Thang máy đến tầng 42, Hàn Thanh Từ xuống ở đây, Khương Bích Tuyết còn muốn tiếp tục đi lên, đoàn phim bọn họ quay ở tầng 45.
Khương Bích Tuyết trở lại đoàn phim, chuyện thứ nhất cô làm chính là bổ trang lại, sau khi bổ trang xong, Mạnh Hiểu Đông mới chậm rãi đi lên.
" Vừa rồi sao không vào cùng tôi?"
Khương Bích Tuyết hỏi.
Mạnh Hiểu Đông gãi gãi cái ót, giả vờ như thật ủy khuất nói, " Thời điểm em định đi vào thì cửa thang máy đã đóng lại."
Mà nói, loại tình huống kia, hắn còn muốn chen xác vào làm gì, chen vào để làm bóng đèn sao, hơn nữa còn là bóng đèn hơn ngàn oát.
Khương Bích Tuyết không tính toán với hắn, cầm kịch bản lên ôn lại lời thoại.
Bốn giờ chiều, hai cái rổ bình thường đựng thức ăn cho đoàn kịch trở về cùng với hai rổ trà chiều, mỗi người được một phần.
Nhân viên đoàn phim cầm một cốc tới nói, " Tuyết tỷ, cái này là của chị."
" Cảm ơn." Khương Bích Tuyết vừa vặn cũng khát, cắm ống hút vào liền hít liền một lúc vài hơi , vừa mới vào miệng liền phát hiện đồ uống này không thích hợp, đây rõ ràng chính là trà gừng, cái cốc có màu đục nên nhìn không ra.
Người vừa rồi đưa trà gừng cho cô, đang phát trà sữa cho mọi người, Khương Bích Tuyết liền gọi cô ấy qua, " Tiểu Ngô, sao của tôi lại là trà gừng?"
Tiểu Ngô cũng không hiểu ra sao, " A? Cái này....!Đây đều là Hàn tổng mua, còn căn dặn em, muốn đưa cốc này cho chị, em cũng không biết tại sao lại biến thành trà gừng rồi?"
Khương Bích Tuyết nhớ tới trước kia, cô cùng Hàn Thanh Từ mang theo Trần Vũ Điền ra ngoài chơi bị mắc mưa, sau khi trở về cô để Lan di nấu trà gừng cho hắn uống.
Nhân viên đoàn phim nói: " Tuyết tỷ chị có muốn đổi cốc khác không? Vẫn còn đó."
Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần hướng tiểu Ngô cười cười, " Không cần, tôi uống cốc này được rồi."
Khương Bích Tuyết ngoan ngoãn đem trà gừng kia uống, nếu không đợi chút nữa thật sự bị cảm, cái này thật sự sẽ kéo theo chi phí của đoàn làm phim tăng lên mất.
Trùng hợp ngày đấy, khi kết thúc công việc ở đoàn làm phim, Khương Bích Tuyết về nhà khi mặt trời vẫn còn chưa lặn.
Bảo mẫu trong nhà chuẩn bị vịt nướng trên bãi cỏ trong biệt thự, dự định đêm nay ăn đồ nướng.
Khương Bích Tuyết sau khi trở về, cùng Khương Tử Thần chơi trong chốc lát, cũng bắt đầu giúp đỡ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Thời điểm cùng Địch Mỹ Tâm rửa rau ở trong phòng bếp, Địch Mỹ Tâm nói: " Đợi chút nữa Liễu Phàm cũng tới."
Khương Bích Tuyết thần sắc nhàn nhạt, " Anh ta không ở cùng người nhà sao?"
" Cậu ta không phải người bản địa ở đây, muốn về nhà phải mất năm sáu tiếng lái xe, hôm nay không có trở về, cho nên cha con dứt khoát kêu hắn đến góp vui."
Khương Bích Tuyết không muốn so đo Khương Sở Hà rốt cuộc là muốn Liễu Phàm đến góp vui hay vẫn là muốn tác hợp, thuận miệng lên tiếng , " Vâng."
Địch Mỹ Tâm dùng ngữ khí bình thường trò chuyện với cô: " Trong nhà cậu ta mặc dù không phải đại Phú đại quý gì, nhưng cha hắn là giáo sư đại học, mẹ là bác sĩ, cũng coi như là thư hương thế gia, cậu ta cũng là thạc sĩ đại học Yale, điều kiện này cũng không kém so với những con nhà giàu kia."
Khương Bích Tuyết nói: " Mẹ, người ta điều kiện tốt, nói không chừng còn chướng mắt con, một người đã ly hôn lại có một đưa con trai, hai người cũng đừng tạo áp lực cho người ta."
" Cái kia, con là đã ly hôn, nhưng con là con gái của Khương gia ta, cái này so ra làm sao mà kém người ta được."
Địch Mỹ Tâm đem thịt đã xiên tốt để ở một bên, " Lại nói Liễu Phàm đối với con tốt như vậy, chính con cũng có mắt nhìn.

Mặc dù cậu ta là thuộc hạ của cha con, nhưng nếu cậu ta không muốn, cha con cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của cậu ta.

Về phần Thần Thần, hài tử khả ái như vậy , ai mà không thích?"
Trong mắt người yêu hoá Tây Thi, trong mắt Địch Mỹ Tâm, con gái cùng cháu trai chính là người tốt nhất trên thế giới này, Khương Bích Tuyết cười cười, " Mẹ, mẹ đừng có nhọc lòng quá, thuận theo tự nhiên là được rồi."
" Mẹ cũng không có cưỡng ép ý tứ của con, mẹ chỉ hi vọng con đừng kháng cự người ta, mẹ nghe nói nhiều con gái của nhà giàu đều mong ước đến Liễu Phàm, đến lúc đó cậu ta muốn chọn người khác, con cũng đừng có hối hận, qua thôn này là không còn cửa hàng nào khác."
Khương Bích Tuyết ngược lại không sốt ruột, hiện tại cô có con trai, toàn thân tâm đều đặt trên người bé, cũng không nghĩ muốn sẽ tái hôn.
Thời điểm Liễu Phàm tới mang theo một lễ vật cực lớn, là cho Khương Tử Thần, lễ vật kia của hắn chiếm hết diện tích cốp xe của hắn, là một chiếc Lamborghini phiên bản thu nhỏ.
Mặc dù là đồ chơi cho trẻ em, nhưng ngoại hình bên ngoài mười phần huyễn khốc, đồng thời còn trang bị động cơ, sau khi nạp điện có thể giống như xe điện nhỏ trong công viên trò chơi.
Dù là một tiểu hài tử như thế nào đi chăng nữa, đều thích món đồ chơi như vậy.
Đồ chơi về xe của Khương Tử Thần có một đống lớn, nhưng lần đầu tiên nhận được chiếc xe lớn như vậy, yêu thích không nỡ rời tay.
Liễu Phàm nắm tay bé dạy cách mở, ôm lấy bé ngồi lên xe chạy vài vòng xung quanh vườn, hai người bởi vì một chiếc xe rất nhanh liền thân quen.
Khương Tử Thần lại học thêm được hai từ đơn là thúc thúc và xe xe.
Trời tối, lửa than đốt lên, Liễu Phàm cũng không có xem mình là khách nhân, rất chịu khó làm đầu bếp, phụ trách nướng đồ.


Hai ống tay áo sơ mi trắng của hắn được xắn lên tận khuỷu tay, đang chăm chú chiên bít Tết cùng với đồ nướng, vùng tay lấy gia vị còn rất thông thạo.
Nướng thêm một lúc , sau đó hắn bưng từng đĩa từng đĩa đồ nướng đặt lên trên bàn.
Địch Mỹ Tâm ăn một xâu thịt dê nướng, tán thưởng, " Ừm, không sai, Liễu Phàm không nghĩ tới cậu còn biết nướng thịt."
Liễu Phàm nướng thịt xong, ngồi xuống bên cạnh Khương Bích Tuyết nói: " Lúc con đi du học thường xuyên cùng bạn bè nướng thịt, nên học được ít nhiều, đã rất lâu rồi chưa có nướng qua, có chút lo lắng không hợp khẩu vị mọi người."
Khương Sở Hà dùng dao nĩa cắt một miếng thịt bò bít Tết bỏ vào miệng, tinh tế nhấm nuốt, gật đầu, " Hương vị vừa vặn."
Khương Bích Tuyết nhìn mâm thịt nướng, cô còn không có ăn, nhưng nghe mùi rất thơm, cô nói: " Nếu lúc nướng thêm một chút bột ớt cay thì tốt hơn nhiều."
Liễu Phàm hỏi : " Cô thích ăn cay sao?"
Khương Bích Tuyết nói: " Vẫn được, thỉnh thoảng sẽ ăn."
" Hôm nay không có chuẩn bị, lần sau chuẩn bị cho cô." Liễu Phàm tri kỉ nói.
Khương Bích Tuyết đối với Liễu Phàm đột nhiên tri kỉ không biết chống đỡ thế nào, cô gượng cười, " Không cần, tôi chỉ tuỳ tiện nói một chút."
Liễu Phàm bưng cái đĩa trước mặt mình cho Khương Bích Tuyết, bít Tết trong đĩa đã được cắt sẵn, rồi lấy cái đĩa bít Tết trước mặt cô về phía mình.

Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần ở trong ngực xác thực là không tiện cắt thịt.
" Cảm ơn." Khương Bích Tuyết nói một tiếng cảm ơn, Khương Tử Thần ớt trong ngục cô duỗi ngón tay mập mạp cầm lên một viên thịt đã được cắt nói, " Ma ma , thịt thịt."
Bên cạnh Liễu Phàm nghe thấy, hướng Khương Tử Thần nói: "Để thúc thúc cắt cho con."
Liễu Phàm dùng dao nĩa cắt một khối rất mỏng thịt, đặt ở trên thìa sau đó đút cho bé ăn.
Nếm đến hương vị thịt nướng, Khương Tử Thần ăn xong còn muốn ăn nữa, Liễu Phàm lại cắt một miếng, Khương Bích Tuyết thấy hắn còn chưa có ăn, " Anh ăn trước đi, tôi cho Thần Thần ăn là được rồi."
" Cô ôm Thần Thần không tiện, để tôi cắt cho." Nói xong liền đem thịt trong đĩa cắt nát , để ở trước mặt Khương Bích Tuyết.
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau, nghĩ đến Liễu Phàm là người biết quan tâm, về sau nhất định có thể chăm sóc tốt cho hai mẹ con Khương Bích Tuyết.
Liễu Phàm bưng rượu đỏ lên nhấp một ngụm, " Đúng rồi , đoàn phim của cô quay phim ở đâu, hai ngày nữa tôi sẽ tới thăm ban."
Nói đến nơi quay phim của cô, Khương Bích Tuyết trầm mặc một chút, cô qua loa tắc trách nói, " Là văn phòng ngay trung tâm thương nghiệp, mỗi ngày tôi đều về nhà , nên không cần thiết phải tới thăm ban."
" Kì thật là tôi hiếu kì, muốn đi xem."
Liễu Phàm sợ Khương Bích Tuyết khó xử, " Nếu như không tiện, vậy thì thôi vậy."
Khương Bích Tuyết không trả lời, xem như qua khỏi cái chủ đề này.
Không nghĩ tới Địch Mỹ Tâm lại nói: " Bích Tuyết, Liễu Phàm chỉ là muốn đi xem đoàn làm phim, con của nói cho cậu ấy biết địa điểm là được."
Khương Bích Tuyết cũng không muốn Khương Sở Hà biết cô quay phim ở cao ốc của tập đoàn Hàn thị, nếu không lấy tính tình của ông sẽ cực lực phản đối, cô nói với Liễu Phàm, " Tối nay tôi sẽ nhắn địa chỉ cho anh."
Khương Bích Tuyết đem địa chỉ gửi cho Liễu Phàm, ngay ngày hôm sau hăm liền xuất hiện ở cao ốc của Hàn thị tập đoàn.
Bên dưới bãi đậu xe dưới đất, Hàn Thanh Từ vừa mới từ bên ngoài trở về, vừa đúng lúc ở cửa thang máy đụng phải Liễu Phàm.
Liễu Phàm chào hỏi trước, " Hàn tổng, chúng ta lại gặp mặt."
Hàn Thanh Từ mang lên trên mặt một nụ cười không mấy hữu hảo, " Liễu tổng như thế nào lại qua đây vậy?"
" Bích Tuyết nói cho tôi cô ấy quay phim ở chỗ này, dù sao tôi cũng ở gần đây, hiện tại nhất thời rảnh rỗi liền muốn qua đây thăm ban." Liễu Phàm ngữ khí mập mờ không rõ, giống như cố ý để Hàn Thanh Từ hiểu nhầm hắn cùng Khương Bích Tuyết có cái gì.
Sắc mặt Hàn Thanh Từ vốn không tốt lại càng khó coi hơn, hắn cắm tay vào túi quần, " Đoàn làm phim không cho người bên ngoài tiến vào, Liễu tổng tốt nhất nên chuẩn bị tâm lí ngay cả cửa cũng vào không được."
" Cảm ơn Hàn tổng quan tâm, tôi đã hẹn trước cùng Bích Tuyết rồi."
Thang máy tới, Liễu Phàm đi vào thang máy, thuận miệng hỏi Hàn Thanh Từ, " Hàn tổng dừng ở lầu mấy?"
" Giống như anh." Hàn Thanh Từ nói.
Liễu Phàm đem tay lấy về, nhìn về phía trước, " Nghe nói Hàn tổng đầu tư cho bộ phim này?"
" Thế nào, có vấn đề?"
" Nếu là Hàn tổng thuần tuý là muốn lợi nhuận sau khi đầu tư, đó không thành vấn đề, chẳng qua nếu là có ý khác, tôi lo lắng Hàn tổng sẽ thất bại trong gang tấc."
Hàn Thanh Từ cười lạnh một tiếng, " Lo lắng của Liễu tổng có chút hơi thừa rồi."
" Có dư thừa hay không, đợi đến cuối cùng chẳng phải liền biết hay sao."
Khi hai người nói chuyện, thang máy đã lên tới tầng 45, nơi Khương Bích Tuyết quay phim.
Cửa thang máy cùng cửa cầu thang đều có nhân viên trực ban, phòng ngừa người nơi khác chạy lên vây xem, ảnh hưởng đến việc quay chụp.

