Edit: Arisassan
Mặc dù nói với Dung Dực nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lòng Mục Nhung biết rõ cuộc hành trình trên thiên giới lần này sẽ vô cùng khó khăn. Hiện nay nguyên khí trên lục giới đều đang bị suy giảm trên diện rộng, hạt giống Kiến Mộc hút khô nguyên khí nhân gian mới có thể giúp một người phi thăng, mà tiên nhân phân theo cấp bậc là Ngọc Thanh Thiên Tiên, Đại La Kim Tiên, Tử Hoa Thượng Tiên và Hỗn Nguyên Thần Tiên, mỗi lần lên cấp là số nguyên khí cần thiết lại nhân đôi, nếu chỉ dựa vào việc ngồi một chỗ tu luyện thì dù thiên phú có trác tuyệt cỡ nào, mấy ngàn năm sau cùng lắm cũng chỉ lên được Đại La Kim Tiên thôi.
Huống chi hiện tại Dung Dực không có cơ thể không sử dụng được Thiên Ma công, người muốn sống lại thì không thể dính âm khí được, cho nên những lời Mục Nhung nói với Dung Dực trước đó cũng không hoàn toàn sai, vì bây giờ Dung Tiểu Boss đúng là một bé con chỉ dùng để nói chuyện giải sầu chứ chẳng làm được cái gì cả.
Con đường tu luyện tự nhiên đã bị các tiên nhân vứt bỏ từ lâu, hiện giờ chúng tiên trên thiên giới hoàn toàn dựa vào việc hấp thu nguyên thạch kết hợp với thiên tài địa bảo để tiến giai. Những nơi sinh ra nguyên thạch đã sớm bị tứ đại thế lực chia cắt, thậm chí các động tiên cũng trở thành lãnh địa tư nhân của bọn họ, nói ngắn gọn là, ở trên đây không gia nhập môn phái thì không thể sống được.
Do đó, không ít người phi thăng trên thiên giới lâm vào tình trạng như Thu Đông, trước khi phi thăng bọn họ đều được xem là thiên tài, lên đến thiên giới lại không có tài nguyên gì nên dần dần bị những tiên nhân cùng thời nhưng có gia nhập môn phái vượt mặt, cuối cùng một là ngậm đắng nuốt cay làm tiên nhân tầng lớp thấp nhất không có tiền đồ, hai là làm nô làm tì cho các thế lực lớn, mấy trăm năm qua chưa ai phi thăng lên thiên giới mà gầy dựng được sự nghiệp như ở dưới nhân gian cả.
Hơn nữa từ khi sinh ra tiên nhân đã mang trong người tu vi thiên tiên, chắc chắn có tiền đồ hơn người phi thăng, thế nên, vị trí đệ tử chính thức của tứ đại thế lực sẽ phân cho con cháu bản địa đầu tiên, ai dở lắm mới phải đi đấu với người phi thăng, nếu không trở thành đệ tử chính thức được thì chỉ có thể ký khế bán thân làm tạp dịch nha hoàn cho các tiên nhân bản địa, hòng cầu một chút nguyên thạch tiêu vặt hàng tháng.
Mục Nhung biết rõ tầm quan trọng của hộ khẩu trên thiên giới, cơ thể này của hắn vốn là tiên thai, nhưng lại bị Thu Sát huỷ hoại hoàn toàn, mặc dù bây giờ đã được Nguyệt Hạ Tuyết Sâm chữa trị, nhưng tu vi thiên tiên từ khi sinh ra vẫn không thể trở về. Hiện tại bề ngoài của hắn chẳng khác gì người phàm cả, có chịu làm tiểu tư cũng không gia tộc nào thèm.
May là thế đạo này tuy nguyên khí khô kiệt nhưng âm khí lại cực kỳ dồi dào, tốc độ thăng cấp của quỷ hồn nhanh hơn tiên nhân rất nhiều, chưa kể trong tứ đại thế lực còn có một môn phái ma đạo lấy việc ngự quỷ là chính nữa.
Muốn tìm kiếm thiên tài địa bảo thì không thể dựa vào những môn phái nhỏ phụ thuộc tứ đại thế lực được, ngay từ đầu Mục Nhung đã nhắm đến bốn nhà này, thế nhưng, vấn đề hắn đang phiền não nhất hiện giờ là nên chọn cái nào.
Hiên Viên hạ khai thiên lập địa, thải nguyệt trích tinh kiến lầu cao.
Vạn quỷ du thành kinh khắp chốn, bách hoa sát tẫn chính là Thu.
Đây là hai câu nói miêu tả tứ đại thế lực ở thiên giới hiện giờ, Hiên Viên thiên cung, Tinh Nguyệt lâu, Quỷ Du thành và Hàn Thuỷ Thu gia.
Hiên Viên thiên cung là thế lực của chính phủ, mỗi năm đều tổ chức một cuộc thi, chỉ cho phép người có tu vi Thiên Tiên trở lên tham gia, hai đứa không bằng cấp không hộ khẩu như họ còn lâu mới được cho vào.
Tinh Nguyệt lâu nổi tiếng nhất về tài bói toán, bài kiểm tra thu nhận đệ tử là cho các trưởng lão bói một quẻ, Chẩm Nguyệt Điếu Vân Sâm hiện đang được giữ ở đây, Mục Nhung tự nhận nắm chắc kịch bản nên lừa lừa chút cũng qua được. Cơ mà Tinh Nguyệt lâu lại ở phía bắc, từ nhân gian phi thăng lên cửa Thiên cung cũng là vị trí của Thu gia lại ở phía nam, với tu vi của bọn họ hiện tại thì băng ngang cả thiên giới vẫn hơi nguy hiểm.
Quỷ Du thành là nơi ma tu tụ tập, xã hội vô cùng tự do cởi mở, điều kiện thu nhận đệ tử cũng rất dễ dãi, chỉ cần nhập ma là vào được. Lúc trước Thiên Ma là một trong những trưởng lão ở nơi này, hiện giờ có thể vẫn còn để lại ít đồ, sau khi Dung Dực khôi phục lại cơ thể sẽ có thể đứng vững chân ở đây, thuộc tính lệ quỷ của Mục Nhung cũng vô cùng phù hợp. Thế nhưng vẫn có nguy cơ gặp nguy hiểm, trong giới ma tu có hằng hà vô số phe phái tà ác hỗn loạn, Quỷ Du thành cũng không có bất kỳ luật lệ nào, nói chuyện không hợp rút đao ra tàn sát đồng môn là chuyện thường xảy ra hàng ngày, khó an ổn tu luyện lắm.
Cuối cùng là Thu gia mà Mục Nhung quen thuộc nhất, môn phái này chuyên cả y lẫn độc, đệ tử nào cũng cần không ít dược nô, cho nên đây là nơi nhiều người phi thăng đến nhất, mẹ ruột của Mục Nhung là Thu Nguyệt Địch cũng là người thừa kế duy nhất của nhà này. Với duyên gặp nhau ở rừng Nguyệt Kiến, dù hắn không để lộ thân phận vẫn có thể làm một đệ tử bình thường. Thế nhưng cái chết năm đó của Mục Nhiễm vô cùng kỳ quái, chắc chắn không chỉ do một mình Thu Đông gây nên, một khi đã vào Thu gia thì không thể không tranh đấu được.
Ưu nhược điểm của cả ba lựa chọn đều được Mục Nhung liệt kê rõ ràng, chợt bất đắc dĩ nhận ra sau khi trang bị Dung Tiểu Boss thì mình đã mở khoá độ khó địa ngục, hắn đành thở dài với Dung Dực: "Ngươi thấy ta chọn cái nào thích hợp nhất?"
Mục Nhung vốn là một kẻ công lược lão luyện, Dung Dực sao có thể không nhận ra lựa chọn nào cũng đầy rẫy nguy hiểm chứ, y không muốn Mục Nhung mạo hiểm vì mình, lập tức nói: "Kỳ thật vẫn còn một lựa chọn nữa, ngươi biến ta thành lệ quỷ, ta vừa có thể bảo vệ ngươi, ngươi vừa không cần mạo hiểm đi tìm kiếm bảo vật."
Ý kiến của y thật sự không tệ, đây mới là lựa chọn có lợi cho Mục Nhung nhất. Mặc dù thiên giới cũng có lệ quỷ, nhưng đều bị ma tu thu phục để sử dụng như một loại pháp bảo, hiện giờ Mục Nhung ít nhất cũng là lệ quỷ cấp quỷ tướng, một khi bị ma tu phát hiện thì chắc chắn sẽ bị bắt về luyện hoá thu làm quỷ phó. Đây cũng là lý do chính hắn giấu hết âm khí vào trong đèn lồng ngay sau khi lên thiên giới.
Khi còn sống Dung Dực là một mãnh tướng nơi sa trường, còn sở hữu mệnh cách thiên sát cô tinh vô cùng kỳ dị, nếu Mục Nhung chuyển hết âm khí của mình cho y thì y chắc chắn sẽ trở thành một quỷ phó vô cùng mạnh, đến lúc đó hai người có thể dễ dàng an cư lập nghiệp sống một cuộc sống yên ổn trong giới ma tu.
Thế nhưng, bản thân Mục Nhung chính là lệ quỷ, đương nhiên biết hậu quả khi làm như vậy, hắn thà vất vả lê lết trên độ khó địa ngục còn hơn để Dung Dực bị đày xuống âm phủ, vừa nghe thấy câu trả lời của Dung Dực liền quát lên: "Không được, sau khi trở thành lệ quỷ chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục, mười tám tầng địa ngục đó có cái nào thoải mái đâu? Ta có thể cho Nhạc Ân được luân hồi thì cũng có thể tìm được cách khôi phục thân thể cho ngươi, ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!"
Dung Dực thật sự chưa từng nghe về mấy chuyện quỷ thần này, tuy nhiên khi nghe thấy Mục Nhung nói ra những lời này thì y lập tức nắm được trọng điểm, vội hỏi: "Mục Nhung, vậy chẳng phải sau khi chết ngươi sẽ xuống địa ngục chịu phạt à?"
Không ngờ y có thể nghĩ đến chuyện đó, Mục Nhung chợt nhận ra, kỳ thật Dung Dực không hề ngốc, thậm chí phản xạ cũng rất nhanh. Đối với người bình thường, khi ngươi cho họ cái gì đó, họ sẽ quan tâm thứ ngươi cho có tốt hay không có nhiều hay không thôi, không như Dung Dực, chỉ cần nhận được một ít lòng tốt của người khác là đã vui vẻ rồi. Khi gặp phải chuyện gì đó thì thứ đầu tiên y nhìn thấy đều là mặt tích cực, luôn luôn giữ vững nguyên tắc của mình, tránh được sự cám dỗ của danh lợi, cũng chịu đựng được cuộc sống lang bạt kỳ hồ, dù ở tình huống nào cũng tràn trề sức sống. Một Dung Tiểu Boss như thế, bảo sao lúc mới gặp hắn đã hơi hơi thích y rồi.
Không nhịn được chọt chọt Dung Dực nhỏ bé trong túi âm linh, hắn cười cười, không nói ra những hình phạt trong địa ngục hàn băng, chỉ dùng giọng điệu ghét bỏ quen thuộc nói: "Sao khả năng suy một ra ba của ngươi lúc nào cũng phát huy ở chỗ không nên phát huy vậy?"
Không phủ nhận chính là đồng ý, Dung Dực tưởng rằng sau khi Đại Hoang bình định thì đời mình không còn mong muốn gì nữa, cho dù không thể sống sót cũng không sao. Thế nhưng, hiện tại y đã thay đổi suy nghĩ của mình, y tuyệt đối không thể để Mục Nhung chịu khổ được, để đạt mục tiêu này thì y phải tu luyện, trở nên mạnh hơn tất cả mọi tiên nhân, chỉ khi y còn sống thì y mới có thể bảo vệ Mục Nhung.
Ngay lập tức dấy lên ý chí sống sót, y nhìn thiếu niên sau khi phi thăng vẫn gầy yếu như cũ này bằng đôi mắt sáng rỡ, thầm thề trong lòng rằng một ngày nào đó phải nuôi Mục Nhung mập lên một chút, để hắn không còn phiền lòng vì bất cứ chuyện gì nữa, ngăn cách tất cả âm mưu trên thế gian ra khỏi hai người.
Một khi đã tìm được mục tiêu phấn đấu, thuộc tính kiên cường của Dung Tiểu Boss lập tức phát huy, y nói với Mục Nhung: "Mục Nhung, ngươi đã nói chỉ có thiên tài địa bảo mới có thể giúp ngươi sống lâu hơn một chút, ta sẽ cố gắng tu luyện để trở thành một tiên nhân mạnh mẽ."
"Trí nhớ của ngươi tốt thật đó."
Mục Nhung không biết trong đầu y suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, chỉ cảm thấy ngạc nhiên với trí nhớ tốt đến đáng sợ của người này, cả một câu nói vu vơ lúc nói chuyện phiếm vẫn nhớ được đến hiện tại, ai ngờ vừa cảm thán xong, Dung Dực trong túi lập tức đáp: "Đương nhiên, mỗi một câu ngươi nói ra ta đều khắc ghi trong lòng."
Liếc mắt nhìn y vài lần, xác định câu này là y tự nhiên nói ra chứ không phải cố ý nói để thả thính mình, Mục Nhung nhanh chóng kiềm chế trái tim đang nhảy nhót trong ngực lại, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn giải thích: "Thật ra, dù ta không phi thăng thì sau này vẫn không thể sống tốt được, chẳng thà lên thiên giới thám hiểm một chút, có khi còn cứu được thế giới triệt tiêu sát nghiệt cơ. Chưa kể Thu Thuỷ giới của mẹ ta đã cứu ngươi một mạng, ân này trước sau gì cũng phải báo."
Câu này không sai, trong án diệt môn của Dung phủ năm xưa Dung Dực hoàn toàn dựa vào Thu Thuỷ giới mới có thể sống sót dưới tay Thu Đông, tuy Mục Nhung phi thăng nhờ vào lá bùa của Dạ Minh Quân, nhưng vẫn phải dựa vào tín vật này để thuận lợi bảo thiên binh thủ vệ mở cửa. Thậm chí phí dụng chi tiêu trong thành mấy ngày qua của hắn ở thiên giới cũng do hắn sử dụng cái nhẫn này giả làm người Thu gia, nói tóm lại, dù không có một tầng quan hệ mẹ con kia, Thu Nguyệt Địch cũng đã giúp hắn rất nhiều. Từ trước đến nay Mục Nhung ân oán phân minh, cho nên, cái chết của Mục Nhiễm năm xưa, hắn chắc chắn phải điều tra rõ ràng để lấy lại công bằng cho người mẹ ruột này.
Nghe hắn nhắc đến Thu Nguyệt Địch, Dung Dực nhớ tới đề tài đầu tiên hai người thảo luận, bèn nói: "Mục Nhung, đến Thu gia đi. Ở bên cạnh mẹ ngươi, ngươi sẽ sống tốt hơn rất nhiều."
Y nhớ, từ khi rời khỏi vương thành, Mục Nhung không còn vẻ mặt nhàn nhã tự tại nữa. Mặc dù mấy ngày nay y đã buộc Mục Nhung phải ở yên một chỗ nghỉ ngơi, nhưng người này vẫn nơi nơi thu thập thông tin không ngừng nghỉ. Ngày nào bọn họ cũng phải chuẩn bị thật kỹ cho tương lai, lo chuyện báo thù giải cứu Bắc Thần giải cứu thiên hạ, chỉ không có thời gian để lo cho bản thân mình.
Hiện giờ chuyện nhân gian rốt cuộc đã chấm dứt, y không muốn Mục Nhung phải bận rộn như thế nữa. Dù Mục Nhung có mạnh đến cỡ nào, thì vào Tinh Nguyệt lâu hay Quỷ Du thành đều phải ở tầng lớp cuối cùng, khó tránh khỏi việc bị người khác chèn ép, chỉ khi ở bên cạnh Thu Nguyệt Địch mới có thể sống những ngày bình yên.
Thế nhưng, thứ y quan tâm không phải thân phận Tử Hoa Thượng Tiên của Thu Nguyệt Địch, y chỉ nghĩ rằng, ở bên cạnh mẹ ruột của mình, Mục Nhung sẽ được thả lỏng một chút.
Hiện tại y vẫn chưa thể trở thành người Mục Nhung có thể dựa vào, nên hy vọng trong quãng thời gian y cố gắng tu luyện, Thu Nguyệt Địch có thể che chở Mục Nhung, để hắn sống yên ổn. Còn về chuyện Mục Nhung mà đi Thu gia là y sẽ không thể khôi phục cơ thể thì y không hề nghĩ tới chút nào.
.
Đôi lời của tác giả:
Dung Dực (vui vẻ): Mục Nhung nói hắn thích ta!
Tác giả: Ừ ừ, vậy bao giờ ông tỏ tình đây? Dung Dực: Nhưng hiện tại ta không có sính lễ...
Mục Nhung: ...Mấy thế gia kia kìa, đánh chiếm thôi!
Các nhân vật phản diện trên thiên giới: Tự nhiên trong lòng thấy lạnh lạnh...
Đột nhiên nhận ra truyện này mà không có mấy mẩu chuyện ngắn ngắn như trên thì cảm giác khác hoàn toàn luôn ó, như cà phê không đường luôn.
.
Hết chương 74