Biệt danh của giáo sư Tạ là Tạ Đỉnh Đỉnh, bởi vì sau khi thầy ấy lên làm phó giáo sư thì bắt đầu bị hói (*) nên bị sinh viên đặt cho biệt danh này.
(*) Hói: tiếng Trung là 51T, phiên âm Hán Việt là Tạ Đỉnh.
Thầy ấy mới bốn mươi tuổi, bị sinh viên kêu như vậy tất nhiên không vui rồi, vì không vui nên cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ hung dữ, tiết học chuyên ngành của thấy ấy luôn có tỉ lệ sinh viên đi học cao nhất.
Chuyên ngành thông tin truyền thông của tôi về cơ bản thuộc chuyên ngành không được mấy ai để ý tới, bây giờ truyền thông truyền thống đã kém đi, truyền thông hiện đại bây giờ đã lan truyền phổ biến, bạn học của tôi đa phẩn đều là đẹp trai xinh gái, ngày nào cũng nghĩ cách làm thế nào để hot trên mạng, làm gì để đóng quảng cáo vân vân và mây mây.
Tôi không có nhu cầu tìm việc gì cả, tôi giống với anh tôi, không biết mình cố gắng thi vào trường đại học có tiếng có nghĩa lý gì, cuộc sống của chúng tôi khác với cuộc sống của những người bình thường, đi học chỉ là ba tôi ép chúng tôi trải nghiệm cuộc sống qua lại với người bình thường.
Anh tôi là sinh viên năm thứ năm rồi, người khác đều đang tìm mối quan hệ để thực tập ở bệnh viện lớn, anh ấy lại đi "cửa sau", ở nhà chơi game làm gian thương. Còn tôi mới học năm nhất, lại càng mơ màng với mục tiêu cuộc sống này.
Tiếng mắng chửi của anh tôi từ dưới lầu vọng lên, tôi cố gắng bò dậy, vừa xuống tầng đã nhìn thấy lão Trần đang quỳ trước sofa nhà tôi, anh tôi vừa dọn dẹp đồ vừa chửi ông ta.
"Người hơn năm mươi tuổi rồi còn đi lừa lọc đảo điên, đáng đời ông bị ma nữ bám theo! Cho ông thời gian một ngày đi lấy cái gỗ chạm khắc đó về, nếu không miễn bàn!”
"Thiếu hiệp, con ma nữ đó thật sự đã bị các cậu xử lý rồi sao? Tôi sợ chết lắm, tôi vẫn còn chưa có con, không muốn không có người nối dõi đâu!"
"Hừ, làm nhiều chuyện thất đức, đáng đời bị như vậy!" Anh tôi ôm lấy chăn, nhìn thấy tôi đi xuống, quan tâm hỏi han: “Thanh Tiêu cục cưng, em không sao chứ? Mấy con ma đó đâu? Chồng của em đã xử lý cả rồi chứ?”
Tôi dụi mắt gật đầu, lão Trần vừa nhìn thấy tôi đã nhào đến, quỳ xuống nói: “Nữ hiệp, cô là người tốt bụng nhất, cô giúp tôi cầu xin ông chủ Chung được không, tôi trả tiền đặt cọc cho ông ấy, xin ông ấy tha cho tôi một lần, được không... tôi biết ông ấy làm ăn với cả hai giới trắng đen, tôi, tôi cũng là vì nghèo đói quá mới lừa ông ấy.."
"...Ông vẫn nên nghe theo lời anh tôi nói, đi lấy cái gỗ chạm khắc về, ma nữ đó đã bị bắt đi rồi, cầm vào cũng không sao đâu, chúng tôi cũng dễ nói đỡ cho ông." Tôi bất lực nhìn ông lão mồm mép lươn lẹo này.
“Được được... nhưng mà tôi không biết lái xe, có thể nào tìm người đi cùng tôi không? Tôi cũng có chút sợ hãi..."
Tôi khinh thường nhìn ông ta, cuối cùng gọi điện thoại cho âm sai Đại Bảo, chuyện của nhà họ Hầu tôi chia cho Đại Bảo một trăm nghìn nên giờ Đại Bảo đã kiêm luôn việc phục vụ của cửa hàng chúng tôi.
Đại Bảo lái xe đưa lão Trần trở về lấy khúc gỗ điêu khắc, sau khi đưa đến nhà tôi, anh tôi cưa cái khúc gỗ điêu khắc ra, bên trong giấu mấy mảnh xương người chết đen.
Phong Ly Ngân nhìn những mảnh xương này, nhíu mày lại: “Đây là khúc gỗ điêu khắc làm từ gỗ Âm Trầm, còn để mấy mảnh xương này đặt vào trong, hình thành một hộp đựng xương cốt... thử đồ này rất tà khí, không nên xuất hiện nơi bình thường này, nhất định đã có người cố ý di chuyển nó đi.”
Anh ấy dùng cái nhíp kẹp một mảnh xương lên, tỉ mỉ nhìn: “Ngươi này trước đây đã bị trúng tà... trên xương còn có vết bớt mày đen."
Tôi khẽ cúi xuống nhìn, trong truyền thuyết của thôn Hoàng Đạo, ăn thịt người chết là một điểm quan trọng trong đó, hầu như tất cả mọi người trong thôn đều bị điên rồi, răng của ma nữ đó đều là màu đen, lẽ nào cô ta là người của thôn Hoàng Đạo? Sau khi chết trở thành Mãnh Qủy tiếp tục đi ăn thịt người?
Anh tôi cũng suy đoán như vậy, anh ấy nghi ngờ khúc gỗ điêu khắc đó lấy từ chỗ cũ của thôn Hoàng Đạo, thôn Thạch Tuyền Câu Tân không phải có những người còn sống của thôn Hoàng Đạo sao?
Lão Trần đột nhiên nói: “Các cô cậu biết truyền thuyết của thôn Hoàng Đạo sao? Tôi chính là người ở thôn Hoàng Đạo”
Ông ta vừa nói xong, tôi và anh tôi sợ đến mức nhanh chóng tránh khỏi ông ta, tôi lập tức trốn vào trong lòng Phong Ly Ngân, lão Trần này có lẽ không phải đột nhiên há miệng ra ăn thịt người chứ?
"Hừ, hai người đừng sợ, tôi vẫn chưa nói xong mà... sau đợt mất mùa mấy năm sau tôi mới sinh ra, khi đó vẫn rất bình thường, sau khi tôi sinh ra mẹ tôi đã bán tôi đi, bán đến nhà họ hàng xa, khi lớn lên nghe nói mẹ tôi sắp mất rồi, chính phủ còn phải di chuyển người trong thôn chia nhà, mới nghĩ mọi cách lấy hộ khẩu về, mới chia được căn nhà nhỏ bây giờ, tôi có từng nghe qua truyền thuyết về thôn Hoàng đạo, nhưng mà chưa tận mắt nhìn thấy, tin đồn có lẽ cũng phóng đại lên nhiều rồi..."
Tôi khinh thường nhìn ông ta: “Phóng đại? Chuyện ma nữ đó ăn thịt người ông tận mắt nhìn thấy, còn nói phóng đại sao? Tôi nhìn thấy trăng của ma nữ đó đều đã đen xì cả rồi, chắc hẳn trước khi chết đi ăn thịt nhiều người, ngày nào ông không cung cấp được thức ăn cho cô ta, cô ta sẽ ăn ông!”
Lão Trần sợ đến mức kẹp chặt hai chân, anh tôi tức giận hét lên: “Ông đừng có làm bẩn nhà tôi đấy! Lão già chết tiệt, gan nhỏ như chuột mà chỉ toàn ý đồ xấu xa, cứ muốn kiếm được lời, tối đi gặp ông chủ Chung ông tự cúi đầu nhận lỗi đi, nghe thấy hay không!"
Phong Ly Ngân ít khi có hứng thú với những chuyện như này, lúc này hắn đột nhiên nói: “Tôi đi cùng cô đến đó xem sao."
"Hả... anh nói với tôi sao?" tôi sững sờ.
Anh tôi lên tiếng nói: “Phí lời, anh ta ôm chặt em như vậy, không phải nói với em thì nói với ai chứ? Lẽ nào là nói với anh sao?"
À, tôi quên mất anh tôi bây giờ cũng có thể nhìn thấy hắn... tôi có chút ngượng ngùng thoát ra khỏi người Phong Ly Ngân, mặt có hơi ửng đỏ.
Lão Trần hoàn toàn ngơ ngác hỏi: “Tiểu hiệp, nữ hiệp, hai người đang nói gì vậy?”
"Liên quan quái gì đến ông!"
Buổi tối ông chủ Chung có tổ chức tiệc, nhưng mà buổi chiều tôi có tiết nên phải đến trường, tiết học chuyên ngành của Tạ Đỉnh Đỉnh, tôi không dám lại trốn tiết nữa, thầy ấy đã nói rất rõ ràng như vậy rồi, vắng mặc ba buổi thì sẽ trừ hết điểm của học kỳ đó.
Tô Mộng nhỏ tiếng nói với tôi: “Cậu cho dù lăn lên giường đến mức không dậy được nữa, cũng không thể bỏ học của tiết thầy Tạ Đỉnh Đỉnh! Khi nào chả lăn lên giường được chứ. Chọc vào Tạ Đỉnh Đỉnh, cậu coi như phải học lại môn này rồi!"
".. Đúng đúng vậy." Tôi cúi đầu chuột da nghe cậu ấy nói.
Tạ Đỉnh Đỉnh vừa bước vào lớp học nhìn thấy tôi, lập tức điểm danh: “Quan Thanh Tiêu, còn muốn có điểm chuyên cần không vậy?"
Tôi đứng lên xin lỗi: “Dạ thầy, em sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
"Tôi biết ba em đang ở trong bệnh biện, gánh nặng của em cũng vất vả, nhưng mà không đi học tiết học chuyên ngành em chính là đnag hủy hoại tiền đồ của mình, hiểu không? Cho em một cơ hội bù đắp hội kịch nói có một buổi biểu diễn cần diễn viên, em đến giúp đi." Tạ Đỉnh Đỉnh tự nhiên lại vứt nhiệm vụ này cho tôi.
Trong lòng tôi vô cùng đau khổ, tôi làm gì có thời gian đi luyện tập chứ? Tô Mộng lập tức nói giúp tôi: “Thưa thầy ba của Thanh Tiêu nằm viện, căn bản không có thời gian tham gia hoạt động ngoài giờ học nữa ạ, cậu ấy y mồ côi mẹ, anh cậu ấy cũng phải lo cho chuyện tốt nghiệp."
Tạ Đỉnh Đỉnh gật đầu nói: “Không cần phải luyện tập, ngày đó cứ mặc đồ lên đứng trên sân khấu là được rồi, chỉ nói một hai câu thoại thôi."
Thầy đã nói như vậy rồi, tôi chỉ đành nhẫn nhịn gật đầu, khi tan học tòa nhà giảng dạy hình như có chuyện mới mẻ gì đó, rất nhiều nữ sinh quay đầu, còn có ngươi rút điện thoại ra, tôi nhìn theo hướng mà mọi người nhìn.
Phong Ly Ngân đứng ở nơi cửa, nhíu mày nhìn hai nữ sinh trước mặt....
(*) Hói: tiếng Trung là 51T, phiên âm Hán Việt là Tạ Đỉnh.
Thầy ấy mới bốn mươi tuổi, bị sinh viên kêu như vậy tất nhiên không vui rồi, vì không vui nên cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ hung dữ, tiết học chuyên ngành của thấy ấy luôn có tỉ lệ sinh viên đi học cao nhất.
Chuyên ngành thông tin truyền thông của tôi về cơ bản thuộc chuyên ngành không được mấy ai để ý tới, bây giờ truyền thông truyền thống đã kém đi, truyền thông hiện đại bây giờ đã lan truyền phổ biến, bạn học của tôi đa phẩn đều là đẹp trai xinh gái, ngày nào cũng nghĩ cách làm thế nào để hot trên mạng, làm gì để đóng quảng cáo vân vân và mây mây.
Tôi không có nhu cầu tìm việc gì cả, tôi giống với anh tôi, không biết mình cố gắng thi vào trường đại học có tiếng có nghĩa lý gì, cuộc sống của chúng tôi khác với cuộc sống của những người bình thường, đi học chỉ là ba tôi ép chúng tôi trải nghiệm cuộc sống qua lại với người bình thường.
Anh tôi là sinh viên năm thứ năm rồi, người khác đều đang tìm mối quan hệ để thực tập ở bệnh viện lớn, anh ấy lại đi "cửa sau", ở nhà chơi game làm gian thương. Còn tôi mới học năm nhất, lại càng mơ màng với mục tiêu cuộc sống này.
Tiếng mắng chửi của anh tôi từ dưới lầu vọng lên, tôi cố gắng bò dậy, vừa xuống tầng đã nhìn thấy lão Trần đang quỳ trước sofa nhà tôi, anh tôi vừa dọn dẹp đồ vừa chửi ông ta.
"Người hơn năm mươi tuổi rồi còn đi lừa lọc đảo điên, đáng đời ông bị ma nữ bám theo! Cho ông thời gian một ngày đi lấy cái gỗ chạm khắc đó về, nếu không miễn bàn!”
"Thiếu hiệp, con ma nữ đó thật sự đã bị các cậu xử lý rồi sao? Tôi sợ chết lắm, tôi vẫn còn chưa có con, không muốn không có người nối dõi đâu!"
"Hừ, làm nhiều chuyện thất đức, đáng đời bị như vậy!" Anh tôi ôm lấy chăn, nhìn thấy tôi đi xuống, quan tâm hỏi han: “Thanh Tiêu cục cưng, em không sao chứ? Mấy con ma đó đâu? Chồng của em đã xử lý cả rồi chứ?”
Tôi dụi mắt gật đầu, lão Trần vừa nhìn thấy tôi đã nhào đến, quỳ xuống nói: “Nữ hiệp, cô là người tốt bụng nhất, cô giúp tôi cầu xin ông chủ Chung được không, tôi trả tiền đặt cọc cho ông ấy, xin ông ấy tha cho tôi một lần, được không... tôi biết ông ấy làm ăn với cả hai giới trắng đen, tôi, tôi cũng là vì nghèo đói quá mới lừa ông ấy.."
"...Ông vẫn nên nghe theo lời anh tôi nói, đi lấy cái gỗ chạm khắc về, ma nữ đó đã bị bắt đi rồi, cầm vào cũng không sao đâu, chúng tôi cũng dễ nói đỡ cho ông." Tôi bất lực nhìn ông lão mồm mép lươn lẹo này.
“Được được... nhưng mà tôi không biết lái xe, có thể nào tìm người đi cùng tôi không? Tôi cũng có chút sợ hãi..."
Tôi khinh thường nhìn ông ta, cuối cùng gọi điện thoại cho âm sai Đại Bảo, chuyện của nhà họ Hầu tôi chia cho Đại Bảo một trăm nghìn nên giờ Đại Bảo đã kiêm luôn việc phục vụ của cửa hàng chúng tôi.
Đại Bảo lái xe đưa lão Trần trở về lấy khúc gỗ điêu khắc, sau khi đưa đến nhà tôi, anh tôi cưa cái khúc gỗ điêu khắc ra, bên trong giấu mấy mảnh xương người chết đen.
Phong Ly Ngân nhìn những mảnh xương này, nhíu mày lại: “Đây là khúc gỗ điêu khắc làm từ gỗ Âm Trầm, còn để mấy mảnh xương này đặt vào trong, hình thành một hộp đựng xương cốt... thử đồ này rất tà khí, không nên xuất hiện nơi bình thường này, nhất định đã có người cố ý di chuyển nó đi.”
Anh ấy dùng cái nhíp kẹp một mảnh xương lên, tỉ mỉ nhìn: “Ngươi này trước đây đã bị trúng tà... trên xương còn có vết bớt mày đen."
Tôi khẽ cúi xuống nhìn, trong truyền thuyết của thôn Hoàng Đạo, ăn thịt người chết là một điểm quan trọng trong đó, hầu như tất cả mọi người trong thôn đều bị điên rồi, răng của ma nữ đó đều là màu đen, lẽ nào cô ta là người của thôn Hoàng Đạo? Sau khi chết trở thành Mãnh Qủy tiếp tục đi ăn thịt người?
Anh tôi cũng suy đoán như vậy, anh ấy nghi ngờ khúc gỗ điêu khắc đó lấy từ chỗ cũ của thôn Hoàng Đạo, thôn Thạch Tuyền Câu Tân không phải có những người còn sống của thôn Hoàng Đạo sao?
Lão Trần đột nhiên nói: “Các cô cậu biết truyền thuyết của thôn Hoàng Đạo sao? Tôi chính là người ở thôn Hoàng Đạo”
Ông ta vừa nói xong, tôi và anh tôi sợ đến mức nhanh chóng tránh khỏi ông ta, tôi lập tức trốn vào trong lòng Phong Ly Ngân, lão Trần này có lẽ không phải đột nhiên há miệng ra ăn thịt người chứ?
"Hừ, hai người đừng sợ, tôi vẫn chưa nói xong mà... sau đợt mất mùa mấy năm sau tôi mới sinh ra, khi đó vẫn rất bình thường, sau khi tôi sinh ra mẹ tôi đã bán tôi đi, bán đến nhà họ hàng xa, khi lớn lên nghe nói mẹ tôi sắp mất rồi, chính phủ còn phải di chuyển người trong thôn chia nhà, mới nghĩ mọi cách lấy hộ khẩu về, mới chia được căn nhà nhỏ bây giờ, tôi có từng nghe qua truyền thuyết về thôn Hoàng đạo, nhưng mà chưa tận mắt nhìn thấy, tin đồn có lẽ cũng phóng đại lên nhiều rồi..."
Tôi khinh thường nhìn ông ta: “Phóng đại? Chuyện ma nữ đó ăn thịt người ông tận mắt nhìn thấy, còn nói phóng đại sao? Tôi nhìn thấy trăng của ma nữ đó đều đã đen xì cả rồi, chắc hẳn trước khi chết đi ăn thịt nhiều người, ngày nào ông không cung cấp được thức ăn cho cô ta, cô ta sẽ ăn ông!”
Lão Trần sợ đến mức kẹp chặt hai chân, anh tôi tức giận hét lên: “Ông đừng có làm bẩn nhà tôi đấy! Lão già chết tiệt, gan nhỏ như chuột mà chỉ toàn ý đồ xấu xa, cứ muốn kiếm được lời, tối đi gặp ông chủ Chung ông tự cúi đầu nhận lỗi đi, nghe thấy hay không!"
Phong Ly Ngân ít khi có hứng thú với những chuyện như này, lúc này hắn đột nhiên nói: “Tôi đi cùng cô đến đó xem sao."
"Hả... anh nói với tôi sao?" tôi sững sờ.
Anh tôi lên tiếng nói: “Phí lời, anh ta ôm chặt em như vậy, không phải nói với em thì nói với ai chứ? Lẽ nào là nói với anh sao?"
À, tôi quên mất anh tôi bây giờ cũng có thể nhìn thấy hắn... tôi có chút ngượng ngùng thoát ra khỏi người Phong Ly Ngân, mặt có hơi ửng đỏ.
Lão Trần hoàn toàn ngơ ngác hỏi: “Tiểu hiệp, nữ hiệp, hai người đang nói gì vậy?”
"Liên quan quái gì đến ông!"
Buổi tối ông chủ Chung có tổ chức tiệc, nhưng mà buổi chiều tôi có tiết nên phải đến trường, tiết học chuyên ngành của Tạ Đỉnh Đỉnh, tôi không dám lại trốn tiết nữa, thầy ấy đã nói rất rõ ràng như vậy rồi, vắng mặc ba buổi thì sẽ trừ hết điểm của học kỳ đó.
Tô Mộng nhỏ tiếng nói với tôi: “Cậu cho dù lăn lên giường đến mức không dậy được nữa, cũng không thể bỏ học của tiết thầy Tạ Đỉnh Đỉnh! Khi nào chả lăn lên giường được chứ. Chọc vào Tạ Đỉnh Đỉnh, cậu coi như phải học lại môn này rồi!"
".. Đúng đúng vậy." Tôi cúi đầu chuột da nghe cậu ấy nói.
Tạ Đỉnh Đỉnh vừa bước vào lớp học nhìn thấy tôi, lập tức điểm danh: “Quan Thanh Tiêu, còn muốn có điểm chuyên cần không vậy?"
Tôi đứng lên xin lỗi: “Dạ thầy, em sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
"Tôi biết ba em đang ở trong bệnh biện, gánh nặng của em cũng vất vả, nhưng mà không đi học tiết học chuyên ngành em chính là đnag hủy hoại tiền đồ của mình, hiểu không? Cho em một cơ hội bù đắp hội kịch nói có một buổi biểu diễn cần diễn viên, em đến giúp đi." Tạ Đỉnh Đỉnh tự nhiên lại vứt nhiệm vụ này cho tôi.
Trong lòng tôi vô cùng đau khổ, tôi làm gì có thời gian đi luyện tập chứ? Tô Mộng lập tức nói giúp tôi: “Thưa thầy ba của Thanh Tiêu nằm viện, căn bản không có thời gian tham gia hoạt động ngoài giờ học nữa ạ, cậu ấy y mồ côi mẹ, anh cậu ấy cũng phải lo cho chuyện tốt nghiệp."
Tạ Đỉnh Đỉnh gật đầu nói: “Không cần phải luyện tập, ngày đó cứ mặc đồ lên đứng trên sân khấu là được rồi, chỉ nói một hai câu thoại thôi."
Thầy đã nói như vậy rồi, tôi chỉ đành nhẫn nhịn gật đầu, khi tan học tòa nhà giảng dạy hình như có chuyện mới mẻ gì đó, rất nhiều nữ sinh quay đầu, còn có ngươi rút điện thoại ra, tôi nhìn theo hướng mà mọi người nhìn.
Phong Ly Ngân đứng ở nơi cửa, nhíu mày nhìn hai nữ sinh trước mặt....
Danh sách chương