CHƯƠNG 22
Tìm thanh âm đi tới, Hoa Tiểu Mạc nhìn nam tử tựa vào vách tường cười hớn hở với hắn, ngốc lăng toàn tập.
Trừ bỏ mặt mày vẫn là ý cười phi dương như trước, bộ dáng hiện tại của Kiều Dịch làm hắn có phần không dám đi nhận.
Gương mặt anh tuấn kia bị đầu tóc hỗn độn nhiễm máu che khuất một ít, cằm đầy râu, xương bả vai bị xích sắt xuyên qua khóa ở hai bên cột sắt, hai cánh tay cũng bị còng lại, huyết nhục mơ hồ, phần eo trở xuống bị ngập trong nước đen, trong nước láng máng có thể thấy được thứ gì đó đang nhúc nhích.
Trên làn da lộ ở bên ngoài đầy vết roi nông sâu không đồng nhất, bị nước ngâm hư thối, Hoa Tiểu Mạc nhìn mà da đầu run lên.
Chậm rãi dời bước tới gần, Hoa Tiểu Mạc ngồi xổm xuống hạ giọng nói: “Làm sao cứu ngươi ra ngoài?”
Thanh âm xích sắt ma sát vang lên leng keng leng keng , Kiều Dịch khó khăn vén tóc trên mặt lên, lộ ra một hàm răng trắng bóng: “Ngươi chắc đang nói giỡn.”
Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái, răng tên này còn thật trắng, hắn nuốt nuốt nước miếng, xuất ra kế hoạch duy nhất mình tìm mất cả đêm thời gian nghiên cứu.
Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
“Lạc Cửu Tiêu vì sao không giết ngươi?” Một lát sau nụ cười trên mặt Kiều Dịch thu liễm, ánh mắt chăm chú vào trên Hoa Tiểu Mạc một thân hồng sam kia, châm biếm: “Ngươi bán thân rồi?”
Á á á! “Kiều Dịch, ngươi hoài nghi ta là bình thường thôi.” Hoa Tiểu Mạc cười nói ha hả: “Ta cũng không biết cái tên điên kia vì sao không giết ta.”
Lựa ra hai chữ gây hứng thú, Kiều Dịch quỷ dị nở nụ cười: “Tên điên?”
“Đúng vậy, y có bệnh.” Hoa Tiểu Mạc khiếp đảm nhắm mắt, kéo cổ áo ra chỉ vào vết thương trên cổ: “Thấy không, mấy cái này là do y làm.”
Nghiến răng nghiến lợi, Hoa Tiểu Mạc phẫn hận nói: “Y cắn cổ ta uống máu!”
“Khẩu vị Lạc Cửu Tiêu thật đúng là nặng.” Kiều Dịch giương làn môi khô nứt: “Ngươi đang khoe khoang tình cảm đặc thù giữa các ngươi sao?”
Hoa Tiểu Mạc…..
Hai người tào lao câu được câu không xong, liền bắt đầu đi vào chính đề.
“Tiểu Mạc nhi, ta không hỏi tới chuyện ngươi cùng Lạc Cửu Tiêu, chỉ hỏi ngươi một câu, có phải là thật muốn rời đi hay không?” Kiều Dịch thần sắc mơ hồ lộ ra tàn khốc. Gã hiện giờ hoàn toàn không có nội lực, võ công cũng bị kiềm chế, có thể phát huy đại khái không đến ba thành, nhưng vẫn là có thể nắm được khí tức dao dộng trong lời lẽ của thiếu niên.
Huống chi người của Bạch Thần vẫn có bảo hộ mà.
Hoa Tiểu Mạc trợn trắng mắt: “Nói nhảm.”
“Cái con trùng nhỏ màu đen kia còn nhớ không?” Nhìn đến mờ mịt trên mặt thiếu niên, Kiều Dịch nhịn không giậm chân giận dữ: “Cái con mà Bạch Thần đưa cho ngươi.”
Hoa Tiểu Mạc giật mình, “Đại Hắc hả.”
“Đúng, chính là nó.” Phủi đi cái tên gọi không thể tiếp thu này ra khỏi đầu, Kiều Dịch nhướng mày: “Bạch Thần nói Đại Hắc còn, ngươi còn.”
“Có, có ý tứ gì?” Hoa Tiểu Mạc nghẹn họng nhìn trân trối.
Kiều Dịch run run chân mày: “Giữa các ngươi có huyết linh khế ước.”
Miệng Hoa Tiểu Mạc từ o biến thành 0 rồi lại đến O, đột nhiên giác ngộ được thế giới võ hiệp thoáng cái biến thành thế giới huyền huyễn, thật không chân thật.
“Nó là hậu duệ trùng hoàng*.” Tồn tại đẳng cấp khác của tổ sư gia Địch Hoa phái a, Kiều Dịch ở trong lòng phỉ báng, năm đó không chỉ một lần cùng Bạch Thần đề cập muốn một giọt máu tươi con trùng tử kia cũng không thành công. [trùng hoàng: vua mấy con trùng tử]
Đó không phải chỉ là một con trùng tử sao? Hoa Tiểu Mạc bắt đầu gặm móng tay. Đại Hắc lợi hại hắn đã thấy qua, cứ như vậy khả năng chạy trốn lại lớn lên vài phần.
“Ngươi thử gọi Đại Hắc về đi.” Vừa nói ra, Kiều Dịch liền nhìn thấy thiếu niên nhắm mắt lại miệng lảm nhảm, khóe mắt gã giật giật: “Cá nhân ta đề nghị ngươi tìm chỗ nào an toàn, thời gian ổn thỏa thì tốt hơn.”
Ngậm miệng, Hoa Tiểu Mạc cái hiểu cái không gật đầu.
“Trước hết nghĩ biện pháp xuống núi.” Kiều Dịch chép miệng, quét mắt nhìn dấu vết không rõ trên môi Hoa Tiểu Mạc, che giấu kinh ngạc nơi đáy mắt: “Có thể sắc dụ*.” [sắc dụ aka mỹ nhân kế :”>]
Hoa Tiểu Mạc đột nhiên sợ run cả người, trên da nổi lên một tầng da gà, cúc hoa theo bản năng càng thít chặt hơn.
“Tiếp đó.”
“Đi cửa hàng son phấn Vân Cẩm tìm Vân nương, nàng ấy sẽ biết làm như thế nào.” Kiều Dịch lộ ra biểu tình bi thương: “Tuy rằng như vậy thực có lỗi với Bạch Thần, nhưng mà tình thế bắt buộc, Tiểu Mạc nhi, khi cần thiết, ngươi cần hiến thân, ngoài ra còn có a…”
Kiều Dịch đang bô bô kề tai nói nhỏ đột nhiên nín bặt, Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu liền nhìn thấy Kiều Dịch đang tễ mi lộng nhãn*. [nháy mắt]
“Kiều Dịch, mắt ngươi xảy ra chuyện gì?” Hoa Tiểu Mạc di một tiếng, tò mò xích lại gần nhìn chằm chằm gã: “Rút gân hử?”
Khuôn mặt Kiều Dịch giật lợi hại, cứ lấy khóe mắt mãnh liệt chỉa về phía sau Hoa Tiểu Mạc.
Ngay tại thời điểm Kiều Dịch sắp khóc, Hoa Tiểu Mạc mới ngộ ra được chút gì, quay đầu nhìn lại, ngay sau đó liền há to miệng.
Nam tử tuấn mỹ phía sau khoanh tay khẽ giương khóe môi, cười như không cười.
Hoa Tiểu Mạc thẳng lưng, cước bộ cứng ngắc đi qua, tầm mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc hàm dưới của nam tử, không thể không oán hận lão thiên không công bằng.
“Ngẩng đầu lên.” Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn từ tính.
Nghe theo ngưỡng cao cổ, Hoa Tiểu Mạc tiếp tục nhìn không chớp mắt, chạm vào con ngươi sâu thẳm như mực của Lạc Cửu Tiêu, thực kỳ dị nhìn ảnh ngược của mặt mình, có chút quẫn bách.
Có thâm ý khác nhìn lướt qua thủy lao xa xa, ánh mắt thu hồi dừng lại trên mái tóc đen nhánh của thiếu niên, Lạc Cửu Tiêu không chút để ý mở miệng: “Chuyện đáp ứng ta còn nhớ rõ?”
Hoa Tiểu Mạc ủ rũ ủ rũ gật đầu.
Khi đi đến cửa sắt địa lao Hoa Tiểu Mạc quay đầu lại nhìn một cái, dùng khẩu hình nói ra hai chữ “chờ ta.” Vỏ não bị nước vào rồi, Hoa Tiểu Mạc quên mất giữa Kiều Dịch cùng hắn còn cách một bức tường.
Hai người một trước một sau ra khỏi Hắc Viêm điện giẫm lên tuyết đọng đi về phía Hiên Vũ lâu, Hoa Tiểu Mạc long long tay áo, rúc cổ hà hơi.
Bắt đầu từ bây giờ, thời gian năm ngày kế tiếp hắn cảm giác mình đang dùng thị giác của Thượng đế mà nhìn thế giới, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.
“Muốn cùng Kiều Dịch mưu đồ bí mật làm sao trốn xuống núi?” Nhịp chân vô ý thả chậm, Lạc Cửu Tiêu nheo mắt lại nhìn áng mây nơi chân trời.
Thân hình ngừng một chút, Hoa Tiểu Mạc hút hút mũi, tính trẻ con trong thanh âm chưa mất, mở to mắt nói dóc: “Ta không ngốc.”
Lạc Cửu Tiêu nhếch nhếch môi, đáy mắt lại không một tia tiếu ý.
Đắn đo do dự một hồi lâu, mắt thấy sắp tới Hiên Vũ lâu, Hoa Tiểu Mạc hạ quyết tâm: “Ta muốn xuống núi đi trấn trên ngao du.”
“Được.” Giọng nói hơi trầm, nghe không ra bất luận cảm xúc gì, lẫn trong gió rét hết sức âm lãnh.
Cho đến khi ngồi trong xe ngựa Hoa Tiểu Mạc vẫn cảm giác đang nằm mơ, sự việc thuận lợi khiến hắn không những không thoải mái, ngược lại còn có chút bất an.
Bên trong xe bố trí bàn nhỏ, hun tử đàn hương, quanh quẩn trong không khí, trên chiếc bàn nhỏ gỗ tử đàn bày trà cụ bằng sứ men xanh, giường trải đệm lông chồn thượng đẳng, ngay cả trên đất cũng trải một tầng thảm thật dày.
Hoa Tiểu Mạc cảm thấy mình chính là một tên thổ hào*. [địa chủ, phung phí]
Liếc nhìn hai thiếu nữ thanh xuân ngồi xổm dưới đất mang hài cho hắn, hình như gọi là Mộc Lan Mộc Cận, là điều kiện cho hắn xuống núi, ngoài miệng nói là sợ hắn đi lạc không biết đường về, thực tế là bám gót giám thị hắn mà thôi.
Đoạn ngày ở trên núi kia Hoa Tiểu Mạc có quan sát qua, những người đó mặc y phục tuy rằng đều thuần một màu đen, lại có bất đồng rất nhỏ, tỷ như hoa văn, cổ tay áo, đai lưng, phối sức*, hẳn là dựa theo thân phận địa vị. [phối sức: trang sức phối hợp]
Hai người trước mắt này nơi tay áo thêu một cái đồ đằng màu đỏ, có phần quen thuộc, nghĩ một hồi không ra, Hoa Tiểu Mạc dứt khoát bỏ qua.
“Chủ tử, đến rồi.” Mộc Lan mỉm cười xinh đẹp, trên mặt mang hai lúm đồng tiền, thực đáng yêu.
Mộc Cận đem áo lông cáo phủ lên cột chặt lại cho Hoa Tiểu Mạc, lại đem lò sưởi tay đưa tới, ôn nhu nói: “Chủ tử, trên đường nhiều người, lát nữa nên chú ý chút.”
“Ừ.” Hoa Tiểu Mạc cầm lấy lò sưởi rúc trong tay áo, gật gật đầu.
Vừa xuống xe ngựa Hoa Tiểu Mạc liền thư sướng cả người, những ngày trên núi như là ngồi tù, thật muốn nhanh chóng bước chân vào giang hồ a.
Phố xá vẫn thực náo nhiệt như trước, trên mặt dân chúng đều mang theo khát khao đối với cuộc sống, tuyết Vi thành đã ngừng hơn nửa tháng, mỗi ngày càng thêm quý giá, các lão làng đều đồn đãi là thần linh phù hộ Vi thành. [*mếu* hôm trước là Huy thành mà, ta không biết nữa, raw thế nào ta để thế ấy T^T]
Hữu ý vô ý, Hoa Tiểu Mạc vừa đi dạo vừa mua một ít đồ chơi mới mẻ, tròng mắt đảo loạn, khi nhìn đến tấm bảng hiệu xa xa kia thì nhãn tình sáng lên.
Đứng ở một cái quầy hàng bên ngoài cửa hàng son phấn Vân Cẩm, Hoa Tiểu Mạc không yên lòng cầm một cái chuông thưởng thức, trong đầu thật nhanh hoạt động, làm sao thoát khỏi hai cái đuôi này đây.
Chủ sạp là một tiểu hỏa* trẻ tuổi, thân hình nhỏ gầy, mày rậm mắt nhỏ, rất vui mừng. [tiểu hỏa = tiểu tử]
“Đây là chuông đoạt hồn.” Tiểu hỏa tựa hồ thực hưng phấn, từ trong một đống tạp vật bên cạnh tìm ra một tấm giấy da tả tả tơi tơi đưa qua, chịu trách nhiệm giới thiệu: “Đây là tâm pháp, một khi lĩnh ngộ, liền có thể hấp thu tâm hồn người, đoạt đi hồn phách.”
Hoa Tiểu Mạc mơ mơ hồ hồ, bất minh giác lệ*. [tuy rằng nghe không hiểu gì nhưng cảm giác rất lợi hại]
Biết rõ là quỷ thoại liên thiên, nhưng ánh mắt của hắn lại vô pháp di dời khỏi chuông, chuông rất cũ kỹ, nằm trong lòng bàn tay có vẻ thực nhỏ, khá nặng, hàng cao cấp, có nhiều chỗ mẻ hỏng, không phải bằng đồng, mặt trên trừ bỏ hoa văn kỳ dị, còn khắc một chữ kỳ quái, có phần giống “Quân”.
Khó hiểu thật, có một thanh âm dưới đáy lòng không ngừng vọng lại, hắn muốn cái chuông này.
“Muốn bao nhiêu bạc?” Hoa Tiểu Mạc liếm liếm môi, mắt to sáng quắc, căng thẳng thần kinh, đã làm tốt chuẩn bị ép giá.
Dựng thẳng hai ngón tay quơ quơ, tiểu hỏa cười hắc hắc nói: “Hai đồng tiền.”
Hoa Tiểu Mạc trợn mắt há hốc mồm, y như tên ngốc nhị.
Danh sách chương