Bên dưới ngọn núi Sùng Vân môn, Kỳ Dương thành.

Tòa thành này dưới sự bảo vệ của Sùng Vân môn nên ngày càng phồn thịnh, mỗi ngành nghề trong thành đều có một chân của Sùng Vân môn, xem như là một nguồn kinh tế lớn trong môn. Tu sĩ lui tới, đa số đều ở trong khách sạn, những khách sạn này cũng đều trong phạm vi thế lực của Sùng Vân môn, bởi vì có thể bảo đảm cho tu sĩ vãng lai an toàn, cho dù hơi đắt, nhưng vẫn được rất nhiều tán tu* hoan nghênh.

(Tán tu: những tu sĩ tu luyện tự do, không gia nhập bất cứ môn phái nào.)

Người đi tới bái phỏng Sùng Vân môn, có lúc bỏ lỡ thời gian bái phỏng tốt nhất, cũng sẽ ở lại trong thành để đợi.

Quý Thanh Viễn dàn xếp mọi người của Vạn Kiếm môn tại khách sạn lớn nhất Kỳ Dương thành, Lạc Tiên Các, tự mình về phòng lấy ra một lá bùa truyền âm, ý cười ôn hòa trên mặt vẫn không giảm, ngay cả đáy mắt cũng không thấy nửa phần giả ý, sau khi truyền vào linh lực, gã nói: "Sư huynh, chúng ta đã đến Kỳ Dương thành, ngày mai lập tức đi bái phỏng Sùng Vân môn."

Sau khi truyền đi câu nói này, khóe miệng Quý Thanh Viễn nhếch lên một nụ cười gằn, nếu để cho Ngự Thiên Dực liên thủ cùng Sùng Vân môn, không thể nghi ngờ sẽ khiến địa vị của đối phương càng thêm vững chắc, vậy chẳng phải vĩnh viễn gã cũng không có cơ hội vươn mình? Làm sao mới có thể gặp mặt Mục Thần đây? Quý Thanh Viễn âm thầm tính toán, đáy mắt lập loè sát khí, hiển nhiên vẫn chưa thể hạ quyết định.

Ngay tại lúc này, một luồng thần thức mang theo sát ý vững vàng khóa chặt trên người gã, linh lực kia cũng không chênh lệch bao nhiêu với gã, trường kiếm trên lưng Quý Thanh Viễn sau khi bị sát khí áp bức tự động phát ra âm thanh ong ong cảnh báo, chiến ý bốc lên.

Bị người như vậy khiêu khích, Quý Thanh Viễn lạnh mặt xuống, thân hình lóe lên, đứng ở trên nóc Lạc Tiên Các, quan sát người đến.

Chỉ thấy trên nóc nhà màu xám xanh đối diện có một người đang đứng, một thân hoa phục trắng như tuyết, dưới ánh trăng hiện ra vầng sáng nhàn nhạt màu bạc, vừa nhìn pháp y liền biết quyền cao chức trọng. Tướng mạo đối phương cũng không tầm thường, mặt như ngọc, da trắng nõn nà, vốn là một tướng mạo mỹ lệ nhưng lại cố tình trưng ra một mặt lãnh đạm, như một "Trích Tiên" đứng giữa bóng đêm, cho dù đứng bất động ở nơi đó, khí tràng mạnh mẽ vẫn làm người khác không dám tới gần, ngay cả không khí cũng có chút ngưng trệ.

Quý Thanh Viễn nghi hoặc nhíu mày, không biết khi nào mình đã đắc tội nhân vật như vậy, hay là do người này có cừu oán với Vạn Kiếm môn? Bởi vì ánh mắt khi đối phương nhìn gã hệt như đang nhìn một xác chết.

Kính Minh vừa nhìn ánh mắt của Mục Thần, liền biết người trước mắt đêm nay tuyệt đối không chiếm được tiện nghi, chuyện như vậy bọn họ cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên vô cùng biết điều lấy ra một bao linh thạch trung phẩm cỡ lớn, cất giọng nói: "Hôm nay chuyện của cung chủ nhà ta và Vạn Kiếm môn Quý Thanh Viễn là ân oán cá nhân, không muốn ngộ thương các vị, mỗi người nhận một khối linh thạch trung phẩm, phiền phức các vị chuyển đi nơi ở khác."

Kính Minh vừa mở miệng, mọi người lúc này mới phát hiện có một thiếu niên mặc áo trắng đứng phía sau người áo trắng kia, trên người hẳn là mang theo bảo vật ẩn tàng khí tức, cứ hư ảo đứng ở phía sau người áo trắng, ngoại hình vô cùng tuấn tú, bởi vì bị khí thế của chủ nhân che khuất, lúc này độ tồn tại mới bị yếu đi.

Ở đây phần lớn là tán tu, vừa nhìn một chủ một tớ này liền biết không dễ chọc, lại nghe được nhận linh thạch, cũng sợ mình bị ngộ thương, phần lớn đều mất đi ý định xem trò vui, dồn dập trốn xa.

Đồng tử Quý Thanh Viễn hơi co lại, linh thạch trung phẩm mà lại đưa vô cùng thuận tay, gã càng thêm xác định Mục Thần không phải kẻ tầm thường. Gã làm người luôn luôn cẩn thận phúc hậu, thích làm vui người khác, rất giỏi lôi kéo người, nếu như nhìn thấy người như Mục Thần vậy, phản ứng đầu tiên của gã hẳn là nên giao hảo, hơn nữa tướng mạo Mục Thần vô cùng xuất sắc, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến người nhớ kỹ, mà lúc này gã lại không hề ấn tượng.

Chẳng lẽ là có hiểu lầm gì đó?

Nghĩ tới đây gã liền chắp tay, khách khí hỏi: "Không biết vị đạo hữu này xưng hô như thế nào? Tại hạ cũng không nhớ rõ lúc nào đã đắc tội các hạ."

Mục Thần phất tay áo, bóng người đã biến mất tại chỗ, bay thẳng qua đạp vào mặt gã, không cần dài dòng với loại người không biết xấu hổ này, xưng hô cái gì, miễn đi!

Không nghĩ tới Mục Thần không nói một lời đã động thủ, Quý Thanh Viễn nhấc kiếm ngăn trở một cước của Mục Thần, bị ngọn lửa màu trắng dưới lòng bàn chân hắn thiêu rụi ống tay áo, toàn bộ cánh tay áo trong nháy mắt hóa thành hư vô, sau khi lùi về sau vài bước, Quý Thanh Viễn nhìn thấy cánh tay áo của mình cũng đổi sắc mặt.

Kính Đình nhét một viên linh thạch cuối cùng vào mắt trận pháp, trận pháp khởi động, nơi tranh đấu của hai người đột nhiên biến thành một khu đất bằng phẳng rộng lớn màu trắng, chung quanh khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ, vừa nhìn liền biết muốn phá trận cũng không dễ dàng.

Quý Thanh Viễn vừa nhìn thấy chuyện này, sắc mặt cũng lạnh xuống, "Vị đạo hữu này, giữa chúng ta có phải là có hiểu lầm gì đó hay chăng?" Biết người trước mắt khó đối phó, Quý Thanh Viễn cũng nhìn ra Mục Thần bất phàm, đương nhiên muốn tháo bỏ hiểu lầm với Mục Thần, hóa địch thành bạn.

Mục Thần đương nhiên biết đối phương là hạng người gì, không nói một lời liền đạp vào mặt gã, căn bản không cho Quý Thanh Viễn cơ hội nói chuyện.

Kính Minh sau khi được làm tán tài đồng tử* một lần nữa thì liền hưng phấn chạy về, đứng bên người Kính Đình đang chăm chú nhìn tình hình trận chiến, người ở bên trong trận không ra được, người bên ngoài trận nhìn vào bên trong lại thấy rất rõ. Kính Minh thấy Mục Thần không lưu tay chút nào, vui vẻ dậm chân một cái, cái mông theo bản năng cũng lắc một cái, vui cười hớn hở nói: "Đã lâu không gặp cung chủ đánh người như thế, tiểu tử này tuyệt đối không phải người tốt, bị cung chủ đánh đều không phải người tốt." Điển hình của sùng bái ngốc nghếch, Mục Thần không bao giờ sai.

(Tán tài đồng tử: bé trai mang đến tiền bạc và tài lộc cho mọi người, tới tết người ta hay dán hình đứa bé trai với bé gái ôm thỏi vàng đó, là tán tài đồng tử đó)

Đệ tử của Vạn Kiếm môn vốn đang đứng bên ngoài xem trận chiến, nghe thấy Kính Minh nói năng lỗ mãng, có mấy kẻ đã rút kiếm ra, "Tiểu tử, ngươi nói cái gì?"

Kính Đình liếc bọn họ một cái, liếc mắt ra hiệu với Kính Minh: "Đánh gục hết bọn chúng, ta mua truyện tranh mới cho ngươi."

Kính Minh giật mình, lỗ tai run lên,còn chưa thể tin được hỏi: "Thật hả?"

Kính Đình mặt lạnh gật đầu, trí thong minh như thế này, lừa gạt một lần thì tin một lần, không lừa ngươi thì lừa ai giờ?

(Hai anh em cưng muốn xỉu)

Kính Minh không nghi ngờ hắn, rút ống sáo ra nhào tới liền đánh, một bên đánh một bên hưng phấn nói: "Lưỡng Chân thú mới kim đan kỳ mà cũng không cảm thấy ngại mang ra giương oai, cái thứ này khác với cá mắm tôm khô chỗ nào đâu? Mấy người các ngươi trở về tu luyện thêm hai trăm năm nữa đi!"

Người vây xem núp ở phía xa đều bị động tác đánh người của Kính Minh làm kinh sợ, hai đứa trẻ này đến cùng có lai lịch gì, đánh tu sĩ Kim đan kỳ y như đánh cây củ cải, vậy mà đối phương không còn sức đánh trả chút nào.

Mục Thần ở trên cũng hoàn toàn đánh áp đảo Quý Thanh Viễn, gã không thể chạm vào ngọn lửa trên người Mục Thần, đánh không được, kiếm trong tay chỉ cần tiếp xúc đến, kinh mạch liền có cảm giác bị thiêu đốt, Quý Thanh Viễn đột nhiên nghĩ đến hàn băng chân khí của Ngự Thiên Dực, cũng khiến cho không ai có thể phản kích như thế, đáng giận nhất là chính là gã không biết đắc tội người này chỗ nào!

Mục Thần ra tay vô cùng hung ác, hoàn toàn muốn giẫm chết Quý Thanh Viễn, chiêu nào chiêu nấy không hề nhân nhượng, thậm chí còn áp đảo kiếm tu được xưng là có lực công kích mạnh nhất, người vây xem đều trợn mắt ngoác mồm, có chút đoán không được thân phận của Mục Thần.

"Là Mục trưởng lão!" Bên trong đám người vây xem có đệ tử của Sùng Vân môn, liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận Mục Thần, điều này làm cho người nghe thấy khiếp sợ trợn tròn mắt: Một đan tu vừa động thủ đã hung tàn đến mức trực tiếp áp chế kiếm tu? Đùa à, thời đại này đan tu cũng có thể đánh nhau như vậy, người khác phải sống thế nào?

Lúc những người ở đây mất tập trung, Mục Thần đã không chút lưu tình đá vào trên mặt Quý Thanh Viễn, trực tiếp đạp Quý Thanh Viễn bay thật xa, mặt chạm đất té ra ngoài. Bóng người màu trắng theo sát Quý Thanh Viễn vừa bị đá bay, thời điểm đối phương còn chưa ngừng lại đã tàn nhẫn bù thêm một cước, vẫn đạp vào mặt như trước.

Hai người có công lực ngang nhau, Mục Thần lại áp chế một kiếm tu thành như vậy, chỉ có thể nói kinh nghiệm chiến đấu của hắn dị thường phong phú, phản ứng được tôi luyện từ ranh giới sống và chết, lực khống chế linh lực thậm chí còn cao hơn Quý Thanh Viễn. So với Quý Thanh Viễn mới có trăm năm kinh nghiệm, muốn thua cũng khó khăn.

Sau khi đạp xong, Mục Thần lạnh mặt, đứng trên không trung nhìn xuống tình cảnh này, tâm tình siêu cấp khó chịu. Bằng hữu của hắn rất ít, mỗi một người hắn đều dung chân tâm để đối đãi, ra tay cũng hào phóng, người trước mắt này, bởi vì cùng trải qua mấy lần sinh tử, cho nên hắn càng thành thật với nhau, nhưng người này lại bỏ đá xuống giếng lúc hắn đang gặp khó khăn.

Hai cước này, không phải là vì tình bằng hữu buồn cười ngày ấy, cũng không phải vì giây phút phản bội không đáng được hắn nhắc đến kia. Mà là vì rất nhiều bảo bối đời trước hắn từng tích lũy, cuối cùng đều bị cái thứ lòng lang dạ sói này đoạt đi! Nơi đó có thật nhiều thứ đều là do sư tôn Đan Dương Tử để lại cho hắn, cũng có bảo bối hắn khổ cực tích góp lại cho đệ tử của mình, đến cuối cùng đều tiện nghi cho cái thứ không biết xấu hổ này!

Bị nhục nhã trần trụi như vậy, vẫn là lần đầu tiên của Quý Thanh Viễn, bồ tát bằng đất sét còn có ba phần thổ tính, huống hồ bản tính của Quý Thanh Viễn cũng không phải người hiền lành, lúc này cũng nổi cơn tức giậnn, bảo kiếm ra khỏi vỏ, sát ý lẫm liệt, Mục Thần thay đổi sắc mặt, trong tay xuất hiện một cây trường kiếm màu đỏ, ngọn lửa màu trắng trên thân kiếm lần thứ hai hóa thành một đám bướm bay lượn, đù cận chiến hay viễn chiến, đều không sợ!

"Ngươi là... Mục Thần!?" Quý Thanh Viễn nhận ra thanh kiếm kia, đứng hàng thứ bảy trong thập đại sát khí của Tam giới —— Xích Hà kiếm, từng là vật sưu tập của tiên giới đệ nhất Đan sư Đan Dương Tử, sau đó ông cho đệ tử thân truyền duy nhất của mình làm quà Trúc cơ.

Mà đệ tử của Đan Dương Tử, chỉ có Mục Thần!

Trong con ngươi của Quý Thanh Viễn, dần bộc lộ sát cơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện