Edit: Phong Lữ
Mỗi lần Kỷ Thanh Trạch nói tới chuyện trong nhà mình, hay là nói tới việc Cao Hiên Thần “chết” năm đó, Cao Hiên Thần cảm thấy cực kỳ đau lòng. Hắn ôm Kỷ Thanh Trạch, xoa xoa sau gáy Kỷ Thanh Trạch: “Ta ở đây. Sau đó thì sao?”
Kỷ Thanh Trạch thuận theo mà rũ mắt xuống, dừng lại một chốc mới nói: “Du Long kiếm pháp chia làm ba tầng cảnh giới, tầng thứ nhất là ‘Tiềm Long’, chủ yếu là luyện cảm giác với binh khí và một ít cơ sở kiến thức, coi như là phần xương của ‘Du Long kiếm pháp’. Tầng thứ hai là ‘Đằng long’, sau khi học xong toàn bộ chiêu ở phần này, coi như đã luyện thành kiếm pháp mức sơ cấp, nhưng vẫn không đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất, tính là phần thịt của ‘Du Long kiếm pháp’. Tầng thứ ba ‘Du Long’, nắm vững nội công tâm pháp thêm một bước, đạt đến cảnh giới này mới có thể người kiếm hợp nhất thành công, phá núi phân biển, đây là phần da của ‘Du Long kiếm pháp’. Trước khi vào Thiên hạ luận võ đường, ta chỉ mới học được Tiềm Long.”
Lúc lên Thiên hạ luận võ đường, Kỷ Thanh Trạch mới có mười tuổi. Như vậy cũng không thể nói Kỷ Bách Vũ giấu không cho y học, với hài tử chừng mười tuổi, điều quan trọng nhất chính là luyện tốt căn bản. Phải học vững căn bản thì lên Thiên hạ luận võ đường mới không trở thành trò hề là học cơ bản không xong còn đòi học võ tiếp.
“Tới khi ta rời khỏi Thiên hạ luận võ đường, trở lại nhà ở Tô Châu, mới đòi phụ thân kiếm phổ. Nửa năm tu sau luyện xong ‘Đằng long’, tiếp tục luyện qua ‘Du Long’.”
Cao Hiên Thần kinh ngạc nói: “Nửa năm?”
Kỷ Thanh Trạch gật đầu.
Võ học trong thiên hạ này, không chỉ mỗi “Du Long kiếm pháp”, mà bất kỳ một môn công phu nào cũng có thể chia làm ba giai đoạn “xương”, “thịt”, “da”. Chiêu thức cơ sở là xương một môn võ, nối liền các chiêu thức ấy với nhau là thành thịt, mà cuối cùng có thể phát huy được môn công phu này, đồng thời bày ra công lực của nó, đó chính là da.
Luyện tập cơ sở, dựng khung xương, đây cũng không phải là chuyện mấy năm có thể thành, thường phải dùng cả đời, đến lão lúc già rồi còn có thể tu bổ lại khung xương, chỉnh tới chỉnh lui. Nhưng mà không có ai dùng cả đời chỉ luyện cơ sở, thường ba tới năm năm sau khi nhập môn, khi khung xương đã thành hình rồi thì bắt đầu đắp nặn phần thịt. Trong quá trình đắp nặn trong không ngừng tu bổ phần xương. Còn tầng da cuối cùng, nói dễ cũng dễ mà nói không dễ cũng không dễ, nếu như không có tầng da cuối cùng kia, thì phần xương thịt dù có tốt tới đâu đi chăng nữa, cũng không trọn vẹn. Nhưng nếu vội lấy phần da phủ kín, thì cũng như đắp một tấm màn che, xương thịt bên trong xảy ra vấn đề gì thì cũng khó phát hiện để mà thay đổi hơn.
Khung xương càng chắc, thì khi đắp nặn thịt sẽ đỡ mất công hơn. Nếu là người có thiên phú cao, luyện được nhanh, thì sau hai ba năm là có thể thử bắt đầu vào tầng thứ 3. Nếu như thiên phú kém một chút, tốn năm năm tới mười năm, cũng có thể tiến bộ từ từ. Nhớ hồi đó, sau khi Kỷ Bách Vũ cưới Du Nhược Nam, lúc ngoài ba mươi mới luyện thành Du Long kiếm pháp. Mà Kỷ Thanh Trạch dùng nửa năm tu đã luyện xong đằng long, năm nay mới vừa hai mươi, đã có chút thành tựu ở Du Long kiếm pháp…
Cao Hiên Thần cũng không khỏi thở dài nói: “Thanh Trạch, ngươi thật đúng là một thiên tài!”
Kỷ Thanh Trạch lại nói: “Là do ta quá nóng lòng.”
Luyện võ là một chuyện, mà thực sự đạt đến một tầng cảnh giới lại là một chuyện khác. Có mấy người tạo xương thịt da một cách gọn gàng nhanh chóng, rắn chắc đẹp đẽ; có mấy người tạo lại như một trò đùa, thoạt nhìn tưởng đâu hay lắm, thực ra thì động tới là hỏng ngay. Nếu là chỉ vì cái trước mắt, khung xương chưa dựng tốt đã vội vàng đắp nặn da thịt, cũng không phải không được, chỉ là khó tránh khỏi phải đi đường vòng. Kỷ Thanh Trạch nói chính là do y nóng lòng, có lẽ đúng là có chút vội vàng, nhưng nhìn chiêu thức kiếm pháp của y, đủ thấy nửa năm qua y đã có một chút thành tựu, có thể xưng một tiếng thiên tài. Chỉ là trong khi luyện nội công tâm pháp có chút sự cố, mới khiến y gặp phải nguy hiểm của việc tẩu hỏa nhập ma.
Kỷ Thanh Trạch lại nói: “Khi ta phát hiện ta càng luyện công, trong người lại càng đau, thì ta đã biết là có vấn đề rồi. Ta… Người trong nhà… Ta có hoài nghi, nhưng lại nói, thứ nhất, khi đó ta chỉ lo trước mắt, nên rất có thể là phương pháp luyện công của ta xảy ra vấn đề; thứ hai, cho dù đúng là do bọn họ đi nữa… ta cũng không tìm được chứng cớ gì; thứ ba, khi đó ta mất hết hy vọng, không có tâm trạng đi điều tra nguyên nhân.”
Mới đầu, Cao Hiên Thần cực kỳ tức giận, trong lòng đã nhận định là Kỷ Bách Vũ có ý định mưu hại Kỷ Thanh Trạch, giận Kỷ Thanh Trạch quá dễ bị người bắt nạt, chịu khổ như vậy, thế mà lại không lăng trì đôi trưởng bối vô liêm sỉ kia. Nhưng khi nghe Kỷ Thanh Trạch nói vậy, hắn lại thông cảm hơn cho sự bất đắc dĩ của Kỷ Thanh Trạch.
Để có thể trong vòng nửa năm nắm chặt “Đằng long”, chắc chắn Kỷ Thanh Trạch là ngày cũng luyện, đêm cũng luyện, đẩy chính mình đến cực hạn, như vậy vốn rất dễ gặp sự cố. Y hoài nghi là tự mình phạm sai lầm, cũng không phải không có lý; vả lại, có một số việc, y không thể điều tra cũng được, không muốn điều tra cũng được, y có thể làm gì được nữa đâu? Không nói tất cả chỉ là suy đoán, dù có chứng cứ thiết thực, với tính tình của y, thì y cũng không làm được mấy chuyện giết cha giết mẹ. Cuối cùng, y chỉ có thể lựa chọn rời xa, nguyện không bao giờ trở lại nơi kia nữa.
Trên lý lẽ là thế, nhưng Cao Hiên Thần vẫn nuốt không trôi cục tức này. Hắn nói: “Coi như là chính ngươi luyện sai đi, nhưng lại nói lúc ngươi học võ, cha ngươi cũng không dạy ngươi cái gì, vốn cũng không quản sống chết của ngươi!” Đừng nói thân sinh phụ tử, cho dù là thầy trò, sư phụ cũng phải bên cạnh cầm tay dạy luyện công. Những thứ trên kiếm phổ và bí kíp tâm pháp khó tránh khỏi có thiếu hụt, không có người chỉ điểm, tự mình học theo sách, phạm sai lầm cũng là chuyện thường.
Kỷ Thanh Trạch rũ mắt, lại rất bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Cao Hiên Thần nhíu chặt mày.
Kỷ Thanh Trạch giơ tay nhấn nhấn mi tâm của hắn, an ủi: “Ta cũng chẳng để tâm đâu. Ta chỉ coi bọn họ là người xa lạ, về sau nước giếng không phạm nước sông.”
Bộ dạng này của y thật giống như y đã hoàn toàn buông bỏ được rồi. Nhưng Cao Hiên Thần có thể cho phép và khoan dung việc người khác bắt nạt chính mình, lại quyết không thể khoan dung cho việc người khác bắt nạt Kỷ Thanh Trạch. Cho dù hắn có mắng tên vô sỉ Kỷ Bách Vũ trước mặt Kỷ Thanh Trạch thế nào đi chăng nữa, ngoại trừ làm cho Kỷ Thanh Trạch không vui ra thì cũng không có ích gì. Vì vậy hắn im lặng, trong lòng lặng yên suy nghĩ, phải điều tra chuyện này cho rạch ròi.
Sắc trời đã tối, hai người bèn nghỉ ngơi đi ngủ.
Nửa đêm, Cao Hiên Thần đang ngủ mơ mơ màng màng, bên người đột nhiên chấn động mạnh, làm hắn tỉnh lại.
Cao Hiên Thần mở mắt ra, chỉ thấy Kỷ Thanh Trạch ngồi dậy, thở hổn hển từng hơi. Cao Hiên Thần vội vỗ lưng y, lại chạm thấy đầy mồ hôi lạnh.
“Ngươi mơi thấy ác mộng à?”
Kỷ Thanh Trạch nằm trở lại: “… Ừ.”
Cao Hiên Thần hỏi: “Ác mộng thế nào?”
Kỷ Thanh Trạch một lát sau mới đáp: “Hai ta bị người khác đuổi giết.”
Cao Hiên Thần trầm mặc chốc lát, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được, hắn sờ sờ tóc Kỷ Thanh Trạch, nói: “Ngủ đi.”
Kỷ Thanh Trạch xoay người quay mặt về phía hắn. Cao Hiên Thần đưa cánh tay vòng ôm tới sau cổ y, lại gác một chân lên người y. Kỷ Thanh Trạch bị hắn ôm chặt, trong lòng yên tâm, tàn dư ác mộng vừa mới nãy cũng biến mất.
Hai người cứ ôm nhau như vậy mà ngủ say lại.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Nghi tới trị liệu cho Kỷ Thanh Trạch.
Y mang theo một bộ ngân châm đến châm cứu cho Kỷ Thanh Trạch, cũng để Kỷ Thanh Trạch phối hợp vận công theo kim châm của y. Không bao lâu, Kỷ Thanh Trạch đã đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Những gân mạch tắc nghẽn này, trong ngày thường chỉ là đau mơ hồ.Nhưng qua ngày rộng tháng dài, từ từ tích lũy, sẽ có một ngày khi khí huyết không có đường đi thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ Đỗ Nghi cưỡng chế đả thông gân mạch cho y, đương nhiên sẽ đau đớn vô cùng, nhưng nếu chịu đựng qua xong, mới có thể không lo hậu hoạn về sau.
Sau khi châm kim xong xuôi, cả người Kỷ Thanh Trạch như bị nhũn nước, gần như hư thoát.
Đỗ Nghi nói: “Ngươi nghỉ cho khỏe đi, mai mốt còn phải châm cứu thêm bảy ngày. Đợi ngươi khỏe hơn, chúng ta lại gấp rút lên đường cũng không muộn.”
Cao Hiên Thần và Đỗ Nghi cùng ra ngoài đi ăn sáng. Khi đi xuống lầu dưới, Đỗ Nghi dừng bước.
Đỗ Nghi nói: “Chuyện của Nam Long Kỷ gia này hồi trước ta có nghe nói qua một ít. Tiểu giáo chủ, ngươi có hoài nghi là người nhà y làm khó dễ để hại y hay không?”
Cao Hiên Thần gật đầu.
Đỗ Nghi nói: “Có lẽ thực sự là như vậy. Ta quan sát tình hình bệnh tình của y, nếu là phương pháp luyện công của y phạm sai lầm, gân mạch tắc nghẽn phải nằm tập trung ở một chỗ mới phải, nhưng mà trên người y lại có nhiều chỗ tắc nghẽn, có thể là nội công tâm pháp y luyện tập vốn đã có vấn đề.”
Y dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Có điều… Ta cũng không thể xác định được. Có câu ‘hổ dữ còn không ăn thịt con’, Kỷ Bách Vũ kia…”
Sắc mặt Cao Hiên Thần hết sức khó coi.
Hai người đi mấy bước, Đỗ Nghi nói: “Nếu thực sự là người nhà y làm hại y, sao không thừa lúc y còn bé mà xuống tay? Mẫu thân y chết sớm, nên loại trừ y từ bé thì cũng đâu có ai biết. Hà tất chờ tới bây giờ? Aizz, chuyện này cũng thực sự kỳ quái.”
Cao Hiên Thần nói: “Chỉ sợ là không dám đắc tội Thanh Trúc môn. Sau khi Kỷ Bách Vũ tái giá, cữu cữu Thanh Trạch cố tình đi Tô Châu ở một năm, sau đó hàng năm cũng đều đi Tô Châu thăm y, còn thường xuyên đón Thanh Trạch qua ở. Có Thanh Trúc môn che chở như vậy, Kỷ gia không có cơ hội hạ thủ.”
Đỗ Nghi nhún vai một cái.
Hai người tới trong đại sảnh, gọi một chút đồ ăn. Cao Hiên Thần đang định mang điểm tâm lên lầu tìm Kỷ Thanh Trạch, chợt nghe hầu bàn bên ngoài nói: “Cho ngươi cho ngươi, ăn no rồi đi nhanh lên, đừng chắn trước cửa tiệm!”
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là ăn mày bên ngoài chờ đòi đồ ăn.
Chuyện như vậy nơi nào cũng có, cứ đến giờ cơm là một vài tên ăn mày lại đứng ở trước cửa tửu quán trông chờ hầu bàn đem đồ ăn những khách nhân khác dùng còn thừa cho bọn họ.
Cao Hiên Thần lơ đễnh liếc mắt nhìn, vốn đang định lên lầu lại như bị sét đánh, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm tên ăn mày kia.
Tên ăn mày kia dáng dấp tầm mười mấy tuổi đầu, thân hình gầy yếu, què một chân, cả người bẩn thỉu. Hắn chiếm được đồ ăn, mặt đầy vui vẻ, hắn cúi đầu khom lưng chuẩn bị rời đi thì nhận ra được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình nên cũng nhìn lại vào trong cửa tiệm.
Bốn mắt nhìn nhau, tên ăn mày kia cũng ngây ngẩn cả người.
Sau một giây, tên ăn mày kia kéo cái chân què, xoay người bỏ chạy, thế mà lại chạy trốn nhanh chóng lắm.
Cao Hiên Thần bay ra ngoài như chim ưng, xoay người nắm vai hắn, ấn hắn ngã xuống đất, lạnh giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Tên ăn mày cũng không có võ công, giãy giụa mấy lần, hắn kêu thảm thiết nói: “Anh hùng tha mạng! Đừng giết ta! Ta cũng bị người khác sai khiến thôi!”
Mỗi lần Kỷ Thanh Trạch nói tới chuyện trong nhà mình, hay là nói tới việc Cao Hiên Thần “chết” năm đó, Cao Hiên Thần cảm thấy cực kỳ đau lòng. Hắn ôm Kỷ Thanh Trạch, xoa xoa sau gáy Kỷ Thanh Trạch: “Ta ở đây. Sau đó thì sao?”
Kỷ Thanh Trạch thuận theo mà rũ mắt xuống, dừng lại một chốc mới nói: “Du Long kiếm pháp chia làm ba tầng cảnh giới, tầng thứ nhất là ‘Tiềm Long’, chủ yếu là luyện cảm giác với binh khí và một ít cơ sở kiến thức, coi như là phần xương của ‘Du Long kiếm pháp’. Tầng thứ hai là ‘Đằng long’, sau khi học xong toàn bộ chiêu ở phần này, coi như đã luyện thành kiếm pháp mức sơ cấp, nhưng vẫn không đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất, tính là phần thịt của ‘Du Long kiếm pháp’. Tầng thứ ba ‘Du Long’, nắm vững nội công tâm pháp thêm một bước, đạt đến cảnh giới này mới có thể người kiếm hợp nhất thành công, phá núi phân biển, đây là phần da của ‘Du Long kiếm pháp’. Trước khi vào Thiên hạ luận võ đường, ta chỉ mới học được Tiềm Long.”
Lúc lên Thiên hạ luận võ đường, Kỷ Thanh Trạch mới có mười tuổi. Như vậy cũng không thể nói Kỷ Bách Vũ giấu không cho y học, với hài tử chừng mười tuổi, điều quan trọng nhất chính là luyện tốt căn bản. Phải học vững căn bản thì lên Thiên hạ luận võ đường mới không trở thành trò hề là học cơ bản không xong còn đòi học võ tiếp.
“Tới khi ta rời khỏi Thiên hạ luận võ đường, trở lại nhà ở Tô Châu, mới đòi phụ thân kiếm phổ. Nửa năm tu sau luyện xong ‘Đằng long’, tiếp tục luyện qua ‘Du Long’.”
Cao Hiên Thần kinh ngạc nói: “Nửa năm?”
Kỷ Thanh Trạch gật đầu.
Võ học trong thiên hạ này, không chỉ mỗi “Du Long kiếm pháp”, mà bất kỳ một môn công phu nào cũng có thể chia làm ba giai đoạn “xương”, “thịt”, “da”. Chiêu thức cơ sở là xương một môn võ, nối liền các chiêu thức ấy với nhau là thành thịt, mà cuối cùng có thể phát huy được môn công phu này, đồng thời bày ra công lực của nó, đó chính là da.
Luyện tập cơ sở, dựng khung xương, đây cũng không phải là chuyện mấy năm có thể thành, thường phải dùng cả đời, đến lão lúc già rồi còn có thể tu bổ lại khung xương, chỉnh tới chỉnh lui. Nhưng mà không có ai dùng cả đời chỉ luyện cơ sở, thường ba tới năm năm sau khi nhập môn, khi khung xương đã thành hình rồi thì bắt đầu đắp nặn phần thịt. Trong quá trình đắp nặn trong không ngừng tu bổ phần xương. Còn tầng da cuối cùng, nói dễ cũng dễ mà nói không dễ cũng không dễ, nếu như không có tầng da cuối cùng kia, thì phần xương thịt dù có tốt tới đâu đi chăng nữa, cũng không trọn vẹn. Nhưng nếu vội lấy phần da phủ kín, thì cũng như đắp một tấm màn che, xương thịt bên trong xảy ra vấn đề gì thì cũng khó phát hiện để mà thay đổi hơn.
Khung xương càng chắc, thì khi đắp nặn thịt sẽ đỡ mất công hơn. Nếu là người có thiên phú cao, luyện được nhanh, thì sau hai ba năm là có thể thử bắt đầu vào tầng thứ 3. Nếu như thiên phú kém một chút, tốn năm năm tới mười năm, cũng có thể tiến bộ từ từ. Nhớ hồi đó, sau khi Kỷ Bách Vũ cưới Du Nhược Nam, lúc ngoài ba mươi mới luyện thành Du Long kiếm pháp. Mà Kỷ Thanh Trạch dùng nửa năm tu đã luyện xong đằng long, năm nay mới vừa hai mươi, đã có chút thành tựu ở Du Long kiếm pháp…
Cao Hiên Thần cũng không khỏi thở dài nói: “Thanh Trạch, ngươi thật đúng là một thiên tài!”
Kỷ Thanh Trạch lại nói: “Là do ta quá nóng lòng.”
Luyện võ là một chuyện, mà thực sự đạt đến một tầng cảnh giới lại là một chuyện khác. Có mấy người tạo xương thịt da một cách gọn gàng nhanh chóng, rắn chắc đẹp đẽ; có mấy người tạo lại như một trò đùa, thoạt nhìn tưởng đâu hay lắm, thực ra thì động tới là hỏng ngay. Nếu là chỉ vì cái trước mắt, khung xương chưa dựng tốt đã vội vàng đắp nặn da thịt, cũng không phải không được, chỉ là khó tránh khỏi phải đi đường vòng. Kỷ Thanh Trạch nói chính là do y nóng lòng, có lẽ đúng là có chút vội vàng, nhưng nhìn chiêu thức kiếm pháp của y, đủ thấy nửa năm qua y đã có một chút thành tựu, có thể xưng một tiếng thiên tài. Chỉ là trong khi luyện nội công tâm pháp có chút sự cố, mới khiến y gặp phải nguy hiểm của việc tẩu hỏa nhập ma.
Kỷ Thanh Trạch lại nói: “Khi ta phát hiện ta càng luyện công, trong người lại càng đau, thì ta đã biết là có vấn đề rồi. Ta… Người trong nhà… Ta có hoài nghi, nhưng lại nói, thứ nhất, khi đó ta chỉ lo trước mắt, nên rất có thể là phương pháp luyện công của ta xảy ra vấn đề; thứ hai, cho dù đúng là do bọn họ đi nữa… ta cũng không tìm được chứng cớ gì; thứ ba, khi đó ta mất hết hy vọng, không có tâm trạng đi điều tra nguyên nhân.”
Mới đầu, Cao Hiên Thần cực kỳ tức giận, trong lòng đã nhận định là Kỷ Bách Vũ có ý định mưu hại Kỷ Thanh Trạch, giận Kỷ Thanh Trạch quá dễ bị người bắt nạt, chịu khổ như vậy, thế mà lại không lăng trì đôi trưởng bối vô liêm sỉ kia. Nhưng khi nghe Kỷ Thanh Trạch nói vậy, hắn lại thông cảm hơn cho sự bất đắc dĩ của Kỷ Thanh Trạch.
Để có thể trong vòng nửa năm nắm chặt “Đằng long”, chắc chắn Kỷ Thanh Trạch là ngày cũng luyện, đêm cũng luyện, đẩy chính mình đến cực hạn, như vậy vốn rất dễ gặp sự cố. Y hoài nghi là tự mình phạm sai lầm, cũng không phải không có lý; vả lại, có một số việc, y không thể điều tra cũng được, không muốn điều tra cũng được, y có thể làm gì được nữa đâu? Không nói tất cả chỉ là suy đoán, dù có chứng cứ thiết thực, với tính tình của y, thì y cũng không làm được mấy chuyện giết cha giết mẹ. Cuối cùng, y chỉ có thể lựa chọn rời xa, nguyện không bao giờ trở lại nơi kia nữa.
Trên lý lẽ là thế, nhưng Cao Hiên Thần vẫn nuốt không trôi cục tức này. Hắn nói: “Coi như là chính ngươi luyện sai đi, nhưng lại nói lúc ngươi học võ, cha ngươi cũng không dạy ngươi cái gì, vốn cũng không quản sống chết của ngươi!” Đừng nói thân sinh phụ tử, cho dù là thầy trò, sư phụ cũng phải bên cạnh cầm tay dạy luyện công. Những thứ trên kiếm phổ và bí kíp tâm pháp khó tránh khỏi có thiếu hụt, không có người chỉ điểm, tự mình học theo sách, phạm sai lầm cũng là chuyện thường.
Kỷ Thanh Trạch rũ mắt, lại rất bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Cao Hiên Thần nhíu chặt mày.
Kỷ Thanh Trạch giơ tay nhấn nhấn mi tâm của hắn, an ủi: “Ta cũng chẳng để tâm đâu. Ta chỉ coi bọn họ là người xa lạ, về sau nước giếng không phạm nước sông.”
Bộ dạng này của y thật giống như y đã hoàn toàn buông bỏ được rồi. Nhưng Cao Hiên Thần có thể cho phép và khoan dung việc người khác bắt nạt chính mình, lại quyết không thể khoan dung cho việc người khác bắt nạt Kỷ Thanh Trạch. Cho dù hắn có mắng tên vô sỉ Kỷ Bách Vũ trước mặt Kỷ Thanh Trạch thế nào đi chăng nữa, ngoại trừ làm cho Kỷ Thanh Trạch không vui ra thì cũng không có ích gì. Vì vậy hắn im lặng, trong lòng lặng yên suy nghĩ, phải điều tra chuyện này cho rạch ròi.
Sắc trời đã tối, hai người bèn nghỉ ngơi đi ngủ.
Nửa đêm, Cao Hiên Thần đang ngủ mơ mơ màng màng, bên người đột nhiên chấn động mạnh, làm hắn tỉnh lại.
Cao Hiên Thần mở mắt ra, chỉ thấy Kỷ Thanh Trạch ngồi dậy, thở hổn hển từng hơi. Cao Hiên Thần vội vỗ lưng y, lại chạm thấy đầy mồ hôi lạnh.
“Ngươi mơi thấy ác mộng à?”
Kỷ Thanh Trạch nằm trở lại: “… Ừ.”
Cao Hiên Thần hỏi: “Ác mộng thế nào?”
Kỷ Thanh Trạch một lát sau mới đáp: “Hai ta bị người khác đuổi giết.”
Cao Hiên Thần trầm mặc chốc lát, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được, hắn sờ sờ tóc Kỷ Thanh Trạch, nói: “Ngủ đi.”
Kỷ Thanh Trạch xoay người quay mặt về phía hắn. Cao Hiên Thần đưa cánh tay vòng ôm tới sau cổ y, lại gác một chân lên người y. Kỷ Thanh Trạch bị hắn ôm chặt, trong lòng yên tâm, tàn dư ác mộng vừa mới nãy cũng biến mất.
Hai người cứ ôm nhau như vậy mà ngủ say lại.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Nghi tới trị liệu cho Kỷ Thanh Trạch.
Y mang theo một bộ ngân châm đến châm cứu cho Kỷ Thanh Trạch, cũng để Kỷ Thanh Trạch phối hợp vận công theo kim châm của y. Không bao lâu, Kỷ Thanh Trạch đã đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Những gân mạch tắc nghẽn này, trong ngày thường chỉ là đau mơ hồ.Nhưng qua ngày rộng tháng dài, từ từ tích lũy, sẽ có một ngày khi khí huyết không có đường đi thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ Đỗ Nghi cưỡng chế đả thông gân mạch cho y, đương nhiên sẽ đau đớn vô cùng, nhưng nếu chịu đựng qua xong, mới có thể không lo hậu hoạn về sau.
Sau khi châm kim xong xuôi, cả người Kỷ Thanh Trạch như bị nhũn nước, gần như hư thoát.
Đỗ Nghi nói: “Ngươi nghỉ cho khỏe đi, mai mốt còn phải châm cứu thêm bảy ngày. Đợi ngươi khỏe hơn, chúng ta lại gấp rút lên đường cũng không muộn.”
Cao Hiên Thần và Đỗ Nghi cùng ra ngoài đi ăn sáng. Khi đi xuống lầu dưới, Đỗ Nghi dừng bước.
Đỗ Nghi nói: “Chuyện của Nam Long Kỷ gia này hồi trước ta có nghe nói qua một ít. Tiểu giáo chủ, ngươi có hoài nghi là người nhà y làm khó dễ để hại y hay không?”
Cao Hiên Thần gật đầu.
Đỗ Nghi nói: “Có lẽ thực sự là như vậy. Ta quan sát tình hình bệnh tình của y, nếu là phương pháp luyện công của y phạm sai lầm, gân mạch tắc nghẽn phải nằm tập trung ở một chỗ mới phải, nhưng mà trên người y lại có nhiều chỗ tắc nghẽn, có thể là nội công tâm pháp y luyện tập vốn đã có vấn đề.”
Y dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Có điều… Ta cũng không thể xác định được. Có câu ‘hổ dữ còn không ăn thịt con’, Kỷ Bách Vũ kia…”
Sắc mặt Cao Hiên Thần hết sức khó coi.
Hai người đi mấy bước, Đỗ Nghi nói: “Nếu thực sự là người nhà y làm hại y, sao không thừa lúc y còn bé mà xuống tay? Mẫu thân y chết sớm, nên loại trừ y từ bé thì cũng đâu có ai biết. Hà tất chờ tới bây giờ? Aizz, chuyện này cũng thực sự kỳ quái.”
Cao Hiên Thần nói: “Chỉ sợ là không dám đắc tội Thanh Trúc môn. Sau khi Kỷ Bách Vũ tái giá, cữu cữu Thanh Trạch cố tình đi Tô Châu ở một năm, sau đó hàng năm cũng đều đi Tô Châu thăm y, còn thường xuyên đón Thanh Trạch qua ở. Có Thanh Trúc môn che chở như vậy, Kỷ gia không có cơ hội hạ thủ.”
Đỗ Nghi nhún vai một cái.
Hai người tới trong đại sảnh, gọi một chút đồ ăn. Cao Hiên Thần đang định mang điểm tâm lên lầu tìm Kỷ Thanh Trạch, chợt nghe hầu bàn bên ngoài nói: “Cho ngươi cho ngươi, ăn no rồi đi nhanh lên, đừng chắn trước cửa tiệm!”
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là ăn mày bên ngoài chờ đòi đồ ăn.
Chuyện như vậy nơi nào cũng có, cứ đến giờ cơm là một vài tên ăn mày lại đứng ở trước cửa tửu quán trông chờ hầu bàn đem đồ ăn những khách nhân khác dùng còn thừa cho bọn họ.
Cao Hiên Thần lơ đễnh liếc mắt nhìn, vốn đang định lên lầu lại như bị sét đánh, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm tên ăn mày kia.
Tên ăn mày kia dáng dấp tầm mười mấy tuổi đầu, thân hình gầy yếu, què một chân, cả người bẩn thỉu. Hắn chiếm được đồ ăn, mặt đầy vui vẻ, hắn cúi đầu khom lưng chuẩn bị rời đi thì nhận ra được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình nên cũng nhìn lại vào trong cửa tiệm.
Bốn mắt nhìn nhau, tên ăn mày kia cũng ngây ngẩn cả người.
Sau một giây, tên ăn mày kia kéo cái chân què, xoay người bỏ chạy, thế mà lại chạy trốn nhanh chóng lắm.
Cao Hiên Thần bay ra ngoài như chim ưng, xoay người nắm vai hắn, ấn hắn ngã xuống đất, lạnh giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Tên ăn mày cũng không có võ công, giãy giụa mấy lần, hắn kêu thảm thiết nói: “Anh hùng tha mạng! Đừng giết ta! Ta cũng bị người khác sai khiến thôi!”
Danh sách chương