3.
Vứt xá.c.
Hai từ này cứ quanh quẩn trong tâm trí, khiến tôi không thể nghĩ được chuyện gì khác.
Chỉ cảm thấy lợm lợm muốn nôn.
Tôi xin nghỉ phép năm ở công ty, quyết định ở nhà điều chỉnh lại một thời gian.
Đột nhiên tôi nhớ ra, gần đây không nhìn thấy người hàng xóm nhà bên cạnh nữa…
Tôi bây giờ đa nghi như Tào Tháo ấy, trong đầu tôi lại còn đang có hai từ “vứt xá.c” kia nữa chứ.
“...”
Do dự một lúc lâu, tôi nắm chặt tay, quyết định chạy sang đó gõ cửa.
Mười giây… ba mươi giây…
Một phút đã trôi qua, cánh cửa thì vẫn đóng chặt.
Lòng bàn tay tôi rịn đầy mồ hôi, lại gõ thêm lần nữa.
Vốn dĩ tôi cũng chẳng ôm hy vọng gì, nhưng lần này cánh cửa rất nhanh đã mở ra.
Tôi thở phào một hơi.
“Có chuyện gì vậy?”
Sợ vẻ mặt bất ngờ của mình bị lộ, tôi tìm đại một lý do: “Nhà tôi bị cúp nước rồi, bên anh có bị không?”
“Không có.” Anh ta lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi đóng cửa lại.
Tôi quay người bước về nhà.
Ngay khi quay đầu lại, vẻ mặt tôi trở nên khiếp đảm không thể khống chế nổi.
Mặc dù trông rất giống nhau nhưng chúng tôi đã làm hàng xóm được hai, ba năm rồi, anh ta rõ ràng là cao hơn trước rất nhiều.
Hắn hoàn toàn không phải là hàng xóm của tôi!! Mọi khi có thể tôi đã lờ nó đi rồi nhưng lần này, tinh thần tôi cẳng thẳng đến nỗi không thể ngó lơ được.
Tôi giả vờ bình tĩnh đóng cửa lại, hai chân mềm nhũn không thể đứng nổi nữa, ngã khuỵu xuống đất.
Tôi run rẩy cầm điện thoại muốn báo cảnh sát nhưng không biết nối máy xong phải nói gì với họ.
Nếu báo án sai tôi sẽ bị coi là rối loạn tinh thần, thậm chí có thể bị đối phương trả thù.
Cuối cùng, tôi đặt điện thoại xuống, không gọi cho cảnh sát nữa.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, tôi đứng dậy dựa vào cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Cửa nhà đối diện vẫn đóng chặt, không một động tĩnh.
Tôi run rẩy quay về phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Cái chế.t của dì Chu và người hàng xóm bên cạnh đang không rõ tung tích khiến tôi rùng mình.
Khi tôi còn đang nghĩ những chuyện đó thật hoang đường, khóe mắt tôi liếc tới cửa sổ sát đất.
!!!!!
Đứng hình.
Bên ngoài lúc này trời đã tối đen.
Tôi có thể nhìn rõ bản thân trên kính.
Xuống một chút, cũng có thể nhìn thấy được rõ một người dưới gầm giường
Vứt xá.c.
Hai từ này cứ quanh quẩn trong tâm trí, khiến tôi không thể nghĩ được chuyện gì khác.
Chỉ cảm thấy lợm lợm muốn nôn.
Tôi xin nghỉ phép năm ở công ty, quyết định ở nhà điều chỉnh lại một thời gian.
Đột nhiên tôi nhớ ra, gần đây không nhìn thấy người hàng xóm nhà bên cạnh nữa…
Tôi bây giờ đa nghi như Tào Tháo ấy, trong đầu tôi lại còn đang có hai từ “vứt xá.c” kia nữa chứ.
“...”
Do dự một lúc lâu, tôi nắm chặt tay, quyết định chạy sang đó gõ cửa.
Mười giây… ba mươi giây…
Một phút đã trôi qua, cánh cửa thì vẫn đóng chặt.
Lòng bàn tay tôi rịn đầy mồ hôi, lại gõ thêm lần nữa.
Vốn dĩ tôi cũng chẳng ôm hy vọng gì, nhưng lần này cánh cửa rất nhanh đã mở ra.
Tôi thở phào một hơi.
“Có chuyện gì vậy?”
Sợ vẻ mặt bất ngờ của mình bị lộ, tôi tìm đại một lý do: “Nhà tôi bị cúp nước rồi, bên anh có bị không?”
“Không có.” Anh ta lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi đóng cửa lại.
Tôi quay người bước về nhà.
Ngay khi quay đầu lại, vẻ mặt tôi trở nên khiếp đảm không thể khống chế nổi.
Mặc dù trông rất giống nhau nhưng chúng tôi đã làm hàng xóm được hai, ba năm rồi, anh ta rõ ràng là cao hơn trước rất nhiều.
Hắn hoàn toàn không phải là hàng xóm của tôi!! Mọi khi có thể tôi đã lờ nó đi rồi nhưng lần này, tinh thần tôi cẳng thẳng đến nỗi không thể ngó lơ được.
Tôi giả vờ bình tĩnh đóng cửa lại, hai chân mềm nhũn không thể đứng nổi nữa, ngã khuỵu xuống đất.
Tôi run rẩy cầm điện thoại muốn báo cảnh sát nhưng không biết nối máy xong phải nói gì với họ.
Nếu báo án sai tôi sẽ bị coi là rối loạn tinh thần, thậm chí có thể bị đối phương trả thù.
Cuối cùng, tôi đặt điện thoại xuống, không gọi cho cảnh sát nữa.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, tôi đứng dậy dựa vào cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Cửa nhà đối diện vẫn đóng chặt, không một động tĩnh.
Tôi run rẩy quay về phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Cái chế.t của dì Chu và người hàng xóm bên cạnh đang không rõ tung tích khiến tôi rùng mình.
Khi tôi còn đang nghĩ những chuyện đó thật hoang đường, khóe mắt tôi liếc tới cửa sổ sát đất.
!!!!!
Đứng hình.
Bên ngoài lúc này trời đã tối đen.
Tôi có thể nhìn rõ bản thân trên kính.
Xuống một chút, cũng có thể nhìn thấy được rõ một người dưới gầm giường
Danh sách chương