Bảo an trực bên thang máy nhìn thấy một bộ mặt lạ hoắc, nghĩ phải hỏi một chút xem là ai, nhưng lại thấy người đó đi lên cùng Hàn Thanh Từ, cũng không lắm miệng nữa, xem ra là bạn của Hàn tổng.
Lúc này bên trong cũng đang quay phim.
Cảnh này là nam nữ chính ở trong văn phòng xảy ra tranh chấp, nữ chính Từ Vi luôn cảm thấy cấp trên Vương Nguỵ luôn nhằm vào cô, lúc này không thể nhịn được nữa liền bùng phát.
Từ Vi nói: " Sao nội tâm anh lại âm u như vậy? Nhìn người khác bị ức hiếp, anh liền thấy thật cao hứng hay sao? Anh hiểu được cảm giác của người khác không? Tôi nói cho anh biết, toàn thế giới không phải chỉ có mỗi công ty này của anh, nếu anh tiếp tục nghiền ép người khác giống như vậy, chà đạp thành quả lao động vất vả của người khác, sớm muộn người của công ty cũng đều bị bức phải đi hết."
Nam chủ một mặt bình tĩnh nhướn mày, trên mặt có mấy phần thờ ơ: " Mắng xong rồi? Vui vẻ không?"
Từ Vi đè xuống lửa giận trong lồng ngực, " Mắng anh ba ngày ba đem cũng không hết, nhưng tôi hiện tại muốn tiết kiệm một chút khí lực, không muốn cùng anh lãng phí miệng lưỡi."
Nam chủ thấp giọng cười cười, Từ Vi nhìn hắn cười, nhíu mày, " Anh cười cái gì?"
" Không có gì, cô tiếp tục mắng, tôi nhìn cô mắng ba ngày ba đêm xem có câu nào lặp lại không?"
" Anh..." Nữ chính trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời á khẩu không nói được lời nào.
Nam chủ dựa vào ghế dựa mềm, " Từ Vi , cô là quản lí rất ưu tú, nhưng tính cách của cô quá cường liệt, cô không giữ được bình tĩnh."
Tức giận trên mặt Từ Vi chậm rãi tiêu tán, ngược lại hiện lên một tia mờ mịt, trong nội tâm cô không ngừng hỏi bản thân, cô không giữ được bình tĩnh sao? Thế nhưng mà rõ ràng anh ta vẫn luôn nhắm vào cô.
" Qua! Tốt!"
Nghe được thành âm của đạo diễn nói cảnh này qua, nhân viên công tác cùng diễn viên đều buông lỏng trạng thái.
Khương Bích Tuyết mới vừa rồi mắng chửi người qua ra sức, sau khi mắng xong cổ họng khô rát, cô quay người ta khỏi văn phòng, tính đi tìm nước uống, nhưng vừa ra khỏi cửa liền gặp hai người Liễu Phàm cùng với Hàn Thanh Từ.
Thời điểm hai người kia không đứng chung một chỗ, mỗi người một vẻ.

Thời điểm đứng chung một chỗ, khiến người khác luôn cảm thấy chướng mắt, tại vì vẻ ngoài của hai người quá là xuất chúng rồi, khiến người khác cảm thấy thật ghen tị.
Nhân viên đoàn làm phim đi tới đi lui cũng không nhịn nhìn bên này mấy lần.
Trong thời gian ngắn, Khương Bích Tuyết đã lấy lại tinh thần, nhìn Liễu Phàm nói: " Tôi còn tưởng anh nói tới thăm ban là nói đùa."
Liễu Phàm liếc qua Hàn Thanh Từ bên cạnh, lấy dáng vẻ của người thắng đi đến trước mặt Khương Bích Tuyết, " Dĩ nhiên không phải nói đùa, tôi đã sớm nghĩ muốn tới xem không thái khi diễn phim của cô."
Khương Bích Tuyết một bên nói chuyện cùng Liễu Phàm, một bên hướng phòng nghỉ đi tới, " Anh nói như vậy, sẽ khiến tôi cảm thấy rất áp lực."
" Không cần có áp lực, như cô vừa rồi biểu diễn khiến tôi cảm thấy rất kinh diễm."
Hàn Thanh Từ đứng tại chỗ nhìn Liễu Phàm cùng Khương Bích Tuyết sóng vai hướng phòng nghỉ của Khương Bích Tuyết đi tới, đáy mắt dâng lên thất lạc nhàn nhạt.
Điện thoại di động kêu lên, Hàn Thanh Từ nhận điện thoại, nghe người đầu bên kia nói xong, liền quay người đi xuống tầng dưới.
Dưới lầu cao ốc Hàn thị, Diệp Nhã Linh mang theo khẩu trang cùng mũ đứng bên cạnh đài phun nước, ngẫu nhiên rướn cổ lên nhìn cửa chính một chút.
Nhìn đến bên trong một nam nhân mặc Âu phục đi ra, ánh mắt của cô loé sáng, đưa tay quơ quơ.
Hàn Thanh Từ đi đến trước mặt cô ta nói: " Tìm tôi có chuyện gì không?"
Diệp Nhã Linh đem khẩu trang kéo xuống, " Ngày mai em phải đi nơi khác quay phim, sau đó vừa vặn đi ngang qua chỗ này, muốn mang cho anh một vài thứ."
Hàn Thanh Từ lúc này mới chú ý trên tay Diệp Nhã Linh có đeo một cái túi, " Thứ gì?"
Diệp Nhã Linh cầm cái túi trên tay đưa cho hắn , " Em vừa mới từ nhà đi, mẹ em có làm một chút điểm tâm, bà nói khi còn bé anh rất thích ăn những thứ này, cho nên để em mang đi cho anh, có hai phần, một phần cho anh, một phần cho Điền Điền."
Hàn Thanh Từ đưa tay nhận lấy cái túi nói: " Cảm ơn."
Diệp Nhã Linh đột nhiên nhớ tới một chuyện cô vừa mới gặp được, " Đúng rồi, nói cho anh biết, vừa rồi em có đi qua một cửa hàng gần đây, em thấy ở bên trong có một đứa bé đặc biệt giống anh lúc nhỏ, quả thực giống như một khuôn đúc ra."
Hàn Thanh Từ cũng không có suy nghĩ nhiều.
Diệp Nhã Linh nói: " Em vừa mới còn muốn chụp kiểu ảnh cho anh nhìn, nhưng lại nghĩ chuyện này không tốt lắm, cho nên không chụp, chẳng qua thật sự là rất giống.

Lúc đó em con nghĩ, thế giới này thật là kì diệu, hai người không có quan hệ máu mủ vậy mà có thể giống nhau đến như vậy."
Hàn Thanh Từ nói: " Tiểu hài tử ngũ quan còn chưa có nảy nở hết, giống nhau cũng không có gì kìa quái."
" Cũng hẳn là vậy." Diệp Nhã Linh cảm thấy có đạo lí, " Tiểu hài tử vừa mới ra đời căn bản không khác nhau là mấy."
Sau khi tan làm, Hàn Thanh Từ mang theo túi đồ của Diệp Nhã Linh về nhà, nhưng không về tường vi viên mà trực tiếp đi qua Mai viên.
Trang viên Hàn gia càng ngày càng lạnh tanh, ba cái viện nhỏ trừ bỏ không tính người hầu, đều chỉ có một người ở.

