Edit: Thiên Tình
Buổi chiều trời vừa đổ tuyết, trải dài trên nền đất. Nàng quỳ gối trong tuyết, bởi vì nội tâm kinh sợ nên tư thế rất đoan chính.
Vũ Văn Hoằng đi về trước một bước, nghe tiếng lòng nàng nói vậy, đột nhiên dừng lại.
Hắn đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời có chút tiến thối lưỡng nan. Đến khi bàn tay dán sát mặt đất của nàng dần lạnh run, hắn mới lấy lại tinh thần, giơ tay làm động tác đỡ: "Đứng lên đi."
"... Thái tử không ngại sao?" Văn Anh hỏi, nhẹ nhàng ngước mắt lên, "Không phạt ta sao?"
Trước nay nàng luôn là người nóng nảy, ở trước mặt tú nữ lúc nào cũng đường hoàng, bây giờ dè dặt hỏi như vậy, lại có chút đáng yêu. Nhưng trong lời nói vẫn có gai, khiến hắn bỗng dưng không đành lòng. Hắn nói: "Lần trước làm nàng đau cũng không phải là ta cố ý..."
Nói được nửa câu, hắn chợt im lặng.
Phải giải thích thế nào đây, chẳng lẽ nói: Đời trước nàng làm chuyện vô liêm sỉ, ta ghét nàng tới gần nên không hề nghĩ ngợi đạp một cái? Huống hồ, hắn hà tất phải giải thích?
"... Nàng muốn quỳ thì quỳ, ta đi."
Hắn nói xong, thật sự bước đi, cách khoảng mấy trượng mới dừng lại nhìn về phía sau.
Nàng vẫn quỳ ở đó, thấy hắn quay đầu bèn lộ biểu cảm "quả nhiên là thế", loáng thoáng còn nghe thấy nội tâm nàng nói.
[Biết ngay không đơn giản như vậy mà, người này thay đổi thất thường, nếu ta đứng lên thật, chỉ sợ hắn lại có chuyện để nói. Hừ, đừng hòng gạt ta!]
[Quỳ thêm một lát cũng không hề gì, dù sao cũng tốt hơn bị hắn quát mắng, chỉ trích ta muốn dụ dỗ hắn...]
[Nếu như tuyết không lạnh như vậy thì càng tốt...]
Nàng chuyển động hai đầu gối, hiển nhiên là bị cóng quỳ sắp không nổi.
Vũ Văn Hoằng chỉ cảm thấy tức cười, trước đây sao không thấy nàng cứng đầu như thế? Nếu thà quỳ một lát còn hơn bị hắn chỉ trích, vậy để hắn xem nàng có thể quỳ đến bao giờ.
Tuy nghĩ vậy, nhưng thời gian trôi qua chưa lâu, Văn Anh đã thấy một đôi ủng xuất hiện trước mặt.
"Lên đi." Hắn trầm giọng, "Bây giờ không lên thì đừng lên nữa, phạt nàng quỳ đến khi chân tàn phế mới thôi."
Văn Anh cố nén lắm mới không làm cho nội tâm bật cười, lập tức tự nhắc nhở bản thân bây giờ mình là nhân vật nào, sau đó làm bộ vội vàng hoảng hốt muốn đứng lên. Nhưng do quỳ lâu, chân đã sớm cứng đờ. Nàng còn chưa đứng thẳng, chân đã tê rần, cả người ngã qua bên cạnh.
Thân thể hắn phản ứng còn nhanh hơn ý thức, chưa kịp định thần lại, hắn đã ôm người vào lòng.
Không chờ nàng mở miệng, hắn đã cười chế nhạo: "Thế nào, lại đụng phải một lần, muốn quỳ tiếp một đêm?"
Văn Anh ầm thầm trừng hắn một cái, lại bị bắt gặp. Nàng liếc sang chỗ khác, không tiếp lời.
Nàng không để ý hắn, Vũ Văn Hoằng cũng không tức giận, dìu nàng đứng một lúc, chờ nàng bình thường trở lại mới buông tay. Mãi cho đến khi tới ngã rẽ, hai người không nói gì thêm nữa, nhưng khi mỗi người đi một nơi, hắn không nhịn được quay đầu nhìn.
[Người này có vẻ cũng không xấu như ta tưởng.]
Ngay lúc ấy, hắn tựa hồ nghe thấy nàng nói như vậy.
*
Từ lúc trọng sinh, Vũ Văn Hoằng có rất nhiều công việc bề bộn. Chuyện liên quan đến đời trước, hắn chưa hẳn nhớ rõ từng chi tiết nhỏ, nhưng có thể nhớ đại khái, vì thế hắn chuẩn bị kỹ càng hơn, nhanh hơn người khác một bước, đồng thời cũng làm tốt hơn. Lâu dần, không chỉ đương kim thánh thượng khen hắn không dứt miệng, trọng thần trong triều cũng nghĩ hắn chính là người thừa kế có thể gánh vác trọng trách, người đi theo hắn thì cảm thấy như theo một vị minh chủ, làm việc càng thêm tận tâm tận lực.
Tất cả dường như đang phát triển theo hướng tốt.
Nhưng thời gian càng lâu, hắn thường xuyên cảm thấy thể xác và tinh thần có chút mỏi mệt. Mỗi lần như vậy, ánh mắt hắn không tự chủ được đặt lên người Văn Anh.
Trong Trữ Tú cung có quá nhiều đôi mắt, cộng thêm hắn cũng không làm người khác chú ý.
Ban đầu hắn thậm chí từng hạ lệnh tra xét Ngô Ngọc Trinh, có lẽ bị nhiều lần phản bội lưu lại di chứng, cho dù là Ngô Ngọc Trinh, hắn vẫn không thật sự yên tâm được. Mà kết quả tuy không đủ làm hắn thoả mãn, nhưng cũng không thể xoi mói. Ngô Ngọc Trinh đoan trang tự tin, làm việc hào phóng, đối nhân xử thế lại tự có uy nghi, gia thế xuất chúng, dung mạo dù không sánh bằng Văn Anh nhưng cũng không kém. Mặc dù chuyện bỏ thuốc xác thực là nàng đứng sau giật dây, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng là người thích hợp cho vị trí Chính phi nhất.
Kết cục của nàng ở đời trước làm hắn cảm thấy hổ thẹn với nàng, có lòng muốn bù đắp. Đúng như nàng từng nói, cuối cùng hắn vẫn sẽ chọn nàng làm Thái tử phi.
Nhưng...
Hắn lại không khống chế được bản thân, không ngừng nghe ngóng tin tức về Văn Anh.
Lời nói ngày đó, tựa hồ để lại một dấu vết trong lòng hắn, thỉnh thoảng hắn lại hồi tưởng.
Sau vòng phục tuyển, các tú nữ lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho vòng tuyển cuối. Phần thi của cuộc đại tuyển quan trọng nhất lại là tài nghệ: cầm, kỳ, thi, họa, nữ hồng... Đến ngày đại tuyển, Hoàng hậu nương nương sẽ chọn ra từ trong số đó.
Mỗi lần hắn hỏi tới, người được an bài ở Trữ Tú cung liền nói: Văn gia tiểu thư cầm nghệ bất phàm, giỏi đánh đàn tỳ bà nhất, có điều cứ muốn bắt chước mỹ nữ cầm tỳ bà ngược trong bích hoạ, rớt hư vài cây đàn, mấy tú nữ khác không dám cười nàng, còn phải tâng bốc tán tụng. Nghe nói Văn gia tiểu thư vẽ tranh tài tình, có thể vẽ ra sinh vật sống động như thật, có điều động vật do nàng vẽ luôn có nét giống người, con hổ giống Văn lão gia, con nhện giống Ngô tiểu thư, còn con dê, lại hơi giống điện hạ ngài...
Thấy vẻ mặt hắn không ổn, tiểu nội thị rùng mình, nói tiếp: Văn gia tiểu thư nữ hồng bình thường, chỉ một lát, ngón tay đã bị đâm thủng mấy lần! Cô cô nhìn mà sốt ruột, chỉ hận không thể thay nàng đi thi.
Hắn hoặc giận hoặc cười, sau khi nghe xong, tối tăm trong lòng sẽ tan bớt. Lâu dần, hắn nuôi thành thói quen, ngày nào không nghe được tin tức về nàng vẫn sẽ gác bút hồi tưởng.
Ngày nọ bầu trời trong xanh, người bị hắn phái đi hồi lâu sau mới trở về, mặt mũi khóc tang nói: "Văn gia tiểu thư chơi đùa trong hoa viên, đột nhiên không thấy tăm hơi."
*
Văn Anh không phải đột nhiên biến mất, nàng vẫn ở trong hoa viên, chỉ là bị Lục hoàng tử Vũ Văn Lạc kéo vào giả sơn, tránh được kẻ theo đuôi.
Nàng lặng lẽ ló đầu ra ngoài nhìn, thấy tiểu nội thị lén lút đi theo nàng đã vội vàng rời đi, mới thở dài một hơi, lùi vào trong giả sơn. Không gian trong cái động đen này khá chật chội, nhưng ấm áp hơn bên ngoài, chưa được bao lâu nàng đã lấy túi giữ ấm ra nhét vào ngực hắn, "Sao hôm nay chàng đến đây, không bận sao?"
Vũ Văn Lạc cầm túi giữ ấm bắt đầu tung hứng, động tác rất tự nhiên.
Bọn họ đã qua lại được một thời gian, đa phần không thể hiện trước mặt người khác, nhưng vẫn có vài tú nữ biết được, yểm trợ cho bọn họ. Nếu là hoàng tử khác, nói không chừng các nàng còn muốn giở trò, nhưng mẫu tộc của Lục hoàng tử yếu kém, bản thân hắn không bộc lộ tài năng gì, vừa không có tài danh hiền danh, vừa không được bệ hạ ân sủng. Trái lại Thái tử thường xuyên chiếu cố hắn một vài, nhưng thời gian gần đây cũng đã chậm rãi xa cách. Đầy tớ nhạy bén, chỉ nghĩ hắn đắc tội Thái tử, những ai có dã tâm tham vọng hiển nhiên sẽ loại hắn khỏi danh sách. Trong hoàng tộc, hắn giống như một miếng gân gà, ăn thì vô vị mà vứt thì tiếc. Tuy các nàng vẫn đố kị Văn Anh, nhưng không có quá nhiều ý định tranh đoạt.
"Ngừng khóa, năm sau sẽ phải vào triều nhậm chức rồi, rất rảnh rỗi." Hắn dựa vách đá, mắt hơi rủ xuống, cảm xúc nặng nề hơn thường ngày.
Hắn nói làm Văn Anh nhớ ra, Hoàng đế giao do Thái tử quyết định chuyện nhậm chức. Trải qua đời trước, Thái tử không thể không phòng Vũ Văn Lạc, nhưng Vũ Văn Lạc dù sao cũng là hoàng tử, trước kia lại được hắn chiếu cố nhiều nhất, hắn không thể trở mặt ngay, nhất định phải ra vẻ huynh hữu đệ cung, cho nên chức quan không thể quá kém. Hắn còn đang đau đầu, lúc này hiển nhiên sẽ không nói gì cho Vũ Văn Lạc.
Nhưng chuyện này nói ra cũng không thích hợp, nàng mím môi, thái độ khác thường không nói lời nào.
Kể từ lần đầu gặp gỡ, hai người thường xuyên chơi trò đoán suy nghĩ. Thấy nàng như vậy, hắn nở nụ cười, "Không đoán?"
"Đoán được, không dám nói."
Hắn lộ ra hàm răng trắng, cười không nói, chỉ cho là nàng không muốn chịu thua.
Nàng không để ý tới phép khích tướng của hắn, chỉ nói: "Có người đề phòng chàng, không bằng chàng yếu thế cho hắn xem. Không lừa được hắn cũng không sao, thiên trường địa cửu, sớm muộn sẽ làm tai mắt của hắn mất cảm giác."
Vũ Văn Lạc vẻ mặt kỳ quái mà nhìn nàng, "Nàng biết có người xếp tai mắt ở bên cạnh ta? Nàng biết là tai mắt của ai?"
"Chàng phiền muộn vì chuyện này sao?" Nàng hỏi ngược lại.
Hắn không tỏ ý kiến, hàng lông mày lại có tối tăm chợt lóe mà qua.
Nàng còn chưa mở miệng, đã nghe đằng xa có một nội thị công công đang gọi Vũ Văn Lạc.
"Tai mắt đến."
Nàng nói, không chờ hắn phản ứng lại, liền lôi kéo hắn chạy nhanh lên trên tòa giả sơn.
Vũ Văn Lạc không hiểu ra sao, thấy nàng hào hứng như vậy cũng bị cảm nhiễm, ý cười tăng lên. Dạo gần đây mỗi ngày đều có tuyết, giả sơn không được dọn dẹp sạch sẽ, nàng suýt nữa trượt té, may nhờ có hắn đỡ lấy. Sau khi chạy lên trên, nàng đưa cho hắn một quả cầu tuyết vừa vê xong.
Chờ nội thị kia từ từ đến gần, Vũ Văn Lạc như là biết nàng muốn làm gì, nội thị vừa đến dưới giả sơn, hắn và nàng đồng loạt ném cầu tuyết đập xuống.
Nội thị công công "Ai da" thét lên, định nổi giận, giương mắt nhìn thấy người đang cười vui vẻ nhất chính là điện hạ nhà mình, đành ngậm miệng lại.
Vũ Văn Lạc chơi đủ rồi, thấy nội thị kia muốn lên trên này, lập tức mệnh lệnh không cho hắn tới, còn phải đứng xa một chút. Nội thị không dám không nghe, tìm một nơi dễ thấy, nhe răng trợn mắt lấy tuyết ra khỏi y phục.
Văn Anh rút ra khăn tay, lau cho mình xong, sau đó kéo qua tay hắn lau một lượt.
Vũ Văn Lạc hơi kinh ngạc, chợt nghe nàng nói: "Sau này chàng còn phải dùng hắn, trọng dụng hắn."
Hắn cười, "Giữ lại để người kia yên tâm, đúng không?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Chàng còn có thể thông qua hắn, truyền tin tức sai lệch cho người kia."
"Ừm, vẫn là nàng thông minh."
Trong mắt hắn toát ra ý cười, ấm áp mà vô hại, nàng lại trợn trừng mắt.
Vừa nghe liền biết, kỳ thực hắn đã sớm nghĩ tới.
"Đúng lúc ta có một tin tức muốn truyền cho hắn." Hắn nhìn nàng, cười nói, "Có điều là tin tức chính xác."
"Cái gì... A."
Cách đó không xa, nội thị phụ trách theo dõi Vũ Văn Lạc bỗng dưng trợn to hai mắt.
Chỉ thấy trên tòa giả sơn tuyết bay lả tả, Lục hoàng tử nghiêng người hôn lên môi Văn gia tiểu thư.
*
Vũ Văn Hoằng từ đống công văn ngẩng đầu, xoa xoa huyệt thái dương, liền nghe thấy bên ngoài có người nói Lâm Đức đến bẩm báo. Hắn nhớ đó là người mà mình đặt bên cạnh Vũ Văn Lạc, bình thường nếu không có gì nguy cấp sẽ không cho phép tới gặp hắn.
Lần này tới, chắc hẳn có chuyện khẩn yếu.
Hắn nói: "Để hắn tiến vào."
_____
Trong khi Thái tử còn đang ôn bài, a Lục người ta tâm đầu ý hợp với nàng mất rồi _(:3」∠)_
Thôi tui chèo thuyền Anh Lục đây:)))
Buổi chiều trời vừa đổ tuyết, trải dài trên nền đất. Nàng quỳ gối trong tuyết, bởi vì nội tâm kinh sợ nên tư thế rất đoan chính.
Vũ Văn Hoằng đi về trước một bước, nghe tiếng lòng nàng nói vậy, đột nhiên dừng lại.
Hắn đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời có chút tiến thối lưỡng nan. Đến khi bàn tay dán sát mặt đất của nàng dần lạnh run, hắn mới lấy lại tinh thần, giơ tay làm động tác đỡ: "Đứng lên đi."
"... Thái tử không ngại sao?" Văn Anh hỏi, nhẹ nhàng ngước mắt lên, "Không phạt ta sao?"
Trước nay nàng luôn là người nóng nảy, ở trước mặt tú nữ lúc nào cũng đường hoàng, bây giờ dè dặt hỏi như vậy, lại có chút đáng yêu. Nhưng trong lời nói vẫn có gai, khiến hắn bỗng dưng không đành lòng. Hắn nói: "Lần trước làm nàng đau cũng không phải là ta cố ý..."
Nói được nửa câu, hắn chợt im lặng.
Phải giải thích thế nào đây, chẳng lẽ nói: Đời trước nàng làm chuyện vô liêm sỉ, ta ghét nàng tới gần nên không hề nghĩ ngợi đạp một cái? Huống hồ, hắn hà tất phải giải thích?
"... Nàng muốn quỳ thì quỳ, ta đi."
Hắn nói xong, thật sự bước đi, cách khoảng mấy trượng mới dừng lại nhìn về phía sau.
Nàng vẫn quỳ ở đó, thấy hắn quay đầu bèn lộ biểu cảm "quả nhiên là thế", loáng thoáng còn nghe thấy nội tâm nàng nói.
[Biết ngay không đơn giản như vậy mà, người này thay đổi thất thường, nếu ta đứng lên thật, chỉ sợ hắn lại có chuyện để nói. Hừ, đừng hòng gạt ta!]
[Quỳ thêm một lát cũng không hề gì, dù sao cũng tốt hơn bị hắn quát mắng, chỉ trích ta muốn dụ dỗ hắn...]
[Nếu như tuyết không lạnh như vậy thì càng tốt...]
Nàng chuyển động hai đầu gối, hiển nhiên là bị cóng quỳ sắp không nổi.
Vũ Văn Hoằng chỉ cảm thấy tức cười, trước đây sao không thấy nàng cứng đầu như thế? Nếu thà quỳ một lát còn hơn bị hắn chỉ trích, vậy để hắn xem nàng có thể quỳ đến bao giờ.
Tuy nghĩ vậy, nhưng thời gian trôi qua chưa lâu, Văn Anh đã thấy một đôi ủng xuất hiện trước mặt.
"Lên đi." Hắn trầm giọng, "Bây giờ không lên thì đừng lên nữa, phạt nàng quỳ đến khi chân tàn phế mới thôi."
Văn Anh cố nén lắm mới không làm cho nội tâm bật cười, lập tức tự nhắc nhở bản thân bây giờ mình là nhân vật nào, sau đó làm bộ vội vàng hoảng hốt muốn đứng lên. Nhưng do quỳ lâu, chân đã sớm cứng đờ. Nàng còn chưa đứng thẳng, chân đã tê rần, cả người ngã qua bên cạnh.
Thân thể hắn phản ứng còn nhanh hơn ý thức, chưa kịp định thần lại, hắn đã ôm người vào lòng.
Không chờ nàng mở miệng, hắn đã cười chế nhạo: "Thế nào, lại đụng phải một lần, muốn quỳ tiếp một đêm?"
Văn Anh ầm thầm trừng hắn một cái, lại bị bắt gặp. Nàng liếc sang chỗ khác, không tiếp lời.
Nàng không để ý hắn, Vũ Văn Hoằng cũng không tức giận, dìu nàng đứng một lúc, chờ nàng bình thường trở lại mới buông tay. Mãi cho đến khi tới ngã rẽ, hai người không nói gì thêm nữa, nhưng khi mỗi người đi một nơi, hắn không nhịn được quay đầu nhìn.
[Người này có vẻ cũng không xấu như ta tưởng.]
Ngay lúc ấy, hắn tựa hồ nghe thấy nàng nói như vậy.
*
Từ lúc trọng sinh, Vũ Văn Hoằng có rất nhiều công việc bề bộn. Chuyện liên quan đến đời trước, hắn chưa hẳn nhớ rõ từng chi tiết nhỏ, nhưng có thể nhớ đại khái, vì thế hắn chuẩn bị kỹ càng hơn, nhanh hơn người khác một bước, đồng thời cũng làm tốt hơn. Lâu dần, không chỉ đương kim thánh thượng khen hắn không dứt miệng, trọng thần trong triều cũng nghĩ hắn chính là người thừa kế có thể gánh vác trọng trách, người đi theo hắn thì cảm thấy như theo một vị minh chủ, làm việc càng thêm tận tâm tận lực.
Tất cả dường như đang phát triển theo hướng tốt.
Nhưng thời gian càng lâu, hắn thường xuyên cảm thấy thể xác và tinh thần có chút mỏi mệt. Mỗi lần như vậy, ánh mắt hắn không tự chủ được đặt lên người Văn Anh.
Trong Trữ Tú cung có quá nhiều đôi mắt, cộng thêm hắn cũng không làm người khác chú ý.
Ban đầu hắn thậm chí từng hạ lệnh tra xét Ngô Ngọc Trinh, có lẽ bị nhiều lần phản bội lưu lại di chứng, cho dù là Ngô Ngọc Trinh, hắn vẫn không thật sự yên tâm được. Mà kết quả tuy không đủ làm hắn thoả mãn, nhưng cũng không thể xoi mói. Ngô Ngọc Trinh đoan trang tự tin, làm việc hào phóng, đối nhân xử thế lại tự có uy nghi, gia thế xuất chúng, dung mạo dù không sánh bằng Văn Anh nhưng cũng không kém. Mặc dù chuyện bỏ thuốc xác thực là nàng đứng sau giật dây, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng là người thích hợp cho vị trí Chính phi nhất.
Kết cục của nàng ở đời trước làm hắn cảm thấy hổ thẹn với nàng, có lòng muốn bù đắp. Đúng như nàng từng nói, cuối cùng hắn vẫn sẽ chọn nàng làm Thái tử phi.
Nhưng...
Hắn lại không khống chế được bản thân, không ngừng nghe ngóng tin tức về Văn Anh.
Lời nói ngày đó, tựa hồ để lại một dấu vết trong lòng hắn, thỉnh thoảng hắn lại hồi tưởng.
Sau vòng phục tuyển, các tú nữ lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho vòng tuyển cuối. Phần thi của cuộc đại tuyển quan trọng nhất lại là tài nghệ: cầm, kỳ, thi, họa, nữ hồng... Đến ngày đại tuyển, Hoàng hậu nương nương sẽ chọn ra từ trong số đó.
Mỗi lần hắn hỏi tới, người được an bài ở Trữ Tú cung liền nói: Văn gia tiểu thư cầm nghệ bất phàm, giỏi đánh đàn tỳ bà nhất, có điều cứ muốn bắt chước mỹ nữ cầm tỳ bà ngược trong bích hoạ, rớt hư vài cây đàn, mấy tú nữ khác không dám cười nàng, còn phải tâng bốc tán tụng. Nghe nói Văn gia tiểu thư vẽ tranh tài tình, có thể vẽ ra sinh vật sống động như thật, có điều động vật do nàng vẽ luôn có nét giống người, con hổ giống Văn lão gia, con nhện giống Ngô tiểu thư, còn con dê, lại hơi giống điện hạ ngài...
Thấy vẻ mặt hắn không ổn, tiểu nội thị rùng mình, nói tiếp: Văn gia tiểu thư nữ hồng bình thường, chỉ một lát, ngón tay đã bị đâm thủng mấy lần! Cô cô nhìn mà sốt ruột, chỉ hận không thể thay nàng đi thi.
Hắn hoặc giận hoặc cười, sau khi nghe xong, tối tăm trong lòng sẽ tan bớt. Lâu dần, hắn nuôi thành thói quen, ngày nào không nghe được tin tức về nàng vẫn sẽ gác bút hồi tưởng.
Ngày nọ bầu trời trong xanh, người bị hắn phái đi hồi lâu sau mới trở về, mặt mũi khóc tang nói: "Văn gia tiểu thư chơi đùa trong hoa viên, đột nhiên không thấy tăm hơi."
*
Văn Anh không phải đột nhiên biến mất, nàng vẫn ở trong hoa viên, chỉ là bị Lục hoàng tử Vũ Văn Lạc kéo vào giả sơn, tránh được kẻ theo đuôi.
Nàng lặng lẽ ló đầu ra ngoài nhìn, thấy tiểu nội thị lén lút đi theo nàng đã vội vàng rời đi, mới thở dài một hơi, lùi vào trong giả sơn. Không gian trong cái động đen này khá chật chội, nhưng ấm áp hơn bên ngoài, chưa được bao lâu nàng đã lấy túi giữ ấm ra nhét vào ngực hắn, "Sao hôm nay chàng đến đây, không bận sao?"
Vũ Văn Lạc cầm túi giữ ấm bắt đầu tung hứng, động tác rất tự nhiên.
Bọn họ đã qua lại được một thời gian, đa phần không thể hiện trước mặt người khác, nhưng vẫn có vài tú nữ biết được, yểm trợ cho bọn họ. Nếu là hoàng tử khác, nói không chừng các nàng còn muốn giở trò, nhưng mẫu tộc của Lục hoàng tử yếu kém, bản thân hắn không bộc lộ tài năng gì, vừa không có tài danh hiền danh, vừa không được bệ hạ ân sủng. Trái lại Thái tử thường xuyên chiếu cố hắn một vài, nhưng thời gian gần đây cũng đã chậm rãi xa cách. Đầy tớ nhạy bén, chỉ nghĩ hắn đắc tội Thái tử, những ai có dã tâm tham vọng hiển nhiên sẽ loại hắn khỏi danh sách. Trong hoàng tộc, hắn giống như một miếng gân gà, ăn thì vô vị mà vứt thì tiếc. Tuy các nàng vẫn đố kị Văn Anh, nhưng không có quá nhiều ý định tranh đoạt.
"Ngừng khóa, năm sau sẽ phải vào triều nhậm chức rồi, rất rảnh rỗi." Hắn dựa vách đá, mắt hơi rủ xuống, cảm xúc nặng nề hơn thường ngày.
Hắn nói làm Văn Anh nhớ ra, Hoàng đế giao do Thái tử quyết định chuyện nhậm chức. Trải qua đời trước, Thái tử không thể không phòng Vũ Văn Lạc, nhưng Vũ Văn Lạc dù sao cũng là hoàng tử, trước kia lại được hắn chiếu cố nhiều nhất, hắn không thể trở mặt ngay, nhất định phải ra vẻ huynh hữu đệ cung, cho nên chức quan không thể quá kém. Hắn còn đang đau đầu, lúc này hiển nhiên sẽ không nói gì cho Vũ Văn Lạc.
Nhưng chuyện này nói ra cũng không thích hợp, nàng mím môi, thái độ khác thường không nói lời nào.
Kể từ lần đầu gặp gỡ, hai người thường xuyên chơi trò đoán suy nghĩ. Thấy nàng như vậy, hắn nở nụ cười, "Không đoán?"
"Đoán được, không dám nói."
Hắn lộ ra hàm răng trắng, cười không nói, chỉ cho là nàng không muốn chịu thua.
Nàng không để ý tới phép khích tướng của hắn, chỉ nói: "Có người đề phòng chàng, không bằng chàng yếu thế cho hắn xem. Không lừa được hắn cũng không sao, thiên trường địa cửu, sớm muộn sẽ làm tai mắt của hắn mất cảm giác."
Vũ Văn Lạc vẻ mặt kỳ quái mà nhìn nàng, "Nàng biết có người xếp tai mắt ở bên cạnh ta? Nàng biết là tai mắt của ai?"
"Chàng phiền muộn vì chuyện này sao?" Nàng hỏi ngược lại.
Hắn không tỏ ý kiến, hàng lông mày lại có tối tăm chợt lóe mà qua.
Nàng còn chưa mở miệng, đã nghe đằng xa có một nội thị công công đang gọi Vũ Văn Lạc.
"Tai mắt đến."
Nàng nói, không chờ hắn phản ứng lại, liền lôi kéo hắn chạy nhanh lên trên tòa giả sơn.
Vũ Văn Lạc không hiểu ra sao, thấy nàng hào hứng như vậy cũng bị cảm nhiễm, ý cười tăng lên. Dạo gần đây mỗi ngày đều có tuyết, giả sơn không được dọn dẹp sạch sẽ, nàng suýt nữa trượt té, may nhờ có hắn đỡ lấy. Sau khi chạy lên trên, nàng đưa cho hắn một quả cầu tuyết vừa vê xong.
Chờ nội thị kia từ từ đến gần, Vũ Văn Lạc như là biết nàng muốn làm gì, nội thị vừa đến dưới giả sơn, hắn và nàng đồng loạt ném cầu tuyết đập xuống.
Nội thị công công "Ai da" thét lên, định nổi giận, giương mắt nhìn thấy người đang cười vui vẻ nhất chính là điện hạ nhà mình, đành ngậm miệng lại.
Vũ Văn Lạc chơi đủ rồi, thấy nội thị kia muốn lên trên này, lập tức mệnh lệnh không cho hắn tới, còn phải đứng xa một chút. Nội thị không dám không nghe, tìm một nơi dễ thấy, nhe răng trợn mắt lấy tuyết ra khỏi y phục.
Văn Anh rút ra khăn tay, lau cho mình xong, sau đó kéo qua tay hắn lau một lượt.
Vũ Văn Lạc hơi kinh ngạc, chợt nghe nàng nói: "Sau này chàng còn phải dùng hắn, trọng dụng hắn."
Hắn cười, "Giữ lại để người kia yên tâm, đúng không?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Chàng còn có thể thông qua hắn, truyền tin tức sai lệch cho người kia."
"Ừm, vẫn là nàng thông minh."
Trong mắt hắn toát ra ý cười, ấm áp mà vô hại, nàng lại trợn trừng mắt.
Vừa nghe liền biết, kỳ thực hắn đã sớm nghĩ tới.
"Đúng lúc ta có một tin tức muốn truyền cho hắn." Hắn nhìn nàng, cười nói, "Có điều là tin tức chính xác."
"Cái gì... A."
Cách đó không xa, nội thị phụ trách theo dõi Vũ Văn Lạc bỗng dưng trợn to hai mắt.
Chỉ thấy trên tòa giả sơn tuyết bay lả tả, Lục hoàng tử nghiêng người hôn lên môi Văn gia tiểu thư.
*
Vũ Văn Hoằng từ đống công văn ngẩng đầu, xoa xoa huyệt thái dương, liền nghe thấy bên ngoài có người nói Lâm Đức đến bẩm báo. Hắn nhớ đó là người mà mình đặt bên cạnh Vũ Văn Lạc, bình thường nếu không có gì nguy cấp sẽ không cho phép tới gặp hắn.
Lần này tới, chắc hẳn có chuyện khẩn yếu.
Hắn nói: "Để hắn tiến vào."
_____
Trong khi Thái tử còn đang ôn bài, a Lục người ta tâm đầu ý hợp với nàng mất rồi _(:3」∠)_
Thôi tui chèo thuyền Anh Lục đây:)))
Danh sách chương