"Tiểu gia hỏa cháu còn có linh thạch cho thúc sao?"

"Cháu không có linh thạch cho thúc, chỉ có cơ hội có thể giúp thúc kiếm được linh thạch thôi."

Trương Tu Viễn kháu khỉnh cười hì hì, trong mắt là vẻ giảo hoạt không hợp tuổi tác của cậu.

"Hả, nói nghe chút nào?"

Lục Huyền nhìn Trương Tu Viễn đang ôm chặt Thảo Khôi Lỗi, trong lòng cảm thấy hơi tò mò.

"Chẳng phải mấy ngày trước thúc giúp nhà cháu giải quyết vấn đề sâu bệnh sao? Ngay hôm nay cháu nghe Thái Bân nói nhà cậu ấy cũng xuất hiện quái trùng này. Thế là cháu lập tức bảo với cậu ấy là thúc vô cùng lợi hại. Cậu ấy vội vàng chạy về nhà nói cho cha mẹ biết, còn bảo cháu dẫn thúc đi giúp nhà họ. Phụ thân cậu ấy vì vấn đề này mà buồn muốn khóc, chỉ cần tiểu Lục thúc làm như lần trước là có thể kiếm được rất nhiều linh thạch luôn."

"Thái Bân?"

Trong ký ức của hắn thì đó là một tiểu hài tử gầy như khỉ, bình thường hay chơi với Trương Tu Viễn, nhà họ cũng cách viện nhà mình có hai ba trăm mét.

Lục Huyền đã từng gặp phụ thân của cậu bé - Thái Hải - tán tu Luyện Khí tầng ba, chỉ là biết thôi chứ không qua lại gì.

"Có nên đi xem một chút không?"

Trong lòng hắn do dự, tự hỏi có nên đi kiếm khối linh thạch này không. Mạo hiểm? Chủ yếu là đối phó Hắc Nha Trùng, có thể dễ dàng giải quyết bằng cách dựa vào Canh Kim Kiếm Quyết mà mình ngày càng thành thạo, khả năng xảy ra xung đột là rất thấp. Chỉ có điều, lấy bản thân mình tu vi Luyện Khí tầng ba, cộng thêm Canh Kim Kiếm Quyết, các loại phù lục, tàn phiến pháp khí Liệt Ngân Nhận; trên cơ bản có thể đối phó với tất cả các loại tình huống bất ngờ.

Lợi tức? Tần Minh là Luyện Khí tầng bốn, một lần giải quyết Hắc Nha ấu trùng thu bảy linh thạch. Mặc dù hắn biểu hiện ra tu vi Luyện Khí tầng hai, thu năm linh thạch cũng không quá đáng đi! Chủ yếu nhất là, bây giờ mình thực sự quá nghèo! Đang có một nhu cầu lớn về linh thạch.

Diện tích linh điền quá nhỏ, sau khi trồng những linh thực này hầu như không có khoảng trống nào, Lục Huyền thật sự muốn có một khối linh điền lớn hơn.

Hắn còn muốn mua một cái túi trữ vật, số lượng bảo vật trong tay càng ngày càng nhiều, không thể nào mỗi lần ra ngoài đều mang theo hết được.

Thu mua linh chủng không rõ ràng, cũng cần số lượng lớn linh thạch.

Nghĩ vậy, Lục Huyền không do dự nữa, trong ánh mắt chờ đợi của Trương Tu Viễn thì khẽ gật đầu.

"Đi trước dẫn đường."



"Vâng ạ!"

...

Tiểu viện Thái gia.

Thê tử Lý thị của Thái Hải đang mắng nhi tử mình gay gắt.

"Ta nói cho con biết, con nghĩ như thế nào mà tự nhiên gọi một cái tán tu hơn chục tuổi để giải quyết vấn đề sâu bệnh! Con cho rằng Thái gia là chỗ trẻ con chơi sao?"

Thái Bân chỉ có sáu, bảy tuổi bị mẫu thân mắng liên tục, làm sắc mặt cậu đỏ bừng, can đảm trả lời: "Nhưng mà Tu Viễn nói tiểu Lục thúc của cậu ấy rất siêu, kiếm thuật xuất thần nhập hóa, một chiêu giết tất cả yêu trùng!"

"Thằng nhóc đó nói cái gì con cũng tin? Con không dùng cái óc heo của mình mà ngẫm lại xem, một tán tu Luyện Khí tầng hai, lợi hại hơn nữa thì có lợi hại đến mức nào?"

Lý thị quay đầu lại, nói với trượng phu Thái Hải vẫn ở bên cạnh đang cúi đầu nhìn dưới mặt đất: "Đương gia, ta thấy vẫn nên gọi lão đệ của ta qua đây, hắn có phương pháp, quen biết một tu sĩ Luyện Khí trung cấp có thể giải quyết vấn đề sâu bệnh, nhất định mạnh hơn tán tu Luyện Khí tầng hai trong miệng thằng nhóc con."

"Hừ, là tiểu cữu tử há miệng đòi mười linh thạch à?"

Thái Hải gầy gò cười khẩy.

"Chém ai không chém, chém cả tỷ phu nhà mình, vì sao ngươi không lấy mười linh thạch ra đi?"

Lý thị lúng túng lẩm bẩm: "Chẳng phải ta lo lắng linh thực nhà mình sao?"

"Haizz..."

Thái Hải thở dài một tiếng: "Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể thử xem tán tu trẻ tuổi kia. Ta vừa mới đi ra ngoài hỏi thăm, trước đó trong nhà Trương Hồng từng phát sinh trùng hại, nghe nói được một thiếu niên giải quyết, nói vậy chính là người kia trong miệng Thái Bân."

Thái Hải ngồi xổm xuống, nhìn linh thực bị sợi tơ đen mỏng quấn chặt lấy, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng.

Những tu sĩ khác có thể giải quyết sâu bệnh đều chào giá rất cao, đối với hắn bây giờ mà nói, không thể nghi ngờ là một gánh nặng lớn. Hắn chỉ đành gửi gắm hi vọng trên người Luyện Khí tầng hai Lục Huyền.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng động.

Mặc dù Lục Huyền ở bên ngoài nghe được chút tranh chấp, nhưng đến thì cũng đến rồi, muốn kiếm linh thạch chứ không về tay trống, nên để cho Trương Tu Viễn gõ cửa viện.



Mở cửa sân ra, Thái Hải gầy nhom cố nặn ra một nụ cười, chào đón.

"Lục đạo hữu, vất vả cho ngươi đi một đoạn đường, nghe nói đạo hữu có bản lĩnh độc môn trong việc giải quyết sâu bệnh, đợi lát nữa làm phiền ngươi nhìn linh thực trong nhà ta một chút."

"Không đáng nói bản lĩnh độc môn, chỉ là gần đây ta có tiến bộ trên phương diện thuật pháp, lại vừa hay khắc chế Hắc Nha ấu trùng."

Lục Huyền giải thích một câu rồi nói tiếp.

"Tí nữa ta sẽ tận tâm tận lực giải quyết sâu bệnh giúp Thái đạo hữu. Chỉ có đôi lời nói trước, giá tiền Lục mỗ xuất thủ là năm linh thạch, không trả giá."

"Luyện Khí tầng bốn mới chỉ bảy linh thạch, làm sao ngươi một cái Luyện Khí tầng hai đòi năm linh thạch?"

Lý thị ở bên cạnh chen miệng hỏi.

"Cũng là giải quyết trùng hại, bằng không các hạ đi mời tu sĩ Luyện Khí trung cấp đi?" Lục Huyền lạnh lùng đáp lại.

Lý thị đương nhiên sẽ không làm vậy, dừng một chút rồi đáp.

"Năm linh thạch không phải là không thể, nhưng nếu không diệt được sâu bệnh thì sao?”

"Ngươi cút vào trong nhà cho ta!"

Thái Hải thấp giọng quát Lý thị.

"Phụ nhân trong nhà chanh chua, để cho Lục đạo hữu chê cười rồi."

Hắn ta quay đầu, lộ ra nụ cười khổ.

"Bất kể Lục đạo hữu có giải quyết hết sâu bệnh không, năm viên linh thạch đều sẽ dâng đầy đủ. Ta chỉ hy vọng đạo hữu cố gắng hết sức, dù sao đạo hữu cũng là Linh thực sư, biết linh thực là toàn bộ chúng ta có."

"Việc này hiển nhiên."

Vẻ mặt Lục Huyền trịnh trọng đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện