Hạt mưa nối tiếp nhau ồ ạt đổ xuống, ngày càng dày đặc, như một lớp màn phủ trắng xóa che lấp mọi cảnh vật, gió mạnh thổi qua, kéo theo những hạt mưa như kim châm không ngừng giội xuống bả vai hai người. Giữa trời mưa lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể giống như ngọn lửa nóng bỏng hòa lẫn vào nhau, nháy mắt liền như thiêu đốt từ trong lồng ngực mà ra.
Mộ Vân Tiêu hung hăng đâm mạnh một cái, khiến người dưới thân hắn không khống chế được rên rỉ ra tiếng: “Chủ tử… A a a… Chậm một chút…”
Mưa từ trên trời rơi xuống, từng giọt từng giọt, trượt dọc theo thân thể An Vô, tiếng mưa rơi sàn sạt hòa lẫn trong hơi nước ngập tràn, làm mi mắt An Vô trở nên mơ hồ. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, lông mi thật dài thỉnh thoảng chớp động, làn da trắng nõn mịn màng nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, kết hợp cùng với hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại, Mộ Vân Tiêu xinh đẹp đến mức làm cho An Vô kinh sợ.
Trong lòng thình lình dâng trào cảm giác như thế, An Vô nắm lấy bàn tay Mộ Vân Tiêu đang giữ chặt eo y, nương theo một lần thúc vào của hắn dùng sức nâng hông đón nhận, ngẩng cao đầu lên, áo ướt đẫm rộng mở, hai điểm trước ngực sớm bị người khẳng cắn liếm lộng đến đứng thẳng cứng rắn, dấu hôn rậm rạp dọc theo phần ngực trải dài xuống phía dưới, cuối cùng ẩn nấp bên dưới nơi hai thân thể giao triền.
Trong đôi con ngươi tối tăm, bao hàm đều là dục vọng. Mộ Vân Tiêu nhẹ thở một hơi, lại một lần nữa cơ hồ rút ra hoàn toàn sau đó mạnh mẽ sáp nhập, người dưới thân cúi đầu rên rỉ ra tiếng, tóc dài tán loạn có vài sợi dính trên gương mặt y, lồng ngực không ngừng phập phồng theo tiết tấu của Mộ Vân Tiêu, siết chặt tay thừa nhận từng đợt kích thích mãnh liệt.
Đột nhiên, hai người một trận run rẩy, cơ hồ cùng lúc bắn ra.
Mộ Vân Tiêu đem người đã muốn thoát lực ôm vào trong lồng ngực, giữ nguyên tư thế tương liên, xoay người, dựa vào tản đá to lớn phía sau chậm rãi ngồi xuống. Đồng thời, Mộ Vân Tiêu vẫn giữ phân thân chôn sâu trong cơ thể An Vô, bởi vì động tác vừa rồi làm cho nó xâm nhập càng sâu hơn, An Vô ngồi ở trên người hắn khẽ nhíu mày kiếm, hừ nhẹ một tiếng.
Mưa to bay lả tả, Mộ Vân Tiêu đưa tay, đem y phục sớm xé mở ra của An Vô lần nữa giúp y mặc trở vào, nhưng lại chậm chạp không chịu lui ra khỏi cơ thể An Vô.
Buộc xong nút thắt cuối cùng, hắn hơi chòm người tới, ở trên môi An Vô nhẹ hôn một cái, sau đó nới lỏng một chút khoảng cách thân trên giữa hai người, nhìn thẳng An Vô.
Mày kiếm sắc xảo, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, cùng với bờ môi mỏng… Gương mặt này, vô cùng quen thuộc. Nhắm mắt lại, cũng có thể hình dung rõ ràng, Mộ Vân Tiêu hắn rất may mắn, mới có thể được một người như vậy yên lặng bảo hộ…
Trong lòng nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cứ như vậy lẳng lặng nhìn y một hồi, hắn rốt cục quyết định mở miệng: “…Ta là đứa con được sinh ra khi phụ hoàng đã lớn tuổi, mẫu phi khi sinh ta vì khó sinh mà chết, không quá vài năm, phụ hoàng cũng băng hà. Nàng mười sáu tuổi gả cho hoàng huynh, ta lúc ấy mới hai tuổi, có thể nói, là nàng nuôi dưỡng ta…”
Mộ Vân Tiêu thì thào nói nhỏ, trong lòng có vô hạn hoài niệm.
“Tình cảm giữa nàng và hoàng huynh vẫn luôn rất tốt, nhưng vẫn không có con nối dòng… Hoàng huynh sau khi đăng vị, vốn định lập nàng làm hoàng hậu, nhưng bởi vì lý do đó mà không thành… Chuyện này có thể cho qua, nhưng khiến ta thống hận nhất, chính là nữ nhân Giang Ngọc kia! Châm ngòi ly gián, hạ độc mưu hại, không chỉ như thế, nữ nhân kia còn thừa dịp hoàng huynh và ta ra ngoài đánh giặc, hạ ‘Di Tình’ lên người nàng… Ta…”
Nói tới đây, trong mắt Mộ Vân Tiêu hiện lên sát khí, hận ý tận xương tủy, bàn tay nắm tay An Vô cũng vô thức tăng mạnh khí lực.
An Vô đau đớn nhẹ hừ một tiếng, thân thể run lên, theo bản năng căng thẳng, cho nên nơi tương liên dưới hạ thân cũng siết chặt hơn.
Hai mắt Mộ Vân Tiêu khẽ động, nhìn về phía y: “Ngươi muốn làm một lần nữa?”
“…” An Vô cúi đầu, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ có trên khuôn mặt anh tuấn lại đỏ thêm một tầng, mặc dù nước mưa vẫn không ngừng trút trên lưng, nhưng y vẫn cảm thấy nóng đến dị thường.
Nhẹ thở ra một hơi, Mộ Vân Tiêu lại hôn một cái lên chóp mũi An Vô, hôn y như vậy, khiến hắn cảm thấy vô cùng an yên.
“Bất kể như thế nào… Ta đều nợ nàng.”
“Mà Hàn Trọng là hài tử của nàng, người làm thúc thúc như ta đây, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp, bù đắp lại cho hắn…”
“Cho nên, hy vọng của hắn, khát vọng của hắn, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực, giúp hắn thực hiện.”
…
Trong động, Nam Khiếu Hoàn cởi ngoại sam, dùng tay vắt khô, một lần nữa mặc trở lại trên người, cuối cùng thật cẩn thận đem ngọc đồng tử lấy ra lúc nãy để vào trong lồng ngực, sau khi làm xong hết thảy, y đi tới chỗ người đang ngồi bên cạnh đống lửa đang dùng tay đỡ cằm xuất thần.
“Chủ thượng, thủ hạ đi bắt một ít thú rừng trong cốc, đi một chút sẽ trở lại.”
Hai người sáng sớm đã xuất môn, chỉ ăn qua ít điểm tâm đơn giản, hiện tại sớm đã qua buổi trưa, mà cơn mưa này thoạt nhìn hồi lâu cũng sẽ không dứt. Nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, Nam Khiếu Hoàn lo sợ sẽ quấy rầy Vu Diệp.
Sau một lúc lâu, Vu Diệp mới khẽ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống lửa đang rực cháy, không hề nhìn y.
Nam Khiếu Hoàn hành lễ xong, liền bước nhanh đi ra sơn động.
Ngoài động tiếng mưa rơi rào rào, lắng tai nghe kĩ một chút mơ hồ còn có tiếng rên rỉ theo cơn gió thổi vào trong tai, Nam Khiếu Hoàn nghiêng đầu nhìn đám cỏ dại đang lay động ở cách đó không xa, cước bộ dừng một chút lại liền tiếp tục hướng phía trước lao đi.
Thiếu một người, trong động nhất thời im lặng đến ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe thấy. Trừ bỏ tiếng ‘Lách cách lách cách’ của củi cháy, còn có tiếng mưa rơi mơ hồ từ ngoài động truyền vào…
Y phục trên người đã sớm dùng nội lực làm khô, mà thân thể, bởi vì ngồi bên cạnh đống lửa hồi lâu, cũng chậm rãi nóng lên.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, suy nghĩ lại phiêu đi thật xa.
Hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, có chuyện của Vu Diệp, có chuyện của Mộ Hàn Trọng… Nhớ tới Tạ Thiên, nhớ tới Arthur, nhớ tới Kiều Niệm Sương, nhớ tới Ti Hoàng Hàn Hồng cùng Liễu Phượng Âm, nhớ tới Mộ Vân Tiêu cùng An Vô…
Vạn trượng hồng trần, luôn có vô số người giãy dụa trong đó, có vui, có buồn, có giận, có thương… Mà hắn, cũng trốn không thoát cái lưới khổng lồ này.
Kiếp trước, hắn là ‘Hắc Ưng’ Vu Diệp, có được gia sản bạc triệu, có được diện mạo phi phàm, chỉ cần nhẹ cười một cái, có thể mê đảo một đống hoa hoa thảo thảo, cộng thêm tính cách ôn nhu, cho nên lây dính không ít đào hoa. Lúc tuổi còn trẻ, trầm mê trong khoái cảm của dục vọng, nhưng khi đã trải qua cát bụi cuộc đời, cuộc sống ổn định về sau, hắn rốt cục phát hiện, thứ hắn khát vọng nhất, có lẽ chỉ là một người có thể vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh hắn, cùng hắn cùng nhau già đi.
Vì thế, hắn bắt đầu tìm kiếm… Thế nhưng mỗi một lần, vận mệnh đều muốn trêu đùa hắn. Mỗi một người mà hắn từng muốn quan tâm cả đời, đều phản bội hắn, không phải đâm sau lưng thì là đột nhiên cầm súng chỉa vào đầu hắn, cười khổ nhìn hắn, nói, ngươi không thương ta…
Yêu… Là loại cảm giác như thế nào? Tiêu điểm trong đôi con ngươi đen dần dần mê tán, hắn lại nghĩ tới, trước khi chuyến bay gặp tai nạn, nam nhân tóc vàng mắt xanh kia…
Khi y cầm súng chỉ vào hắn, ẩn bên trong vẻ bình tĩnh, là cực độ kinh ngạc cùng hoang mang… Lợi ích của gia tộc có thể khiến người ta quên đi giá trị tình cảm của bản thân, nhưng ánh mắt lạnh như băng kia của Arthur, lại làm cho hắn khắc sâu đến tận bây giờ.
Hắn không hiểu… Hắn nghĩ đến… Bọn họ yêu nhau như vậy… Nhưng kết quả lại nói cho hắn biết hắn lại sai lầm rồi, sai lầm vô cùng lớn.
Làm cho Arthur mê man ở trong ngực của hắn, mí mắt che đi đôi con ngươi không lâu trước đó còn lạnh lùng nhìn hắn kia, lúc đó, hắn đã do dự.
Đối đãi với kẻ thù, hắn cho tới bây giờ đều là dùng phương thức tàn nhẫn nhất, nhưng đối đãi với người từng là tâm can thoáng chốc biến thành kẻ thù này, hắn lại không hạ thủ được.
Giống như lời Tạ Thiên, hắn lại mềm lòng.
…
Tiếng bước chân truyền đến, kéo Vu Diệp ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, Vu Diệp quay đầu, nhìn thấy người vừa rồi đi ra ngoài đang tiến trở vào, toàn thân ướt sũng, trong tay cầm mấy con thỏ hoang.
Mộ Vân Tiêu hung hăng đâm mạnh một cái, khiến người dưới thân hắn không khống chế được rên rỉ ra tiếng: “Chủ tử… A a a… Chậm một chút…”
Mưa từ trên trời rơi xuống, từng giọt từng giọt, trượt dọc theo thân thể An Vô, tiếng mưa rơi sàn sạt hòa lẫn trong hơi nước ngập tràn, làm mi mắt An Vô trở nên mơ hồ. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, lông mi thật dài thỉnh thoảng chớp động, làn da trắng nõn mịn màng nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, kết hợp cùng với hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại, Mộ Vân Tiêu xinh đẹp đến mức làm cho An Vô kinh sợ.
Trong lòng thình lình dâng trào cảm giác như thế, An Vô nắm lấy bàn tay Mộ Vân Tiêu đang giữ chặt eo y, nương theo một lần thúc vào của hắn dùng sức nâng hông đón nhận, ngẩng cao đầu lên, áo ướt đẫm rộng mở, hai điểm trước ngực sớm bị người khẳng cắn liếm lộng đến đứng thẳng cứng rắn, dấu hôn rậm rạp dọc theo phần ngực trải dài xuống phía dưới, cuối cùng ẩn nấp bên dưới nơi hai thân thể giao triền.
Trong đôi con ngươi tối tăm, bao hàm đều là dục vọng. Mộ Vân Tiêu nhẹ thở một hơi, lại một lần nữa cơ hồ rút ra hoàn toàn sau đó mạnh mẽ sáp nhập, người dưới thân cúi đầu rên rỉ ra tiếng, tóc dài tán loạn có vài sợi dính trên gương mặt y, lồng ngực không ngừng phập phồng theo tiết tấu của Mộ Vân Tiêu, siết chặt tay thừa nhận từng đợt kích thích mãnh liệt.
Đột nhiên, hai người một trận run rẩy, cơ hồ cùng lúc bắn ra.
Mộ Vân Tiêu đem người đã muốn thoát lực ôm vào trong lồng ngực, giữ nguyên tư thế tương liên, xoay người, dựa vào tản đá to lớn phía sau chậm rãi ngồi xuống. Đồng thời, Mộ Vân Tiêu vẫn giữ phân thân chôn sâu trong cơ thể An Vô, bởi vì động tác vừa rồi làm cho nó xâm nhập càng sâu hơn, An Vô ngồi ở trên người hắn khẽ nhíu mày kiếm, hừ nhẹ một tiếng.
Mưa to bay lả tả, Mộ Vân Tiêu đưa tay, đem y phục sớm xé mở ra của An Vô lần nữa giúp y mặc trở vào, nhưng lại chậm chạp không chịu lui ra khỏi cơ thể An Vô.
Buộc xong nút thắt cuối cùng, hắn hơi chòm người tới, ở trên môi An Vô nhẹ hôn một cái, sau đó nới lỏng một chút khoảng cách thân trên giữa hai người, nhìn thẳng An Vô.
Mày kiếm sắc xảo, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, cùng với bờ môi mỏng… Gương mặt này, vô cùng quen thuộc. Nhắm mắt lại, cũng có thể hình dung rõ ràng, Mộ Vân Tiêu hắn rất may mắn, mới có thể được một người như vậy yên lặng bảo hộ…
Trong lòng nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cứ như vậy lẳng lặng nhìn y một hồi, hắn rốt cục quyết định mở miệng: “…Ta là đứa con được sinh ra khi phụ hoàng đã lớn tuổi, mẫu phi khi sinh ta vì khó sinh mà chết, không quá vài năm, phụ hoàng cũng băng hà. Nàng mười sáu tuổi gả cho hoàng huynh, ta lúc ấy mới hai tuổi, có thể nói, là nàng nuôi dưỡng ta…”
Mộ Vân Tiêu thì thào nói nhỏ, trong lòng có vô hạn hoài niệm.
“Tình cảm giữa nàng và hoàng huynh vẫn luôn rất tốt, nhưng vẫn không có con nối dòng… Hoàng huynh sau khi đăng vị, vốn định lập nàng làm hoàng hậu, nhưng bởi vì lý do đó mà không thành… Chuyện này có thể cho qua, nhưng khiến ta thống hận nhất, chính là nữ nhân Giang Ngọc kia! Châm ngòi ly gián, hạ độc mưu hại, không chỉ như thế, nữ nhân kia còn thừa dịp hoàng huynh và ta ra ngoài đánh giặc, hạ ‘Di Tình’ lên người nàng… Ta…”
Nói tới đây, trong mắt Mộ Vân Tiêu hiện lên sát khí, hận ý tận xương tủy, bàn tay nắm tay An Vô cũng vô thức tăng mạnh khí lực.
An Vô đau đớn nhẹ hừ một tiếng, thân thể run lên, theo bản năng căng thẳng, cho nên nơi tương liên dưới hạ thân cũng siết chặt hơn.
Hai mắt Mộ Vân Tiêu khẽ động, nhìn về phía y: “Ngươi muốn làm một lần nữa?”
“…” An Vô cúi đầu, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ có trên khuôn mặt anh tuấn lại đỏ thêm một tầng, mặc dù nước mưa vẫn không ngừng trút trên lưng, nhưng y vẫn cảm thấy nóng đến dị thường.
Nhẹ thở ra một hơi, Mộ Vân Tiêu lại hôn một cái lên chóp mũi An Vô, hôn y như vậy, khiến hắn cảm thấy vô cùng an yên.
“Bất kể như thế nào… Ta đều nợ nàng.”
“Mà Hàn Trọng là hài tử của nàng, người làm thúc thúc như ta đây, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp, bù đắp lại cho hắn…”
“Cho nên, hy vọng của hắn, khát vọng của hắn, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực, giúp hắn thực hiện.”
…
Trong động, Nam Khiếu Hoàn cởi ngoại sam, dùng tay vắt khô, một lần nữa mặc trở lại trên người, cuối cùng thật cẩn thận đem ngọc đồng tử lấy ra lúc nãy để vào trong lồng ngực, sau khi làm xong hết thảy, y đi tới chỗ người đang ngồi bên cạnh đống lửa đang dùng tay đỡ cằm xuất thần.
“Chủ thượng, thủ hạ đi bắt một ít thú rừng trong cốc, đi một chút sẽ trở lại.”
Hai người sáng sớm đã xuất môn, chỉ ăn qua ít điểm tâm đơn giản, hiện tại sớm đã qua buổi trưa, mà cơn mưa này thoạt nhìn hồi lâu cũng sẽ không dứt. Nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, Nam Khiếu Hoàn lo sợ sẽ quấy rầy Vu Diệp.
Sau một lúc lâu, Vu Diệp mới khẽ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống lửa đang rực cháy, không hề nhìn y.
Nam Khiếu Hoàn hành lễ xong, liền bước nhanh đi ra sơn động.
Ngoài động tiếng mưa rơi rào rào, lắng tai nghe kĩ một chút mơ hồ còn có tiếng rên rỉ theo cơn gió thổi vào trong tai, Nam Khiếu Hoàn nghiêng đầu nhìn đám cỏ dại đang lay động ở cách đó không xa, cước bộ dừng một chút lại liền tiếp tục hướng phía trước lao đi.
Thiếu một người, trong động nhất thời im lặng đến ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe thấy. Trừ bỏ tiếng ‘Lách cách lách cách’ của củi cháy, còn có tiếng mưa rơi mơ hồ từ ngoài động truyền vào…
Y phục trên người đã sớm dùng nội lực làm khô, mà thân thể, bởi vì ngồi bên cạnh đống lửa hồi lâu, cũng chậm rãi nóng lên.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, suy nghĩ lại phiêu đi thật xa.
Hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, có chuyện của Vu Diệp, có chuyện của Mộ Hàn Trọng… Nhớ tới Tạ Thiên, nhớ tới Arthur, nhớ tới Kiều Niệm Sương, nhớ tới Ti Hoàng Hàn Hồng cùng Liễu Phượng Âm, nhớ tới Mộ Vân Tiêu cùng An Vô…
Vạn trượng hồng trần, luôn có vô số người giãy dụa trong đó, có vui, có buồn, có giận, có thương… Mà hắn, cũng trốn không thoát cái lưới khổng lồ này.
Kiếp trước, hắn là ‘Hắc Ưng’ Vu Diệp, có được gia sản bạc triệu, có được diện mạo phi phàm, chỉ cần nhẹ cười một cái, có thể mê đảo một đống hoa hoa thảo thảo, cộng thêm tính cách ôn nhu, cho nên lây dính không ít đào hoa. Lúc tuổi còn trẻ, trầm mê trong khoái cảm của dục vọng, nhưng khi đã trải qua cát bụi cuộc đời, cuộc sống ổn định về sau, hắn rốt cục phát hiện, thứ hắn khát vọng nhất, có lẽ chỉ là một người có thể vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh hắn, cùng hắn cùng nhau già đi.
Vì thế, hắn bắt đầu tìm kiếm… Thế nhưng mỗi một lần, vận mệnh đều muốn trêu đùa hắn. Mỗi một người mà hắn từng muốn quan tâm cả đời, đều phản bội hắn, không phải đâm sau lưng thì là đột nhiên cầm súng chỉa vào đầu hắn, cười khổ nhìn hắn, nói, ngươi không thương ta…
Yêu… Là loại cảm giác như thế nào? Tiêu điểm trong đôi con ngươi đen dần dần mê tán, hắn lại nghĩ tới, trước khi chuyến bay gặp tai nạn, nam nhân tóc vàng mắt xanh kia…
Khi y cầm súng chỉ vào hắn, ẩn bên trong vẻ bình tĩnh, là cực độ kinh ngạc cùng hoang mang… Lợi ích của gia tộc có thể khiến người ta quên đi giá trị tình cảm của bản thân, nhưng ánh mắt lạnh như băng kia của Arthur, lại làm cho hắn khắc sâu đến tận bây giờ.
Hắn không hiểu… Hắn nghĩ đến… Bọn họ yêu nhau như vậy… Nhưng kết quả lại nói cho hắn biết hắn lại sai lầm rồi, sai lầm vô cùng lớn.
Làm cho Arthur mê man ở trong ngực của hắn, mí mắt che đi đôi con ngươi không lâu trước đó còn lạnh lùng nhìn hắn kia, lúc đó, hắn đã do dự.
Đối đãi với kẻ thù, hắn cho tới bây giờ đều là dùng phương thức tàn nhẫn nhất, nhưng đối đãi với người từng là tâm can thoáng chốc biến thành kẻ thù này, hắn lại không hạ thủ được.
Giống như lời Tạ Thiên, hắn lại mềm lòng.
…
Tiếng bước chân truyền đến, kéo Vu Diệp ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, Vu Diệp quay đầu, nhìn thấy người vừa rồi đi ra ngoài đang tiến trở vào, toàn thân ướt sũng, trong tay cầm mấy con thỏ hoang.
Danh sách chương