31
Trăng sáng trên cao.
Một nam tử cao lớn diện mạo hiên ngang, dung mạo tuấn tú đứng trong viện, thở phì phì đá góc tường, quay người lại thì thấy mắt trái của hắn còn bị đánh đến xanh tím.
Lâm Nhiễm nằm trên nóc, túm tay Cơ Vô Tà thật cẩn thận, dùng khẩu hình hỏi: Đó là ai? Cơ Vô Tà đầy chăm sóc ôm eo Lâm Nhiễm, nhẹ giọng trả lời: Võ Lâm minh chủ.
Ngay lập tức, Lâm Nhiễm cảm thấy lo lắng thay cho võ lâm nhân sĩ trong thế giới này.
Bởi vì Võ Lâm minh chủ của bọn họ, thoạt nhìn rất là ngốc, đá góc tường xong rồi quyệt miệng khóc, khóc được một lát lại dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, mắng: Vô liêm sỉ! Ta cùng ngươi không đội trời chung!
Cơ Vô Tà phốc một tiếng, bắt đầu vui vẻ.
Lâm Nhiễm nhanh chóng bịt miệng hắn lại, khẩn trương nháy mắt ý bảo hắn không nên lên tiếng, rõ ràng là đang rình xem, làm ơn có điểm tự giác tí đi, hơn nữa nghe nói người có võ công cao cường thính lực đặc biệt nhạy cảm.
Cơ Vô Tà thuận thế liếm lòng bàn tay của Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm rút tay lại, lau lau cọ cọ trên người.
Cơ Vô Tà nhỏ giọng nói: Phu nhân đừng sợ, mắt hắn thế kia là vì ta vừa đánh hắn hai ngày trước, dù có phát hiện tên đó cũng không thắng được ta.
Phương Thanh Trì tiếp tục mắng: Đồ vô liêm sỉ! Lão bà ngươi treo trên cây!
Cơ Vô Tà ái muội xem Lâm Nhiễm: Hắn không mắng ta, lão bà của ta treo trên nóc cơ.
Lâm Nhiễm lập tức chọt một phát rõ mạnh vào thắt lưng hắn.
Ngươi đến cùng có hiểu cái từ treo này là nghĩa gì không.
Cơ Vô Tà cũng thò tay bóp eo Lâm Nhiễm, hai người nằm trên nóc nhà ngươi chọc ta một chút, ta véo ngươi một phen, hoàn toàn giống hai học sinh tiểu học, không hề có tí phong độ nào của Ma Giáo giáo chủ phát rồ cùng tiểu thiếp thứ mười tám tâm địa rắn rết cả.
32
Hai người đang đánh nhau, đột nhiên Phương Thanh Trì thống khổ ôm đầu ngã lăn xuống đất, vẻ mặt dữ tợn, không ngừng lăn lộn gào thét, mạch máu trên tay, cổ và mặt lồi lên, dao động phập phồng, cứ như có vật gì còn sống đang di chuyển dưới da, dần dần làn da nơi đó chuyển màu tím đỏ, cả người Phương Thanh Trì cũng sưng một vòng. Hắn đầu tiên lăn qua lăn lại trên đất, phát điên một lúc, rồi với vẻ sưng như đầu heo đó bắt đầu ngồi tĩnh tọa, một lát sau dị trạng giảm bớt, nhìn cũng đỡ hơn.
Lâm Nhiễm chứng kiến đến trợn mắt há mồm, nhìn về phía Cơ Vô Tà nói: Hắn còn giống Ma Giáo giáo chủ hơn ngươi.
Cơ Vô Tà nhướng mày: Thế nào, chẳng lẽ ngươi hi vọng vi phu cũng thành như vậy?
Lâm Nhiễm nghiêm túc: Ngươi nên cùng người ta học học.
Cơ Vô Tà cười nhẹ: Hắn tu luyện công pháp tà môn, tẩu hỏa nhập ma. Đúng rồi, giờ ngươi nhéo lỗ tai kêu hắn hắn cũng chưa chắc đã cảm giác được.
Lâm Nhiễm linh quang chợt lóe: Tẩu hỏa nhập ma…… Chẳng lẽ là hắn bắt những dựng phụ kia?
Cơ Vô Tà liếc hắn: Là ta bắt, ta luyện đan, ta xấu.
Lâm Nhiễm mặt đỏ lên: Ngươi nói mát, ngươi đang dỗi.
Cơ Vô Tà thản nhiên nói: Dù sao ta xấu, ta còn ăn tiểu hài nhi.
Lâm Nhiễm kéo cổ tay áo hắn lắc lắc: Ngươi không xấu, ta đã sai.
Cơ Vô Tà xoa cằm hắn: Vậy sau này phu nhân còn sợ ta không?
Lâm Nhiễm: Không sợ.
Cơ Vô Tà: Chứng minh cho vi phu xem.
Lâm Nhiễm không hiểu ra sao: Chứng minh như thế nào?
Cơ Vô Tà chỉ chỉ mặt mình.
Lâm Nhiễm thấu hiểu lòng người lấy ngón tay chọt chọt.
Cơ Vô Tà nheo mắt nhìn hắn: Giả ngu.
Lâm Nhiễm cười cực thuần lương: Không a.
Cơ Vô Tà cười đầy hàm ý, đột nhiên chuyển hướng đề tài: Xem đủ chưa?
Lâm Nhiễm: Đủ.
Cơ Vô Tà ôm lấy hắn: Vậy chúng ta về thôi, lần sau trước mặt nhạc phụ đại nhân nhớ nói tốt vài câu, vi phu tuổi còn trẻ, không muốn bị chém đầu.
Lâm Nhiễm đáp ứng trịnh trọng: Được.
Nhưng nhạc phụ ngươi đã không còn là nhạc phụ ngươi, cứ theo đà này đi xuống, đoán chừng phải đổi giọng gọi nhạc mẫu.
33
Thế là Cơ Vô Tà vận khinh công ôm Lâm Nhiễm bay trở về Ma Giáo, mất nửa canh giờ.
Lâm Nhiễm cũng không hiểu, tại sao Ma Giáo giáo chủ cùng Võ Lâm minh chủ lại ở gần nhau đến thế, hai người này đầu không phải có vấn đề chứ.
Cơ Vô Tà cúi đầu: Ngươi đang nghĩ gì?
Lâm Nhiễm trả lời chi tiết: Các ngươi ở gần nhau quá.
Cơ Vô Tà Thần bí hề hề: Ngươi đoán vì sao.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ: Ma Giáo tổng đàn vốn tại nơi này, còn nơi ở của Võ Lâm minh chủ lại rất đơn giản, nhìn như một chỗ dừng chân tạm thời, cho nên hẳn là hắn đuổi theo ngươi.
Cơ Vô Tà khen ngợi: Phu nhân thật thông minh, ngươi có biết vì sao hắn lại đuổi theo ta không?
Lâm Nhiễm trợn trắng mắt: Ngoại trừ muốn đối phó với ngươi thì còn gì nữa, chẳng lẽ hắn thầm thích ngươi.
Cơ Vô Tà cười đến thực vui vẻ: Cũng không chắc không phải.
Lâm Nhiễm nghiêm túc nói: Hai người các người thật kỳ quái, nếu trao đổi cho nhau ngược lại là vừa đúng.
Cơ Vô Tà cười đầy dịu dàng, nhìn Lâm Nhiễm không nói lời nào.
Lâm Nhiễm bị hắn nhìn đến sợ: Ngươi nhìn gì đấy?
Cơ Vô Tà chợt chuyển sang hình thức nói tình thoại: Thấy phu nhân đẹp nhất, ăn đứt mười bảy tiểu thiếp tại hậu viện kia.
Lâm Nhiễm ha ha cười lạnh, trong lòng thầm mắng tên khốn này, chờ ngươi cưới lão thập cửu, lão thập cửu liền sẽ trở nên đẹp nhất.
Cơ Vô Tà mắt chợt lóe, đột nhiên nói: Ngươi là cuối cùng.
Lâm Nhiễm chẳng mấy hứng thú: Ờ.
Cơ Vô Tà thâm tình chân thành: Cũng là đầu tiên.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Ngươi lừa quỷ sao.
Cơ Vô Tà từ chối cho ý kiến, ôm eo Lâm Nhiễm nằm xuống giường: Vi phu mệt rồi, chúng ta nghỉ tạm đã.
Lâm Nhiễm không được tự nhiên tại nằm trong lòng hắn một lát, đột nhiên hỏi câu: Vì sao ngươi lại nói ta là đầu tiên?
Cơ Vô Tà giật mình, hơi hơi nhướn thân mình hôn hôn khuôn mặt của Lâm Nhiễm: Ngươi ghen với bọn họ sao?
Lâm Nhiễm chui tọt vào chăn: Không ghen.
Cơ Vô Tà cách chăn bông vỗ vỗ mông hắn: Thế còn hỏi làm gì?
Lâm Nhiễm tức giận: Ta chỉ là muốn nhìn xem có phải ngươi không biết đếm không.
Cơ Vô Tà thất vọng “À” một tiếng, sau đó không nói gì nữa, còn Lâm Nhiễm bị vấn đề này tra tấn đến nửa đêm mới chợp mắt, nhìn Cơ Vô Tà ngủ say sưa, hận không thể lấy gối bịt chết hắn.
Tra nam [1]!
Hứ!
____________
Chú thích:
[1]: Tra nam: ý chỉ những tên đàn ông cặn bã, khốn nạn.
Trăng sáng trên cao.
Một nam tử cao lớn diện mạo hiên ngang, dung mạo tuấn tú đứng trong viện, thở phì phì đá góc tường, quay người lại thì thấy mắt trái của hắn còn bị đánh đến xanh tím.
Lâm Nhiễm nằm trên nóc, túm tay Cơ Vô Tà thật cẩn thận, dùng khẩu hình hỏi: Đó là ai? Cơ Vô Tà đầy chăm sóc ôm eo Lâm Nhiễm, nhẹ giọng trả lời: Võ Lâm minh chủ.
Ngay lập tức, Lâm Nhiễm cảm thấy lo lắng thay cho võ lâm nhân sĩ trong thế giới này.
Bởi vì Võ Lâm minh chủ của bọn họ, thoạt nhìn rất là ngốc, đá góc tường xong rồi quyệt miệng khóc, khóc được một lát lại dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, mắng: Vô liêm sỉ! Ta cùng ngươi không đội trời chung!
Cơ Vô Tà phốc một tiếng, bắt đầu vui vẻ.
Lâm Nhiễm nhanh chóng bịt miệng hắn lại, khẩn trương nháy mắt ý bảo hắn không nên lên tiếng, rõ ràng là đang rình xem, làm ơn có điểm tự giác tí đi, hơn nữa nghe nói người có võ công cao cường thính lực đặc biệt nhạy cảm.
Cơ Vô Tà thuận thế liếm lòng bàn tay của Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm rút tay lại, lau lau cọ cọ trên người.
Cơ Vô Tà nhỏ giọng nói: Phu nhân đừng sợ, mắt hắn thế kia là vì ta vừa đánh hắn hai ngày trước, dù có phát hiện tên đó cũng không thắng được ta.
Phương Thanh Trì tiếp tục mắng: Đồ vô liêm sỉ! Lão bà ngươi treo trên cây!
Cơ Vô Tà ái muội xem Lâm Nhiễm: Hắn không mắng ta, lão bà của ta treo trên nóc cơ.
Lâm Nhiễm lập tức chọt một phát rõ mạnh vào thắt lưng hắn.
Ngươi đến cùng có hiểu cái từ treo này là nghĩa gì không.
Cơ Vô Tà cũng thò tay bóp eo Lâm Nhiễm, hai người nằm trên nóc nhà ngươi chọc ta một chút, ta véo ngươi một phen, hoàn toàn giống hai học sinh tiểu học, không hề có tí phong độ nào của Ma Giáo giáo chủ phát rồ cùng tiểu thiếp thứ mười tám tâm địa rắn rết cả.
32
Hai người đang đánh nhau, đột nhiên Phương Thanh Trì thống khổ ôm đầu ngã lăn xuống đất, vẻ mặt dữ tợn, không ngừng lăn lộn gào thét, mạch máu trên tay, cổ và mặt lồi lên, dao động phập phồng, cứ như có vật gì còn sống đang di chuyển dưới da, dần dần làn da nơi đó chuyển màu tím đỏ, cả người Phương Thanh Trì cũng sưng một vòng. Hắn đầu tiên lăn qua lăn lại trên đất, phát điên một lúc, rồi với vẻ sưng như đầu heo đó bắt đầu ngồi tĩnh tọa, một lát sau dị trạng giảm bớt, nhìn cũng đỡ hơn.
Lâm Nhiễm chứng kiến đến trợn mắt há mồm, nhìn về phía Cơ Vô Tà nói: Hắn còn giống Ma Giáo giáo chủ hơn ngươi.
Cơ Vô Tà nhướng mày: Thế nào, chẳng lẽ ngươi hi vọng vi phu cũng thành như vậy?
Lâm Nhiễm nghiêm túc: Ngươi nên cùng người ta học học.
Cơ Vô Tà cười nhẹ: Hắn tu luyện công pháp tà môn, tẩu hỏa nhập ma. Đúng rồi, giờ ngươi nhéo lỗ tai kêu hắn hắn cũng chưa chắc đã cảm giác được.
Lâm Nhiễm linh quang chợt lóe: Tẩu hỏa nhập ma…… Chẳng lẽ là hắn bắt những dựng phụ kia?
Cơ Vô Tà liếc hắn: Là ta bắt, ta luyện đan, ta xấu.
Lâm Nhiễm mặt đỏ lên: Ngươi nói mát, ngươi đang dỗi.
Cơ Vô Tà thản nhiên nói: Dù sao ta xấu, ta còn ăn tiểu hài nhi.
Lâm Nhiễm kéo cổ tay áo hắn lắc lắc: Ngươi không xấu, ta đã sai.
Cơ Vô Tà xoa cằm hắn: Vậy sau này phu nhân còn sợ ta không?
Lâm Nhiễm: Không sợ.
Cơ Vô Tà: Chứng minh cho vi phu xem.
Lâm Nhiễm không hiểu ra sao: Chứng minh như thế nào?
Cơ Vô Tà chỉ chỉ mặt mình.
Lâm Nhiễm thấu hiểu lòng người lấy ngón tay chọt chọt.
Cơ Vô Tà nheo mắt nhìn hắn: Giả ngu.
Lâm Nhiễm cười cực thuần lương: Không a.
Cơ Vô Tà cười đầy hàm ý, đột nhiên chuyển hướng đề tài: Xem đủ chưa?
Lâm Nhiễm: Đủ.
Cơ Vô Tà ôm lấy hắn: Vậy chúng ta về thôi, lần sau trước mặt nhạc phụ đại nhân nhớ nói tốt vài câu, vi phu tuổi còn trẻ, không muốn bị chém đầu.
Lâm Nhiễm đáp ứng trịnh trọng: Được.
Nhưng nhạc phụ ngươi đã không còn là nhạc phụ ngươi, cứ theo đà này đi xuống, đoán chừng phải đổi giọng gọi nhạc mẫu.
33
Thế là Cơ Vô Tà vận khinh công ôm Lâm Nhiễm bay trở về Ma Giáo, mất nửa canh giờ.
Lâm Nhiễm cũng không hiểu, tại sao Ma Giáo giáo chủ cùng Võ Lâm minh chủ lại ở gần nhau đến thế, hai người này đầu không phải có vấn đề chứ.
Cơ Vô Tà cúi đầu: Ngươi đang nghĩ gì?
Lâm Nhiễm trả lời chi tiết: Các ngươi ở gần nhau quá.
Cơ Vô Tà Thần bí hề hề: Ngươi đoán vì sao.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ: Ma Giáo tổng đàn vốn tại nơi này, còn nơi ở của Võ Lâm minh chủ lại rất đơn giản, nhìn như một chỗ dừng chân tạm thời, cho nên hẳn là hắn đuổi theo ngươi.
Cơ Vô Tà khen ngợi: Phu nhân thật thông minh, ngươi có biết vì sao hắn lại đuổi theo ta không?
Lâm Nhiễm trợn trắng mắt: Ngoại trừ muốn đối phó với ngươi thì còn gì nữa, chẳng lẽ hắn thầm thích ngươi.
Cơ Vô Tà cười đến thực vui vẻ: Cũng không chắc không phải.
Lâm Nhiễm nghiêm túc nói: Hai người các người thật kỳ quái, nếu trao đổi cho nhau ngược lại là vừa đúng.
Cơ Vô Tà cười đầy dịu dàng, nhìn Lâm Nhiễm không nói lời nào.
Lâm Nhiễm bị hắn nhìn đến sợ: Ngươi nhìn gì đấy?
Cơ Vô Tà chợt chuyển sang hình thức nói tình thoại: Thấy phu nhân đẹp nhất, ăn đứt mười bảy tiểu thiếp tại hậu viện kia.
Lâm Nhiễm ha ha cười lạnh, trong lòng thầm mắng tên khốn này, chờ ngươi cưới lão thập cửu, lão thập cửu liền sẽ trở nên đẹp nhất.
Cơ Vô Tà mắt chợt lóe, đột nhiên nói: Ngươi là cuối cùng.
Lâm Nhiễm chẳng mấy hứng thú: Ờ.
Cơ Vô Tà thâm tình chân thành: Cũng là đầu tiên.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Ngươi lừa quỷ sao.
Cơ Vô Tà từ chối cho ý kiến, ôm eo Lâm Nhiễm nằm xuống giường: Vi phu mệt rồi, chúng ta nghỉ tạm đã.
Lâm Nhiễm không được tự nhiên tại nằm trong lòng hắn một lát, đột nhiên hỏi câu: Vì sao ngươi lại nói ta là đầu tiên?
Cơ Vô Tà giật mình, hơi hơi nhướn thân mình hôn hôn khuôn mặt của Lâm Nhiễm: Ngươi ghen với bọn họ sao?
Lâm Nhiễm chui tọt vào chăn: Không ghen.
Cơ Vô Tà cách chăn bông vỗ vỗ mông hắn: Thế còn hỏi làm gì?
Lâm Nhiễm tức giận: Ta chỉ là muốn nhìn xem có phải ngươi không biết đếm không.
Cơ Vô Tà thất vọng “À” một tiếng, sau đó không nói gì nữa, còn Lâm Nhiễm bị vấn đề này tra tấn đến nửa đêm mới chợp mắt, nhìn Cơ Vô Tà ngủ say sưa, hận không thể lấy gối bịt chết hắn.
Tra nam [1]!
Hứ!
____________
Chú thích:
[1]: Tra nam: ý chỉ những tên đàn ông cặn bã, khốn nạn.
Danh sách chương