Gần tới ngày lễ hội diễn ra, ai cũng háo hức, bàn tán không ngớt về chủ đề này, nào là nghĩ hôm ấy nên mặc gì, đi với ai, những cặp đang yêu chắc chắn sẽ đi với nhau rồi, những người còn lại chắc hẳn cũng đã tụ tập bè bạn để đi chơi, bình thường nó thấy cái Quỳnh rất thích mấy thứ như thế này, lẽ ra cô phải mong chờ lắm chứ, nhưng tại sao trông mặt lại buồn thiu, lại còn chưa nói câu gì từ sáng đến giờ. Hân Nhiên thật sự không quen với cái sự yên tĩnh này, mới cả nó cũng muốn biết lý do gì khiến cô bữa nay chăm chỉ làm bài thấy lạ, nên hỏi:

- Hôm đó bà định đi với ai, chắc là anh Nguyên đúng không? Cái Quỳnh nhìn nó, thở dài trả lời:

- Cũng định là thế, cơ mà anh ấy không về được, phải ở lại để ôn bài cho đợt kiểm tra gì đó rồi.

- Tiếc vậy, thế đã bắt kèo với ai chưa?

Cô lắc đầu một cách não nề

- Thế hôm ấy đi với tui

- Thật á?: Mắt Quỳnh sáng lên, trông mặt vui thấy rõ, nhưng sau đó ngay lập tức lại trở về trạng thái buồn bã:

- Hôm đó bà phải đi với Gia Phú chứ.

- Đi chung có sao đâu, càng đông thì càng vui.

- Thôi đi, tui không có muốn làm kì đà cản mũi hai người đâu: Cô phụng phịu, Hân Nhiên thấy thế thì bật cười, người gì mà tính cứ như trẻ con ấy, vui buồn đều thể hiện ra hết.

- Hay thế này nhé, bà thử hẹn với mấy bà kia xem, hồi nãy tui cũng nghe thấy mấy người đấy cũng chưa đi với ai, rồi rủ nhau đi chơi nhóm luôn.

- Vậy hả, thế để tui đi hỏi: Nói là làm, cái Quỳnh lập tức đi liền, mồm miệng lại lịnh hoạt như mọi ngày, một lúc sau thấy mặt mày tươi tắn hớn hở là nó biết đúng ý cái Quỳnh rồi. Vậy

hôm đó ai cũng sẽ đi chơi vui vẻ, chỉ có nó phải đi với người mà nó không thích, nó đã tính rủ chị Vân đi, nhưng chị bảo hôm ấy sẽ đi với bạn trai nên lại thôi.

- ---------------------------------------

Chủ Nhật

- Chị nghĩ em nên mặc chiếc đầm này!: Chị Vân đưa cho Hân Nhiên chiếc váy màu xanh nước dài đến đầu gối, dây áo mỏng và có những đường chỉ được thêu rất đẹp. Đây là chiếc váy mà mẹ mua tặng nó sinh nhật lần trước, nó vẫn chưa mặc thử, nó nghĩ lần này mặc đi cũng được, nhưng trời tối khá lạnh, mà đầm hở chân vậy thì có hơi không ổn, điều đó khiến Hân Nhiên hơi phân vân, nhưng sau một hồi chị Vân thuyết phục thì nó cũng quyết định mặc.

- Húuuu, đi một mình hả em, có cần anh chở không? Hahaha!

Đi từ đây tới chỗ hẹn mà nó nhận không biết bao nhiêu lời trêu đùa, nó thật hối hận khi mặc bộ này mà, và nó cũng thầm chửi rủa mấy tên đó nữa, con người chứ có phải bluetooth đâu mà thấy cái gì cũng đòi kết nối, có ngày lại rút không kịp. Đến nơi đã thấy Gia Phú đứng chờ sẵn, cậu ta đơ vài giây khi nhìn thấy Hân Nhiên. Quả thật nó rất đẹp.

- Tôi bắt đầu muốn gia hạn thêm rồi đấy!

- Đừng có mơ, đi thôi: Nó nói.

- Lên xe nào!: Gia Phú mỉm cười mở cửa xe cho nó. Hai người đi tới nơi tổ chức lễ hội, hình như là đã bắt đầu rồi, vì Hân Nhiên thấy nhạc nhẽo rồi nhiều người lắm.

- Ở đây cấm xe mà: Nó nói khi thấy Gia Phú phi xe vào cửa.

- Quên tôi là ai rồi à?

Thấy xe Gia Phú bảo vệ liền chỉ hướng đến nơi đậu xe, thì ra đây là nơi dành riêng cho giới nhà giàu, toàn xe tiền tỷ cả.

- Giờ chưa có gì vui đâu, lên kia với tôi.

Nó đi theo Gia Phú, cậu ta dẫn nó tới gặp bạn bè mình.

- Chào mọi người.

- Đến rồi đấy à, bọn này đợi hơi lâu đấy, còn đây là bạn gái sao, xinh vậy!

- Giới thiệu với mọi người, đây là Hân Nhiên, bạn gái tôi.

Nó cười lấy lệ, thấy việc này quá dư thừa, giới thiệu làm chi không biết, đằng nào mai cũng chia tay rồi, chẳng phải không cần thiết sao.

- Trông cậu quen lắm, hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải?: Một cô gái lên tiếng, nó trông cô gái này cũng rất quen, nhưng chưa thể nhớ ra.

- Có thể hai người đã gặp nhau ở AW, Hân Nhiên từng làm ở đó.

Có thể lắm, nó nghĩ, bỗng nó nhìn thấy Hùng, cậu ấy đang nhìn nó, chết rồi, tại sao nó lại quên được, Thái Đăng, Gia Phú, Hùng, mấy người này chơi chung với nhau mà, còn cô gái kia chắc chắn là người có mặt trong buổi đầu tiên nó lên phòng Thái Đăng để phục vụ. Hùng vẫn nhìn nó, nhưng không nói câu gì.

Tại sao lại rơi vào trường hợp khó xử như vậy chứ, nó thật không biết phản ứng ra sao.

- Thôi nhé, tôi đi đây.

Gia Phú nói lời chào rồi dẫn Hân Nhiên đi, cậu hỏi nó muốn thử mấy trò mà mấy cặp đôi hay chơi không, nó đương nhiên không muốn, chỉ bảo đi lòng vòng mấy chỗ đẹp đẹp để ngắm thôi, chứ nó thấy cái lễ hội này cũng chẳng có gì đặc biệt. Gia Phú bảo nó đứng đây đợi, cậu có việc nên đi một chút, nó đồng ý ngay, đối với nó thì cậu ta đi bao lâu cũng được. Trong lúc rảnh rỗi Hân Nhiên cũng đi loanh quanh để mua vài món linh tinh, bất chợt nó gặp Hùng, Hân Nhiên chào một cách ngượng ngùng, thật sự gặp nhau trong tình huống này quả không phải là ý hay.

- Cậu thay đổi nhanh thật đấy!: Hùng nói.

- Không phải, tôi...: Nó rất muốn giải thích, nhưng chuyện này nó không muốn ai biết hết.

- Tôi tưởng người mà Thái Đăng thích phải khác chứ, ra là không phải!: Cậu ấy nói với vẻ thất vọng rồi bỏ đi.

Hùng nói đúng, nó không xứng có được tình cảm của Thái Đăng, nó chỉ khiến cậu đau khổ thôi.

- Tôi đã bảo đợi tôi mà chạy đi đâu vậy, biết tôi tìm mệt lắm không?: Gia Phú đã về từ lúc nào, trên tay cầm một món quà.

- Tại tôi thấy hơi chán nên đi lung tung.

- Lạc thì sao, ngốc vừa thôi!: Gia Phú nói, sau đó lấy sợi dây chuyền từ hộp quà ra.

- Thù lao cho việc làm bạn gái tôi.

Nó vội vàng từ chối, thù lao gì chứ, nó làm bạn gái cậu ta có thiệt cái gì đâu, Gia Phú còn suốt ngày đưa nó đi ăn đi chơi, tính ra cậu ta mới là người lỗ ấy.

- Mục đích từ đầu chúng ta đã bàn rõ rồi mà, giờ cậu còn tặng tôi cái này nữa, nhìn thôi là tôi biết nó mắc rồi, tôi không dám nhận đâu.

- Sao cậu lúc nào cũng rạch ròi thế nhỉ, hôm nay cậu vẫn là bạn gái tôi, nên phải nhận đồ tôi tặng, không được ý kiến.

Đúng là chỉ được một lúc thôi, thì mèo vẫn hoàn mèo, cái tính độc đoán thích kiểm soát của cậu ta lại nổi lên. Hân Nhiên đành miễn cưỡng nhận, chẳng biết cậu ta bình thường có chiếm được tim của nàng nào không, chứ mỗi lần cua gái mà kiểu này thì tốn kém quá.

- Vậy khi nào cậu có bạn gái mới nhớ báo tôi một tiếng, tôi sẽ cất nó đi.

- Lỡ bạn gái mới của tôi là cậu thì sao?

- Haha, hôm nay cậu thích nói đùa thật đấy.

Gia Phú và nó lại đi chơi lung tung mãi đến khuya, nó cũng thấy buồn ngủ rồi đấy, cơ mà tiệc vẫn chưa muốn tàn thì phải, mọi người còn sung lắm, nó cảm thấy đúng thật là nó không hợp với những nơi này.

- Vậy là hết một tháng rồi, và tôi vẫn sẽ giữ lời hứa: Gia Phú nói, vậy là đã mười hai giờ rồi sao, nhanh thật đấy, Gia Phú đưa điện thoại và mở khóa sẵn cho nó, Hân Nhiên cảm ơn rối rít, nó làm mọi chuyện cũng chỉ là để tới khoảnh khắc này thôi. Hân Nhiên đi ra chỗ khác và hứa sẽ đưa lại điện thoại sau năm phút, Gia Phú đồng ý, nhìn dáng vẻ hối hả đó khiến cậu rất tò mò, không biết Hân Nhiên đang muốn thứ gì trong chiếc điện thoại đó.

Nó đến một nơi yên tĩnh, cách xa đám người đang nhảy nhót hô hò và tiếng nhạc ầm ĩ kia. Nó lưu số Thái Đăng vào máy rồi bấm gọi, tiếng chuông ở đầu máy bên kia cứ kéo dài, nó không biết khi cậu bắt máy nó sẽ nói gì đây, hay chỉ nghe giọng cậu thôi cũng được, hay cậu đang ngủ, không biết bây giờ bên Anh là sáng hay tối, vì mãi vẫn chưa thấy bắt máy, khi thấy thông báo đã kết nối cuộc gọi thì tim của Hân Nhiên đã đập nhanh hơn. Nó mong chờ Thái Đăng cất tiếng trước, nhưng đầu dây bên kia lại là giọng con gái:

- Hello?

( Xin chào?)

- Excuse me, is this Thai Dang's number?

( Cho hỏi đây có phải số Thái Đăng không?)

- You mean Daniel, oh yeah, what's the matter?

( Ý cô là Daniel sao, phải, có việc gì sao?)

- So why did you pick up the phone?

( Vậy tại sao cô lại nghe máy?)

- I'm his girfriend, and you are?

( Tôi là bạn gái của cậu ấy, cô là...)

Bạn gái sao? Hân Nhiên nghe đến đây bỗng cổ họng nghẹn lại, nó đã từng nghe Hùng nói rằng tên tiếng Anh của Thái Đăng là Daniel, nên đây chắc chắn là cậu ấy.

- Oh, I'm just his old friend, want to know if he is good or not.

( Tôi chỉ là một người bạn cũ thôi, muốn hỏi thăm xem cậu ất có khỏe hay không)

- He is still fine, you don't have to worry, he is taking a shower right now, i will tell him to call you later.

( Cậu ấy vẫn khỏe, cô không cần phải lo, cậu ấy đang tắm, tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho cô sau)

- No, no! It's not really necessary, please don't tell him that i called!)

( Không không! Nó không cần thiết đâu, đừng nói với cậu ấy rằng tôi đã gọi)

- Okay, so what's your name, i will save it in his phone?

( Thôi được, vậy tên cô là gì, để tôi lưu lại)

- You don't have to do that, just forget it, cause i won't call again. Bye!

( Không cần phải thế đâu, cứ quên đi, vì tôi sẽ không gọi lại nữa)

Hân Nhiên vội cúp máy, nó sợ bên kia sẽ nghe thấy tiếng nấc của nó, nó mang trả lại Gia Phú chiếc điện thoại rôig đi về.

- Để tôi đưa cậu về.

- Không cần đâu, tôi tự về được.: Nó từ chối

- Cậu sao thế, có chuyện gì à?: Gia Phú hỏi khi thấy sắc mặt nó không được tốt, mới nãy còn tươi tắn lắm mà, tại sao vừa đi với chiếc điện thoại này một lúc thì thành ra thế này.

- Tôi chẳng sao cả, cứ mặc tôi: Nó nhất quyết không để Gia Phú đưa về, cậu không yên tâm nên đi phía sau nó, chắc vì do tâm trạng nên nó không biết điều đó, cứ thế mà đi về, nước mắt thì đã chảy từ khi nào. Thái Đăng có bạn gái rồi, thật mừng cho cậu ấy, đồng nghĩa với việc cậu đã quên nó rồi, đây là điều tốt, tại sao nó có thể ích kỉ mà cảm thấy đau buồn như vậy chứ, chính nó là người làm ra mọi lỗi lầm mà, nó không có quyền được đòi hỏi, cái thứ tình cảm chết tiệt này khiến nó đau khổ, nó thật sự không muốn.

Lần đầu tiên Gia Phú thấy Hân Nhiên khóc, đây là điều hiếm thấy, nhưng nó khóc vì chuyện gì chứ, thứ gì trong điện thoại cậu mà lại làm ảnh hưởng tới nó như vậy, cậu thật sự rất muốn biết, và Hân Nhiên đừng nghĩ giữa nó và cậu đã kết thúc, vì cậu cũng không từ bỏ việc chinh phục nó đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện