Tháng ba, những cơn gió đầu xuân khiến cho chồi non hé mở, cái se lạnh trong không khí đang lặng lẽ rút đi.
Lương Thần thay quần áo rồi mới gọi điện thoại cho ba mẹ, xác định bọn họ đã ra ngoài mới tiếp tục sửa sang lại tóc.
Hôm nay nhà Lục Cảnh mời khách, Lương Thần chuẩn bị rất lâu ở nhà, đếm tới đếm lui những món quà ra mắt sẽ mang tặng cho nhà Lục Cảnh, sau cùng lại đứng trước gương săm soi một lúc.
Lương Thần nghĩ Lục Cảnh ở nhà ông bà nên muốn trang điểm hơi đoan trang nhưng mà mẹ cậu diễm lệ như vậy, bản thân mà không trang điểm tốt lại quá chênh lệch. Đắn đo rối rắm mãi mới ra khỏi cửa.
Lương Thần hít một hơi thật sâu rồi xách đồ ra cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô và ba mẹ đến nơi cùng lúc, Lục Cảnh đã ở cửa chờ bọn họ.
Bữa cơm này thật ra so với trong tưởng tượng của Lương Thần dễ dàng hơn nhiều, người nhà Lục Cảnh đều hiền hòa, cùng trò chuyện với ba mẹ cô, không khí hòa hợp của trưởng bối hai nhà làm cho Lương Thần không còn gì để lo lắng nữa.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Lương Thần thấy ông bà Lục Cảnh đã mệt nên nhân lúc mẹ Lục Cảnh và mẹ Lương nói chuyện phiếm thì kéo cánh tay Lục Cảnh, nhỏ giọng nói: “Lát anh có về nhà không?”
Lục Cảnh nhướng mày nhìn cô, “Em một giây cũng không muốn xa anh?”
Lương Thần dùng sức nhéo ngón tay cậu, nói: “Em sợ lát nữa anh một hai đòi đi theo em, anh quay về nhà với mọi người nhé.”
Lục Cảnh lười biếng mà duỗi chân, nói: “Biết rồi.”
Lương Thần đứng dậy, khẽ gật đầu: “Con vào toilet một lát ạ.”
Mẹ Lục Cảnh nhìn cô một cái, nói: “Dì cũng đi, cùng nhau đi.”
Nhìn hai người bước ra cửa, ba Lục Cảnh nhỏ giọng nói thầm: “Phụ nữ dẫu đến tuổi nào cũng y hệt nhau, đi WC cũng phải đi cùng nhau.”
Lục Cảnh cười cười, cậu thấy lúc mẹ cậu đi ra ngoài còn cầm trong tay thứ gì đó.
Lương Thần vào WC, ở bên trong toilet rửa tay.
Lúc đang hong khô tay bằng máy thì mẹ Lục Cảnh đứng một bên nhìn cô khiến cho Lương Thần có chút căng thẳng không lý giải được.
Lương Thần lại lau tay, lúc này, đột nhiên mẹ Lục Cảnh từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ.
Bà mở ra, đưa cho Lương Thần.
—— bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Thần không biết làm sao mà nhìn bà, “Dì, đây là……”
“Tặng cho con.” Mẹ Lục Cảnh nói.
Lương Thần nghi hoặc mà chớp chớp mắt, mẹ Lục Cảnh nhét cái hộp vào trong tay cô, nói: "Dì biết vừa nãy có tặng quà cho con, đó là lễ tiết. Còn cái này là tâm ý của dì."
Bà vỗ vỗ tay Lương Thần, thấy cô nhận rồi mới tiếp tục nói: “Tiểu Cảnh được ông bà nuôi dưỡng từ nhỏ, dì với ba nó cả năm không ở nhà, không thể ở bên cạnh nó được nhiều. Ông bà có cháu luôn chiều chuộng rất nhiều nên đứa nhỏ này cũng có rất nhiều tật xấu lớn nhỏ, tuổi con so với nó lớn hơn, con cũng có vốn sống nhiều hơn nó, đôi khi sẽ ủy khuất cho con.”
Lương Thần cắn cắn môi, không biết nên nói cái gì.
Mẹ Lục Cảnh lại tiếp tục nói: “Dì biết con đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp cho nên chúng ta cũng không tạo áp lực kết hôn sinh con lên con, Tiểu Cảnh cũng muốn tiếp tục học lên, tương lai sẽ như thế nào cũng không ai biết được. Tiểu Cảnh chất phác, cũng không biết theo đuổi con gái, cũng không biết lãng mạn giống như ba nó vậy, gặp được một người nó thích cũng không dễ dàng gì, dì chỉ hy vọng các con biết quý trọng đối phương, dù cho như thế nào cũng đừng dễ dàng từ bỏ.”
Lương Thần nghĩ: Dì à, dì đúng là không hiểu nhiều về con mình rồi……
Mẹ Lục Cảnh cúi đầu, nhớ lại quá khứ ly kỳ của mình với ba Lục Cảnh, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng, “Công việc trước kia của ba Lục Cảnh rất nguy hiểm, ba mẹ dì sống chết không đồng ý cho dì với ông ấy ở bên nhau, mãi đến khi có Tiểu Cảnh, bọn họ mới buông bỏ. Chúng ta đến với nhau cũng không dễ dàng gì nên hy vọng bọn con có thể thuận lợi hơn một chút. Nếu về sau các con gặp vấn đề gì, nhất định phải nói với dì, nếu có thể giải quyết dì sẽ cố gắng hết sức, chỉ hy vọng các con thật suôn sẻ.”
Thật lâu sau, Lương Thần gật đầu, “Cảm ơn dì.”
Quay về chỗ, sau khi Lương Thần ngồi xuống, Lục Cảnh hỏi: “Mẹ anh đi theo em nói gì vậy?”
Lương Thần liếc cậu một cái, nói: “Anh lo lắng cái gì, sợ em nói xấu anh với mẹ anh sao?”
“Anh làm gì phải sợ.” Lục Cảnh hờ hững nhìn đi chỗ khác, “Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Sau khi ăn xong, một mình Lục Cảnh đưa Lương Thần về nhà.
Ngay khi vừa lên xe, cậu gấp không chờ nổi liền hỏi: “Mẹ anh ở sau lưng anh tặng gì cho em vậy?”
Lương Thần kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”
“Mẹ anh mà anh còn không hiểu sao?” Lục Cảnh nói, “Bà ấy thích vậy lắm.”
Lương Thần cẩn thận suy nghĩ lời cậu nói một chút, nói: “Ý của anh là trước đây anh từng dẫn con gái về nhà à?”
Lục Cảnh phất tay một cái, chuẩn bị khởi động xe.
“Hơn nữa……” Lương Thần nghiến răng nói, “Mẹ anh còn ở sau lưng anh tặng quà?”
“Không, không phải, em nghe anh nói.” Lục Cảnh kinh hoảng mà nói, “Đó là lúc học tiểu học, một cô bé một hai đòi theo anh về nhà.”
Lương Thần ảm đạm nói, “Anh thật lợi hại ghê.”
Lục Cảnh lại nói: “Là cô ấy một hai đòi đi theo, anh cũng không thể đuổi người ta ra khỏi nhà.”
“Vậy mẹ anh ở sau lưng anh tặng cái gì?”
“Nói ra có thể em không tin, mẹ anh tặng cô ấy một tuyển tập đề Toán Olympic.”
“……”
“Sau đó, cô gái đó không bao giờ nói chuyện với anh nữa.”
“…………”
Lương Thần đột nhiên bật cười, hóa ra Lục Cảnh độc thân nhiều năm như vậy còn nhờ vào công lao của mẹ cậu, chỉ tiếc là bà ấy hồn nhiên không biết mà còn cảm thấy con trai mình quá ư là chất phác.
*
Mùa hè năm nay đến rất sớm, cái nóng đầu tháng sáu làm người ta lười biếng chẳng muốn vận động, thêm vào đó là sương mù dày đặc khiến người ta không có tâm trạng muốn ra ngoài.
Lương Thần mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng cùng quần short denim, đội mũ lưỡi trai đen trên đầu để khiến mình trông giống với người qua đường nhất có thể.
Cô lẻn vào từ cửa sau của sân vận động Nam Đại, lẫn vào khu khán đài ở tầng hai.
Lương Thần đứng ở bên lan can nhìn xuống đám người đông đen nghìn nghịt bên dưới.
Năm nay Nam Đại có tổng cộng hơn 4.000 sinh viên tốt nghiệp, mỗi người đều mặc đồng phục cử nhân, đen nghìn nghịt một mảnh, phảng phất giống những chấm đen độ phân giải.
Lương Thần tìm hồi lâu cũng không tìm được bóng dáng của Lục Cảnh.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh nói: "Cô gái, cô cũng là phụ huynh?"
Lương Thần nâng kính đen lên, nói: "Bác nhìn vào mắt cháu thử xem có giống không?"
Cô mang khẩu trang, che hơn phân nửa khuôn mặt nhưng nghĩ mình thế nào cũng không thể nào giống phụ huynh của sinh viên.
Người phụ nữ trung niên thấy rõ hai mắt Lương Thần lúc này mới ngượng ngưng mà nói: “Ối chết, xem mắt nhìn của bác này, xin lỗi nhé, bác cho rằng trên khán đài này đều là phụ huynh cả.”
Lương Thần cười cười, lại nhìn xuống chỗ ngồi phía dưới lầu.
Đối diện chính là khu vực học viện máy tính, hầu như toàn là nam sinh, trong đám người đang chen chúc xô đẩy nhau đó cũng không nhìn thấy được Lục Cảnh.
Lương Thần muốn nhắn tin hỏi Lục Cảnh một chút nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
Cô không nói cho Lục Cảnh biết hôm nay mình quay về.
Khi buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu, Lương Thần vẫn không nhìn thấy Lục Cảnh nên trong lòng không tránh khỏi có chút sốt ruột.
Sau lễ khai mạc cùng với bài phát biểu dài dòng lê thê của lãnh đạo trường, Lương Thần ngáp một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy ba người bạn cùng phòng của Lục Cảnh.
Ba người bọn họ ngồi chung với nhau, bên cạnh lại không có Lục Cảnh, chuyện này thật kỳ lạ.
Đột nhiên, sinh viên bên dưới xôn xao, đám nam sinh ở khu vực học viện máy tính thậm chí còn bắt đầu vỗ tay la hét chói tai, nhất là mấy người bọn Hà Diệp, còn đứng thẳng lên vỗ tay cổ vũ kịch liệt.
Trong lòng Lương Thần đã sáng tỏ, nhìn về hướng sân khấu, quả nhiên, Lục Cảnh với tư cách là đại diện sinh viên tốt nghiệp đang đứng lên phát biểu.
Bộ đồng phục tốt nghiệp nghìn bộ như một với cà vạt vàng trên cổ áo cùng chiếc mũ vuông cử nhân ở trên người cậu lại không giống như mọi người.
Giống như một vì sao, thật chói lọi trong bóng tối.
Lương Thần dựa vào lan can, nhìn đến đắm đuối.
Cậu cầm micro phát biểu, giọng nói rõ ràng, làm tim cô đập thình thịch giống như lần đầu tiên nghe được giọng nói của cậu.
Hồi ức bị kéo về mùa đông năm ngoái, vẫn ở trên sân vận động này, sân khấu này, Lương Thần lần đầu tiên gặp cậu.
Chính xác mà nói là lần thứ hai.
Cậu mặc áo len trắng, khí chất sạch sẽ, thu hút toàn bộ ánh nhìn của cô.
Ngày đó, Lục Cảnh tặng cô một bó hoa.
Ngày đó, Lục Cảnh nói với cô: “Đàn chị, chị ổn không?”
Cuộc gặp gỡ dở khóc dở cười ấy, trong đầu Lương Thần vẫn rõ ràng giống như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Lịch sử trò chuyện không xóa cái nào, bây giờ Lương Thần xem lại còn thấy ấm áp mà mỉm cười.
Lúc bài phát biểu của Lục Cảnh kết thúc, Lương Thần cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn người trên sân khấu một cách chăm chú.
Cậu nói: “Mọi thứ trên thế gian đều đến rồi đi và giờ phút này đã đến lúc chúng ta tốt nghiệp. Bầu trời thấy ánh sáng, mặt đất thấy ánh nắng, quân tử đáng giá hơn tất cả. Chúng em sẽ thực hành phương châm học tập của Đại Học Nam Kinh trong suốt cuộc đời của chúng em. Cuối cùng, xin cảm ơn Nam Đại, cảm ơn các thầy cô giáo và các bạn cùng lớp, chúc các bạn có một tương lai tươi sáng!”
Cậu nói xong, cả trường vỗ tay như sấm.
Bầu trời thấy ánh sáng, mặt đất thấy ánh nắng, quân tử đáng giá hơn tất cả.
Lương Thần cũng không biết vì sao lại thấy xúc động, giống như có một ngày cô thấy được “Quân tử Lục Cảnh sáng giá” vậy.
Cậu bé của cô sẽ trưởng thành thành một người đàn ông.
Đúng lúc này, cảm xúc của Lương Thần đột nhiên bị một người xa lạ chen ngang.
Cô quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ cầm micro đứng trước mặt cô.
“Xin chào, tôi là phóng viên của Giải Trí Phương Đông, xin hỏi cô tới tham dự lễ tốt nghiệp của người nhà sao?”
Lương Thần sửng sốt, mãi hồi lâu sau mới nói: “Tôi, tôi sống ở gần đây, đến xem náo nhiệt thôi.”
“Hả?” Phóng viên hỏi, “Xin hỏi cô là thích bầu không khí học thuật mạnh mẽ của Nam Đại nên tới tham quan lễ tốt nghiệp à?”
“Ừ, được chứ nhỉ.” Lương Thần nói.
Ngày hôm sau, tiêu đề trên tin tức ——
Cô Lương - một người dân xuất hiện tại lễ tốt nghiệp Nam Đại: Tôi đến xem náo nhiệt.
Lương Thần thay quần áo rồi mới gọi điện thoại cho ba mẹ, xác định bọn họ đã ra ngoài mới tiếp tục sửa sang lại tóc.
Hôm nay nhà Lục Cảnh mời khách, Lương Thần chuẩn bị rất lâu ở nhà, đếm tới đếm lui những món quà ra mắt sẽ mang tặng cho nhà Lục Cảnh, sau cùng lại đứng trước gương săm soi một lúc.
Lương Thần nghĩ Lục Cảnh ở nhà ông bà nên muốn trang điểm hơi đoan trang nhưng mà mẹ cậu diễm lệ như vậy, bản thân mà không trang điểm tốt lại quá chênh lệch. Đắn đo rối rắm mãi mới ra khỏi cửa.
Lương Thần hít một hơi thật sâu rồi xách đồ ra cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô và ba mẹ đến nơi cùng lúc, Lục Cảnh đã ở cửa chờ bọn họ.
Bữa cơm này thật ra so với trong tưởng tượng của Lương Thần dễ dàng hơn nhiều, người nhà Lục Cảnh đều hiền hòa, cùng trò chuyện với ba mẹ cô, không khí hòa hợp của trưởng bối hai nhà làm cho Lương Thần không còn gì để lo lắng nữa.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Lương Thần thấy ông bà Lục Cảnh đã mệt nên nhân lúc mẹ Lục Cảnh và mẹ Lương nói chuyện phiếm thì kéo cánh tay Lục Cảnh, nhỏ giọng nói: “Lát anh có về nhà không?”
Lục Cảnh nhướng mày nhìn cô, “Em một giây cũng không muốn xa anh?”
Lương Thần dùng sức nhéo ngón tay cậu, nói: “Em sợ lát nữa anh một hai đòi đi theo em, anh quay về nhà với mọi người nhé.”
Lục Cảnh lười biếng mà duỗi chân, nói: “Biết rồi.”
Lương Thần đứng dậy, khẽ gật đầu: “Con vào toilet một lát ạ.”
Mẹ Lục Cảnh nhìn cô một cái, nói: “Dì cũng đi, cùng nhau đi.”
Nhìn hai người bước ra cửa, ba Lục Cảnh nhỏ giọng nói thầm: “Phụ nữ dẫu đến tuổi nào cũng y hệt nhau, đi WC cũng phải đi cùng nhau.”
Lục Cảnh cười cười, cậu thấy lúc mẹ cậu đi ra ngoài còn cầm trong tay thứ gì đó.
Lương Thần vào WC, ở bên trong toilet rửa tay.
Lúc đang hong khô tay bằng máy thì mẹ Lục Cảnh đứng một bên nhìn cô khiến cho Lương Thần có chút căng thẳng không lý giải được.
Lương Thần lại lau tay, lúc này, đột nhiên mẹ Lục Cảnh từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ.
Bà mở ra, đưa cho Lương Thần.
—— bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Thần không biết làm sao mà nhìn bà, “Dì, đây là……”
“Tặng cho con.” Mẹ Lục Cảnh nói.
Lương Thần nghi hoặc mà chớp chớp mắt, mẹ Lục Cảnh nhét cái hộp vào trong tay cô, nói: "Dì biết vừa nãy có tặng quà cho con, đó là lễ tiết. Còn cái này là tâm ý của dì."
Bà vỗ vỗ tay Lương Thần, thấy cô nhận rồi mới tiếp tục nói: “Tiểu Cảnh được ông bà nuôi dưỡng từ nhỏ, dì với ba nó cả năm không ở nhà, không thể ở bên cạnh nó được nhiều. Ông bà có cháu luôn chiều chuộng rất nhiều nên đứa nhỏ này cũng có rất nhiều tật xấu lớn nhỏ, tuổi con so với nó lớn hơn, con cũng có vốn sống nhiều hơn nó, đôi khi sẽ ủy khuất cho con.”
Lương Thần cắn cắn môi, không biết nên nói cái gì.
Mẹ Lục Cảnh lại tiếp tục nói: “Dì biết con đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp cho nên chúng ta cũng không tạo áp lực kết hôn sinh con lên con, Tiểu Cảnh cũng muốn tiếp tục học lên, tương lai sẽ như thế nào cũng không ai biết được. Tiểu Cảnh chất phác, cũng không biết theo đuổi con gái, cũng không biết lãng mạn giống như ba nó vậy, gặp được một người nó thích cũng không dễ dàng gì, dì chỉ hy vọng các con biết quý trọng đối phương, dù cho như thế nào cũng đừng dễ dàng từ bỏ.”
Lương Thần nghĩ: Dì à, dì đúng là không hiểu nhiều về con mình rồi……
Mẹ Lục Cảnh cúi đầu, nhớ lại quá khứ ly kỳ của mình với ba Lục Cảnh, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng, “Công việc trước kia của ba Lục Cảnh rất nguy hiểm, ba mẹ dì sống chết không đồng ý cho dì với ông ấy ở bên nhau, mãi đến khi có Tiểu Cảnh, bọn họ mới buông bỏ. Chúng ta đến với nhau cũng không dễ dàng gì nên hy vọng bọn con có thể thuận lợi hơn một chút. Nếu về sau các con gặp vấn đề gì, nhất định phải nói với dì, nếu có thể giải quyết dì sẽ cố gắng hết sức, chỉ hy vọng các con thật suôn sẻ.”
Thật lâu sau, Lương Thần gật đầu, “Cảm ơn dì.”
Quay về chỗ, sau khi Lương Thần ngồi xuống, Lục Cảnh hỏi: “Mẹ anh đi theo em nói gì vậy?”
Lương Thần liếc cậu một cái, nói: “Anh lo lắng cái gì, sợ em nói xấu anh với mẹ anh sao?”
“Anh làm gì phải sợ.” Lục Cảnh hờ hững nhìn đi chỗ khác, “Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Sau khi ăn xong, một mình Lục Cảnh đưa Lương Thần về nhà.
Ngay khi vừa lên xe, cậu gấp không chờ nổi liền hỏi: “Mẹ anh ở sau lưng anh tặng gì cho em vậy?”
Lương Thần kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”
“Mẹ anh mà anh còn không hiểu sao?” Lục Cảnh nói, “Bà ấy thích vậy lắm.”
Lương Thần cẩn thận suy nghĩ lời cậu nói một chút, nói: “Ý của anh là trước đây anh từng dẫn con gái về nhà à?”
Lục Cảnh phất tay một cái, chuẩn bị khởi động xe.
“Hơn nữa……” Lương Thần nghiến răng nói, “Mẹ anh còn ở sau lưng anh tặng quà?”
“Không, không phải, em nghe anh nói.” Lục Cảnh kinh hoảng mà nói, “Đó là lúc học tiểu học, một cô bé một hai đòi theo anh về nhà.”
Lương Thần ảm đạm nói, “Anh thật lợi hại ghê.”
Lục Cảnh lại nói: “Là cô ấy một hai đòi đi theo, anh cũng không thể đuổi người ta ra khỏi nhà.”
“Vậy mẹ anh ở sau lưng anh tặng cái gì?”
“Nói ra có thể em không tin, mẹ anh tặng cô ấy một tuyển tập đề Toán Olympic.”
“……”
“Sau đó, cô gái đó không bao giờ nói chuyện với anh nữa.”
“…………”
Lương Thần đột nhiên bật cười, hóa ra Lục Cảnh độc thân nhiều năm như vậy còn nhờ vào công lao của mẹ cậu, chỉ tiếc là bà ấy hồn nhiên không biết mà còn cảm thấy con trai mình quá ư là chất phác.
*
Mùa hè năm nay đến rất sớm, cái nóng đầu tháng sáu làm người ta lười biếng chẳng muốn vận động, thêm vào đó là sương mù dày đặc khiến người ta không có tâm trạng muốn ra ngoài.
Lương Thần mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng cùng quần short denim, đội mũ lưỡi trai đen trên đầu để khiến mình trông giống với người qua đường nhất có thể.
Cô lẻn vào từ cửa sau của sân vận động Nam Đại, lẫn vào khu khán đài ở tầng hai.
Lương Thần đứng ở bên lan can nhìn xuống đám người đông đen nghìn nghịt bên dưới.
Năm nay Nam Đại có tổng cộng hơn 4.000 sinh viên tốt nghiệp, mỗi người đều mặc đồng phục cử nhân, đen nghìn nghịt một mảnh, phảng phất giống những chấm đen độ phân giải.
Lương Thần tìm hồi lâu cũng không tìm được bóng dáng của Lục Cảnh.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh nói: "Cô gái, cô cũng là phụ huynh?"
Lương Thần nâng kính đen lên, nói: "Bác nhìn vào mắt cháu thử xem có giống không?"
Cô mang khẩu trang, che hơn phân nửa khuôn mặt nhưng nghĩ mình thế nào cũng không thể nào giống phụ huynh của sinh viên.
Người phụ nữ trung niên thấy rõ hai mắt Lương Thần lúc này mới ngượng ngưng mà nói: “Ối chết, xem mắt nhìn của bác này, xin lỗi nhé, bác cho rằng trên khán đài này đều là phụ huynh cả.”
Lương Thần cười cười, lại nhìn xuống chỗ ngồi phía dưới lầu.
Đối diện chính là khu vực học viện máy tính, hầu như toàn là nam sinh, trong đám người đang chen chúc xô đẩy nhau đó cũng không nhìn thấy được Lục Cảnh.
Lương Thần muốn nhắn tin hỏi Lục Cảnh một chút nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
Cô không nói cho Lục Cảnh biết hôm nay mình quay về.
Khi buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu, Lương Thần vẫn không nhìn thấy Lục Cảnh nên trong lòng không tránh khỏi có chút sốt ruột.
Sau lễ khai mạc cùng với bài phát biểu dài dòng lê thê của lãnh đạo trường, Lương Thần ngáp một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy ba người bạn cùng phòng của Lục Cảnh.
Ba người bọn họ ngồi chung với nhau, bên cạnh lại không có Lục Cảnh, chuyện này thật kỳ lạ.
Đột nhiên, sinh viên bên dưới xôn xao, đám nam sinh ở khu vực học viện máy tính thậm chí còn bắt đầu vỗ tay la hét chói tai, nhất là mấy người bọn Hà Diệp, còn đứng thẳng lên vỗ tay cổ vũ kịch liệt.
Trong lòng Lương Thần đã sáng tỏ, nhìn về hướng sân khấu, quả nhiên, Lục Cảnh với tư cách là đại diện sinh viên tốt nghiệp đang đứng lên phát biểu.
Bộ đồng phục tốt nghiệp nghìn bộ như một với cà vạt vàng trên cổ áo cùng chiếc mũ vuông cử nhân ở trên người cậu lại không giống như mọi người.
Giống như một vì sao, thật chói lọi trong bóng tối.
Lương Thần dựa vào lan can, nhìn đến đắm đuối.
Cậu cầm micro phát biểu, giọng nói rõ ràng, làm tim cô đập thình thịch giống như lần đầu tiên nghe được giọng nói của cậu.
Hồi ức bị kéo về mùa đông năm ngoái, vẫn ở trên sân vận động này, sân khấu này, Lương Thần lần đầu tiên gặp cậu.
Chính xác mà nói là lần thứ hai.
Cậu mặc áo len trắng, khí chất sạch sẽ, thu hút toàn bộ ánh nhìn của cô.
Ngày đó, Lục Cảnh tặng cô một bó hoa.
Ngày đó, Lục Cảnh nói với cô: “Đàn chị, chị ổn không?”
Cuộc gặp gỡ dở khóc dở cười ấy, trong đầu Lương Thần vẫn rõ ràng giống như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Lịch sử trò chuyện không xóa cái nào, bây giờ Lương Thần xem lại còn thấy ấm áp mà mỉm cười.
Lúc bài phát biểu của Lục Cảnh kết thúc, Lương Thần cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn người trên sân khấu một cách chăm chú.
Cậu nói: “Mọi thứ trên thế gian đều đến rồi đi và giờ phút này đã đến lúc chúng ta tốt nghiệp. Bầu trời thấy ánh sáng, mặt đất thấy ánh nắng, quân tử đáng giá hơn tất cả. Chúng em sẽ thực hành phương châm học tập của Đại Học Nam Kinh trong suốt cuộc đời của chúng em. Cuối cùng, xin cảm ơn Nam Đại, cảm ơn các thầy cô giáo và các bạn cùng lớp, chúc các bạn có một tương lai tươi sáng!”
Cậu nói xong, cả trường vỗ tay như sấm.
Bầu trời thấy ánh sáng, mặt đất thấy ánh nắng, quân tử đáng giá hơn tất cả.
Lương Thần cũng không biết vì sao lại thấy xúc động, giống như có một ngày cô thấy được “Quân tử Lục Cảnh sáng giá” vậy.
Cậu bé của cô sẽ trưởng thành thành một người đàn ông.
Đúng lúc này, cảm xúc của Lương Thần đột nhiên bị một người xa lạ chen ngang.
Cô quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ cầm micro đứng trước mặt cô.
“Xin chào, tôi là phóng viên của Giải Trí Phương Đông, xin hỏi cô tới tham dự lễ tốt nghiệp của người nhà sao?”
Lương Thần sửng sốt, mãi hồi lâu sau mới nói: “Tôi, tôi sống ở gần đây, đến xem náo nhiệt thôi.”
“Hả?” Phóng viên hỏi, “Xin hỏi cô là thích bầu không khí học thuật mạnh mẽ của Nam Đại nên tới tham quan lễ tốt nghiệp à?”
“Ừ, được chứ nhỉ.” Lương Thần nói.
Ngày hôm sau, tiêu đề trên tin tức ——
Cô Lương - một người dân xuất hiện tại lễ tốt nghiệp Nam Đại: Tôi đến xem náo nhiệt.
Danh sách chương