Gia yến vào mười năm mỗi tháng cũng hủy bỏ, số lần Hàn Thanh Từ cùng Hàn Thâm ăn cơm ngày càng nhiều, chỉ cần không có xã giao, hắn đều sẽ tới Mai viên ăn cơm chiều.
Mà Trần Vũ Điền trước đây không tới gần Mai viên, hai năm này ngược lại lại là khách quen.
Sau khi Triệu Uyển Mai cùng Hàn Minh Huy chuyển ra khỏi Hàn gia trang, cơ hồ liền không có trở về.

Hai năm này Hàn Thâm cũng già đi rất nhanh, thân thể thỉnh thoảng lại xuất hiện chút bệnh tật.
Ông hiện tại phân lớn thời gian đều ở trong trang viên an dưỡng tuổi già, công ty rất ít khi tới, đã giao toàn quyền cho Hàn Thanh Từ quản lí.
Hàn Thanh Từ kiêm chủ tịch hội đồng quản trị cùng giám đốc của Hàn thị tập đoàn, từ hai năm trước kia, giá trị thị trường của con người hắn liền tăng lên rất nhiều .
Bàn ăn bên Mai viên sớm đã đổi, đổi thành bàn ăn bốn người, ba người cùng nhau ăn cơm, cũng không có vẻ khoảng cách.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Thanh Từ ngồi ở Mai viên thêm một chốc, trên bàn trà bày điểm tâm của Diệp Nhã Linh hôm nay đưa cho hắn, là bánh đậu đỏ.
Trần Vũ Điền sau bữa ăn ăn hai cái, Hàn Thâm cũng ăn một cái, mùi vị rất quen thuộc, ông nói: " Loại bánh đậu đỏ này, mẹ con cũng biết làm, làm ra mùi vị cũng giống như này."
Hàn Thanh Từ cũng nhớ mẹ hắn có làm, cho nên hắn rất thích ăn, sau khi mẹ qua đời, hắn càng thêm hoài niệm, về sau chỉ có thể nếm ở Diệp gia.
Hàn Thâm ăn tiếp một cái bánh, uống một ngụm trà, hữu ý vô ý nhắc tới Khương Bích Tuyết, " Ba nghe nói, một nhà Bích Tuyết đã về nước."
" Vâng."
Hàn Thâm liếc hắn một cái, " Con có phải hay không còn muốn cùng Bích Tuyết tái hợp?"
" Con vẫn chưa từng buông xuống cô ấy."
Hàn Thâm hít sâu một hơi, ngồi lùi ra sau dựa lưng lên ghê sô pha, " Cha cùng Khương Sở Hà thân nhau mấy chục năm, tính tình của hắn cha rất rõ ràng.

Sự việc lúc trước của Triệu Định Vĩ cũng đem hắn liên lụy vào, hắn nhất định sẽ ghi hận cả một đời.

Hắn là cái người không chịu được khi dễ nhất, cha nhìn ra nếu hắn không đồng ý, tỉ lệ con cùng Bích Tuyết tái hợp đã ít lại càng ít."
" Dù sao cũng phải thử mới biết."
Hàn Thanh Từ nói.
Hàn Thâm thở dài, lấy kinh nghiệm của người từng trải nói: " Quá mức chấp nhất một người cũng không phải chuyện tốt."
" Vậy cha có hối hận không?"
Hàn Thâm lại nói: " Hối hận cái gì?"
Hàn Thanh Từ nói: " Hối hận đối với mẹ quá mức chấp nhất."
Hàn Thâm ánh mắt loé lên, lập tức ánh sáng kia lại lần xuống dưới, trên khuôn mặt già nua lại tràn ngập cảm xúc sầu não, " Bà ấy nha...."
Đằng sau liền không có nói thêm gì nữa.
Hàn Thanh Từ lại không có tiếp tục hỏi.
————
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm hôm nay muốn tham gia tiệc sinh nhật của một cố nhân, đem Khương Tử Thần lưu lại trong nhà, để bảo mẫu chiếu cố.
Khương Bích Tuyết sợ Khương Tử Thần ở nhà khóc, diễn xong cảnh của mình liền ngựa không ngừng vó chạy về nhà.
Về đến nhà, Khương Bích Tuyết phát hiện Khương Tử Thần cuộn mình nằm trên ghế sa lông, trên tay ôm một chiếc ô tô đồ chơi, bảo mẫu không biết đã đi đâu.
Khương Tử Thần nhìn thấy Khương Bích Tuyết, đem xe đồ chơi đặt ở một bên, duỗi tay nhỏ ra, thanh âm yếu ớt kêu: " Ma ma..."
Khương Bích Tuyết đem bé bế lên, luôn cảm thấy bé có điều gì là lạ.

Khương Tử Thần bình thường mặc dù không nghịch ngợm, nhưng cũng sẽ không mặt ủ mày chau giống hôm nay, thậm chí còn có chút uể oải, suy sụp.
Khương Bích Tuyết cảm thấy thân thể bé có chút nóng, giống như là một thân đổ mồ hôi.
Cô lại sờ sờ trán của bé, khá nóng, chẳng qua không tính là bỏng, cô ôn nhu hỏi, " Thần Thần có phải là có nơi nào không thoải mái không?"
Khương Tử Thần uốn trong ngực Khương Bích Tuyết, có chút buồn ngủ, " Ma ma, nước nước....nước nước...."
Khương Bích Tuyết ôm lấy Khương Tử Thần, đi đến bên cạnh máy đun nước, một tay ôm bé một tay cầm chén rót nửa chén nước.
Cô ngồi trên ghế sa lông, ôm Khương Tử Thần, cho bé uống nước, ai ngờ, nước còn chưa có nuốt xuống, bé liền oa một tiếng liền nôn ra, nôn ra không chỉ có nước mà còn kèm theo một vật thể vẩn đục.
Nhìn vật bé vừa nôn ra, trong lòng Khương Bích Tuyết liền nhảy lên một cái, đem cái chén đặt lên bàn trà, tay vuốt sau lưng bé, " Thần Thần nơi nào không thoải mái, nói cho ma ma biết được không?"
Hỏi xong, bé lập tức lại nôn ra một lần nữa.
Sau khi ói xong, Khương Tử Thần rất là ủy khuất, trong mắt có chứa lệ quang, sắc mặt có chút xanh, nhưng không có khóc ra tiếng, xem ra là rất khó chịu, lại ngay cả khóc cũng không khóc nữa.

Hài tử bình thường nhà người khác, thời điểm khó chịu như vậy làm sao có thể không khóc chứ.
Khương Bích Tuyết lập tức đau lòng, bé nhỏ như vậy, cũng không biết nói nơi nào không thoải mái.


Nhưng dựa theo triệu chứng, hẳn là ăn phải thứ gì không sạch sẽ, lòng cô nóng như lửa đốt, nhìn xung quanh phòng khách, không thấy bảo mẫu đâu, cô lại hô, " Diệp di?"
Thanh âm một nữ nhân từ lầu hai truyền tới, rất nhanh một nữ nhân trung niên mặc trang phục bảo mẫu xuất hiện ở phòng khách, " Tiểu thư đã về!"
Khương Bích Tuyết hỏi, " Dì vừa cho Thần Thần ăn cái gì? Thần Thần vừa mới bị nôn."
Sắc mặt Diệp di xanh lét, có chút khẩn trương, " Tôi....tôi cho Thần Thần ăn một chút hoa quả đóng hộp, bé thích ăn."
" Thần Thần nhỏ như vậy, còn không thể ăn đồ hộp."
Khương Bích Tuyết nhìn một chút trong Khương Tử Thần trong ngực, nhất định phải đi bệnh viện, nếu không cô không yên tâm.

Xe trong nhà đã bị Khương Sở Hà lái đi, cô đành phải gọi cho Mạnh Hiểu Đông, để hắn quay lại.
Mạnh Hiểu Đông cũng mới đi không được bao xa, trở về chỉ mất mấy phút đồng hồ.

Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần ra cửa, Mạnh Hiểu Đông vừa vặn tới.
Nhìn thấy trong ngực Khương Bích Tuyết còn ôm một đứa trẻ , Mạnh Hiểu Đông còn không hiểu ra sao hỏi: " Tuyết tỷ, làm sao vậy?"
" Con trai tôi có chút không thoải mái, cậu lái xe đưa tôi đến bệnh viện nhi đồng gần đây đi."
Mạnh Hiểu Đông có chút mộng, con trai? Khương Bích Tuyết lúc nào thì có con trai rồi?
Khương Bích Tuyết nói: " Hiểu Đông, giúp tôi mở cửa xe."
" A a, tốt!" Mạnh Hiểu Đông lấy lại tinh thần, mở cửa xe phía sau, sau đó lại lên ghế lái, hướng về phía bệnh viện nhi đồng gần đây lái tới.
Mạnh Hiểu Đông một bên vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu, " Tuyết tỷ, chị chừng nào thì có con trai?"
" Đến lúc đó giải thích cho cậu sau, chuyên tâm lái xe đi."
Tiểu nhân nhi trong ngực buồn ngủ, con ngươi nửa híp nửa mở, bên trong miệng còn thì thầm cái gì.

Khương Bích Tuyết nhìn xem bé, cho dù bình thường cô rất lạnh nhạt, nhưng hiện tại không thể lạnh nhạt được, cô chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.
Nhưng hết lần này tới lần khác, giờ này lại là giờ cái điểm, cả một đoạn đường phía trước bị kẹt xe rất dài.
Trời đã hoàn toàn tối đen, trung tâm thành phố tựa như có vô số cái đầu hoả long, xe chỉ vào thể chậm rãi tiến lên.
Khương Bích Tuyết nhìn qua kính chắn gió nhìn ra bên ngoài, nhìn đoàn xe phía trước không biết dài bao nhiêu, bình thường cũng không có tắc dài như vậy, đoán chừng hôm nay chỗ nào đó đã xảy ra tai nạn xe cộ, dẫn đến không cách nào có thể nhanh chóng thông hành.
Khương Bích Tuyết nhìn tiểu gia hoạt trong ngực, ánh đèn quá mờ, nhìn không rõ sắc mặt của bé, cô sờ sờ trán bé, có chút bỏng, cô nhẹ giọng gọi, " Thần Thần?"
Khương Tử Thần thân thể giật giật, trong miệng thì thầm cái gì đó.

Tâm Khương Bích Tuyết một mực căng thẳng, sợ bé nguy hiểm, " Hiểu Đông, bệnh viện cách nơi này bao xa?"
Mạnh Hiểu Đông nhìn hướng dẫn một chút, " Tuyết tỷ , còn một cây nữa."
Một cây nữa, cô đi bộ đi qua còn hơn là ngồi đây chờ, tình trạng hiện tại của Thần Thần sợ là bị ngộ độc thức ăn, trong lòng rất gấp, " Cậu mở cửa xe giúp tôi, tôi đi bộ qua."
" Tuyết tỷ, cái này...."
" Cậu mở cửa xe, đợi chút nữa hết tắc đường, cậu qua bệnh viện tìm tôi."
" Được."
Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần xuống xe, đi lên lối dành cho người đi bộ, nước nhanh hướng bệnh viện đi tới.
Đồng dạng bị tắc đường trên con đường này còn có Tô Dự cùng Hàn Thanh Từ.

Kẹt xe đối với Hàn Thanh Từ đã là tập mãi thành thói quen, hắn ngồi ở ghế sau đọc tin tức trên máy tính bảng.
Tô Dự quay đầu, " Hàn tổng, đường phía trước giống như bị hỏng rồi."
Hàn Thanh Từ hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, lúc nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi trên lối đi bộ đi qua, cô bước chân vội vàng, trong ngực còn ôm một đứa bé.
Hắn đè cửa sổ xuống nhìn cho rõ ràng, người kia đã đi qua, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, nhưng hắn sẽ không nhận lần, chính là cô.
" Tô Dự, mở cửa!" Hàn Thanh Từ đột nhiên nói.
Tô Dự không kịp phản ứng, " Hàn tổng, làm sao vậy?"
" Tôi muốn xuống xe."
" Ngài xuống xe đi đâu?"
" Đừng hỏi."
Tô Dự ngoan ngoãn mở khoá xe ghế sau, Hàn Thanh Từ mở cửa xuống xe, vội vàng đuổi theo bóng lưng quen thuộc kia.
Hắn chạy chậm một đường, cuối cùng cũng đuổi kịp cô, " Bích Tuyết!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện