CHƯƠNG 15

Xuyên qua hành lang dài, Hoa Tiểu Mạc đi theo Lạc Cửu Tiêu ra khỏi Hiên Vũ lâu, ven đường đệ tử Thiên Tà giáo rối rít quỳ xuống hành lễ.

Mấy người này từ đâu mà ra? Vừa rồi ngay cả nhân ảnh cũng không có, Hoa Tiểu Mạc thu hồi ý nghĩ cổ quái trong lòng, âm thầm lưu tâm cảnh vật xung quanh.

Cung điện thực lớn, phong cảnh cực đẹp, tuy rằng mặt trời đã mọc, nhưng tuyết đọng cũng chưa có tan, gió lạnh tạt lên mặt, Hoa Tiểu Mạc đưa tay bụm lấy gò má sưng húp, cánh mũi đông đỏ chật vật hút hút nước mũi, lúc đầu hắn còn nghiêm túc nhớ kỹ đường đã đi qua, sau đó lại trực tiếp quên luôn, một lòng một dạ nghĩ làm sao để chắn gió.

Lan thính.

Khi Lạc Cửu Tiêu mang theo Hoa Tiểu Mạc xuất hiện, ngoại trừ Dạ đã biết chuyện lại không biết trốn ở nơi nào cùng Tu Trúc đang chịu phạt tại Hư Vô điện, người dùng cơm trong sảnh đều ngơ ngác nhìn nhau, ngây ngẩn nhìn vào hai người.

Bọn họ không biết giáo chủ bảy tám năm chưa từng ra đây cùng đại gia ăn cơm vì cái gì lại đột nhiên xuất hiện, còn mang theo một thiếu niên kỳ quái xa lạ, lại được phép mặc y sam hồng sắc, thế cho nên kinh ngạc cũng quên đứng dậy hành lễ.

“Chủ… chủ tử, sao ngài tới đây?” Nam tử khôi ngô hỏi ra nghi hoặc của mọi người. Chỉ là ngày trời trong mà thôi, mặt trời vẫn mọc từ phương đông mà.

“Sao hả, Thiên Dương, ngươi có ý kiến?” Khoé môi Lạc Cửu Tiêu dắt lên nụ cười nhạt, vốn là khuôn mặt tuấn mỹ như thần đoạt đi hô hấp của người, lại làm cho những người khác rùng mình một cái.

“Ha ha, ha ha ha, không ý kiến, hoàn toàn không ý kiến.” Thiên Dương cười gượng, xua tay điên cuồng.

“Giáo chủ.” Sau lưng vang lên thanh âm êm ái.

Hoa Tiểu Mạc tò mò quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên thanh sam cất bước đi tới, trên mặt mang nụ cười nhợt nhạt, hai bên má có má lúm đồng tiền đẹp mắt, xinh đẹp như tiên.

Hẳn là tuổi tác cùng hắn không sai biệt bao nhiêu nhỉ? Chẳng qua… khí sắc thiếu niên kia không tốt lắm.

Tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn tử tế gương mặt mình, nhưng mà Hoa Tiểu Mạc biết rõ so với người trước mặt mình, cách nhau một trời một vực, có chút lấy làm xấu hổ lui về sau hai bước nhường ra vị trí cho đối phương, đứng ở một bên cúi đầu ngó mũi chân.

“Mặc Vũ, không ở trong phòng hảo hảo dưỡng thương, ra đây làm gì?” Lạc Cửu Tiêu tựa như chưa nhìn thấy Hoa Tiểu Mạc quẫn bách, mang theo thanh sam thiếu niên ngồi ở vị trí tối cao.

Dung Mặc Vũ khẽ mỉm cười, gắp một đũa thịt cá, cẩn thận lựa đi xương cá cho vào trong bát trước mặt Lạc Cửu Tiêu, bất động thanh sắc nhìn lướt qua thiếu niên xa lạ đứng ở góc, tầm mắt thu hồi từ trên tập hồng y kia.

“Lập Hạ vô cùng lo lắng tới tìm ta.” Dung Mặc Vũ cười nói: “Ta lo cho ngươi, nên mới tới đây.”

Lạc Cửu Tiêu chỉ là cười cười, hưởng thụ phục vụ của đối phương, ánh mắt lại cứ luôn hữu ý vô ý đặt ở nơi nào đó, giống một tên thợ săn rất có kiên nhẫn.

Nhưng y chờ lại chờ, người thiếu niên kia vẫn như trước chỉ là đứng ở đó, ngay cả cái khóe mắt cũng không cấp cho y.

Những người khác đều cúi đầu ăn thức ăn trong bát, náo nhiệt của chủ tử bọn họ không có cái lá gan kia để nhìn, về phần thiếu niên xa lạ kia… bọn họ cũng không có tư cách đồng tình.

Một nam tử dung mạo thanh nhã trong đó nhìn thoáng qua Hoa Tiểu Mạc một cái, nhíu nhíu mày, ngẩng đầu muốn nói gì đó với Lạc Cửu Tiêu, người bên cạnh lại ở dưới bàn đạp rồi nghiền chân của gã thật mạnh, gã đành phải thôi.

Hoa Tiểu Mạc thì y như thằng hề làm trò đứng ở đó, đầu tóc hỗn độn, cánh tay phải rũ xuống, trên hồng y dính vết bẩn, hai má sưng húp khiến hắn thoạt nhìn dị thường buồn cười khôi hài.

Hắn không rõ Lạc Cửu Tiêu dẫn hắn tới đây làm gì, cố tình nhìn hắn mất mặt? Hình như không cần thiết.

Người ở đây tùy tiện một cái đều có thể thoải mái lấy mạng hắn, Hoa Tiểu Mạc len lén liếc Lạc Cửu Tiêu đang cười nói cùng thiếu niên gọi Mặc Vũ kia một cái, bĩu môi, hừ! Ăn cơm cũng mang mặt nạ, nửa bên mặt kia nhất định xấu xí vô cùng.

Sau gáy đột nhiên không dễ chịu lắm, Hoa Tiểu Mạc sờ lên, sờ đến một chỗ có chút sưng rõ rệt, hắn dùng ngón trỏ đè nhẹ, ngay sau đó liền đau đến nhe răng, chỗ đó bị thương lúc nào, vì sao một điểm hắn cũng không biết? Vốn định thẳng lưng xoay người lưu lại bóng dáng cuồng phách khốc duệ* cho bọn họ, nào ngờ cái bụng kêu to ùng ục ùng ục, hắn mặt dày mày dạn hướng về cái bàn di chuyển vài bước, mũi ngửi ngửi mùi thơm thức ăn. [cuồng: ngông cuồng | phách: bá đạo | khốc: lãnh khốc | duệ: dứt khoát ~> tiếp tục mơ đi em]

Tay phải bỗng nhiên truyền lên cơn đau đớn khiến lòng Hoa Tiểu Mạc một mảnh chua xót khổ sở, lần đầu biết cánh tay trật khớp hóa ra là đau như vậy, làm như còn ngại hắn đau không đủ, sau lưng dính vào mặt vải áo lót, đã thấm ướt mồ hôi, gió lạnh từ cổ áo xông vào, đau đớn cháy rát chấn động trên mặt hắn ứa ra mồ hôi lạnh, chắc là đổ máu rồi.

Nhắm chặt mắt lại, Hoa Tiểu Mạc xoay người liền chuẩn bị rời đi, lại bị một thanh âm ôn nhu gọi lại, hắn không thể không dừng bước chờ đợi tai nạn cùng cười nhạo sắp tới.

“Giáo chủ, hắn là ai vậy?” Dung Mặc Vũ tùy ý hỏi.

Bên môi Lạc Cửu Tiêu lộ ra tiếu ý không rõ hàm xúc: “Bổn tọa cũng rất muốn biết.”

Hít sâu một hơi, Hoa Tiểu Mạc không quay đầu lại, từ trong hàm răng cắn chặt bài trừ ba chữ: “Hoa Tiểu Mạc.”

Hoa Tiểu Mạc? Ai ta? Mọi người rất nhanh trao đổi ánh mắt, Thiên Dương ngồi đối diện nam tử có mặt trẻ con thần bí nháy mắt mấy cái với bọn họ, dùng truyền âm thuật đem chuyện gã biết được nói cho mấy tên huynh đệ.

Ngay sau đó ánh mắt mấy người nhìn Hoa Tiểu Mạc liền thay đổi, có bội phục, có tò mò, cũng có khinh miệt…

“Ngươi đứng đó làm gì? Không đói bụng?” Lạc Cửu Tiêu cười như không cười: “Còn không qua đây.”

Ngữ khí nghe cứ như kêu con chó nhỏ, Hoa Tiểu Mạc ở trong lòng gào thét: ta cám ơn đại gia ngươi!

Hắn lấy tay áo nhanh chóng lau đi mồ hôi trên mặt, xoay người thì trên mặt lộ ra tươi cười cảm kích, chịu đựng vết thương trên người đi đến bên Lạc Cửu Tiêu, liếc mắt người bên cạnh một cái, cái này làm hắn thấy xấu hổ, cảm giác mình cứ như là tiểu tam nhi* đột nhiên chen chân vào vậy. [tiểu tam nhi: kẻ thứ ba]

“Mặc Vũ, ngươi ngồi xích qua một chút.” Lạc Cửu Tiêu miễn cưỡng nói.

Nụ cười trên mặt Dung Mặc Vũ thoáng chốc cứng đờ, bất quá giây lát sau, lại treo trở về: “Được.”

Vì thế Hoa Tiểu Mạc ngồi trên cái ghế bị Dung Mặc Vũ ngồi nóng, đôi mắt trông mong nhìn thức ăn trước mặt, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh nói: “Tay phải ta trật khớp rồi.”

Lạc Cửu Tiêu liếc mắt một cái, lại tiếp tục ăn thức ăn.

“Sau lưng bị cục đá làm trầy da, đổ máu luôn, mặt cũng rất đau.” Hoa Tiểu Mạc cảm thấy mình thực đáng thương, hắn ở trong lòng vì mình đốt một ngọn nến.

Người trên bàn người đều nhao nhao vểnh tai, hôm nay chủ tử rất không bình thường, làm cái bẫy đem thiếu niên từ bên cạnh tên Địch Hoa phái kia mang đi, hiện tại thì sao? Nhìn xem thiếu niên kia mặt đã sưng thành cái dạng gì kìa, chắc chắn sau khi khỏi hẳn nhiều nhất cũng chỉ có thể là bình thường, chủ tử mang người tới đây trước tiên là bỏ một bên, sau đó lại đặc biệt thân thiết gọi tới bên người, còn thay thế vị trí của Dung Mặc Vũ.

Mới mẻ quá!

Im lặng nhất chính là nam tử thanh nhã, cũng là Thiên Phong đường chủ Thiện Phong đường của Thiên Tà giáo, chủ tử phái người gọi gã gọi lại đây, còn mang theo hòm thuốc, kết quả lại không lên tiếng bảo gã trị liệu.

Chậm rì rì ăn xong thức ăn trong miệng, Lạc Cửu Tiêu câu lên nụ cười mê người với Hoa Tiểu Mạc: “Ta dùng tay trái.”

Hoa Tiểu Mạc té ngửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện