Tần Kham cảm thấy Phó công công có thành kiến với Cẩm Y vệ, cũng giống như Cẩm Y vệ có thành kiến với tất cả thái giám, kỳ thật mọi người đều thuộc loại người không được lý giải.
Lâm Hãn nghiêm mặt không nói gì, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, theo hắn, lấy thái giám làm lá chắn thịt cũng tốt, Cẩm Y vệ dùng vũ lực đàn áp cũng tốt, chỉ cần các sĩ tử không hủy nha môn Lại bộ của hắn thì thế nào cũng được.
Ba người trong nội đường thuộc ba trận doanh khác nhau, nhưng mọi người đều có một điểm giống nhau, đó chính là tiết tháo mất rồi.
Có thành ngữ gọi là "Đại trí giả ngu", Tần Kham cảm thấy có thể phát minh một thành ngữ, gọi là "Đại gian nhược đức", kỳ thật phàm là người vào quan trường, phẩm tính cao thượng lúc trước đọc sách thánh hiền gần như đã vứt đi sạch, điểm mấu chốt đạo đức của mọi người thấp tới không dám tưởng tượng, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, có điều loại ngoại lệ này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn ở trong quan trường, kết cục cuối cùng tất nhiên là biến mất.
Người có đạo đức không làm quan được, cho dù làm quan thì tất nhiên cũng sẽ không làm được lâu.
Mắt thấy Phó công công tức giận tới có tư thế liều mạng với hắn, Tần Kham vội vàng ôn ngôn an ủi: "Phó công công yên tâm, vừa rồi hạ quan chỉ đùa một chút thôi, làm cho bầu không khí thoải mái hơn, không đến vạn bất đắc dĩ thì chúng ta tuyệt sẽ không lấy công công ra làm lá chắn thịt đâu."
Phó Dung ngây người một chút, tiếp theo thì lại nhảy dựng lên, cả giận nói: "Cho dù vạn bất đắc dĩ, các ngươi cũng không thể lấy Tạp gia ra làm lá chắn thịt được! Vì sao! Tạp gia trêu ai chọc ai?"
"Vâng, vâng, vâng."
Lâm Hãn nhíu mày, nói: "Tần Thiên hộ, chuyện khẩn cấp lắm rồi, ngươi có chủ trương chưa? Nói nhanh lên."
Tần Kham mỉm cười, nói: "Chuyện nếu có liên quan tới Cẩm Y vệ, tất nhiên sẽ do Cẩm Y vệ giải quyết, thượng thư đại nhân, Phó công công, cứ bình tĩnh ngồi xuống đi."
Lâm Hãn gật gật đầu, nói: "Tần Thiên hộ, sĩ tử chính là khí nặng của quốc gia, ngươi phải đối đãi tốt với họ, nếu có người chết, bản quan sẽ bắt ngươi tra hỏi."
Lời này hắn ném ra trước, lại đứng trên lập trường của tập đoàn quan văn buộc thuốc súng lên người Tần Kham như vậy. Thân ở trong hoàn cảnh ai ai cũng gian trá như quỷ, thư sinh văn nhược Tần Kham làm sao có thể thiện lương được.
Tiêu Hồng Hoa Tuổi chừng hơn ba mươi nhìn chằm chằm cửa thự nha đóng chặt, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh. Tiêu Hồng Hoa là môn sinh của Bành Tấn, nói là môn sinh, kỳ thật Bành Tấn chưa hề dạy hắn chút học vấn gì, chỉ có điều Bành Tấn nhậm chức Lễ bộ, Lễ bộ phụ trách khoa khảo, cử nhân Tiêu Hồng Hoa mới ba mươi tuổi tất nhiên muốn tiến thêm một bước trên sĩ đồ, luôn muốn tên được viết trên bảng vàn thì mấy không phụ nhiều năm gian khổ học tập, mà Lễ bộ thượng thư và các Thị Lang hiển nhiên chẳng thèm để ý tới tên tiểu cử tử vô danh này, thế nên Tiêu Hồng Hoa mới bái vào môn hạ của Bành Tấn.
Vạn Trực hơn Bốn mươi tuổi thì là tri giao và đồng niên thi hương của Bành Tấn.
Hai người đều là cử nhân có công danh, thường ngày ngạo khí mười phần, chế độ khoa khảo của Đại Minh giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, hai người may mắn thuận lợi đi qua hai tòa cầu độc mộc rồi, tất nhiên có vốn để ngạo khí.
Khi người nhà Bành Tấn tìm tới bọn họ, cầu bọn họ cứu Bành Tấn, hai người cơ hồ không cần nghĩ ngợi gì đáp ứng ngay.
Nếu đổi lại là thời kì Thái tổ hoặc là Thành tổ, có lẽ hai người sẽ không cần suy nghĩ cự tuyệt ngay thỉnh cầu chết người này, có điều hiện giờ là năm Hoằng Trị, tập đoàn quan văn đã nắm giữ quyền lên tiếng, vì thế thiện đãi sĩ phu cũng thành quan điểm chính của Đại Minh hiện giờ, chỉ cần tụ tập được một nhóm người đọc sách có công danh, vô luận Hán Vệ hay là quan phủ đều chẳng dám làm gì họ.
Vì thế hai người thương lượng, hơn một trăm người đọc sách cứ như vậy bị kéo lên chiến xa của hai người.
Sự thật quả nhiên như tính toán của họ, quan phủ và Cẩm Y vệ không dám làm gì họ, ngược lại liên tiếp bại lui vào nha môn, cửa lớn đóng chặt, treo cao miễn chiến bài.
Các sĩ tử trên Quảng trường còn đang hùng hùng hổ hổ không ngừng, Vạn Trực nhíu mày: "Nói Tiêu hiền chất, cứ giằng co như vậy cũng không phải chuyện hay, càng kéo dài thì tâm khí của mọi người càng nguôi, việc này e là không có kết quả."
Tiêu Hồng Hoa nhìn đại môn Lại bộ, lạnh lùng cười nói: "Vạn thúc, chúng ta khẳng định không thể để đám cẩu quan này trốn tránh mãi được, không bằng ùa vào, đập cửa nha môn ra rồi tính, luật pháp Đại Minh mặc dù nghiêm, nhưng luật không phạt được số đông, chỉ cần không xảy ra chết người, quan phủ cũng chẳng làm gì được chúng ta."
Vạn Trực gật đầu: "Ừ, cứ làm vậy đi."
Tiêu Hồng Hoa hít sâu một hơi, bỗng nhiên đứng lên vung tay hô to: "Các đồng niên đồng song, Hán Vệ hãm hại trung lương, Bành chủ sự vội tội mà bị bỏ tù, kẻ sĩ chúng ta đều có công danh, chính là trọng khí của Đại Minh, Lại bộ và Cẩm Y vệ không ngờ tránh mà không ra, không đếm xỉa gì tới chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc vậy mà bỏ qua, để trung lương phải chịu khổ trong ngục ư?"
Nói mấy câu hô hào, các sĩ tử trên quảng trường lập tức lại được hâm nóng nhiệt tình, đều hô lớn: "Không thể!"
"Chúng ta đọc hết sách thánh hiền, bằng vào một bầu hạo nhiên chi khí mà đứng trong thiên địa, há có thể để mặc Vệ cẩu đổi trắng thay đen, để trung thần hàm oan? Hôm nay chúng ta phẫn nộ mà đánh vào, chỉ để mở rộng chính khí của quốc triều, chỉ để gào thét sự bất bình càn khôn, các anh em, ai đi với ta."
Các sĩ tử hét lớn: "Cùng đi cùng đi."
Đây chính là diệu dụng của công danh, đây chính là lực dùng mãi không hết của các sĩ tử Đại Mình, cũng là nguyên nhân bản chất ham muốn công danh. Nhưng chỉ có công danh, vô luận tú tài hay là cử nhân, công danh chính là bùa hộ mệnh của họ, chính là giấy chứng nhận nhập môn đã gia nhập tập đoàn quan văn, vô luận gặp phải bất kỳ chuyện gì, bên trên cũng có toàn bộ tập đoàn quan văn làm chỗ dựa cho ngươi.
Nếu không có cái pháp bảo hộ thân này, một trăm bình dân văn nhược cho dù cho họ mượn gan to bằng trời, cũng không dám làm ra hành vi nghịch trùng kích quan phủ, nhưng tú tài với cử nhân thì khác, bọn họ chẳng những dám, hơn nữa còn có thể đặt mình trên độ cao chính nghĩa lẫm nhiên, mãnh liệt chiếm điểm cao của đạo đức, dùng đại biểu của chính nghĩa làm tên, không hề cố kỵ làm ra việc mà họ muốn làm.
Đây cũng là bản chất của văn nhân Đại Minh hiện giờ, dùng danh của chính nghĩa, đi làm những việc vô pháp vô thiên.
Tiếng hô tiếng quát ầm ầm, một đám sĩ tử giống như lũ điên ùa lên, bước tới bậc đá ở nha môn Lại bộ, nhấc tay nhấc chân, đang định lưu lại ký hiệu của sự chính nghĩa lẫm nhiên lên cửa lớn sơn đỏ, để ngày sau được gặp ngườita thổi phồng thì cửa lớn đột nhiên từ bên trong mở ra.
Chín tên Cẩm Y vệ bách hộ vây quanh Tần Kham ngang nhiên đi ra, các sĩ tử ngẩn người, động tác trùng kích nha môn lập tức khựng lại.
Khác với lúc đi vào, chín tên bách hộ vẻ mặt lạnh lùng như băng sương, Tần Kham bước ra một bước về phía trước, hét to: "Cẩm y Giáo úy ở đâu?"
Các Giáo úy và lực sĩ bình thường của Thiên hộ sở đã sớm trình diện, nghe thấy Tần Thiên hộ hét lớn, trên quảng trường lập tức truyền đến tiếng đáp đồng thanh đất rung núi chuyển.
"Có."
Tần Kham mặt lộ sát khí, chậm rãi nói: "Vây những sĩ tử trong mắt không có vương pháp này lại cho bản Thiên hộ."
"Vâng."
Hơn một ngàn Cẩm y Giáo úy mặc phi ngư phục đồng loạt rút đao, đằng đằng sát khí xông tới.
Tình thế đột biến, công thủ đổi chỗ!
Không ít sĩ tử lập tức kích động, dù sao cái việc trùng kích quan phủ này cũng có chút nghiêm trọng, các sĩ tử chưa trải qua trường hợp lớn tất nhiên cảm thấy sợ hãi, tuy nói mình đại biểu cho chính nghĩa, nhưng xú danh của Cẩm Y vệ vang vọng hơn năm, bọn họ nào có quản ngươi có chính nghĩa hay không, một đao bổ xuống, giảng đạo lý với bọn họ hữu dụng à? Không ít sĩ tử lúc này mới cảm thấy có chút hối hận, chuyện có liên quan rắm gì tới mình đâu, vì sao lại tin lời mê hoặc, cứ đòi dính vào bãi nước đục này? Thật sự tưởng Cẩm Y vệ tiếng tăm lừng lẫy là tượng bùn muốn nhào nặn thế nào cũng được à?
Tiêu Hồng Hoa thấy tình thế không ổn, tiến lên một bước nghiêm nghị nói: "Dừng tay! Đám vệ cẩu các ngươi! Chúng ta chính là môn sinh của thánh nhân, bách độc bất xâm, bách tà bất nhập, thân có công danh được thánh thiên tử ban thưởng, ai dám làm gì chúng ta?"
Vạn Trực lúc ban đầu cũng có chút sợ hãi, thấy Tiêu Hồng Hoa đứng ra, lập tức cũng lấy hết dũng khí: "Đúng vậy, các ngươi giết được một hai người đọc sách, chứ giết được sao hết tất cả người đọc sách trong thiên hạ?"'
Ánh mắt Tần Kham như đao, nhìn chằm chằm hai người rồi lạnh lùng nói: "Ta tất nhiên không dám lạm sát người đọc sách, ta chỉ giết người đọc sách có tội, hai người các ngươi ai là đầu lĩnh?"
Hai người đồng loạt bước lên trước, đồng thanh nói: "Chúng ta đều là đầu lĩnh."
"Bắt!" Tần Kham hét to.
Hai gã bách hộ tự mình tiến lên, vỏ đao vỗ vào đầu gối họ, hai người lập tức đành quỳ xuống, tiếp theo thì rút dây gân bò ra trói lại, chỉ trong mấy cái hô hấp đã trói thành hai cái bánh thịt heo.
các sĩ tử ngây ngốc nhìn một màn này, có lòng muốn phản kháng, nhưng lại bị các Cẩm y Giáo úy tay cầm cương đao đã rời vỏ khiến cho sợ hãi, sát khí nồng đậm khiến cho họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Hồng Hoa và Vạn Trực bị kéo vào nha môn một cách thô lỗ,sau đó thì cửa nha môn két một cái đóng lại.
Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, cảm thấy hết sức mất mặt, trên mặt mỗi người đều hiện lên một tia xấu hổ, một người cắn răng cả giận nói: "Hán Vệ không ngờ thực sự dám bắt sĩ tử trong sạch chúng ta, các niên huynh, nỗi nhục này chúng ta tuyệt đối không thể nhịn được!"
"Đúng vậy! Bắt chúng phải thả người."
Mọi người bất chấp sự uy hiếp của Cẩm Y vệ bốn phía, đều vung quyền đầu ra sức đấm vào cửa lớn.
Cửa lớn không chút sứt mẻ, các sĩ tử đập tới đau cả tay, thấy không làm gì được cả lớn, mọi người lại chửi ầm lên.
Trong cửa lớn, Triệu Quan nhìn Tiêu Hồng Hoa và Vạn Trực đang bị trói, không khỏi vẻ mặt đau khổ nói: "Đại nhân... thực sự bắt bọn họ thì chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự đó."
"Ngu thế, cứ nói là thái giám là thủ ra lệnh cho chúng ta bắt không được à?" Tần Kham trợn mắt lên.
"A?" Triệu Quan mồ hôi lạnh tứa ra, vị Thiên hộ đại nhân này đúng là tự tìm đường chết, vừa đắc tội với người đọc sách không nói, đảo mắt đã đắc tội với cả thái giám thủ bị, hắn đây có phải là muốn tự sát nên kéo theo mấy cái đệm lưng không?
"Thôi, không dọa ngươi nữa, Phó công công hôm nay cũng xui xẻo lắm rồi, chúng ta không nên làm cho hắn thêm ngột ngạt nữa." Tần Kham thản nhiên cười cười.
"Hai người này giờ phải làm sao?"
Tần Kham cười cười nhìn hai người đang bị nhét giẻ vào miệng, vẻ mặt Tiêu Hồng Hoa đầy phẫn hận và cừu thị, Vạn Trực thì trong vẻ nghiêm nghị tựa hồ lại mang theo mấy phần sợ hãi.
Tần Kham quan sát họ một lúc như đi chợ chọn cải trắng, bỗng nhiên mỉm cười: "Vạn Trực đánh hai mươi trượng, trừ bỏ cử nhân, ha ha, đừng động tới một sợi lông của hắn, tách hai người này ra, không cho chạm mặt."
Tiêu Hồng Hoa lớn nhỏ dài ngắn vừa hay thích hợp, người này quả thực trời sinh cho một khuôn mặt để chịu tiếng xấu thay cho người khác, không lừa hắn thì sẽ bị trời phạt.
Triệu Quan cắn răng một cái, dù sao việc đã đến nước này, thôi thì đừng hỏi gì nữa, cứ nghe theo làm theo thôi.
"Vâng."
Sau thời gian Hai nén hương, cửa nha môn đột nhiên mở ra, Vạn Trực mình đầy thương tích bị ném đầu tiên, nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, mà Tiêu Hồng Hoa đồng thời cũng bị bắt vào thì chẳng sứt mẻ tới một cọng lông, ngơ ngác đi ra.
Các sĩ tử sợ quá, vẻ mặt lập tức trở nên không thoải mái, đãi ngộ của hai người khác biệt rõ ràng như vậy, không khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Lúc này Triệu Quan mặt như băng sương từ trong nha môn đi ra, đứng trên bậc thang chậm rãi nhìn chung quanh một vòng, tiếp theo thì ném một cái túi về phía Tiêu Hồng Hoa, Tiêu Hồng Hoa không nhúc nhích, cái túi rơi xuống, kêu bốp một các, các sĩ tử cúi đầu nhìn, thì ra là một túi bạc.
Mọi người lập tức ồn ào, ánh mắt nhìn Tiêu Hồng Hoa càng thêm hoài nghi.
Triệu Quan rất hợp thời mở miệng lớn tiếng nói: "Điều tra ra cử tử huyện Thượng Nguyên Vạn Trực kích động sĩ, trùng kích quan phủ, trong mắt không có luật pháp, phạt đánh hai mươi trượng, đệ trình lên học chính đại nhân phủ Ứng Thiên tước công danh, cả đời không thể nhập sĩ! Cử tử huyện Giang Ninh Tiêu Hồng Hoa dừng cương trước bờ vực, tố giác có công, thưởng một trăm lượng bạc."
Các sĩ tử hít một hơi lạnh, bốn phía là một mảng yên tĩnh.
Triệu Quan lạnh giọng nói: "Lại bộ Lâm thượng thư và Cẩm Y vệ Tần Thiên hộ rộng lượng với các sĩ tử, chuyện cũ sẽ bỏ qua, lệnh cho các ngươi lập tức giải tán, không được sinh sự, quê quán, tính danh, công danh của các ngươi Tiêu cử nhân huyện Giang Ninh đã nhất nhất tố giác, danh sách nằm trong tay Cẩm Y vệ, nếu còn dám tái phạm, nhân chứng vật chứng đủ cả, các ngươi tất biết vương pháp sâm nghiêm thế nào!
Bùm!
Cửa lớn đóng lại, lúc này không ai dám phá cửa quát mắng nữa.
Bốn phía vẫn là một mảng yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Tiêu Hồng Hoa, tiếng hít thở vang lên.
Tiêu Hồng Hoa nhìn thấy ánh mắt oán độc của mọi người, cùng với túi bạc dưới đất, lập tức khắp cả người lạnh toát, như rơi vào hầm băng.
Lâm Hãn nghiêm mặt không nói gì, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, theo hắn, lấy thái giám làm lá chắn thịt cũng tốt, Cẩm Y vệ dùng vũ lực đàn áp cũng tốt, chỉ cần các sĩ tử không hủy nha môn Lại bộ của hắn thì thế nào cũng được.
Ba người trong nội đường thuộc ba trận doanh khác nhau, nhưng mọi người đều có một điểm giống nhau, đó chính là tiết tháo mất rồi.
Có thành ngữ gọi là "Đại trí giả ngu", Tần Kham cảm thấy có thể phát minh một thành ngữ, gọi là "Đại gian nhược đức", kỳ thật phàm là người vào quan trường, phẩm tính cao thượng lúc trước đọc sách thánh hiền gần như đã vứt đi sạch, điểm mấu chốt đạo đức của mọi người thấp tới không dám tưởng tượng, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, có điều loại ngoại lệ này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn ở trong quan trường, kết cục cuối cùng tất nhiên là biến mất.
Người có đạo đức không làm quan được, cho dù làm quan thì tất nhiên cũng sẽ không làm được lâu.
Mắt thấy Phó công công tức giận tới có tư thế liều mạng với hắn, Tần Kham vội vàng ôn ngôn an ủi: "Phó công công yên tâm, vừa rồi hạ quan chỉ đùa một chút thôi, làm cho bầu không khí thoải mái hơn, không đến vạn bất đắc dĩ thì chúng ta tuyệt sẽ không lấy công công ra làm lá chắn thịt đâu."
Phó Dung ngây người một chút, tiếp theo thì lại nhảy dựng lên, cả giận nói: "Cho dù vạn bất đắc dĩ, các ngươi cũng không thể lấy Tạp gia ra làm lá chắn thịt được! Vì sao! Tạp gia trêu ai chọc ai?"
"Vâng, vâng, vâng."
Lâm Hãn nhíu mày, nói: "Tần Thiên hộ, chuyện khẩn cấp lắm rồi, ngươi có chủ trương chưa? Nói nhanh lên."
Tần Kham mỉm cười, nói: "Chuyện nếu có liên quan tới Cẩm Y vệ, tất nhiên sẽ do Cẩm Y vệ giải quyết, thượng thư đại nhân, Phó công công, cứ bình tĩnh ngồi xuống đi."
Lâm Hãn gật gật đầu, nói: "Tần Thiên hộ, sĩ tử chính là khí nặng của quốc gia, ngươi phải đối đãi tốt với họ, nếu có người chết, bản quan sẽ bắt ngươi tra hỏi."
Lời này hắn ném ra trước, lại đứng trên lập trường của tập đoàn quan văn buộc thuốc súng lên người Tần Kham như vậy. Thân ở trong hoàn cảnh ai ai cũng gian trá như quỷ, thư sinh văn nhược Tần Kham làm sao có thể thiện lương được.
Tiêu Hồng Hoa Tuổi chừng hơn ba mươi nhìn chằm chằm cửa thự nha đóng chặt, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh. Tiêu Hồng Hoa là môn sinh của Bành Tấn, nói là môn sinh, kỳ thật Bành Tấn chưa hề dạy hắn chút học vấn gì, chỉ có điều Bành Tấn nhậm chức Lễ bộ, Lễ bộ phụ trách khoa khảo, cử nhân Tiêu Hồng Hoa mới ba mươi tuổi tất nhiên muốn tiến thêm một bước trên sĩ đồ, luôn muốn tên được viết trên bảng vàn thì mấy không phụ nhiều năm gian khổ học tập, mà Lễ bộ thượng thư và các Thị Lang hiển nhiên chẳng thèm để ý tới tên tiểu cử tử vô danh này, thế nên Tiêu Hồng Hoa mới bái vào môn hạ của Bành Tấn.
Vạn Trực hơn Bốn mươi tuổi thì là tri giao và đồng niên thi hương của Bành Tấn.
Hai người đều là cử nhân có công danh, thường ngày ngạo khí mười phần, chế độ khoa khảo của Đại Minh giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, hai người may mắn thuận lợi đi qua hai tòa cầu độc mộc rồi, tất nhiên có vốn để ngạo khí.
Khi người nhà Bành Tấn tìm tới bọn họ, cầu bọn họ cứu Bành Tấn, hai người cơ hồ không cần nghĩ ngợi gì đáp ứng ngay.
Nếu đổi lại là thời kì Thái tổ hoặc là Thành tổ, có lẽ hai người sẽ không cần suy nghĩ cự tuyệt ngay thỉnh cầu chết người này, có điều hiện giờ là năm Hoằng Trị, tập đoàn quan văn đã nắm giữ quyền lên tiếng, vì thế thiện đãi sĩ phu cũng thành quan điểm chính của Đại Minh hiện giờ, chỉ cần tụ tập được một nhóm người đọc sách có công danh, vô luận Hán Vệ hay là quan phủ đều chẳng dám làm gì họ.
Vì thế hai người thương lượng, hơn một trăm người đọc sách cứ như vậy bị kéo lên chiến xa của hai người.
Sự thật quả nhiên như tính toán của họ, quan phủ và Cẩm Y vệ không dám làm gì họ, ngược lại liên tiếp bại lui vào nha môn, cửa lớn đóng chặt, treo cao miễn chiến bài.
Các sĩ tử trên Quảng trường còn đang hùng hùng hổ hổ không ngừng, Vạn Trực nhíu mày: "Nói Tiêu hiền chất, cứ giằng co như vậy cũng không phải chuyện hay, càng kéo dài thì tâm khí của mọi người càng nguôi, việc này e là không có kết quả."
Tiêu Hồng Hoa nhìn đại môn Lại bộ, lạnh lùng cười nói: "Vạn thúc, chúng ta khẳng định không thể để đám cẩu quan này trốn tránh mãi được, không bằng ùa vào, đập cửa nha môn ra rồi tính, luật pháp Đại Minh mặc dù nghiêm, nhưng luật không phạt được số đông, chỉ cần không xảy ra chết người, quan phủ cũng chẳng làm gì được chúng ta."
Vạn Trực gật đầu: "Ừ, cứ làm vậy đi."
Tiêu Hồng Hoa hít sâu một hơi, bỗng nhiên đứng lên vung tay hô to: "Các đồng niên đồng song, Hán Vệ hãm hại trung lương, Bành chủ sự vội tội mà bị bỏ tù, kẻ sĩ chúng ta đều có công danh, chính là trọng khí của Đại Minh, Lại bộ và Cẩm Y vệ không ngờ tránh mà không ra, không đếm xỉa gì tới chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc vậy mà bỏ qua, để trung lương phải chịu khổ trong ngục ư?"
Nói mấy câu hô hào, các sĩ tử trên quảng trường lập tức lại được hâm nóng nhiệt tình, đều hô lớn: "Không thể!"
"Chúng ta đọc hết sách thánh hiền, bằng vào một bầu hạo nhiên chi khí mà đứng trong thiên địa, há có thể để mặc Vệ cẩu đổi trắng thay đen, để trung thần hàm oan? Hôm nay chúng ta phẫn nộ mà đánh vào, chỉ để mở rộng chính khí của quốc triều, chỉ để gào thét sự bất bình càn khôn, các anh em, ai đi với ta."
Các sĩ tử hét lớn: "Cùng đi cùng đi."
Đây chính là diệu dụng của công danh, đây chính là lực dùng mãi không hết của các sĩ tử Đại Mình, cũng là nguyên nhân bản chất ham muốn công danh. Nhưng chỉ có công danh, vô luận tú tài hay là cử nhân, công danh chính là bùa hộ mệnh của họ, chính là giấy chứng nhận nhập môn đã gia nhập tập đoàn quan văn, vô luận gặp phải bất kỳ chuyện gì, bên trên cũng có toàn bộ tập đoàn quan văn làm chỗ dựa cho ngươi.
Nếu không có cái pháp bảo hộ thân này, một trăm bình dân văn nhược cho dù cho họ mượn gan to bằng trời, cũng không dám làm ra hành vi nghịch trùng kích quan phủ, nhưng tú tài với cử nhân thì khác, bọn họ chẳng những dám, hơn nữa còn có thể đặt mình trên độ cao chính nghĩa lẫm nhiên, mãnh liệt chiếm điểm cao của đạo đức, dùng đại biểu của chính nghĩa làm tên, không hề cố kỵ làm ra việc mà họ muốn làm.
Đây cũng là bản chất của văn nhân Đại Minh hiện giờ, dùng danh của chính nghĩa, đi làm những việc vô pháp vô thiên.
Tiếng hô tiếng quát ầm ầm, một đám sĩ tử giống như lũ điên ùa lên, bước tới bậc đá ở nha môn Lại bộ, nhấc tay nhấc chân, đang định lưu lại ký hiệu của sự chính nghĩa lẫm nhiên lên cửa lớn sơn đỏ, để ngày sau được gặp ngườita thổi phồng thì cửa lớn đột nhiên từ bên trong mở ra.
Chín tên Cẩm Y vệ bách hộ vây quanh Tần Kham ngang nhiên đi ra, các sĩ tử ngẩn người, động tác trùng kích nha môn lập tức khựng lại.
Khác với lúc đi vào, chín tên bách hộ vẻ mặt lạnh lùng như băng sương, Tần Kham bước ra một bước về phía trước, hét to: "Cẩm y Giáo úy ở đâu?"
Các Giáo úy và lực sĩ bình thường của Thiên hộ sở đã sớm trình diện, nghe thấy Tần Thiên hộ hét lớn, trên quảng trường lập tức truyền đến tiếng đáp đồng thanh đất rung núi chuyển.
"Có."
Tần Kham mặt lộ sát khí, chậm rãi nói: "Vây những sĩ tử trong mắt không có vương pháp này lại cho bản Thiên hộ."
"Vâng."
Hơn một ngàn Cẩm y Giáo úy mặc phi ngư phục đồng loạt rút đao, đằng đằng sát khí xông tới.
Tình thế đột biến, công thủ đổi chỗ!
Không ít sĩ tử lập tức kích động, dù sao cái việc trùng kích quan phủ này cũng có chút nghiêm trọng, các sĩ tử chưa trải qua trường hợp lớn tất nhiên cảm thấy sợ hãi, tuy nói mình đại biểu cho chính nghĩa, nhưng xú danh của Cẩm Y vệ vang vọng hơn năm, bọn họ nào có quản ngươi có chính nghĩa hay không, một đao bổ xuống, giảng đạo lý với bọn họ hữu dụng à? Không ít sĩ tử lúc này mới cảm thấy có chút hối hận, chuyện có liên quan rắm gì tới mình đâu, vì sao lại tin lời mê hoặc, cứ đòi dính vào bãi nước đục này? Thật sự tưởng Cẩm Y vệ tiếng tăm lừng lẫy là tượng bùn muốn nhào nặn thế nào cũng được à?
Tiêu Hồng Hoa thấy tình thế không ổn, tiến lên một bước nghiêm nghị nói: "Dừng tay! Đám vệ cẩu các ngươi! Chúng ta chính là môn sinh của thánh nhân, bách độc bất xâm, bách tà bất nhập, thân có công danh được thánh thiên tử ban thưởng, ai dám làm gì chúng ta?"
Vạn Trực lúc ban đầu cũng có chút sợ hãi, thấy Tiêu Hồng Hoa đứng ra, lập tức cũng lấy hết dũng khí: "Đúng vậy, các ngươi giết được một hai người đọc sách, chứ giết được sao hết tất cả người đọc sách trong thiên hạ?"'
Ánh mắt Tần Kham như đao, nhìn chằm chằm hai người rồi lạnh lùng nói: "Ta tất nhiên không dám lạm sát người đọc sách, ta chỉ giết người đọc sách có tội, hai người các ngươi ai là đầu lĩnh?"
Hai người đồng loạt bước lên trước, đồng thanh nói: "Chúng ta đều là đầu lĩnh."
"Bắt!" Tần Kham hét to.
Hai gã bách hộ tự mình tiến lên, vỏ đao vỗ vào đầu gối họ, hai người lập tức đành quỳ xuống, tiếp theo thì rút dây gân bò ra trói lại, chỉ trong mấy cái hô hấp đã trói thành hai cái bánh thịt heo.
các sĩ tử ngây ngốc nhìn một màn này, có lòng muốn phản kháng, nhưng lại bị các Cẩm y Giáo úy tay cầm cương đao đã rời vỏ khiến cho sợ hãi, sát khí nồng đậm khiến cho họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Hồng Hoa và Vạn Trực bị kéo vào nha môn một cách thô lỗ,sau đó thì cửa nha môn két một cái đóng lại.
Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, cảm thấy hết sức mất mặt, trên mặt mỗi người đều hiện lên một tia xấu hổ, một người cắn răng cả giận nói: "Hán Vệ không ngờ thực sự dám bắt sĩ tử trong sạch chúng ta, các niên huynh, nỗi nhục này chúng ta tuyệt đối không thể nhịn được!"
"Đúng vậy! Bắt chúng phải thả người."
Mọi người bất chấp sự uy hiếp của Cẩm Y vệ bốn phía, đều vung quyền đầu ra sức đấm vào cửa lớn.
Cửa lớn không chút sứt mẻ, các sĩ tử đập tới đau cả tay, thấy không làm gì được cả lớn, mọi người lại chửi ầm lên.
Trong cửa lớn, Triệu Quan nhìn Tiêu Hồng Hoa và Vạn Trực đang bị trói, không khỏi vẻ mặt đau khổ nói: "Đại nhân... thực sự bắt bọn họ thì chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự đó."
"Ngu thế, cứ nói là thái giám là thủ ra lệnh cho chúng ta bắt không được à?" Tần Kham trợn mắt lên.
"A?" Triệu Quan mồ hôi lạnh tứa ra, vị Thiên hộ đại nhân này đúng là tự tìm đường chết, vừa đắc tội với người đọc sách không nói, đảo mắt đã đắc tội với cả thái giám thủ bị, hắn đây có phải là muốn tự sát nên kéo theo mấy cái đệm lưng không?
"Thôi, không dọa ngươi nữa, Phó công công hôm nay cũng xui xẻo lắm rồi, chúng ta không nên làm cho hắn thêm ngột ngạt nữa." Tần Kham thản nhiên cười cười.
"Hai người này giờ phải làm sao?"
Tần Kham cười cười nhìn hai người đang bị nhét giẻ vào miệng, vẻ mặt Tiêu Hồng Hoa đầy phẫn hận và cừu thị, Vạn Trực thì trong vẻ nghiêm nghị tựa hồ lại mang theo mấy phần sợ hãi.
Tần Kham quan sát họ một lúc như đi chợ chọn cải trắng, bỗng nhiên mỉm cười: "Vạn Trực đánh hai mươi trượng, trừ bỏ cử nhân, ha ha, đừng động tới một sợi lông của hắn, tách hai người này ra, không cho chạm mặt."
Tiêu Hồng Hoa lớn nhỏ dài ngắn vừa hay thích hợp, người này quả thực trời sinh cho một khuôn mặt để chịu tiếng xấu thay cho người khác, không lừa hắn thì sẽ bị trời phạt.
Triệu Quan cắn răng một cái, dù sao việc đã đến nước này, thôi thì đừng hỏi gì nữa, cứ nghe theo làm theo thôi.
"Vâng."
Sau thời gian Hai nén hương, cửa nha môn đột nhiên mở ra, Vạn Trực mình đầy thương tích bị ném đầu tiên, nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, mà Tiêu Hồng Hoa đồng thời cũng bị bắt vào thì chẳng sứt mẻ tới một cọng lông, ngơ ngác đi ra.
Các sĩ tử sợ quá, vẻ mặt lập tức trở nên không thoải mái, đãi ngộ của hai người khác biệt rõ ràng như vậy, không khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Lúc này Triệu Quan mặt như băng sương từ trong nha môn đi ra, đứng trên bậc thang chậm rãi nhìn chung quanh một vòng, tiếp theo thì ném một cái túi về phía Tiêu Hồng Hoa, Tiêu Hồng Hoa không nhúc nhích, cái túi rơi xuống, kêu bốp một các, các sĩ tử cúi đầu nhìn, thì ra là một túi bạc.
Mọi người lập tức ồn ào, ánh mắt nhìn Tiêu Hồng Hoa càng thêm hoài nghi.
Triệu Quan rất hợp thời mở miệng lớn tiếng nói: "Điều tra ra cử tử huyện Thượng Nguyên Vạn Trực kích động sĩ, trùng kích quan phủ, trong mắt không có luật pháp, phạt đánh hai mươi trượng, đệ trình lên học chính đại nhân phủ Ứng Thiên tước công danh, cả đời không thể nhập sĩ! Cử tử huyện Giang Ninh Tiêu Hồng Hoa dừng cương trước bờ vực, tố giác có công, thưởng một trăm lượng bạc."
Các sĩ tử hít một hơi lạnh, bốn phía là một mảng yên tĩnh.
Triệu Quan lạnh giọng nói: "Lại bộ Lâm thượng thư và Cẩm Y vệ Tần Thiên hộ rộng lượng với các sĩ tử, chuyện cũ sẽ bỏ qua, lệnh cho các ngươi lập tức giải tán, không được sinh sự, quê quán, tính danh, công danh của các ngươi Tiêu cử nhân huyện Giang Ninh đã nhất nhất tố giác, danh sách nằm trong tay Cẩm Y vệ, nếu còn dám tái phạm, nhân chứng vật chứng đủ cả, các ngươi tất biết vương pháp sâm nghiêm thế nào!
Bùm!
Cửa lớn đóng lại, lúc này không ai dám phá cửa quát mắng nữa.
Bốn phía vẫn là một mảng yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Tiêu Hồng Hoa, tiếng hít thở vang lên.
Tiêu Hồng Hoa nhìn thấy ánh mắt oán độc của mọi người, cùng với túi bạc dưới đất, lập tức khắp cả người lạnh toát, như rơi vào hầm băng.
Danh sách chương