Trên đời có đồ tốt, cũng có thứ đáng ghê tởm, tiêu chuẩn của mỗi người cân nhắc những vật này cũng không hề giống nhau.

Nhưng tại tất cả các triều đại khác nhau trong lịch sử thì lại có một thứ đáng ghê tởm mà tất cả mọi người đều thống nhất ý kiến, đó chính là ngôn quan đấy.

Loại sinh vật này bị chán ghét hết sức không hề ít, dù rằng nếu luận phẩm cấp thì nó cũng chỉ nho nhỏ có thất phẩm, luận tài cán thì cũng chỉ là tiến sĩ xuất thân bình thường mà thôi.

Đại Minh lúc mới lập quốc thì Thái tổ Thành tổ hoàng đế tính cách mạnh mẽ, chuyên quyền độc đoán, chuyện thiên hạ tới trên triều thì đều theo một lời của hoàng đế mà quyết, khi đó tuy cũng có ngôn quan nhưng quả thực tác dụng của bọn hắn thật ra cũng không lớn. Nhưng sau thời Anh Tuyên thì thể chế chính trị của Đại Minh bắt đầu thành hình, Nội các chấp chính, Ti Lễ Giám chấp phạt, Hoàng đế làm trung tâm… từ đây thì bắt đầu hình thành bố cục chính trị văn nhân chấp chưởng thiên hạ, mà mùa xuân của ngôn quan cũng tới theo. Vì vậy đám quan nho nhỏ thất phẩm mới dựa vào một chữ danh mà lau nhau quát tháo triều đình, hô phong hoán vũ, như đám chó dại vớ được ai là cắn người đó, hung hăng ương ngạnh tới ngay cả một số Thượng thư trên triều cũng phải cẩn thận tránh bị bọn chúng đớp được chỗ hại đấy.

Tuần án Ngự sử là thuộc về tập đoàn ngôn quan này.

Ngự sử có quyền giám sát, vô luận là chức quan trong triều có cao cỡ nào thì phàm là làm việc không hiệu quả, sinh hoạt thất đức, không làm tròn trách nhiệm…vân vân… hay dù chỉ là khi ngươi vào buổi triều sớm mà quên chưa chùi sạch đồ ăn sáng thì đều là chỗ hại trong danh sách hạch tội của bọn chúng.

Mà Tuần án Ngự sử thì là cái loại ngôn quan không phải quản chế quan chức kinh thành mà là quan lại địa phương. Từ năm Hoằng Trị định ra chế độ giám sát cùng đánh giá công vụ hành chính địa phương thì mới xuất hiện chức danh Tuần án Ngự sử để khảo sát khắp nơi. Mà việc khảo sát này thì mang tính chất thường xuyên nhưng lại không định kỳ đấy, tùy vào thời điểm mà linh hoạt tiến hành. Đây chính là một đặc điểm của thể chế chính trị Đại Minh, Hoàng đế có Nội các kiềm chế, quan địa phương lại bị thượng cấp cùng Tuần án Ngự sử kiềm chế, từ trên xuống dưới kiềm chế lẫn nhau để tránh việc quyền lực tuyệt đối bành trướng mà khiến dân chúng thiên hạ lầm than.

Chế độ Tuần án này thật ra cũng có thể coi như một cái chế độ tốt, đáng tiếc là một cái áo đẹp nhưng bị tròng lên người đám heo nái thì cũng chả khác gì mớ rẻ rách là bao.

Ngôn quan Ngự sử thì cũng là người, là người thì không tránh khỏi có người tốt kẻ xấu.

Đỗ Hoành hiện tại có một cọc phiền toái to đùng là bởi vì sắp tới phụ trách khảo sát nơi hắn làm quan lại là Tuần án Ngự sử Thạch Lộc, đây là thuộc về bên hàng ngũ kẻ xấu, ít nhất đối với Đỗ Hoành thì chính là như vậy.

Nói đơn giản, lai giả bất thiện.

************************************************** *********

Tần Kham đang gấp rút xây dựng kế hoạch, kế hoạch phát tài.

Công danh tú tài thì đã bị cách rồi, khoa cử là không có hi vọng nữa, bị ném tới cái xã hội cổ đại này trong hoàn cảnh đó thì hắn duy nhất có thể làm đại khái chính là trở thành một phú ông tiêu dao, cả đời giàu có khoái hoạt.

Tần Kham không có dã tâm lớn lao gì cả, hắn vốn là một kẻ có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, chỉ cần không đói bụng tới mức nằm liệt giường thì hắn liền an tâm sống thoải mái với hiện tại. Vậy nên kiếp trước mặc dù hắn cũng coi như là thành phần trí thức có bản lĩnh nhưng bất quá cũng chỉ ở mức thành phần tri thức mà thôi.

Nhân sinh đương nhiên phải có kế hoạch, có mục tiêu.

Mục tiêu của Tần Kham cũng không cao, trong vòng một năm làm cái phú hộ vạn lượng là được rồi.

Cái mục tiêu này vẫn hết sức phù hợp thực tại đấy, không quá cao xa, không có đại nhảy vọt.

Bá Hổ thi tập đã bán được hơn vạn quyển, xem chừng đã không còn giá trị khai thác gì nữa rồi, nhất định phải tìm phương pháp mới mới được.

Qua lần kiếm chác này thì hắn đã phát hiện ra sự nghiệp xuất bản mang lại lợi nhuận thật sự rất lớn, một đống thơ thẩn khóc xuân buồn thu lau nhau đóng thành một quyển sách không ngờ lại kiếm được tới mấy trăm lượng bạc, không cần tiền vốn, không có mạo hiểm, chẳng những có thể kiếm tiền mà còn kiếm được cả hư danh… đương nhiên hắn không thèm để cái thứ như hư danh này vào mắt, miễn phí đưa cho Đường đại tài tử cho khỏe.

Khiêm tốn mới có thể sống lâu dài, sống an toàn. Lúc muốn kiếm hư danh thì cũng nên nghĩ lại hằng hà sa số kết cục thảm thiết của mớ danh nhân trong lịch sử cái đã.

Hiện nếu làm phát minh cũng không tiền đồ gì cả, bây giờ là Minh triều, rượu cao độ đã có, hỏa dược cũng đã có… nên có thì đều đã có, muốn phát minh ra máy bay xe tăng thì lại cóc đủ trình, hơn nữa nếu dám phát minh ra mấy loại này thì đoán chừng chẳng những không phát tài nổi mà khả năng rơi đầu còn khá lớn.

Hay là vẫn tiếp tục lăn lộn theo nghiệp xuất bản đi a.

Thơ thẩn thì đã vét sạch sành sanh rồi, thế nhưng vẫn còn có thể bán những cái khác nữa chứ, ví dụ như... tiểu thuyết nổi tiếng thì sao? Cái này đối với trí nhớ cũng không quá khắt khe, có điều nếu đưa ra thì nên lấy tên thằng nào nữa nhỉ? Lại gắn mác Đường đại tài tử tiếp nữa xem ra không ổn cho lắm, người đọc sách xác thực có chút đơn thuần, thế nhưng vẫn còn không có đơn thuần đến mức lừa đi gạt lại mà vẫn không tỉnh ra rồi.

Mệt óc a......

Tần Kham ngồi trên ghế dựa dưới mái hiên khách sạn nhìn ra đường, duỗi dài thân thể phơi nắng hứng ánh mặt trời ấm áp ngày đầu xuân, ngáp một cái dài tẻ nhạt.

Hiện đã có tiền, có phải nên đăng báo tìm vợ ngay hay không nhỉ?

Tìm kiểu vợ nào đây?

Ngực lớn, chân dài, khuôn mặt thiên thần, bộ dáng ma quỷ chăng...

Chính nhân quân tử thì cũng là nam nhân, thẩm mỹ của mọi nam nhân đối với nữ nhân thì về cơ bản là giống nhau, ở điểm này thì quân tử với lưu manh chẳng khác đêk gì nhau cả.

Tần Kham đang mơ về vợ đẹp thì đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời trước mặt bỗng biến mất, một thân ảnh thon dài thướt tha vụt chắn trước mặt.

Tần Kham lặng người đi hồi lâu, sau đó thở dài thườn thượt.

Người quen cũ.

Ý buồn trên khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Yên càng sâu hơn lần trước, cả người nàng lộ vẻ uể oải hết sức thiếu sức sống, chỉ tới khi nhìn thấy Tần Kham xong thì mới lộ ra vài nét tươi tắn như ánh rạng đông.

"Nguyên lai là ‘ Nếu mãi như lúc gặp ban đầu ’ Tần đại tài tử, hạnh ngộ hạnh ngộ." Trong mắt Đỗ Yên hiện lên vài nét châm chọc.

—— Thật hối hận ngày hôm qua làm sao lại không đem bà cô này diệt khẩu đi chứ, đánh không lại hạ độc cũng tốt mà...

Tần Kham vụt dựng hết cả tóc gáy tay chân sởn đầy gai ốc, chột dạ nhìn trái ngó phải một vòng xong thì mới cười khổ chắp tay đáp lễ: "Nguyên lai là Cao Nha Nội, hữu lễ hữu lễ..." (Cao Nha Nội là thằng đểu hại Lâm Xung trong Thủy Hử.)

Đỗ Yên ngẩn người: "Ta không phải họ Cao."

"Cô cao như vậy, cha lại là quan phụ mẫu một huyện, không phải là Cao Nha Nội thì là cái gì?"

Đỗ Yên hừ hừ, nói: "Từ xa đã thấy ngươi ngồi ngẩn ngơ một mình dưới hiên, chắc lại đang tính toán mấy chủ ý xấu xa chứ gì?"

"Ta đang nhớ hồi ở quê cũ có nuôi một con chó..."

Đỗ Yên ngạc nhiên: "Con chó thì hay ho gì mà nhớ?"

"Bởi vì con chó này của ta không phải là chó bình thường, nó toàn bắt chuột..."

"Lợi hại như vậy?" Cặp mắt đẹp của Đỗ Yên trừng to tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

"Nhà ta còn nuôi cả một con mèo, có điều con mèo đó về sau lại phát điên lên rồi..."

"Sao mà điên?"

"Bởi vì đám chuột bị con chó ăn sạch mất rồi."

"Con mèo điên xong rồi thì sao nữa?"

"Cái con mèo điên kia về sau học được cách gặm xương."

Đỗ Yên: "..."

Tần Kham mỉm cười: "Tốt rồi, đoạn sau là chuyện riêng của nhà ta đấy. Chào hỏi đã xong, nói chuyện phiếm cũng đã xong, Đỗ cô nương… Tạm biệt không tiễn."

Đỗ Yên khẽ nhăn đôi mi thanh tú: "Ngươi chán ghét ta?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Ta vô cùng yêu thích cô cho nên không dư hơi đi tiếp chuyện cô... Lời này cô tin nổi không?"

Đỗ Yên thở dài: "Nguyên lai ngươi quả thật rất chán ghét ta..."

Vẻ đẹp trong sáng lại đượm đầy những ý buồn, Tần Kham liếc nàng một cái… Ừ, xem ra nàng là gặp phiền toái thật sự.

Đỗ Yên đứng lặng dưới mái hiên khách sạn, nhìn ngựa xe nô nức trên đường cái phồn hoa, thần sắc có chút lưu luyến không nỡ rời đi.

"Có lẽ không được mấy ngày nữa ta phải cùng cha về quê cũ rồi, thật không nỡ rời bỏ nơi đây a..." Đỗ Yên thì thào tự nói, nước mắt lặng yên chảy xuống.

"Tại sao phải về quê cũ?"

Tần Kham vừa dứt lời thì liền hận không thể tự tát cho mình một bạt tai.

Mấy thằng miệng lưỡi lanh chanh mãi mãi sẽ không biết có báo ứng nào chờ đợi chúng nó.

Quả nhiên, Đỗ Yên nghe thế thì ngước mắt nhìn hắn nói: "Bởi vì cha ta có khả năng sắp bị bãi quan rồi..."

Tần Kham cười khổ gãi gãi mũi: "Theo như lẽ thường thì hẳn ta nên hỏi tiếp là vì sao mà cha cô bị bãi quan có phải không?"

Mặc dù đang tâm sự nặng nề nhưng Đỗ Yên vẫn bị bộ dạng bất tắc dĩ của Tần Kham chọc cười, nàng gật đầu nói: "Đúng vậy, theo lẽ thường thì nhất định phải hỏi như vậy đấy. Có điều ngươi không hỏi cũng không sao, ta có thể trực tiếp nói cho ngươi..."

"Ta có thể bịt lỗ tai lại không?"

"Không!"

"Vậy ta đành phải rửa tai lắng nghe rồi..."

Đỗ Yên sâu kín thở dài, đem phiền toái Đỗ Hoành gặp phải đầu đuôi nói ra, nói xong thì nàng liền chăm chú nhìn Tần Kham, trong mắt có nhàn nhạt chờ mong.

Hắn... có nguyện ý giúp đỡ không chứ? Hắn có khả năng giúp đỡ sao? Từ khi nhận thức Tần Kham đến nay thì hắn từ chỗ không xu dính túi tới hôm nay đã khá rủng rỉnh, nàng đều nhìn rõ ràng trong mắt. Trong lòng Đỗ Yên thì Tần Kham đúng là kẻ có bản lĩnh tài hoa, càng khó được chính là hắn không thích khoe khoang tài hoa bản lĩnh của mình, đối nhân xử thế khiêm tốn tới không thể khiêm tốn hơn được nữa.

Tần Kham thật sự là khiêm tốn được quá mức nữa… không phải người đọc sách trọng nhất là hư danh sao? Vì sao hắn làm ra những bài thơ ưu mỹ tuyệt diệu như vậy mà lại cam tâm tình nguyện đem ra mua danh cho người khác còn bản thân lại chỉ ngồi thu bạc? Chẳng lẽ hắn chỉ trọng lợi không trọng danh? Thế nhưng mà... một kẻ chỉ chú trọng lợi ích thì sao có thể làm ra nổi những bài thơ trữ tình như vậy được?

Đỗ Yên khẽ thở dài, người này đến cùng là suy nghĩ gì? Hắn chính thức muốn cái gì? Rất khó hiểu...

Tần Kham phản ứng rất bình thản. Nghe xong phiền toái của Đỗ Hoành thì hắn chỉ cảm thán một câu: "Lệnh tôn tao ngộ thực khiến người khác thổn thức..."

"Chỉ thế thôi sao?" Đỗ Yên rất không hài lòng, nàng muốn nghe không phải là cái này.

Tần Kham đứng bật dậy, duỗi lưng một cái, ngẩng đầu nhìn sắc trời thì thào tự nói: "Hoàng chưởng quỹ lại in thêm một nghìn quyển tập thơ rồi thế mà vẫn chậm chạp không đưa bạc đến, người này càng ngày càng không có thành tín rồi. Ta phải đi gặp hắn nói cho ra lẽ mới được..."

"Ngươi..." Đỗ Yên tức đến lỗ mũi xì khói.

Tần Kham chắp tay qua loa chào tạm biệt Đỗ Yên rồi vội vàng rảo bước tót đi mất.

Hắn đương nhiên không muốn dính vào cái phiến phức này… Đây là hai vị quan thất phẩm phân cao thấp cơ đấy, một thằng dân đen như hắn mà dám lẫn lộn vào một cái thì nhất định sẽ chết rất thảm đi.

Quy tắc sinh tồn đầu tiên của người xuyên việt là cái gì?

Không phải là chủ nghĩa anh hùng làm liều để ăn nhiều, mà phải là an toàn, an toàn là bạn tai nạn là thù. Trong lúc thần tiên đập nhau thì tốt nhất là cong đuôi trốn thật nhanh, chạy càng xa càng tốt.

Tần Kham lẩn rất xa, hơn nữa lẩn rất nhanh, hầu như có thể coi như là ‘vắt chân lên cổ mà chạy’ rồi.

Bỏ lại ánh mắt đau đáu mong mỏi của Đỗ Yên, Tần Kham bước càng lúc càng nhanh, sau cùng là dứt khoát chạy mất.

Đỗ Yên tức tới mức dậm chân thình thịch, nàng cực kỳ thất vọng đối với phản ứng của Tần Kham, chính ra lúc trước đã thấy cái kiểu gặp việc nghĩa mà tránh qua của hắn thì nên sớm biết thằng này chẳng hề có tí trượng nghĩa nào mới phải.

Tần Kham rời đi rất nhanh rất gấp, nữ nhân này đúng là cái cọc phiền toái, mà hắn thì chán ghét phiền toái.

Các cụ vẫn dạy ‘nhanh nhẩu đoảng’, khi Tần Kham cắm đầu chạy thì lại không để ý thấy một chiếc xe ngựa từ đằng trước chạy nhanh tới… tốc độ của xe ngựa không chậm, nếu như trong Thiệu Hưng thành có cảnh sát giao thông mà nói thì nhất định có thể phạt nó vi phạm tốc độ trong khu dân cư rồi...

Tới khi Tần Kham phát giác ra chung quanh có chút không thích hợp, nhanh chóng ngẩng đầu lên thì mới thấy xe ngựa chỉ còn cách hắn cùng lắm là vài thước… lúc này hắn thậm chí đã có thể cảm giác được hơi thở nóng ướt từ lỗ mũi của con ngựa rồi.

Chung quanh phát ra từng hồi kinh hô, nhưng Tần Kham thì ngay cả kinh hô cũng không kịp phát ra nữa, toàn bộ suy nghĩ của hắn trong nháy mắt này phảng phất như dừng lại...

Sinh tử gang tấc!

Ngay khi một người một ngựa sắp đâm sầm vào nhau thì sau lưng Tần Kham bỗng nhiên thoát ra một thân ảnh xanh nhạt, thân ảnh xinh xẻo này tựa như bay vút lên rồi một chiếc gót sen nhỏ nhắn điểm mạnh lên cổ con ngựa một cái… tiếp sau thì Tần Kham chỉ cảm thấy cánh tay mình bị một lực lượng khổng lồ hung hăng kéo tuột đi...

Xe ngựa không việc gì, Tần Kham cũng không việc gì.

Người chung quanh rốt cục phát ra từng tràng ồ lên nhẹ nhõm.

Bờ môi Tần Kham đã tím ngắt vì khiếp sợ, hắn đờ đẫn theo phản xạ nghiêng đầu sang bên cạnh thì mới thấy một khuôn mặt hết sức quen thuộc.

"Cho dù... Cho dù cô đã cứu ta, cũng đừng... mơ ta sẽ giúp cô rồi. Ta chỉ là một gã dân đen tầm thường, không giúp nổi..." Lời nói của Tần Kham lúc này hết sức run rẩy run, sắc mặt cũng nhão nhoét vì hoảng loạn.

Đỗ Yên lạnh lùng cười cười: "Vậy ngươi tính dùng cái gì để báo đáp ân cứu mạng thế?"

Tần Kham nghĩ nghĩ, từ trong ngực móc ra năm lượng bạc nén, vẻ mặt như rứt từng khúc ruột đưa về phía Đỗ Yên..

Đỗ Yên muốn cười, càng muốn đánh người.

"Ngươi cũng chỉ đáng giá có năm lượng bạc sao?"

Tần Kham cắn răng lại móc ra thêm năm lượng nữa.

"Mười lượng sao?" Đỗ Yên cười lạnh.

Tần Kham thở dài: "Đỗ cô nương, nếu như cô vẫn không hài lòng thì cứ đem ném ta trở lại đường cái để cho xe ngựa đâm ta chết quách đi cho xong. Nếu tăng giá nữa thì ta có sống cũng không bằng chết nữa rồi..."

Đỗ Yên thật sự rất muốn đánh hắn.

Đây rốt cuộc là cái loại người gì nữa hả trời, trọng danh mà nhẹ lợi mới là quân tử… thằn này thì lại trái ngược, không những thế mà còn coi bạc to hơn cả tính mạng nữa chứ.

Nếu đám người đọc sách trên đời này đều như hắn thì quả thực là đại nạn của Đại Minh vương triều...

Đỗ Yên lạnh lùng nói: "Nếu ta không cần bạc của ngươi thì sao?"

Động tác thu bạc của Tần Kham tối thiểu nhanh gấp 10 lần so với móc bạc ra, chỉ thấy ánh bạc lóe lên thì mười lượng bạc kia đã không thấy tung tích, không biết đã đi tới phương trời nào nữa rồi.

"Nếu Đỗ cô nương không thu bạc thì việc này đã tỏ rõ đạo đức hết sức tốt đẹp của Đỗ cô nương, ta sẽ mời Đường Dần làm thơ nói về cô nương, tán dương hành vi thi ân bất cầu báo đại thiện này của cô..."

Tần Kham nói xong vái chào thật thấp, sau đó quay đầu rời đi.

Hắn mới quay lưng đi được có vài bước thì Đỗ Yên bỗng nhiên đứng ở giữa phố hô to lên với đám đông người đi đường chung quanh: "Chư vị hương thân, các người biết không? ‘ Nếu mãi như lúc gặp ban đầu ’ là do ai làm ra... A..."

...

...

Tần Kham thật sự rất bội phục mình lanh tay lẹ mắt, nếu như có thể hung ác hạ quyết tâm đem cái bà tám này bóp chết diệt khẩu thì tính cách của mình quả thực chính là hoàn mỹ vô khuyết rồi a.

Buông ra bàn tay đang che cái miệng nhỏ xinh của Đỗ Yên, Tần Kham đem nàng kéo vào một con hẻm nhỏ bên đường, sắc mặt hắn lúc này so với người chết thì còn khó coi hơn.

Nếu mấy câu thơ kia bị mọi người biết là do hắn làm thì không biết sẽ dẫn đến sự công kích của bao nhiêu người đọc sách nữa, bởi vì từ xưa đến nay tâm địa văn nhân vốn còn nhỏ hơn cả nữ nhân đấy, mà thủ đoạn thì còn ác độc hơn nữa cơ.

"Bà tám! Ta không lừa gạt cũng không trêu chọc gì cô, rốt cục là cô muốn cái gì mới để yên cho ta hả?"

Đỗ Yên không chút hoang mang: "Giúp cha ta giải quyết chuyện kia, vụ làm thơ sau này ta chôn sâu trong bụng."

"Ta chỉ là một gã dân đen tầm thường thì có thể giúp cái gì chứ, chẳng lẽ cô bị hoang tưởng à?"

"Ta cũng không hiểu nữa, chỉ cảm thấy ngươi hẳn có thể giúp được gì đó." Đỗ Yên trả lời rất ngang ngược.

Nữ nhân Đại Minh đều ngang ngược mù quáng như vậy sao?

Tần Kham đánh không lại nàng nên đành phải dùng ánh mắt phóng hỏa để giết chết nàng.

Đỗ Yên thấy Tần Kham im lặng thật lâu thì cặp môi đào cũng mím chặt lại, dứt khoát chờ hắn mở miệng.

Cuối cùng thì Tần Kham đành thở dài: "Ta giúp cô lần này vậy, chỉ mong sau đó thì chúng ta..."

"Ta biết rồi, cả đời không qua lại với nhau nữa chứ gì." Hai mắt Đỗ Yên sáng rực, cười khúc khích tiếp lời.

Tần Kham nghe thế thì trở nên lo ơi là lo, nữ nhân này đáp ứng sảng khoái là thế nhưng nhìn sắc mặt của nàng thì căn bản không có chút ý định "Cả đời không qua lại với nhau" nào cả.

Đã có hứa hẹn của Tần Kham, tâm tình Đỗ Yên không hiểu sao bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn.

"Cha ta không hiểu quy củ chọc vào phiền phức này, cũng may là có ngươi..."

"Bởi vì cha ngươi cha năm xưa đen đủi, mệnh phạm tiểu nhân..."

"Đa tạ Tần công tử giúp ta."

Tần Kham nhịn không được liếc xéo nàng một cái, cực kỳ ảo não nói: "Không cần cảm ơn, ta cũng giống lệnh tôn mà thôi - năm xưa đen đủi, mệnh phạm tiểu nhân..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện