Sau khi tiêu hóa hết Thảo Linh Nguyên Dịch, Lục Huyền nhận thấy nó sinh ra một chút linh trí thấp, biết chủ động quay đầu từ bên này sang bên kia để quan sát tình hình xung quanh.

Khi Lục Huyền mệnh lệnh dò xét linh điền, Thảo Khôi Lỗi dường như hiểu điều đó và di chuyển trên mặt đất với tốc độ cực kỳ chậm.

Đồng thời, cỏ khô màu xám trên người nó cũng phát sinh càng nhiều biến hóa, trở nên cứng cáp hơn, có thể trong nháy mắt bắn ra rất nhiều dây cỏ, cũng có thể quấn vào nhau hình thành dây thừng to dài hơn.

Điều duy nhất không thay đổi là tốc độ phản ứng vẫn còn chậm chạp như cũ, phải mất một lúc lâu sau khi Lục Huyền chỉ lệnh, nó mới hành động theo mệnh lệnh.

"Bây giờ diện tích linh điền lớn rồi, nhiệm vụ của ngươi cũng càng gian nan thêm, về sau không có chuyện gì, nhớ kỹ phải tuần tra trong linh điền đấy."

Lục Huyền lời nói thấm thía dặn dò Thảo Khôi Lỗi.

Nó vẫn không nhúc nhích, chỉ có cái đầu to quái dị làm bằng cỏ xám của nó ngơ ngác nhìn Lục Huyền.

Chờ đến khi Lục Huyền biến mất trước mặt nó, hai ánh sáng xanh yếu ớt dường như lóe lên trong đám cỏ xám. Ngay lập tức, đôi chân mảnh khảnh của Thảo Khôi Lỗi bước về phía trước, đầu khôi thảo còn hiện lên cái u màu xanh biếc, thong thả đi lại ở trong linh điền.

Ngày hôm sau, Lục Huyền dò xét trong linh điền một lần, dùng các loại thuật pháp cấp thấp để chăm sóc linh thực. Sau đó hắn nhìn Thảo Khôi Lỗi vẫn đang chậm rãi di chuyển trong linh điền.

"Ngươi đi quanh linh điền cả đêm đấy à? Dừng lại dừng lại."

Thảo Khôi Lỗi vẫn từ từ vươn đôi chân cỏ khô mảnh khảnh.

Nó đợi Lục Huyền trở lại trong nhà, sau đó mới có phản ứng, dừng lại tại chỗ, đầu cỏ khô hướng về phía linh điền.

"Ta dự định đi ra ngoài một chút, ngươi có muốn đi cùng không?"

"Ngao ô..."

Ấu thú linh miêu căng cổ họng, thấp giọng kêu một tiếng, ánh mắt bình tĩnh đi tới cửa phòng.



Lục Huyền thấy nó như vậy, biết nó đây là theo thói quen chảnh chọe, nhưng thật ra trong lòng rất mong được ở bên hắn.

Quả nhiên, khi hắn vươn tay nắm lấy bộ lông của linh miêu, ấu thú vùng vẫy tượng trưng hai cái rồi lập tức ngoan ngoãn nằm trên vai Lục Huyền.

Bốn đôi chân nhỏ như đám mây trắng bám chặt quần áo Lục Huyền, một đôi tai nhọn dựng đứng lên, hai chỏm lông xám trắng trên tai bị gió thổi phất phơ.

Thịt yêu thú và linh mễ trong nhà không còn nhiều lắm, vì vậy Lục Huyền định đi chợ mua một ít.

Sau khi nuôi dưỡng ba con Hồng Tu Lý cùng với Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu trên bả vai, lượng tiêu hao thịt yêu thú và linh mễ tăng lên rất nhiều, Lục Huyền vừa thỏa mãn bọn chúng, vừa mong mỏi nhận được ánh sáng tốt hơn khi chúng trưởng thành.

Về phần chín gốc Linh Huỳnh Thảo thành thục, hắn tạm thời chưa có ý định bán cho Bách Thảo Đường, đựng chúng trong hộp bạch ngọc rồi đặt vào túi trữ vật, chờ số lượng nhiều hơn thì xử lý một thể.

Sau khi đến chợ, Lục Huyền theo thường lệ nhìn lướt qua các quầy hàng, để xem liệu mình có tìm được các loại linh chủng, trứng linh thú, ấu thú chưa xác định không.

Đáng tiếc, vận may không tốt nên chưa đụng phải.

Hắn bình tĩnh lại, đến một cửa hàng rồi mua hai mươi cân linh mễ cấp thấp nhất, năm cân thịt yêu thú, tổng cộng tiêu hết hai mươi viên linh thạch.

Sau đó, trong người hắn còn dư lại khoảng tám mươi viên linh thạch.

Bỏ linh mễ, thịt yêu thú vào trong túi trữ vật, Lục Huyền đang định rời đi thì đột nhiên, một con yêu cầm to lớn vỗ cánh bay qua.

Yêu cầm dang rộng đôi cánh khoảng ba mươi trượng, để lại một cái bóng đen lớn trên mặt đất.

"Đây là tam phẩm yêu thú Thiết Vũ Ưng của Vương gia nuôi được mấy trăm năm rồi, thực lực tương đương với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Từ cái này mà đoán, có lẽ là một nhóm tu sĩ khai khẩn tân bí cảnh trở về."

Trong chợ, có tu sĩ kiến thức rộng đè thấp giọng nói.

Quả nhiên, Thiết Vũ Ưng bay qua không bao lâu, lần lượt các loại yêu cầm, phi chu xẹt qua trên khoảng không chợ.

Cuối cùng, họ dừng lại ở một quảng trường rộng hàng trăm mét.



Lục Huyền đi theo phía sau đám đông, nhìn từ xa.

"Đó là Vương Văn Hồng có tu vi Luyện Khí cao cấp, là một trong những thanh niên tuấn kiệt đương thời có tu vi tối cao ở Vương gia, nghe nói lần này tiến vào vùng hoang dã lịch luyện."

Một thanh niên vẻ mặt kiên nghị bước ra khỏi quảng trường, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ tươi, khi bước đi có một luồng sát khí nhàn nhạt tỏa ra.

"Không biết tân bí cảnh khai phá ra sao rồi? Tán tu chúng ta có cơ hội tiến vào ăn một chút cơm thừa rượu cặn không."

"Tu vi người chỉ là Luyện Khí tầng hai mà cũng muốn vào tân bí cảnh á? Đừng nói những tán tu đi theo Vương gia vào khai khẩn cũng cào nát cái bí cảnh rồi, làm gì còn thừa lại thứ tốt nào, mà lấy tu vi của người cũng không vào được cửa bí cảnh."

"Đến cùng những tu sĩ Vương gia này gặp chuyện gì trong bí cảnh? Mà vẻ mặt ai cũng nghiêm túc."

"Không cần nghi ngờ, chỉ là quay về tiếp viện bình thường thôi, nghỉ ngơi và hồi sức ấy."

Tán tu trong chợ bàn tán xôn xao, Lục Huyền lẫn trong đám đông cẩn thận quan sát.

Ngoại trừ đại đội tu sĩ từ Vương gia ra, còn có mấy trăm tên tán tu. Trên người rất nhiều tán tu không có túi trữ vật, vòng eo phồng lên, xem ra thu hoạch không ít.

Trên mặt mỗi tán tu đều không thả lỏng, nghi hoặc, sợ hãi, nặng nề...

Lục Huyền liếc mắt nhìn, lại không có phát hiện bóng dáng Trương Hồng đâu.

Nhưng hắn cũng phải rất lo lắng an toàn của huynh ấy, dù sao lần trước Trương Hồng trở về cũng không bao lâu, đường xá xa xôi, cũng lãng phí không ít thời gian đi tới đi lui.

Hắn lặng lẽ rút lui khỏi đám đông.

Nhiều tu sĩ trở về như vậy, đoán chừng hai ngày tiếp theo trong chợ sẽ xuất hiện không ít đồ tốt, cho nên hắn dự định chú ý nhiều chút.

Về đến nhà, hắn lấy linh mễ cùng thịt yêu thú ra, cẩn thận xử lý rồi cất đi, cũng cảnh cáo Đạp Vân Linh Miêu không được vào bếp trộm thịt, nếu không hắn sẽ không cho nó ăn ngon.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện