“Đây nông cạn à? Đây không phải chuyện tự nhiên hả?” Hội trưởng Tuyên trả lời, “Mọi sự hấp dẫn giới tính tự nhiên đều liên quan rất lớn đến vẻ ngoài.”

Dung Quân Tiện bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng đúng…”

Hội trưởng Tuyên lại hỏi: “Chẳng lẽ cậu không thích mặt của anh Bạch à? Cậu không cảm thấy anh ấy đẹp.”

“Tôi…” Dung Quân Tiện không có cách nào phản bác, “Anh nói đúng, tôi rất thích ngoại hình của anh ấy.”

Hội trưởng Tuyên bùi ngùi thở dài: “Vậy xem ra tôi thua ở ngoại hình?”

Dung Quân Tiện thật sự nghẹn lời rồi, nhìn hội trưởng Tuyên thế nào, đẹp thế nào. Nói thật, hội trưởng Tuyên so sánh với bất kỳ kẻ nào, ngoại hình đều sẽ không thua.

Bởi vì, hội trưởng Tuyên quá đẹp rồi.

Trông hội trưởng Tuyên quá đẹp, cho dù bạn ném hội trưởng Tuyên vào thảm đỏ tụ tập minh tinh, cũng sẽ được người liếc mắt chọn ra.

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Có thể là mặt của tôi không đẹp.”

Dung Quân Tiện nghe vậy, bất giác hỏi: “Hội trưởng Tuyên nhà anh không có gương à?”

Hội trưởng Tuyên bối rối, nói: “Có.”

Dung Quân Tiện nói: “Nhà anh đã có gương, trên mặt anh có mắt, sao lại không biết mình có đẹp hay không?”

“…” Hội trưởng Tuyên ngẩn người.

Dung Quân Tiện lại nói: “Với lại, nếu anh có thể để ý mặt tôi, vậy thẩm mỹ của anh đương nhiên không có vấn đề. Chẳng lẽ anh không nhìn ra cái đẹp của mình?”

Hội trưởng Tuyên trả lời: “Đương nhiên tôi biết mình đẹp.”

—— lời này nhìn từ mặt chữ, sao lại có cảm giác không biết xấu hổ? Nhưng lời này nếu là từ miệng hội trưởng Tuyên nói ra, lại có vẻ trung thực, phù hợp.

“Vậy anh cũng không cần tiếc nuối!” Dung Quân Tiện khuyên nhủ.

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Nhưng tôi cảm thấy mình đẹp, thì được gì? Cậu cũng không cảm thấy như vậy.”

Dung Quân Tiện cười khổ: “Đương nhiên tôi cảm thấy anh đẹp! Tôi cũng không mù!”

Hội trưởng Tuyên nói: “Vậy đó là cậu cảm thấy tôi không đẹp bằng Bạch Duy Minh.”

Dung Quân Tiện lại chỉ có thể nói: “Thích một người, đương nhiên liên quan đến mặt. Nhưng nhân tố quyết định cuối cùng lại không phải mặt, mà là cái khác.”

Hội trưởng Tuyên nghe vậy, hỏi: “Vậy nhân tố quyết định là gì?”

“Là cái khác!” Dung Quân Tiện gãi đầu một cái, cũng thật sự không nói ra được. “Có lẽ phải xem người đó và anh có hợp nhau hay không!”

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Tôi cảm thấy tôi và cậu rất hợp.”

—— hình như cũng đúng.

Dung Quân Tiện cảm thấy mình và hội trưởng Tuyên thật sự hợp cạ.

“Nhưng đó là giữa bạn bè.” Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, giải thích nói, “Không phải hợp giữa người yêu.”

“Khác nhau ở đâu chứ?” Hội trưởng Tuyên khiêm tốn xin chỉ bảo.

Dung Quân Tiện lại nói: “Tôi và anh rất hợp, đó là bạn bè, bởi vì tôi cảm thấy ở chung với anh không mệt, còn rất vui vẻ. Nhưng hợp giữa người yêu, lại không được. Bởi vì tôi hoàn toàn không muốn bị anh XX.”

Hội trưởng Tuyên kinh hãi: “Sạo cậu có thể tùy tiện nói tục được?”

“…”

Hội trưởng Tuyên ngẫm nghĩ, lại nói: “Cứ phải phát sinh quan hệ X, mới có thể xem như hợp giữa người yêu?”

“Không sai.” Dung Quân Tiện rất độc đoán nói, “Phải thế này.”

Trên mặt hội trưởng Tuyên lộ vẻ hoang mang lại buồn bực.

Dung Quân Tiện thấy thế, hỏi: “Vậy anh chưa từng muốn X tôi à?”

Hội trưởng Tuyên lắc đầu: “Không phải vẫn chưa tới một bước này à?”

Dung Quân Tiện chậc một tiếng, nói: “Anh đùa tôi đấy à? Không muốn X, làm sao mới coi là thật sự thích? Trừ khi là phương diện kia của anh không giống người khác!”

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Phương diện kia?”

Dung Quân Tiện nói thẳng: “Phương diện XX.”

Dung Quân Tiện nói lời này không kiêng kỵ, hội trưởng Tuyên cũng không kiêng kỵ, cũng nói thẳng: “Phương diện này chắc là không có vấn đề. Tất cả các chỉ số đều rất bình thường.”

Hội trưởng Tuyên cũng không xem XX như chuyện xấu hổ, không thể nói, anh ta chỉ không thích thô tục mà thôi.

Dung Quân Tiện lại hỏi: “Vậy anh xảy ra quan hệ X với người khác chưa?”

Hội trưởng Tuyên lắc đầu: “Chưa.”

Dung Quân Tiện lại hỏi: “Vậy anh yêu đương bao giờ chưa?”

Hội trưởng Tuyên lắc đầu: “Cũng chưa.”

“Vẫn là một đứa con nít?” Dung Quân Tiện sờ cằm nói, “Bình thường mỗi ngày anh làm gì?”

“Đọc sách, học tập, làm nghiên cứu.” Hội trưởng Tuyên trả lời, “Bây giờ làm hội trưởng, còn xét duyệt tư liệu và mở cuộc họp.”

Dung Quân Tiện thở dài, nói: “Cho nên anh không được!”

Hội trưởng Tuyên vẫn có chút tôn nghiêm của đàn ông, nghiêm mặt nói: “Tôi không hề không được!”

Dung Quân Tiện vỗ vỗ bả vai hội trưởng Tuyên, hỏi: “Anh từng xem phim X chưa?”

Hội trưởng Tuyên nghĩ ngợi, nói, “Cậu đang nói đến video chiếu hành tinh X à?”

Dung Quân Tiện gật đầu.

Hội trưởng Tuyên nói: “Tôi đã xem ‘Thế giới động vật"”.

Dung Quân Tiện kinh hãi: “Gia giáo nhà anh cũng đủ nghiêm đấy! Tôi biết nhiều người như thế, có lẽ anh là một người duy nhất chưa từng xem gì cả, cái gì cũng không biết!”

Hội trưởng Tuyên kinh ngạc vô cùng: “Chẳng lẽ mọi người đã xem hết rồi?”

“Chắc là vậy?” Dung Quân Tiện nói, “Nếu là cái tuổi này.”

Đêm đó trên đường trở về, hội trưởng Tuyên đã hỏi lượt những người bên cạnh: “Mọi người đã xem phim X chưa?”

Lúc này mới phát hiện Dung Quân Tiện không nói dối.

Hội trưởng Tuyên cảm thán: “Xem ra tính xã hội của mình vẫn chưa đủ.”

Vì vậy, hội trưởng Tuyên suy nghĩ một vòng, quyết định gọi điện thoại cho Đỗ Mạn Hoài, hỏi: “Anh có thể cho tôi mượn phim X không?”

Đỗ Mạn Hoài cảm thấy rấ nghi hoặc, hỏi: “Tại sao anh lạ mượn tôi?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Bởi vì thoạt nhìn anh là người có rất nhiều thứ này.”

“… Tôi không có vẻ rất nghiêm túc à?” Đỗ Mạn Hoài vẫn cảm thấy mình ngụy trang rất tốt người mặt ngươi khác trừ Trần Lễ Bỉnh.

“Vậy anh có không?” Hội trưởng Tuyên hỏi.

Đỗ Mạn Hoài cũng không nhiều lời, yên lặng đóng gói chuyển hàng nhanh cùng thành phố cho hội trưởng Tuyên một cái hộp. Trong hộp toàn là phim X. Bảo mẫu của Hội trưởng Tuyên ký nhận giúp, mở cái hộp ra, cũng cảm thán, Đỗ Mạn Hoài không hổ là người làm trong nghề truyền hình điện ảnh, chỉ xem phim X cũng thu lại giấu trong đĩa CD.

Bảo mẫu đưa đĩa CD đến phòng hội trưởng Tuyên, rất tri kỷ mang thêm hai túi giấy vệ sinh, cũng dặn đi dặn lại đại công tử nhất định phải chú ý sức khỏe. Buổi tối còn nấu canh gà cho đại công tử.

Mà Dung Quân Tiện cũng không biết một câu nói vô tâm của mình, đã dẫn hội trưởng Tuyên lên con đường thế nào.

Bây giờ Dung Quân Tiện cũng rất ít xem những phim này, chủ yếu là vì đều thực chiến. Trong căn nhà mới, khắp nơi đều là di tích chiến trường của bọn họ.

Bảo mẫu nhà họ cũng rất nhiệt tình dặn đi dặn lại họ phải chú ý sức khỏe, cũng nấu canh gà cho họ.

Dung Quân Tiện uống canh gà, tán gẫu với Bạch Duy Minh, lại nghe thấy chuông cửa vang lên.

“Ai vậy?” Dung Quân Tiện tò mò hỏi.

Bạch Duy Mihn đáp: “Chắc là Mạc Lệ An.”

Bảo mẫu đã đi mở cửa, người đi vào quả nhiên là Mạc Lệ An.

Mạc Lệ An vẫn mặc như một nữ doanh nhân, trong tay mang theo một túi đeo vai lớn có nhãn hiệu logo dễ thấy, lại lấy ra một máy tính kinh doanh có nhãn hiệu logo cũng dễ thấy từ trong túi ra, hỏi: “Báo cáo ở đây à? Hay là đợi anh ăn xong rồi, lại về phòng sách nói chuyện công việc?”

Ý của Mạc Lệ An nghe giống như là “Muốn báo cáo ở nhà ăn à? Có cần đợi anh uống bát canh không,” nhưng còn có ý là, “Muốn báo cáo trước mặt Dung Quân Tiện à?”

Bạch Duy Minh vừa đặt thìa xuống, vừa nói với Mạc Lệ An: “Không sao, cô nói đi, tôi vừa nghe là được.”

Ý tứ cũng chính là, Dung Quân Tiện nghe cũng không sao.

Mạc Lệ An nghĩ: Quan hệ của hai người này sao tiến triển nhanh vậy!

Vì vậy, Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện vừa uống canh, Mạc Lệ An mở máy tính ra, vừa đưa bản sao tài liệu cho Bạch Duy Minh, vừa báo cáo.

Dung Quân Tiện ở bên cạnh cũng không cẩn thận nghe xem họ nói gì, dù sao đều là chút chuyện công việc. Cậu chỉ nghĩ, công việc của Bạch Duy Minh và Mạc Lệ An cũng quá mệt mỏi rồi, đêm hôm khuya khoắt vẫn phải báo cáo.

Mạc Lệ An vừa nói, lại hỏi: “Vậy lần này anh muốn lái chiếc Ferretti cũ? Hay là chiếc Beneteau vừa mới lấy được?”

Bạch Duy Minh nghĩ ngợi, hình như cũng muốn kéo Dung Quân Tiện tham gia, hỏi: “Em thấy nên lái chiếc nào?”

Dung Quân Tiện ngẩn người, nói: “Đây là hãng ô tô gì vậy? Em chưa nghe bao giờ?”

“À,” Mạc Lệ An giải thích, “Đây là hãng du thuyền.”

Nói đoạn, Mạc Lệ Anh cho Dung Quân Tiện xem ảnh chụp của hai chiếc du thuyền.

Dung Quân Tiện ngẩn ra, nói: “Anh còn lái du thuyền ư? Giàu thế à?”

Bạch Duy Minh khiêm tốn nói: “Tài trợ. Cũng là tài sản trên danh nghĩa công ty, chỉ có đến hội du thuyền mới lái.”

“Hội du thuyền?” Dung Quân Tiện vẫn chưa từng đến nơi như thế này.

Bạch Duy Minh lại nói: “Đúng vậy, lần này muốn mở một hội du thuyền ở Tứ Mi, công ty quan hệ công chúng của bọn tôi phụ trách nhận thầu buổi triển lãm này. Đây là trọng tâm của công việc tiếp theo của tôi. Nhưng hình như cũng va chạm với lịch trình quay ‘Tăng Phàm Truyện” của em. Chỉ sợ chúng ra đều sẽ bận.”

Trong lòng Dung Quân Tiện hơi tiếc, lại hỏi: “Vậy có phải chúng ta không thể ở cùng nhau trong một thời gian không?”

Mạc Lệ An lại nói: “Không sao đâu, chẳng phải ‘Tăng Phàm Truyện’ cũng quay ở chỗ sơn trang hoa mơ à? Chỗ ấy cũng ở Tứ Mi. Hai người vẫn có cơ hội gặp nhau.”

Quả nhiên, không lâu sau đó, đoàn phim “Tăng Phàm Truyện” lại chuyển vừa vườn hợp hoan đến sơn trang hoa mơ ở Tứ Mi. Trong kịch bản, trong cung lại có người mới đến thích hoa mơ. Vai diễn Tăng Phàm của Dung Quân Tiện, phải minh tranh ám đấu với người mới.

(minh tranh ám đấu: ngoài sáng trong tối đều tranh đấu với nhau, thường dùng tả nội bộ tranh quyền đoạt lợi)

Đương nhiên, trong kịch bản trừ vai diễn Tăng Phàm của Dung Quân Tiện ra, tất nhiên vẫn có người cũ khác, ví dụ như Dương Thụ Hi diễn Phạt phi, Côn Hạnh diễn An Liên Dung. Dung Quân Tiện và Dương Thụ Hi ở mùa thứ nhất như nước với lửa, ai có thể ngờ bây giờ cũng bình an vô sự, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu cười nói. Mà mùa thứ nhất, Dung Quân Tiện thân với Côn Hạnh, bây giờ lại như dán sai cửa thần, ai cũng không thèm nhìn ai lấy một cái.

Dung Quân Tiện không nhìn Côn Hạnh, là cậu chướng mắt Côn Hạnh.

Còn Côn Hanh không nhìn Dung Quân Tiện, là cậu ta chột dạ. Cuối mùa của mùa thứ nhất, cậu ta đã đắc tội Dung Quân Tiện một lần, may mà được Đỗ Mạn Hoài cấp cứu về. Đến mùa này, Côn Hạnh lại đắc tội Dung Quân Tiện, bởi vì cậu ta cõng nồi thay Đỗ Mạn Hoài, nhận lỗi mua tin tức bôi đen Dung Quân Tiện.

(cõng nồi: nhận lỗi không thuộc về mình, mang tiếng oan)

Cậu ta sợ Dung Quân Tiện lại bởi vậy khiến mình khó xử, hoặc là gạt mình ra khỏi đoàn phim. Lại không ngờ, Dung Quân Tiện hoàn toàn không để ý đến cậu ta. Nhưng dù vậy, Côn Hạnh vẫn cẩn thận, chỉ sợ vừa bỏ lờ, đã gặp tai vạ bất ngờ.

Nếu nói, Côn Hạnh thừa nhận mình bôi đen Dung Quân Tiện trên truyền thông xã hội, chuyện này đã khiến danh dự của Côn Hạnh rơi vào thung lũng. Công việc của cậu ta cũng bị dừng lại toàn bộ, chỉ còn lại “Tăng Phàm Truyện”. Ban đầu, cậu ta còn sợ Trần Lễ Bỉnh tới cửa nói chuyện chấm dứt hợp đồng với cậu ta, lại không ngờ rằng Trần Lễ Bỉnh cũng không nói gì, vẫn để Côn Hạnh đi quay. Trong lòng Côn Hạnh cũng vô cùng cảm kích, cũng có hết sức lo sợ.

Mặc dù Côn Hạnh may mắn vào đoàn phim, nhưng người trong đoàn phim đều cô lập cậu ta. Có người xem thường chuyện cậu ta bôi đen Dung Quân Tiện. Nhưng càng nhiều người cảm thấy, bây giờ Dung Quân Tiện là “Lão đại” trong đoàn phim, bắt nạt Côn Hạnh, là cách lấy lòng Dung Quân Tiện. Lùi một vạn bước nói, cho dù không vì lấy lòng Dung Quân Tiện, cũng là để không làm mích lòng Dung Quân Tiện!

Dung Quân Tiện và Côn Hạnh từng có xích mích, mi còn chuyện trò vui vẻ với Côn Hạnh à? Vậy mi còn cần công việc này không?

Vậy nên, bắt nạt Côn Hạnh đã trở thành một trong những nghiệm vụ hằng ngày của đoàn phim. Dĩ nhiên Côn Hạnh khổ không thể tả, nhưng cũng không dám phàn nàn.

Mà Dung Quân Tiện lại không quá rõ với sự hành hạ này. So với Côn Hạnh, Dung Quân Tiện quan tâm tiến độ kịch bản hơn. Dù sao, bộ phim này vừa quay vừa chiếu, kịch bản cũng vừa quay vừa viết. Trần Lễ Bỉnh – thiên tài biên kịch này có được một đại bộ phận người sáng tác đều có đặc trưng —— thích ngâm kịch bản.

Bởi vậy, có đôi khi đạo cụ, cảnh gì đó chuẩn bị xong rồi. Trần Lễ Bỉnh mới đội mắt gấu mèo mang theo kịch bản khoan thai tới chậm, khiến các diễn viên học thuộc thoại quay phim ngay tại chỗ. Các diễn viên cũng khổ không thể tả. Dung Quân Tiện cảm thấy ngoài thợ trang điểm, thợ ánh sáng đoàn phim nên một nghề đó là thợ thúc bản thảo.

Hôm nay, Dung Quân Tiện không dễ gì học thuộc lòng bản thảo được gửi tới đêm hôm trước, không ngờ trước khi đi vào, Trần Lễ Bỉnh lại nói: “Ngạc nhiên không? Kịch bản sửa lại rồi! Đây là kịch bản mới!”

Dung Quân Tiện suýt nữa chửi mẹ: “Mẹ —— ơi? Thật sự là quá ngạc nhiên rồi.”

Trần Lễ Bỉnh nhìn biểu cảm của Dung Quân Tiện đã biết là chuyện gì, bèn nói: “Lần này tôi thật sự bất đắc dĩ. Côn Hạnh bị viêm phổi nhập viện rồi. Không thể tham gia quay phim, cho nên mới sửa lại kịch bản, tình huống đặc biệt, mọi người thông cảm chút đi!”

“Sao lại bị viêm phổi?” Dung Quân Tiện nhíu mày, “Hôm qua mới quay phim mà?”

“Là chuyện hôm qua.” Trần Lễ Bỉnh nói, “Hôm qua cậu ta quay một cảnh rơi xuống nước, cảm lạnh rồi.”

“Cảm lạnh cũng không đến mức bị viêm phổi chứ?” Dung Quân Tiện vẫn cảm thấy mê man.

“Đừng quan tâm chuyện này, học thuộc trước đi.” Trần Lễ Bỉnh đưa kịch bản mới vào tay Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện cũng cảm thấy việc cấp bách là học thuộc thoại, ném chuyện của Côn Hạnh ra sau đầu. Đoàn phim chiêng trống rùm beng hành động, cuối cùng mới quay xong kịch bản.

Sau khi quay cả ngày, Dung Quân Tiện cảm thấy rất mệt, về phòng trang điểm, chuẩn bị tẩy trang về khách sạn nghỉ ngơi. Lúc này Dương Thụ Hi lại đi đến, quan sát xung quanh, thấy trong phòng không có ai, mới đóng cửa lại, thần thần bí bí hỏi: “Cậu nghe chuyện Côn Hạnh chưa?”

“Chuyện gì?” Dung Quân Tiện tò mò hỏi.

Dương Thụ Hi nói: “Cậu vẫn chưa nghe hả?”

“Tôi nghe nói.” Dung Quân Tiện trả lời, “Lễ tổng nói, cậu ta bị cảm lạnh viêm phổi vào viện rồi.”

“Ơ,” Dương Thụ Hi xua xua tay, “Lời Lễ tổng nói cậu cũng tin à?”

Dung Quân Tiện giống như rất ngạc nhiên nói: “Lời của Lễ tổng không thể tin?”

“Đương nhiên! Lễ tổng biết nói dối nhất.” Dương Thụ Hi dùng ánh mắt nhìn thấu hết thảy nói, “Côn Hạnh vốn không bị viêm phổi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện