Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Tang bỗng thấy căng thẳng, muộn thế này rồi ai lại đến chứ? lẽ nào là tiểu thư được thả về rồi? Tiểu Tang mở cửa ra, ngoài cửa lại không có một ai, một cơn gió lạnh thổi đến, Tiểu Tang vắt hai tay trước ngực xoa xoa bờ vai suýt xoa, trong lòng thầm niệm “A di đà Phật”, đang định đóng cửa mà thì đột nhiên một bàn tay giơ ngang ra trước mặt
“A.....” Tiểu Tang kêu lên thât thanh sợ hãi.
Cánh cửa bị kéo ra ngoài, Hoắc Thiệu Khiêm nghiến răng ngồi dưới đất dựa vào cửa: “Mắt em để đi đâu đấy? một người lù lù như anh mà không nhìn thấy à?”
Tiểu Tang vỗ tay vào ngực khi con tim đang đập loạn lên vì sợ hãi, cô nói tức giận: “Anh suýt nữa dọa chết tôi đấy!”
Hoắc Thiệu Khiêm đứng lên, rồi tự nhiên đi thẳng vào trong, ngồi xuống ghế sô pha.
Tiểu Tang nhìn thấy anh có chút căng thẳng, không biết anh định làm gì, chỉ biết đơ người ra nhìn anh.
Dường như tâm trạng anh không được tốt lắm, sắc mặt cũng có chút kì lạ, anh nói lạnh lùng: “Anh đói rồi.”
Anh coi đây là nhà hàng à?
Tiểu Tang mở miệng chẳng vui vẻ gì: “Không có gì cho anh ăn cả.”
Hoắc Thiệu Khiêm nhìn cô chằm chằm, Tiểu Tang cũng vênh mặt lên nhìn lại, hai người cứ như vậy sau khi nhìn nhau không chớp mắt, Tiểu Tang cuối cùng cũng bại trận rồi, cô lắc đầu đi vào nhà bếp.
Thực ra trong tủ lạnh có đồ ăn, nhưng Tiểu Tang chỉ nấu một bát mì, bỏ vào hai quả trứng.
Hoắc Thiệu Khiêm đã nằm trên ghế sô pha ngủ mất rồi, nhưng hai chân hai tay anh co quắp lại trên ghế, đôi lông mày nheo lại, nhìn có vẻ rất không thoải mái.
Tiểu Tang quỳ xuống nhìn anh, rõ ràng là một khuôn mặt nhẹ nhàng đẹp trai, tại sao mở mắt ra lại dường như biến thành con người khác vậy.
“Này, tỉnh lại đi, chẳng phải là anh đói à?” Tiểu Tang lay lay người anh.
Hoắc Thiệu Khiêm không mở mắt ra, chỉ nhăn mặt lại rên rỉ vài tiếng, nghe có vẻ như rất khó chịu.
“Này, không phải anh chết rồi đấy chứ....” Tiểu Tang dùng lực lay mạnh vai anh.
Hoắc Thiệu Khiêm hơi mở mắt ra, hức một tiếng lạnh lùng: “Anh không chết có phải em sẽ rất thất vọng không?”
Tiểu Tang ngập ngừng mở miệng: “Sao...sao lại thế chứ! anh...anh vẫn ổn chứ?”
“Đương....” Hoắc Thiệu Khiêm mấp máy môi, liếc nhìn cô một cái rồi thiếp đi.
“...........”
Hoắc Thiệu Khiêm thực sự bệnh rồi, bác sĩ nói do uống nhiều rượu quá, ăn lại không đúng bữa nên đã dần tới hiện tượng này, thiếu chút nữa thì thủng cả dạ dày.
Nếu như dạ dày mà thủng thật thì không biết đau đến thế nào. Tiểu Tang liếc nhìn người bệnh nằm trên giường, lúc này anh ngủ say rồi, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, cắt không còn giọt máu, trên môi còn có chỗ phồng rộp lên.
Đột nhiên lòng thương người trong Tiểu Tang trỗi dậy, cô cảm thấy anh thật đáng thương, trước khi vào bệnh viện anh tỉnh một lần, nhất quyết bảo Tiểu Tang rằng không được cho bất kì ai biết việc anh phải nhập viện.
Tiểu Tang nghĩ chắc là kẻ thù nhiều quá đây mà, cô lại nhìn anh với ánh mắt thông cảm.
Lúc này, y tá đã mang thuốc tới, Tiểu Tang chỉ có thể gọi anh: “Hoắc thiếu gia, dậy uống thuốc thôi!”
Hoắc Thiệu Khiêm không tỉnh, Tiểu Tang chỉ biết nói với y tá: “Cô giúp tôi đỡ anh
“A.....” Tiểu Tang kêu lên thât thanh sợ hãi.
Cánh cửa bị kéo ra ngoài, Hoắc Thiệu Khiêm nghiến răng ngồi dưới đất dựa vào cửa: “Mắt em để đi đâu đấy? một người lù lù như anh mà không nhìn thấy à?”
Tiểu Tang vỗ tay vào ngực khi con tim đang đập loạn lên vì sợ hãi, cô nói tức giận: “Anh suýt nữa dọa chết tôi đấy!”
Hoắc Thiệu Khiêm đứng lên, rồi tự nhiên đi thẳng vào trong, ngồi xuống ghế sô pha.
Tiểu Tang nhìn thấy anh có chút căng thẳng, không biết anh định làm gì, chỉ biết đơ người ra nhìn anh.
Dường như tâm trạng anh không được tốt lắm, sắc mặt cũng có chút kì lạ, anh nói lạnh lùng: “Anh đói rồi.”
Anh coi đây là nhà hàng à?
Tiểu Tang mở miệng chẳng vui vẻ gì: “Không có gì cho anh ăn cả.”
Hoắc Thiệu Khiêm nhìn cô chằm chằm, Tiểu Tang cũng vênh mặt lên nhìn lại, hai người cứ như vậy sau khi nhìn nhau không chớp mắt, Tiểu Tang cuối cùng cũng bại trận rồi, cô lắc đầu đi vào nhà bếp.
Thực ra trong tủ lạnh có đồ ăn, nhưng Tiểu Tang chỉ nấu một bát mì, bỏ vào hai quả trứng.
Hoắc Thiệu Khiêm đã nằm trên ghế sô pha ngủ mất rồi, nhưng hai chân hai tay anh co quắp lại trên ghế, đôi lông mày nheo lại, nhìn có vẻ rất không thoải mái.
Tiểu Tang quỳ xuống nhìn anh, rõ ràng là một khuôn mặt nhẹ nhàng đẹp trai, tại sao mở mắt ra lại dường như biến thành con người khác vậy.
“Này, tỉnh lại đi, chẳng phải là anh đói à?” Tiểu Tang lay lay người anh.
Hoắc Thiệu Khiêm không mở mắt ra, chỉ nhăn mặt lại rên rỉ vài tiếng, nghe có vẻ như rất khó chịu.
“Này, không phải anh chết rồi đấy chứ....” Tiểu Tang dùng lực lay mạnh vai anh.
Hoắc Thiệu Khiêm hơi mở mắt ra, hức một tiếng lạnh lùng: “Anh không chết có phải em sẽ rất thất vọng không?”
Tiểu Tang ngập ngừng mở miệng: “Sao...sao lại thế chứ! anh...anh vẫn ổn chứ?”
“Đương....” Hoắc Thiệu Khiêm mấp máy môi, liếc nhìn cô một cái rồi thiếp đi.
“...........”
Hoắc Thiệu Khiêm thực sự bệnh rồi, bác sĩ nói do uống nhiều rượu quá, ăn lại không đúng bữa nên đã dần tới hiện tượng này, thiếu chút nữa thì thủng cả dạ dày.
Nếu như dạ dày mà thủng thật thì không biết đau đến thế nào. Tiểu Tang liếc nhìn người bệnh nằm trên giường, lúc này anh ngủ say rồi, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, cắt không còn giọt máu, trên môi còn có chỗ phồng rộp lên.
Đột nhiên lòng thương người trong Tiểu Tang trỗi dậy, cô cảm thấy anh thật đáng thương, trước khi vào bệnh viện anh tỉnh một lần, nhất quyết bảo Tiểu Tang rằng không được cho bất kì ai biết việc anh phải nhập viện.
Tiểu Tang nghĩ chắc là kẻ thù nhiều quá đây mà, cô lại nhìn anh với ánh mắt thông cảm.
Lúc này, y tá đã mang thuốc tới, Tiểu Tang chỉ có thể gọi anh: “Hoắc thiếu gia, dậy uống thuốc thôi!”
Hoắc Thiệu Khiêm không tỉnh, Tiểu Tang chỉ biết nói với y tá: “Cô giúp tôi đỡ anh
Danh sách chương