Edit: Arisassan
Đầu năm nay tìm người hợp tác cũng là một kỹ năng sống, nếu cứ thế đi đến trước mặt người ta nói thẳng là làm cái này mới được muốn theo ta không, không có hào quang nhân vật chính như Dạ Minh Quân thì chết chắc. Tác giả lão Vương từng chính miệng thừa nhận nhóm hậu cung trong quyển truyện này không ai là đèn cạn dầu cả, cho nên Thu Đông cũng không phải là người dễ làm thân.
Do muốn thu hút sự chú ý của nàng, mới sáng sớm Mục Nhung đã đứng phơi gió ngoài sân, kích hoạt hiệu ứng bổ sung của kỹ năng bị động hộc máu, sau đó nhíu mày đi đi lại lại trong phòng, lâu lâu còn giơ khăn lên khụ ra vài giọt máu vô cùng chân thực, đảm bảo ai nhìn vào cũng thấy bộ dạng hiện tại của hắn rất bi thảm, rõ ràng là đang sầu lo trong lòng.
Lúc trước mỗi khi Mục Nhung nguyên bản đi gặp hai tiểu thư Dung phủ về thì cũng bày ra dáng vẻ y như vậy, Thu Đông tưởng bệnh tương tư của hắn lại tái phát, sầu một lúc là hết ngay, ai ngờ hôm nay hình như người này không chịu yên phận, đành phải bước đến ôn nhu hỏi một câu: "Thiếu gia có chuyện gì phiền lòng sao?"
Thu Đông lớn lên bên cạnh Mục Nhung từ nhỏ, hiện giờ cũng mới chỉ mười bảy mười tám tuổi thôi, đúng là độ tuổi xinh đẹp nhất của phái nữ. Nàng mặc một thân váy dài màu xanh nhạt, trên đầu búi kiểu tóc để rũ xuống của tiểu nha hoàn, giữa tóc còn đeo trang sức hình hoa trắng làm bằng bạc, tóc mai đen tuyền thả xuống hai bên mặt như hai chiếc tai thỏ, cúi đầu chân thành hỏi thăm trông vô cùng dịu dàng hiền thục, ai nhìn vào cũng phải cảm thán quả là một giai nhân thanh tú.
Nhưng chỉ có Mục Nhung mới biết, nha đầu trông như em gái nhỏ bên nhà hàng xóm này thật ra là một gián điệp cấp thần, sau khi bám được vào Dạ Minh Quân, đầu tiên là lấy tin giả ra để che mắt trưởng công chúa, giúp Dạ Minh Quân thành công chiếm được quyền điều hành ở Mục phủ. Sau đó khi hồi sinh lại trên tiên giới rồi, thì giả vờ đầu nhập vào Thu gia, trở thành cái đinh Dạ Minh Quân chôn bên người Thu Nguyệt Địch. Một nữ nhân có thể đóng kịch mọi lúc mọi nơi như thế, nếu Mục Nhung vẫn xem nàng là tiểu bạch thỏ thì đúng là ngây thơ quá rồi.
Thế nhưng may là hình tượng hoàn khố của Mục Nhung nguyên bản thật sự quá đi vào lòng người, cho nên lúc này hắn làm động tác gì cũng khiến cho người khác nghĩ theo hướng không đứng đắn, cũng tiện cho hắn đục nước béo cò. Thấy mình thu hút được sự chú ý của Thu Đông, hắn tiếp tục tỏ vẻ mặt cau mày có như trước, giả vờ như phải suy nghĩ cân nhắc thật lâu, mới nhỏ giọng nói với nàng: "Thu Đông, ngươi lớn lên bên ta từ nhỏ, nên ta chỉ nói cho ngươi biết cái này thôi nha."
Nói lời này xong, nghĩ đến chuyện người trước mắt hắn không biết lớn hơn hắn mấy trăm tuổi rồi, thế mà hắn vẫn phải cố gắng nói bằng ngữ khí như đang nói chuyện với em gái nhà bên, trong lòng âm thầm thổn thức, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thần bí kia: "Hình như ta gặp được mẹ ruột của ta đó."
"Cái này không thể nói bậy được đâu!" Thu Đông tưởng hắn chỉ định nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, ai ngờ lại nghe được tin tức kinh người đến vậy, cảm thấy cực kỳ kinh hoảng, nhưng cho dù bị như thế, mặt nàng vẫn như một động vật nhỏ bị doạ sợ, mắt to chớp chớp, vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Đại tỷ, một cường giả Từ Thánh như ngươi cứ giả bộ làm tiểu bạch thỏ như thế chẳng lẽ không thấy có lỗi với bản thân à? Trong lòng lặng lẽ phun tào một câu, Mục Nhung biết đây là lúc để hai người so đấu kỹ năng diễn xuất với nhau, liền giả vờ như đang nhớ lại, rồi nói: "Mấy ngày trước chẳng phải ta bị Dung Dực kéo đến rừng Nguyệt Kiến sao, ở đó chúng ta gặp phải một nữ tử giống hệt như tiên nữ, đôi mắt trông y chang như ta, vừa nhìn thấy nàng là ta đã có cảm giác thân thiết rồi."
Nói xong thì sợ nàng bắt được sơ hở, nên bèn giả bộ ngây thơ ngơ ngác nói thêm một câu: "Tiếc là tuổi không đúng lắm, mẹ ta hiện tại chắc cũng phải ba mươi bốn mươi tuổi rồi, nhìn cỡ nào thì nàng ta cũng chỉ lớn hơn ta có vài tuổi, chẳng lẽ là tỷ tỷ của ta?"
Tất cả những gì hắn nói đều là sự thật, Thu Đông biết rõ ngày sinh thật sự của Mục Nhung, vừa nghe đến rừng Nguyệt Kiến liền tin lời hắn, chỉ không ngờ rằng năm nay Thu Nguyệt Địch lại hạ phàm thật, không khỏi bồn chồn trong lòng, sợ Mục Nhung nói ra điều không nên nói nên vội hỏi: "Vậy nàng có nói gì với thiếu gia không?"
"Nàng nói nàng cảm thấy ta rất thân thiết, muốn dẫn ta đến tiên giới gì gì ấy, còn tặng ta một cái nhẫn bằng ngọc nữa, ngươi nói xem, có khi nào ta gặp được tiên nữ thật không?"
Hắn diễn vô cùng nhập tâm, Thu Đông cũng không nghi ngờ một tên hoàn khố mình trông giữ từ nhỏ đến lớn này, chỉ tưởng Thu Nguyệt Địch thật sự đã nhận ra, mặc dù với thân phận hiện tại thì không tiện nhận thân lắm, nhưng sớm muộn gì cũng phải tra rõ chuyện xảy ra năm xưa, nếu thế, chẳng phải bản thân nàng sẽ...
Trong lòng hiểu rõ rằng nếu Thu Nguyệt Địch biết chân tướng năm đó, kết cục của mình chắc chắn sẽ không tốt được, Thu Đông lập tức nghĩ cách tìm đường thoát, lại nhìn sang đôi mắt hồ thu di truyền từ mẹ ruột của Mục Nhung, chợt nảy ra một kế trong đầu, nhưng tạm thời không nhắc đến, chỉ thăm dò hỏi: "Vậy cái nhẫn kia đâu?"
Mục Nhung không ngờ sự chú ý của nàng lại đặt lên cái nhẫn, lúc ấy hắn còn tưởng Thu Nguyệt Địch là đại boss tiên giới nên nào dám đụng vào đồ của nàng, quẳng cho Dung Dực rồi quên luôn, bây giờ chỉ đành phải tiếp tục giả ngây, tuỳ tiện nói: "Ta thấy phẩm chất tầm thường quá nên đưa cho Dung Dực rồi."
Đưa cho người khác? Sau khi Thu Nguyệt Địch trở về từ nhân gian thì mắc bệnh khiết phích, ngoại trừ ánh sáng nhật nguyệt ra thì không hề đeo bất kỳ loại trang sức nào, chỉ có Thu Thuỷ giới kia là pháp bảo gia truyền mà bất kỳ đứa trẻ nào ở dòng chính Thu gia cũng phải mang theo, cho nên mới được miễn cưỡng giữ lại bên người.
Thu Đông thầm nghĩ, một bảo vật như vậy, nếu không phải đã nhận ra Mục Nhung, sao Thu Nguyệt Địch có thể đưa cho hắn được, mà cái tên không có kiến thức này, lại tặng nó cho người khác! Qủa nhiên không hổ là một trong tam đại hoàn khố của vương thành, đúng là bại gia, bại gia không chịu nổi mà!
Tuy lòng nàng có dậy sóng đến cỡ nào, nhưng một chút cũng không lộ ra, sắc mặt vẫn mang vẻ khiếp sợ nũng nịu của một tiểu nha đầu, chỉ nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đây có khi là đồ của tiên nhân đó, thiếu gia nên đi đòi lại thì hơn."
"Không được, Dung Dực thích cái nhẫn đó lắm, dù sao y cũng có công dẫn ta đi ăn cơm chung với hai tiểu tỷ Dung gia mà."
Không ngờ Thu Đông nghe xong tin này mà vẫn cẩn thận như vậy, Mục Nhung không thể không kính nể tài diễn xuất của bậc tiền bối này một phen, sau đó, cũng tiếp tục đóng vai hoàn khố, vui vẻ nói với tiểu nha hoàn: "Thu Đông, nếu ta thật sự có thể lên tiên giới, ta sẽ dẫn hai tiểu thư Dung gia và ngươi theo, đúng rồi, còn có tiểu cữu tử Dung Dực nữa, chúng ta cùng nhau đi hưởng phúc đi."
Một tiên nhân bị buộc phải lưu lạc phàm trần làm nha hoàn cho một tên hoàn khố, đương nhiên là không cam tâm rồi, quả nhiên, vừa nghe mình sẽ được trở về tiên giới thì Thu Đông lập tức động lòng, mắt hạnh nhìn thẳng vào Mục Nhung, ngữ khí mặc dù vẫn mang vẻ ngoan ngoãn kính cẩn từ nhiều năm mai phục mà ra, nhưng trong mắt vẫn giấu rất nhiều thâm ý: "Thu Đông từ nhỏ đã hầu hạ thiếu gia, đương nhiên sẽ nghe theo lời của thiếu gia."
"Vậy là tốt rồi, từ nhỏ mấy chuyện ăn mặc ở của ta toàn do ngươi lo thôi, không phải ngươi thì không quen chút nào."
Vẫn giữ nguyên dáng vẻ cái gì cũng không biết y như trước, Mục Nhung nhận ra hắn đúng là có tài diễn xuất bẩm sinh mà, diễn đến mức bản thân hắn suýt chút nữa cũng tin luôn, đời trước chắc chắn đã chọn sai ngành, đáng lẽ ra nên đi thách thức giới diễn viên.
Thu Đông lúc mơ cũng muốn được trở về tiên giới, sau này đương nhiên sẽ tự mình đi tìm Thu Nguyệt Địch để giải quyết vấn đề này, thế nhưng, không biết bao giờ mới gọi được người tới nữa, đề phòng vạn nhất, Mục Nhung vẫn quyết định đắp thêm một tầng bảo đảm cho Dung phủ. Suy nghĩ một chút, liền nói: "Đúng rồi, giúp ta phát thiệp mời cho Tôn phủ với Triệu phủ đi, bảo là tâm tình của ta tốt nên muốn mời thiếu gia bọn họ đi uống rượu."
"Thiếu gia lâu lắm rồi chưa liên hệ với bọn họ."
"Mẫu thân không cho ta đến Dung gia, ta phải kiếm người để đi chơi chứ."
Từ khi trọng sinh, Mục Nhung không còn ra ngoài lêu lổng nữa, lúc này nghe thấy mệnh lệnh như vậy, Thu Đông chợt cảm thấy khó hiểu, nhưng biểu hiện của Mục Nhung từ đầu đến cuối đều tỏ rõ là không được gặp hai tiểu tỷ Dung gia thì ra ngoài kiếm trò để chơi thôi, nên mặc dù trong lòng nàng không có ý tốt, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Đến khi thân ảnh giả vờ nhu nhược kia dần dần biến mất trong tầm mắt, hai vai luôn căng thẳng của Mục Nhung mới thả lỏng. Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện lâu như vậy với người khác ngoài Dung Dực, so với Dung Dực ngay thẳng, Thu Đông khó đối phó hơn nhiều, dù trong lòng biết tất cả những hành động của nàng đều là giả vờ, nhưng hai mắt vẫn khó thể xem nàng là một nữ gián điệp lãnh khốc trong truyện được.
Thế nhưng, may là hắn đã thành công thay đổi nội dung cốt truyện đi theo hướng mà mình muốn rồi, tiếp theo, là nghĩ cách bảo vệ Dung gia trong lúc chờ Thu Nguyệt Địch đến.
Hắn suy tính cẩn thận là thế, nhưng trong mắt người khác lại không phải là hành động đứng đắn gì, quỷ hồn bị giấu trong tay áo cũng không thể không lên tiếng: "Không phải ngươi nói là đã thu thập xong nguyên liệu để điều chế Nguyệt Hạ Tuyết Sâm sao? Rốt cuộc thì bao giờ mới dùng?"
Quỷ hồn không có Nguyệt Hạ Tuyết Sâm để ẩn thân, tất cả nguyện vọng đều trông chờ vào Mục Nhung, thấy hắn thu gom nguyên liệu xong nhưng vẫn không có ý định tu luyện, mười tám tuổi rồi mà vẫn cứ yếu đuối vô lực thế này, không biết phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể phi thăng được nữa, lập tức gấp gáp hẳn lên.
Thế nhưng, Mục Nhung còn gấp hơn cơ, hắn không phải là người thích hộc máu tự ngược bản thân hàng ngày, đương nhiên cũng hy vọng có thể áp chế được hàn độc càng sớm càng tốt, mỗi tội với tình hình hiện tại, hắn chỉ có thể thở dài: "Gấp gì chứ? Muốn đổi tư chất thì nhất định phải hôn mê vài ngày, hiện tại ta không thể để làm trễ hơn được nữa, hộc máu thêm vài ngày cũng có chết ai đâu."
"Vậy mà ngươi còn có thời gian để uống hoa tửu à?"
Quỷ hồn chết mấy trăm năm nay, đây là lần đầu tiên thấy có người nói chuyện hộc máu mà cứ như uống trà vậy, chợt không biết nên nể sự bình tĩnh của hắn hay khinh bỉ tính háo sắc của người này quá nặng. Cuối cùng đành phải thầm than trong lòng sao mình có thể rơi vào tay tên bại hoại này chứ, người bình thường mà vớ được cơ hội thay đổi thiên tư như thế thì có khi đã bế quan tu luyện từ sớm rồi, chỉ có tên này, hôm qua đến nhà người ta ăn cơm, hôm nay hẹn người đến thanh lâu uống rượu, quả nhiên là du thủ du thực, phí phạm tài nguyên.
"Ý của ta không giống như lời."
Mục Nhung hoàn toàn không biết mình đã bị quỷ hồn xếp vào thể loại phế tài không thể cải thiện nổi, chỉ tiện mồm đáp một câu, nhưng cũng không nói rõ, dù sao hắn cũng không yên tâm với kế hoạch hắn định thực hiện lát nữa này.
Sau khi nhớ về Thu Nguyệt Địch thì hắn nhận ra, hiện giờ muốn bảo vệ Dung gia thì chỉ có một lựa chọn là ôm lấy cái đùi này, may là lúc trước vì để chọn đùi, cho nên hắn đã hồi tưởng một cách kỹ lưỡng các cường giả ở Đại Hoang từ lâu, hiện giờ cũng chọn ra được một đối tượng.
Cường giả Thần Thánh ở Đại Hoang có ba người, quốc sư Bắc Thần lệ thuộc vào hoàng thất Bắc Thần, từ khi hoàng đế đời đầu khai quốc thì đã ở bên cạnh phụ tá, không giúp Thánh Văn đế là đã may mắn lắm rồi, nói chi đến việc che chở Dung gia. Tướng quân Hồng Thiệu ở bên địch quốc nên không thể nhờ vả được, mà người còn lại, là tán tu duy nhất trong ba người đó – Thanh Châu lang quân, Mạc Quy.
Mặc Quy đi khắp thiên hạ, đến tận giờ cũng chưa ai tìm được tung tích của gã, chỉ có Mục Nhung đã đọc qua nội dung cốt truyện tương lai mới biết, trước khi Dạ Minh Quân soán vị thành công, người này luôn luôn ở trong vương thành.
Đôi lời của tác giả:
Mục Nhung: Tác giả ngươi thiếu ta một cúp ảnh đế nha!
Tác giả: Tỉnh lại đi bạn ơi, do nữ chính người ta diễn tốt thì có.
Hết chương 18