Edit: Phong Lữ
Bọn họ rời phía sau núi, đi về hướng ngọn núi chính, đi tới nửa đường, lại bị một đám thiếu niên cản lại.
Những thiếu niên này chính là những hài tử bây giờ đang ở Thiên hạ luận võ đường học võ, cũng chính là hậu sinh của Cao Hiên Thần Kỷ Thanh Trạch. Những thiếu niên này, nhỏ tuổi nhất là vừa hơn mười tuổi, lớn tuổi nhất là mười lăm, lao hồng hộc từ trên núi xuống, mỗi đứa cầm đao thương côn bổng trong tay, địch ý ngập trời.
“Ngươi chính là giáo chủ của ma giáo?!”
Cao Hiên Thần hơi lườm bọn nó, nhíu mày lại.
Thiếu niên dẫn đầu là Tây Hổ Ngư gia Ngư Vãn Sinh, hắn nói: “Ma giáo yêu nhân, thả bằng hữu của chúng ta ra!” Bằng hữu nhắc tới là mười hai người thiếu niên bị Thiên Ninh giáo bắt đi kia.
Tây Hổ Ngư gia Hổ Gầm chưởng pháp độc bộ võ lâm, người luyện công phu này đều có thân hình cường tráng, nhớ tới đương gia chưởng môn Ngư Vạn Tiếu đã tuổi tóc bạc da mồi, thân hình cũng cường tráng tựa ụ thành, người khác có thể tay trái xách gà tay phải bắt vịt, hắn có thể tay trái xách bò tay phải bắt ngựa. Mà Ngư Vãn Sinh này cùng lắm mới mười hai mười ba tuổi, đã cao hơn bảy thước, cơ thịt to khỏe. Một gương mặt trẻ con nhỏ nhắn nằm ở trên thân thể này tạo cảm giác vô cùng bất cân xứng. Tây Hổ đứng đầu ở trong võ lâm, Ngư Vãn Sinh cũng là đầu lĩnh trong một đám thiếu niên này.
Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh bỗng cảm thấy đau đầu.
Cao Hiên Thần cũng rất đau đầu. Thiên hạ luận võ đường xem như là bán sư môn của hắn, nếu như không phải rất bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn hạ thủ với Thiên hạ luận võ đường. Nhưng trừ lần đó ra, hắn rất khó tìm lại được lợi thế để kiềm chế không cho các đại môn phái lại manh động. Hắn cũng không muốn làm khó mấy đứa trẻ, hắn chỉ muốn có thể quang minh chính đại, không bị phá rối mà điều tra rõ sự tình chân tướng một năm trước.
Kỷ Thanh Trạch nói với những thiếu niên này: “Các ngươi đi về trước đi. Ta sẽ mang người về, cho ta chút thời gian.”
Ngư Vãn Sinh không phục nói: “Kỷ sư! Nếu cái tên này là giáo chủ của ma giáo, vậy chúng ta cũng trói hắn lại làm con tin. Nếu ma giáo không thả bọn Nê Ba ra, chúng ta sẽ giết giáo chủ bọn họ!”
Cao Hiên Thần kinh ngạc liếc nhìn Kỷ Thanh Trạch một cái. Đứa nhỏ này gọi Kỷ Thanh Trạch là gì? Kỷ sư? Kỷ Thanh Trạch đến Thiên hạ luận võ đường làm võ sư? Cố định hay là tạm thời?! Kỷ Thanh Trạch nói: “Việc này các ngươi không nên nhúng tay vào.”
“Sao lại không được nhúng tay vào?!” Ngư Vãn Sinh nói: “Người lớn các ngươi cũng chỉ cân nhắc danh lợi danh vọng, còn có võ lâm đại cục chó má gì đó! Chỉ một chuyện đơn giản mà các người làm phức tạp như vậy! Bây giờ người bị ma giáo bắt là đồng học chúng ta, vậy hẳn là các ngươi không nên nhúng tay mới đúng!!”
Nhiều thiếu niên lập tức phụ họa theo, vung đao kiếm muốn xông lên. Chỉ có một lục y thiếu niên chặn trước mặt mọi người, thấp giọng nói: “Chớ gấp, đừng làm rối loạn trận tuyến.” Thiếu niên này chính là Đông Hạc Vũ gia công tử Vũ Thanh Lưu. Đông Hạc Vũ gia luyện Hạc Thể quyền, chú ý sự mềm dẻo chứ không mãnh liệt, lấy nhu thắng cương. Vũ Thanh Lưu gầy hơn mấy thiếu niên bình thường một chút, đứng bên cạnh Ngư Vãn Sinh trông như một con mèo nhỏ. Nhưng dáng người hắn kiên cường, thân thể nhỏ nhưng khí lực bên trong lại không thể khinh thường.
Cao Hiên Thần đột nhiên cảm thấy có chút trào phúng. Kỷ Thanh Trạch chẳng lớn hơn những thiếu niên này bao nhiêu, so với đứa lớn tuổi nhất cũng chỉ lớn hơn ba, bốn tuổi. Một năm trước y vẫn còn là đệ tử Thiên hạ luận võ đường, cũng chỉ một năm ngắn ngủi, thân phận biến hóa, hắn lại thành kẻ đại xấu xa qua lời những thiếu niên này.
Nhưng mà đứng ở lập trường những thiếu niên này, suy nghĩ của bọn họ như thế là đương nhiên. Nếu như Cao Hiên Thần cũng là một thành viên trong bọn họ, hắn sẽ chẳng phí lời, không nói không rằng, trực tiếp xông lên động thủ luôn. Những thiếu niên này không biết Tạ Lê, cũng không có giao tình gì với Hàn Dục Trừng, bọn họ cái gì cũng không cân nhắc, tâm tâm niệm niệm chỉ muốn cứu đám bằng hữu của mình ra mà thôi.
“Ta sẽ thả bọn họ, nhất định.” Cao Hiên Thần thấp giọng nói giống như nói với Kỷ Thanh Trạch vậy: “Cho ta chút thời gian.”
“Dựa vào cái gì chứ?!”
Cao Hiên Thần lại vừa cười: “Dựa vào chuyện các ngươi còn quá nhỏ yếu, cái gì cũng không làm được!”
Một đám thiếu niên hiển nhiên bị chọc tức, không để ý Kỷ Thanh Trạch với Tưởng Như Tinh khuyên can nữa, phi người tấn công về phía Cao Hiên Thần! Vũ Thanh Lưu còn muốn cản, nhưng đã không cản được.
Ngay cả Thanh Tuyết kiếm Cao Hiên Thần cũng không xuất ra khỏi vỏ, hài tử thứ nhất xông lên cầm trường côn trong tay, hắn đứng bất động, trơ mắt nhìn hài tử kia xoay tròn trường côn đập tới đầu của hắn, gần tới hắn mới đột nhiên một bước dịch ra, nắm lấy một đầu trường côn, thuận thế hất ra ngoài!
Thiếu niên kia bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, trường côn cũng đã mất khỏi tay. Hắn mặt mày ngây ngốc đứng tại chỗ, hai tay còn vẫn duy trì động tác gương lên không, Cao Hiên Thần đâm côn qua, chọc ngay vào ma huyệt của hắn. Thiếu niên đau kêu một tiếng ‘ôi’, cả người xụi lơ, không hề có sức phản kháng, bị Cao Hiên Thần túm lấy cổ áo ném về phía Ngư Vãn Sinh đang đánh một chưởng đến!
Ngư Vãn Sinh sợ hết hồn, vội vã thu chưởng, tiếp được đồng bạn của mình. Trường côn của Cao Hiên Thần hệt như độc xà cuốn theo tới. Thiếu niên bị quăng vốn đã chắn trước mặt Ngư Vãn Sinh, nhưng thân hình Ngư Vãn Sinh lại quá mức cường tráng, thiếu niên kia chỉ chắn được một nửa, trường côn chọt trúng phần mềm giữa sườn bên eo Ngư Vãn Sinh, Ngư Vãn Sinh lập tức co quắp ngã xuống đất.
Cũng trong chốc lát, hai thiếu niên cầm đao áp sát tới, đồng thời từ hai bên vung đao chém Cao Hiên Thần!
Tay Cao Hiên Thần cầm ở giữa trường côn, dùng chiêu “Thần Long quẫy đầu vẩy đuôi”, dùng hai đầu trường côn đánh bốp bốp trúng bụng hai tên thiếu niên. Binh khí trong tay hai thiếu niên văng ra, thống khổ cúi gập người xuống.
Ba đứa xông lên, trường côn trong tay Cao Hiên Thần cũng vung ba lần, chuẩn xác chọt trúng ma huyệt ba tên thiếu niên, ba kẻ xui xẻo này thậm chí còn chưa tới gần người hắn đã bị một chiêu đánh ngã.
Mười mấy thiếu niên chặn đường trong chớp mắt đã bị Cao Hiên Thần đánh ngã hơn một nửa. Những người này trước khi vào Thiên hạ luận võ đường đều là thiên chi kiêu tử, đều không phục võ sư trong luận võ đường, không ngờ mười mấy người bọn họ đối phó một người, còn không chạm tới được một sợi tóc người ta, nhất thời đều bị kinh sợ cả rồi!
Thực ra vì bọn họ vào thiên hạ luận võ đường mới một năm, tuổi vốn còn nhỏ, vóc người khí lực cũng có khoảng cách, hiểu ngầm lẫn nhau cũng không sâu. Bọn họ mười mấy người phân tán xông lại đánh Cao Hiên Thần thì cùng lắm cũng như đánh đơn. Chứ nếu bọn họ có thể tâm ý tương thông phối hợp hiểu ngầm, Cao Hiên Thần sẽ không đánh dễ dàng như vậy.
Vũ Thanh Lưu nghiêm mắt, nói với vài tên thiếu niên còn lại: “Vây hắn lại!”
Hắn vừa nãy ngăn cản, không phải là muốn che chở Cao Hiên Thần, mà là hắn biết với năng lực các thiếu niên kia thì không thể bắt được người, muốn tập trung dùng trận pháp phối hợp, hợp lực bắt Cao Hiên Thần. Đáng tiếc hắn không thể ngăn cản Ngư Vãn Sinh dẫn theo một đám kích động, mới một chốc thôi mà phe mình đã tổn hại hơn phân nửa.
Còn lại bốn tên thiếu niên tâm tính tương đối trầm ổn hơn, không vội cướp công, phân tán ra theo chỉ điểm của Vũ Thanh Lưu, bao vây Cao Hiên Thần từ bốn phía!
Mặc dù những thiếu niên này võ công không bằng Cao Hiên Thần, nhưng mà một khi bọn họ hợp lực, Cao Hiên Thần hai tay khó địch bốn tay, tình thế tất nhiên bất lợi. Hắn đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói, mắt thấy bốn người tách ra, hắn thay đổi đấu pháp vừa thủ vừa đánh lúc nãy, chủ động xông lên tấn công Vũ Thanh Lưu!
Vũ Thanh Lưu lập tức lùi về sau: “Hợp!”
Những thiếu niên kia vẫn chưa đủ độ hiểu ngầm, đang nghiêm túc ngoảnh đầu ra ngoài, nghe thấy đồng bạn kêu cứu, lại quay người trở về, cũng đã chậm một bước. Trường côn Cao Hiên Thần quét qua, tấn công dưới chân Vũ Thanh Lưu, Vũ Thanh Lưu lập tức thả người nhảy lên, muốn đạp lên giữa trường côn, khiến Cao Hiên Thần tuột mất binh khí!
Cao Hiên Thần lại sớm đã lường trước, hắn vốn cầm côn bằng hai tay, bỗng nhiên thả một tay, một tay nắm đoạn trước trường côn, một tay trống kia đột nhiên ép mạnh đầu côn phía gần mình xuống! Hắn dùng tay của mình làm điểm tựa, lợi dụng lực ‘đòn bẩy’ của trường côn, động tác còn nhanh hơn Vũ Thanh Lưu! Vũ Thanh Lưu chưa đụng tới trường côn, đầu trường côn đã bắn lên, đánh mạnh vào bắp chân của hắn!
Vũ Thanh Lưu nhất thời bưng bắp chân lăn ra một bên.
Vũ Thanh Lưu ngã xuống, ba tên thiếu niên kia nhất thời mất người chỉ huy, lại bị Cao Hiên Thần đánh đơn nhanh chóng đánh bại mất hai người.
Còn một người động tác chậm nhất đã không dám tiến lên nữa, do do dự dự cầm kiếm lùi về sau. Cao Hiên Thần lại không có ý định tha hắn, bước nhanh về phía trước. Thiếu niên kia sợ đến quay đầu muốn bỏ chạy, lại bị Cao Hiên Thần một côn chọt trúng đầu gối, ngã quỵ xuống đất! Cao Hiên Thần phi thân nắm lấy sau cổ thiếu niên kia, thiếu niên kia lập tức quẩy người muốn tránh thoát, lại bị Cao Hiên Thần vắt như bánh quai chèo, ấn ngã xuống đất, chiêu này đúng là bắt chước chiêu lúc trước Mạnh Uy dùng chế phục mình.
Trận hỗn chiến này đánh rất nhẹ nhàng suôn sẻ, từ đầu tới cuối không tới thời gian nửa chén trà, Cao Hiên Thần dùng khí thế không thể ngăn cản, trở thành kẻ thắng cuộc duy nhất còn đứng lại, lông tóc cũng không tổn hại.
Cần biết rằng ngoại trừ việc các thiếu niên tài nghệ không bằng người, bọn họ còn có một điểm yếu lớn khác, đó chính là bọn họ như ngắm hoa trong sương với Cao Hiên Thần mà Cao Hiên Thần biết rõ bọn họ. Thiên hạ võ lâm sau khi trăm hoa đua nở lại lâm vào cục diện giậm chân tại chỗ, thế lực, giang hồ lại đông cứng lần nữa, thiếu niên có thể được đưa vào Thiên hạ luận võ đường học võ đều xuất thân từ mấy môn phái kia. Cao Hiên Thần dù không biết những thiếu niên này, nhưng lại rất có giao tình với huynh tỷ bọn họ. Mà cho dù không biết huynh tỷ bọn họ thì cũng biết những võ sư tạm thời từ môn phái của bọn họ, bởi vậy mới biết sơ lược con đường võ công của bọn họ. Hắn lại đánh nhanh, những thiếu niên này vẫn còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra đã bị đánh ngã.
Cao Hiên Thần cười lạnh nói: “Bắt ta để trao đổi người? Đừng ngây thơ thế! Thiên Ninh giáo không có người giáo chủ là ta, bọn họ còn có thể chọn một người lại từ đầu! Nhưng còn bằng hữu của các ngươi, mất một người là sẽ mất luôn! Không ai có thể thay thế được!”
Hắn dùng lực gõ ma huyệt thiếu niên cuối cùng bị hắn chế phục kia, cảm giác tay người phía dưới trong nháy mắt mất khí lực đi giãy dụa, hắn mới buông tay ra: “Luyện công cho tốt đi, đừng suốt ngày leo cây mò cá, làm việc không đàng hoàng nữa, công phu thế này mà còn dám tới đây cho mất mặt à?”
Nói xong lời này chính hắn cũng ngẩn ra, không khỏi nhớ tới khi xưa ở bên ngoài sân nghe Mạnh Uy cùng Tạ Lê nói chuyện, Mạnh Uy nói trẻ con đời sau không bằng đời trước. Vào lúc này, hắn thế mà lại cũng tự nhiên sinh ra cảm giác giống thế. Điều này làm cho hắn phiền muộn một chút chút.
Giải quyết một đám phiền phức này xong, Cao Hiên Thần quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh cùng nhau đứng ở một bên nhìn hắn chằm chằm. Vừa nãy hai người này cũng không biết nghĩ như thế nào mà lại không ra cản một chút.
“Đi thôi!” Cao Hiên Thần nói.
Kỷ Thanh Trạch quét mắt tới các thiếu niên rên rỉ đầy đất, khom người một cái, vốn định đỡ thiếu niên ngã bên chân y dậy. Thế nhưng suy nghĩ một chút, lại thu tay về. Y thở dài: “Aizz! Luyện công cho tốt đi.” Nói xong cũng đi cùng Cao Hiên Thần.
Tưởng Như Tinh mũi còn chưa thông, cũng nói với giọng nghẹt mũi: “Luyện công cho tốt đi” Rồi rời đi.
Trở về ngọn núi chính Linh Vũ sơn, bọn họ cũng không lập tức đi tìm Từ Quế Cư —— Từ Quế Cư cũng đi tham gia đại hội võ lâm giống như bọn họ, bọn họ là một đường phóng nhanh về, tốc độ Từ Quế Cư không nhanh như vậy, e là còn hơn một hai ngày mới trở về tới nơi, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời chờ.
Mặt phía bắc ngọn núi chính có một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một gian nhà cho các võ sư ở, vì thiên hạ luận võ đường thường có võ sư tạm thời, nhân số bất định, cho nên lúc đầu xây cố ý xây thêm mấy gian nhà, vừa khéo cho bọn Cao Hiên Thần tạm ở trước.
Mới vừa vào rừng trúc, một bóng màu trắng nho nhỏ từ trong chạy ra, vọt tới bên chân Kỷ Thanh Trạch, hóa ra là một con mèo trắng. Mèo kia dùng thân thể cọ chân Kỷ Thanh Trạch, dùng móng vuốt bấu ống quần của y, đòi vuốt ve.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, trên mặt Kỷ Thanh Trạch nở nụ cười ôn nhu hiếm thấy, cúi người xuống ôm mèo lên, xoa xoa đầu của nó: “Đa Lạp.” (nhiều rồi)
Con mèo trắng này chính là con lúc trước mà Cao Hiên Thần tiện tay ôm về lúc tìm ngọc bội, lúc mới đem về còn chưa phát hiện, con mèo nhỏ này không sợ người lạ, lại cực kỳ dính người. Kỷ Thanh Trạch cố ý xây cho nó một cái nhà nhỏ, nó lại không chịu ngủ, nhất định phải lên giường ngủ cùng Kỷ Thanh Trạch. Nó lại rất tham ăn, mới vừa ăn một bữa cơm xong không bao lâu đã quấn lấy Kỷ Thanh Trạch đòi điểm tâm, Kỷ Thanh Trạch mà không cho, nó sẽ ôm cánh tay Kỷ Thanh Trạch không chịu buông, bám người muốn chớt.
Khi đó Hàn Dục Trừng đã có bí danh “Hàn Thiếu Lạp” (Hàn thiếu rồi). Hàn Thiếu Lạp ăn đậu phụ hoa, muối thiếu rồi đường thiếu rồi, cái gì cũng thiếu rồi. Tiểu Bạch miêu lại muốn được nhiều, này cũng muốn cái kia cũng muốn, làm cho Kỷ Thanh Trạch ngày nào cũng đau đầu mà ở trong phòng dạy bảo nó: “Ăn quá nhiều rồi! Ngủ quá nhiều rồi! Quá nhiều quá nhiều rồi!” Sau đó đứt khoát đặt tên cho nó là “Đa Lạp”.
Kỷ Thanh Trạch rất biết nuôi mèo. Lúc trước Cao Hiên Thần giao vào tay y chính là một con mèo đầy bùn bẩn thỉu, bây giờ lại lột xác thành một con mèo trắng bự quý phái, lông sạch bong láng bóng không một vết bẩn.
Đa Lạp quấn lấy Kỷ Thanh Trạch để y vuốt lông nửa ngày, Kỷ Thanh Trạch thả nó lại trên đất, vỗ vỗ đầu của nó: “Tự đi chơi đi.” Dứt lời liền dẫn Tưởng Như Tinh cùng Cao Hiên Thần tới phòng võ sư.
Đa Lạp lại không chịu đi, đi theo sau mông bọn họ cả đường. Tưởng Như Tinh trực tiếp tiến vào gian nhà mà Tạ Lê từng ở, Kỷ Thanh Trạch thì lại mang Cao Hiên Thần vào một gian nhà trống.
Vào phòng, Kỷ Thanh Trạch nói: “Cao giáo chủ, ngươi ở nơi này.”
Cao Hiên Thần đi tới, đặt hành lý lên bàn, Đa Lạp cũng đi theo, trước tiên nhảy lên trên ghế, sau đó nhảy lên bàn, nhẹ nhàng cắn tay Cao Hiên Thần. Đây là phương thức nó biểu đạt sự yêu thích.
Rất dễ thấy, Đa Lạp đã nhận ra Cao Hiên Thần. Mèo không giống người, Cao Hiên Thần thay đổi một gương mặt, thay đổi một giọng nói là đã có thể hoàn toàn thay thành một thân phận khác. Những người cùng hắn sớm chiều ở chung nhiều năm đã không nhận ra hắn. Thế nhưng con mèo này vẫn còn nhận ra.
Cao Hiên Thần nhanh chóng rút tay về, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch cau mày, ngữ khí nghiêm khắc: “Đa Lạp!”
Đa Lạp không hiểu sao mà bị la, sợ hết hồn, do do dự dự đi một vòng trên bàn.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Xuống!”
Đa Lạp nghe hiểu, còn tưởng rằng chủ nhân không thích nó đứng ở trên bàn, vì vậy quay người lại, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần theo bản năng giơ tay tiếp lấy. Đa Lạp víu vào lồng ngực của hắn để ngẩng người lên, đầu tiên là dùng chop mũi nho nhỏ dụi dụi miệng của hắn, ngay sau đó vô cùng vui vẻ lè lưỡi liếm mặt với miệng của hắn, liếm hắn thành một mặt đầy nước bọt mèo.
Kỷ Thanh Trạch nhất thời không thể tin được trợn to hai mắt. Đa Lạp dù dính người, nhưng bị y giáo dục nhiều năm như vậy thì vẫn biết đúng mực, nó chỉ liếm người nó cực kỳ yêu thích. Nhưng Cao Hiên Thần là một người xa lạ, chẳng lẽ trên người đã hạ thứ gì khiến mèo vô cùng yêu thích? Trong lòng y cực kỳ khó chịu, lông mày nhíu sắp dính lại luôn, trực tiếp túm đầu Đa Lạp từ trong ngực Cao Hiên Thần lôi ra.
Đa Lạp cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn mà nhìn chủ nhân mình. Dường như lúc nãy còn chưa liếm đã nghiện, vì vậy, nó lại lè lưỡi, liếm liếm đôi môi Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch: “!!!”
Cao Hiên Thần: “…”
Sau một khắc, Cao Hiên Thần hình như nhìn thấy trên người Kỷ Thanh Trạch có một ngọn lửa vô hình bốc cao mười trượng, hệt như phản ứng của Tưởng Như Tinh lúc hắn bóp nát di cốt “Tạ Lê”.
Sắc mặt Kỷ Thanh Trạch đen như đáy nồi, mặt lạnh lùng nắm sau gáy Đa Lạp lên đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, y quay đầu lại hung tợn liếc Cao Hiên Thần một cái, ánh mắt kia giống như coi Cao Hiên Thần là cướp cải cướp heo mà y vất vả trồng nuôi mười năm, cay cú, hận không thể thiêu mặt Cao Hiên Thần thành một cái lỗ!
Cao Hiên Thần cảm thấy mình rất vô tội. Thật sự rất vô tội.
Sau đó, Kỷ Thanh Trạch hung hăng đóng cửa lại!
Nghe tiếng người bên ngoài đã đi xa, Cao Hiên Thần thấy buồn cười, nâng tay sờ sờ đôi môi còn hơi ấm của mình. Hắn nhớ tới mặt Kỷ Thanh Trạch hồng hồng đôi môi ướt át, trong lòng ngứa ngáy, mặt lại nóng lên. Hắn thầm nghĩ: Tên tiểu đoan chính kia, cực kì khiết phích. Đa Lạp hôn ta xong lại đi hôn hắn, thì chẳng khác nào với việc hắn bị mèo hôn, lại bị ta hôn. Hắn tám phần là bị tức muốn chết rồi. Aizz! Chỉ tội cho Đa Lạp, hy vọng nó sẽ không bị đánh.
Bọn họ rời phía sau núi, đi về hướng ngọn núi chính, đi tới nửa đường, lại bị một đám thiếu niên cản lại.
Những thiếu niên này chính là những hài tử bây giờ đang ở Thiên hạ luận võ đường học võ, cũng chính là hậu sinh của Cao Hiên Thần Kỷ Thanh Trạch. Những thiếu niên này, nhỏ tuổi nhất là vừa hơn mười tuổi, lớn tuổi nhất là mười lăm, lao hồng hộc từ trên núi xuống, mỗi đứa cầm đao thương côn bổng trong tay, địch ý ngập trời.
“Ngươi chính là giáo chủ của ma giáo?!”
Cao Hiên Thần hơi lườm bọn nó, nhíu mày lại.
Thiếu niên dẫn đầu là Tây Hổ Ngư gia Ngư Vãn Sinh, hắn nói: “Ma giáo yêu nhân, thả bằng hữu của chúng ta ra!” Bằng hữu nhắc tới là mười hai người thiếu niên bị Thiên Ninh giáo bắt đi kia.
Tây Hổ Ngư gia Hổ Gầm chưởng pháp độc bộ võ lâm, người luyện công phu này đều có thân hình cường tráng, nhớ tới đương gia chưởng môn Ngư Vạn Tiếu đã tuổi tóc bạc da mồi, thân hình cũng cường tráng tựa ụ thành, người khác có thể tay trái xách gà tay phải bắt vịt, hắn có thể tay trái xách bò tay phải bắt ngựa. Mà Ngư Vãn Sinh này cùng lắm mới mười hai mười ba tuổi, đã cao hơn bảy thước, cơ thịt to khỏe. Một gương mặt trẻ con nhỏ nhắn nằm ở trên thân thể này tạo cảm giác vô cùng bất cân xứng. Tây Hổ đứng đầu ở trong võ lâm, Ngư Vãn Sinh cũng là đầu lĩnh trong một đám thiếu niên này.
Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh bỗng cảm thấy đau đầu.
Cao Hiên Thần cũng rất đau đầu. Thiên hạ luận võ đường xem như là bán sư môn của hắn, nếu như không phải rất bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn hạ thủ với Thiên hạ luận võ đường. Nhưng trừ lần đó ra, hắn rất khó tìm lại được lợi thế để kiềm chế không cho các đại môn phái lại manh động. Hắn cũng không muốn làm khó mấy đứa trẻ, hắn chỉ muốn có thể quang minh chính đại, không bị phá rối mà điều tra rõ sự tình chân tướng một năm trước.
Kỷ Thanh Trạch nói với những thiếu niên này: “Các ngươi đi về trước đi. Ta sẽ mang người về, cho ta chút thời gian.”
Ngư Vãn Sinh không phục nói: “Kỷ sư! Nếu cái tên này là giáo chủ của ma giáo, vậy chúng ta cũng trói hắn lại làm con tin. Nếu ma giáo không thả bọn Nê Ba ra, chúng ta sẽ giết giáo chủ bọn họ!”
Cao Hiên Thần kinh ngạc liếc nhìn Kỷ Thanh Trạch một cái. Đứa nhỏ này gọi Kỷ Thanh Trạch là gì? Kỷ sư? Kỷ Thanh Trạch đến Thiên hạ luận võ đường làm võ sư? Cố định hay là tạm thời?! Kỷ Thanh Trạch nói: “Việc này các ngươi không nên nhúng tay vào.”
“Sao lại không được nhúng tay vào?!” Ngư Vãn Sinh nói: “Người lớn các ngươi cũng chỉ cân nhắc danh lợi danh vọng, còn có võ lâm đại cục chó má gì đó! Chỉ một chuyện đơn giản mà các người làm phức tạp như vậy! Bây giờ người bị ma giáo bắt là đồng học chúng ta, vậy hẳn là các ngươi không nên nhúng tay mới đúng!!”
Nhiều thiếu niên lập tức phụ họa theo, vung đao kiếm muốn xông lên. Chỉ có một lục y thiếu niên chặn trước mặt mọi người, thấp giọng nói: “Chớ gấp, đừng làm rối loạn trận tuyến.” Thiếu niên này chính là Đông Hạc Vũ gia công tử Vũ Thanh Lưu. Đông Hạc Vũ gia luyện Hạc Thể quyền, chú ý sự mềm dẻo chứ không mãnh liệt, lấy nhu thắng cương. Vũ Thanh Lưu gầy hơn mấy thiếu niên bình thường một chút, đứng bên cạnh Ngư Vãn Sinh trông như một con mèo nhỏ. Nhưng dáng người hắn kiên cường, thân thể nhỏ nhưng khí lực bên trong lại không thể khinh thường.
Cao Hiên Thần đột nhiên cảm thấy có chút trào phúng. Kỷ Thanh Trạch chẳng lớn hơn những thiếu niên này bao nhiêu, so với đứa lớn tuổi nhất cũng chỉ lớn hơn ba, bốn tuổi. Một năm trước y vẫn còn là đệ tử Thiên hạ luận võ đường, cũng chỉ một năm ngắn ngủi, thân phận biến hóa, hắn lại thành kẻ đại xấu xa qua lời những thiếu niên này.
Nhưng mà đứng ở lập trường những thiếu niên này, suy nghĩ của bọn họ như thế là đương nhiên. Nếu như Cao Hiên Thần cũng là một thành viên trong bọn họ, hắn sẽ chẳng phí lời, không nói không rằng, trực tiếp xông lên động thủ luôn. Những thiếu niên này không biết Tạ Lê, cũng không có giao tình gì với Hàn Dục Trừng, bọn họ cái gì cũng không cân nhắc, tâm tâm niệm niệm chỉ muốn cứu đám bằng hữu của mình ra mà thôi.
“Ta sẽ thả bọn họ, nhất định.” Cao Hiên Thần thấp giọng nói giống như nói với Kỷ Thanh Trạch vậy: “Cho ta chút thời gian.”
“Dựa vào cái gì chứ?!”
Cao Hiên Thần lại vừa cười: “Dựa vào chuyện các ngươi còn quá nhỏ yếu, cái gì cũng không làm được!”
Một đám thiếu niên hiển nhiên bị chọc tức, không để ý Kỷ Thanh Trạch với Tưởng Như Tinh khuyên can nữa, phi người tấn công về phía Cao Hiên Thần! Vũ Thanh Lưu còn muốn cản, nhưng đã không cản được.
Ngay cả Thanh Tuyết kiếm Cao Hiên Thần cũng không xuất ra khỏi vỏ, hài tử thứ nhất xông lên cầm trường côn trong tay, hắn đứng bất động, trơ mắt nhìn hài tử kia xoay tròn trường côn đập tới đầu của hắn, gần tới hắn mới đột nhiên một bước dịch ra, nắm lấy một đầu trường côn, thuận thế hất ra ngoài!
Thiếu niên kia bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, trường côn cũng đã mất khỏi tay. Hắn mặt mày ngây ngốc đứng tại chỗ, hai tay còn vẫn duy trì động tác gương lên không, Cao Hiên Thần đâm côn qua, chọc ngay vào ma huyệt của hắn. Thiếu niên đau kêu một tiếng ‘ôi’, cả người xụi lơ, không hề có sức phản kháng, bị Cao Hiên Thần túm lấy cổ áo ném về phía Ngư Vãn Sinh đang đánh một chưởng đến!
Ngư Vãn Sinh sợ hết hồn, vội vã thu chưởng, tiếp được đồng bạn của mình. Trường côn của Cao Hiên Thần hệt như độc xà cuốn theo tới. Thiếu niên bị quăng vốn đã chắn trước mặt Ngư Vãn Sinh, nhưng thân hình Ngư Vãn Sinh lại quá mức cường tráng, thiếu niên kia chỉ chắn được một nửa, trường côn chọt trúng phần mềm giữa sườn bên eo Ngư Vãn Sinh, Ngư Vãn Sinh lập tức co quắp ngã xuống đất.
Cũng trong chốc lát, hai thiếu niên cầm đao áp sát tới, đồng thời từ hai bên vung đao chém Cao Hiên Thần!
Tay Cao Hiên Thần cầm ở giữa trường côn, dùng chiêu “Thần Long quẫy đầu vẩy đuôi”, dùng hai đầu trường côn đánh bốp bốp trúng bụng hai tên thiếu niên. Binh khí trong tay hai thiếu niên văng ra, thống khổ cúi gập người xuống.
Ba đứa xông lên, trường côn trong tay Cao Hiên Thần cũng vung ba lần, chuẩn xác chọt trúng ma huyệt ba tên thiếu niên, ba kẻ xui xẻo này thậm chí còn chưa tới gần người hắn đã bị một chiêu đánh ngã.
Mười mấy thiếu niên chặn đường trong chớp mắt đã bị Cao Hiên Thần đánh ngã hơn một nửa. Những người này trước khi vào Thiên hạ luận võ đường đều là thiên chi kiêu tử, đều không phục võ sư trong luận võ đường, không ngờ mười mấy người bọn họ đối phó một người, còn không chạm tới được một sợi tóc người ta, nhất thời đều bị kinh sợ cả rồi!
Thực ra vì bọn họ vào thiên hạ luận võ đường mới một năm, tuổi vốn còn nhỏ, vóc người khí lực cũng có khoảng cách, hiểu ngầm lẫn nhau cũng không sâu. Bọn họ mười mấy người phân tán xông lại đánh Cao Hiên Thần thì cùng lắm cũng như đánh đơn. Chứ nếu bọn họ có thể tâm ý tương thông phối hợp hiểu ngầm, Cao Hiên Thần sẽ không đánh dễ dàng như vậy.
Vũ Thanh Lưu nghiêm mắt, nói với vài tên thiếu niên còn lại: “Vây hắn lại!”
Hắn vừa nãy ngăn cản, không phải là muốn che chở Cao Hiên Thần, mà là hắn biết với năng lực các thiếu niên kia thì không thể bắt được người, muốn tập trung dùng trận pháp phối hợp, hợp lực bắt Cao Hiên Thần. Đáng tiếc hắn không thể ngăn cản Ngư Vãn Sinh dẫn theo một đám kích động, mới một chốc thôi mà phe mình đã tổn hại hơn phân nửa.
Còn lại bốn tên thiếu niên tâm tính tương đối trầm ổn hơn, không vội cướp công, phân tán ra theo chỉ điểm của Vũ Thanh Lưu, bao vây Cao Hiên Thần từ bốn phía!
Mặc dù những thiếu niên này võ công không bằng Cao Hiên Thần, nhưng mà một khi bọn họ hợp lực, Cao Hiên Thần hai tay khó địch bốn tay, tình thế tất nhiên bất lợi. Hắn đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói, mắt thấy bốn người tách ra, hắn thay đổi đấu pháp vừa thủ vừa đánh lúc nãy, chủ động xông lên tấn công Vũ Thanh Lưu!
Vũ Thanh Lưu lập tức lùi về sau: “Hợp!”
Những thiếu niên kia vẫn chưa đủ độ hiểu ngầm, đang nghiêm túc ngoảnh đầu ra ngoài, nghe thấy đồng bạn kêu cứu, lại quay người trở về, cũng đã chậm một bước. Trường côn Cao Hiên Thần quét qua, tấn công dưới chân Vũ Thanh Lưu, Vũ Thanh Lưu lập tức thả người nhảy lên, muốn đạp lên giữa trường côn, khiến Cao Hiên Thần tuột mất binh khí!
Cao Hiên Thần lại sớm đã lường trước, hắn vốn cầm côn bằng hai tay, bỗng nhiên thả một tay, một tay nắm đoạn trước trường côn, một tay trống kia đột nhiên ép mạnh đầu côn phía gần mình xuống! Hắn dùng tay của mình làm điểm tựa, lợi dụng lực ‘đòn bẩy’ của trường côn, động tác còn nhanh hơn Vũ Thanh Lưu! Vũ Thanh Lưu chưa đụng tới trường côn, đầu trường côn đã bắn lên, đánh mạnh vào bắp chân của hắn!
Vũ Thanh Lưu nhất thời bưng bắp chân lăn ra một bên.
Vũ Thanh Lưu ngã xuống, ba tên thiếu niên kia nhất thời mất người chỉ huy, lại bị Cao Hiên Thần đánh đơn nhanh chóng đánh bại mất hai người.
Còn một người động tác chậm nhất đã không dám tiến lên nữa, do do dự dự cầm kiếm lùi về sau. Cao Hiên Thần lại không có ý định tha hắn, bước nhanh về phía trước. Thiếu niên kia sợ đến quay đầu muốn bỏ chạy, lại bị Cao Hiên Thần một côn chọt trúng đầu gối, ngã quỵ xuống đất! Cao Hiên Thần phi thân nắm lấy sau cổ thiếu niên kia, thiếu niên kia lập tức quẩy người muốn tránh thoát, lại bị Cao Hiên Thần vắt như bánh quai chèo, ấn ngã xuống đất, chiêu này đúng là bắt chước chiêu lúc trước Mạnh Uy dùng chế phục mình.
Trận hỗn chiến này đánh rất nhẹ nhàng suôn sẻ, từ đầu tới cuối không tới thời gian nửa chén trà, Cao Hiên Thần dùng khí thế không thể ngăn cản, trở thành kẻ thắng cuộc duy nhất còn đứng lại, lông tóc cũng không tổn hại.
Cần biết rằng ngoại trừ việc các thiếu niên tài nghệ không bằng người, bọn họ còn có một điểm yếu lớn khác, đó chính là bọn họ như ngắm hoa trong sương với Cao Hiên Thần mà Cao Hiên Thần biết rõ bọn họ. Thiên hạ võ lâm sau khi trăm hoa đua nở lại lâm vào cục diện giậm chân tại chỗ, thế lực, giang hồ lại đông cứng lần nữa, thiếu niên có thể được đưa vào Thiên hạ luận võ đường học võ đều xuất thân từ mấy môn phái kia. Cao Hiên Thần dù không biết những thiếu niên này, nhưng lại rất có giao tình với huynh tỷ bọn họ. Mà cho dù không biết huynh tỷ bọn họ thì cũng biết những võ sư tạm thời từ môn phái của bọn họ, bởi vậy mới biết sơ lược con đường võ công của bọn họ. Hắn lại đánh nhanh, những thiếu niên này vẫn còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra đã bị đánh ngã.
Cao Hiên Thần cười lạnh nói: “Bắt ta để trao đổi người? Đừng ngây thơ thế! Thiên Ninh giáo không có người giáo chủ là ta, bọn họ còn có thể chọn một người lại từ đầu! Nhưng còn bằng hữu của các ngươi, mất một người là sẽ mất luôn! Không ai có thể thay thế được!”
Hắn dùng lực gõ ma huyệt thiếu niên cuối cùng bị hắn chế phục kia, cảm giác tay người phía dưới trong nháy mắt mất khí lực đi giãy dụa, hắn mới buông tay ra: “Luyện công cho tốt đi, đừng suốt ngày leo cây mò cá, làm việc không đàng hoàng nữa, công phu thế này mà còn dám tới đây cho mất mặt à?”
Nói xong lời này chính hắn cũng ngẩn ra, không khỏi nhớ tới khi xưa ở bên ngoài sân nghe Mạnh Uy cùng Tạ Lê nói chuyện, Mạnh Uy nói trẻ con đời sau không bằng đời trước. Vào lúc này, hắn thế mà lại cũng tự nhiên sinh ra cảm giác giống thế. Điều này làm cho hắn phiền muộn một chút chút.
Giải quyết một đám phiền phức này xong, Cao Hiên Thần quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh cùng nhau đứng ở một bên nhìn hắn chằm chằm. Vừa nãy hai người này cũng không biết nghĩ như thế nào mà lại không ra cản một chút.
“Đi thôi!” Cao Hiên Thần nói.
Kỷ Thanh Trạch quét mắt tới các thiếu niên rên rỉ đầy đất, khom người một cái, vốn định đỡ thiếu niên ngã bên chân y dậy. Thế nhưng suy nghĩ một chút, lại thu tay về. Y thở dài: “Aizz! Luyện công cho tốt đi.” Nói xong cũng đi cùng Cao Hiên Thần.
Tưởng Như Tinh mũi còn chưa thông, cũng nói với giọng nghẹt mũi: “Luyện công cho tốt đi” Rồi rời đi.
Trở về ngọn núi chính Linh Vũ sơn, bọn họ cũng không lập tức đi tìm Từ Quế Cư —— Từ Quế Cư cũng đi tham gia đại hội võ lâm giống như bọn họ, bọn họ là một đường phóng nhanh về, tốc độ Từ Quế Cư không nhanh như vậy, e là còn hơn một hai ngày mới trở về tới nơi, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời chờ.
Mặt phía bắc ngọn núi chính có một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một gian nhà cho các võ sư ở, vì thiên hạ luận võ đường thường có võ sư tạm thời, nhân số bất định, cho nên lúc đầu xây cố ý xây thêm mấy gian nhà, vừa khéo cho bọn Cao Hiên Thần tạm ở trước.
Mới vừa vào rừng trúc, một bóng màu trắng nho nhỏ từ trong chạy ra, vọt tới bên chân Kỷ Thanh Trạch, hóa ra là một con mèo trắng. Mèo kia dùng thân thể cọ chân Kỷ Thanh Trạch, dùng móng vuốt bấu ống quần của y, đòi vuốt ve.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, trên mặt Kỷ Thanh Trạch nở nụ cười ôn nhu hiếm thấy, cúi người xuống ôm mèo lên, xoa xoa đầu của nó: “Đa Lạp.” (nhiều rồi)
Con mèo trắng này chính là con lúc trước mà Cao Hiên Thần tiện tay ôm về lúc tìm ngọc bội, lúc mới đem về còn chưa phát hiện, con mèo nhỏ này không sợ người lạ, lại cực kỳ dính người. Kỷ Thanh Trạch cố ý xây cho nó một cái nhà nhỏ, nó lại không chịu ngủ, nhất định phải lên giường ngủ cùng Kỷ Thanh Trạch. Nó lại rất tham ăn, mới vừa ăn một bữa cơm xong không bao lâu đã quấn lấy Kỷ Thanh Trạch đòi điểm tâm, Kỷ Thanh Trạch mà không cho, nó sẽ ôm cánh tay Kỷ Thanh Trạch không chịu buông, bám người muốn chớt.
Khi đó Hàn Dục Trừng đã có bí danh “Hàn Thiếu Lạp” (Hàn thiếu rồi). Hàn Thiếu Lạp ăn đậu phụ hoa, muối thiếu rồi đường thiếu rồi, cái gì cũng thiếu rồi. Tiểu Bạch miêu lại muốn được nhiều, này cũng muốn cái kia cũng muốn, làm cho Kỷ Thanh Trạch ngày nào cũng đau đầu mà ở trong phòng dạy bảo nó: “Ăn quá nhiều rồi! Ngủ quá nhiều rồi! Quá nhiều quá nhiều rồi!” Sau đó đứt khoát đặt tên cho nó là “Đa Lạp”.
Kỷ Thanh Trạch rất biết nuôi mèo. Lúc trước Cao Hiên Thần giao vào tay y chính là một con mèo đầy bùn bẩn thỉu, bây giờ lại lột xác thành một con mèo trắng bự quý phái, lông sạch bong láng bóng không một vết bẩn.
Đa Lạp quấn lấy Kỷ Thanh Trạch để y vuốt lông nửa ngày, Kỷ Thanh Trạch thả nó lại trên đất, vỗ vỗ đầu của nó: “Tự đi chơi đi.” Dứt lời liền dẫn Tưởng Như Tinh cùng Cao Hiên Thần tới phòng võ sư.
Đa Lạp lại không chịu đi, đi theo sau mông bọn họ cả đường. Tưởng Như Tinh trực tiếp tiến vào gian nhà mà Tạ Lê từng ở, Kỷ Thanh Trạch thì lại mang Cao Hiên Thần vào một gian nhà trống.
Vào phòng, Kỷ Thanh Trạch nói: “Cao giáo chủ, ngươi ở nơi này.”
Cao Hiên Thần đi tới, đặt hành lý lên bàn, Đa Lạp cũng đi theo, trước tiên nhảy lên trên ghế, sau đó nhảy lên bàn, nhẹ nhàng cắn tay Cao Hiên Thần. Đây là phương thức nó biểu đạt sự yêu thích.
Rất dễ thấy, Đa Lạp đã nhận ra Cao Hiên Thần. Mèo không giống người, Cao Hiên Thần thay đổi một gương mặt, thay đổi một giọng nói là đã có thể hoàn toàn thay thành một thân phận khác. Những người cùng hắn sớm chiều ở chung nhiều năm đã không nhận ra hắn. Thế nhưng con mèo này vẫn còn nhận ra.
Cao Hiên Thần nhanh chóng rút tay về, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch cau mày, ngữ khí nghiêm khắc: “Đa Lạp!”
Đa Lạp không hiểu sao mà bị la, sợ hết hồn, do do dự dự đi một vòng trên bàn.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Xuống!”
Đa Lạp nghe hiểu, còn tưởng rằng chủ nhân không thích nó đứng ở trên bàn, vì vậy quay người lại, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần theo bản năng giơ tay tiếp lấy. Đa Lạp víu vào lồng ngực của hắn để ngẩng người lên, đầu tiên là dùng chop mũi nho nhỏ dụi dụi miệng của hắn, ngay sau đó vô cùng vui vẻ lè lưỡi liếm mặt với miệng của hắn, liếm hắn thành một mặt đầy nước bọt mèo.
Kỷ Thanh Trạch nhất thời không thể tin được trợn to hai mắt. Đa Lạp dù dính người, nhưng bị y giáo dục nhiều năm như vậy thì vẫn biết đúng mực, nó chỉ liếm người nó cực kỳ yêu thích. Nhưng Cao Hiên Thần là một người xa lạ, chẳng lẽ trên người đã hạ thứ gì khiến mèo vô cùng yêu thích? Trong lòng y cực kỳ khó chịu, lông mày nhíu sắp dính lại luôn, trực tiếp túm đầu Đa Lạp từ trong ngực Cao Hiên Thần lôi ra.
Đa Lạp cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn mà nhìn chủ nhân mình. Dường như lúc nãy còn chưa liếm đã nghiện, vì vậy, nó lại lè lưỡi, liếm liếm đôi môi Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch: “!!!”
Cao Hiên Thần: “…”
Sau một khắc, Cao Hiên Thần hình như nhìn thấy trên người Kỷ Thanh Trạch có một ngọn lửa vô hình bốc cao mười trượng, hệt như phản ứng của Tưởng Như Tinh lúc hắn bóp nát di cốt “Tạ Lê”.
Sắc mặt Kỷ Thanh Trạch đen như đáy nồi, mặt lạnh lùng nắm sau gáy Đa Lạp lên đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, y quay đầu lại hung tợn liếc Cao Hiên Thần một cái, ánh mắt kia giống như coi Cao Hiên Thần là cướp cải cướp heo mà y vất vả trồng nuôi mười năm, cay cú, hận không thể thiêu mặt Cao Hiên Thần thành một cái lỗ!
Cao Hiên Thần cảm thấy mình rất vô tội. Thật sự rất vô tội.
Sau đó, Kỷ Thanh Trạch hung hăng đóng cửa lại!
Nghe tiếng người bên ngoài đã đi xa, Cao Hiên Thần thấy buồn cười, nâng tay sờ sờ đôi môi còn hơi ấm của mình. Hắn nhớ tới mặt Kỷ Thanh Trạch hồng hồng đôi môi ướt át, trong lòng ngứa ngáy, mặt lại nóng lên. Hắn thầm nghĩ: Tên tiểu đoan chính kia, cực kì khiết phích. Đa Lạp hôn ta xong lại đi hôn hắn, thì chẳng khác nào với việc hắn bị mèo hôn, lại bị ta hôn. Hắn tám phần là bị tức muốn chết rồi. Aizz! Chỉ tội cho Đa Lạp, hy vọng nó sẽ không bị đánh.
Danh sách chương