Mễ Lạp biến mất hai ngày, tâm trạng của Tích Bạch Thần cũng sa sút hai ngày. Chất lượng thức ăn của bánh bao nhỏ tiếp tục giảm, chỉ đáp ứng được nhu cầu cơ bản, chứ thức ăn của mèo con còn tốt hơn của bọn trẻ nhiều.

Bánh bao nhỏ tỏ vẻ oan ức lắm, điểm thiện cảm vốn tăng lên ầm ầm lại trở về vạch xuất phát, việc giảm quá ranh giới chỉ còn trong phút chốc mà thôi.

Tích Bạch Thần xem như không thấy biểu cảm lên án và oán hận của bọn trẻ, không có việc gì làm, anh buồn chán lên điện thoại xem tin tức, khi thấy tin chia sẻ của Tích Tử Nặc trong list bạn bè, anh bèn gọi điện cho cậu ta: “Tích Tử Nặc, hôm nay cậu về nước à?”

*Phải, vừa về tới nhà không lâu, Bạch Thần ca có căn dặn gì không?* Giọng của Tích Tử Nặc lộ ra vài phần thụ sủng nhược kinh.

“Đến nhà anh đi, ăn cơm chung.”

*Ăn cơm chung?* Tích Nặc Kỳ hỏi lại một cách khó tin.

“Có chuyện gì à?”

*Không không không, không thành vấn đề, em đảm bảo sẽ tới!*

Tích Bạch Thần cúp điện thoại, nhìn hai bánh bao nhỏ đang tự chơi trò xếp gỗ bên cạnh, anh gọi một cuốc điện thoại đặt chỗ ở Bách Vị Viên.

Trưa hơn mười một giờ, Tích Tử Nặc hào hứng tới nhà của Tích Bạch Thần.

Tích Bạch Thần đã thay quần áo nón nảy chỉnh tề, để Tiểu Bạch trong túi lớn, dẫn hai bánh bao nhỏ lên xe của Tích Tử Nặc.

“Anh Bạch Thần, anh có chuyện gì tốt à?” Tích Tử Nặc vừa lái xe vừa cười hỏi.

Tích Bạch Thần điềm nhiên trả lời: “Ừ, phải.”

“Chuyện gì tốt thế?” Tích Tử Nặc nhiều chuyện hỏi tới cùng.

“Giải quyết xong vài chuyện rắc rối.” Tích Bạch Thần như có như không nhìn anh ta một cái.

“Thế à? Vậy tốt rồi.” Tích Tử Nặc vui vẻ hớn hở thể hiện, “Lần sau nếu gặp phải chuyện phiền toái gì thì cứ nhớ tìm em. Bản lĩnh khác em không có, nhưng giải quyết vài chuyện rắc rối cho anh trai thì không thành vấn đề.”

“Ừm, biết rồi.”

Mười mấy phút sau, đoàn người đến Bạch Vị Viên, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi vào bàn ăn đã đặt trước.

“Nặc Kỳ, Nhiên Nhiên, lại đây.” Tích Tử Nặc cầm thực đơn, gọi hai bánh bao nhỏ, “Các cháu muốn ăn gì?”

Bánh bao nhỏ một trái một phải ngồi vây quanh anh, ba cái đầu chụm lại một chỗ chọn thức ăn.

Tích Bạch Thần ngồi một mình bên kia, dùng ngón tay trêu chọc chú mèo nhỏ trong túi, đôi mắt trống rỗng, chán chường.

Khi thức ăn được bưng lên bàn, Tích Tử Nặc nói với nhân viên phục vụ: “Phiền anh lấy cho một chai sữa béo.”

“Vâng, xin chờ trong giây lát.” Nhân viên phục vụ cúi đầu lịch sự rồi xoay người đi. Không lâu sau đã mang một chai sữa béo tới.

Tích Tử Nặc giơ tay lấy, dùng sức mở nắp chai, một tiếng hét bỗng vang lên: *Ôi, cái eo nhỏ của tôi, sắp gãy rồi, sắp gãy rồi!*

Ánh mắt của Tích Bạch Thần ngưng tụ lại, nhìn thẳng về phía chai sữa béo trên tay Tích Tử Nặc.

“Chai này đậy nắp chặt quá.” Tích Tử Nặc dùng sức vặn vài cái cũng không mở ra được, anh ta móc một con dao nhỏ trong ngực ra, chuẩn bị dùng vũ lực để mở chai.

*Này này, mở chai sữa béo thôi mà, có cần động đao thế không? Anh thử lại đi, tôi bảo đảm anh có thể mở được.*

“Đưa anh.” Tích Bạch Thần vươn tay về phía Tích Tử Nặc.

“Không sao đâu, xong ngay ấy mà.” Tích Tử Nặc mở con dao gấp, một bộ “thề phải hàng phục con tiểu yêu tinh này”.

“Đưa đây!” Giọng của Tích Bạch Thần mang vẻ ra lệnh.

“… Vâng.” Tích Tử Nặc ngượng ngùng cất dao nhỏ, đưa chai sữa béo qua.

Tích Bạch Thần nhận lấy chai sữa, đặt trong tay, sau đó ngay lập tức nói với nhân viên phục vụ: “Phiền anh lấy thêm hai chai sữa béo nữa.”

Tích Tử Nặc buồn bực nói: “Một bình sữa béo lớn chưa đủ à?”

“Tôi muốn cái chai này.”

“Anh mà cũng uống sữa béo?” Tích Tử Nặc nhìn anh một cách khó tin.

“Cậu có ý kiến gì à?” Tích Bạch Thần ngước xéo mắt lên.

“Không có không có.” Tích Tử Nặc xua tay liên tục.

Tích Bạch Thần thu tầm mắt, quay lại nhìn chai sữa trong tay.

*Lão Bạch, anh muốn uống sữa không? Mở nắp bình ra đi, tôi cho phép anh uống một ngụm.* Mễ Lạp tỏ vẻ như chuyên gia sữa tươi.

Tích Bạch Thần suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay đặt lên miệng chai, vặn nhẹ một cái, nắp chai đã mở ra, nhưng anh không vặn tiếp, chỉ nhìn thoáng một chút rồi vặn nắp chai chặt lại.

*Sao  không uống thế?* Mễ Lạp khó hiểu hỏi, *Người hay thức khuya như anh nên uống nhiều sữa tươi một chút.*

Tích Bạch Thần không nói gì, chỉ cầm đũa lên yên lặng dùng cơm.

Mễ Lạp thấy trên bàn cũng còn người khác, biết anh không tiện nói nên cũng không hỏi thêm nữa.

Nhưng không lâu sau, Tích Bạch Thần đột nhiên đứng lên, bình tĩnh nói: “Đi toilet một chút.”

“Ừm, anh đi đi.” Tích Tử Nặc không để ý trả lời, nhưng ngay sau đó vội nói với theo bóng lưng của anh, “Này, anh đi toilet thì mang theo sữa làm gì? Chẳng lẽ uống sữa trong toilet sẽ đậm vị hơn sao?”

Tích Bạch Thần bỏ ngoài tai lời anh ta nói, cầm chai sữa rời đi thật nhanh.

*Ủa? Không phải cần đi toilet à? Sao anh lại đi ra ngoài?* Mễ Lạp thấy đi sai hướng, nhịn không được hỏi.

Tích Bạch Thần tới quầy thu ngân, cà thẻ tính tiền, sau đó ra khỏi Bách Vị Viên, gọi một chiếc taxi chạy thẳng về biệt thự.

Sau khi về biệt thự, anh nhanh chóng thu dọn một rương hành lý, tự lái xe, vội vã lao đến một nơi vô định.

Mễ Lạp: *Anh đây là muốn bỏ trốn à?*

Rốt cuộc cô đã hiểu, Tích Bạch Thần định vứt bánh bao nhỏ cho Tích Tử Nặc, còn bản thân thì dứt khoát chạy lấy người.

“Tôi không chăm sóc con nít.” Tích Bạch Thần lấy một điếu thuốc trong bao ra, ngậm lên miệng, nhưng không châm, “Để bọn nó tiếp tục ở cạnh tôi, chỉ có hại cho chúng thôi.”

Nếu Mễ Lạp có thể xuất hiện đúng hạn, may ra anh còn kiên trì được thêm vài ngày nữa, nhưng dạo gần đây cô luôn biến mất thất thường, không có cô bên cạnh chăm coi, anh không thể bảo đảm nổi sức khỏe tinh thần và thể xác cho hai đứa trẻ được.

*Vậy anh chuẩn bị đi đâu?* Mễ Lạp hỏi.

“Tôi còn một ngôi nhà cũ ở thị trấn Khải Minh, mặc dù điều kiện sống hơi đơn sơ một chút, nhưng cảnh vật thoáng đãng yên tĩnh, con người giản dị, rất hợp để nuôi mèo.”

*Nghe có vẻ tốt đấy.* Ba mẹ của Mễ Lạp cũng mở một trang trại ở nông thôn, chính cô cũng rất thích cuộc sống trồng rau chăm hoa này. Chỉ cần có một ngôi nhà gỗ và một mảnh đất trồng rau, cô có thể sống vừa vui vừa thú vị.

“Meo meo ngao~~” Tiểu Bạch từ trong túi của Tích Bạch Thần lộ đầu ra ngoài, mới ngắm nghía xung quanh, đã cố gắng ngọ ngoạy trèo ra, vồ lấy chai sữa đang đặt ở cạnh ghế tài.

*Tiểu Bạch, nhớ chị không?* Mễ Lạp lăn qua lăn lại trong móng vuốt của nó.

“Meo meo.” Tiểu Bạch ôm thân bình, cọ cọ một cách vui sướng, không biết có phải vì cảm nhận được hơi thở của Mễ Lạp hay không mà nó cảm thấy lăn cái chai này rất vui.

Tích Bạch Thần lại luôn để mắt tới nó, sợ nó chọc thủng cái chai.

Xe chạy hơn một tiếng, băng qua một cánh đồng, sau đó lái vào một con đường quê nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một tòa tứ hợp viện* cổ.



“Đến rồi.” Tích Bạch Thần một tay ôm Tiểu Bạch, một tay cầm cái chai, cất bước đi vào sân.

Mễ Lạp nhìn xung quanh, cảm giác tòa tứ hợp viện này không giống với những căn nhà của thôn dân khác. Những cái sau được xây cách đây khoảng vài chục năm, nhưng tòa tứ hợp viện này lại mang theo khá nhiều cảm giác của thời đại, chắc hẳn đã có niên đại hơn trăm năm.

Ngôi nhà này hình như được dọn dẹp thường xuyên, tuy hơi cũ nhưng không có nhiều bụi. Hai lối vào sân trống trơn, bên trong nhà thoạt nhìn cũng hơi u ám.

Tích Bạch Thần vào phòng ngủ, đặt bình sữa và Tiểu Bạch lên bàn, sau đó lại ra ngoài lấy hành lý trên xe vào.

*Không có ai ở đây trong thời gian dài, anh mở hết cửa lớn và cửa sổ ra để thông gió đi.*

Tích Bạch Thần không ý kiến gì, chỉ mỗi tay xách một người, mang bọn họ dạo quanh nhà một vòng.

Lúc này, bên ngoài viện bỗng truyền đến một giọng nam hào sảng: “Là Bạch Thần về đấy à?”

Tích Bạch Thần đi ra ngoài, trả lời: “Chú Ngưu, là cháu.”

“Thật là cậu rồi.” Đứng trước cửa là một ông chú tuổi trung niên, da ngăm đen, khoảng tầm năm mươi tuổi, ông khiêng một bao tải trên vai, để lộ một hàm răng vàng về phía anh.

“Thời gian vừa qua làm phiền chú Ngưu rồi ạ.” Tích Bạch Thần cảm ơn một cách lễ phép.

“Có gì đâu, chú thu tiền mà, vả lại bình thưởng chỉ quét dọn vệ sinh một chút thôi, không có gì tốn sức hết.” Chú Ngưu cười chân chất, xua xua tay.

“Dù thế nào cháu cũng phải cảm ơn chú.” Tích Bạch Thần nói, “Cháu định ở đây vài ngày, phải nhờ chú Ngưu chăm sóc rồi ạ.”

“Tình nghĩa mà, cần gì cứ tìm chú nhé.” Chú Ngưu nhiệt tình mời, “Tối nay qua nhà chú ăn cơm?”

“Dạ không ạ, cháu còn chút việc cần xử lí.”

“Thế được rồi, cháu bận thì chú về trước.”

Sau khi chú Ngưu đi, Mễ Lạp hỏi: *Tối nay anh ăn gì? Khai hỏa trong nhà được không?”

“Trên xe của tôi có nguyên liệu nấu ăn, hôm qua mới mua.” Tích Bạch Thần mang Mễ Lạp vào phòng bếp.

Trong nhà bếp có bếp lò và nồi hơi kiểu cũ, có cả các thiết bị hiện đại như lò vi sóng và nồi cơm điện, nói chung là cổ kim kết hợp, trông có vẻ khá thú vị.

*Nếu đã tới nông thôn, như vậy chúng ta nên nhập gia tùy tục chứ?*

“Là sao?”

*Củi lửa nấu cơm, chảo lớn xào rau, bếp cổ nấu canh, nhân tiện nướng thêm vài củ khoai lang.*

Nghe có vẻ khá thú vị. Tuy thỉnh thoảng Tích Bạch Thần có đến nhà cũ ở mấy ngày, nhưng mỗi lần tới đều ăn thức ăn nhanh, chưa bao giờ khai hỏa, nói chi là sử dụng bếp lò kiểu cũ để nấu ăn.

Mắt anh hơi di chuyển, nhìn về phía chai sữa tươi trong cánh tay, cảm thấy tiểu quỷ mà mình nuôi cái gì cũng biết.

Nhưng Mễ Lạp quên mất, mỗi lần mình ở thế giới này chỉ được một hai tiếng, ngay lúc cô mới buông lời hứa, chuẩn bị làm một công việc lớn lao, ý thức bỗng trở nên mơ hồ, thoáng một cái đã bay đi.

“Tôi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn hết rồi, kế tiếp là nhóm lửa đúng không?” Tích Bạch Thần vừa bỏ củi vào bếp vừa nói.

Chai sữa tươi đứng bất động trên bếp lò, lặng yên không một tiếng động.

Tích Bạch Thần: “Tiểu Mễ?”

Tiểu Bạch: “Meo meo~~

Không khí đột nhiên an tĩnh.

Thanh củi trong tay Tích Bạch Thần kêu răng rắc, bị bẽ gãy làm đôi: Ha ha, lại chạy mất dạng.

Mễ Lạp – kẻ đang từ từ bay xa: Oh không, nghe tôi giải thích, tôi không cố ý, tin tôi, tôi chắc chắn sẽ trở lại…

Bên kia, Tích Tử Nặc đợi Tích Bạch Thần rất lâu nhưng vẫn không thấy anh trở về, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, chờ cơm nước xong, anh ta chạy tới biệt thự, phát hiện người đi – nhà trống, lúc này mới ý thức được mình là cái ná bị bẻ khi có chim*.

(Câu gốc là “Hoa lệ đích súy oa”: có nghĩa là cái nồi cũ bị bỏ đi khi giàu có, câu thành ngữ chỉ việc vong ơn phụ nghĩa, khi đạt được mục đích thì quên đi người có ơn với mình. Thành ngữ Việt Nam có câu tương tự là “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm”)

Qủa nhiên thiên hạ nào có chuyện ăn cơm không cần trả tiền, mình đúng là quá ngây thơ! Nhìn hai bánh bao nhỏ đứng bên cạnh, Tích Tử Nặc khóc thầm: Tích Bạch Thần, anh là cái đồ quá đáng!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện