Nơi này có hai mùa rõ rệt. Mùa mưa và mùa khô. Mùa mưa kéo dài nửa năm với những cơn mưa xối xả trút xuống. Mặt đất lúc nào cũng dính bết và bầu trời lúc nào cũng mang màu xám xịt u ám. Mùa khô chẳng khá khẩm hơn là bao. Mặt trời như một quả cầu lửa thiêu đốt mọi thứ. Nó khiến gian phòng giam anh chẳng khác nào một cái lò thiêu. Anh nhớ thời tiết ở quê hương mình. Quanh năm mát mẻ, có nắng đấy nhưng chỉ là thứ nắng dịu nhẹ để người ta thích thú mà rủ nhau đi cắm trại. Có mưa đấy nhưng chỉ là những cơn mưa chợt đến chợt đi để khiến bầu trời sau đó thêm xanh trong mà thôi. Anh nhớ đến ngôi nhà mình đã từng sống. Một ngôi nhà hai tầng bằng gỗ, trước hiên nhà là một giàn dây leo cứ xuân đến là nở hoa đỏ rực một góc và đằng sau là một khu vườn nhỏ trồng rau để gia đình sử dụng. Anh nhớ đến vợ và hai người con của mình. Vợ anh kém anh hai tuổi, hai người quen nhau từ thuở nhỏ, làm bạn bè rồi mới thành người yêu và cuối cùng là vợ chồng. Cô ấy không xinh đẹp, không dịu dàng nhưng trong mắt anh đó là người phụ nữ tuyệt với nhất thế gian, là người không gì thay thế được. Họ có với nhau hai thiên thần nhỏ, một trai, một gái. Bọn trẻ dễ thương, ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Gia đình họ có lẽ đã sống hạnh phúc mãi nếu như ngày đó không xảy ra. Cái ngày khởi đầu cho một cơn ác mộng đeo theo anh đến tận cuối đời.


Cánh cửa sắt mở ra một cách nặng nề. Anh vẫn giữ nguyên tư thế nằm co quắp nhưng mắt đã mở ra để nhìn về phía cửa. Bốn tên khủng bố có vũ trang bước vào. Hai tên trong số đó đi về phía anh và bằng một động tác rất nhanh, chúng xách anh lên như xách một chiếc gối rách và đưa anh ra ngoài. Ánh nắng chói chang bên ngoài khiến anh phải nhắm tịt mắt lại khi mới ra đến cửa. Anh muốn dùng tay che bớt đi ánh nắng chiếu vào mắt nhưng hai tay anh đang bị giữ chặt ở phía sau. Anh thử dịch tay lên một chút nhưng vô ích. Chúng đưa anh lên một chiếc xe bán tải rồi chạy về phía một khu nhà màu xám cách đó chừng ba kilomet. Khu nhà đó chính là địa ngục trần gian đối với anh. Ở đó anh đã chết đi sống lại không biết bao lần và cũng trải qua đủ loại đau đớn mà trước đó anh không bao giờ nghĩ rằng chúng có tồn tại. Trái với vẻ ngoài cũ kỹ, bên trong khu nhà là một tổ hợp hiện đại gồm phòng thí nghiệm, phòng khám sức khỏe, phòng nghiên cứu với những thiết bị tiên tiến nhất. Những thứ này dùng để đám người ở đây nghiên cứu ra những loại huyết thanh biến người thường trở thành một thứ vũ khí giết người hàng loạt và anh cùng rất nhiều người khác bị biến thành vật thí nghiệm cho ý tưởng điên rồ và tàn bạo đó.


Anh được đưa vào một căn phòng nằm ở cuối hàng lang tầng hai. Hai tên khủng bố để anh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ có tựa lưng rồi chúng dùng dây cao su trói chặt tay anh vào lưng ghế. Xong việc chúng đứng dịch về phía cửa ra vào. Từ buồng bên trong hai người đàn ông trung niên đi ra. Một người cao, gầy có mái tóc lưa thưa còn người kia ngược lại, ông ta đậm người hơi, tóc dày và chải ngược về phía sau. Một tổ hợp trái ngược về ngoại hình. Người đàn ông đậm người kéo ghế xuống ngồi trước mặt anh. Khi ông ta lên tiếng, anh ngạc nhiên bởi người đàn ông này có chất giọng nhẹ nhàng, thân thiện đến bất ngờ.


“Chào anh! Tôi là bác sĩ William, chúng ta nói chuyện một chút trước khi kiểm tra được không?”


Anh gật đầu. Không hiểu sao giọng nói của người đàn ông này khiến trạng thái đề phòng của anh giảm đi đôi chút.


“Nói với tôi, anh tên gì?”


“Erik”


“Trước đây anh làm nghề gì?”


“Nông dân, chúng tôi có một trang trại nhỏ nuôi bò sữa và trồng nho ở Nowrich”


“Chúng tôi! Hẳn là anh đã có gia đình rồi. Nếu không phiền có thể kể cho tôi nghe về họ được hay không?”


“Tôi có vợ và hai đứa con. Một trai. Một gái. Vợ tôi kém tôi hai tuổi. Cô ấy và tôi lớn lên cạnh nhau”


“Thật trùng hợp. Tôi và vợ tôi cũng như vậy. Chúng tôi làm hàng xóm. Cậu biết không ban đầu chúng tôi không ưa nhau đâu. Cô ấy là một cô gái đáo để và đặc biệt không thích những kẻ chỉ biết chúi đầu vào sách vở như tôi nhưng chẳng hiểu sao chúng tôi lại yêu nhau, kết hôn và có hai đứa con đáng yêu”


Erik nở một nụ cười. Tâm trạng của anh trở nên thoải mái và tâm lý phòng bị cũng không còn nữa. Anh quên mất mình đang bị giam giữ, quên đi chuyện hiện tại bản thân đang bị trói chặt vào ghế. Đầu óc anh bắt đầu nhớ đến những kỷ niệm trước đây, những kỷ niệm ngọt ngào.


“Vợ anh, cô ấy hẳn rất xinh đẹp đúng không?”


“Không đâu, cô ấy bình thường như bao người phụ nữ khác ở Menburn, không xinh đẹp cũng chẳng dịu dàng cho cam nhưng cũng giống như họ, cô ấy tốt bụng, vị tha. Cô ấy luôn hướng tôi đến những điều tốt đẹp nhất. Ông biết không, từng có thời kỳ tôi lao vào ăn chơi đàn đúm theo đám bạn xấu. Tôi đua xe, ăn cắp vặt, đánh nhau rồi hút thuốc, uống rượu. Mọi người xa lánh tôi chỉ mình cô ấy vẫn tin rằng tôi có thể quay đầu làm lại. Cô ấy ở bên cạnh khuyên nhủ, cô ấy chỉ ra cho tôi thấy mình đang đi lầm đường và cô ấy cùng tôi xây dựng lại cuộc sống tưởng như đã nát bét của tôi. Tôi nợ cô ấy. Rất nhiều”


Anh nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt xuất hiện trên khóe mắt trái của anh. Nó từ từ lăn xuống, qua má, xuống cằm rồi nhỏ xuống chiếc áo màu xám anh đang mặc và biến mất ở đó.


Hai người đàn ông nhìn nhau một chút rồi gật đầu. Người đàn ông cao gầy lấy ra một lọ dung dịch màu đỏ rồi trút cả vào một ống tiêm.


“Rồi anh sẽ được gặp lại cô ấy. Nhanh thôi”


Tâm trí anh bắt đầu trở nên mơ hồ. Chỉ có cảm giác một thứ gì đó vừa được tiêm vào cơ thể mình. Nó khiến cơ thể anh nóng dần lên. Ban đầu chỉ hơi hơi nhưng rất nhanh sau đó anh có cảm giác như mình bị ném vào một đống lửa. Da anh đau rát như thể bị bỏng, từng thớ gân trong cơ thể như bị ai đó kéo đứt. Anh muốn hét lớn để giảm bớt sự đau đớn nhưng miệng anh đã bị nhét một miếng giẻ lớn tự bao giờ. Anh quằn quại trên chiếc ghế, cố chống lại cơn đau đang tàn phá cơ thể mình trước mắt mắt lạnh lùng quan sát của những kẻ còn lại trong phòng. Tất cả những gì chúng là là quan sát cơn đau của anh rồi quan sát màn hình điện tử gần đó. Chúng ghi chép mọi thứ đang xảy ra và đến khi anh không chịu nổi và ngất đi, chúng chỉ thờ ơ nói với hai tên lính canh cửa.


“Đưa nó đi”


Miếng giẻ được rút ra khỏi miệng cũng là lúc máu trong miệng và mũi anh trào ra. Thứ máu không phải màu đỏ tươi mà là màu nâu sẫm như gỗ. Erik bị lôi ra ngoài. Hai người còn lại cúi xuống nhìn vũng máu trên sàn.


“Máu đổi màu?”


“Có lẽ do tác động của huyết thanh vào cơ thể. Nhưng phản ứng lần này có vẻ nhẹ hơn so với hai lần trước”


“Bảo với đám lính canh bằng mọi giá giữ nó sống. Hơn ba trăm người thí nghiệm chỉ duy nhất nó sống được đến bây giờ. Tôi không tin là huyết thanh không có tác động đến cơ thể nó”


“Tôi biết rồi”


Erik được đưa đến một phòng chăm sóc đặc biệt với những thiết bị y tế hiện đại nhất cùng với hệ thống máy quay giám sát ở khắp nơi. Cũng như hai lần thử nghiệm trước. Thứ huyết thanh được đưa vào khiến cơ thể Erik nhanh chóng bị suy kiệt. Anh rơi vào trạng thái mê man, rồi lên cơn động kinh, rồi lại mê man rồi lại động kinh. Một vòng tuần hoàn kinh khủng. Đám bác sĩ duy trì sự sống của anh bằng cách truyền dinh dưỡng trực tiếp vào cơ thể. Không phải lúc nào cũng thành công. Ba lần Erik bị sốc phản vệ sau khi truyền chất dinh dưỡng. Nếu không phải bác sĩ có mặt kịp thời thì anh đã chết rồi. Tình trạng của anh kéo dài suốt một tháng. Phải sau một tháng anh mới dần dần thoát khỏi trạng thái mê man và thêm nửa tháng nữa anh mới hồi phục lại thần trí.


Erik lại một lần nữa được thần chết tha mạng. Ba lần thử nghiệm huyết thanh, bốn trăm người chết và anh là người duy nhất sống sót.


Bốn trăm người chết.


Một mình anh sống sót.


~ Hết~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện