Tô Khả Tây nửa ngày mới hồi phục tinh thần, “Cậu đồng ý sao?”
Lúc trước Tô Khả Tây từng nói qua nhưng Lục Vũ chẳng thèm trả lời cô, cũng không có vẻ như sẽ đồng ý, sao bây giờ lại đổi ý rồi? Lục Vũ cong môi, “Vậy không tốt sao?”
Tô Khả Tây nhìn bộ dáng của anh thì bỗng nhiên có hơi sợ, nhưng cô nghĩ lại tì ở chung với anh cũng không phải phóng hoả giết người nên có cái gì phải sợ.
Hơn nữa cô đã muốn từ lâu lắm rồi.
Cô xoay tròng mắt, lại như vừa nghĩ tới cái gì, vì thế cô bèn nhẹ giọng cố ý nhắc nhở: “Tớ mới năm hai thôi đấy.”
Lục Vũ nói: “Ồ.”
Lãnh đạm như vậy sao? Tô Khả Tây có hơi không tin, bèn lặp lại lần nữa, “Hai người chúng ta mới năm hai thôi đấy.”
Lục Vũ gật đầu, “Tớ biết.”
Tô Khả Tây buồn bực, chẳng lẽ không phải là cái ý mà cô nghĩ, hay là do tư tưởng của cô quá xấu xa nên mới hiểu sai rồi?
Mặc kệ nói như thế nào thì đây vẫn là kết quả mà cô thích.
Cô bảo muốn ở chung cũng chính là quyết định nhất thời.
Trước đây Tô Khả Tây đã từng nói nhưng đã bác bỏ, phòng mà cô thích cũng đã cho thuê rồi nên bọn họ chỉ đành tìm phòng khác.
Thật ra cô vốn muốn mua một chung cư nhỏ, dù sao bọn họ ở đây cũng chỉ có mấy năm, hơn nữa còn là dùng tiền của gia đình nên không thể lãng phí được.
Tô Khả Tây quyết định vẫn nên thuê nhà.
Ngày hôm sau toàn là môn tự chọn.
Tô Khả Tây tải một ứng dụng cho thuê nhà, lúc không có việc gì làm thì lên tìm phòng ở, chủ yếu là hiện tại đã qua đợt khai giảng nên phòng ở hầu hết đều cho thuê cả rồi.
Tìm không thấy phòng ở thích hợp thì còn nói gì mà ở chung nữa chứ.
Lý Tĩnh ngồi bên cạnh, ngẫu nhiên nghe được cô lầm bầm lầu bầu nên bèn thò lại gần hỏi: “Cậu đang làm gì thế? Muốn mua nhà sao?”
Tô Khả Tây lắc đầu.
Đầu của Lý Tĩnh chợt loé, ái muội nói: “Không phải mua nhà, chẳng lẽ muốn thuê nhà, một mình cậu hay là với bạn trai nhỏ nữa?”
Hiện tại nhiều người ở chung như vậy nên cô ấy cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nữa bạn cùng phòng này của cô ấy cùng bạn trai yêu đương từ hồi cấp ba tới giờ, cũng đã hơn 2 năm rồi, nếu vẫn còn mỗi người một nơi nữa thì mới làm cô ấy cảm thấy kỳ lạ hơn.
Hai người ở trường học cũng không phô trương.
Tô Khả Tây thường chỉ thích ở ký túc xá hoặc đến phòng thí nghiệm, mà Lục Vũ cũng như thế, hai người ngẫu nhiên đi dạo trong sân trường hoặc đợi nhau ở thư viện.
Đương nhiên đây đều là những gì Lý Tĩnh nhìn thấy được.
Trong trường học có rất nhiều cặp đôi phô trương hơn hai người nhiều, hận không thể cho khắp thiên hạ biết bọn họ đang yêu nhau, còn hai người thì sau đợt phỏng vấn lúc mới nhập học rầm rộ xong thì rất yên ắng.
Nhưng hai người bọn họ vẫn làm cô ấy rất hâm mộ.
Lý Tĩnh đã gặp qua Lục Vũ, rất đẹp trai, nghe nói có mấy người không có mắt theo đuổi anh nhưng anh căn bản không thèm nhìn nữa.
Đầu năm nay, nam sinh lạnh nhạt như vậy không nhiều lắm.
Lý Tĩnh cho rằng tính cách của anh là như vậy, nhưng làm cô ấy giật mình chính là Lục Vũ đối với Tô Khả Tây lại là một bộ dáng khác.
Anh cũng biết nói một đằng làm một nẻo phủ nhận, hay bị Tô Khả Tây chọc cho đỏ mặt…..
Ít nhất cô ấy đã từng thấy một lần anh đỏ mặt, lúc đó cô ấy sợ ngây người, suýt chút nữa phun hớp nước trong miệng ra luôn. Chưa kể đến mấy chuyện mà lén lút trốn trong góc làm.
Tô Khả Tây cũng không phủ nhận mà gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy nói thế.”
Lý Tĩnh lấy lại tinh thần, cô ấy chống cằm nói: “Hiện tại đi tìm phòng hơi khó, chỉ sợ sẽ mất nhiều thời gian đó.”
Tô Khả Tây cũng không thấy đáng tiếc: “Dù sao tụi tớ cũng còn nhiều thời gian.”
Hơn nữa còn tận mấy năm nên có chờ thêm mấy ngày nữa cũng không sao.
“Vậy chẳng phải các cậu muốn thế giới hai người sao?” Lý Tĩnh ôm mặt trêu chọc, “Tớ nhắc nhở cậu này, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ đó nha.”
Tô Khả Tây đẩy cô ấy, “Suốt ngày cậu nghĩ cái gì đâu.”
Lý Tĩnh xoa eo, “Làm sao, tớ nói thật đó, cậu nhìn ánh mắt hồi hôm qua ở phòng thí nghiệm của Lục Vũ đó, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu luôn.”
Lúc đó cô ấy từ bên cạnh đi ra ngoài mà mặt đỏ hết cả lên.
Cái này cũng lộ liễu quá đi.
Tô Khả Tây bị cô ấy nói đến nóng mặt.
Cô không nói lý lẽ phủ nhận: “Cậu cho rằng tớ giống cậu sao, cả ngày chỉ nghĩ mấy việc này, chúng tớ là ham hỏi học tập đấy.”
Lý Tĩnh trợn trắng mắt, “Đúng đúng, là một người học Vật lý và một người học Hoá học cùng nhau học tập, thảo luận ra sinh vật huyền bí cuối cùng sao?”
Tô Khả Tây đánh cô ấy một cái.
Hai người nói cười hơn nửa tiết, tiếng chuông tan học vang lên, Lý Tĩnh gấp không chờ nổi mà dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị chạy lấy người, “Tớ không quấy rầy hai người nhìn trăng nhìn sao nữa.”
Tô Khả Tây chưa kịp nói gì thì đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Ngày hôm qua cô hẹn Lục Vũ cùng đi ăn cơm, khu Vật Lý bên kia cách khu dạy học bên này có hơi xa vì thế cô cứ từ từ mà dọn đồ.
Không đến vài phút thì trong phòng học chỉ còn lại mỗi mình cô.
Lục Vũ từ bên ngoài đi vào, anh trực tiếp cầm ba lô của cô, cũng không nói lời vô nghĩa mà kéo cô đi.
Tô Khả Tây thấy bộ dáng vội vàng của anh thì tò mò hỏi: “Cậu gấp như vậy làm gì?”
Cuối cùng Lục Vũ cũng đi chậm lại.
Cho đến lúc đi ngang nhà ăn nhưng anh cũng không dừng lại, vì thế Tô Khả Tây lại hỏi: “Hôm nay chúng ta ăn ở ngoài sao?”
Lục Vũ trả lời ngắn gọn: “Ừ.”
Tô Khả Tây cứ tưởng rằng anh muốn đến tiệm cơm nhỏ, ai ngờ Lục Vũ lại dẫn cô vào một siêu thị.
Cô cho rằng anh muốn mua gì nhưng không nghĩ anh lại dẫn cô thẳng đến quầy bán đồ ăn rồi bắt đầu lấy đồ.
Tô Khả Tây chỉ có thể theo sau, nghĩ trăm lần cũng không ra, “Không phải nói ăn ở ngoài sao? Bây giờ cậu mua đồ ăn làm gì?”
Lục Vũ nhìn cô không chớp mắt: “Cậu cứ làm theo là được.”
Tô Khả Tây nhìn bộ dáng thâm sâu khó đoán của anh, chỉ đành trợn trắng mắt.
Cô đi theo sau anh rồi phát hiện Lục Vũ lựa đồ ăn cũng rất ra dáng, hệt như mấy dì ở xung quanh.
Chỉ khác duy nhất là anh lớn lên rất tuấn tú.
Đồ ăn ở siêu thị tuy không nhiều như ở chợ, nhưng thắng ở chỗ tiện lợi, cái gì cũng có thể mua được.
Cuối cùng, Lục Vũ xách nguyên một túi đồ đi tính tiền.
Tô Khả Tây cả buổi đều đi theo phía sau.
Khoảng cách từ trường học đến bên này cũng không xa nên trong siêu thị có không ít bạn học, nhìn thấy hai người thì đều cảm thấy quen mắt, dù sao hai người cũng nổi tiếng quá rồi: “Đây là muốn ở cùng nhau sao?”
“Nhìn giống như vợ chồng son vậy, tớ cũng muốn yêu đương.”
“Đừng nói nữa…..Bà mẹ độc thân, tớ còn chưa nói gì đấy.”
Hai người vẫn thu hút ánh mắt mọi người mà đi tới quầy thu ngân.
Tô Khả Tây chỉ nhìn anh, chờ lúc tính tiền thì mới nhớ tới mình muốn mua khoai tây chiên, vì thế cô lại chạy vèo vèo đi lấy rồi cầm hai bịch chạy về.
Lúc cô chạy về quầy thu ngân thì mấy món đồ đã được bỏ vào túi, cô vừa lúc chạy về nên cùng tính tiền luôn.
Nhân viên thu ngân đưa hoá đơn ra.
Cô đang định duỗi tay ra lấy thì lại có một bàn tay chặn lại rồi trực tiếp cầm lấy, sau đó anh nhét vào thùng rác, trộn lẫn với mấy hoá đơn nhỏ khác.
Tô Khả Tây cũng không cảm thấy có gì khác lạ.
Cô vừa đi vừa nói: “Trường học bên này có mấy phòng bếp DIY nổi tiếng, tớ còn chưa đi nữa, hôm nay nhờ phúc của cậu đó.”
Bây giờ DIY rất nổi tiếng, tự mình mua đồ ăn gia vị, sau đó tự chế biến để mọi người có thể trải nghiệm cảm giác nấu ăn.
Lục Vũ há miệng thở dốc, nhưng cũng không lên tiếng.
Mãi cho đến khi vào tiểu khu thì cuối cùng Tô Khả Tây cũng phát hiện chỗ không thích hợp.
Đã rõ ràng như vậy mà cô chẳng phải ngốc, vì vậy cô kinh ngạc vui vẻ quay đầu, “Cậu thuê phòng ở sao?”
Lục Vũ dừng một chút, “Tớ mua.”
“Cậu mua phòng làm gì thế, chúng ta chỉ ở đây có mấy năm mà.” Tô Khả Tây ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Lục Vũ gãi mái tóc lộn xộn, vẫn quyến rũ như thường.
Anh nói, “Tớ đã xem từ lâu rồi, nhưng mấy ngày hôm trước mới lấy chìa khoá.”
Từ lúc bắt đầu học kì 1 thì Tô Khả Tây nói với anh việc này, vì thế anh liền bắt tay vào làm.
Chẳng qua anh thấy thời gian vẫn còn quá sớm, đối với bọn họ cũng không tốt, nên anh vẫn để đó rồi nhờ công ty nội thất sửa sang lại.
Sau đó mấy hôm trước mới mấy được chìa khoá.
Cũng hay vừa đúng lúc, Lục Vũ cảm thấy cực kì mĩ mãn.
Anh nói xong thì liền lấy chùm chìa khoá trong túi ra, sau đó tiện tay bỏ vào trong ba lô của cô.
Tô Khả Tây không khách sáo cầm lấy rồi cười ngọt ngào: “Hôm nay tớ chính là nữ chủ nhân của căn nhà này đó.”
Lục Vũ cúi đầu gần hơn: “Sau này cũng vậy.”
Chính anh là người rõ ràng nhất.
Phòng ngủ nằm ở tầng 5 của khu chung cư.
Tô Khả Tây mở cửa rồi đi thẳng vào bên trong, cô xoay vài vòng, cuối cùng vào phòng ngủ rồi nhìn sang ban công.
Ban công hướng phía Nam, ánh nắng lúc hoàng hôn xuyên qua cửa kính trong suốt mà chiếu vào phòng, bị nửa tấm màn che cắt thành những cái bóng vỡ vụn.
Phương hướng rất tốt mà phong cảnh cũng rất đẹp.
Cô trở lại phòng, căn phòng ngủ rất lớn, giường cũng rất lớn, lúc nằm lên có cảm giác mềm như bông, cực kì đàn hồi và thoải mái.
Tô Khả Tây chụp tấm ảnh rồi gửi qua cho Đường Nhân.
Tô Khả Tây không chờ cô ấy trả lời thì lại ra khỏi phòng, cô thấy Lục Vũ ở trong phòng bếp, anh không có biểu cảm gì mà xử lí mấy món đồ ăn mua về, nhìn qua cứ là lạ thế nào.
Tô Khả Tây chưa từng tưởng tượng ra bộ dáng vào bếp của Lục Vũ.
Cô hỏi: “Cậu biết nấu cơm sao?”
Lục Vũ chỉ đơn giản gật đầu.
Tô Khả Tây vẫn sợ anh làm xằng bậy, nên nói: “Nếu không để tớ làm cho, cậu đừng có mà cậy mạnh, lỡ như làm cháy phòng bếp thì không tốt đâu.”
Lục Vũ xoay đầu liếc nhìn cô một cái.
Tô Khả Tây cười hì hì, cô bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề nên bèn thò đầu tới gần: “Phòng ở chung cư này có 1 phòng ngủ thôi, có phải cậu đã tính toán từ lâu rồi hay không?”
Cô ôm eo anh từ phía sau rồi dựa vào lưng anh.
“Không có.”
Lời nói của Lục Vũ mang theo sự rung động từ trong lồng ngực làm Tô Khả Tây đỏ mặt tía tai.
Cô lẩm bẩm: “Chắc chắn là nói một đằng làm một nẻo nữa rồi.
Tô Khả Tây sợ bị Lục Vũ đánh nên cô nói xong thì trực tiếp chạy ra phòng bếp.
Không bao lâu, trong phòng bếp truyền ra tiếng cắt gọt.
Tô Khả Tây nằm trên giường phòng ngủ, chăn nệm vừa nhìn đã biết là mới, cô vẫn còn ngửi được mùi mới giặt xong được phơi khô.
Lần đầu tiên cô thấy Lục Vũ xuống bếp, tuy trong lòng rất vui vẻ nhưng cô cũng hơi sợ anh sẽ làm ra mấy món đen thui, sau đó cô còn phải ăn nữa.
Nếu không cô ăn lót bụng trước nhỉ?
Cô nghĩ như vậy thì mới nhớ ra bịch khoa tây chiên vẫn còn ở bên ngoài. Vì thế cô vội vàng nhảy từ trên giường xuống, sau đó chạy ra lấy chiếc túi siêu thị đặt ở cửa ra vào.
Cô lấy xong bịch khoai tây thì bỗng cái túi ni lông đột nhiên rơi xuống đất.
Tô Khả Tây khom lưng nhặt lên, đồ vật không lớn không nhỏ rơi xuống phát ra âm thanh nho nhỏ trên mặt đất.
Cô vẫn có thể nhìn ra cái logo trên hộp.
Được, còn là hương trái cây nữa chứ.