Edit: Thiên Tình
Tuy rằng Khương Thiên Diệp không biết tại sao Văn Anh trở thành cô nhi, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của cô, có thể tưởng tượng được hồi nhỏ chắc hẳn cô cũng thuộc loại hình đáng yêu được người ta yêu thích, có người nhận nuôi cũng không ngạc nhiên. Nhưng đã nói là "từng", nói vậy cuối cùng không thành công.
"Cậu từ chối?" Hắn nghĩ tới khả năng này.
"Tôi đồng ý."
Cô từng bước đi lùi về sau, tầm mắt dừng ở hàng lông mày đang nhướng lên của hắn, mi mắt cong cong, "Tôi đương nhiên đồng ý rồi. Cậu bị ngốc à, con người đều như vậy, càng thiếu cái gì càng muốn cái đó, cô nhi sẽ không khát vọng một gia đình hoàn chỉnh sao? Lúc tôi lần đầu tiên gọi "ba" "mẹ", kỳ thực cảm thấy khó mà tin nổi, thì ra tôi cũng có thể có ba mẹ?"
Cô vừa hồi ức vừa nói, "Trong căn nhà đó từng có những đoạn hồi ức cũng xem như tốt đẹp, họ đều rất tốt với tôi, không khác gì con gái ruột... Nhưng chỉ là "không khác gì" mà thôi. Là vì họ không thể sinh con mới nhận nuôi tôi, nhưng sau khi tôi đến nhà đó chưa được mấy tháng, mẹ bị khám ra có thai, cái thai này khó lắm mới có được, mẹ đợi rất nhiều năm, họ không muốn có bất kỳ ngoài ý muốn nào, cũng không cần tôi nữa, vì thế tiễn tôi về cô nhi viện. Tôi cũng thông cảm."
Hắn lặng im không mở miệng.
Hắn không biết được cảm xúc năm đó của cô, nhưng nếu ở thời thơ ấu, có ai đó cho hắn kỳ vọng và ảo tưởng, chốc lát lại đâm thủng, hắn nhất định sẽ khóc rống.
"Không có người nào từ lúc bắt đầu liền được người ta thích." Cô chuyển tầm mắt, nhìn xuống đất, nhẹ giọng nói: "Trước đây, tính cách của tôi có chút hướng nội, không thích tiếp xúc với người khác... Nhưng dần dần, tôi phát hiện nếu như mình không tranh thủ, thì không thể lấy được thứ mình muốn."
Lời này, hắn không thể phản bác.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, sắc trời tối dần, mây đen tụ tập, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Sắp mưa rồi, có mang dù không?"
Cuộc nói chuyện kết thúc, hắn không khỏi liếc mắt nhìn khí trời, nói: "Phía trước không xa có siêu thị, tôi đi mua dù, cậu tìm nơi tránh mưa đi."
Vừa nói xong, hạt mưa nhỏ li ti lộp độp rơi xuống, trong chốc lát, đã thấm ướt mặt đất.
Khương Thiên Diệp mua hai cái dù, trả tiền xong đi ra siêu thị, đôi mắt quét qua bên trái thì thấy Văn Anh đang ở con đường đối diện, ngồi xổm xuống đất, tựa hồ đang chơi với cái gì. Đến gần nhìn lại, hắn mới phát hiện đó là một chú mèo con sọc vằn, cực kỳ đáng yêu, chỉ là trên người nó bẩn thỉu, nếu không phải mèo hoang, thì là bị chủ nhân vứt bỏ.
Cô ôm túi xách vào ngực, lấy một cái bánh mì từ bên trong, xé thành miếng nhỏ cỡ hạt gạo, đút cho nó ăn.
Chú mèo này rất gần gũi với người, chốc lát đã ghé sát vào lòng bàn tay cô mà ăn.
Bóng của hắn phủ xuống, Văn Anh nhanh chóng nhận ra, quay đầu lại, "Tới rồi à, cậu xem nó thật đáng yêu!"
"Bị người ta vứt?"
Cô gật đầu, chỉ vào thùng giấy bên lề đường, "Ôm ra từ chỗ đó, phía trên viết tờ giấy nói cầu người hảo tâm nhận nuôi. Không biết là ai để đây..." Cô vuốt vuốt chùm lông trên đầu nó, nó lập tức liếm lòng bàn tay cô, làm cô cười rộ lên.
Khương Thiên Diệp nhìn cả hai chơi đùa hồi lâu, chẳng biết vì sao, chờ đợi như vậy cũng không khiến hắn cảm thấy sốt ruột.
Sau đó Văn Anh lại đi siêu thị mua cho nó một túi thức ăn cho mèo, mới bảo hắn rời đi.
Đi chưa được hai bước, mèo con hổn hển chạy theo, quấn quanh chân cô.
"Cậu không muốn nuôi sao?" Hắn cũng dừng lại, "Tôi thấy cậu cũng rất thích mà." Tuy rằng trong phòng ngủ có quy định không thể nuôi thú cưng, nhưng hắn quả thật thường hay nhìn thấy mấy nữ sinh tình cảm tràn trề sẽ mua đủ loại động vật lén nuôi.
"Không muốn."
"Tại sao?"
Cô liếc nhìn hắn, khẽ cười, "Ba lần, tôi được nhận nuôi lại bị chuyển về cô nhi viện, tổng cộng đã ba lần. Lần trở về cuối cùng, tôi không còn nghĩ tới chuyện rời khỏi cô nhi viện nữa. Tôi nghĩ, ở thế giới bên ngoài, những gia đình được gọi là kiện toàn kia chưa chắc đã ấm áp được bao nhiêu."
Có lẽ trong nụ cười của cô chứa quá nhiều hàm nghĩa, khiến cho hắn ngơ ngẩn.
Hắn nhớ tới lời nói của Thanh Điểu, gia đình ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của một người, cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, mặc dù hắn không ủng hộ hành vi của cô, cũng không thể can thiệp gì.
"Cho nên ——" Văn Anh ôm lấy mèo con, nhẫn tâm bỏ vào trong thùng giấy, lại ấn cái đầu đang cố thò ra của nó xuống. Cô nói: "Tôi không xác định mình có thời gian và tinh lực để chăm sóc nó hay không. Nếu như không thể nuôi nó cả đời, vậy thà lúc đầu đừng nuôi."
Cô lấy dù che thùng giấy, che khuất chú mèo nhỏ, trong ánh mắt mềm mại của cô, có thêm một chút cảm xúc nào đó.
Bất kể là ánh mắt lúc này của cô, hay dáng vẻ chơi đùa với bọn nhỏ ở vườn trẻ, đều giống hệt Thanh Điểu, trong nháy mắt đó, hình ảnh của hai người chồng chéo lên nhau, dường như các cô chính là một người, chẳng qua tâm trạng bất đồng, một bên là sáng, một bên là tối.
Khương Thiên Diệp vì ý tưởng hoang đường của mình mà bật cười. Nhưng khi hiểu được tính cách và hành động của cô từ đâu mà ra, trong lòng hắn bỗng dưng mềm nhũn.
"Đi thôi." Cô đứng lên nói.
Hắn nhìn cô, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống chụp hình chú mèo và chiếc thùng, soạn chữ đăng lên Weibo, thuận tiện cho những ai muốn nhận nuôi.
Cô đứng ở bên cạnh mà nhìn, kinh ngạc qua đi, mới cười trêu ghẹo, "Nam sinh dịu dàng sẽ rất được hoan nghênh nha."
"Không sao cả." Hắn hơi dừng, "Nếu làm như thế, cậu có thể dễ chịu hơn."
*
Sau chuyện này, Văn Anh và Khương Thiên Diệp bắt đầu có liên hệ, ban đầu là vì con mèo kia có người nhận nuôi mà trò chuyện, dần dà, hai người cũng có sự đồng cảm ở những chủ đề khác. Khi Hạ Nghi phát hiện, còn trách móc Khương Thiên Diệp vô liêm sỉ cướp người, làm cho Khương Thiên Diệp đau cả đầu.
Vì thế lúc Văn Anh lại bất tỉnh một lần nữa, hai người đều vô cùng chú ý, đưa cô đến bệnh viện, còn liên lạc với chuyên gia nổi danh trong tới làm kiểm tra.
Lúc Khương Thiên Diệp rửa mặt ở phòng vệ sinh, trên đường đi liền nghe thấy có người nói, trong phòng bệnh mà Văn Anh đang nằm lại có thêm một bệnh nhân, nghe nói là bỗng dưng xuất hiện, lúc bị phát hiện, khắp người máu me té xỉu dưới đất.
Hắn nghĩ tới cuốn truyện đặt trong cặp, trái tim chợt đập mạnh, miễn cưỡng đè nén ý định vọt chạy trên hành lang bệnh viện, bước nhanh đi tới phòng bệnh.
Mành bị kéo ra, khuôn mặt của Thanh Điểu ánh vào mắt, cô ngoan ngoãn nằm ở chỗ ấy, trông không đáng sợ như hắn tưởng tượng, y tá đang xử lý một ít vết thương nhỏ trên người cô.
Nhìn thấy hắn đến, mắt cô sáng ngời, "A Diệp!"
"Sao cậu... tới đây?"
"Cậu biết đó, tôi không kiểm soát nó được. Tôi vừa đến đã bị bọn họ ấn lên giường." Cô tỏ vẻ bó tay, sau đó dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình làm nũng với hắn, "Tôi không sao, không cần nằm viện."
Hắn nhìn thật kỹ, rất nhiều máu bị rửa đi, nhưng quả thật không thấy trên người cô có thương tích lớn.
Cô níu lấy quần áo hắn, lặng lẽ nói: "Đều là máu của người khác."
Khương Thiên Diệp phản ứng lại, đại khái là vừa đánh một trận, cho nên mới chật vật như vậy. Hắn thuận thế bắt được tay cô, đáy lòng thở phào.
Bệnh viện xác nhận cô đã không đáng ngại, cũng không để cô bỗng dưng chiếm một cái giường được, thế là tùy ý cô.
Sắc trời tối dần, ánh chiều tà le lói, hắn dẫn cô đến quán cơm nhỏ gần đó ăn cơm.
"Lần này tôi cần phải về thật nhanh." Cô phình quai hàm mà nhai đồ ăn, sốt ruột hơn bất kỳ lần nào, vẻ thong dong không còn nữa, trên mặt lo âu, "Bọn tôi đã tìm tới căn cứ của kẻ kia, bây giờ mọi người đang chiến đấu, tôi hy vọng có thể mau chóng trở về hỗ trợ."
Khương Thiên Diệp đã đọc nội dung này, Thần Phong đoàn chỉ là đội ngũ dò đường đi trước, sau khi xác định được vị trí, hiển nhiên sẽ có những dị năng giả khác tiến đến giúp đỡ. Căn cứ của tiến sĩ điên ngay dưới đất, hắn rất đáng gờm, xây dựng một pháo đài khổng lồ trong lòng đất, thậm chí dùng loại khí đặc thù làm thay đổi khí hậu, tiện cho việc bồi dưỡng quái vật, lại có tác dụng phụ rất lớn đối với nhân loại, có thể nói dễ thủ khó công.
Vì thế các căn cứ lớn đều lần lượt liên hợp lại, cử tất cả dị năng giả có thể cử đến đó. Đây là một trận chiến cực kì trọng yếu, chỉ cần lấy được một phần số liệu khác, thì có thể tìm ra mấu chốt giải mã gien biến dị.
"Ăn chậm một chút." Tâm tình của hắn cũng căng thẳng theo cô, sau đó như là nghĩ đến cái gì, buồn cười nói, "Vậy cậu nói xem, cậu trở về bằng cách nào?"
"... Ôi chao?"
Hắn múc canh vào chén cho cô, "Thời gian cậu xuất hiện không thể xác định, nhưng mỗi lần cậu trở về đều là ba ngày, cho nên, nếu như không tìm được biện pháp, trước tiên ở nơi này chờ ba ngày đi."
"... Nói cũng đúng." Động tác của cô chậm lại, do dự một hồi, hỏi hắn: "Vậy A Diệp có biết, kết quả của cuộc chiến này không?"
Khương Thiên Diệp: "..."
Đây là lần thứ hai hắn rơi vào cái hố do chính mình đào, truyện tranh căn bản còn chưa vẽ tới kết cục.
Hắn không biến sắc mà trả lời: "Tôi chỉ biết kết quả cuối cùng là thành công, nhưng không biết mấy chiến dịch to to nhỏ nhỏ xảy ra bên trong."
"Nhưng đây là cuộc chiến rất quan trọng."
"Đối với lịch sử, mỗi một cuộc chiến đều rất quan trọng."
"..."
Nghe có vẻ rất có lý, cô yên lặng ngậm miệng.
Khương Thiên Diệp không biết kết cục của truyện tranh, nhưng cô biết, cho nên lần này là lần cuối cùng cô lấy thân phận của Thanh Điểu xuất hiện trước mặt hắn.
*
Tuy rằng Khương Thiên Diệp không biết đây là lần cuối cô xuất hiện, nhưng việc cứ đến ngày thứ ba là cô sẽ biến mất vẫn khiến hắn bận tâm. Chính hắn cũng biết thích một nhân vật truyện tranh là một chuyện rất khó có thể tưởng tượng, thế nhưng dù rằng đã quyết định dằn lại cảm xúc và sự quan tâm quá nhiều, khi cô đến, hắn vẫn hy vọng có thể tiếp đón tận tình, khiến cô vui vẻ.
Con gái thích gì chỉ có con gái mới biết, hắn đành phải đi hỏi Hạ Nghi, Hạ Nghi nắm lấy cơ hội mà cười nhạo hắn một phen, mới nói: "Mỹ phẩm, túi xách, dạo phố, chụp tự sướng... đại loại thế." Cuối cùng, Hạ Nghi lại nói: "Bạn gái cậu đến à? Vậy cậu tạm thời đừng để tâm tới chuyện của Anh Anh, bây giờ còn chưa thấy có vấn đề gì, về sau có cần gì thì tôi sẽ liên lạc cậu."
Khương Thiên Diệp đồng ý.
Sau đó, Văn Anh bị hắn kéo đi dạo phố.
Văn Anh nghe được lý do hắn muốn dạo phố, không nhịn được cười rộ lên, "Bất kể là mỹ phẩm hay là túi xách, tôi đều không mang đi được, ừm, tuy rằng là xài tiền của A Diệp..."
"Thế đi dạo hay không?"
"Đương nhiên là đi rồi!" Cô cười xán lạn, kéo lấy cánh tay hắn, "Dù gì cũng là thông tin mà A Diệp vất vả lắm mới hỏi ra, không thể phụ lòng."
Thể lực của phụ nữ khi đi dạo phố vẫn luôn thâm sâu khó lường, Văn Anh chỉ đi dạo chứ không mua, Khương Thiên Diệp vẫn bị cô kéo đi rất nhiều vòng ở trung tâm mua sắm, cuối cùng mệt mỏi ngồi ghế tạm thời nghỉ ngơi.
"Tôi qua bên kia nhìn một lát, đúng lúc hình như nhìn thấy thứ muốn xem."
Hắn lấy bóp da ra, "Tiền cho cậu..."
Cô quay đầu cười, "Không cần tiền." Chớp mắt đã chạy mất.
Trong trung tâm mua sắm dòng người nhốn nháo, rất nhanh đã không thấy hình bóng cô đâu.
Khương Thiên Diệp đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, hắn hồi tưởng lại những nơi vừa đi qua, phần lớn là cửa hàng mỹ phẩm và túi xách hàng hiệu, mà phương hướng cô chạy tới, còn có một nhà sách.
Nhà sách! Mí mắt hắn bỗng dưng giật một cái.
Lúc Khương Thiên Diệp chạy tới, Văn Anh đã đứng trước kệ sách được một lúc, trong tay cô cầm cuốn truyện tranh 《 Tận Thế Thần Phong Đoàn 》, không nhúc nhích.
Hắn xoay bờ vai cô lại, trông thấy dáng vẻ có chút mờ mịt của cô.
"Thanh Điểu?" Hắn khẽ gọi.
Qua rất lâu, cô mới từ từ thở ra một hơi, "Thì ra đây chính là lý do A Diệp luôn gạt tôi sao?"
"Xin lỗi..."
Hắn không phải xin lỗi vì mình đã gạt cô, hắn chỉ khó chịu vì cuối cùng mình vẫn không thể bảo vệ cô thật tốt.
"Nếu như đây không phải lịch sử, vậy cuối cùng bọn tôi sẽ thắng sao?" Cô hỏi.
Hắn hơi ngẩn ra, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề như vậy, bởi vì đối với hắn, truyện tranh là một thế giới không chân thực, cho nên nhân loại ở đó có kết quả ra sao, hắn cũng không quá để ý. Chiếu theo hướng đi nhất quán của tác giả, câu chuyện hẳn sẽ HE, nhưng chẳng biết vì sao, hắn cảm thấy nếu nói ra ý nghĩ này, sẽ tàn nhẫn với cô hơn.
Thế là hắn nói: "Tôi không biết."
"Không sao." Cô ngừng một giây, bỗng nhiên cẩn thận duỗi tay ra, sờ soạng đầu hắn, khi phát hiện có thể chạm đến mái tóc mềm mại của hắn, cô tò mò nhìn vào tay mình. "Kỳ thực không hề gì... Tôi có thể cảm giác được sự tồn tại của nhóm Tất Phương, cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của A Diệp, đối với tôi, tất cả đều chân thực."
"Hửm?" Hắn kinh ngạc trước cách nghĩ của cô.
"Hơn nữa..." Cô nháy mắt, như mọi khi, dáng vẻ có chút tinh nghịch, "Ai biết được thế giới mà A Diệp đang sống, biết đâu cũng là thế giới trong một cuốn sách thì sao, nói không chừng ngày nào đó A Diệp sẽ xuyên thủng cuốn sách đi ra ngoài, cũng thú vị đó chứ?"
Ý tưởng của cô làm hắn dở khóc dở cười, nhưng đồng thời, trong lòng hắn phảng phất sụp xuống một khối.
Có lẽ đây chính là lý do tại sao hắn thích cô.
*
Lần này, Thanh Điểu biến mất không rõ nguyên nhân, cô không nói lời từ biệt với hắn, chỉ để lại một tờ giấy, Khương Thiên Diệp bỏ tờ giấy vào trong bóp da.
Vì quá muốn biết tình hình của cô, lần này hắn vẫn giành trước mua quyển tạp chí mới nhất.
"Nghe nói là chương cuối cùng." Lý Thù vừa ăn khoai tây chiên vừa ném ra một quả bom.
"Cậu đọc rồi?" Hắn hỏi.
"Chưa, nhưng nghe người khác nói... Quên đi, mình không tiết lộ nội dung nữa, cậu tự đọc đi."
Khương Thiên Diệp nhìn hắn một lát, tim hơi loạn nhịp, khẽ hít một hơi, mới lật trang giấy.
Tuy rằng Khương Thiên Diệp không biết tại sao Văn Anh trở thành cô nhi, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của cô, có thể tưởng tượng được hồi nhỏ chắc hẳn cô cũng thuộc loại hình đáng yêu được người ta yêu thích, có người nhận nuôi cũng không ngạc nhiên. Nhưng đã nói là "từng", nói vậy cuối cùng không thành công.
"Cậu từ chối?" Hắn nghĩ tới khả năng này.
"Tôi đồng ý."
Cô từng bước đi lùi về sau, tầm mắt dừng ở hàng lông mày đang nhướng lên của hắn, mi mắt cong cong, "Tôi đương nhiên đồng ý rồi. Cậu bị ngốc à, con người đều như vậy, càng thiếu cái gì càng muốn cái đó, cô nhi sẽ không khát vọng một gia đình hoàn chỉnh sao? Lúc tôi lần đầu tiên gọi "ba" "mẹ", kỳ thực cảm thấy khó mà tin nổi, thì ra tôi cũng có thể có ba mẹ?"
Cô vừa hồi ức vừa nói, "Trong căn nhà đó từng có những đoạn hồi ức cũng xem như tốt đẹp, họ đều rất tốt với tôi, không khác gì con gái ruột... Nhưng chỉ là "không khác gì" mà thôi. Là vì họ không thể sinh con mới nhận nuôi tôi, nhưng sau khi tôi đến nhà đó chưa được mấy tháng, mẹ bị khám ra có thai, cái thai này khó lắm mới có được, mẹ đợi rất nhiều năm, họ không muốn có bất kỳ ngoài ý muốn nào, cũng không cần tôi nữa, vì thế tiễn tôi về cô nhi viện. Tôi cũng thông cảm."
Hắn lặng im không mở miệng.
Hắn không biết được cảm xúc năm đó của cô, nhưng nếu ở thời thơ ấu, có ai đó cho hắn kỳ vọng và ảo tưởng, chốc lát lại đâm thủng, hắn nhất định sẽ khóc rống.
"Không có người nào từ lúc bắt đầu liền được người ta thích." Cô chuyển tầm mắt, nhìn xuống đất, nhẹ giọng nói: "Trước đây, tính cách của tôi có chút hướng nội, không thích tiếp xúc với người khác... Nhưng dần dần, tôi phát hiện nếu như mình không tranh thủ, thì không thể lấy được thứ mình muốn."
Lời này, hắn không thể phản bác.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, sắc trời tối dần, mây đen tụ tập, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Sắp mưa rồi, có mang dù không?"
Cuộc nói chuyện kết thúc, hắn không khỏi liếc mắt nhìn khí trời, nói: "Phía trước không xa có siêu thị, tôi đi mua dù, cậu tìm nơi tránh mưa đi."
Vừa nói xong, hạt mưa nhỏ li ti lộp độp rơi xuống, trong chốc lát, đã thấm ướt mặt đất.
Khương Thiên Diệp mua hai cái dù, trả tiền xong đi ra siêu thị, đôi mắt quét qua bên trái thì thấy Văn Anh đang ở con đường đối diện, ngồi xổm xuống đất, tựa hồ đang chơi với cái gì. Đến gần nhìn lại, hắn mới phát hiện đó là một chú mèo con sọc vằn, cực kỳ đáng yêu, chỉ là trên người nó bẩn thỉu, nếu không phải mèo hoang, thì là bị chủ nhân vứt bỏ.
Cô ôm túi xách vào ngực, lấy một cái bánh mì từ bên trong, xé thành miếng nhỏ cỡ hạt gạo, đút cho nó ăn.
Chú mèo này rất gần gũi với người, chốc lát đã ghé sát vào lòng bàn tay cô mà ăn.
Bóng của hắn phủ xuống, Văn Anh nhanh chóng nhận ra, quay đầu lại, "Tới rồi à, cậu xem nó thật đáng yêu!"
"Bị người ta vứt?"
Cô gật đầu, chỉ vào thùng giấy bên lề đường, "Ôm ra từ chỗ đó, phía trên viết tờ giấy nói cầu người hảo tâm nhận nuôi. Không biết là ai để đây..." Cô vuốt vuốt chùm lông trên đầu nó, nó lập tức liếm lòng bàn tay cô, làm cô cười rộ lên.
Khương Thiên Diệp nhìn cả hai chơi đùa hồi lâu, chẳng biết vì sao, chờ đợi như vậy cũng không khiến hắn cảm thấy sốt ruột.
Sau đó Văn Anh lại đi siêu thị mua cho nó một túi thức ăn cho mèo, mới bảo hắn rời đi.
Đi chưa được hai bước, mèo con hổn hển chạy theo, quấn quanh chân cô.
"Cậu không muốn nuôi sao?" Hắn cũng dừng lại, "Tôi thấy cậu cũng rất thích mà." Tuy rằng trong phòng ngủ có quy định không thể nuôi thú cưng, nhưng hắn quả thật thường hay nhìn thấy mấy nữ sinh tình cảm tràn trề sẽ mua đủ loại động vật lén nuôi.
"Không muốn."
"Tại sao?"
Cô liếc nhìn hắn, khẽ cười, "Ba lần, tôi được nhận nuôi lại bị chuyển về cô nhi viện, tổng cộng đã ba lần. Lần trở về cuối cùng, tôi không còn nghĩ tới chuyện rời khỏi cô nhi viện nữa. Tôi nghĩ, ở thế giới bên ngoài, những gia đình được gọi là kiện toàn kia chưa chắc đã ấm áp được bao nhiêu."
Có lẽ trong nụ cười của cô chứa quá nhiều hàm nghĩa, khiến cho hắn ngơ ngẩn.
Hắn nhớ tới lời nói của Thanh Điểu, gia đình ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của một người, cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, mặc dù hắn không ủng hộ hành vi của cô, cũng không thể can thiệp gì.
"Cho nên ——" Văn Anh ôm lấy mèo con, nhẫn tâm bỏ vào trong thùng giấy, lại ấn cái đầu đang cố thò ra của nó xuống. Cô nói: "Tôi không xác định mình có thời gian và tinh lực để chăm sóc nó hay không. Nếu như không thể nuôi nó cả đời, vậy thà lúc đầu đừng nuôi."
Cô lấy dù che thùng giấy, che khuất chú mèo nhỏ, trong ánh mắt mềm mại của cô, có thêm một chút cảm xúc nào đó.
Bất kể là ánh mắt lúc này của cô, hay dáng vẻ chơi đùa với bọn nhỏ ở vườn trẻ, đều giống hệt Thanh Điểu, trong nháy mắt đó, hình ảnh của hai người chồng chéo lên nhau, dường như các cô chính là một người, chẳng qua tâm trạng bất đồng, một bên là sáng, một bên là tối.
Khương Thiên Diệp vì ý tưởng hoang đường của mình mà bật cười. Nhưng khi hiểu được tính cách và hành động của cô từ đâu mà ra, trong lòng hắn bỗng dưng mềm nhũn.
"Đi thôi." Cô đứng lên nói.
Hắn nhìn cô, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống chụp hình chú mèo và chiếc thùng, soạn chữ đăng lên Weibo, thuận tiện cho những ai muốn nhận nuôi.
Cô đứng ở bên cạnh mà nhìn, kinh ngạc qua đi, mới cười trêu ghẹo, "Nam sinh dịu dàng sẽ rất được hoan nghênh nha."
"Không sao cả." Hắn hơi dừng, "Nếu làm như thế, cậu có thể dễ chịu hơn."
*
Sau chuyện này, Văn Anh và Khương Thiên Diệp bắt đầu có liên hệ, ban đầu là vì con mèo kia có người nhận nuôi mà trò chuyện, dần dà, hai người cũng có sự đồng cảm ở những chủ đề khác. Khi Hạ Nghi phát hiện, còn trách móc Khương Thiên Diệp vô liêm sỉ cướp người, làm cho Khương Thiên Diệp đau cả đầu.
Vì thế lúc Văn Anh lại bất tỉnh một lần nữa, hai người đều vô cùng chú ý, đưa cô đến bệnh viện, còn liên lạc với chuyên gia nổi danh trong tới làm kiểm tra.
Lúc Khương Thiên Diệp rửa mặt ở phòng vệ sinh, trên đường đi liền nghe thấy có người nói, trong phòng bệnh mà Văn Anh đang nằm lại có thêm một bệnh nhân, nghe nói là bỗng dưng xuất hiện, lúc bị phát hiện, khắp người máu me té xỉu dưới đất.
Hắn nghĩ tới cuốn truyện đặt trong cặp, trái tim chợt đập mạnh, miễn cưỡng đè nén ý định vọt chạy trên hành lang bệnh viện, bước nhanh đi tới phòng bệnh.
Mành bị kéo ra, khuôn mặt của Thanh Điểu ánh vào mắt, cô ngoan ngoãn nằm ở chỗ ấy, trông không đáng sợ như hắn tưởng tượng, y tá đang xử lý một ít vết thương nhỏ trên người cô.
Nhìn thấy hắn đến, mắt cô sáng ngời, "A Diệp!"
"Sao cậu... tới đây?"
"Cậu biết đó, tôi không kiểm soát nó được. Tôi vừa đến đã bị bọn họ ấn lên giường." Cô tỏ vẻ bó tay, sau đó dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình làm nũng với hắn, "Tôi không sao, không cần nằm viện."
Hắn nhìn thật kỹ, rất nhiều máu bị rửa đi, nhưng quả thật không thấy trên người cô có thương tích lớn.
Cô níu lấy quần áo hắn, lặng lẽ nói: "Đều là máu của người khác."
Khương Thiên Diệp phản ứng lại, đại khái là vừa đánh một trận, cho nên mới chật vật như vậy. Hắn thuận thế bắt được tay cô, đáy lòng thở phào.
Bệnh viện xác nhận cô đã không đáng ngại, cũng không để cô bỗng dưng chiếm một cái giường được, thế là tùy ý cô.
Sắc trời tối dần, ánh chiều tà le lói, hắn dẫn cô đến quán cơm nhỏ gần đó ăn cơm.
"Lần này tôi cần phải về thật nhanh." Cô phình quai hàm mà nhai đồ ăn, sốt ruột hơn bất kỳ lần nào, vẻ thong dong không còn nữa, trên mặt lo âu, "Bọn tôi đã tìm tới căn cứ của kẻ kia, bây giờ mọi người đang chiến đấu, tôi hy vọng có thể mau chóng trở về hỗ trợ."
Khương Thiên Diệp đã đọc nội dung này, Thần Phong đoàn chỉ là đội ngũ dò đường đi trước, sau khi xác định được vị trí, hiển nhiên sẽ có những dị năng giả khác tiến đến giúp đỡ. Căn cứ của tiến sĩ điên ngay dưới đất, hắn rất đáng gờm, xây dựng một pháo đài khổng lồ trong lòng đất, thậm chí dùng loại khí đặc thù làm thay đổi khí hậu, tiện cho việc bồi dưỡng quái vật, lại có tác dụng phụ rất lớn đối với nhân loại, có thể nói dễ thủ khó công.
Vì thế các căn cứ lớn đều lần lượt liên hợp lại, cử tất cả dị năng giả có thể cử đến đó. Đây là một trận chiến cực kì trọng yếu, chỉ cần lấy được một phần số liệu khác, thì có thể tìm ra mấu chốt giải mã gien biến dị.
"Ăn chậm một chút." Tâm tình của hắn cũng căng thẳng theo cô, sau đó như là nghĩ đến cái gì, buồn cười nói, "Vậy cậu nói xem, cậu trở về bằng cách nào?"
"... Ôi chao?"
Hắn múc canh vào chén cho cô, "Thời gian cậu xuất hiện không thể xác định, nhưng mỗi lần cậu trở về đều là ba ngày, cho nên, nếu như không tìm được biện pháp, trước tiên ở nơi này chờ ba ngày đi."
"... Nói cũng đúng." Động tác của cô chậm lại, do dự một hồi, hỏi hắn: "Vậy A Diệp có biết, kết quả của cuộc chiến này không?"
Khương Thiên Diệp: "..."
Đây là lần thứ hai hắn rơi vào cái hố do chính mình đào, truyện tranh căn bản còn chưa vẽ tới kết cục.
Hắn không biến sắc mà trả lời: "Tôi chỉ biết kết quả cuối cùng là thành công, nhưng không biết mấy chiến dịch to to nhỏ nhỏ xảy ra bên trong."
"Nhưng đây là cuộc chiến rất quan trọng."
"Đối với lịch sử, mỗi một cuộc chiến đều rất quan trọng."
"..."
Nghe có vẻ rất có lý, cô yên lặng ngậm miệng.
Khương Thiên Diệp không biết kết cục của truyện tranh, nhưng cô biết, cho nên lần này là lần cuối cùng cô lấy thân phận của Thanh Điểu xuất hiện trước mặt hắn.
*
Tuy rằng Khương Thiên Diệp không biết đây là lần cuối cô xuất hiện, nhưng việc cứ đến ngày thứ ba là cô sẽ biến mất vẫn khiến hắn bận tâm. Chính hắn cũng biết thích một nhân vật truyện tranh là một chuyện rất khó có thể tưởng tượng, thế nhưng dù rằng đã quyết định dằn lại cảm xúc và sự quan tâm quá nhiều, khi cô đến, hắn vẫn hy vọng có thể tiếp đón tận tình, khiến cô vui vẻ.
Con gái thích gì chỉ có con gái mới biết, hắn đành phải đi hỏi Hạ Nghi, Hạ Nghi nắm lấy cơ hội mà cười nhạo hắn một phen, mới nói: "Mỹ phẩm, túi xách, dạo phố, chụp tự sướng... đại loại thế." Cuối cùng, Hạ Nghi lại nói: "Bạn gái cậu đến à? Vậy cậu tạm thời đừng để tâm tới chuyện của Anh Anh, bây giờ còn chưa thấy có vấn đề gì, về sau có cần gì thì tôi sẽ liên lạc cậu."
Khương Thiên Diệp đồng ý.
Sau đó, Văn Anh bị hắn kéo đi dạo phố.
Văn Anh nghe được lý do hắn muốn dạo phố, không nhịn được cười rộ lên, "Bất kể là mỹ phẩm hay là túi xách, tôi đều không mang đi được, ừm, tuy rằng là xài tiền của A Diệp..."
"Thế đi dạo hay không?"
"Đương nhiên là đi rồi!" Cô cười xán lạn, kéo lấy cánh tay hắn, "Dù gì cũng là thông tin mà A Diệp vất vả lắm mới hỏi ra, không thể phụ lòng."
Thể lực của phụ nữ khi đi dạo phố vẫn luôn thâm sâu khó lường, Văn Anh chỉ đi dạo chứ không mua, Khương Thiên Diệp vẫn bị cô kéo đi rất nhiều vòng ở trung tâm mua sắm, cuối cùng mệt mỏi ngồi ghế tạm thời nghỉ ngơi.
"Tôi qua bên kia nhìn một lát, đúng lúc hình như nhìn thấy thứ muốn xem."
Hắn lấy bóp da ra, "Tiền cho cậu..."
Cô quay đầu cười, "Không cần tiền." Chớp mắt đã chạy mất.
Trong trung tâm mua sắm dòng người nhốn nháo, rất nhanh đã không thấy hình bóng cô đâu.
Khương Thiên Diệp đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, hắn hồi tưởng lại những nơi vừa đi qua, phần lớn là cửa hàng mỹ phẩm và túi xách hàng hiệu, mà phương hướng cô chạy tới, còn có một nhà sách.
Nhà sách! Mí mắt hắn bỗng dưng giật một cái.
Lúc Khương Thiên Diệp chạy tới, Văn Anh đã đứng trước kệ sách được một lúc, trong tay cô cầm cuốn truyện tranh 《 Tận Thế Thần Phong Đoàn 》, không nhúc nhích.
Hắn xoay bờ vai cô lại, trông thấy dáng vẻ có chút mờ mịt của cô.
"Thanh Điểu?" Hắn khẽ gọi.
Qua rất lâu, cô mới từ từ thở ra một hơi, "Thì ra đây chính là lý do A Diệp luôn gạt tôi sao?"
"Xin lỗi..."
Hắn không phải xin lỗi vì mình đã gạt cô, hắn chỉ khó chịu vì cuối cùng mình vẫn không thể bảo vệ cô thật tốt.
"Nếu như đây không phải lịch sử, vậy cuối cùng bọn tôi sẽ thắng sao?" Cô hỏi.
Hắn hơi ngẩn ra, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề như vậy, bởi vì đối với hắn, truyện tranh là một thế giới không chân thực, cho nên nhân loại ở đó có kết quả ra sao, hắn cũng không quá để ý. Chiếu theo hướng đi nhất quán của tác giả, câu chuyện hẳn sẽ HE, nhưng chẳng biết vì sao, hắn cảm thấy nếu nói ra ý nghĩ này, sẽ tàn nhẫn với cô hơn.
Thế là hắn nói: "Tôi không biết."
"Không sao." Cô ngừng một giây, bỗng nhiên cẩn thận duỗi tay ra, sờ soạng đầu hắn, khi phát hiện có thể chạm đến mái tóc mềm mại của hắn, cô tò mò nhìn vào tay mình. "Kỳ thực không hề gì... Tôi có thể cảm giác được sự tồn tại của nhóm Tất Phương, cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của A Diệp, đối với tôi, tất cả đều chân thực."
"Hửm?" Hắn kinh ngạc trước cách nghĩ của cô.
"Hơn nữa..." Cô nháy mắt, như mọi khi, dáng vẻ có chút tinh nghịch, "Ai biết được thế giới mà A Diệp đang sống, biết đâu cũng là thế giới trong một cuốn sách thì sao, nói không chừng ngày nào đó A Diệp sẽ xuyên thủng cuốn sách đi ra ngoài, cũng thú vị đó chứ?"
Ý tưởng của cô làm hắn dở khóc dở cười, nhưng đồng thời, trong lòng hắn phảng phất sụp xuống một khối.
Có lẽ đây chính là lý do tại sao hắn thích cô.
*
Lần này, Thanh Điểu biến mất không rõ nguyên nhân, cô không nói lời từ biệt với hắn, chỉ để lại một tờ giấy, Khương Thiên Diệp bỏ tờ giấy vào trong bóp da.
Vì quá muốn biết tình hình của cô, lần này hắn vẫn giành trước mua quyển tạp chí mới nhất.
"Nghe nói là chương cuối cùng." Lý Thù vừa ăn khoai tây chiên vừa ném ra một quả bom.
"Cậu đọc rồi?" Hắn hỏi.
"Chưa, nhưng nghe người khác nói... Quên đi, mình không tiết lộ nội dung nữa, cậu tự đọc đi."
Khương Thiên Diệp nhìn hắn một lát, tim hơi loạn nhịp, khẽ hít một hơi, mới lật trang giấy.
Danh sách chương