ty?

Ngoại truyện 1

#xanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện