Edit: Arisassan

Mặc dù chuyện hai người có mệnh cách hung thần bị Thu gia chủ đè xuống, nhưng vẫn không thể chặn miệng người bên Tinh Nguyệt lâu, do đó Hiên Viên Tử Đô lập tức bị cấm túc, ra ngoài đi dạo cũng phải có Tử Hoa Thượng Tiên đi kèm, có thể nói là bảo vệ một cách toàn diện.

Tuy Mục Nhung tự do hơn một chút so với cậu ta, nhưng vẫn bị Thu Nguyệt Địch yêu cầu ở yên trong Thu gia bế quan tu luyện, sợ đám thầy bói kia đột nhiên nhảy xổ ra 'tiêu trừ tai tinh'. May thay mệnh cách này không phải không có lợi, vừa nghe tin đệ tử Thu Nguyệt Địch mới nhận là Thiên sát cô tinh đi đến đâu xui xẻo đến đó, người Thu gia vốn có ý muốn tiếp cận hắn lập tức chạy biến hết, miễn cho hắn phải hao tâm tốn sức chơi trò trạch đấu, yên ổn chuyên tâm luyện đan tu hành.

Cái thứ gọi là mệnh cách này thật sự rất huyền ảo, như lời quỷ sai từng nói vậy, thật ra thiên đạo chỉ có thể quyết định một người được sinh ra ở hoàn cảnh nào, chứ không thể xác định sau này họ sẽ gặp ai, kiếp này cần trả lại ân oán gì. Thứ gọi là số mệnh cũng chỉ là khả năng có thể xảy ra cao nhất căn cứ theo tất cả điều kiện này mà tính ra, dù là duyên hay là vận đều có thể thay đổi, ví dụ như Mục Nhung thay Dạ Minh Quân đầu thai vào đây là vận, còn kẻ ngoại mệnh như hắn có cơ hội đi theo Dung Dực thì là duyên. Chuyện như vậy tuy khá hiếm thấy, nhưng không phải không thể xảy ra, cho nên khi trông thấy dường như ngay cả người của Tinh Nguyệt lâu cũng quyết tâm diệt trừ Hiên Viên Tử Đô cho bằng được, Mục Nhung cảm giác hành động của họ rất có vấn đề.

Vốn tưởng Thu gia chỉ bao gồm một tuyến tình cảm thôi, ai ngờ càng tìm hiểu càng dính dáng tới nhiều thứ, Mục Nhung biết thực lực hiện tại của mình không đủ để điều tra những chuyện quan trọng hơn, thế nên càng chăm chỉ tu hành. May thay thiên phú của Nhạc Ân ở thiên giới cũng được coi là cực phẩm, có vô số đan dược miễn phí của Thu gia giúp đỡ, chỉ trong một tháng hắn đã lên tới cảnh giới Ngọc Thanh Thiên Tiên, chuyện như thế này mà nói ra ở nhân giới chắc chẳng ai tin đâu.

Cùng lúc đó Mục Nhung mới bừng tỉnh, quả nhiên tiên giới chính là chiến trường của người chơi hệ nạp tiền, ai nạp nguyên thạch và đan dược nhiều hơn thì sẽ tiến cấp nhanh hơn người khổ tu, khó trách quyền lực của tứ đại thế lực vững chắc như vậy, chỉ có Dạ Minh Quân tự mang bàn tay vàng đắt tiền hơn bọn họ mới có thể càn quét thiên giới, đổi thành người khác thì còn lâu mới làm được.

Thật ra Mục Nhung cũng có thể ký đơn ghi nợ vay một ít pháp bảo của địa phủ để sử dụng giống Kiến Mộc Thần Quân, nhưng hắn biết bây giờ vay rồi thì sau đó phải trả lãi, hiện tại hắn lo chuyện thanh tẩy sát nghiệt trên thế gian đã đau đầu lắm rồi, sau này phải trả thêm trăm vạn âm linh cho địa phủ nữa thì có quỷ mới biết tội nghiệt tăng lên cỡ nào. Xem kết cục của Kiến Mộc Thần Quân là biết ngay lúc còn sống y cũng nạp dữ dội lắm, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn thành chí hướng to lớn của mình, chưa kể còn bị phản bội rồi bỏ mạng giữa đường đó sao?

Trên thế giới này, chỉ cần dục vọng và dã tâm còn tồn tại thì tranh đấu luôn luôn diễn ra, chia lâu tất hợp, hợp lâu tất chia, Mục Nhung thật sự không có ham muốn hy sinh bản thân cứu vớt thiên hạ, tiếc là tay áo của hắn lại bị một Dung Tiểu Boss thích làm anh hùng nắm chặt trong tay. Hắn không muốn Dung Dực lấy thân tuẫn đạo, nên đành thuận tay bao luôn chuyện thiên hạ.

Từ trước đến nay, chiến đấu một thân một mình là mệt mỏi nhất, bí cảnh thử luyện của Tinh Nguyệt lâu sẽ mở ra sau nửa tháng nữa, chỉ cần tìm được Chẩm Nguyệt Điếu Vân sâm trong đó, Dung Dực sẽ có thể hồi sinh. Hiện tại, đây là mục tiêu hàng đầu của hắn. Mục Nhung biết mình không thể tích trữ nguyên khí, nên dành hết thời gian để tu luyện đan thuật, cả lò luyện đan tự động của Hiên Viên Tử Đô cũng bị hắn trưng dụng, chuẩn bị phát triển theo hướng vú em* trước khi vào bí cảnh.

[*chỉ nhân vật chuyên hồi máu trong game]

Mục Nhung vừa phải tu luyện vừa phải luyện đan nên không có thời gian bắt nạt Dung Dực, dù sao có cha ở đây thì không sợ người khác trộm đồ của mình, thế nên trong quãng thời gian qua hắn luôn mở túi âm linh cho Dung Tiểu Boss tự do đi dạo quanh phòng. May thay, Dung Dực là người rất rộng lượng, tuy cảm thấy hơi cô đơn khi không được nói chuyện với Mục Nhung, nhưng nghĩ đến chuyện Mục Nhung bận như vậy vì y thì chỉ đành cố gắng thu thập nguyên khí ngoan ngoãn trông nhà.

So với hắn, Mục Nhiễm rảnh rỗi cực kỳ, từ khi Mục Nhung học y thuật thì bắt đầu trồng một vườn thuốc trong tiểu viện, ông cha ruột này không biết kiếm đâu ra bộ đồ thợ làm vườn, ngày nào cũng ra vườn thuốc tưới nước bón phân, chưa kể đến chuyện do mệnh cách của Mục Nhung nên không ai dám đến bái phỏng, dù có người đi ngang qua cũng chỉ nghĩ đó là một ông nông dân trồng rau, chứ không thể ngờ rằng đây là Quỷ Soái – thần binh đệ nhị của Quỷ Du thành.

Ngay cả Hiên Viên Tử Đô rảnh rỗi hay chạy tới đây chơi trông thấy một vườn thuốc xanh tươi tràn đầy sức sống cũng phải tán thưởng: "Đại ca, ngươi mời người làm vườn ở đâu mà có kinh nghiệm vậy? Vườn thuốc trong viện của ngươi là vườn thuốc tươi tốt nhất đó!"

Dù sao nam nhân này cũng đã gieo trồng hoa cỏ ở Quỷ Du thành suốt mười mấy năm, chắc kỹ năng trồng trọt đầy hết luôn rồi...

Bất đắc dĩ nhìn ông cha ruột vô cùng tự nhiên đứng trong vườn thuốc, Mục Nhung nhận ra mình không cần phải lo lắng vấn đề của cha mẹ mình nữa, tiên nữ xinh đẹp gặp tướng quân lạnh lùng mới thành vấn đề, nhưng hắn chưa bao giờ thấy nữ chính có thể quân minh châu song lệ thuỳ* với ông chú trồng rau cả!

Đuổi thẳng tên đệ đệ ngốc của mình về nhà, Mục Nhung đi vào sân, thật ra so với việc cha ruột tự huỷ hình tượng của mình, hắn càng quan tâm vấn đề của người nọ hơn.

Im lặng quan sát Dung Tiểu Boss hôm qua không hiểu sao tự nhiên đào một cái hố ngoài vườn rồi tự ngồi vào trong còn nhờ Mục Nhiễm thi pháp đắp chút đất âm, Mục Nhung phát hiện mình càng ngày càng không hiểu nổi suy nghĩ của người này, đành phải khiêm tốn học hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao lại tự chôn mình dưới đất không? Muốn nguỵ trang thành bồn hoa à?"

Thế nhưng, hắn có thắc mắc cỡ nào cũng không ngờ được, sau khi người này chần chừ một lát, thật sự trả lời hắn rằng: "Mục Nhung, mấy ngày nay bỗng nhiên ta phát hiện... hình như ta nở hoa được đó."

Nở hoa? Cái éo gì vậy? Dung Tiểu Boss không muốn làm người nữa mà chuyển sang làm thực vật à?

Không nhịn được dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngốc để nhìn y, Mục Nhung gật đầu, cuối cùng cũng nói ra tiếng lòng của mình suốt thời gian qua: "A, thật ra từ trước đến nay lúc nào ta cũng thấy ngươi nên kiểm tra lại đầu óc của mình đó."

"Không phải, cảm giác này kỳ diệu lắm, ta không biết phải nói sao nữa..."

Dung Dực biết những gì mình nói ra nghe quỷ dị vô cùng, tạm thời không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể chứng minh bằng hành động. Quyết định xong, y lập tức rút ra một củ nhân sâm màu trắng nho nhỏ, lòng bàn tay ánh lên ánh sáng màu xanh nhạt, củ nhân sâm nhỏ xíu đột nhiên to lên, chỉ trong nháy mắt đã tăng thêm trăm tuổi, trên đầu cũng bung ra một đoá hoa nhỏ màu trắng hình thoi, đúng là thật sự rất kỳ diệu.

Thực tế thắng lý luận, Dung Dực hái đoá hoa kia xuống, thành thật nói với Mục Nhung: "Ngươi nhìn nè, nở hoa thật đó."

Cảnh tượng này rõ ràng là thúc đẩy cho cây thuốc lớn nhanh hơn, tuy Mục Nhung biết trên người Dung Dực có rất nhiều cái lạ, nhưng hắn không ngờ rằng y còn có thể tự học thêm kỹ năng. Hắn sai rồi, với tốc độ phát triển như vậy, đợi đến lúc hắn tìm được Chẩm Nguyệt Điếu Vân sâm thì không biết người này sẽ biến thành yêu quái gì nữa, học y thuật hoàn toàn không thể cứu được Dung Tiểu Boss đâu!

Bên này Mục Nhung đang đắm chìm trong trạng thái bất khả tư nghị*, bên kia Dung Dực ngắm nghía bông hoa trên tay, đột nhiên nhớ tới lời Mục Nhiễm, lúc trước ông từng tặng hết tất cả mọi loại hoa trong vương thành cho Thu Nguyệt Địch để làm nàng vui. Nghĩ đến việc hoa này do mình tự nở ra, chắc chắn quý hơn mua nhiều, lập tức đưa đến trước mặt Mục Nhung: "Mục Nhung, đây là đoá hoa đầu tiên ta nở ra, tặng cho ngươi đó."

[*không thể nào suy nghĩ hay hiểu được]

"Đây tuyệt đối là lý do tặng hoa kỳ lạ nhất ta từng nghe, xưa nay không có ai, sau này cũng không ai làm vậy* cả."

[*nguyên văn là "tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả"]

Đây là lần đầu tiên Mục Nhung được tặng hoa từ khi sinh ra tới giờ, đã vậy người tặng còn là một nam nhân, tạm thời không biết phản ứng như thế nào, theo bản năng chê bai một câu nhưng vẫn nhận lấy.

Nhưng càng nhìn bông hoa nhỏ vừa không thơm vừa không đẹp, bề ngoài chẳng khác hoa bồ công anh kia, hắn càng cảm thấy hoang mang, người này đang theo đuổi hắn đúng không? Cơ mà, trần đời này có tên ngốc nào lại tặng hoa nhân sâm cho người mình đang theo đuổi chứ? Dung Tiểu Boss như vậy còn hết FA được thì bảo đám chó độc thân phải sống sao đây?

Nội tâm Mục Nhung không thể chấp nhận tín vật hoa nhân sâm này, quyết đoán nhét vào trong tay áo xem như không có chuyện gì xảy ra, sau đó nhạt giọng hỏi: "Sao tự nhiên ngươi lại khám phá ra năng lực kỳ quái thế này vậy?"

Thấy hắn không có ý kiến gì nhưng vẫn nhận lấy, Dung Dực thở phào nhẹ nhõm một hơi, bản thân y thật sự không có hứng thú với hoa cỏ, cứ tưởng Mục Nhung cũng là nam nhân nên không có cảm giác gì, ai ngờ trông hắn có vẻ hơi thích, đành phải thầm cảm thán một phen đúng là Mục tướng quân lợi hại. Tự nhủ sau này mỗi ngày phải nở một đoá tặng cho Mục Nhung, ngoài mặt y vẫn trả lời một cách thật lòng: "Ta cũng không biết nữa, từ khi chết đi, đột nhiên ta có một loại năng lực cảm ứng kỳ diệu gì đó với thực vật, giống như ta thành đồng loại với chúng nó luôn ấy."

"Chẳng lẽ có liên quan tới hạt giống Kiến Mộc?"

Nếu sau khi chết mới xuất hiện tình trạng này thì chắc chắn có liên quan tới cách chết. Lúc trước đâu ai nỡ phá hỏng đồ tốt như thang trời Kiến Mộc, nói chi là phản bản quy nguyên đồng quy vu tận với nó chứ, xưa nay chỉ có một mình Dung Dực chết kiểu này, lỡ sinh ra cái gì dị thường thì cũng không trách được.

Nghĩ rằng hạt giống Kiến Mộc chuyển sang trú ngụ trong cơ thể Dung Dực, Mục Nhung nhấc y lên kiểm tra cẩn thận từ đầu đến chân, muốn tìm ra chỗ khác thường, thế nhưng, hắn chưa tìm được gì đã nghe người này khó xử kêu một tiếng: "Mục Nhung..."

"Hả? Có chỗ nào khó chịu không?"

Dung Dực ngay thẳng luôn luôn có gì nói đó, hiếm khi lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi như vậy, Mục Nhung cứ tưởng y bị thương chỗ nào, ai ngờ người này chỉ nhìn ngón tay của hắn, vô cùng khó xử nói: "Ngươi sờ hoài nên ta nóng quá, làm ta muốn... kề sát ngươi hơn?"

Một chính nhân quân tử như Dung Dực khó thể tìm được từ để diễn tả tình huống hiện tại, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu như vậy, thế nhưng, nó cũng không ảnh hưởng đến khả năng nghe hiểu của Mục Nhung. Hắn đột nhiên nhớ ra, lúc trước tinh lực của Dung Dực không dồn vào việc tu luyện thì cũng dành cho chiến trường, bận nhiều việc mệt mỏi quá nên không có tâm trạng nghĩ đến cái khác, tuy nhiên hiện giờ y đã nhàn rỗi hơn, kỳ động dục trễ hơn người thường rất nhiều của Dung Tiểu Boss cuối cùng cũng tới.

Đương nhiên, câu trả lời của Mục Nhung là ném y thẳng về hố đất, nói một cách dứt khoát: "Chui lại vào trong đất đi, sau đó quên ngay mấy cái suy nghĩ điên khùng này."

Trông theo Mục Nhung vội vã quay về phòng, Dung Dực không có ý kiến gì với tình cảnh bị ném xuống đất của mình, chỉ hỏi Mục Nhiễm đứng bên cạnh xem mà khoé miệng giật liên hồi: "Tướng quân, ngài thích cái gì vậy?

Câu hỏi của y vô cùng kỳ lạ, Mục Nhiễm lập tức cảnh giác: "Ta chỉ biết câu cá với trồng hoa thôi, có thích gì đâu chứ?"

Quả nhiên, nghe xong câu này, mặt Dung Dực lập tức bừng sáng hẳn lên, hớn hở hỏi: "Vậy ta làm cả vườn thuốc nở hoa thì ngài có thể nhận nó như sính lễ không?"

Mục tướng quân vốn không hài lòng với chuyện gả con trai, nói chi đến cái sính lễ quỷ dị như vậy, ông đang đợi hai người lăn lộn khóc lóc lấy cái chết ra doạ mới đồng ý đây nè! Muốn lợi dụng sơ hở để cắt tay áo của con trai ông ấy hả, không có cửa đâu!

Suýt nữa bóp nát bình tưới trong tay, ông dứt khoát nói: "Dừng ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi!"

Qủa nhiên không được à, y phải nhanh chóng khôi phục mới được, hiện tại thân phận của Mục Nhung càng ngày càng cao quý, phải nhanh chóng đặt sính lễ thôi, mà bây giờ cả hỉ yến y còn không tổ chức nổi...

Thấy hai cha con nhà này đều mang thái độ căng thẳng với mình, Dung Tiểu Boss đành bất đắc dĩ quay về hố đất bắt đầu nghĩ cách làm giàu, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ...

Nhắc mới nhớ, lúc trước y thấy ngủ một mình là chuyện bình thường, sao tự nhiên gần đây đột nhiên ngày nào cũng muốn ôm Mục Nhung ngủ vậy nhỉ? Xem ra đại tỷ nói rất đúng, không được tiếp xúc da thịt trước khi cưới, một khi bắt đầu là cứ nghĩ tới nó mãi thôi.

Nhưng chỉ nghĩ trong đầu thì không phải là phi lễ đâu nhỉ? Ừm, đôi vai rộng của Mục Nhung, vòng eo thon của Mục Nhung, cặp chân dài của Mục Nhung nữa...

Trí nhớ của y rất tốt, đã sớm ghi tạc ba vòng của Mục Nhung vào sâu trong đáy lòng rồi, dù có ra ngoài mua quần áo một mình thì đồ y mua về chắc chắn sẽ vừa với Mục Nhung.

Tuy nhiên, khi nhìn Dung Tiểu Boss ngồi trong sân nghiêm túc trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên Mục Nhung thấy có gì đó sai sai, không thể không tự hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng – tại sao rõ ràng Dung Dực đang nghiêm túc vùi mình vào trong đất mà hắn vẫn có cảm giác như bị ai đó quấy rối vậy?



Đôi lời của tác giả:

Dung Dực: Muốn cưới mà không có tiền T~T

Tác giả: Thế nên, để y có tiền cầu hôn, chúng ta đi giết mấy con boss đi!

Mục Nhung: Lý do này có hơi nhảm không đó?

Tác giả: Tiện tay cứu thế giới luôn.

Thế giới: Bỗng nhiên cảm nhận được ác ý đến từ phía tác giả.

Hết chương 93

*Quân minh châu song lệ thuỳ (君 明 珠 雙 淚 垂): dịch là "Trả ngọc chàng, lệ như mưa", trích từ bài Tiết phụ ngâm của Trương Tịch, bản dịch của cụ Ngô Tất Tố:

Chàng hay em có chồng rồi,

Yêu em chàng tặng một đôi ngọc lành.

Vấn vương những mối cảm tình,

Em đeo trong áo lót mình màu sen.

Nhà em vườn ngự kề bên,

Chồng em cầm kích trong đền Minh Quang.

Như gương, vâng biết lòng chàng,

Thờ chồng, quyết chẳng phụ phàng thề xưa.

Trả ngọc chàng, lệ như mưa,

Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện