Lục Cảnh có chút ủy khuất.

Cậu lật giở những cuốn sách ở nhà, không phải “Giới thiệu về các thuật toán” thì là “Cấu trúc dữ liệu”. “Hình học cao cấp” là cái tương đối dễ hiểu mà cậu tìm được.

Lại lật qua tủ sách của ông bà nội, trước mắt toàn là "Điều lệ Đảng", "Tư bản luận" và "Các tác phẩm chọn lọc của Mao Trạch Đông".

Cậu biết làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Lục Cảnh đi qua gõ cửa nhà bên cạnh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phải một lúc lâu sau Tôn Bân Úc mới ra mở cửa, thò đầu ra hỏi: "Gì đó?"

Lục Cảnh do dự, nhất thời không nói được, Tôn Bân Úc nhìn thấy cậu đang cầm một tờ giấy trong tay, hỏi: "Cậu cầm cái gì đó?"

Lục Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua, dùng sức nắm chặt.

Tôn Bân Úc thấy cậu định giấu mảnh giấy ra sau lưng liền nhân cơ hội giật lấy.

"Đưa anh xem."

Lục Cảnh ngẩn người một lúc, nuốt nước bọt, hồi hộp chờ xem phản ứng của Tôn Bân Úc.

Không ngờ, anh ta chỉ nhìn lướt qua rồi bật cười.

"Ha ha ha ha ha cậu viết cái quái gì thế này?"

Lục Cảnh chịu đả kích sửng sốt, lạnh mặt nói: "Đây là thư tình, nhìn không biết sao?" 

"Anh nói thật, anh thực sự nhìn không ra." Tôn Bân Úc cười đến ôm tường, "Đừng nói với anh đây là thư tình cậu viết cho Cam nha."

Lục Cảnh mím môi, sắc mặt lạnh lùng.

Tôn Bân Úc mỉm cười ngồi xổm xuống, sau đó ngồi bệt xuống đất, "Anh, chết tiệt... ha ha ha thật sự, Lục Cảnh, không phải anh nói chứ, chính là, tính tình tốt như Lương Thần mới có thể chịu đựng nổi cậu."

"Cười đủ chưa?” Lục Cảnh nghiêng người cướp lại thư tình của mình, “Tôi lên cơn động kinh mới có thể tới tìm anh, cụ ế.”

“Này, nói sao nào?” Tôn Bân Úc giật lại bức thư tình rồi ngoắc ngoắc ngón tay, "Lại đây, anh dạy cho cậu.”

Lục Cảnh nhướng mày, "Anh có thể?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không tín nhiệm anh? Vậy thì tại sao cậu lại đến tìm anh?" Tôn Bân Úc nói.

Lục Cảnh do dự một chút nhưng vẫn đi theo anh ta vào.

Tôn Bân Úc vào phòng khách, lấy một cây bút bi từ trong ngăn kéo ra, dùng răng mở nắp, nhổ sang một bên rồi trầm ngâm lắc đầu nhìn tờ giấy.

Hai phút sau, anh ta châm một điếu thuốc.

"Đừng hút thuốc." Lục Cảnh bảo vệ tờ giấy của mình, "Tôi muốn gửi bức thư này."

Tôn Bân Úc liếc xéo cậu một cái rồi dập điếu thuốc, sau đó từ từ điều chỉnh lại tư thế ngồi, chuẩn bị viết.

"Khoan đã!" Lục Cảnh ngăn anh lại, "Chữ anh xấu quá, đừng viết loạn, đưa cho tôi cây bút.”

Tôn Bân Úc khịt mũi lạnh lùng, ném cây bút cho cậu.

"E hèm!" Anh hắng giọng một cách kiêu kỳ, "Anh đọc, cậu viết."

Lục Cảnh cầm bút chờ Tôn Bân Úc đọc.

“Em không giống ai hết bởi vì anh yêu em…”

Lục Cảnh ngẩng đầu liếc anh ta một cái, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì đặt bút viết xuống câu này.

“Để anh trải em ra giữa muôn vạn hoa vàng

Ai đã viết tên em bằng sương khói lên những vì sao phương Nam?”

Lục Cảnh vừa viết vừa nói, "Được đó, rất có chất văn học."

Tôn Bân Úc cười cười, tiếp tục thì thầm: “Bây giờ, ngay bây giờ đây, em bé nhỏ của anh đang mang cho anh nhành kim ngân vàng óng, cả ngực em cũng có mùi lá hoa.”

Lục Cảnh: “……?”

“Thất thần gì đó?” Tôn Bân Úc nói, “Viết đi?”

Lục Cảnh do dự hạ bút, “Cái này có phải hơi lụy quá không?”

"Cậu thì biết cái gì." Tôn Bân Úc gõ đầu Lục Cảnh một cái, "Phụ nữ thích bi lụy, càng bi lụy càng yêu, viết tiếp đi.”

“Lời yêu đương của anh phủ lên em như cơn mưa mơn trớn. Từ lâu anh đã yêu tấm thân em như ngọc trai phơi nắng, yêu đến mức anh tin nữ vương vũ trụ chính là em.”

Lục Cảnh: “???”

Không quan tâm đến ánh mắt nghi ngờ của Lục Cảnh, Tôn Bân Úc nói câu cuối cùng với giọng nói dạt dào tình cảm: “Anh muốn làm cho em điều mùa xuân làm với cây hoa đào.”

Lục Cảnh: “?????”

“Đây là cái quỷ gì?” Lục Cảnh hỏi.

"Thơ của Neruda cũng chưa nghe qua?" Tôn Bân Úc không chút giấu giếm sự chán ghét trong mắt, "Cho nên anh từ lâu đã khuyên cậu nên đọc thêm sách ngoại khóa, tăng thêm chút nhân văn.”

Lục Cảnh không viết, chất vấn: "Lương Thần sẽ cho là tôi không nghiêm túc."

Tôn Bân Úc không hiểu: "Tại sao?"

Lục Cảnh nói, "Cái này không phải là hàm ý sao?”

Tôn Bân Úc: “???”

“Cậu nghĩ như thế nào?”

“Mùa xuân, spring, còn có một nghĩa khác là phá ra. Hoa đào, cherry, còn có một nghĩa khác là…….. Xử nữ….”

Tôn Bân Úc: “..........?”

Mãi lâu sau, anh ta thốt lên: "Wow, giá trị quan của cậu quả là có vấn đề. Người ta rõ ràng là mùa xuân làm cho cây đào nở hoa, cậu mẹ nó..."

Lục Cảnh không nói lời nào, trong lòng lẩm bẩm: Nở rộ, nở rộ.

"Thật chứ, tư tưởng của cậu rất nguy hiểm. Có thể thấy tư tưởng của cậu với tư tưởng cao cấp của tôi quá khác biệt, đưa cho một ngọn nến, tôi nghĩ chính là thiếu cái bánh kem, cậu lại cảm thấy thiếu một cái roi da.”

Lục Cảnh: "......"

Không viết nữa, không viết nữa.

Lục Cảnh cầm lấy tờ giấy, chuẩn bị rời đi. Tôn Bân Úc ngăn cậu lại, "Tại sao? Không viết?"

"Không viết nữa." Lục Cảnh nói: "Tôi đi viết code."

Thế giới nhị phân thực sự đơn giản hơn nhiều so với thư tình.

Sau khi Lục Cảnh rời đi, Tôn Bân ngồi trên ghế sô pha một mình, mở những bài thơ tuyển chọn của Neruda ra.

Đây là câu thoại anh dùng trong một vở kịch nào đó, anh cảm thấy cực kỳ hay, tại sao Lục Cảnh người này lại không hiểu phong tình như vậy chứ.

Càng nghĩ càng thấy bất mãn, Tôn Bân Úc lấy điện thoại ra, nghiêng chân đốt một điếu thuốc, chậm rãi soạn tin nhắn WeChat: “Anh muốn làm cho em điều mùa xuân làm với cây hoa đào.”

Hai phút sau, bên kia trả lời: “Biến.”

Một từ, đơn giản và mạnh mẽ.

Tôn Bân Úc nghĩ, con người trong xã hội hiện đại thực sự càng ngày càng ít tu dưỡng.

*

Về đêm, những người bận rộn cả ngày trong thành phố đang say giấc nồng.

Trong một biệt thự ở ngoại ô Nam Kinh, sương khói lượn lờ, ánh đèn mờ ảo, âm nhạc dồn dập trong gian phòng xa hoa lãng phí, sản sinh ra hơi thở thối nát điên cuồng.

Trong đại sảnh, cả trai lẫn gái đều uống rượu, khiêu vũ, thân thể xa lạ cọ xát vào nhau nhưng vẫn có cảm giác tình mê ý loạn.

Trong phòng trên lầu hai, người đàn ông đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, quay đầu nói với cô gái trên giường: "Tôi đi xuống."

Cô gái trên giường ậm ừ một tiếng, yếu ớt nói: "Tôi buồn ngủ, ngủ một lát."

Người đàn ông thản nhiên cài khuy cổ tay áo, bước ra ngoài mà không ngoái lại.

Quần áo không chút cẩu thả, đến một sợi tóc cũng không loạn.

Hắn thích cảm giác này, dù là quần áo hay con người, đều ngoan ngoãn nằm dưới sự kiểm soát của hắn.

Thời điểm người đàn ông mở cửa, tiếng nhạc lớn từ bên ngoài vọng vào, khi cánh cửa đóng lại, tiếng nhạc cũng bị ngăn cách bên ngoài.

Một lúc sau, Ôn Đế duỗi tay ra.

Trên làn da trắng nõn có nhiều vết bầm và vết hằn, rất khó coi.

Chỉ một phần của cánh tay đã như thế này thì phần còn lại của cơ thể khó có thể tưởng tượng được.

Ôn Đế lấy điện thoại giấu dưới giường ra, mở Weibo.

Cô bchỉ có thể đăng nhập vào tài khoản phụ, còn tài khoản chính do công ty kiểm soát.

Tài khoản phụ chỉ có hai trăm nghìn fans, chỉ fans trung thành của cô mới biết tài khoản phụ này.

Ôn Đế suy nghĩ hồi lâu, chạm vào nơi chỉnh sửa Weibo mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không ấn xuống.

Cô lại mở xem WeChat lần nữa, có vài hộp thoại nhưng bên kia không trả lời tin nhắn của cô.

Cô giật giật khóe miệng cười, sau đó lại mở Weibo.

"Fans thân yêu của tôi, cảm ơn các bạn đã thích tôi, tôi rất biết ơn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đời này có nhiều người thích tôi, tôi cũng yêu các bạn."

Khi cô đăng tin Weibo này, cô yêu cầu xóa tài khoản vĩnh viễn, cuối cùng, nhấn nút tắt máy.

Sáng hôm sau, một tin tức oanh tạc trên khắp các phương tiện truyền thông.

Lúc này, Lương Thần vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ, cô nhận được điện thoại từ ba mình.

"Thần Thần, hiện tại con đang làm gì?"

Lương Thần chậm rãi ngồi dậy, dụi mắt. "Vừa tỉnh ngủ, đã xảy ra chuyện gì?"

Bố Lương nói: "Sáng nay ba và mẹ con đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đề nghị mẹ con mổ ruột thừa, con có bận gì không? Không bận thì chạy qua trông mẹ con."

Lương Thần thanh tỉnh một chút nói: "Dạ, con sửa soạn xong sẽ đến bệnh viện."

Ruột thừa của mẹ Lương Thần vẫn luôn có chút vấn đề, từ lâu Lương Thần đã đề nghị bà đi phẫu thuật trước khi bị viêm, nhưng mẹ Lương vẫn không chịu cho đến bây giờ.

Lương Thần thu dọn sơ qua, chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa vặn Lục Cảnh bấm chuông cửa.

Lương Thần vừa mở cửa đã nhìn thấy cậu, lập tức nhắm mắt thở dài, "Em quên mất hôm nay anh ghé qua."

Lục Cảnh sửng sốt, "Làm sao vậy?"

"Hôm nay mẹ em làm phẫu thuật, em đến bệnh viện với bà."

"Phẫu thuật? Sao vậy?"

"Không sao, viêm ruột thừa, mổ nội soi."

"Vậy anh đi cùng em." 

Ban đầu hai người dự định đi xem kịch Tôn Bân Úc diễn, lúc này, Lục Cảnh gửi tin nhắn cho Tôn Bân Úc rồi đưa Lương Thần ra ngoài.

Mẹ Lương đang nằm ở một bệnh viện tư nhân, bệnh viện này ít người hơn bệnh viện công, cung cấp các dịch vụ VIP, tuy giá cao hơn nhiều nhưng lại là sự lựa chọn hàng đầu của nhiều người nổi tiếng và giới doanh nhân.

Khi cả hai đến bệnh viện thì thấy nhiều xe đang đậu ngoài cổng.

Lương Thần chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết đây là xe của phóng viên truyền thông.

Nếu là xe của bệnh nhân trong bệnh viện này thì sẽ được đậu trong nhà xe.

Quả nhiên, họ đi vòng qua cổng, nhìn vào lối vào của tiền sảnh bệnh viện từ hàng rào của nhà xe ở góc đông bắc, rất nhiều phóng viên mang theo máy ảnh và micro chặn ngay cổng xoay.

Bệnh viện đã cử toàn bộ bảo vệ ra để ngăn những phóng viên này lại nhưng cửa vẫn bị dồn chật như nêm.

Lục Cảnh hỏi: "Đây là sao vậy?"

Lương Thần cúi đầu nhìn di động, hỏi số phòng của mẹ, thản nhiên nói: "Không biết, có thể là một đại gia kinh doanh hay đại minh tinh nào đó gặp tai nạn."

Lục Cảnh nhìn thoáng qua, không hề nghĩ ngợi gì nữa, lái xe vào bãi đậu xe ở tầng hầm.

Lương Thần nghĩ, may mà bọn họ lái xe tới, nếu không hôm nay bọn họ muốn vào cổng không biết sẽ tốn bao nhiêu công sức.

Trực tiếp từ thang máy trong hầm để xe lên thẳng phòng bệnh khu VIP trên tầng cao của bệnh viện, Lương Thần đã tìm thấy phòng mẹ Lương đang nằm.

Mẹ Lương đã thay quần áo bệnh viện, đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với y tá.

Nhìn thấy Lương Thần và Lục Cảnh đi tới, bà cười nói: "Các con đến rồi? Ôi, ba của con thật là, mẹ đã nói bệnh nhỏ này không cần phiền đến các con, các con bận rộn như vậy, ba con cũng không thèm nghe.”

Lương Thần đặt túi xuống, hỏi mẹ Lương, "Làm xong thủ tục chưa?"

Ba Lương nói: "Tiền viện phí còn chưa thanh toán, để ba đi."

"Để con đi." Lương Thần nói: "Ba nghỉ ngơi một lát đi." 

"Đừng đừng đừng, hôm nay ba thấy ở cửa bệnh viện có rất nhiều truyền thông, con vẫn nên ít lộ diện đi." 

Nói xong, ba Lương chuẩn bị đi ra ngoài.

Lục Cảnh lúc này mới nói: "Chú, để cháu đi, chú nghỉ ngơi đi."

Ba Lương híp mắt cười, đưa biên lai và thẻ cho Lục Cảnh, nhân tiện vỗ vai cậu một cái, thì thầm: “Này, tối hôm qua có xem trận Real Madrid đá với Barcelona tranh cúp quốc gia không?”

Lục Cảnh nói: “Không xem ạ, sao vậy ạ?”

Vẻ mặt ba Lương tiếc nuối, nhíu mày nói: “Đáng tiếc đáng tiếc.”

“Lần sau cùng nhau xem.” Lục Cảnh giơ tờ biên lai trong tay, “Con đi xuống thanh toán viện phí trước.”

*

Nơi thanh toán hóa đơn được chia thành các ô kính nhỏ, người nhà bệnh nhân không phải xếp hàng, mọi người được nhân viên phục vụ tận tình.

Lục Cảnh ngồi chờ người ngồi sau máy tính xử lý biên lai, cậu tính tắt điện thoại thì thoáng nhìn WeChat, nhóm chat bạn học cấp ba hiển thị “999" tin nhắn mới.

Nhóm bạn học cấp ba không được coi là tích cực, thỉnh thoảng mới có người nói chuyện vào các kỳ nghỉ, lần sôi nổi nhất là khi Ôn Đế bị lộ ra là bạn học cấp ba Hà Tuệ của bọn họ vào ngày hôm qua. Hôm nay đột nhiên sôi nổi như vậy, Lục Cảnh khó hiểu nên bấm vào xem thử.

Vừa thấy, cậu liền sửng sốt.

Ôn Đế tự sát???

Cậu lướt nhanh và xem ảnh chụp màn hình tin tức do các bạn cùng lớp gửi đến.

[Vào lúc 5 giờ sáng hôm nay, cảnh sát nhận được tin báo từ một công ty dọn phòng khi phát hiện một người phụ nữ đang trong tình trạng hôn mê ở một biệt thự khu Hà Hải, theo thông tin tìm hiểu được, người phụ nữ này đã uống một lượng lớn thuốc ngủ dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng nên đã được đưa đi bệnh viện để cấp cứu. Có thông tin cho rằng người phụ nữ bị nghi là nữ minh tinh họ Ôn.]

[Tin nhanh! Ôn Đế tự sát trong biệt thự! ]

[@Tin nhanh giải trí: Ôn Đế tự sát! Cảnh sát đã xác nhận!]

[@Trạm ấm áp: Mọi người đừng hoảng sợ! Ôn Đế vẫn đang được cứu chữa! Đừng tung tin đồn! Cầu trời phù hộ cho Ôn Đế được bình an vô sự!]

……

Hà Thần: “Mẹ, thật không ngờ... Là do tin ngày hôm qua sao?”

A Lộ Lộ: “Có lẽ vậy, tối qua tôi xem cả đêm, hãi hùng khiếp vía.”

Hạt Gạo Nhỏ: “Năng lực tâm lý của cô ấy cũng yếu quá, nhiều minh tinh bị bôi đen còn ghê hơn mà cũng không có vụ tự tử nào.”

Bé Heo Đáng Yêu: “@Hạt Gạo Nhỏ nói chuyện tích chút đức đi, chết người đó.

Hạt Gạo Nhỏ: “…… Cậu nói ai nói chuyện không tích đức đó?”

Hà Thần: “Đừng cãi lộn, đừng cãi nữa, hiện tại còn đang cấp cứu, cái gì chết với không chết.”

Hạt Gạo Nhỏ: “@Bé Heo Đáng Yêu cậu nói rõ ra, ai nói chuyện không tích đức, chẳng lẽ cô ta làm mấy chuyện đó còn trách người ta đàm tiếu sao?”

Bé Heo Đáng Yêu: “Hay quá, cậu cho là mấy tin đó là thật? Chúng ta học cùng Hà Tuệ ba năm cũng chưa từng nghe qua, bây giờ có mấy người tự xưng là bạn cùng trường chạy đến đưa tin thì cậu tin liền?”

Hạt Gạo Nhỏ: “Cậu mới hay đó, cậu không biết trước kia cô ta là người như thế nào? À, giờ người ta là đại minh tinh nên chạy theo ôm đùi?”

Bé Heo Đáng Yêu: “Tôi ôm đùi? Tôi xuất ngoại rồi thì ôm đùi con mẹ gì? Đúng là Hà Tuệ phẫu thuật thẩm mỹ, minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ thì sao? Người ta trước kia bởi vì ngoại hình xấu với thành tích kém nên bị cậu khi dễ không ít nhỉ?”

Bé Heo Đáng Yêu: “Sao? Không nói nữa? Không phải cậu quên chuyện trước kia là cậu nhét người ta vào thùng rác sao?”

Bé Heo Đáng Yêu: “À, còn có một lần, cậu vẩy mực vào chăn của người ta nữa, cậu cũng quên rồi à?”

Bé Heo Đáng Yêu: “Suýt nữa thì tôi quên, trước kia Hà Tuệ ở chung phòng với mấy cậu? Cậu bắt nạt người ta như thế nào đến nỗi người ta bị ép phải ra ngoài ở luôn, quên rồi hả?”

A Lộ Lộ: Được rồi, Chu Nguyệt, cậu đừng nói nữa, Vu Lệ không có ý gì đâu.

Hạt Gạo Nhỏ: “@Bé Heo Đáng Yêu Ồ, lớp trưởng đại nhân, cậu đúng là sứ giả chính nghĩa, cậu tốt quá sao trước kia tôi không thấy cậu đứng ra thực thi chính nghĩa vậy, cậu tử tế như vậy sao còn từ chối ngồi cùng bàn với cô ta?”

Bé Heo Đáng Yêu: “Được lắm, được lắm. Dù sao tôi cũng không nói lại cậu, chuyện cậu làm có trời đất chứng kiến, tốt nhất là cậu cầu cho Hà Tuệ bình an đi, nếu không thì buổi tối về kiếm cậu đó [mỉm cười]”

Hạt Gạo Nhỏ: “Chu Nguyệt, mẹ nó, mày rủa tao?”

Bé Heo Đáng Yêu: “Tao nghĩ mấy cái tin nói cô ấy trộm đồ và lên giường với giới thượng lưu chắc là do mày tung. [mỉm cười]”

Hạt Gạo Nhỏ: “Mày, mẹ kiếp, bệnh à? Mày có tin tao kiện mày tội phỉ báng không?”

Bé Heo Đáng Yêu đã rời khỏi nhóm chat.

Hạt Gạo Nhỏ: “Lợi hại, lợi hại, lớp trưởng đại nhân thật quá lợi hại, quả nhiên bạch liên chính là bạch liên, xuất ngoại rồi vẫn là một đóa bạch liên hoa.”

Lục Cảnh buồn bực xem.

"Thưa anh?" Người trước mặt gọi cậu, "Thưa anh?"

Lục Cảnh hoàn hồn, nói: "Sao vậy?"

Người phụ nữ mặc đồng phục đen đưa biên lai đã đóng dấu và thẻ lại cho cậu, "Thủ tục của anh đã xong rồi ạ."

“Cảm ơn.” Lục Cảnh thu dọn biên lai, lúc bước vào thang máy, bước chân vội vàng.

Cửa thang máy vừa mở, cậu thấy Lương Thần đang đứng ở cửa.

Lương Thần cũng cầm di động trong tay, lông mày nhíu chặt lại, mũi chân miết mặt đất.

Cô không để ý đến người trong thang máy, cất bước đi vào liền đâm sầm vào ngực Lục Cảnh.

Lục Cảnh choàng tay qua vai cô nói: "Sao vậy?"

Lương Thần thở phào khi thấy người trước mặt chính là Lục Cảnh, "Ôn Đế tự sát..."

"Anh mới thấy." Lục Cảnh vỗ vỗ lưng cô. "Anh vừa thấy các bạn học cấp ba nói chuyện."

"Tại sao lại như vậy chứ?" Lương Thần nói, "Cô ấy trông rất...."

Như vậy gì, Lương Thần cũng không nói tiếp được.

Trong mắt cô, Ôn Đế là kiểu người vui vẻ và hoạt bát, thậm chí thân thiết quá mức. Nhưng Ôn Đế đối xử với cô quá thân thiết, Lương Thần không thích cảm giác này, cũng không có ấn tượng tốt đối với Ôn Đế nên không biết phải hình dung người này như thế nào.

Lục Cảnh muốn nói gì đó, một người đàn ông đứng bên ngoài thang máy nói: "Cô cậu có đi thang máy không? Nếu không thì nhường tôi đi trước, tôi có việc gấp."

Ở chỗ như bệnh viện, việc gấp chính là việt gấp, đôi khi còn liên quan đến chuyện sống còn.

Lục Cảnh ôm Lương Thần bước ra khỏi thang máy, người đàn ông bước vào ngay lập tức.

Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, Lương Thần ngẩng đầu liếc nhìn.

Người đàn ông đó là người đại diện của Ôn Đế.

Ở trường quay của đài truyền hình Bắc Nguyên, Lương Thần ngẫu nhiên gặp người đại diện của Ôn Đế vài lần, anh ta có một nốt ruồi ở khóe mắt vì vậy Lương Thần có ấn tượng sâu sắc.

Người đại diện của Ôn Đế cũng nhìn thấy Lương Thần, nhưng cửa thang máy trong phút chốc đã hoàn toàn đóng lại, Lương Thần không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh ta.

Đột nhiên, Lương Thần nghĩ đến điều gì đó.

Các phóng viên ở bên dưới vừa rồi đến là vì Ôn Đế?

Nói cách khác, Ôn Đế cũng đang ở bệnh viện này?

Lục Cảnh cũng nghĩ đến.

Lương Thần trầm mặc một lát mới nói: "Anh đi thăm cô ấy một chút, nói thế nào cũng là bạn học cấp ba."

Lục Cảnh nói được, dẫn Lương Thần đi ra ngoài hành lang.

Họ đến quầy trực hỏi y tá Ôn Đế ở phòng nào, nhưng y tá nói đó là quyền riêng tư của bệnh nhân nên không thể nói.

Thật ra nói hay không có khác gì nhau đâu?

Họ quay lại thì thấy hai vệ sĩ đang đứng bên ngoài một phòng bệnh.

Ngoài Ôn Đế ra thì còn ai ở bên trong nữa?

Lục Cảnh và Lương Thần đi tới cửa phòng bệnh, hai vệ sĩ liếc nhìn họ rồi đưa tay ra chặn lại.

Lục Cảnh nói: "Tôi là bạn học cấp ba của Ôn Đế, đến thăm cô ấy."

Một vệ sĩ lạnh lùng nói: "Thực xin lỗi, bệnh nhân tạm thời không nhận thăm hỏi."

Lục Cảnh và Lương Thần không còn cách nào khác là quay trở lại.

Trên đường đi, Lương Thần nói Lục Cảnh gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Đế.

Trai 98k Dũng Mãnh: “Cậu ổn không?”

Wendy: “Cảm ơn.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Bây giờ cậu có thể xem di động?”

Wendy: “Tôi là mẹ của Ôn Đế, cảm ơn cháu đã hỏi thăm.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Bây giờ Ôn Đế đã khá hơn chưa ạ?”

Wendy: “Nó tỉnh lại rồi.”

Trai 98k Dũng Mãnh: “Cháu và bạn gái cũng đang ở bệnh viện này, chúng cháu có thể đến thăm bạn ấy được không ạ?”

Wendy: “Được.”

Sau khi nhận được câu trả lời của mẹ Ôn Đế, Lục Cảnh và Lương Thần lại đi đến phòng của cô ấy.

Lần này vệ sĩ cho vào.

Nhưng Lương Thần không đi vào, cô nói: "Thôi, anh nên vào một mình đi, em sẽ đợi anh ở bên ngoài."

Lục Cảnh nhìn Lương Thần bằng ánh mắt thâm thúy.

Một lúc lâu sau, cậu gật đầu nói được.

Sau khi Lục Cảnh bước vào, Lương Thần đứng ở hành lang.

Sau tầm nửa phút, Lục Cảnh lại mở cửa bước ra, cậu nói, "Thần Thần, Ôn Đế gọi em."

"Gọi em?" Lương Thần chỉ vào chính mình hỏi.

Lục Cảnh gật đầu.

Vậy là cả hai đã cùng nhau đi vào.

Trong phòng bệnh sang trọng, ánh sáng dịu nhẹ, không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Trên giường, Ôn Đế nhắm hờ mắt, sắc mặt tái nhợt, môi thâm đen.

Có một người phụ nữ hơi mũm mĩm ngồi ở mép giường, bà uốn tóc xoăn và nhuộm màu tím nhưng gương mặt lúc này có phần tiều tụy.

Sau khi Ôn Đế mở mắt, trước tiên cô nói với người phụ nữ bên cạnh: "Mẹ, mẹ có thể ra ngoài một lát, con nói chuyện với bạn học cấp ba một lát."

Mẹ của Ôn Đế do dự, không cử động.

Ôn Đế vươn tay nắm lấy mu bàn tay bà, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không làm chuyện ngu ngốc, bọn họ đều ở đây mà."

Lương Thần nhìn thấy bàn tay của Ôn Đế mà tim đập dữ dội.

Không phải nói cô ấy uống thuốc ngủ sao? Tại sao trên người có nhiều vết thương như vậy? Giống như tự hại mình.

Mẹ của Ôn Đế vô cùng miễn cưỡng nhưng vẫn quyết định ra ngoài.

Khi đi ngang qua Lương Thần và Lục Cảnh, bà đưa mắt như cầu cứu.

Lục Cảnh nói: "Dì à, đừng lo lắng."

Mẹ của Ôn Đế cuối cùng cũng đi ra ngoài.

Khoảnh khắc đóng cửa lại, Ôn Đế cười nói: "Lương sư tỷ." 

Nụ cười của cô ấy giống hệt nụ cười mà cô ấy đến tìm gặp Lương Thần trong phòng thay đồ.

Lúc đó, Lương Thần chỉ cảm thấy khó chịu.

Bây giờ, trong lòng cô không hiểu vì sao cảm thấy chua xót.

"Cảm ơn hai người đã đến thăm em." Ôn Đế nói, "Hai người là người duy nhất đến thăm em."

Lương Thần: "..."

Lương Thần chưa bao giờ an ủi mọi người, cô suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể thốt ra những từ ngữ yếu ớt nhất: “Em phải kiên cường, đừng quan tâm quá nhiều đến những thứ trên mạng."

Nhắc đến thật muốn vả mặt, lúc trước cô bị nói hát nhép liền giận đến giẫm chân, nếu không phải có Lục Cảnh đến an ủi, e rằng cả đêm cô cũng không ngủ được.

Ôn Đế cong môi cười, cố nhích lại gần đầu giường một chút, ngay khi vừa cử động, chiếc chăn trượt xuống, để lộ những dấu vết ghê người trên ngực.

Cô lập tức từ bỏ chuyện cử động, kéo chăn lên một cách khó khăn.

Lương Thần bước tới giúp cô đắp chăn lên, muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì với những vết thương nhưng lời nói vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.

Ôn Đế nói: "Em không phải vì những chuyện đó".

Cụ thể là vì chuyện gì thì cô không nói, Lục Cảnh và Lương Thần cũng không hỏi nhiều.

Lương Thần chỉ nghĩ đến lần cô gặp Ôn Đế ở sân bay cách đây một thời gian, cô ấy quấn một chiếc khăn dày, còn có trong buổi livestream, cũng mặc một chiếc áo len cổ lọ.

Có lẽ chính là để che đậy những vết thương này.

Đột nhiên, Ôn Đế nói: "Tất cả những gì họ nói đều là đặt điều."

Lương Thần nhỏ giọng ừ một tiếng.

“Em đúng là phẫu thuật thẩm mỹ và đổi tên nhưng đều là do công ty yêu cầu.”

“Khi em ở Hàn Quốc, em không được làm thành viên chính thức của nhóm, thậm chí không thể có di động của riêng mình, vì vậy đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với các bạn cùng lớp." 

Nói xong, cô lại tự giễu cợt mình, "Đương nhiên, cũng không có ai muốn liên lạc với em, em cũng cẩn thận thêm WeChat mà cũng chỉ có Lục Cảnh và Nhạn Nhạn chấp nhận yêu cầu."

"Lương sư tỷ, Lục Cảnh, hai người tin em không? Tôi không có trộm đồ, cũng không ngủ với người giới thượng lưu."

Cô ấy nhìn Lương Thần bằng đôi mắt mờ sương, nhớ cái gì thì nói cái đó nhưng hai người đều có thể theo kịp suy nghĩ của cô ấy.

Lương Thần nhìn thoáng qua Lục Cảnh, cậu gật đầu, nói: "Tôi tin."

Sau khi xem lịch sử trò chuyện trong nhóm bạn học, Lục Cảnh đã biết.

Khi Lương Thần hỏi cậu về mấy tin tức bát quái, cậu chỉ cảm thấy trước đây phải chăng cậu không để ý quá nhiều đến xung quanh, thậm chí mấy tin này cũng không biết.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tin tức nóng như vậy lúc trước sao lại không biết.

Chỉ vì tất cả đều là bịa đặt.

Ôn Đế là một "cá sấu" có thể bị người khác bắt nạt tùy ý, Bây giờ đã biến thành một minh tinh quyến rũ, tự nhiên sẽ có người không thích.

Những người đi bắt nạt bạn học của mình nhìn thấy người bị chính mình giẫm lên đã trở thành đại minh tinh, làm sao có thể cân bằng được.

Dù sao đi nữa, nói chuyện trên mạng cũng không cần chịu trách nhiệm nên tự nhiên có người đến hắt nước bẩn.

Tốt nhất là được nhìn thấy Ôn Đế trở thành Hà Tuệ một lần nữa để họ cảm thấy thoải mái.

"Em từng bị nhét vào thùng rác rồi bị nhốt trong nhà vệ sinh, những lời này, em cũng không thèm để ý."

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Về lý do tự tử, cô vẫn chưa muốn nói.

May mắn thay, bây giờ hắn đã buông tha cho cô.

Cô ấy không nói ra nhưng Lương Thần đại khái đã nghĩ ra.

Cô đã nghe nói về một số chuyện trong giới trước đó nhưng cô không thể tin nó lại xảy ra với Ôn Đế.

Nói như vậy, Ôn Đế, người mà cô cho là da mặt dày đến nhờ cô giúp liên lạc với Mục tổng, thực sự đã coi cô như cọng rơm cứu mạng cuối cùng?

Nghĩ đến đây, Lương Thần cảm thấy sởn tóc gáy.

Mắt Ôn Đế mở trở lại, trong trẻo hơn chút.

"Lương sư tỷ, có chút lời em muốn nói, mặc dù biết như vậy không tốt lắm nhưng sợ sau này không còn cơ hội." 

Lúc nói điều này, cô ấy lúc nhìn Lương Thần, lúc lại nhìn Lục Cảnh.

Lương Thần biết cô muốn nói gì.

Cách nói này thực sự giống hệt như khi cô ấy yêu cầu thay đổi thứ tự.

"Được." Lương Thần nói: "Chị đi ra ngoài một lát."

"Không cần." Ôn Đế nói, "Đó không phải là chuyện xấu hổ gì, em chỉ muốn xin sự đồng ý của chị."

Lương Thần ngẩn người, "Vậy thì...... em nói đi."

Ôn Đế nhắm mắt, điều chỉnh biểu tình của mình.

"Lục Cảnh, cậu biết không, tôi vẫn luôn thích cậu."

Lục Cảnh: "..."

Cậu theo bản năng nhìn Lương Thần, thấy cô không có biểu hiện gì khác nên tiếp tục nghe Ôn Đế nói tiếp.

"Học kỳ một năm lớp 10, tờ giấy kiểm tra của cậu bị rơi trên đất, tôi nhặt giúp cậu, cậu nói cảm ơn với tôi."

"Cậu là người duy nhất nói lời cảm ơn với tôi."

Lục Cảnh im lặng.

Cậu không ngờ Ôn Đế lại nhớ lời cảm ơn theo thói quen của cậu lâu như vậy.

"Vào học kỳ một năm lớp 11, tất cả học sinh trong lớp thí nghiệm hóa học đều không muốn chung nhóm với tôi. Cô giáo cuối cùng đã xếp tôi vào cùng nhóm với cậu nhưng cậu không từ chối. Tiếc là tôi chẳng giúp được gì lại còn làm vỡ ống nghiệm, cậu cũng không mắng tôi. "

Lục Cảnh: "..."

Lúc đầu, cậu chỉ nghĩ rằng mình có thể tự mình hoàn thành thí nghiệm, thêm một người hay ít một người cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa trong game, cậu bị đồng đội bắt gánh team gần chết, còn có thể kìm nén chuyện chửi bới, vậy làm sao cậu có thể vì chuyện này mà mắng bạn học của mình.

"Năm lớp 12, tôi phát hiện cậu bắt đầu thích mang tai nghe nghe nhạc, tôi ngồi sau trộm xem thử, phát hiện danh sách nhạc của cậu toàn là bài của Lương sư tỷ nên tôi tìm nghe thử. "

"Sau này, tôi tình cờ nghe nói có một giáo viên nghệ thuật từng dạy Lương sư tỷ nên tôi nghỉ học rồi chạy đi học nhạc." 

Khi Ôn Đế nói tới đây, Lục Cảnh không biết vì sao hơi đỏ mặt.

Tâm sự thiếu niên bị nói ra trước mặt người yêu, có chút xấu hổ.

Cô chớp mắt, "Không ngờ vài năm sau, cậu và Lương sư tỷ ở bên nhau."

Sau đó, cô ấy lại nhìn Lương Thần, "Lương sư tỷ, lần đó lúc em livestream là thật sự vì hai người nói chuyện nhưng vì em quá bốc đồng, không biết phải chăng đã khiến chị gặp phiền phức."

Lương Thần không biết phải trả lời như thế nào.

Ôn Đế lại nói: "Nếu gây phiền phức, em thật xin lỗi nhưng tôi thực sự không có ác ý."

Cô ấy liếm khóe môi, "Em thật sự chưa từng có ác ý, em rất muốn có bạn, nhưng không biết tại sao, mọi người luôn không thích làm bạn với em. Em rất nỗ lực đi kết bạn, giống như không có không được.”

Đến lúc này, Lương Thần cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại không thích sự "thân thiết" của Ôn Đế trước đây đến vậy.

Một cô gái sống nội tâm từng trải qua bạo lực học đường, buộc chính mình phải đi kết bạn, không có gì lạ khi cách cô ấy xử lý lại rất khập khiễng.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lương Thần cảm thấy Ôn Đế chưa bao giờ làm tổn hại đáng kể đến cô.

Ngay cả yêu cầu thay đổi thứ tự hay đổi bài hát cũng có thể liên quan đến lý do mà cô ấy không muốn nói ra.

Lương Thần nói: "Giờ không có việc gì rồi."

“Vâng” Ôn Đế gật đầu, “Vậy chúc hai người răng long đầu bạc, bách niên hảo hợp, bỉ dực song phi, sớm sinh quý tử, vạn sự như ý……”

Cô ấy đem tất cả những gì có thể nghĩ ra nói ra hết đã chọc cười Lương Thần.

“Lương sư tỷ, Lục Cảnh, cảm ơn hai người."

Ra khỏi phòng bệnh của Ôn Đế, ánh mặt trời chiếu qua cửa kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn, sàn nhà sạch sẽ lung linh như mặt nước hồ.

Lương Thần và Lục Cảnh nắm tay nhau, chậm rãi đi về phía khu phòng bệnh của mẹ Lương.

"Bạn học Lục Cảnh."  Lương Thần quay đầu cười với cậu, "Thì ra hồi cấp ba anh đã say mê em rồi, em còn tưởng anh chỉ biết học và chơi game thôi."

Lục Cảnh khịt mũi không nói gì.

Lương Thần nói, "Em mà biết anh đi gây thương nhớ khắp nơi trong trường, em hận lớn hơn anh vài tuổi không thì chạy đến trường tóm lấy anh rồi.”

Lục Cảnh nhìn cô chằm chằm, "Đừng."

Lương Thần hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ có ý đồ xấu gì sao?"

Lục Cảnh nâng cằm lên, nhìn về phía cửa sổ sát đất, híp mắt cười nói: "Nếu như lúc đó quen anh, anh nhất định ——"

“Nhất định cái gì?”

“Nhất định làm em giống như chuyện mùa xuân làm với cây hoa đào.

_________

Pass 69: 69
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện