CHƯƠNG 31

Đường nhìn không dễ phát hiện lướt qua trường kiếm ngân sắc đeo bên hông hắc y nam tử, thần sắc Lan Thất ngưng đọng, Huyền Ngân kiếm, khắp thiên hạ hiện nay, chỉ một người mang.

Nghị vương Tần Nghị.

Lan Thất rũ mắt, nội lực toàn thân bắt đầu vận chuyển. Bầu không khí xung quanh bỗng khẩn trương lên, như dây cung bị kéo căng, tùy thời đều có thể biến thành tràng cảnh chém giết.

Từ trong một bụi cỏ dại, giữa lằn ranh nghìn cân treo sợi tóc, một âm thanh rất nhỏ vang lên. Hoa Tiểu Mạc ôm bụng xấu hổ mím mím môi.

Tròng mắt đen sâu hút của Lan Thất phiếm lên một tia ấm áp, Tần Nghị không bỏ lỡ sự biến hóa khí tức trong nháy mắt, nhìn về người thiếu niên kia, đôi mắt híp lại một độ cung rất nhỏ.

Bị mục quang khắc nghiệt sắc bén như dao chú mục, Hoa Tiêu Mạc hoảng sợ, chật vật nuốt một ngụm nước bọt, nếu như tên giáo chủ điên kia bị bệnh thần kinh, thì người này nhất định là phần tử nguy hiểm cấp cao.

Song tầm mắt Tần Nghị cũng không có lưu lại trên người Hoa Tiểu Mạc, chỉ thản nhiên lướt qua một cái, rồi đem đường nhìn đặt trở lại người Lan Thất lần nữa.

Tần Nghị hơi nâng tay, mấy tên thủ hạ lập tức biến mất tại chỗ.

“Đào Hoa thôn quả thật đủ hẻo lánh.” Tần Nghị kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười không mấy hòa thiện.

Lan Thất hơi thoáng hạ hạ mắt, nhàn nhạt nói: “Mục đích.” Người trong Đào Hoa thôn sống cả đời an ổn, y không có quyền tước đi.

Càng không nguyện trông thấy cuộc sống chừng mười năm nay biến thành địa ngục.

“Theo bản vương trở về Biện Châu chữa trị một người.” Tần Nghị vuốt cằm: “Sau tất có hậu tạ.”

Biện Châu, dưới chân thiên tử, Lan Thất căng cứng hàm dưới, trong lòng than thầm, khó khăn lắm mới trốn được khỏi nơi đó, cũng được, chung quy vẫn là phải trở về thôi.

“Nguyên nhân làm sao?”

Ngẩng đầu nhìn cây tùng cao to, Tần Nghị mặt trầm mắt lạnh: “Là Thiên yểm.”

Lời vừa xuất ra, Hoa Tiểu Mạc đứng bên cạnh Lan Thất bỗng nhận thấy thân thể y nhất thời cứng đờ, mà nét mặt Lan Thất chỉ là hơi hơi nhíu mày, khó xử: “Thiên yểm không có dược nào giải được.”

Tần Nghị cúi đầu thâm trầm nhìn thiếu niên bên người Lan Thất một cái, càng chắc nịch phán đoán của mình là không sai: “Không quá hai ngày, ngươi sẽ thay đổi chủ ý.”

Mũi chân điểm nhẹ, hắc y tung bay, mãi đến khi lá cây rơi xuống, rừng cây khôi phục yên tĩnh, thanh âm trương cuồng mới dần dần tán đi.

Lan Thất nghiêng đầu nhìn thiếu niên cúi đầu không biết đang nghĩ gì, khẽ gọi: “Tiểu Mạc?”

Hồi thần lại, trước tiên là nhìn xung quanh một vòng, xác định người nọ đã đi, Hoa Tiểu Mạc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng tay áo lau lau cái trán rịn đầy mồ hôi: “A Thất, ngươi rốt cuộc là ai?” Nhất định là đại BOSS đang ẩn tàng! Dắt tay Hoa Tiểu Mạc xuống núi, Lan Thất nhẹ giọng nói: “Vô luận có thêm bao nhiêu thân phận, ta thủy chung vẫn là A Thất của ngươi.” Cũng không cho ra đáp án, không phải y không thể nói, mà là y không muốn.

Giữa trần thế đầy bó buộc, trách nhiệm, u ám quá nhiều, y không muốn để Hoa Tiểu Mạc dính vào.

Khóe môi Hoa Tiểu Mạc hơi vểnh, mi mày cong cong: “Lời này ta thích nghe.” Nếu A Thất đã không muốn nói, vậy thì không hỏi, có lẽ một ngày nào đó A Thất sẽ chủ động nói với hắn cũng không chừng.

Đường xuống núi cũng không phải là con đường lúc đi, sẽ đi ngang một dòng suối nhỏ, bởi Hoa Tiểu Mạc bảo hắn muốn ăn cá, cho nên Lan Thất tiện thể chọn con đường này.

Hoa Tiểu Mạc vừa đi vừa hiếu kỳ hỏi: “A Thất à, lai lịch người vừa này là gì?”

Bước chân mơ hồ hơi dừng lại, Lan Thất nén nén khóe môi: “Nghị vương.”

Hoa Tiểu Mạc mở to hai mắt, nặng nề chép chép miệng: “Vương gia? Sao ta lại thấy giống Diêm vương gia a?” Mùi máu tươi trên người không nồng như tên điên kia, nhưng càng đáng sợ hơn, sợ hãi tràn lên từ sâu trong linh hồn.

“Không khác mấy.” Thanh âm dịu dàng của Lan Thất mang theo vài phần tiếu ý, chôn giấu bên trong lại là một tia đề phòng, là một đối thủ rất mạnh a.

.

Một chốn biệt viện con đường phía đông Ô thành.

Hai người Hứa Mậu đệ nhất thống lĩnh cẩm y vệ cùng Yến Tiểu Ất thiếp thân hộ vệ của Tần Nghị đang mắt to nhìn mắt nhỏ, vô thanh truyền lại tin tức.

Làm việc dưới tay Tần Nghị, nhất định phải dùng một trăm hai mươi phần tinh thần, để tránh khỏi tay chân hai nơi.

Tần Nghị không tàn bạo, y chỉ vô tâm.

Mười một tuổi theo đại quân xuất chinh nơi hoang dã, mười ba tuổi được Lý Huy lão tướng quân coi trọng trở thành dũng tương dưới trướng ông, mười lăm tuổi đảm nhiệm Phiêu Kỵ tướng quân, mười sáu tuổi tích lũy vô số chiến công, mười chín tuổi phong Vương, nắm giữ lãnh thổ Ba Thục thành, hai mươi ba tuổi nắm quyền Tây Hán.

Đến nay, hai mươi sáu tuổi, Ba Thục thành mà y cai quản là một đường phòng hộ nghiêm cẩn nhất của Vân Thiên vương triều, hết thảy bộ binh, chỉ cần một hiệu lệnh của y, quan viên nghe lời y có thể chen chúc chín toà thành, những cẩm y vệ Tây Hán đó, trừ bỏ Tần Nghị, không ai có thể áp chế, đây cũng là nguyên nhân vì sao đương kim Thái tử kiêng kỵ nhưng lại không dám động đến y.

Hơn nữa nguyên nhân duy nhất mà Thiên Khải hoàng Tần Đức không giao thiên hạ cho y là vì, trị quốc chỉ có thể là nhân quân*, mà không phải bạo quân. Vô tâm vô tình, chỉ có thể làm một thanh kiếm để mà chém. [nhân trong nhân ái, quân: vua]

Cuộc đời trên lưng ngựa chiến của Tần Nghị từ lâu đã là một truyền kỳ ở cả Vân Thiên vương triều.

Nhưng lại tồn tại như Diêm La vương trong mắt những lão bách tính đó, phụ nữ quản giáo con cái thường dùng câu cửa miệng “Tần Diêm Vương chuyên ăn thịt con nít khóc nhè”, những đứa trẻ khóc lóc đó sẽ ngoan ngoãn ngay lập tức.

Mà cả cái Nghị Vương phủ không một ai dám nhìn thẳng Tần Nghị, ngay cả những đồng liêu cũng hữu ý vô ý cách xa tránh né y, càng không dám đắc tội, thế lực Tây Hán quá lớn, những người thủ hạ kia cũng là sống qua ngày trên lưỡi dao, nói một tay che trời cũng không quá.

Ngồi trên ghế hình vuông, Tần Nghị ngưng mắt nhìn tờ giấy trắng tinh, trầm mặc hồi lâu, bút lông sói hạ trên giấy, vẽ ra một đôi mắt.

Đặt bút xuống, Tần Nghị chỉ chỉ, nói với Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất: “Các người tới xem đôi mắt này có gì khác biệt?”

Hứa Mậu cùng Yến Tiểu Ất tới gần hai bước duỗi cổ nhìn, hai người dị khẩu đồng thanh*: “Giống như là cùng một người.” [trăm miệng một lời]

“Thả tin tức ra ngoài, nói là ngoài Ô thành mười dặm có một thôn dân thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi lui tới.” Tần Nghị híp híp mắt, trầm ngâm nói: “Đầu tóc rất ngắn, cử chỉ kỳ lạ.”

Tuy không hiểu, hai người Hứa Mậu Yến Tiểu Ất vẫn lĩnh mệnh nói: “Vâng.”

Chân mày Tần Nghị xoắn lại, sau đó trầm giọng nói: “Hứa Mậu, Yến Tiểu Ất, các ngươi cầm lệnh bài của ta cùng bọn người Mã Chiêu tập hợp lại sau đó lập tức lên đường trở về Biện Châu, điều động ba trăm nhân mã trong nom Tây Uyển bảo hộ Vô Ưu.”

“Người đó mất một cọng tóc, các người cứ mang đầu đến gặp ta.” Âm thanh lăng liệt lộ ra một cỗ tàn nhẫn.

“Gia, người không lên đường cùng chúng ta sao?” Hứa Mậu nuốt nuốt nước bọt: “Nơi đây thực sự không thích hợp ở lâu.”

“Vô phương.” Tầm mắt Tần Nghị rơi lên đôi mắt trên giấy, biểu tình u ám khó lường: “Sẽ là một tràng kịch hay.”

Hôm ấy chưa đến trưa, vô số tin tức truyền ra bốn phương tám hướng, cứ như không khí tùy theo gió mà xôn xôn xao xao truyền khắp Trung Nguyên.

Thiên Tà giáo Huy thành, Địch Hoa phái Lan Châu một trước một sau tiếp nhận tin tức, nhất thời gió nổi mây vần, cát bụi tung bay.

Trong viện, Hoa Tiểu Mạc đang ngồi trong ghế trúc đảo dược hắt hơi một cái, chưa đợi hắn lấy hơi xong, lại thêm cái nữa.

Ai đang nhớ hắn đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện