Đang yên đang lành tự dưng muốn đi mua hạt giống, Mục Thần dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Cố Vân Quyết, vô cùng không tín nhiệm. Tên khốn đồ đệ này, lại có chuyện muốn gạt hắn.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Mục Thần vừa thấy Cố Vân Quyết có chuyện gạt mình, lập tức ánh mắt như hóa thành dao đâm thẳng vào đối phương.

Cố Vân Quyết bất đắc dĩ, đành phải kéo Mục Thần qua, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Càn Khôn Linh tự hình thành một mảnh đất, có thể trồng ít thực vật, ta trồng một ít trái cây cho ngươi giải khát dọc đường."

Không khí ám muội xẹt qua bên tai, Mục Thần nhìn lướt qua cánh tay đang ôm eo mình, buồn bực vỗ một phát lên đầu đồ đệ, tên khốn kiếp này lại dám nói trắng ra như vậy với hắn, ở đây nhiều người nhiều mắt, chuyện của Càn Khôn Linh nếu bị người khác nghe được thì làm sao bây giờ? Thứ đồ vật thần kỳ như Càn Khôn Linh, nếu bị người khác biết nó đang ở trong tay Cố Vân Quyết, nhất định sẽ bị nhìn ngó. Thầy trò bọn họ không sợ phiền phức, nhưng cũng không thích phiền phức.

Cố Vân Quyết bị đánh cũng không giận, thuận thế cọ cọ lên mặt Mục Thần, y kéo tay Mục Thần ra khỏi Dược các, đi tìm mua hạt giống.

Mục Thần đi mấy bước, đột nhiên nhớ ra, "Lần sau đi xin Nhị sư huynh của ngươi ấy, nơi đó của hắn hạt giống gì cũng có."

Cố Vân Quyết gật đầu nói vâng, vững vàng nắm chặt tay Mục Thần, nghiêm túc nói: "Ta sợ mình lạc đường, sư tôn bảo vệ ta."

Mục Thần giật khóe miệng một cái, bất đắc dĩ bị kéo đi.

————

Ra khỏi Song Kế thành, hai người một đường hướng bắc, thẳng đến Thanh Hồng cốc.

Kiếp trước Cố Vân Quyết đã từng đi qua nơi đó, hiện tại lại đi thêm một lần, đương nhiên là xe nhẹ chạy đường quen.

"Sư tôn, khát nước không? Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Mục Thần ngồi trên cái ghế xa hoa, đỉnh đầu là Hắc Đản đang bay với thân hình to lớn, vung cánh lên che khuất ánh mặt trời. Tay hắn đang hí hoái với mười ba cái vòng ngọc lưu ly được kết nối với nhau thành một chuỗi, khi những cái vòng khác nhau va vào nhau sẽ vang lên những âm thanh khác biệt, leng keng đing đing, thanh thúy vang vọng. Mục Thần đang buồn bực, nút thắt này trong tay đồ đệ sẽ biến thành những hình dạng khác nhau, còn có thể tháo vòng ra thành từng cái riêng biệt, ở trong tay hắn lại chính là một đống vòng rối rắm, không dễ điều khiển chút nào.

Nghe thấy câu hỏi của đồ đệ ở phía sau, hắn nhìn ngó phía dưới, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Cố Vân Quyết vẫn cứ nghe ra ý tứ ấm ức ở trong đó, không khỏi cười cười, y giơ tay, nâng ngón tay Mục Thần lên, khẽ cười nói: "Thứ này có một cách chơi rất hay, ngươi xem, như vậy, rồi như vậy, là hai cái vòng có thể dính lại."

Mục Thần chớp chớp mắt, đột nhiên tìm được chút cảm giác, hắn tiếp tục hý hoái một lát rồi giơ lên cho đồ đệ xem.

Cố Vân Quyết nặn nặn ngón tay của hắn, chỉnh lại tư thế một chút, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Dưới chân là một mảnh đất trống, lúc trước hẳn là có người từng đánh nhau, cây cối và mặt đất đều bị phá hủy, vừa vặn bọn họ có thể xuống nghỉ ngơi một chút.

Xuất môn ra bên ngoài, đương nhiên họ sợ lúc linh lực không đủ sẽ bị người đánh lén. Dọc theo con đường này đã thấy nhiều vụ giết người đoạt bảo, công lực của hai người tuy rằng cao hơn không ít người thường, nhưng họ vẫn phải bảo trì mấy phần cảnh giác, lúc nào cũng để linh lực của chính mình nằm ở trạng thái dồi dào, thế thì mới dễ ứng phó tình hình đột xuất.

Cố Vân Quyết đẩy Mục Thần đến dưới tàng cây, rót nước vào bên trong chén thủy tinh, thấy Mục Thần cũng không ngẩng đầu lên, y không thể làm gì khác hơn là đưa tới bên miệng hắn.

Mục Thần uống hai ngụm, đột nhiên nhếch miệng, giơ quả cầu trong lòng bàn tay lên cho Cố Vân Quyết xem, "Hắc Đản."

Cố Vân Quyết nhìn hắn cười, ánh mắt căn bản không nhìn đến đồ vật trong tay Mục Thần, ra vẻ tán dương: "Thật giống."

Đang đứng ở trên cây nghỉ ngơi, Hắc Đản cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, nó cả kinh suýt chút nữa rơi từ trên cây xuống, không hề giống được không hả? Nó là một con chim, tuy rằng hơi mập, nhưng nó có cánh!

Đó là cái gì, đó là quả cầu! Còn là quả cầu dị dạng!

Trước mặt sắc đẹp, chủ nhân cũng không có trinh tiết chút nào! Chiếp chiếp!

Mục Thần nhìn thấy ánh mắt của Cố Vân Quyết, chính hắn cũng ngẩn người, sau đó hắn cúi đầu, lạnh mặt xuống tiếp tục chơi đùa với mấy cái vòng trong tay, chỉ có điều vành tai đã có chút ửng hồng.

Cái tên nghiệt đồ! Lại dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, thích ăn đòn à!

Cố Vân Quyết thấy hắn như vậy, khẽ cười một tiếng, "Sư tôn ở đây đừng đi đâu, ta đi săn linh thú, lát về nướng thịt cho ngươi ăn."

Mục Thần lạnh nhạt ừ một tiếng, tiếp tục hý hoái.

Cố Vân Quyết liếc nhìn Hắc Đản một cái, nó nhanh chóng dùng cánh vỗ vỗ lồng ngực, ý là ngươi yên tâm, ai dám tới gần là ta ăn kẻ đó!

Vốn dựa theo công lực của Cố Vân Quyết, đi bắt một con linh thú cũng giống như đi đến hậu hoa viên lấy đồ ăn, nhưng y đã đi khoảng chừng thời gian uống cạn một chén trà mà vẫn chưa về, Mục Thần có chút do dự, cái tên nghiệt đồ này, đến cùng đã đi đâu vậy? Có phải lại lén hắn đi làm mấy chuyện giết người gì không, hay là đi dụ dỗ tiểu cô nương ở chỗ nào rồi?

Hắc Đản thấy hắn trở mặt, liền nhảy từ trên cây xuống, ân cần nói: "Cung chủ, ta giẫm giẫm vai cho ngài."

Mục Thần nhìn chân nó.

"Yên tâm, sau khi tắm xong chân ta vẫn chưa chạm đất mà, sạch sẽ." Hắc Đản giơ chân lên cho hắn xem.

Mục Thần mặt lạnh gật đầu, mặc cho Hắc Đản giẫm, nói thật chứ, giẫm rất thoải mái, sắc mặt thanh lãnh của hắn dần tốt lên.

Đại khái lại qua thời gian uống cạn một chén trà, Mục Thần lại tiếp tục buồn bực, cái tên nghiệt đồ này, thế mà vẫn chưa trở lại! Thực sự nóng ruột nóng gan không chịu nổi.

Đang muốn chờ đối phương trở về liền đánh cho một trận để dạy dỗ, hắn bỗng cảm giác được một luồng linh lực quen thuộc đang di chuyển từ xa đến gần, Mục Thần ngẩng đầu nhìn sang, đồng thời còn cảm ứng được năm đạo linh lực xa lạ, có mạnh có yếu, khí tức hỗn tạp.

Hắn nhíu mày lại, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn, cái tên nghiệt đồ này sao lại dẫn người ngoài đến?

Quả nhiên, Cố Vân Quyết mang về một con Hỏa Linh Dương, đi theo phía sau là năm người trẻ tuổi, bốn nam một nữ, nhìn trang phục hẳn là con cháu thế gia, một nam tử trong đó bị trọng thương, ngoại trừ nữ tu kia, những người khác đều bị một vài vết thương nặng nhẹ khác nhau.

Nhìn thấy người đang ngồi dưới tàng cây, ánh mắt của những người mới đến đều lung lay một chút.

Tướng mạo của Cố Vân Quyết dĩ nhiên chói mắt, thế nhưng thời điểm y không nhìn Mục Thần, trên gương mặt y luôn có một luồng khí chất lạnh lùng nghiêm nghị khiến người chùn bước.

Mục Thần lại không giống thế, chỉ cần người khác không chọc giận hắn, hắn cũng chỉ dùng gương mặt vô cảm không đếm xỉa đến họ, chẳng lãng phí một chút biểu tình nào. Lúc này hắn đang ngồi trên một cái ghế hoa lệ, trên bả vai còn có một quả cầu nhung trắng như tuyết đang đứng, tất cả mọi thứ bên cạnh hắn dường như đều ngưng lại, bạch y hoa phục, ngũ quan xinh đẹp, trong thâm sơn này, hắn hệt như một "Trích Tiên" đột nhiên giáng trần, hoặc là một vị Tinh Linh thanh lãnh nào đó.

Sau khi mọi người đáp xuống đất, có chút đoán không được thân phận của Mục Thần.

Cố Vân Quyết vừa đặt con Hỏa Linh Dương trên tay xuống liền đi đến bên cạnh Mục Thần, nhìn ánh mắt nghi hoặc của hắn, y nịnh nọt nói: "Sư tôn, vừa nãy ta cứu mấy người."

Mục Thần: "... Vì sao?"

"Thân là danh môn chính phái, đương nhiên phải trừng ác dương thiện, ghét cái ác như kẻ thù!" Cố Vân Quyết thề son sắt, tìm cho mình một lý do thích hợp.

Mục Thần giật khóe miệng một cái, không nói gì, chỉ duỗi ra một cái ngón tay, chỉ vào trán Cố Vân Quyết, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi: Trong bụng ngươi toàn là mấy thứ cong cong vẹo vẹo, làm sao có khả năng lương thiện đến mức đi cứu người như thế?

Cố Vân Quyết hé mắt, truyền âm nói: Bọn họ đến từ Thanh Hồng cốc, vừa vặn tìm hiểu chút tin tức.

Mục Thần phất phất tay, không có hứng thú nói: "Ta đói."

"Lập tức nướng thịt cho ngươi." Cố Vân Quyết nói xong liền bắt đầu xử lý con Hỏa Linh Dương kia, cũng không có ý định giới thiệu Mục Thần cho mấy vị kia được biết.

Lúc năm người nghe thấy Cố Vân Quyết gọi sư tôn, bọn họ kinh ngạc nhấp nháy mắt. Đã được kiến thức năng lực của Cố Vân Quyết, vậy chắc chắn thân thủ của Mục Thần lại càng bất phàm. Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Mục Thần, bọn họ đương nhiên sẽ không tự chuốc lấy nhục. Bất quá thấy hai thầy trò bọn họ một thân chính khí, năm người liền liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy được trong mắt nhau chút tính toán.

Cố Vân Quyết giơ đao hai ba lần đã lột sạch da của linh dương, lấy nước từ trong không gian giới chỉ ra rửa sạch sẽ, sau đó lại chặt xuống một cái đùi linh dương, nhóm lửa nướng thịt.

Nữ tu kia đến gần, ngồi xổm ở bên cạnh nhìn động tác nhanh nhẹn của Cố Vân Quyết, cười hỏi: "Cố sư huynh, bộ dáng của ngươi thoạt nhìn rất nhuần nhuyễn, có phải thường ra ngoài rèn luyện đúng không?" Âm thanh lanh lảnh lộ ra nét hồn nhiên chưa từng va chạm xã hội, hơi có chút cảm giác thiên chân vô tà, hơn nữa tướng mạo của nàng luôn vui vẻ, có thể rất dễ dàng gây nên ý muốn bảo hộ của nam nhân.

Bàn tay đang hý hoái với mấy cái vòng của Mục Thần bỗng dừng lại một chút, sau đó hai cái vòng chợt va vào nhau, phát ra tiếng leng keng lanh lãnh, lúc này thậm chí có chút chói tai.

Hắn không nhớ mình từng nhận nữ đệ tử, sư huynh cái gì chứ, không phải tùy tiện muốn gọi là gọi. Nếu cái tên nghiệt đồ này dám tùy tiện thông đồng... Mâu sắc của Mục Thần lạnh lẽo, bóp nát một cái vòng.

Cũng may Cố Vân Quyết chưa từng có ý định nói nhiều với đối phương, y chỉ ngắn gọn trả lời hai chữ: "Cũng tạm."

Nữ tử kia thấy Cố Vân Quyết không mấy nhiệt tình, nàng ta bĩu môi, có chút mất mát ngồi ở bên cạnh Cố Vân Quyết, ôm chân cúi đầu, nhìn cái đùi linh dương nướng đang gác ở trên lửa bị quay qua lại, ánh mắt có chút lơ đãng, "Còn chưa tiến vào bí cảnh mà Nhị sư huynh đã bị thương nặng như vậy, hầy."

"Bí cảnh?" Cố Vân Quyết rốt cục có mấy phần hứng thú, động tác trên tay vẫn liên tục, y nghi ngờ hỏi: "Bí cảnh gì?"

"Ngươi không biết?" Nữ tử kia sững sờ, thấy ánh mắt Cố Vân Quyết không giống giả bộ, đáy mắt chợt lóe một vẻ vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại bị nàng giấu xuống, "Nghe đâu còn có mười mấy ngày nữa sẽ có một cái bí cảnh hiện thế, chuyện này đã hấp dẫn đông đảo tu sĩ đến đây, sư huynh muội chúng ta cũng là do vâng lời sư phụ đi ra ngoài để tiếp thu thêm kiến thức. Nếu như Cố sư huynh và..., và tiền bối không bận gì, có thể kết bạn cùng đi với chúng ta, chúng ta dẫn đường."

Nữ tu nhìn Mục Thần một cái, tuy rằng nhìn không thấu cốt linh, nhưng Mục Thần khiến cho người khác cảm giác tuổi tác của hắn cũng không tính là quá lớn, hơn nữa với dung mạo tinh xảo này, một mình hắn thầm lặng ngồi trên ghế chơi đùa với mấy cái vòng, gọi là tiền bối, kỳ thực vẫn có chút ngại miệng.

Cố Vân Quyết trầm ngâm một chút, dường như y không thể tự quyết định chắc chắn được, liền nhìn Mục Thần một cái.

Nhưng mà Mục Thần cũng không nhìn y, cứ lo đùa nghịch với cái vòng trong tay, phảng phất như tất cả mọi thứ trong thiên địa này đều không có sức hấp dẫn bằng cái vòng trong tay vậy. Cố Vân Quyết cười thầm, tiểu sư tôn thực sự không phối hợp với y chút nào, tính khí đáng yêu này quả thật khiến người ta mê muội mà.

"Cố sư huynh? Cố sư huynh?" Nữ tử kia thấy Cố Vân Quyết không nhìn mình, lại nhỏ giọng kêu một tiếng.

Sau khi Cố Vân Quyết hoàn hồn liền lật qua lật lại cái đùi linh dương, che giấu vẻ mất kiên nhẫn nơi đáy mắt, ngờ vực hỏi: "Dẫn đường cho ta?"

"Dù sao ngươi cũng đã cứu chúng ta..." Nữ tử kia mới vừa nói xong, nhận thấy ánh mắt cười như không cười của Cố Vân Quyết, trong nháy mắt nàng liền ngại ngùng cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, đầu óc cũng không biết làm sao, không chút nghĩ ngợi đã nói ra tất cả mọi thứ, "Bởi vì bầu không khí ở Thanh Hồng cốc vô cùng căng thẳng, không ít tu sĩ đã âm thầm kết đội, vì không muốn sau khi đi vào lại gặp phải đối thủ cạnh tranh, hơi va chạm là sẽ gây nên một trận chém giết, người có tu vi thấp gần như đều bị tàn sát hầu như không còn, còn lại đều là tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên."

"Nói như vậy, các ngươi cũng là vì thế nên mới bị người đuổi giết?" Cố Vân Quyết đặt đùi linh dương đã chín kỹ vào bên trong một cái đĩa ngọc, dùng dao con cắt thành miếng nhỏ, lại bỏ sang một cái đĩa ngọc nhỏ hơn. Trên mỗi một miếng thịt đều cắm một cây tăm không dài không ngắn, vừa vặn thích hợp để người cầm ăn.

Nữ tử kia gật gật đầu, đôi mắt vô ý thức liếc nhìn vào đĩa ngọc, bụng vừa lúc vang lên tiếng ùng ục. Thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ đỏ mặt, ngại ngùng không dám nhìn nam nhân bên cạnh, bĩu môi, mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu.

Cố Vân Quyết khẽ mỉm cười một cái, đứng lên vòng qua nữ tu kia, không tiếp tục nhìn nàng lần nào nữa.

Đáy mắt của nữ tử kia chợt lóe vẻ tức giận, nàng chưa từng thấy nam nhân nào không hiểu phong tình như thế! Sau đó nàng trở lại bên cạnh mấy vị sư huynh, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Cố Vân Quyết một cái, đáy mắt có chút ngượng ngùng.

Lúc này Mục Thần lại đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn năm sư huynh muội của họ, đôi mắt lãnh đạm vô tình không hề lay động.

Bị ánh mắt này của Mục Thần nhìn quét qua, năm người đều cảm thấy thần hồn run rẩy một trận, cho dù là sư tôn của bọn họ cũng không gây cho họ áp lực lớn như vậy. Đặc biệt là nữ tử kia, thần hồn phảng phất như bị một cây gai đâm vào, đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.

Người tu tiên đều không nhìn ra tuổi tác, cô gái này đừng thấy dáng vẻ chỉ có mười bảy mười tám tuổi, không chừng đã là lão yêu bà mấy trăm tuổi, dám dùng loại thủ đoạn không đủ tư cách này để câu dẫn đồ đệ của hắn, chuyện này đương nhiên khiến Mục Thần bất mãn. Nếu có lần sau nữa, hắn không ngại sớm tiễn bọn họ ra đi.

"Chúng ta không quấy rầy tiền bối dùng cơm nữa, đa tạ Cố huynh cứu giúp, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ hậu tạ!" Nam tu có vẻ như lớn tuổi nhất trong năm nguời, hắn cũng rất thận trọng nhìn thấy Mục Thần không thích bọn họ, đương nhiên không dám tiếp tục động tâm với hai thầy trò này, lập tức mang theo sư đệ sư muội dự định rút đi.

Mục Thần thiếu kiên nhẫn nhíu nhíu mày, không muốn nói chuyện với người xa lạ.

Nữ tu kia có chút không phục, còn muốn nói gì đó, kết quả liền bị vị đại sư huynh này trừng mắt một cái. Là do bọn họ quá ngây thơ rồi, thế mà lại muốn lợi dụng hai thầy trò này cùng tiến vào bí cảnh, còn nhóm bọn họ sẽ đi theo ở phía sau để hưởng lợi. Nhưng nhìn tư thế của vị sư tôn kia liền biết, nếu họ cứ tiếp tục dây dưa, không chừng sẽ khó giữ được tính mạng.

Thấy bọn họ biết điều mà đi mất, Mục Thần hừ hừ, lộ ra ánh mắt coi như bọn ngươi thức thời.

Cố Vân Quyết không nhịn được cười, dáng vẻ này của tiểu sư tôn có thể xem là ghen không?

Mục Thần liếc nhìn đồ đệ, không thèm nhận lấy đồ ăn trong tay đối phương, nói chung ánh mắt hắn có chút soi mói. Lôi thôi dài dòng, không có chuyện gì tự nhiên lại dẫn một đám người theo về, có biết phiền hay không?

Cố Vân Quyết nhíu mày, lôi ra một cái ghế đặt ở đối diện Mục Thần, nhấc chân liền đạp lên ghế hắn, gần như bao trọn Mục Thần vào trong lòng mình. Mục Thần ngồi ở trên ghế không thể tránh né, mắt thấy một gương mặt tuấn tú tiến đến sát miệng mình, y còn lạnh mặt hù dọa nói: "Không ăn cơm phải không? Ta đút ngươi ăn."

Mục Thần lập tức đỏ bừng cả mặt, cái tên nghiệt đồ này! Lại dám... Thực sự là thiếu, thiếu, thiếu, đánh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện