Edit: Arisassan
Thánh Văn đế băng hà, dưới sự ủng hộ của Tôn Tương và Dung Dực, Tử Quy công chúa lên kế vị, lấy tên hiệu là Dạ Minh đế, trở thành nữ hoàng đế đầu tiên của Đại Hoang. Tên hiệu này có nghĩa là vượt qua đêm dài để nghênh đón bình minh, tượng trưng cho việc Tử Quy công chúa sẽ diệt trừ quân địch dẫn dắt Bắc Thần đi đến một tương lai tươi sáng, ngay cả bản thân nàng ta cũng không biết, thế gian này vốn nên có một tiên nhân tên là Dạ Minh Quân xuất hiện bên cạnh nàng, giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Chỉ có Mục Nhung trầm mặc thật lâu sau khi nghe xong niên hiệu đó, không thể không thổn thức một phen.
Thay đổi một triều đại tương đương với việc thay đổi hoàn toàn bàn cờ thế lực, sau khi Tử Quy công chúa thượng vị, Tôn Tương và Dung Dực trở thành người đứng đầu hai bên văn võ, những gia tộc lệ thuộc vào Thánh Văn đế lập tức bị chèn ép. Đầu tiên nàng lấy danh nghĩa không chăm sóc tốt cho tiên hoàng mà cấm túc trưởng công chúa, sau đó lấy lý do chiến bại liên tục để chém đầu Vũ gia chủ, còn những người còn lại của Vũ gia thì giam lỏng trong nhà đợi Dung Dực xử lý.
Đây là ân tình nàng bán cho vị tướng quân tân nhậm này, hiện tại nàng mời Dung Dực cùng lên xe ngựa, tự mình đi chung với y đến Vũ phủ, thể hiện rõ vinh sủng mà tân hoàng dành cho y. Tử Quy là một người thông minh, nàng không biết phụ hoàng của mình chết như thế nào, nhưng chắc chắn không thể không liên quan đến Mục Nhung được. Do nhận ân tình của hai người này, nên thái độ của nàng đối với Dung Dực cũng vô cùng tốt, hôm nay ngồi trên xe ngựa cũng giải thích cho Dung Dực nghe ý định của mình: "Phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho việc chiến bại ở biên quan, hoàng thất cần phải nhanh chóng có lại lòng tin của nhân dân, mặc dù chúng ta đều biết đây là lỗi của phụ hoàng, nhưng bên ngoài đành để Vũ gia chịu hết vậy."
Trong lòng nàng biết Dung Dực thân là võ tướng sẽ không thích hành động đó, cho nên cũng không để ý việc thiếu niên lạnh mặt với mình suốt cả quãng đường, chỉ hỏi: "Ngươi có muốn gặp Vũ Thắng không?"
Qủa nhiên, nghe thấy cái tên đó, Dung Dực vốn đang trầm mặc lập tức ngước mắt, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với nàng: "Để ta nói vài câu với cậu ấy một mình đi."
Tuy nói là giam lỏng không cho ai bước vào, nhưng hoàng đế tự mình đưa đón, thủ vệ đương nhiên không dám ngăn, Dung Dực đường hoàng bước chân vào Vũ phủ. Sau khi xét nhà, gia quyến Vũ phủ đều bị sung làm quan nô, chỉ còn mỗi mình Vũ Thắng bị giam giữ trong phủ, Vũ phủ phồn hoa năm xưa, hiện giờ một mảnh tiêu điều. Lúc Dung Dực bước vào phòng của Vũ Thắng, người nọ vẫn mặc một thân quân giáp, đầu tóc bù xù râu ria rậm rạp, ôm bình rượu ngồi trong một góc, so với lúc trước thì đúng là thảm hại vô cùng.
Dung Dực khi rời khỏi chiến trường sẽ trở lại làm một thiếu niên nhiệt tình tràn đầy sức sống, lúc trước cũng từng quen rất nhiều bằng hữu, trong đó Vũ Thắng là người thân nhất với y, cũng là người tổn thương y sâu nhất. Hiện giờ trông thấy người này hoàn toàn thay đổi sau khi bại trận, tâm trạng của y cũng rất phức tạp, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Đã lâu không gặp."
Dường như bị thanh âm của y đánh thức, Vũ Thắng ngồi trong góc phòng chậm rãi ngẩng đầu lên, thiếu niên giáp bạc đứng trong nắng sớm vô cùng chói mắt, cậu ta sửng sốt trong phút chốc, sau đó lẩm bẩm: "Ngươi về rồi à? Thế thì tốt, có ngươi ở đây, ít nhất biên quan cũng được bảo vệ."
Nghe xong câu nói này, nỗi đau diệt môn lập tức dâng lên, ngữ khí của Dung Dực ngập tràn phẫn nộ: "Đáng lẽ Nam Châu đã không mất rồi!"
Nếu Thánh Văn đế không ra lệnh diệt trừ Dung gia khiến cho Nam Châu không kịp thay quân thì sao có thể gặp đại họa hôm nay được? Thánh Văn đế diệt đại tướng, sợ quân sĩ tạo phản nên gạt bỏ các binh lính có địa vị cao ra rồi nhét thân tín của mình vào. Một đám tân binh chưa bao giờ đánh giặc đi chỉ huy lão binh, người có tài thì bị biếm khỏi chức vị, nên lúc Vũ Thắng ra đến biên quan, cậu ta buộc phải đối mặt với một cục diện vô cùng hỗn loạn. Thánh Văn đế nghĩ chỉ cần cố gắng luyện binh thì sớm muộn gì biên phòng cũng sẽ vững mạnh như lúc trước, thế nhưng lão quên rằng, Hồng Thiệu quốc sao có thể cho bọn họ thời gian để ổn định được, lập tức lợi dụng sơ hở mà đánh vào.
Bọn họ chém chết tướng tài, tinh binh không người chỉ huy, tuy Vũ Thắng đã liều chết một trận, nhưng biên cảnh phía Nam vẫn rơi vào tay giặc. Sau khi trở về cậu ta chưa hề thay đồ, hiện giờ vẫn có thể ngửi được mùi máu bốc ra từ đó, trận chiến bại kia đã tiêu diệt hết mọi chí khí của thiếu niên này, hiện tại chỉ có thể nghẹn ngào một cách bất lực:
"Đúng vậy, vốn hàng phòng thủ đang vô cùng hoàn hảo, đột nhiên lại bị phá tan. Ngươi biết không? Nhân dân thành Nam Châu bị đồ sát, ba nghìn tướng sĩ, tám trăm hộ dân không ai may mắn thoát khỏi, ta tận mắt nhìn thấy quân địch treo tướng sĩ thủ thành của chúng ta lên tường thành rồi bắn chết, nhưng ta chỉ có thể lùi lại. Tác dụng duy nhất của ta là dẫn đội quân chết tiệt vốn nên canh giữ ở biên quan trở về, để bọn họ đóng quân ngoài chiến trường, trơ mắt nhìn quân địch tàn sát tứ phía trên lãnh thổ của chúng ta..."
Những người chết trận đều là binh lính do Dung gia luyện ra, những người bị giết hại đều là lương dân do Dung Dực chinh chiến sa trường để bảo vệ, nơi bị công phá chính là thành trì mà y đã thề sẽ lấy thân bảo vệ, lúc này cơn phẫn nộ của quân nhân thậm chí còn vượt xa tư thù giữa hai người, y không thể không tức giận nói với người trước mặt: "Sao ngươi không đánh lại? Cả cái thành còn không thủ được thì ngươi có mặt mũi để mặc bộ huyền giáp này ư!"
"Thánh thượng muốn ta lui, ta có thể làm gì được chứ! Gia môn của chúng ta đều ở vương thành, nếu không tuân hoàng mệnh thì trước khi quân địch đánh vào đây là bọn họ đã chết trước rồi!"
Đây là nỗi nhục cả đời của Vũ Thắng, bên tai cậu ta lúc nào cũng văng vẳng tiếng kêu rên cuồn cuộn không dứt vang lên trong thành lúc lui quân, từ đó trở đi, tinh thần của cậu ta đã sụp đổ, hiện giờ trông thấy Dung Dực, mọi cảm xúc dồn nén sâu trong đáy lòng mới bùng ra, nhưng khi nhìn thẳng vào mặt người này, cậu ta cũng chỉ có thể cười thảm mà nuốt hết cay đắng vào trong:
"Dung Dực, nếu đổi lại là ngươi thì chắc ngươi đã xông lên rồi, cả nhà ngươi đều có tính cách như thế, có khi Thánh thượng mà không đồng ý thì bá phụ sẽ xông vào hoàng cung vỗ bàn đòi xuất chinh. Dung gia ngươi bao đời trung liệt, không ai sợ chết, cho nên cuối cùng các ngươi đều chết hết cả."
"Ta xem ngươi như huynh đệ!"
"Ta cũng vậy, nhưng rốt cuộc ngươi cũng không phải huynh đệ ruột thịt của ta, ta không thể vì ngươi mà đẩy phụ mẫu lẫn tộc nhân vào chỗ chết được."
Dung Dực vốn tưởng mình có rất nhiều lời để nói với người này, nhưng khi gặp được, đột nhiên nhận ra mọi lời chất vấn đều vô nghĩa. Chuyện đã xảy ra rồi, dù là vì lý do gì, thì người y coi là huynh đệ cũng đã phản bội y. Dung Dực đúng là huynh đệ của Vũ Thắng, nhưng trên huynh đệ còn có phụ mẫu thân nhân quan trọng hơn, cho nên, cậu ta đành phải hy sinh huynh đệ.
Dung Dực nguyện ý vì huynh đệ mà không tiếc cả mạng sống, nhưng y không thể yêu cầu người khác cũng làm như vậy với mình được, y thậm chí còn không thể đoán trước rằng bao giờ huynh đệ vào sinh ra tử của mình sẽ đâm mình một đao. Ngay lúc này y đột nhiên hiểu rõ được nhân tính, hóa ra giữa người với người không bao giờ có cái loại gắn kết sống chết có nhau, giao tình có sâu cỡ nào cũng không đứng vững được trước sự thay đổi của cuộc sống, lời hứa có chắc chắn bao nhiêu cũng có thể rút lại dễ dàng.
Y bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu một ngày nào đó mình với Mục Nhung cũng trở thành như vậy, đến lúc đó y nên làm gì bây giờ? Y tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra thêm một lần nữa, danh hiệu "huynh đệ" này thật sự rất mơ hồ, lúc yên bình thì ai cũng là tri kỷ, nhưng lúc loạn lạc thì không còn là gì của nhau, y và Mục Nhung không thể chỉ có quan hệ như vậy được, thế nhưng, hơn cả huynh đệ là gì chứ...


....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện