Tín Thế Tĩnh, sinh ra ở Dận Quốc, phụ thân làm một đại nho sĩ, thời trung niên dính líu đến cuộc tranh đấu thế lực trong triều đình, rơi vào kết cục nhà tan cửa nát. Tín Thế Tĩnh tuổi thiếu niên lưu lạc sang Chư Quốc, sau đó chạy trốn tới Bắc Địch, được Tiêu hoàng hậu cứu, từ đó trung thành với nàng, đến nay đã hơn hai mươi năm, chưa từng bại trận, lấy mưu lược nổi danh cả Chư Quốc. 

Vu Diệp sở dĩ không giết Tín Thế Tĩnh, nguyên nhân có rất nhiều. Nhưng chung quy chính là vì hắn đối với bên ta rất có tin tưởng, không dự đoán được Tín Thế Tĩnh có thể từ trong vòng vây thủ vệ nghiêm mật lặng yên không một tiếng động thoát đi. Thời điểm nhìn thấy mật đạo dưới đất thông ra bên ngoài trong phòng giam giữ Tín Thế Tĩnh, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, lặng ngắt như tờ. Thiên tính vạn tính, nhưng chỉ một chút sơ suất, liền sinh ra hậu hoạn nghiêm trọng. 

‘Cành cạch!’ 

Trên đại sảnh, Mộ Vân Tiêu tức giận ném tách trà trong tay, lớn tiếng mắng chửi những ám vệ đang quỳ dưới đất lĩnh tội. Hắn vốn là người cực ghét phiền toái, nghĩ tới trận đánh ác liệt sắp xảy ra trong mấy tháng nữa, lửa giận trong lòng lại lớn thêm vài phần. 

“Nếu không bắt lại được Tín Thế Tĩnh, các ngươi cũng không cần trở về nữa, ở trên đường tự tìm một chỗ, tự sát đi! Đừng trở về thêm mất thể diện!” 

Yến Thất quỳ thẳng tắp, không nói được lời nào. Quỳ nối đuôi ở phía sau là những ám vệ và Thiểm Kỵ trực ca thời điểm Tín Thế Tĩnh bỏ trốn. 

Đợi Mộ Vân Tiêu mắng đủ, liền vung tay áo mang theo An Vô rời đi, đem cục diện rối rắm ném cho Vu Diệp. 

Vu Diệp cười khổ, nhìn nhìn những người còn lưu lại trong đại sảnh, lại xem xét Nam Khiếu Hoàn hơi bất an ở bên người, hắn khẽ cười ra tiếng, đi đến trước mặt Yến Thất, đem người nâng dậy. 

“Lời sư phụ nói tuy rằng không dễ nghe, nhưng lại chính là sự thật. Phong Kỳ của Nhứ Châu là một tên quân nhân thô lỗ, thích đao to búa lớn, lại luôn tự cho mình vĩ đại, muốn chiếm Nhứ Châu vốn không khó. Tuy nhiên, nếu có thêm Tín Thế Tĩnh trợ lực, thì…” 

Hắn lời còn chưa dứt, mọi người ở đây cũng đã hiểu được đại ý. Dự đoán đến tình huống ngày sau, trong mắt mọi người đều nhiễm một tầng ám màu. Yến Thất ‘Xoát’ một tiếng lại quỳ xuống, đầu hung hăng đập xuống mặt đất. 

“Thuộc hạ tự biết tội mình đáng chết vạn lần! Chỉ cầu chủ thượng cho thuộc hạ một lần cơ hội!” 

Thanh âm của hắn thật lớn, thân mình rung động không ngừng, Vu Diệp thùy mắt nhìn hắn một hồi, sau đó khẽ ‘Ân’, ánh mắt dời ra bên ngoài đại sảnh. 

Trong viện mặt trời chiều ngã về Tây, nhiễm đỏ đám mây phía chân trời. 

Yến Thất cuối cùng vẫn không đuổi kịp được Tín Thế Tĩnh. 

Ngày thứ ba sau khi Tín Thế Tĩnh đào tẩu, Nhứ Châu liền phát lời tuyên chiến. Dùng một lý do vô cùng chính nghĩa là chỉ trích Dận Quốc bội ước, trước ám sát người, sau đoạt quốc thổ, khinh người quá đáng! 

Về phía Nhứ Châu, Tín Thế Tĩnh trấn thủ đại doanh, cách Thiểm Kỵ ở Thạch Nguyên ngàn dặm, hai quân cách xa giằng co. 

Mộ Vân Tiêu làm tổ ở trong viện của mình, cả ngày không bước ra khỏi cửa. Thư phòng phía Đông Nam trong viện ném tứ tung những mẫu giấy bị vo tròn, binh thư bản đồ chồng chất, một mảnh hỗn độn. 

“Chủ tử.” 

An Vô nhẹ đẩy cửa ra. 

Hai chân bắt chéo trên mặt bàn, Mộ Vân Tiêu không kiên nhẫn đem tầm mắt từ trong sách nâng lên: “Chuyện gì?” 

“Sư phụ.” Vu Diệp từ bên cạnh An Vô đi ra, né qua đống ngỗn ngang trên mặt đất, đi vào phòng. 

“Nghĩ ra biện pháp?” Lúc này Mộ Vân Tiêu cũng không thèm ngẩng đầu lên. 

“Vẫn chưa.” Vu Diệp thành thật trả lời. 

“Vậy đừng đến đây phiền ta!” Mộ Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, phiền táo đem quyển sách trong tay ném xuống đất. Trang sách mở ra, bên trong chính là bản thiết kế mô phỏng tường thành của Nhứ Châu. Nhưng đây là bản thiết kế của mười lăm năm trước, không còn phù hợp trong tình huống hiện tại. 

Vu Diệp nở nụ cười, nhẹ đi tới một bên ngồi. 

Ngồi xuống một cái, liền ngồi hết thời gian một nén nhang. 

Mộ Vân Tiêu rốt cục ngẩng đầu khỏi trang sách, nhắm mắt lại, xoa xoa khóe mắt, mở miệng: 

“Ba nghìn Thiểm Kỵ, cộng thêm hai vạn Túng Vân Quân của Lương Hạo Hiên, hai vạn ba nghìn, chống lại năm vạn, về mặt binh lực chúng ta không có ưu thế….Hỏa công? Hừ… Chống lại thạch thành, vô dụng. Thủy công? Địa hình có hạn, vô dụng. Dụ địch? Có tên họ Tín kia ở đó, Phong Kỳ tuyệt sẽ không mắc mưu, cũng vô dụng!” (*thạch thành: thành xây bằng đá) 

Phút chốc hắn mở ra hai mắt, đôi con ngươi lạnh như băng bắn thẳng về phía Vu Diệp. 

“Những kế sách còn lại, ta có thể nghĩ đến, họ Tín kia tất nhiên cũng có thể nghĩ đến! … Đông không được, Tây không được, chẳng lẽ quân ta thật sự phải trú đóng ở Thạch Nguyên này cùng bọn chúng đánh lâu dài?!” 

“Nhứ Châu sông ngòi dày đặt, lương thực dự trữ nhiều vô số, nếu thật phải đánh lâu dài, phía quân ta là rất bất lợi.” Vu Diệp thùy mắt nhìn về phía mấy mẫu điểm tâm chính mình mang đến, hít một hơi, bắt đầu dùng tay chậm rãi xé mở lớp vỏ bao bọc bên ngoài điểm tâm. 

Mộ Vân Tiêu lẳng lặng nhìn Vu Diệp một hồi, đột nhiên thở dài, thả lỏng toàn thân tựa vào lưng ghế: “Phong Kỳ là một tên vô cùng tự đại, tuyệt đối không thích nhân nhượng. Tín Thế Tĩnh sau khi chạy trốn tới Nhứ Châu, vẫn luôn thủ trong thành không ra… Chắc chắn Phong Kỳ đã có nhiều bất mãn với hắn…. Kế ly gián… Không biết hiệu quả như thế nào…” 

Những câu sau cùng, cũng là thì thào độc thoại, lâm vào một vòng suy nghĩ. 

Ngón tay thon dài bóc vỏ điểm tâm bỗng nhiên ngừng lại. 

Bắt lấy một ý nghĩ vừa thoáng xẹt qua trong đầu, Vu Diệp đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Vân Tiêu. 

“Sư phụ… Nếu như Tín Thế Tĩnh chết…” 

“Hắn chết?! Chính là tốt nhất! So về mưu lược, ta không sánh bằng họ Tín kia, nhưng tiểu tử Phong Kỳ ta chắc chắn có thể xoay hắn trong lòng bàn tay! …” Mộ Vân Tiêu cười nhạo nói, vừa định nói tiếp gì đó, lại bỗng nhiên ngẩn ra, vài giây trôi qua, ánh mắt chậm rãi chuyển sang Vu Diệp. 

“Nghĩ vô số biện pháp tốn thời gian tốn sức… Không bằng, dùng biện pháp trực tiếp nhất…” 

Một khi sự việc đã quá rắc rối, vấn đề chồng chất đan xen, vậy thì tiêu diệt nguồn gốc sinh ra hết thảy rắc rối, chính là biện pháp giải quyết tốt nhất! Nhất là người mấu chốt, có thể khiến cho đối phương trở tay không kịp, trong lúc hoang mang lo sợ, chắc chắn sẽ để lộ sơ hở. 

“Chọn ai?” 

Thật lâu sau, Mộ Vân Tiêu hí mắt nhẹ hỏi. 

Vu Diệp đem từng miếng điểm tâm đã bóc hết vỏ đặt vào trong đĩa, bưng lên, đi đến trước người Mộ Vân Tiêu, đặt cái đĩa xuống một khoảng trống trên mặt bàn có nhiều sách. 

Cầm lên một khối bánh hoa mai, Vu Diệp khẽ cắn một miếng, rõ ràng là ngọt, nhưng đầu lưỡi lại mơ hồ truyền đến mùi máu tươi được thưởng thức không lâu trước đó. 

Trong đầu hiện lên thân ảnh màu đen kia, Vu Diệp nuốt xuống điểm tâm trong miệng. 

“… Nam Khiếu Hoàn.” 

Thạch Nguyên thành – trong chủ trướng của quân Thiểm Kỵ. 

Ba đội tướng sĩ đều đang ngồi, vị trí ở giữa là Vu Diệp một thân áo bào trắng. Hơn nửa tháng qua, bọn họ đều ở trong này tìm hiểu sa bàn [bàn bằng cát, mô phỏng lại địa hình], nghiên cứu bản đồ, thảo luận phương pháp tiến công, mọi người hợp lực, muốn tìm ra kế sách công thành ít hao tổn nhất. 

Vu Diệp nhìn quét tướng sĩ ngồi hai bên một lần, hỏi: “Biện pháp này, không biết mọi người cảm thấy như thế nào?” 

Mộ Vân Tiêu ở một bên buồn ngủ, nghe tới vấn đề này, mí mắt cũng không nâng, chỉ ừ một tiếng bày tỏ cho một phiếu đồng ý. 

Mọi người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng một quan tướng mặc áo giáp sắt khôi ngô đứng lên. Hắn đầu tiên là quan sát chung quanh một chút, mắt thấy người chung quanh đều ngậm miệng không nói lời nào, mày rậm run lên, dặm chân: “Biện pháp này rất mơ hồ! Đem trọng trách giao cho một người, còn chúng ta ngồi ở trong này chờ đợi tin tức sao?! Đây là hành vi của người nhu nhược! … Tướng quân, Lý Thừa tình nguyện dẫn nhân mã sung phong làm đội cảm tử, ra ngoài thành tác chiến! Có mưu kế của quân sư, mạt tướng không tin đánh không thắng Phong Kỳ, bắt không được Tín Thế Tĩnh kia!” 

Hắn tuổi thiếu niên đã nhập ngũ, nhiều năm như vậy, ở trên chiến trường vẫn luôn chiến đấu bằng tư thái bạo dũng. Hiện tại bởi vì tuân theo mệnh lệnh phải thủ bên trong Thạch Nguyên thành cả ngày, khiến cho hắn hàng đêm lăn lộn khó ngủ, hận không thể mang binh một hơi lao ra, phóng thích khẩu oán khí này. 

La Thanh Lăng nghe hắn hào hùng nói như thế, đầu tiên là ngây cả người, sau đó lập tức cười khổ, cùng Quyền Tự Hiệu nhỏ giọng trao đổi một chút, khi lần nữa đưa mắt nhìn lại Lý Thừa, biểu cảm đã là một bộ hiểu rõ tại sao. 

“Lý ngu hầu thật dũng cảm. Thế nhưng xin hỏi một câu, trong vô số danh tướng ở Nhứ Châu, nói về hành quân tác chiến và mưu lược ai là người giỏi nhất?” 

Một tướng sĩ khác bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Lý Thừa, mở miệng chất vấn. 

“Đương nhiên là Tín Thế Tĩnh.” Đại hán khôi ngô theo thực tế đáp lời. 

Mộ Vân Tiêu vẫn luôn nhắm mắt yên lặng tựa ghế ngồi ở một bên, nghe thế, ngón tay gác trên lưng ghế khẽ giật giật. 

“Vậy Lý ngu hầu đây là không tin mưu lược của quân sư có thể thắng được Tín Thế Tĩnh ở Nhứ Châu?” 

Vị tướng sĩ có vóc dáng nhỏ bé không buông tha, một đôi mắt to nhìn thẳng Lý Thừa. 

“Này…” Tin tưởng quân sư, từ khi chứng kiến Mộ Vân Tiêu ở trên chiến trường dễ dàng chém đứt đầu Thác Bạt Thích liền đã ghi tạc, thế nhưng mưu lược lần này mơ hồ như vậy rất khó khiến lòng người tin phục. Lý Thừa nghẹn đỏ mặt, ánh mắt thoáng nhìn đến người đang nhắm mắt tựa lưng ghế gần đó, sau đó mất mác nhìn xuống mặt đất, vài giây sau, ủ rũ ngồi trở lại ghế của mình. 

“Mưu lược của tại hạ, không chắc chắn có thể thắng được Tín Thế Tĩnh, thế nhưng, ngược lại, Tín Thế Tĩnh hắn, cũng không vững tin rằng bản thân nắm chắc thắng lợi.” 

Mộ Vân Tiêu miễn cưỡng mở miệng, hai mắt vẫn như cũ khẽ nhắm: “Huống chi, kế hoạch này, ta có sáu phần nắm chắc.” 

Vu Diệp ngồi ở trung tâm, nghe thế nhẹ cười ra tiếng. Mộ Vân Tiêu một khi đã lên tiếng, thì kế hoạch này, đã không còn chỗ cho mọi người bàn luận nữa. Hiển nhiên mọi người trong trướng cũng hiểu được điểm ấy, lúc này đều gật đầu, tỏ rõ hết thảy đều tuân theo kế hoạch của quân sư. 

“Khiếu Hoàn.” 

“Có thuộc hạ!” Hắc y nam tử ở bên cạnh thấp giọng đáp. 

“Những lời vừa rồi, ngươi nghe rõ chứ?” 

“Vâng.” 

“Nếu ta phái ngươi đi thực hiện thì sao?” 

Câu hỏi này người hỏi dùng giọng điệu tùy ý mà hỏi, nhưng người bị hỏi nghe thấy trong lòng vẫn không khỏi rùng mình. 

Cho dù thời điểm nghe mọi người bàn luận, y đã ở trong lòng thầm suy xét một chút, nhưng khi thật sự nghe Vu Diệp hỏi như vậy, y vẫn ngăn không được nơi sâu trong trái tim dâng lên run sợ. 

Chậm rãi bước lên hai bước, y xoay người quỳ xuống đất, chắp tay hành lễ: “Thuộc hạ muôn lần chết không chối từ!” 

Thanh âm trầm thấp hữu lực, tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh. 

Vu Diệp khẽ nở nụ cười thỏa mãn, giương mắt nhìn mọi người trong lều lớn một cái, cuối cùng ánh mắt rơi xuống hạt y nam tử ở phía tay trái. [*hạt y: y phục màu nâu] 

“La Thanh Lăng!” 

“Có mạt tướng!” Biết là thời khắc phân công nhiệm vụ, La Thanh Lăng vội vàng quỳ xuống đất. 

“Hành động lần này, ngươi mang theo hai trăm kỵ binh tiếp ứng. Trong vòng hai ngày chuẩn bị hành trang, ngày thứ ba xuất phát!” 

“Mạt tướng tuân mệnh!” 

Đêm dài, trong phủ tướng quân tại Thạch Nguyên thành, bên trong phòng ngủ đèn đuốc sáng trưng. Vu Diệp đang chậm rãi thoát y. 

Cởi đến chỉ còn một tầng áo lót trắng, Vu Diệp xoay người hướng người đã đứng ở trong góc một hồi kia ngoắc ngoắc ngón tay. 

Nam Khiếu Hoàn cúi đầu, trầm mặc chậm rãi đi đến trước giường. 

“Ngày mai tới chỗ ám vệ bên kia, chọn ra mười người nhanh nhẹn linh hoạt mang theo.” 

Đem vạt áo Nam Khiếu Hoàn cởi ra, Vu Diệp nhẹ giọng phân phó: “Nếu có cơ hội, sau khi vào thành, nhanh chóng thăm dò lực lượng phòng thủ bên trong thành.” 

“… Vâng.” 

Áo lót màu trắng bị kéo xuống, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch. 

“Một khi phát hiện tình huống khác thường, tuyệt đối không được liều mạng.” 

Vu Diệp dùng tay xoa lên tấm lưng che kín vết thương, ngón tay dọc theo xương sống một đường trượt xuống. Cuối cùng chạm đến vết thương hẹp dài nơi thắt lưng kia, bất giác dừng lại thật lâu không đi. 

Miệng lưỡi hôn liếm lên một điểm trước ngực y, đợi nơi đó dính đầy nướt bọt, giãn nở đứng thẳng lên, mới thoáng nới lỏng một chút khoảng cách. 

“… Nhất định phải an toàn trở về… Độc trong người ta còn chờ ngươi đến giải…” 

Tiếng thì thào nghe không rõ, mang theo nhiệt khí phun ở trước ngực Nam Khiếu Hoàn. 

Nghe nói như thế, gò má sớm ửng hồng lại càng thêm đỏ, tiếng rên rỉ Nam Khiếu Hoàn cố gắng áp chế lúc này cũng sắp đột phá phòng tuyến mà trào ra. Mi dày hơi rủ xuống, dễ dàng đem toàn bộ dung nhan người nọ cẩn thận khắc sâu vào trong tâm trí. Ở góc khuất người nọ nhìn không thấy, dưới từng trận sóng triều tình dục đánh sâu vào, Nam Khiếu Hoàn lặng lẽ đem hai mắt mình dời đi. 

“… Thuộc hạ… Nhớ, nhớ kỹ.” 

Nam Khiếu Hoàn gian nan mở miệng, đáp lại chuỗi dặn dò dong dài của Vu Diệp. 

Trong lòng giống như có hàng vạn hàng nghìn lời muốn nói, nhưng cũng không thể đem từng cái từng cái mà dặn dò, Vu Diệp chỉ có thể đem toàn bộ lời muốn nói hóa thành từng nụ hôn ôn nhu, khiêu khích cùng vuốt ve… 



Một đêm này, Vu Diệp buông bỏ mọi sự ôn nhu trước kia, liên tục mãnh liệt rong ruổi trong cơ thể Nam Khiếu Hoàn, một lần lại một lần đòi lấy. 

Hắn muốn nghe vào tai tiếng y ám ách gọi hắn, liền mạnh mẽ gây sức ép. 

Hắn muốn nhìn gương mặt lãnh ngạnh của y nổi lên từng trận đỏ ửng vì tình dục, liền không ngừng đổi tư thế. 

Thẳng đến khi người dưới thân không chịu nổi nữa, nặng nề mê man thiếp đi, hắn mới từ trong cơ thể y chậm rãi lui ra. 

Ôm người đã mê man tiến vào dục dũng, Vu Diệp đem người tẩy rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài. 

Ngón tay lưu luyến vuốt ve da thịt màu lúa mạch, Vu Diệp hôn lên mi mắt, mũi, hai má, cuối cùng là đôi môi của người trong lồng ngực. 

Lưỡi hồng tham nhập trong miệng, thẳng đến khi người đang mê man kia khó chịu vô thức cự tuyệt, mới luyến tiếc rời đi. 

“… Ở trong mắt ta, ngươi quan trọng hơn một ngàn một vạn tên Tín Thế Tĩnh…” 

“Nhớ rõ nhanh chóng trở về… Ta không chờ được lâu lắm…” 



Thân hãm trong vô biên vô hạn hư vô, Nam Khiếu Hoàn chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng. 

Phảng phất như có ai đó đang nói vào tai y, nhưng lời lẽ lọt vào tai cũng là mơ hồ không rõ… @
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện